Chương 209-210
Chương 209: Biết sai phải sửa
Lộ Lê nhờ Renault bảo thằng bé dừng lại, nói y sẽ lập tức qua ngay, sau đó xé Khả khả đang dính trên người mình xuống giao cho Tần quản gia, không kịp nhiều lời đã lao ra ngoài.
Bên kia, Renault vừa nghe đã biết đứa bé này chắc chắn là con trai Lộ ca, vội vội vàng vàng ngăn nó lại.
"Soái Soái ơi, cha cháu bảo cháu dừng lại, cha cháu sẽ tới ngay." Renault mở cửa sổ xe huyền phù hô to về phía xe huyền phù bản mini.
Vốn ban đầu cậu ta muốn trực tiếp ép xe phải ngừng, Âu Cùng lại nói không được, sợ như vậy sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn, bọn họ cũng không rõ là tự nó lái, hay là thiết bị tự động điều khiển, vạn nhất xảy ra sự cố sẽ rất phiền toái, cuối cùng đổi thành gọi.
Nghe thấy đối phương gọi tên của mình, Soái Soái rốt cuộc cũng nhìn thẳng vào cái tên vẫn luôn đi theo mình.
Sau khi dừng lại nó không mở cửa, thông qua lớp bảo vệ trong suốt cảnh giác quan sát Renault và Âu Cùng đang xuống xe.
"Đứa nhỏ này còn rất cảnh giác, không tệ." Renault đi đến phía trước bộ cơ khí còn cao không đến một nửa của mình, chiều dài cũng chỉ khoảng một mét này.
Nhìn gần càng thấy rõ thêm loại cơ khí nhỏ này khác biệt với xe huyền phù.
"Soái Soái đừng sợ, bọn chú không phải người xấu, vừa rồi mới liên lạc với cha cháu, cha cháu đang qua ngay đây." Âu Cùng sợ nó nghĩ nhiều, mở miệng trấn an.
Khi bọn họ đang nói chuyện, Lộ Lê đã nhanh chóng chạy tới dựa theo địa chỉ Renault đưa, chưa tới mười phút, chiếc Black Light đời thứ ba đã xuất hiện, sau khi dừng lại, Lộ Lê vội vàng đi ra.
"Soái Soái." Lộ Lê nhìn thấy Renault và Âu Cùng, lập tức chú ý tới bộ cơ khí loại nhỏ trước mặt bọn họ, con trai y ngồi ở bên trong nghe được tiếng của cha, ánh mắt Soái Soái sáng lên, đồng thời thấy được thân ảnh của Lộ Lê, không cần người khác nói, nó đã lập tức mở vòng bao vệ, chạy ra bổ nhào vào lòng Lộ Lê, "Cha ơi."
Lộ Lê ôm nó, thẳng đến khi nhìn thấy người, cảm nhận được cơ thể mềm mại trong lồng ngực, mới thả lỏng tâm trạng đang lo lắng, "Soái Soái, con hù chết cha rồi."
"Xin lỗi ạ." Soái Soái lập tức cúi đầu nhận sai.
Lộ Lê không giáo huấn nó ngay lúc này, quay đầu nói với Renault và Âu Cùng, "Hôm nay cảm ơn các cậu, nếu không phải các cậu phát hiện Soái Soái, tôi còn không biết nó đã trộm chạy ra một mình."
Nhỡ trên đường xảy ra chuyện gì, y nhất định sẽ hối hận vạn phần.
"Soái Soái cũng là vãn bối của bọn em, đây là điều đương nhiên." Renault không để bụng vẫy vẫy tay.
"Hôm nào sẽ cảm ơn các cậu sau, tôi mang Soái Soái trở về trước." Lộ Lê còn có rất nhiều lời muốn hỏi nó.
Renault và Âu Cùng đều hiểu được tâm trạng của y bây giờ.
Lộ Lê lập tức mang người về Tần gia.
Nhìn thấy Soái Soái xuất hiện, Tần quản gia hơi kinh ngạc, nhanh chóng nghĩ thông suốt nguyên nhân kết quả, ông cảm thấy cần nói cho nguyên soái một tiếng "Soái Soái, vì sao con phải trộm đi ra ngoài?" Lộ Lê đưa nó tới phòng khách, bảo nó đứng giữa phòng, ngữ khí nghiêm khắc hỏi.
Có thể xác định là chính nó trộm đi ra, bởi vì y biết nếu Tần nguyên soái biết, chắc chắn đã sớm thông báo cho y, Tần nguyên soái cũng không có khả năng để nó đi một mình.
"Bởi vì con nhớ cha." Soái Soái cúi đầu, hưng phấn khi gặp cha vì sự nghiêm khắc này mà biến mất.
Lộ Lê nghe lời này, lại thấy hốc mắt nó đã đỏ, mềm lòng, tức khắc không đành lòng chỉ trích nó nữa, lập tức kéo nó vào trong lồng ngực, "Cha biết Soái Soái nhớ cha, con nhớ cha có thể nói với ông nội, hoặc là nói với cha, cha sẽ lập tức đi qua thăm con, nhưng con không thể không nói một tiếng đã chạy ra, con còn nhỏ, bên ngoài có kẻ xấu, một mình con điều khiển máy móc cũng không an toàn, cha và ông nội sẽ lo lắng, biết chưa?"
"Con biết rồi ạ." Soái Soái hít hít mũi, gật gật đầu.
Lộ Lê lại hỏi: "Vậy bây giờ con nên làm như thế nào?"
Soái Soái suy nghĩ một chút, "Nói cho ông nội con ở chỗ cha, bảo ông nội không cần lo lắng cho con ạ."
"Vậy bây giờ con nói cho ông nội đi." Lộ Lê xoa xoa cái đầu nhỏ, gọi vào số của Tần nguyên soái.
Gương mặt Tần nguyên soái xuất hiện giữa không trung, ông đã biết chuyện Soái Soái một mình chạy về Tần gia từ Tần quản gia, thoạt nhìn ông còn nghiêm túc hơn ngày thường.
"Cháu xin lỗi, ông nội, cháu không nên một mình chạy ra mà không nói một tiếng." Soái Soái hơi sợ ông, thân thể rúc trong lòng cha, dưới sự cổ vũ của cha mà xin lỗi ông nội.
"Nếu biết sai rồi, lần sau còn dám tái phạm hay không?" Ngữ khí Tần nguyên soái nghiêm túc hỏi.
Đầu Soái Soái tức khắc lắc như trống bỏi, "Không dám nữa ạ."
"Biết sai phải sửa, mới là cháu trai ngoan của Tần Phủ ta, tuy nhiên phạm sai lầm vẫn phải bị phạt, ngày mai và ngày kia huấn luyện gấp bội."
"Cháu đã biết, ông nội." Soái Soái ủ rũ cụp đuôi.
Lộ Lê nhìn đến đau lòng, có chút hối hận lúc trước đã đáp ứng để thằng bé đến trang viên bên kia, nếu không nó cũng không vì quá nhớ mình, mà trộm chạy về, "Phụ thân, hôm nay để Soái Soái ở chỗ này ngủ một đêm đi, ngày mai con sẽ đưa nó qua."
Tần nguyên soái đáp ứng.
Cắt đứt liên lạc xong, Soái Soái nhảy dựng lên từ trong lồng ngực y, hưng phấn ôm lấy cha nó, ngẩng khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, đôi mắt đặc biệt sáng, "Cha ơi, đêm nay con thật sự có thể ở lại à?"
"Đương nhiên là có thể, ông nội cũng đồng ý rồi." Lộ Lê gật đầu, một bàn tay duỗi xuống nâng mông nhỏ của nó, nhéo nhéo.
Thằng bé lập tức vặn vẹo mông, ngượng ngùng hỏi: "Cha ơi, đêm nay con có thể ngủ cùng cha không?"
"Được chứ." Lộ Lê không đành lòng cự tuyệt nó, may mà Tần Vũ không ở nhà, nên đồng ý luôn.
Buổi tối có thể ngủ cùng cha, cả buổi chiều lẫn buổi tối Soái Soái đều rất phấn khởi, muốn khoe với hai đứa em, lại lo em trai với em gái cũng muốn ngủ cùng, như vậy nó sẽ phải chia cha với bọn nó, nên đành phải nhịn.
Buổi tối Lộ Lê gọi nó đi rửa mặt, Soái Soái không do dự lạch bạch chạy lên lầu, chờ đến khi y dỗ xong con trai nhỏ và con gái trở về phòng, thì thấy nó đang mặc áo ngủ quay cuồng trên giường lớn.
"Cha ơi nhanh đi ngủ thôi." Nhìn thấy y, đứa nhỏ nằm trên giường vẫy tay, khuôn mặt nhỏ đặc biệt hồng hào.
"Cha rửa mặt thay quần áo xong rồi lên." Lộ Lê đến phòng tắm.
Trong chốc lát, y thay áo ngủ đi ra, dưới sự chờ mong của con trai lớn chui vào trong chăn, kể truyện cổ cho nó nghe, dỗ nó ngủ.
Lộ Lê nhẹ nhàng rút cánh tay bị nó đè nặng, một lần nữa gọi vào số của Tần Vũ, ban ngày thử thì hắn không nhận cuộc gọi, sau đó cũng không thấy gọi lại, trong lòng y thấy hơi lo lắng.
Lúc này Tần Vũ không để y chờ nữa, tiếng chuông đầu tiên vang lên đã nhận máy.
Khuôn mặt anh tuấn như đao gọt xuất hiện giữa không trung, ánh mắt dừng ở cái đầu nhỏ bên cạnh y, nhướng mày.
Lông mày hắn vừa động, Lộ Lê đã đoán được hắn đang nghĩ cái gì, lập tức giải thích: "Em quên chưa nói với anh, mấy ngày trước Soái Soái được phụ thân đón đến trang viên huấn luyện, hôm nay nó nhớ em, nên chạy về một mình, thằng bé nhỏ như vậy, mỗi ngày lại phải huấn luyện nặng, em hơi lo lắng, nên để nó ngủ ở đây đêm nay."
"Huấn luyện riêng của phụ thân đều trong phạm vi thân thể nó có thể chịu được, không cần lo lắng." Tần Vũ nói.
"Em biết, nhưng em đau lòng, đó là con trai em, mang thai mười tháng, anh thì sao," Lộ Lê nói giả vờ nhíu mày, "Cũng chỉ cống hiến một viên tinh trùng."
Tần Vũ nheo mắt, "Em đang trách anh à?"
Ngữ khí có hơi nguy hiểm, Lộ Lê ho nhẹ một tiếng, "Nào có, em chỉ không muốn nhìn thấy Soái Soái vất vả như vậy mà thôi, không nói cái này nữa, sáng nay sao anh không nhận cuộc gọi của em vậy."
Biết y cố ý nói sang chuyện khác, Tần Vũ vẫn thuận theo ý của y, "Chiến sự sắp kết thúc, khá bận rộn."
Ngữ khí hắn không khác ngày thường, Lộ Lê cũng không hoài nghi, chỉ hỏi: "Vậy anh chuẩn bị khi nào về?"
"Qua mấy ngày nữa." Tần Vũ chuyển hướng câu chuyện, "Anh nghe Tần Sương nói, học viện thánh Florence có người bắt nạt em."
Tên Tần Sương miệng rộng kia, Lộ Lê nghĩ thầm, "Chuyện nhỏ mà thôi, đã sớm giải quyết, người có thể bắt nạt em đâu có nhiều."
"Em quá yếu lòng." Tần Vũ gọn gàng dứt khoát chỉ ra nhược điểm của y.
"Có sao?" Lộ Lê chớp chớp mắt, thật ra y không cảm thấy mình yếu lòng, thời điểm nên cứng, y cũng sẽ cứng rắn.
"Có." Tần Vũ đáp không chút do dự.
Lộ Lê tiếp tục nói sang chuyện khác, "Chiến sự với đế quốc Solo, có thuận lợi hay không, đám Tần Thường thế nào rồi?"
"Bọn nó vẫn tốt."
Lúc này, Lộ Lê nào đâu biết Tần Vũ đang trợn mắt nói dối.
Hai người hàn huyên gần một tiếng, Tần Vũ thấy y bắt đầu ngáp mới kết thúc liên lạc, bảo y đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lộ Lê tỉnh lại hơi mơ hồ, ngày thường Tần Vũ chắc chắn sẽ hôn y đến khi thanh tỉnh, lần này người ngủ cạnh y không phải Tần Vũ, mà là con trai lớn bé hơn hắn rất nhiều, y hôn trán nó một cái mới xuống giường rửa mặt thay quần áo.
Chờ y vệ sinh cá nhân xong, Soái Soái cũng tỉnh lại, đang ngồi ở mép giường dụi mắt, nhìn thấy y liền vươn tay, "Cha ơi."
Lộ Lê bế nó lên, vào trong WC, để tự nó rửa mặt, sau khi đi ra thì đến phòng cách vách cầm một bộ quần áo mới.
Oa Oa rất mẫn cảm, nghe thấy âm thanh lập tức mở to mắt, y đành phải ôm nó ra ngoài.
Không bao lâu sau, cha con ba người đi xuống lầu.
Tần quản gia nhận lấy Oa Oa, "Thiếu phu nhân, bữa sáng đang chuẩn bị, ngài và đại thiếu gia chạy bộ trước đi, nước đã chuẩn bị xong."
"Cảm ơn Tần thúc." Hai cha con uống nước xong thì đi chạy bộ.
Ăn xong bữa sáng, Lộ Lê tự mình đưa Soái Soái đến trang viên của Tần gia.
Bởi vì sáng nay còn có tiết dạy, cho nên lái khá nhanh, 40 phút sau, xe huyền phù đã tới cổng lớn của trang viên.
Quan quân của Tần nguyên soái đã chờ ở bên ngoài.
Lộ Lê ôm Soái Soái từ trên xe xuống dưới.
"Cha ơi, chừng nào thì cha tới thăm con?" Soái Soái có chút luyến tiếc, lưu luyến không rời, cảm xúc cũng từ hưng phấn hạ dần xuống.
"Ngày kia cha không có tiết dạy, đến lúc đó sẽ qua đây thăm con." Lộ Lê hứa hẹn với nó.
"Thật vậy ạ, chúng ta ngoéo tay nhé." Soái Soái vô cùng vui vẻ vươn ngón út, Lộ Lê và nó cùng ngoéo tay.
Thẳng đến khi không nhìn thấy cha và xe huyền phù đâu nữa, Soái Soái mới thu hồi tầm mắt, thần sắc vui vẻ trên mặt cũng lập tức thu hồi, bình tĩnh nói với quan quân: "Chúng ta đi vào thôi."
Biểu tình nghiêm túc bình tĩnh này, khiến quan quân nhịn không được phải nhìn kĩ hơn, thật không hổ là người Tần gia, còn nhỏ tuổi, đã tự nhiên thu phóng biểu cảm và cảm xúc, hoặc nên nói thật không hổ là con trai của thượng tướng.
Chương 210: Cho một cơ hội
Sau khi Lộ Lê rời khỏi trang viên không về Tần gia, trực tiếp đến học viện thánh Florence.
Sau khi Bill bị học viện khai trừ, học viện lại mời một vị thầy giáo mới, tuy nhiên vị này còn chưa tới, vì không để việc học của học sinh chậm trễ, học viện muốn để y tạm thời tiếp nhận lớp của Bill trước khi thầy giáo kia tới.
Bill phụ trách lớp C, Lộ Lê cũng không thể cự tuyệt, đành phải đáp ứng, dù sao cũng chỉ là tạm thời.
Bên kia, nghe nói y sẽ tiếp quản lớp C một đoạn thời gian, học sinh lớp C đều vui đến điên rồi, học sinh lớp khác tuy hâm mộ, nhưng cũng vui mừng, bởi vì việc này có nghĩa là bọn họ rốt cuộc không cần đi tranh giành chỗ ngồi ít ỏi của lớp A và lớp F với những người lớp C nữa.
Dạy xong cho hai lớp, khi Lộ Lê đi ra ngoài gặp được phó giáo sư Myron, người rất ít khi nói với y đột nhiên lại mời y đến văn phòng. Tuy hơi ngạc nhiên, nhưng y vẫn đi theo.
"Nhất định là cậu thấy thật kỳ quái vì sao đột nhiên ta lại tìm cậu, thật ra lần này ta tìm cậu có hai mục đích, thứ nhất, ta muốn hỏi cậu, có hứng thú ở lại làm giáo viên chân chính hay không?" Phó giáo sư Myron cũng không vòng vo, nói thẳng ra mục đích của ông.
Không ngờ là việc này, Lộ Lê hơi kinh ngạc, "Vì sao phó giáo sư đột nhiên hỏi như vậy?"
"Vậy mà còn phải hỏi, cậu được hoan nghênh thế nào ở khoa chế tạo cơ giáp không cần ta phải nói, cậu hẳn cũng biết, phương pháp dạy học của cậu, vô cùng hữu dụng, rất nhiều học sinh đều thích tiết dạy của cậu, cậu cũng rất có thiên phú dạy học, nếu có thể ở lại học viện làm giáo viên, ta tin rằng, tương lai nhất định có thể khiến khoa chế tạo cơ giáp tiến thêm một bước."
Đây là điều mà phó giáo sư Myron bội phục y nhất, chưa từng có giáo viên nào trong thời gian ngắn có thể khiến toàn bộ học sinh đều thích, càng không có học sinh nào muốn bùng tiết của y, dường như trời sinh y ra để làm nghề này vậy.
Đương nhiên, khiến phó giáo sư Myron bội phục hơn chính là, y rất có trách nhiệm với học sinh, y thật tình thực lòng truyền thụ tri thức cho học sinh, không giấu diếm gì hết, nghiêm túc và có trách nhiệm.
"Xin lỗi, phó giáo sư Myron." Lộ Lê không do dự, cũng không muốn làm đối phương có hi vọng rồi lại thất vọng. Y xác thật rất thích những ngày dạy học sinh trong khoảng thời gian này, nhưng y không muốn chuyện này trở thành trọng tâm của mình, y còn có rất nhiều việc muốn làm.
Với đáp án này, phó giáo sư Myron cũng không ngạc nhiên, thật ra trong lòng ông đã sớm hiểu rõ, cho nên cũng không cảm thấy đặc biệt thất vọng.
"Ta đoán cậu cũng sẽ không đáp ứng, ta muốn nói với cậu chuyện thứ hai là hy vọng cậu có thể sắp xếp phương án của mình lại thành một bộ để truyền lại, phương pháp dạy học của cậu không tệ, nhìn biểu hiện của học sinh là biết."
"Vâng." Cái này thì đơn giản thôi, Lộ Lê không do dự đáp ứng luôn.
Buổi chiều Lộ Lê dạy lớp C nội dung giống buổi sáng, y biết rất nhiều học sinh đều lên diễn đàn download video y dạy học, có chỗ nào không hiểu, y bảo học sinh đi download video để xem.
Tuy tốn thời gian ở học viện khá nhiều, thời gian đến căn cứ đã giảm bớt, nhưng chỉ năm ngày mà nói, vẫn có thể chấp nhận được.
Sang ngày hôm kia, Lộ Lê đúng hẹn đến trang viên thăm con trai lớn, năng lực thích ứng của thằng bé rất mạnh, trước kia có thể đi theo y chạy 15 vòng, bây giờ chạy 30 vòng cũng không cảm thấy mệt.
Thời gian đảo mắt trôi qua, giáo viên mới đã tới học viện, tuy Lộ Lê không dạy nữa khiến học sinh không muốn buông tay, nhưng sau khi nói chuyện với phó giáo sư Myron, chưa đến hai ngày y đã làm một bộ phương pháp dạy học, truyền cho những giáo viên khác.
Tuy bằng khả năng của người khác giảng giải không đủ thông suốt như Lộ Lê, nhưng cũng khá hơn nhiều so với trước kia, nếu không thì lại lên diễn đàn download video, cũng có thể khiến bọn họ học được rất nhiều.
Tuy nhiên viện trưởng Milo cũng không bỏ chức vụ trợ giảng của y, vẫn bảo lưu như cũ, về sau muốn trở về bất cứ lúc nào cũng được.
Hôm nay là ngày Tần Vũ trở về, Lộ Lê vừa tan lớp đã không dừng lại về luôn.
Trở lại Tần gia, phát hiện trước nhà có mấy cái phi hành khí đang đỗ, liếc mắt là nhận ra ngay cái nào của Tần Vũ, thời gian trở về sớm hơn y dự đoán, đi vào phòng khách thì thấy bầu không khí không bình thường, Tần Sương ở đây thì thôi, mà ngay cả Tần Ca cũng ở đây, thời gian này lẽ ra anh ta phải ở bộ tài chính chứ.
"Sao các em đều ngồi ở chỗ này?" Lộ Lê đổi dép trong nhà đi vào, ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Tần Vũ, sao trông như đang mở họp.
"Chị dâu, mọi người đang thương lượng vài việc." Tần Sương trông có vẻ như đang thoải mái.
"Tần Thường và Ellen đâu, sao không nhìn thấy bọn họ?" Lộ Lê phát hiện Tần Thường lại không ở nhà.
Lời này như là động vào điểm mấu chốt nào đó, bầu không khí trong phòng khách nháy mắt trở nên cổ quái, Tần Sương đánh vỡ loại không khí này trước. "Tần Thường còn có việc, không cùng bọn em trở về."
Lộ Lê ngồi bên người Tần Vũ, quét mắt nhìn bọn họ một vòng, "Nói đi, Tần Thường và Ellen có phải đã xảy ra chuyện gì hay không."
Tức khắc Tần Sương không nói ra lời, không phải không muốn nói, cậu ta cũng không biết nên nói như thế nào, chuyện đó cũng không thể để quá nhiều người biết.
"Ellen không thấy đâu, Tần Thường đi tìm hắn." Tần Vũ lời ít ý nhiều tổng kết thành một câu.
Tần Sương ở trong lòng giơ ngón cái cho anh cả, thật là đơn giản đến không thể đơn giản hơn.
"Sao Ellen lại không thấy đâu?" Lộ Lê kinh ngạc.
Tần Vũ nói: "Giữa trận chiến với đế quốc Solo xảy ra vấn đề."
"Xảy ra vấn đề gì, sao Vinh Diệu tinh không nhận được một chút tin tức nào?" Lộ Lê thời thời khắc khắc đều chú ý tới chiến tranh giữa hai đế quốc lớn, nhưng hết thảy đều rất bình thường.
"Đó là bởi vì tin tức bị phong tỏa." Đại khái Tần Sương cảm thấy chậm rì rì nghe thấy mệt, đoạt lời Tần Vũ nói, "Ngay từ đầu rất thuận lợi, nhưng trên đường trong quân xuất hiện kẻ phản bội, tiết lộ cơ mật quân sự, thiếu chút nữa khiến một trận đánh quan trọng thua, vẫn là nhờ anh cả kịp thời đuổi tới, giết cho quân đội đế quốc Solo phải lui binh."
"Sao lại có kẻ phản bội?" Lộ Lê rất ngạc nhiên, quân đoàn I đều là thân binh của Tần Vũ, cho dù quân đoàn II và quân đoàn III có thể an bài người ở bên trong, gián điệp đế quốc Solo cũng không có khả năng trà trộn vào mới đúng.
"Mới đầu chúng em cũng không tin có người phản bội quân đoàn I, đại ca hạ lệnh điều tra, phát hiện xác thật có người để lộ tin tức ra."
"Chuyện này có liên quan gì đến việc Ellen mất tích?" Lộ Lê khó hiểu.
Tần Sương thở dài, "Ngay khi chúng em chuẩn bị thâm nhập điều tra, chúng em hoài nghi kẻ phản bội là người vừa mất tích, mất tích cùng với hắn, còn có Ellen, chúng em điều tra nơi họ mất tích, phát hiện không có dấu vết đánh nhau."
Trong tích tắc Lộ Lê nhận ra suy nghĩ của bọn họ, không thể tin nổi: "Nhưng đó cũng không thể chứng minh có liên quan đến Ellen chứ?"
"Xác thật không đủ để chứng minh," Tần Sương trông có vẻ một lời khó nói hết, "Nhưng cơ mật bị tiết lộ chỉ có vài người biết, Ellen là một trong số đó, Tần Thường muốn chứng minh Ellen trong sạch, cho nên đi tìm anh ta rồi."
"Em ấy biết Ellen đi nơi nào không?" Lộ Lê hỏi.
Tần Sương lắc đầu, "Không biết."
"Tinh cầu lớn như vậy, cho dù là xác định trong đế quốc Solo, Vôi tinh hệ cũng không bé hơn R tinh hệ là bao, không khác gì mò kim đáy bể."
"Chắc vậy, nhưng trước kia Tần Thường cũng không phải không tìm được Ellen, có lẽ chị ấy biết một ít chuyện cũng không chừng."
"Vậy bây giờ mọi người tính làm như thế nào?" Lộ Lê nhìn về phía Tần Vũ có được quyền quyết định.
Ellen mất tích, không có chứng cứ chứng minh có phải cậu ta tiết lộ cơ mật hay không, nhưng cậu ta cũng bị hiềm nghi, cho nên chuyện này quyết định như thế nào, phải xem Tần Vũ quyết định.
"Anh cả, em cảm thấy mọi việc phải có chứng cứ, Ellen vẫn là hôn phu của Tần Thường, nếu tùy tiện công bố ra ngoài, ảnh hưởng sẽ rất lớn, quân đoàn III nhất định sẽ nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng."
Quân đoàn II là do đại vương tử Brian nắm giữ, có anh ta sắp xếp chu toàn, quân đoàn II chắc chắn sẽ không ra ngáng chân quân đoàn I, nhưng quân đoàn III thì chưa chắc.
Lúc trước anh cả đưa tọa độ hành tinh Giant về bản đồ R tinh hệ, đế quốc Solo mượn cơ hội làm khó dễ, vốn đây là một việc tầm thường, nhưng lại có người từ giữa châm ngòi, khiến chuyện này càng làm càng lớn, sau lưng có bóng dáng của quân đoàn III, nếu chuyện này truyền tới tai quân đoàn III, cho dù đã đánh bại đế quốc Solo, bọn họ chắc chắn cũng sẽ lợi dụng cơ hội này để bôi đen quân đoàn I.
Sắc mặt Tần Vũ giống y như khối băng, "Hắn trộm cơ mật trong quân là sự thật."
Lộ Lê vừa nghe đã thốt ra với ngữ khí âm u, "Ellen còn trộm đi cơ mật trong quân?"
Tần Sương vỗ trán, thở dài, "Cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, nói anh ấy là gián điệp, em thật sự không tin, ánh mắt Tần Thường sẽ không kém như vậy mới đúng, nhưng đúng là anh ta cũng trộm cơ mật hạng nhất đi, tuy nhiên, em vẫn cảm thấy nên cho Ellen một cơ hội anh cả ạ."
"Anh cả, Tần Thường chắc chắn cũng muốn tìm Ellen giáp mặt hỏi rõ ràng, em ấy không chỉ là bộ hạ của anh, còn là em gái anh, coi như là cho em ấy một cơ hội đi." Tần Ca cũng tham gia khuyên bảo, không vì Ellen, mà là vì Tần Thường.
Một khi thân phận gián điện của Ellen hư hư thực thực mà truyền ra, trong tương lai cậu ta tuyệt đối không thể dừng chân ở Vinh Diệu tinh nữa.
Nhưng còn Tần Thường phải làm sao bây giờ.
Người Tần gia một khi đã động tâm, trừ phi đâm cho vỡ đầu chảy máu, nếu không tuyệt đối sẽ không quay đầu lại, Tần Thường mấy năm nay vì Ellen vẫn phản kháng mẫu thân của mình, chứng tỏ cô đã động chân tình.
Điểm này, Tần Ca và Tần Sương đều hiểu rõ, Tần Thường là em gái và chị gái của họ, về tình về lý, hẳn là nên cho cô cùng Ellen một cơ hội.
Nhưng Tần Vũ thì không giống, trước tiên Tần Thường là bộ hạ hắn, tiếp theo mới là em gái, một khi hắn quyết định công bố hành động của Ellen ra ngoài, quan hệ của Tần Thường và Ellen sẽ rất khó xử, về sau muốn ở bên nhau một lần nữa, cũng sẽ rất khó.
"Chị dâu, anh nói có đúng không?" Tần Ca chuyển đề tài, kéo Lộ Lê vào.
Lộ Lê sửng sốt, rất nhanh chóng nhận ra mục đích của Tần Ca, việc của Ellen cũng chưa được xác thực, nếu công bố, tội danh gián điệp hoặc kẻ phản bội có khả năng sẽ ở trên lưng cậu ta cả đời.
Y cũng đã từng là gián điệp, có thể lý giải cảm giác này, còn nữa Tần Thường là em gái Tần Vũ, cũng là em gái của y, nếu có thể tránh, đương nhiên y cũng hy vọng Tần Thường và Ellen có kết cục tốt, y nhìn ra được, Tần Thường thật sự thích Ellen.
Lộ Lê sắp xếp lại suy nghĩ, nói: "Các em nói không sai, bây giờ kết luận còn quá sớm, em cũng cho rằng anh nên cho Tần Thường và Ellen một cơ hội, nhỡ cậu ta có nỗi khổ riêng, hoặc là có nguyên nhân bất đắc dĩ, chẳng phải sẽ oan uổng cho cậu ta sao, mặc kệ là gián điệp, hay là kẻ phản bội, đều không phải một hai câu là có thể rửa sạch được."
Tần Vũ hừ lạnh một tiếng, không cự tuyệt, cũng không đáp ứng.
Ba người lại biết hắn đã cam chịu.
Tần Sương trộm giơ ngón cái cho Tần Ca, không hổ là cố vấn quân sư, đầu óc hoạt động quá nhanh, biết nếu chị dâu mở miệng, thì lập tức anh cả sẽ vứt bỏ hết nguyên tắc.
Tần Ca cho cậu ta một ánh mắt em còn phải học nhiều, nâng ly rượu vang đỏ bình tĩnh nhấp một ngụm.
______________________________
Vậy là Ellen đã mất tích, việc này sẽ đổi luôn thể loại truyện thành dị năng tang thi, à nhưng mà còn lâu, chương sau chúng ta về quê ngoại, muốn mọc 10 tay vs ba đầu ra để edit cho nhanh ghê 😂😂😂
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top