Chương 197-198

  Chương 197: Tranh chấp

  Hôm nay Tần Vũ trở về sớm, lúc đi qua cửa lớn, một thiếu niên gầy yếu xách xô nước to đi tới. Thiếu niên này chính là Arthur, tựa như phát hiện có người, lập tức buông xô nước, co quắp đứng tại chỗ, không dám tới gần.

  Ánh mắt lạnh băng của Tần Vũ lãnh đạm quét qua, không dừng lại lập tức dời đi, chân dài vượt qua sảnh trước, tiến vào trong nhà.

  Vừa vào cửa, Tần Vũ đã cảm nhận được không khí trong phòng khách khác lạ, Tần Sương vừa về giống con chim nhỏ rúc trên sô pha.

  Lộ Lê đang cho con gái ăn, con bé không ngoan ngoãn lắm, đang nhích tới nhích lui trên sô pha, vừa thấy phụ thân trở lại, lập tức yên lặng, ngồi không nhúc nhích "Còn nhỏ tuổi đã bắt nạt kẻ yếu." Lộ Lê buồn cười.

  — Oa Oa ở bên cạnh liếc mắt xem thường chị.

  Tần Vũ lên lầu thay quần áo rồi đi xuống, ngồi ở sô pha đơn bên cạnh.

  "Gần đây điều tra Thiên Long thế nào, có tiến triển gì không?" Lộ Lê một bên cho con gái ăn, một bên hỏi.

  Tần Vũ giương mắt, không nhìn y, ngược lại nhìn Tần Sương, Tần Sương chột dạ cười với hắn, bỗng nhiên đứng lên nói có chút việc, xám xịt chạy đi.

  Tần Vũ không lập tức trả lời, hỏi vấn đề khác, "Vừa rồi ở bên ngoài thấy một người, hắn là người xuất hiện ở hiện trường khi em bị tập kích?"

  Lộ Lê còn tưởng Tần Vũ muốn nói sang chuyện khác, tuy nhiên y vẫn trả lời vấn đề của hắn, "Người anh nói là Arthur, đúng là cậu ta."

  "Sao cậu ta lại ở Tần gia?"

  "Lại nói tiếp cũng tình cờ, ban đầu cậu ta là thành viên trên thương thuyền mà chiếm hạm Vinh Diệu cứu khi trở về từ Liên Bang lúc trước, đi đến Vinh Diệu tinh thì quyết định không quay về nữa, đi theo bạn tốt của phụ thân cậu ta, cũng chính thuyền trưởng ở lại nơi này phát triển, tuy nhiên năng lực của cậu ta không mạnh, chỉ có thể làm chút việc đơn giản, vị thuyền trưởng kia đề cử cậu ta đến thị trường hoa điểu làm việc, ở nơi đó làm một đoạn thời gian......"

  "Nói trọng điểm." Tần Vũ ngắt lời y.

  Lộ Lê nói: "Tới trọng điểm rồi, lão làm vườn ở Tần gia lớn tuổi, vẫn muốn tìm một người học việc, mấy tháng đến thị trường hoa điểu, phát hiện người xung quanh khen cậu ta không dứt miệng, nên có ý định, anh yên tâm, Tần quản gia đã tra thân phận của cậu ta, xác định thân phận không có vấn đề mới chiêu mộ vào."

  "Được rồi, điều anh muốn hỏi đều đã biết, có phải bây giờ nên trả lời vấn đề của em hay không." Lộ Lê buông chén, ngồi trước mặt hắn, nghiêm trang hỏi.

  Tần Vũ nhướng mày nhìn y, "Tuy cứ điểm Thiên Long ở hành tinh Giant bị phá hủy, nhưng vẫn có khoản tiền mấy tỷ tinh tệ chảy ra, bây giờ đã tìm được nơi tinh tệ này chảy vào."

  "Chảy vào nơi nào?" Lộ Lê thật ra cũng không muốn hỏi những việc này, nhưng nghe hắn nhắc tới, cũng thuận tiện hỏi một câu.

  "Hắc Hà Tinh Hệ."

  Lộ Lê kinh ngạc, "Vậy mà là Hắc Hà Tinh Hệ, vậy có điều tra được là chảy vào tài khoản nào không, cái này hẳn là có thể tra được chứ?"

  Tần Vũ bình tĩnh gật đầu, "Điều tra được, nhưng cũng không tra đến nơi, khoản tinh tệ này bị phân tán ra chia vào mấy trăm tài khoản, tài khoản này đều là người đã mất tích, nhưng người biết bọn họ mất tích cũng không nhiều, người có thể làm đến mức này, thân phận sẽ không quá thấp."

  "Nói như vậy, kẻ làm chủ chân chính sau lưng Thiên Long là người có địa vị cao ở liên minh Lôi Hạ thuộc Hắc Hà Tinh Hệ, thậm chí khả năng có được quyền hạn không thấp?"

  Tần Vũ gật đầu, "Người này hẳn là quan chức cấp cao ở liên minh Lôi Hạ."

  Liên minh Lôi Hạ là quốc gia duy nhất không thực hiện chính quyền quân chủ lập hiến trong tứ đại tinh hệ, tính chất giống như Liên Bang, nhưng thực lực kinh tế và dự trữ quân sự mạnh hơn Liên Bang rất nhiều, bọn họ hầu như không chủ động khơi mào chiến tranh hoặc tranh chấp, cho nên trong vũ trụ thanh danh tốt hơn so với ba đại đế quốc.

  "Đối phương thân phận sâu như vậy, xem ra không phải việc ngày một ngày hai, sao anh có thể phá huỷ cứ điểm của bọn chúng ở hành tinh Giant, hơn nữa làm sao anh xác định đó là quan chức cấp cao, hay gia tộc quý tộc nào đó đây."

  "Người phụ nữ kia nói hắn có bối cảnh cùng thế lực lớn mạnh, địa vị của hắn ở liên minh Lôi Hạ, nhất định có thể quyết định một vài việc trọng yếu."

  "Người phụ nữ kia chính là đại mỹ nhân đã thổ lộ với anh mà Tần Sương nói?" Lộ Lê không chút do dự bán đứng Tần Sương. Tần Vũ gật đầu, không cảm thấy cái này có gì phải dấu diếm.

  Lộ Lê đột nhiên hỏi, "Tên cô ta là gì?"

  "Không biết." Tần Vũ nói rất đúng lý hợp tình.

  Tức khắc Lộ Lê bật cười, đứng dậy ngồi gần hắn hơn, dựa vào bờ vai của hắn, "Anh nói cho em nghe quá trình cụ thể đi, lúc cô ta thổ lộ với anh, anh nghĩ như thế nào?"

  Tần Vũ tựa hồ không cảm thấy điều này có gì cần phải nhớ, đặc biệt lạnh nhạt vô tình nói một câu, "Liên quan gì đến anh đâu."

  "Em đã xem ảnh chụp của cô ta, thật sự đẹp không gì sánh được, anh không có một chút động tâm nào sao?" Lộ Lê nâng mặt hắn lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

  Tần Vũ nhìn chằm chằm đôi mắt mang ý cười của y, đôi mắt hắn trầm xuống, bỗng nhiên ấn gáy y áp về phía mình, hôn lấy bờ môi của y, mơ hồ có thể thấy được hai đầu lưỡi ướt át dây dưa hoạt động giữa hai đôi môi.

  Lộ Lê được buông ra thở hổn hển, đôi môi bởi vì nước bọt nhiễu xuống trở nên hồng hào, nghiêng đầu thấy con trai lớn và con gái đang nằm sấp một bên nhìn bọn họ, con trai nhỏ lẳng lặng ngồi trên sô pha, đôi mắt cũng nhìn bên này, không giống như con trai lớn và con gái đang tò mò, vẻ mặt và ánh mắt nó đều tràn ngập coi thường.

  Mặt Lộ Lê đỏ lên, chỉ trích Tần Vũ: "Làm trò trước mặt trẻ con, sao anh không thu liễm một chút vậy, lỡ dạy hư bọn nó thì làm sao bây giờ"

  "Về sau em đừng hỏi vấn đề ngu xuẩn này nữa." Tần Vũ không xấu hổ chút nào, bình tĩnh thong dong tựa như người bị vây xem không phải là hắn.

  Lộ Lê xấu hổ, đương nhiên y tin tưởng tình cảm của Tần Vũ với minh, nhưng mà người đàn ông nhà mình quá ưu tú, khi hắn ở đây cũng có một đống ong bướm lả lơi, hắn không ở đây cũng có người muốn cạy góc tường của y, đặc biệt là sau khi nhìn thấy ảnh của đại mỹ nhân, bỗng nhiên y cảm thấy có nguy cơ, nhỡ Tần Vũ gặp được người theo đuổi cái gì cũng có thể vứt bỏ thì làm sao bây giờ, người đàn ông quá ưu tú cũng không phải một chuyện tốt, cho nên y âm thầm quyết định.

  Chuyện đế quốc Vinh Diệu đưa tọa độ hành tinh Giant vào bản đồ của mình, rốt cuộc cũng bị đế quốc Solo biết.

  Bọn chúng nói hành tinh Giant thuộc Vôi tinh hệ, đế quốc Vinh Diệu xâm phạm lãnh địa của họ, lấy tinh cầu thuộc về bọn họ, cần phải trả lại hành tinh Giant cho bọn chúng, hơn nữa bồi thường tổn thất một tỉ tinh tệ.

   Quân đoàn II và quân đoàn III đều không muốn nhận việc này, quốc vương để quân đoàn I phụ trách, tuy nhiên trước kia động thủ, còn phải đàm phán.

  Bộ trưởng bộ ngoại giao Thường Quang giao chuyện này cho phó bộ trưởng Mic phụ trách, Mic nhận sự sai bảo của Bob, không muốn đàm phán, nói chuyện này do Tần Vũ gây ra, không phải hắn coi nắm đấm là chân lý sao, vậy động thủ đi, giống như trước đánh đế quốc Solo tè ra quần.

  Thường Quang cảm thấy hành vi của Mic quá vô trách nhiệm, chức trách của bộ ngoại giao vốn dĩ là xử lý những việc này, thân là phó bộ trưởng, ngay cả đàm phán cũng không muốn mà phải đấu võ, cho rằng ông ta không xứng chức, vì thế tố cáo lên quốc vương.

  Trừ chuyện này, Thường Quang còn nói từ khi Mic được chọn làm phó bộ trưởng vẫn không có thành tựu gì, giao cho ông ta xử lý vài việc, hiệu quả xử lý đều không tốt, còn nói nếu tại thời điểm Tần Ca nhận chức, đối tượng đàm phán chưa từng chiếm được chỗ lợi nào từ đế quốc.

  Quốc vương cũng không thiên vị Mic, những gì Thường Quang nói đều hợp tình hợp lý, sau khi Mic được chọn xác thật không có thành tựu lớn, thật sự nếu không làm ra thành tích gì, công dân sẽ lại lần nữa hoài nghi lần bỏ phiếu kia có công bằng hay không.

  Bất đắc dĩ, Mic bắt buộc phải làm.

  Nhưng mà đây là lần đầu tiên hắn đàm phán cùng đế quốc Solo phiền phức, trong lòng lại có ý kiến với Tần Vũ, khiến cho lúc tại hội nghị đàm phán bị đối phương bức thất bại phải lùi lại liên tiếp, bộ dạng vô cùng chật vật, bị người đàm phán bên đế quốc Solo làm càn cười nhạo.

  Trước khi bọn chúng nhìn thấy Mic, sứ giả đế quốc Solo còn lo lắng lần này đối tượng đàm phán lại là Tần Ca, nếu là Tần Ca, hôm nay kẻ chật vật chính là bọn chúng.

  Lần này đàm phán tuy rằng chưa chính thức, nhưng công dân cũng rất chú ý, việc liên quan đến tôn nghiêm của đế quốc, rất nhiều công dân quan tâm đến đế quốc hỏi thăm.

  Cho nên biết được phó bộ trưởng bộ ngoại giao của họ tại hội nghị đàm phán bị sứ giả đế quốc Solo vũ nhục, mà một câu cũng không phản bác được, ngay lúc đó video cũng bị truyền ra, công dân đế quốc bắt đầu nổi giận.

  Chuyện bỏ phiếu tuyển cử lúc trước lại lần nữa bị lôi ra nói, càng ngày càng nhiều công dân hoài nghi lần bỏ phiếu đó có phải dầu pha nước hay không.

  Thiệp phân tích cũng bị người ta lôi ra một lần nữa, bọn họ hoài nghi cái gọi là một trăm vị tinh anh từ các ngành sản xuất có thật sự tồn tại hay không, hay là do hành động của con người thao túng, nếu là thật, vậy bọn họ hoài nghi một trăm vị công dân này có thật sự là tinh anh hay không, ánh mắt thiển cận như vậy.

  "Làm sao bây giờ, nhị điện hạ, hiện tại tất cả mọi người đang nghi ngờ tôi, nếu bị bọn họ tra ra, không phải tôi chết chắc sao." Mic hoảng loạn, vội vội vàng vàng chạy đến chỗ Bob tìm gã.

  Bob vừa thấy ông ta đến liền biến sắc, rống giận, "Ai bảo ông tới tìm ta lúc này, không biết hiện tại là thời kỳ nhạy cảm sao?"

  Việc này vừa bắt đầu, Mic lập tức thành tiêu điểm chú ý của rất nhiều người, chắc chắn có người theo dõi ông ta, sao ông ta dám trắng trợn tìm tới đây, sẽ liên lụy đến gã.

  Mà lúc này Mic đâu thèm quan tâm nhiều như vậy.

  Quả nhiên, trên Tinh Võng nhanh chóng lưu truyền một bộ ảnh chụp, nội dung đúng là hình ảnh Mic hoảng loạn đi đến chỗ Bob, tuy không phải đòn đánh mạnh, nhưng cũng chứng thực sự thật quan hệ hai người không bình thường.

  Bob vì phủi sạch quan hệ, đối ngoại tuyên bố ngày ấy là mình gọi Mic tới, bởi vì vợ hắn là cháu gái của phó bộ trưởng Mic, mình là cháu rể ông ta, nên quan tâm một chút, chứ không phải phủi sạch quan hệ ngay lập tức.

  Đúng tình hợp lý lại có chủ nghĩa nhân đạo làm cảm động một ít công dân, cảm thấy Bob là người khá tốt, người khác lúc này hận không thể phủi sạch quan hệ với phó bộ trưởng Mic, chỉ có gã còn nguyện ý lui tới với ông ta.

  "Thằng nhãi này bản lĩnh không nhỏ, dưới tình huống như vậy còn có thể tẩy trắng, khiến công dân tin tưởng hắn"

  TV tin tức phát lại cảnh Bob nói chuyện này, người Tần gia đúng lúc nhìn thấy, Tần Sương nhìn về phía Tần Ca.

  "Nghe nói bộ ngoại giao mời anh đến hỗ trợ, anh trả lời như thế nào?"

  Vừa mới dứt lời, hình ảnh màn hình chuyển tới Tần Ca, có phóng viên phỏng vấn Tần Ca, hỏi bây giờ bộ ngoại giao rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng, anh ta có thể trở về hay không, giúp đế quốc đoạt lại quyền chủ động.

  Tần Ca trả lời anh ta đã không còn là phó bộ trưởng bộ ngoại giao nữa, bảo bọn họ đi tìm vị phó bộ trưởng Mic có số phiếu cao hơn anh ta đi, tin rằng nếu ông ta đã có thể lấy được số phiếu cao, lúc này chỉ là thất bại ngoài ý muốn mà thôi, năng lực chắc chắn còn cao hơn hắn, khen người ta đến đỉnh kim tự tháp luôn.

  Phóng viên vốn nghe lời buộc anh ta ra mặt, không nghĩ Tần Ca sẽ thổi phồng phó bộ trưởng Mic cao như vậy, còn lấy việc bỏ phiếu ra làm cớ. Không chờ phóng viên nghĩ ra lời để nói, Tần Ca đã tiêu sái rời đi.

  "Tuyệt." Tần Sương giơ ngón tay cái lên với anh ta.

  Vị phó bộ trưởng Mic bị Tần Ca khen ngợi, trước lần đàm phán thứ hai, đột nhiên ngã bệnh.

  Không phải ông ta giả vờ bị bệnh, ông ta thật sự kinh hoàng quá độ dẫn đến sinh bệnh, nhưng công dân đế quốc không tin, cho rằng ông ta vì trốn tránh trách nhiệm mới giả vờ sinh bệnh, trên Tinh Võng xuất hiện ngôn luận nói ông ta nên giao ra chức phó bộ trưởng.

  Cuối cùng Thường Quang không thể không tự mình ra trận, tuy không thể giống Tần Ca khiến đối phương mất hết mặt mũi, á khẩu không trả lời được, nhưng đế quốc Solo cũng không chiếm được lợi thế, cuối cùng tan rã trong không vui, nói không được, vậy đánh đi.

  Động tác của Tần Vũ sấm rền gió cuốn, lập tức lệnh cho Chu Tuấn Ngạn làm sĩ quan chỉ huy, Tần Thường phụ trợ, tuy quân hàm Tần Thường cao hơn, nhưng nói đến đầu óc, vẫn là Chu Tuấn Ngạn lợi hại hơn.

  Tần Thường không dị nghị gì, đây cũng không phải lần đầu tiên cô hợp tác cùng Chu Tuấn Ngạn, Ellen là vị hôn phu của Tần Thường, cũng theo cô đến biên giới.

  Sau khi điều chỉnh quân đội, đại quân mênh mông cuồn cuộn xuất phát.

  Chờ đến khi công dân đế quốc phản ứng lại, quân đội Tần Vũ đã xuất phát, khí thế mạnh mẽ cuốn cuộn, khiến công dân đế quốc nhiệt huyết sôi trào, lực chú ý tạm rời khỏi việc của Mic.

  Mười ngày sau, tin tức tốt truyền đến từ biên giới.

  Chương 198: Ký hiệu S

  Tần Sương không đi, bị bắt lưu lại trong nhà chiếu cố con trai con gái nghịch ngợm của Lộ Lê, mỗi ngày đều mang vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

  Lộ Lê thấy có người chiếu cố con cái mình, mỗi ngày dành thời gian đến phòng làm việc Milo, trong khoảng thời gian này y vẫn không từ bỏ nghiên cứu chế tạo cơ giáp cho người Doraki điều khiển, chỉ là tiến triển không lớn.

  Gen người Doraki so với người Sulfur kém, cho dù rèn luyện thế chất thế nào đi chăng nữa, đều không thể mạnh mẽ như người Sulfur. Mà cơ giáp là nhằm vào thể chất của người Sulfur mà chế tạo riêng, trong khoang điều khiển sinh ra sức chịu nén quá lớn, chỉ có thể chất người Sulfur mới có thể chịu đựng được, nếu không sức chịu nén kia sẽ đè ép người Doraki, khiến thất khiếu đổ máu, cuối cùng nổ tan xác mà chết.

  Lộ Lê đã xem lịch sử chế tạo cơ giáp, phát hiện thủy tổ chế tạo cơ giáp cũng không phải người Sulfur, mà là người Doraki. Chỉ là khi y lên Tinh Võng hoặc Vũ Trụ Võng tìm tư liệu về phương diện này, phát hiện tìm không thấy cái gì hết, cho nên y luôn cảm thấy kỳ quái, liền nói cho thầy phát hiện này.

  "Trò suy đoán không sai, lúc ban đầu người chế tạo ra bộ cơ giáp đầu tiên là một người Doraki." Đại sư Milo không ngờ nhanh như vậy y đã nghĩ đến điểm này.

  So với chiến hạm ba ngàn năm lịch sử, cơ giáp thật ra chỉ có 1500 năm lịch sử.

  1500 năm trước, người Doraki đang đứng ở giai đoạn bắt đầu kết thúc thời đại hắc ám, tuy rằng càng ngày càng nhiều người Sulfur ý thức được bọn họ không thể tiếp tục coi người Doraki trở thành nô lệ hoặc công cụ sinh dục, nhưng địa vị người Doraki vẫn rất thấp.

  Ở rất nhiều nơi ít người biết, vẫn tồn tại sự ngược đãi với người Doraki, người Sulfur không coi họ như con người. Thuỷ tổ cơ giáp nhận ra điều này, quyết định thông qua sức mạnh để thay đổi địa vị người Doraki trong vũ trụ, vì thế ông ta đã nghiên cứu chế tạo ra cơ giáp.

  "Thưa thầy, dựa theo ý ngài, ban đầu cơ giáp thật ra thích hợp cho người Doraki điều khiển, vậy vì sao hiện tại biến thành chỉ có người Sulfur mới có thể điều khiển?" Lộ Lê cho rằng, đây hiển nhiên không phải đoạn lịch sử tốt đẹp gì, nếu không vì sao bây giờ không  thể tra được tư liệu trên phương diện này.

  "Người Doraki xác thật đã từng quật khởi dựa vào cơ giáp."

  "Đã từng? ''
 
  "Đúng vậy, chỉ là đã từng, chỉ có ngắn ngủn một trăm năm, so với 1500 năm lịch sử mà nói, có phải rất ngắn hay không?" Ngữ khí của đại sư Milo trầm trọng, "Trong một trăm năm, người Doraki dựa vào cơ giáp chống lại người Sulfur, nhưng mà chung quy vẫn không so được với người Sulfur trời sinh sức mạnh cường đại, bởi vì trong những người Sulfur tiến hóa ra người biến chủng."

  Người biến chủng xuất hiện là đả kích lớn đối với người Doraki, từ tình trạng có thể chống lại người Sulfur, tiến đến tình trạng sức mạnh dần dần suy yếu.

  Sau khi phấn khởi vì người Doraki bị áp chế, người Sulfur phát hiện cơ giáp cũng có thể dành cho người Sulfur sử dụng, vì thế tiến hành cải tạo cơ giáp, biến thành loại chỉ thích hợp cho người Sulfur, lại không thích hợp với người Doraki.

  Sau đó, người Sulfur cũng tiêu hủy hết số liệu và tư liệu về cơ giáp ban đầu, từ đây cơ giáp thích hợp cho người Doraki điều khiển liền biến mất trong dòng sông lịch sử, không còn người nào biết lịch sử huy hoàng đã từng thuộc về người Doraki.

  Tuy nhiên địa vị người Doraki cũng bởi vì cơ giáp mà thay đổi, người Sulfur phát hiện người Doraki rất thích hợp chế tạo cơ giáp, khi trong vũ trụ xuất hiện kẻ địch mới của loài người là Trùng thú, mới phát triển đến 1500 năm như hiện giờ, cục diện chung sống hoà bình.

  "1500 năm trước, cơ giáp chế tạo như thế nào để thích hợp cho người Doraki điều khiển, thật sự tất cả tư liệu đều bị tiêu hủy sao?" Lộ Lê cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

  "Đúng, cũng chưa chắc đã đúng." Đại sư Milo cho một đáp án ba phải cái nào cũng được.

  Lộ Lê dò hỏi, "Cái gì gọi là đúng, cái gì gọi là chưa chắc?"

  "Hai ngàn năm trước, những tư liệu cơ giáp đó bị tiêu hủy, nhưng tư liệu còn có thể tồn tại trong đầu con người, mà thuỷ tổ chế tạo cơ giáp sau khi bại dưới tay người Sulfur liền biến mất, không còn ai gặp ông ta nữa, có lẽ ông ấy đã chết, có lẽ không chết, tuy nhiên thầy tin tưởng, nếu ông ấy còn sống, chắc chắn sẽ mang những ký ức đó truyền cho đời sau của mình."

  "Hai ngàn năm qua đi, nếu ông ấy thật sự còn sống, lâu như vậy mà không có bất luận tin tức gì sao?" Lộ Lê cảm thấy khả năng vô cùng thấp.

  Gương mặt nghiêm túc của đại sư Milo đột nhiên nở nụ cười nhẹ, "Vậy cũng chưa chắc, không phải tất cả mọi người đều hy vọng có chiến tranh, vị thuỷ tổ sáng tạo ra cơ giáp kia ước nguyện ban đầu chỉ là vì thay đổi địa vị người Doraki."

  "Con hiểu rồi, sau trận chiến kia, địa vị người Doraki vì cơ giáp mà càng ngày càng tốt, ước nguyện ban đầu của vị thủy tổ kia đã đạt được, cho nên cho dù trong đầu ông ấy còn giữ những tư liệu đó, ông ấy cũng không để hậu thế của mình lấy ra."

  Dùng vũ lực để nâng người Doraki lên là một đường ra không tốt đẹp gì, vị thuỷ tổ kia lúc ban đầu nói vậy cũng không nghĩ phải đi con đường này.

  Đại khái ông ấy cũng không nghĩ tới, một ý nghĩ lúc trước như vậy, cuối cùng người Doraki vẫn nhờ họa được phúc.

  Bọn họ không điều khiển được cơ giáp, nhưng bọn họ có thể chế tạo cơ giáp, người Sulfur cần bọn họ, cho nên hai bên đạt được tình trạng chung sống hoà bình.

  Không ngờ bên trong một bộ cơ giáp còn có nhiều khúc mắc như vậy, nếu không phải mình ngẫu nhiên đọc được trong một quyển sách, Lộ Lê cũng sẽ không phát hiện ra.

  "Thầy ơi, nếu hai ngàn năm trước thủy tổ cơ giáp có thể làm được, chứng tỏ con đường này cũng có tính khả thi, con không muốn từ bỏ." Quyết tâm của Lộ Lê càng thêm kiên định.

  Tuy địa vị người Doraki đã thay đổi, không còn là nô lệ của người Sulfur, nhưng địa vị ở trong vũ trụ vẫn là thế yếu.

  "Trò có quyết tâm này là được." Đại sư Milo rất vui vì y không từ bỏ.
 
  "Thầy biết vị thuỷ tổ cơ giáp kia tên gọi là gì không?"

  "Tên gọi là gì ta không biết, nhưng ta biết cơ giáp ông ấy chế tạo cơ giáp có một ký hiệu đặc biệt." Đại sư Milo chiếu một tấm hình từ máy truyền tin ra, "Đây là khi ta còn trẻ tuổi đi theo đạo sư đến một viên tinh cầu vứt đi, ngẫu nhiên phát hiện một bộ cơ giáp đã hư hao."

  Lộ Lê nhìn chằm chằm hình ảnh thầy phóng đại, cơ giáp bên trái bức ảnh loang lổ rỉ sét dày đặc, tất cả đều là dấu vết năm tháng lưu lại, dường như không nhìn ra bộ dáng ban đầu, bên phải còn lại là thầy thông qua máy móc tái tạo, cuối cùng tái tạo được 98% bộ dáng cơ giáp.

  Bộ cơ giáp này không cao lớn dũng mãnh như cơ giáp hiện tại, tương đối xinh xắn, chỉ cao hai mét, màu xanh của nước, an an tĩnh tĩnh đứng ở nơi đó, khiến người ta không cảm nhận được sát khí.

  Ký hiệu đặc biệt theo lời đại sư Milo nằm ở lòng bàn tay phải cơ giáp, nơi đó có một ký hiệu hình chữ S.

  "Khi phát hiện bộ cơ giáp này, lúc ấy không ai biết ký hiệu S đại biểu cho cái gì, giáo viên của ta cũng không biết, nhưng ta tin nó không phải một ký hiệu bình thường, cho nên ta vẫn luôn tra cứu hàm nghĩa của nó, tra mười mấy năm mới biết được đoạn lịch sử này."

  "S?" Lộ Lê cảm thấy cái S này hình như đã thấy ở nơi nào đó.

  Đại sư Milo không phát hiện chỗ kỳ quái của y, lại nói với y một việc khác, "Gần đây trò có thời gian hay không?"

  Không thấy y trả lời, đại sư Milo quay đầu lại mới phát hiện đệ tử đang đứng tại chỗ phát ngốc, "Lộ Lê?"

  "Gì vậy ạ?" Lộ Lê hoàn hồn.

  "Đàn anh Nhậm của cậu muốn đến tinh cầu khác tham gia hội nghị giao lưu rất quan trọng, không thể dạy học cho học sinh khoa chế tạo cơ giáp, cứ như vậy nhân lực không đủ, thời gian ngắn lại không tìm được người, cho nên muốn bảo trò giúp cậu ta."

  "Con có thể hỗ trợ cái gì ạ?" Lộ Lê nhất thời không phản ứng lại.

  "Cậu ta muốn mời trò đến khoa chế tạo cơ giáp dạy học, tài liệu dạy đều đã chuẩn bị xong, trò chỉ cần giảng giải theo tài liệu cậu ta chuẩn bị cho học sinh là được, đại khái khoảng hai tháng là được."

  "Đây là để con đi làm trợ giảng sao, học viện thánh Florence bên kia có thể đồng ý không?" Lộ Lê không ngờ là chuyện này, cảm giác là lạ, y chưa từng làm giáo viên.

  "Học viện bên kia không cần lo lắng, ta là viện trưởng khoa chế tạo cơ giáp, cho trò một chức trợ giảng trên danh nghĩa không vấn đề gì, học viện sẽ không can thiệp việc nhỏ này."

  Bây giờ Lộ Lê mới nhớ, thầy còn có thân phận này, vẫn có quyền lực làm chủ vấn đề nhỏ này, "Vậy để con giúp đàn anh làm"

  Đại sư Milo gật đầu, "Ta bảo trợ lý cậu ta đưa tư liệu cho trò."

  Gián đoạn này, khiến Lộ Lê quên mất việc vừa mới suy nghĩ.

  Chỉ chốc lát, Tiểu Chu mang tư liệu lại đây, mấy chục tờ nhiều như vậy.

  Bởi vì lo lắng lần đầu tiên y không hiểu giảng bài như thế nào, cho nên Nhậm Sinh bảo Tiểu Chu sửa sang lại rất nhiều, nội dung kỹ càng tỉ mỉ, bao gồm anh ta đã giảng đến nơi nào, khóa học hai ngày sau phải nói nội dung gì.

  Lộ Lê nhìn tư liệu, đàn anh Nhậm dạy cho học sinh năm thứ ba.

   Học viện thánh Florence năm thứ nhất là dạy lý thuyết và chế tạo linh kiện, năm thứ hai là dạy linh kiện cao cấp hơn, năm thứ ba mới bắt đầu động thủ chế tạo cơ giáp. Đàn anh Nhậm dạy cho học sinh về cơ giáp sơ cấp, trong khoảng thời gian này anh ta chuẩn bị giảng giải về cơ giáp cấp E, bởi vì còn chưa bắt đầu giảng, cho nên tư liệu là từ lúc bắt đầu.

  Lộ Lê nhớ hết nội dung, sau đó thu hồi tư liệu lại.

  Rời khỏi học viện thánh Florence, y đến căn cứ, lấy vài thứ trong căn cứ mới về nhà.

  Vừa vào đại sảnh đã nhìn thấy Tần Sương bị ba đứa cháu, à không, là hai đứa cháu quấn lấy, nhìn thấy y về, Tần Sương rớt hai dòng nước mắt dài như mì sợi.

  "Chị dâu ơi, cuối cùng anh đã trở lại rồi, em chịu không nổi, mau ôm bọn nó đi."

  Lộ Lê gỡ con gái từ trên lưng Tần Sương xuống, tay nhỏ của con bé còn túm lấy tóc của cậu ta không muốn buông ra, bị y gỡ ra, trực tiếp cảnh cáo nhìn con trai lớn một cái, "Soái Soái, xuống dưới."

  Soái Soái lập tức theo đầu gối chú ba trượt xuống, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

  "Em gái nghịch ngợm, con không ngăn cản em, cũng theo em nghịch ngợm, không thể học theo em trai con sao?" Lộ Lê để nó đứng bên người em gái, bắt đầu giáo dục.

  Soái Soái nhìn em trai, bĩu môi, "Em trai chơi không vui, chẳng chịu nói lời nào."

  "Đó là bởi vì em trai con hiểu chuyện" Lộ Lê trái lương tâm mà nói.

  Tính cách đứa con trai nhỏ vốn thuộc loại tương đối hiểu chuyện, đúng không.

  Soái Soái nhìn bản mặt lạnh của em trai, "Em không chịu cười."

  Giống phụ thân nó như vậy, có thể cười sao.

  Lộ Lê hơi co rút khóe miệng.

  Tần Sương nghẹn cười mà nói: "Soái Soái, tưởng tượng hình ảnh phụ thân cháu cười xem, giống như cháu hy vọng em trai cười vậy."

  Soái Soái lập tức nghe lời tưởng tượng một chút, tức khắc tự dọa mình luôn, thiếu chút nữa trốn sau lưng cha, lắp bắp nói: "Thôi, thôi, con không cho em trai cười nữa."

  Buổi tối, Lộ Lê dỗ ba đứa ngủ xong mới trở về phòng tra tìm tư liệu, lần đầu tiên y làm giáo viên, không biết phải dạy học sinh như thế nào, vẫn phải chuẩn bị thỏa đáng, miễn cho đến lúc đó mất mặt.

  Lộ Lê tiến vào Tinh Võng, chỉ chốc lát thu được tin nhắn Bước Chậm Trong Mưa gửi tới, tiếng tin nhắn vang không ngừng, có hơn mấy chục.

  Y đại khái nhìn qua, nhiệm vụ tốt nghiệp của Bước Chậm Trong Mưa đã kết thúc, cậu ta thuận lợi thông qua kiểm tra, hơn nữa lấy được thành tích không tệ.

  Sau khi kiểm tra kết thúc, cậu ta lập tức đi lên chia sẻ tin tức tốt này với y, tuy nhiên y ít khi online, cho nên không rõ ràng lắm.

  Phát hiện cậu ta đang trực tuyến, Lộ Lê tìm qua.

  "Anh Ly Lục, rốt cuộc anh đã lên rồi, tôi chờ đã lâu." Bước Chậm Trong Mưa vừa thấy y đến thì vô cùng hưng phấn chạy tới.

  "Chúc mừng cậu đã thông qua bài kiểm tra tốt nghiệp." Lộ Lê cười tủm tỉm chúc mừng cậu ta.

  Bước Chậm Trong Mưa còn chưa rút hết cảm xúc mãnh liệt, nghe lời này lập tức nói: "Tôi có thể thuận lợi thông qua, ít nhiều đều nhờ vào cơ giáp Ly Lục ca đưa, kiểm tra lần này, vì khó khăn quá cao, học sinh tham gia hơn một ngàn, cuối cùng thông qua kiếm tra còn không đến một phần ba."

  "Xem ra thật sự rất khó, tuy nhiên có thể thông qua là chuyện tốt"

  "Bởi vì ở bài kiểm tra tôi đã biểu hiện xuất sắc, tôi được quân đội tốt nhất đế quốc nhìn trúng, chỉ cần rời khỏi học viện, là có thể trực tiếp gia nhập nhánh quân đội kia." Bước Chậm Trong Mưa rất hưng phấn, bởi vì việc này, cậu ta vẫn kích động đến không ngủ được.

  Lộ Lê lại lần nữa chúc mừng cậu ta, bởi vì cậu ta còn có chút việc, cho nên hai người chưa nói bao lâu, cậu ta đã đi làm việc của mình.

  Bước Chậm Trong Mưa đến cuối cùng cũng không nói ra sự kiện kia, cơ giáp cậu ta điều khiển cũng bị người khác nhìn trúng, đối phương cố ý muốn cùng cậu ta hợp tác, muốn cậu ta làm người trung gian liên hệ, cậu ta biết anh Ly Lục đưa cậu ta chiếc cơ giáp kia là nhờ giao tình trước kia của bọn họ, y cũng không phải người cùng quốc gia, chắc chắn sẽ không muốn hợp tác cùng những người đó.

  Mấy ngày nay cậu ta vẫn luôn suy nghĩ chuyện này, cuối cùng vẫn không nói ra, dù sao bọn họ cũng không biết anh Ly Lục là ai, đến lúc đó nói cho bọn họ là anh Ly Lục cự tuyệt là được.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top