Chương 191-192

  Chương 191: Đại mỹ nhân quyết định

  "Đây cũng là vấn đề, cũng không thể thật sự dễ dàng bán cho cô ta một lô súng ống đạn dược được, vừa mất phu nhân lại thiệt quân, loại mua bán này cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện trên người quân đoàn I, vạn nhất thật sự xảy ra, sau này nó sẽ là trò cười của quân đoàn I." Noyce cũng đứng đắn hơn.

  Tần Vũ chờ bọn họ nói xong mới định liệu lên tiếng, "Việc kế tiếp tôi đã có an bài, các cậu chỉ cần giả trang nhân vật của mình cho tốt là được."

  Một câu cuối cùng phá hỏng luôn ý muốn hỏi an bài cái gì của hai người, thậm chí suy nghĩ, người mỗi ngày đều ở bên cạnh bọn họ, dưới loại tình huống này còn có thể an bài cái gì, đặc biệt hành tinh Giant còn là địa bàn của đối phương, hoạt động ở đây chắc chắn bó tay bó chân, người ta không nói, bọn họ cũng không hỏi ra.

  "Em xem ta mặc cái này đẹp không?" Phù Cừ ngắm mình trước tấm gương lớn, mu bàn tay trắng nõn khẽ nâng cằm của mình, một tay khác chống dưới khuỷu tay.

  Váy dài trắng đơn giản đến mộc mạc, hoàn toàn tương phản với màu sắc loá mắt tươi sáng, đoạt hồn phách kẻ khác trong dĩ vãng, vai thiết kế hình chữ nhất, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cao quý mà ưu nhã, bớt đi phong trần diễm lệ ngày thường, chợt liếc mắt nhìn qua giống chị gái nhà bên vô hại.

  Thường ngày Bình Nguyệt nhìn thấy chủ nhân diễm lệ vô song, lần đầu tiên nhìn thấy chủ nhân trang điểm nhạt như vậy, có cảm giác thanh lịch không giống như cũ, vội vàng gật đầu, "Đẹp đẹp, chủ nhân quá đẹp."

  Lời này không có nửa điểm nịnh nọt, chủ nhân vốn dĩ lớn lên đặc biệt xinh đẹp, mặc quần áo gì cũng đẹp, tuy váy dài trắng mộc mạc không giống màu đỏ phụ trợ ngũ quan kiềm diễm, nhưng lại càng thêm dễ nhìn, giống thiên sứ hạ phàm, tràn ngập khí chất phiêu dật như tiên.

  "Vậy là tốt rồi." Phù Cừ biết cô không phải đang nịnh mình, vừa lòng gật đầu với bản thân trong gương.

  Thường ngày nàng ít khi mặc màu sắc nhạt như vậy, đại bộ phận đều là màu sắc rực rỡ, vì phụ trợ cho mỹ mạo của mình, nhưng bây giờ nàng muốn thay đổi một chút.

  "Chủ nhân." Bình Nguyệt do dự nói.

  "Có chuyện cứ việc nói thẳng." Phù Cừ thử quần áo xong, bắt đầu phối giày.

  Bình Nguyệt liền nói thẳng, "Ngài đột nhiên đổi trang phục không hay mặc, có phải vì người đàn ông kia hay không?"

  Hành vi của chủ nhân cô luôn nhìn rõ, người khác không nhìn ra, cô lại hiểu biết chủ nhân, vì để ý, cho nên mới cưỡng bách mình không được để ý, trước kia cho rằng chủ nhân chỉ là nhất thời tò mò, không nghĩ sẽ càng lún càng sâu.

  Nếu chủ nhân không có tầng thân phận kia, cô sẽ nguyện ý nhìn chủ nhân tìm một nơi trở về, nhưng đó không có khả năng, cho nên cô không muốn nhìn cuối cùng chủ nhân rơi vào kết cục không tốt.

  Phù Cừ dừng lại, nụ cười nơi khóe miệng biến mất.

  Nàng không nói gì, Bình Nguyệt biết như vậy không khác gì cam chịu, bởi vì nếu không phải, chủ nhân nhất định sẽ phủ nhận.

  Trầm mặc chính là cam chịu, điểm này trên người chủ nhân là sự thật.

  "Chủ nhân, ngài nhất định phải bình tĩnh, lỡ bị vị đại nhân kia biết, khó bảo đảm hắn sẽ không làm ra chuyện gì." Bình Nguyệt nhịn không được khuyên nhủ.

  "Đừng nói nữa, ta biết đúng mực." Phù Cừ ngăn trở cô.

  Bình Nguyệt muốn nói ngài đúng mực cái gì, tình yêu là mù quáng, dễ dàng khiến người đánh mất lý trí, ngay cả khôn khéo như chủ nhân cũng không ngoại lệ, nhưng nhìn chủ nhân vừa rồi còn vô cùng vui vẻ, bây giờ đã không còn cảm xúc gì, thở dài trong lòng.

  Phòng thay đồ an tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh tinh tế.

  Phù Cừ cúi đầu nhìn thấy từ máy truyền tin vọng lại, có người gửi nàng yêu cầu liên lạc, còn tưởng là khách hàng thúc giục mình, vừa thấy tên phía trên, toàn bộ sắc mặt đều thay đổi.

  Cố tình trùng hợp như vậy, nếu không phải những kẻ áo đen người kia phái tới đều ở bên ngoài, nàng sẽ hoài nghi đối phương có phải cài máy nghe trộm linh tinh gì đó trong phòng thay quần áo của nàng hay không.

  "Chủ nhân." Bình Nguyệt nhìn thấy cảm xúc của chủ nhân, lập tức hiểu ra liên lạc này là ai gọi tới.

  "Em đi ra ngoài trước đi." Phù Cừ hít một hơi, chờ Bình Nguyệt đi ra ngoài mới nhận cuộc gọi.

  Hình ảnh hiện lên tối đen, đối phương chọn dùng kỹ thuật che chắn, hắn có thể nhìn thấy mình, mình lại không thể nhìn thấy hắn.

  "Sao lâu như vậy mới nhận được?" Thanh âm hồn hậu hữu lực của người đàn ông truyền tới, giống một cái đồng hồ cỡ lớn vang trong phòng, vừa chấn động vừa có tiếng vọng quanh quẩn.

  "Chẳng lẽ ngài hy vọng tôi nhận cuộc gọi trước mặt người khác sao?" Phù Cừ thích ý híp híp mắt, khi nhận cuộc gọi đã thu liễm cảm xúc nội tâm.

  "Bình Nguyệt không phải người khác."

  Nội tâm Phù Cừ chấn động, trên mặt nửa điểm cảm xúc không lộ, thong dong nói: "Cẩn thận làm việc, điều này chính là ngài dạy tôi."

  Người đàn ông phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, chuyển đề tài, "Hôm nay sao em mặc váy trắng, ta nhớ rõ em ghét nhất những thứ màu trắng."

  "Ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị, con người dù sao cũng không thể mãi không thay đổi, nếu không thứ xinh đẹp như thế nào, cũng có thể bị người chán ghét, ngài thấy đúng không?" Phù Cừ ám chỉ.

  "Khẩu vị có thể thay đổi, nhưng phải chú ý đúng mực, đừng vượt qua giới hạn cẩn thận, đó là việc có thể trả giá bằng mạng người." Người đàn ông lại nói trước khi Phù Cừ biến sắc, "Tuy nhiên Phù Cừ của ta xinh đẹp như vậy, không ai sẽ chán ghét em."

  "Ngài có ý gì, ngài đang uy hiếp tôi sao?" Phù Cừ không nhận nổi tình cảm của đối phương, trực tiếp chất vấn.

  "Sao lại là uy hiếp, ta chỉ đang nhắc nhở em, đừng đi từ diễn thành thật, thời gian cho em đã không còn nhiều." Người đàn ông kia vẫn nói theo giọng điệu nhẹ nhàng, Phù Cừ lại nghe được áp lực từ phía hắn, trong lòng lạnh lùng, "Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, nếu ngài không có việc gì khác, tôi cúp máy trước."

  "Gấp không chờ nổi muốn hẹn hò với thằng đàn ông khác sao?" Thanh âm lạnh lùng của người đàn ông truyền tới.

  Phù Cừ cảm thấy có một tia lạnh lẽo lạnh lẽo bò lên theo đầu gối, người đàn ông này nhất định đã biết cái gì, nếu không sẽ không cố ý đúng thời gian này liên hệ với mình, nhưng vậy thì thế nào, chẳng lẽ quyền lợi theo đuổi thứ mình muốn nàng cũng không có sao, dứt khoát thừa nhận.

  "Đúng thì như thế nào, việc này là ngài an bài cho tôi không phải sao, công việc của tôi còn không phải là hẹn hò với đàn ông?"

  Bên kia an tĩnh một hồi, "Phù Cừ, em đang trách ta sao?"

  "Tôi có tư cách sao?" Phù Cừ lạnh nhạt hỏi lại.

  "Phù Cừ, ta biết trong lòng em đang trách ta, vấn đề này sau này ta sẽ giải thích với em." Người đàn ông thở dài.

  Giải thích? Tới tới lui lui còn không phải lại mấy câu kia, trước kia nàng còn bé, không hiểu, bây giờ nàng đã không phải khi còn nhỏ, người đàn ông này vẫn còn lấy lời nói khách sáo kia lừa dối mình.

  Cắt đứt thông tin liên lạc, lúc Phù Cừ ra cửa cuối cùng không mặc chiếc váy màu trắng kia nữa, đổi thành ăn mặc ngày thường.

  Bình Nguyệt nhìn thấy cũng không hỏi, biết nhất định là có liên quan đến vị đại nhân kia, thật ra như vậy cũng tốt, có khi kỳ vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.

  "Trong khoảng thời gian này đại mỹ nhân vẫn luôn chơi đùa giữa những lão già đó, bây giờ đã có không ít lão già bị mê hoặc xoay vòng, chủ động đưa tinh tệ cho cô ta, phỏng chừng không bao lâu, cô ta có thể lừa được số lượng cần thiết." Tần Sương là một trong những người có quan hệ thân cận với nàng, tận mắt nhìn thấy đã có thương nhân bị sắc đẹp của nàng dụ dỗ, hứa hẹn đưa một viên quặng tinh cho nàng.

  Quặng tinh tuy có tốt có xấu, nhưng đối phương cũng không đến mức lấy một viên quặng tinh không tốt đưa cho mỹ nhân, cho nên hắn nói quặng tinh ít nhất cũng có thể giá trị mấy trăm triệu, cứ như vậy nhẹ nhàng đưa ra.

  Khó trách đại mỹ nhân không nói đến hai chữ tinh tệ, hai chữ tinh tệ nhiều hơi tiền, giá trị chân chính không phải một hai trăm triệu tinh tệ, mà là đối phương tùy tay đưa một tinh cầu.

  Thủ đoạn của đại mỹ nhân vượt trời, nhân lúc đối phương uống say, để đối phương ký hợp đồng chuyển nhượng, như vậy cho dù đối phương tỉnh rượu, cũng không thể đổi ý, cho dù đổi ý, nàng cũng có biện pháp làm đối phương xám xịt rời khỏi hành tinh Giant.

  Đàn ông chú trọng nhất là mặt mũi, thứ đã tặng đi nào có đạo lý thu lại, việc này nếu truyền tới tai những người khác, vậy không chỉ là cười nhạo đơn giản như vậy.

  "Kiện súng ống đạn dược cô ta muốn làm thế nào rồi?" Tần Vũ hỏi Noyce.

  Noyce nói: "Đang trên đường đến, qua hai ngày là có thể đưa đến hành tinh Giant."

  Tần Vũ gật đầu, lại nói với Tần Sương: "Cậu nói cho cô ta, súng ống đạn dược sắp đến, bảo cô ta chuẩn bị tài chính đi."

  "Anh cả, anh sẽ không thật sự muốn làm giao dịch với cô ta chứ?" Tần Sương chấn động.

  "Làm theo tôi nói." Ngữ khí Tần Vũ nghiêm túc.

  "Được rồi."

  Trưa hôm đó, Tần Sương đi tìm đại mỹ nhân, nói cho nàng súng ống đạn dược hai ngày sau sẽ đến hành tinh Giant, còn nói mình đã đi quá lâu, sau khi giao dịch kết thúc phải rời đi ngay, trong ngôn từ còn có ý ám chỉ.

  Đại mỹ nhân lập tức nói tài chính ngày mai đến, nhìn cậu ta lộ ra bộ mặt mất hứng, đi tới ngồi trên đùi cậu ta, "Vu thiếu, sao vội vã rời đi như vậy, ta còn chưa thể hiện hết lễ nghĩa của chủ nhà."

  "Mỗi ngày Phù Cừ tiểu thư đều bận rộn như vậy, cũng không có thời gian ở với ta, ta chỉ có thể rời đi, đến nơi khác tìm thú vui." Tần Sương cảm thấy, đùi mình bị ngồi xuống như vậy, không chừng giây tiếp theo đã tê rần.

  "Vu thiếu đây là đang oán giận Phù Cừ không ở với ngài sao?" Đại mỹ nhân miết ngón tay lên ngực cậu ta.

  Tần Sương cố gắng chịu đựng không nổi da gà, nếu hiện lên thì lộ mất, hỏi ngược lại: "Nàng nói đi?"

  "Được rồi được rồi, là Phù Cừ sai, Phù Cừ xin lỗi ngài, kế tiếp ở cùng Vu thiếu là được rồi chứ, Vu thiếu ở lâu thêm mười ngày nửa tháng nữa đi." Thanh âm đại mỹ nhân điệu đà làm nũng với cậu ta.

  Tần Sương cười tủm tỉm nâng nàng từ trên đùi dậy, mình cũng đứng lên, "Ta cũng rất muốn, nhưng ta thật sự không thể ở lại, trong nhà thúc giục ta nhanh chóng trở về, nói có chuyện quan trọng, hầy, lần này từ biệt, về sau sợ là khó gặp lại."

  "Sao lại như vậy, Vu thiếu muốn gặp ta, tùy lúc đều có thể tới hành tinh Giant." Ngữ khí Phù Cừ vội vàng.

  "Phù Cừ tiểu thư có chuyện không biết, phụ thân ta tính toán bảo ta đến Mộ Quang tinh hệ, phụ trách việc bên đó, Mộ Quang tinh hệ cách nơi này rất xa, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thể trở lại, thật tiếc nuối, về sau không thể ngày ngày gặp mặt Phù Cừ tiểu thư nữa." Tần Sương thở dài thật sâu.

  Phù Cừ rũ mắt, mặt mày tinh xảo hơi nhăn lại.

  Tần Sương đi khỏi, Bình Nguyệt bước vào.

  "Chủ nhân, ngài đang suy nghĩ gì?"

  "Bình Nguyệt, em giúp ta một chuyện." Phù Cừ quay đầu, ánh mắt kiên định hơn nhiều so với trước kia.

  Bình Nguyệt ý thức được có khả năng không phải chuyện gì tốt, liền hỏi: "Chủ nhân muốn em giúp ngài chuyện gì?"

  "Em giúp ta hẹn Hình Ảnh ra, ta muốn đơn độc gặp anh ta một lần."

  Bình Nguyệt biến sắc, "Chủ nhân, ngài đã quên lần trước đại nhân đã cảnh cáo chuyện của ngài sao?"

  "Ta không quên." Phù Cừ nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt mơ màng bất định, "Ta chỉ sợ, sợ sau lần này, sẽ không còn được gặp lại anh ta nữa, ta không muốn có tiếc nuối, không nỗ lực đã từ bỏ, về sau ta sẽ sống trong thống khổ."

  Bình Nguyệt bị thuyết phục, đáp ứng giúp nàng hẹn Hình Ảnh ra, đã muốn đơn độc, vậy không thể để Vu Thiên Minh biết.

  Ngày thường Hình Ảnh vẫn luôn đi theo Vu Thiên Minh, muốn nhân lúc Vu Thiên Minh không chú ý có hơi khó, chủ tớ liên thủ, cuối cùng mới gặp riêng Hình Ảnh được.

  Tin tức truyền qua, Bình Nguyệt gấp gáp trở về gặp chủ nhân, "Chủ nhân, em đã đưa tin tức cho Hình Ảnh, ngày mai phải xem anh ta có tới theo lời hẹn hay không."

  "Anh ấy sẽ đến chứ." Phù Cừ hỏi.

  Lần đầu tiên Bình Nguyệt nhìn thấy chủ nhân thiếu tự tin như vậy, phát hiện ra, Hình Ảnh thật sự ảnh hưởng quá lớn tới chủ nhân, không khỏi hoài nghi, mình đồng tình với chủ nhân như vậy rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, nhưng mà làm cũng đã làm rồi, cô chỉ có thể cầu nguyện sẽ không đổi thành chuyện xấu.

  Bên kia, Tần Vũ nói cho Tần Sương và Noyce, ngày mai hắn phải đi ra ngoài một chuyến.

  "Đi đâu?" Hai người trăm miệng một lời.

  Tần Vũ đáp, "Người phụ nữ kia hẹn tôi gặp mặt."

  Tần Sương và Noyce liếc nhau, từ trong mắt đối phương thấy được mong muốn hóng chuyện, Tần Sương trực tiếp nhảy dựng lên, "Em biết ngay mà, cô ta nhịn không được, ngày hôm qua em nói vậy với cô ta xong, cô ta nhất định lo lắng em đi rồi, về sau sẽ không còn được gặp lại anh cả nữa."

  "Ngày hôm qua cậu còn nói gì với cô ta?" Tần Vũ bình tĩnh hỏi.

  Tần Sương liền nói từ đầu đến cuối kèm miêu tả, bao gồm đại mỹ nhân lập tức biến sắc, cậu ta đều thấy được, "Em dám dùng đầu để cược, lần này cô ta hẹn anh đi ra ngoài, nhất định là để thổ lộ, có dám đánh cược hay không?"

  Tần Vũ không đánh cuộc với cậu ta, ngày hôm sau đúng giờ đến theo lời hẹn.

  Chương 192: Thông báo

  Nơi Phù Cừ lựa chọn gặp mặt hắn là một biển hoa, hành tinh Giant tên nghe chẳng ra gì, nhưng có một biển hoa rất đẹp.

  Màu hoa trắng tinh, nó là một loại hoa không biết tên, khi người ta phát hiện, nơi này đã đầy tràn hạt giống, biến thành một biển hoa rất lớn, Phù Cừ đặt cho nó cái tên Mỹ Nhân Thanh Khiết.

  Mỹ Nhân Thanh Khiết đầy trời, từ bên này kéo dài đến bên kia, phóng tầm mắt nhìn không thấy điểm cuối, chỉ có một mảng trắng xoá.

  Phù Cừ đứng bên cạnh Mỹ Nhân Thanh Khiết, một thân váy dài màu trắng, đúng là bộ váy lúc trước thay đổi chủ ý đổi đi.

  Phong cảnh đẹp, người càng đẹp.

  Khung cảnh này, người đàn ông duy nhất lại làm như không thấy.

  "Anh đã đến rồi." Phù Cừ quay đầu lại hơi mỉm cười, nháy mắt có cảm giác trăm hoa đua nở xinh đẹp.

  Tần Vũ đi tới, ánh mắt lạnh nhạt bình tĩnh lướt qua mặt nàng, không dậy nổi một gợn sóng, "Tìm tôi có việc?"

  Nụ cười của Phù Cừ cứng đờ, nàng cho rằng đối phương sẽ hiểu rõ, một cô gái đột nhiên hẹn một người đàn ông đơn độc ra gặp mặt, chỉ cần là đàn ông, đều không thể không biết, tuy nhiên, nàng nhìn người đàn ông vô cùng thản nhiên này, đây cũng là điều nàng thích của đối phương.

  "Nếu em nói, em nguyện ý bỏ xuống hết thảy mọi thứ, anh có thể dẫn em đi không?" Phù Cừ đi về phía trước một bước, ý muốn tới gần hắn.

  "Không thể." Tần Vũ lù lù bất động, trả lời không chút do dự, không lưu tình chút nào, thanh âm cứng ngắc lạnh nhạt thậm chí không có chút tình cảm phập phồng, dường như ở trước mặt hắn không phải mỹ nhân khiến những người đàn ông khác mê đắm đến thần hồn điên đảo, mà là một cục đá.

  Phù Cừ đã chuẩn bị tâm lý, vẫn bị hắn nói mà thương tâm, nàng cho rằng người đàn ông này thật ra cũng giống nàng, chỉ là không giỏi biểu đạt.

  Nàng nào biết đâu, Tần Vũ xác thật không giỏi biểu đạt, bởi vì hắn chỉ biết hành động dứt khoát lưu loát, tựa như hắn thích Lộ Lê, hắn sẽ không nói ra, nhưng hắn sẽ dùng hành động chứng minh hắn để ý, yêu Lộ Lê.

  Thật ra nói đến cùng, Phù Cừ vẫn quá mức tự tin với dung mạo mình, đáy lòng vẫn cứ cho rằng Tần Vũ sẽ bị sức quyến rũ của nàng hấp dẫn, cảm tình của hắn chỉ là che dấu dưới sự bình tĩnh và tự chủ.

  "Vì sao, cho dù em nguyện ý cùng anh làm một đôi vợ chồng bình bình thường thường cũng không được sao?" Ánh mắt Phù Cừ năn nỉ nhìn hắn.

  Bộ dáng đẹp đẽ thê lương mà động lòng người vẫn chưa thay đổi được khối băng cứng trong lòng Tần Vũ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng dần dần lộ ra sự không kiên nhẫn.

  "Tôi đã có phu nhân."

  Phù Cừ như bị sét đánh, thân hình mảnh khảnh loạng choạng lui ra phía sau một bước, mắt phượng xinh đẹp chậm rãi trợn to, trong mắt là thân ảnh cao lớn kiên cường của Tần Vũ, thanh âm mơ hồ, "Anh, anh nói cái gì?"

  Tần Vũ không lặp lại lần thứ hai, mắt lạnh nhìn chằm chằm nàng.

  Lúc này đây, Phù Cừ rốt cuộc chú ý tới lạnh nhạt trong mắt hắn, kia không phải dao động, cũng không cất dấu bất luận tâm tư gì, hắn thật sự không có một chút hứng thú gì với mình, nàng lại nhịn không được nghĩ đến, nếu hắn không kết hôn, có phải sẽ thích mình hay không.

  "Vậy nếu anh chưa kết hôn, anh có thể thích em hay không?" Phù Cừ biết rõ có khả năng đáp án sẽ làm mình thất vọng, vẫn nhịn không được chờ đợi hỏi.

  "Không có nếu, cô gọi tôi tới chỉ vì nói những lời này à." Tần Vũ bình tĩnh nhìn nàng một cái, xoay người bỏ đi.

  Phù Cừ đuổi theo hai bước, đột nhiên lại dừng lại, nước mắt chảy ngược vào trong khi nhìn lên không trung, nàng chung quy, vẫn không xứng có được hạnh phúc.

  "Chủ nhân, anh ta đáp ứng rồi sao?" Bình Nguyệt không đi theo, nhìn thấy chủ nhân trở về nhịn không được tiến lên hỏi nàng, thấy thần sắc chủ nhân bình tĩnh, nhìn không ra bất luận khác thường gì, suy đoán không được chủ nhân có thành công hay không.

  Phù Cừ đang muốn trả lời, máy truyền tin trên cổ tay vang lên, nhìn thoáng qua liền tìm nơi không người, rồi mới nhận cuộc gọi "Còn có chuyện gì?"

  "Em đã khóc?" Thanh âm hoài nghi của người đàn ông truyền tới.

  "Con mắt nào của ngài nhìn thấy tôi đã khóc?" Phù Cừ nhếch khóe miệng hỏi lại, "Lại nói tiếp, đã không còn bất cứ việc gì có thể làm tôi khóc được nữa, ngài sẽ không cho rằng sau khi đã trải qua những điều đó, tôi sẽ lại vì ai rơi lệ chứ, không có khả năng, tôi sẽ không vì bất luận kẻ nào rơi lệ."

  Người đàn ông trầm mặc trong một chớp mắt, dường như rất muốn hỏi một câu, nhưng cuối cùng cũng không hỏi, nói thẳng ra mục đích tìm nàng, "Nghe nói Vu Thiên Minh hai ngày nữa sẽ phải rời khỏi hành tinh Giant."

  "Không có việc gì, lô súng ống đạn dược hắn đáp ứng bán cho tôi giá thấp cũng sắp đến, tôi không còn lý do ngăn cản hắn rời đi."

  Người đàn ông nhanh chóng nói: "Kế hoạch có biến, không thể để hắn đi, phải lưu hắn lại."

  Phù Cừ ngạc nhiên, "Vì sao, không phải đã nói không động vào hắn sao, ngài đừng quên, sau lưng hắn chính là Vu Quân, Vu Quân là thương gia buôn vũ khí lớn nhất tinh tế, đắc tội ông ta, chúng ta cũng sẽ không có trái ngọt mà ăn."

  "Đó là trước kia, ta điều tra được Vu Quân thật ra đã sớm xảy ra chuyện, Vu Thiên Minh tuy là người thừa kế, nhưng uy tín hắn còn chưa đủ, thuộc hạ chưa chắc sẽ hoàn toàn nghe hắn, nếu chúng ta khống chế hắn, nghĩa là tương lai sẽ có nguồn súng ống đạn dược bất tận có thể dùng, em hiểu chưa?" Thanh âm người đàn ông lộ ra dã tâm điên cuồng.

  "Tôi không hiểu, nếu uy tín hắn còn chưa đủ, thủ hạ cũng chưa chắc sẽ nghe hắn, vì sao còn muốn khống chế hắn?"

  "Nguyên nhân chính là vì hắn biết sẽ không có người tới cứu hắn, cho nên hắn mới phải ngoan ngoãn nghe chúng ta nói."

  Phù Cừ không biết hắn làm như thế nào biết Vu Quân xảy ra chuyện, nếu lưu lại Vu Thiên Minh ở hành tinh Giant, chắc chắn phí chút sức lực, đây cũng không phải việc ngồi xuống nói chuyện là có thể giải quyết, đến lúc đó không tránh được phải mạnh tay.

  Tuy người đàn ông kia không lâu trước đây mới cự tuyệt mình, nhưng trong lòng nàng vẫn nhớ thương hắn, người đàn ông trung thủy với phu nhân hắn, chứng tỏ mình không nhìn nhầm người, đây là người đàn ông đáng giá phó thác cả đời, trong lòng, nàng không hy vọng người đàn ông này xảy ra chuyện.

  "Phù Cừ, không phải em mềm lòng chứ?" Thanh âm người đang ông ngầm có ý cảnh cáo bỗng nhiên vang lên.

  Phù Cừ bỗng nhiên phản ứng lại, ý thức được người kia có thể nhìn thấy mình, cười một tiếng, "Không, tôi chỉ suy nghĩ, nên dùng biện pháp gì để lưu lại Vu Thiên Minh mà thôi, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, muốn lưu hắn lại không dễ dàng"

  "Tuy rằng kế hoạch có biến, nhưng chuyện này ta sẽ an bài, em không cần nhọc lòng." Người đàn ông bị nàng lừa dối, dường như không hoài nghi lời nàng nói.

  "Ngài muốn làm như thế nào? Cũng phải cho tôi biết, tôi mới phối hợp được, bằng không xảy ra chuyện, cũng đừng trách tôi phản ứng không kịp thời." Phù Cừ nói trước nguy cơ.

  "Cũng được." Người đàn ông hơi suy tư liền đồng ý, tồn tại của Vu Thiên Minh có liên quan đến việc sau này bọn họ sẽ có nguồn súng ống đạn dược bất tận, khối bánh súng ống đạn dược này ít nhất có thể tiết kiệm chín phần mười tài chính, có thứ này tài chính sẽ dư dả, bọn họ càng có thể làm nhiều việc hơn.

  Phù Cừ nghe hắn nói mình đã an bài, nội tâm dâng lên sóng to gió lớn, hắn nhân lúc mình không biết, an bài nhiều thứ ở hành tinh Giant như vậy, tự cho hành tinh Giant là địa bàn của mình, trong khống chế của mình, kết quả, nàng vẫn chỉ là một quân cờ.

  Nàng không khỏi nghĩ đến, nếu Hình Ảnh đáp ứng mình, chỉ sợ còn chưa thoát khỏi hành tinh Giant, nàng đã bị bắt lại, thật là vừa buồn cười vừa đáng sợ.

  "Chuyện này rất quan trọng, ta không hy vọng xuất hiện bất luận sai lầm gì, cho nên tin tức tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài, hiểu chưa?"

  "Tôi biết rồi." Phù Cừ thu liễm cảm xúc, rũ mắt.

  "Phù Cừ, nếu chuyện này thành công, em chính là công thần lớn nhất, đến lúc đó ta sẽ đón em tới, sau này em không cần làm loại việc này nữa." Thanh âm người đàn ông càng ngày càng dịu dàng, bện nên một giấc mơ đẹp.

  Phù Cừ cười lạnh trong lòng, nàng trước nay chưa hề tin những gì người đàn ông này nói, trước kia cũng vậy, hiện tại cũng vậy, tương lai cũng vậy.

  "Thượng tướng, gần đây hành tinh Giant có chút cổ quái, phụ tá Chu phát hiện có thế lực bên ngoài đang thẩm thấu vào hành tinh Giant." Noyce phụ trách việc trên phương diện này, nhận được báo cáo của thuộc hạ gửi đến, lập tức báo việc này lên.

  Tần Vũ vừa vào cửa đã nghe Noyce nói, bình tĩnh hỏi: "Phụ tá Chu bên kia có tra được là thế lực nào không?"

  "Còn chưa tra được, thế lực này rất thần bí, trong tư liệu của chúng ta chưa bao giờ xuất hiện, rất có thể là thế lực mới, hoặc là thế lực già đời chúng ta chưa phát hiện."

  "Có liên quan đến người phụ nữ kia không?"

  "Cái này còn chưa rõ ràng lắm, tuy nhiên khả năng vẫn tương đối cao"

  Tần Vũ nhắm mắt lại suy tư vài giây, "Tình hình hai ngày sau hẳn sẽ có thay đổi."

  "Thay đổi gì?"

  "Không biết." Tần Vũ mở to mắt, có tia sáng lóe mạnh lên, "Nếu đối phương cũng có an bài, vậy không đợi nữa, động thủ trước."

  Không đợi ngày đó đến, đại mỹ nhân bên kia để người không gây chú ý đưa cho Tần Vũ một tờ giấy, tờ giấy tới tay Tần Vũ.

  Tần Sương và Noyce cũng nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, kinh ngạc không thôi, "Anh cả à, ngày đó sau khi anh đi gặp mặt cô ta, rốt cuộc cô ta nói gì vậy, chẳng lẽ anh không cự tuyệt cô ta sao? Không có khả năng, theo tính cách của anh, sẽ không để đối phương lưu lại bất cứ hy vọng gì."

  Không đợi Tần Vũ nói chuyện, tự cậu ta đã phủ định trước.

  "Cô ta rõ ràng bị thượng tướng cự tuyệt, vẫn không muốn thượng tướng chịu thương tổn, xem ra việc sắp phát sinh lan trong phạm vi rất lớn, thượng tướng nói không sai, hành tinh Giant quả nhiên sẽ phát sinh chuyện lớn, nếu không cô ta sẽ không cố tình nhắc nhở thượng tướng rời khỏi hành tinh Giant." Noyce vuốt cằm.

  "Thế lực thần bí kia, xem ra chính là kẻ lên kế hoạch sau lưng đại mỹ nhân, bọn họ đây là không muốn để tôi, hoặc là nói để Vu Thiên Minh rời đi, đột nhiên thay đổi chủ ý, nhất định là lấy được tin tức có lợi gì rồi."

  Tần Sương nói xong, đối diện với Noyce, đồng thanh nói: "Vu Quân!"

  Tin tức Vu Quân đã chết nhất định đã bị đối phương biết được, chỗ dựa lớn nhất của Vu Thiên Minh là phụ thân hắn, hiện tại phụ thân hắn đã chết, tuy Vu Thiên Minh còn có một chút lực uy hiếp, nhưng lại không đáng để lo, rốt cuộc biết rõ mục đích của đối phương, việc này dễ làm hơn nhiều.

  "Thông báo cho Chu Tuấn Ngạn, ngày hôm sau động thủ, có thể bắt sống thì bắt sống, không thể bắt sống, giết." Thần sắc Tần Vũ lành lạnh đứng lên, thanh âm máu lạnh tàn khốc.

  "Vâng, thưa thượng tướng."

  Nếu là Vu Thiên Minh chân chính, chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng, kẻ thần bí sau lưng đại mỹ nhân lập kế hoạch 9,9 phần có thể thành công, nhưng mà bọn chúng tính sai một chuyện, Vu Quân bị Tần Vũ giết chết, mà Vu Thiên Minh đã sớm bị quân đoàn I khống chế.

  Bởi vì Vu Quân là thương nhân súng ống đạn dược lớn nhất tinh tế, Tần Vũ quyết định thông qua manh mối này để nắm giữ nhiều bí mật hơn, cho nên tin tức bị quân đoàn I che giấu kĩ lưỡng, trong ngoài mã hóa mấy tầng, cho dù thật sự có người tra được cái gì, cũng tuyệt đối sẽ không liên tưởng đến quân đoàn I, đến Tần Vũ.

  Hành tinh Giant tiếp tục đắm chìm trong một ngày sống mơ mơ màng màng, cách thời gian ra tay càng ngày càng gần.

  Phù Cừ phát hiện Tần Vũ cũng không rời khỏi hành tinh Giant, vẫn ở bên người Vu Thiên Minh, liền biết nhắc nhở của mình không có tác dụng, nàng muốn tự mình đi nói với đối phương, nhưng bên người nàng tất cả đều là thủ hạ của người kia.

  Lúc này rời đi cũng đã không còn kịp rồi, nhiều cửa khẩu của hành tinh Giant đã bị bí mật phong tỏa, chỉ cho phép người bên ngoài tiến vào, người bên trong một kẻ cũng không được ra.

  Kẻ lên kế hoạch phía sau bảo Phù Cừ lấy danh nghĩa tổ chức yến hội ngày cuối cùng tập hợp tất cả mọi người lại, biến thành bia ngắm thật lớn, Tần Vũ và Tần Sương cũng đi.

  Phù Cừ bảo Bình Nguyệt gọi Tần Vũ ra ngoài đại sảnh yến hội, nhân lúc không ai chú ý đi ra, nhìn thấy hắn liền nói: "Tôi bảo người thông báo cho anh lập tức rời khỏi hành tinh Giant, vì sao anh không đi?"

  Tần Vũ không đáp, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía bên ngoài.

  Không trung vang lên từng tiếng động lớn, bóng đêm cất dấu mấy phi thuyền loại nhỏ, vây quanh biệt thự, phi thuyền mở từng cửa ra, một bộ cơ giáp đen từ không trung nhảy xuống dưới, nấp ở trong bóng đêm không dễ phát hiện. Trong biệt thự không ai nhận ra, chỉ trừ Tần Vũ và Phù Cừ đứng bên ngoài, người sau biến sắc, duỗi tay đẩy Tần Vũ.

  "Anh đi mau, bằng không sẽ không kịp nữa." Tay nàng còn chưa đụng tới thân thể Tần Vũ đã chụp hụt, nhìn hắn tránh đi, khóe môi nở nụ cười khổ, chạm vào cũng không muốn để nàng chạm vào sao, nhưng nàng vẫn thích hắn.

  Sau đó từ trong biệt thự truyền ra thanh âm thét chói tai của những người đang cuồng hoan, rất nhiều cơ giáp đen xông vào, gặp người là giết.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top