Chương 187-188
Chương 187: Bác gái cực phẩm
"Xong rồi xong rồi, thật sự vượt quá một trăm người rồi, đứa nhỏ kia đúng lúc thứ 95, sau đó thêm năm người, đến vị phụ huynh này là 110 vị." Một người phụ nữ trở về, khuôn mặt u sầu.
"Không thể nào." Vị phụ huynh biết được tin dữ này, phát ra tiếng kêu rên.
Đứa bé đi theo dường như nghe hiểu lời người lớn nói, ồn ào con mặc kệ con mặc kệ, phải có người máy kia, thanh âm ồn ào khiến những người phía trước xếp hàng nhăn mặt.
"Mẫu thân, con mặc kệ, con phải có người máy kia, bằng không con sẽ không đi học." Một đứa bé bảy tuổi bắt lấy tay phụ nhân, ngang ngược bá đạo mà nói.
Người chồng đau lòng cho con trai, bị ồn ào không có biện pháp, chạm vào người phụ nữ một chút, "Bà xem đứa bé kia, nó không có người lớn đi cùng, bà đến bảo nó đổi vị trí với chúng ta, trẻ con dỗ một chút là được rồi."
Ánh mắt người phụ nữ đột nhiên dừng ở trước thân ảnh nho nhỏ, mắt sáng lên, "Đúng vậy, sao tôi không nghĩ tới biện pháp này, ông trông con trai, tôi đi rồi về nhanh."
Người phụ nữ đi đến trước mặt tiểu đậu đinh hai tuổi, cười tủm tỉm ngồi xổm xuống, "Cậu bạn nhỏ, sao cháu một mình ở chỗ này, có phải lạc đường hay không?"
Soái Soái liếc bà ta một cái, không thèm để ý.
"Cậu bạn nhỏ, dì muốn thương lượng với cháu một chuyện, dì cho cháu năm cái kẹo que, cháu đổi vị trí với dì được không?" Người phụ nữ không thấy được khinh thường trong mắt nó, tiếp tục không ngừng cố gắng, cho rằng trẻ con rất dễ dỗ.
Soái Soái vẫn không để ý đến bà ta.
Đúng lúc này người máy rốt cuộc bắt đầu được đưa lên kệ, đội ngũ cố định bắt đầu tiến lên.
Người phụ nữ có chút sốt ruột, "Như vậy, nếu không dì cho cháu 50 cái kẹo que, cha mẹ cháu hẳn là trước nay chưa cho cháu ăn nhiều kẹo que như vậy."
"Cha tôi nói ăn nhiều đường sẽ sâu răng." Soái Soái bị bà ta cuốn lấy có chút không kiên nhẫn, khuôn mặt nhỏ toàn bộ viết như vậy, nó chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn với người nhà, nhưng với người ngoài, đại khái là di truyền từ phụ thân, một câu cũng lười nói với đối phương.
Bị đứa nhỏ hai tuổi dùng câu giảng đạo lý đơn giản bật lại, người lớn trước sau nhịn không được cười, trên mặt người phụ nữ lúng túng không thôi.
"Vậy không cần kẹo que, dì cho cháu một ngàn tinh tệ, đổi vị trí với cháu thế nào, dù sao sau này cháu cũng có thể mua được người máy, còn có thể kiếm được một ngàn tinh tệ, đúng hay không?" Người phụ nữ không muốn từ bỏ, tiếp tục lừa dối.
Có phụ huynh thấy bà ta ngay cả trẻ con hai tuổi cũng muốn lừa, nhíu nhíu mày, nhưng vẫn không mở miệng, người phụ nữ này vừa nhìn đã biết là kẻ tính tình không tốt.
"Vậy sao bà không đi kiếm?" Soái Soái ngẩng khuôn mặt nhỏ, nghi hoặc mà hỏi lại.
Biểu tình người phụ nữ cứng lại, ngượng ngùng giải thích, "Dì không thiếu một ngàn tinh tệ, dì chỉ là không có thời gian, bạn nhỏ là người tốt như vậy, sẽ đáp ứng đổi với dì chứ?"
"Nhà tôi cũng không thiếu tinh tệ, tôi không đổi với bà." Soái Soái bi bô nói, khuôn mặt lại kiên định xưa nay chưa từng có.
Có vị phụ huynh bị khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Soái Soái manh rồi.
"Nó thật đáng yêu."
"Đứa nhỏ này không tồi, mới hai tuổi đã không bị tiền tài dụ dỗ, lớn lên nhất định rất ghê gớm."
Người phụ nữ bị nói mất hết thể diện không nhịn được, bà ta còn chưa tin không làm gì được một đứa bé hai tuổi, rốt cuộc xé gương mặt giả nhân giả nghĩa, nắm lấy tay Soái Soái, "Đứa nhỏ thúi, hôm nay mày không đổi cũng phải đổi."
"Đánh người này đánh người này, người lớn đánh trẻ con này." Soái Soái gân cổ lên lớn tiếng kêu.
Trong lúc nhất thời, người lớn xung quanh đều bị giọng nó hấp dẫn lại, nhìn chằm chằm cánh tay người phụ nữ đang nắm lấy đứa bé, lộ ra biểu tình khinh thường.
"Người nào thế này, đứa nhỏ hai tuổi mà cũng bắt nạt."
"Trời ạ, sao cô ta xuống tay được, đứa bé mới nhỏ như vậy."
Người phụ nữ bị nói sắc mặt đỏ lên, vội vàng buông tay đứa bé ra, hét lên: "Tôi không đánh nó, tôi chỉ là nắm lấy tay nó mà thôi."
"Bác gái, bác cào đỏ tay tôi rồi." Soái Soái giơ lên khuỷu tay đỏ toàn bộ, bĩu môi, hốc mắt phiêm phiếm nước.
Khuôn mặt nhỏ đáng yêu thanh tú phảng phất bị vô số uất ức, thoáng chốc khiến người lớn xung quanh bộc lộ tình thương của cha mẹ, thay nhau chỉ trích người phụ nữ không đúng, người phụ nữ chịu không nổi, xám xịt trốn đến phía sau, ông chồng ôm con trai cũng không dám đến gần bà ta quá, sợ mất mặt theo.
"Ông có ý gì, vừa nãy còn không phải ông bảo tôi đi à." Người phụ nữ thấy chồng cũng như vậy, tức giận đến đau phổi "Tôi bảo bà đi dỗ nó, chứ không bảo bà đi bắt nạt một đứa trẻ con." Ông chồng bất mãn nói.
Đứa con dường như biết mọi việc không thành, lại ồn ào khóc, hai người bị ồn ào không có biện pháp.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến thanh âm vui mừng.
"Tin tốt, công ty kia thấy tiêu thụ mạnh như vậy, quyết định tăng thêm hai mươi người máy nữa, hai mươi vị phía sau sẽ có cơ hội."
"Thật sao? Vậy thật tốt quá."
Vài vị phụ huynh đang tính toán chạy lấy người lại lần nữa xếp thành hàng, đôi vợ chồng kia cũng vô cùng vui mừng xếp hàng.
Đội ngũ tiến lên rất nhanh, hơn mười phút sau đến lượt Soái Soái.
Nhân viên không thấy được nó, liền để vị phụ huynh tiếp theo tiến vào, vị phụ huynh này chỉ chỉ tiểu đậu đinh trước mặt, "Tiểu thư, còn có vị khách hàng nhỏ này nữa."
Nhân viên cúi đầu mới phát hiện Soái Soái tồn tại, trên mặt lộ ra một chút xấu hổ, cong lưng, "Cậu bạn nhỏ, cháu tự mình tới sao?"
Soái Soái lắc đầu, "Không phải, cháu tới cùng cha."
"Vậy cha cháu đâu?" Nhân viên hỏi.
"Tôi là cha nó." Một thanh âm dễ nghe bỗng nhiên vang lên.
Nhân viên quay đầu nhìn thấy một thanh niên ưỡn bụng to, diện mạo thập phần đẹp mắt đứng ở bên cạnh, chính diện mỉm cười nhìn cô, khuôn mặt nhân viên ửng đỏ, vài giây mới phản ứng được.
"Cha." Soái Soái tiến lên ôm lấy một chân Lộ Lê.
Lộ Lê sờ sờ đầu nó, "Soái Soái vừa rồi làm rất tốt, cha thấy rồi."
Lúc người phụ nữ kia tìm tới con trai, y đã nhìn thấy, cũng biết mục đích của đối phương, nhưng y không qua, quả nhiên con trai không làm y thất vọng, không có nửa điểm thiệt thòi nào.
Soái Soái đắc ý dào dạt ngẩng cằm lên, nheo nheo mắt, "Cha, thật ra con còn có thể làm được tốt hơn, nhưng mà thôi, người lớn vô sỉ, con làm trẻ con cũng không thể học theo người ta."
"Soái Soái nhà ta thật là giỏi." Lộ Lê tán dương.
Nhân viên và phụ huynh bên cạnh nghe được thì buồn cười, đứa bé này thật sự chỉ hai tuổi thôi sao.
"Phiền cô, tôi muốn mua mười một bộ." Lộ Lê nói với nhân viên.
"Cái, cái gì?" Công nhân cho rằng mình không nghe rõ.
"Tôi nói tôi muốn mua mười một bộ, ở đây không hạn chế một người chỉ có thể mua một bộ, tôi nghĩ tôi hẳn là có thể mua mười một bộ chứ." Lộ Lê nghiêm túc lặp lại một lần nữa.
"Ngài nói cũng không sai, nhưng mà...... Một bộ đã hai trăm vạn tinh tệ, mười một bộ chính là hai nghìn hai trăm vạn, ngài chắc chắn sao?" Nhân viên lắp bắp, lần đầu tiên cô gặp được khách hàng một lần mua nhiều như vậy, Lộ Lê gật đầu, "Tôi vô cùng chắc chắn."
Nhân viên lần đầu tiên gặp được khách hàng kỳ quái như vậy, lo lắng có vấn đề gì, vội vàng gọi cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng bình tĩnh hơn nhiều, nghe nói y muốn mua mười một bộ, vẫn luôn xác nhận cửa hàng bọn họ chỉ nhận trả tiền hết một lần.
"Vậy thanh toán đi." Lộ Lê vô cùng dứt khoát đánh nhịp.
Cửa hàng trưởng vừa nghe đã biết vị này chính là người siêu cấp có tiền, sợ là không để bụng chút tinh tệ này, không do dự nữa.
Lộ Lê lưu loát thanh toán hai ngàn hai trăm vạn tinh tệ.
"Xin hỏi chỗ người máy này cần chúng tôi vận chuyển qua không?" Cửa hàng trưởng bảo nhân viên tiếp tục tiếp đón khách hàng khác, tự mình chiêu đãi Lộ Lê.
"Không cần." Lộ Lê thu mười một bộ vào không gian khấu trên tay, nắm tay con trai đi ra ngoài, không lập tức rời đi, mà đứng ở cửa chờ, cũng không biết đang đợi cái gì.
Cửa hàng trưởng không rõ nguyên do, chỉ có thể âm thầm chú ý.
Đội ngũ không ngừng đi tới, rất nhanh đến phiên đôi vợ chồng kia, nhân viên xin lỗi nói cho bọn họ 120 bộ người máy đã bán hết rồi.
"Không có khả năng, không phải nói lại tăng thêm hai mươi bộ sao, phía trước mới có 110 người, sao đã bán hết rồi?" Người phụ nữ không thể tin nổi mà quát.
Giọng bà ta rất lớn, nhân viên không chịu được lui về phía sau, "Xác thật là tăng thêm hai mươi bộ, nhưng phía trước có một vị khách hàng một lần mua mười một bộ."
"Mười một bộ?" Người phụ nữ trừng mắt, "Các người đang hù ai vậy, một bộ đã hai trăm vạn tinh tệ, mười một bộ chính là hai ngàn hai trăm vạn, ai chơi lớn như vậy, mua mười một bộ về, không chê tinh tệ quá nhiều à."
"Là sự thật, chúng tôi không lừa ngài, vị khách hàng kia còn chưa rời đi, ở nơi đó." Nhân viên chỉ vào Lộ Lê ngồi ở chỗ nghỉ ngơi.
Người phụ nữ tập trung nhìn vào, phát hiện đứa bé bên cạnh y càng xem càng thấy quen, đây còn không phải là đứa bé lúc trước làm bà ta mang tiếng xấu trước mặt mọi người sao, hóa ra nó có người lớn đi cùng, nghĩ lại mới phát hiện đối phương nhất định là cố ý, lập tức lớn tiếng xúi giục chín vị phụ huynh phía sau đang xếp hàng.
"Được lắm, người này cũng quá ích kỷ quá đáng giận, hắn cố ý mua mười một bộ người máy, chính là vì không cho những người xếp phía sau là chúng ta mua."
Chín vị phụ huynh phía sau không phải không thấy được lúc trước người phụ nữ kia nhắm vào đứa bé, trong lòng biết mình bị bà ta liên lụy, nhưng xếp hàng lâu như vậy, ban đầu tưởng rằng không có cơ hội, lại tăng thêm hai mươi bộ, bọn họ lại vô cùng vui mừng xếp hàng, bây giờ đột nhiên lại nói không có, chênh lệch tâm trạng không thể nói không lớn, biết rõ bà ta cố ý, tâm tình vẫn có chút khó chịu.
Người phụ nữ nhìn ra bọn họ dao động, lập tức không ngừng cố gắng.
Lúc này, Lộ Lê cúi đầu nói một câu với con trai, con của y lập tức nhảy xuống ghế dựa, bạch bạch bạch chạy tới.
"Chú ơi, cha cháu nói, có thể dựa theo giá gốc bán người máy cho mọi người nha." Soái Soái nói với phụ huynh xếp hàng phía sau người phụ nữ kia, lại nhìn về phía người phụ nữ đầy cõi lòng chờ mong, "Trừ bác gái này."
"Thật sự dựa theo giá gốc bán cho chúng ta?" Phụ huynh kia hưng phấn mà nói, có thể miễn xung đột, đương nhiên anh ta nguyện ý.
"Đương nhiên là thật, cha cháu một lời nói một gói vàng." Soái Soái nói xong liền chạy về chỗ Lộ Lê.
Trừ người phụ nữ đứng cứng ngắc tại chỗ, những phụ huynh còn lại lập tức đi theo nó đến chỗ Lộ Lê.
Đứa bé không hố bọn họ, cha nó quả nhiên bán người máy cho họ dựa theo giá gốc, đến lúc này, mọi người mới biết đối phương chỉ nhắm vào người phụ nữ kia.
Cửa hàng trưởng thấy một màn như vậy, dò hỏi mới biết được việc phát sinh khi xếp hàng, tuy nhiên hành vi của đối phương cũng làm ông ta thấy được lỗ hổng tiêu thụ, nhóm người máy thứ hai lên kệ bán bắt đầu hạn chế một người chỉ có thể mua một bộ.
Người phụ nữ thấy như vậy quả thực tức điên, không nói hai lời muốn tiến lên dạy dỗ Lộ Lê, bị chồng kéo lại.
"Thôi thôi, đừng làm mất mặt xấu hổ nữa, chúng ta lần sau trở lại mua sau." Người chồng tương đối muốn thể diện, lôi kéo bà vợ không tình nguyện hận không thể xông lên tát đối phương mấy cái nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Bọn họ vừa đi, thế giới nháy mắt thanh tĩnh.
Lộ Lê bán xong mười bộ liền mang con trai rời khỏi trung tâm thương mai.
Lúc đi đường, con trai rầu rĩ không vui.
"Làm sao vậy?" Lộ Lê đặt con trai lên chỗ phó lái, cột đai an toàn cho nó, đai an toàn rất dài trong nháy mắt co lại vừa với người con trai, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ.
"Cha, hóa ra cha không phải muốn mua cho con." Con trai bĩu môi, còn tưởng có mười một người máy để chơi.
Lộ Lê còn tưởng nó suy nghĩ cái gì, hóa ra là suy nghĩ cái này, dở khóc dở cười, "Cha hỏi con, con muốn đồ mới, hay là đồ cũ?"
"Đương nhiên là đồ mới." Nó đáp không chút do dự.
"Vậy không phải đúng rồi sao, chờ con chơi chán người máy kia, thị trường sẽ có loại mới được đưa ra, con thích chơi loại giống nhau, hay là chơi loại khác."
"Khác nhau." Vấn đề này nghĩ cũng không cần nghĩ.
Lộ Lê điểm điểm đầu nó, lái xe về Tần gia.
Lộ Lê thiết lập tự động điều khiển, xe huyền phù rời khỏi trung tâm thương mại không bao lâu, ba chiếc xe huyền phù đột nhiên từ bên sườn vụt ra, xe huyền phù kiểm tra đo lường thấy chướng ngại vật, tự động lựa chọn tránh đi, bởi vì số lượng hơi nhiều, né tránh không kịp, mắt thấy sắp đụng vào một trong số đó, trong nháy mắt Lộ Lê đoạt lại quyền chủ động, mạo hiểm lách qua, xe huyền phù phát ra âm thanh phanh gấp ngừng giữa không trung.
Đang lúc y muốn chỉ trích đối phương lái xe kiểu gì, có một xe chiếc huyền phù lại chuyển động, thẳng tắp đâm về phía bọn họ.
Nháy mắt Lộ Lê hiểu ra đối phương cố ý, xe huyền phù bay ra trước khi đối phương ầm ầm đụng phải, đối phương tránh né không kịp, trực tiếp đụng phải tòa nhà phía trước, xe huyền phù bị bức tường chôn ở phía dưới.
Chương 188: Phù Cừ của hành tinh Giant
Hai chiếc xe huyền phù còn lại không chút do dự đuổi theo xe huyền phù của Lộ Lê, hai bên trái phải giáp công, bày ra tư thế mãnh liệt va chạm, muốn đâm bẹp xe huyền phù của y.
Đã lâu Lộ Lê không cảm nhận được cảm giác gần kề sống chết này, nếu là ngày thường, y sẽ nguyện ý chơi đùa cùng đối phương, nhưng bây giờ không được, bụng y có hai đứa, ghế phó lái còn có đứa mới một tuổi, bất luận đứa nào xảy ra chuyện đều là muốn mạng y.
"Soái Soái, có sợ không?" Lộ Lê nhanh chóng nhìn con trai không ồn không nháo ở bên cạnh.
"Con không sợ, thưa cha." Đứa nhỏ này nắm lấy đai an toàn, khuôn mặt nhỏ banh ra.
Đây là không sợ chỗ nào, Lộ Lê đau lòng đồng thời lại vui mừng, nhỏ như vậy đã biết không làm cha lo lắng, điều chỉnh tốt tâm trạng nói, "Vậy con ngồi cho vững, cha muốn giải quyết bọn chúng."
"Cha cố lên."
Lộ Lê bắt đầu tập trung lực chú ý đối phó bọn chúng, mục đích đối phương rất rõ ràng, chính là đâm chết bọn họ.
Có thể dễ dàng làm được, năm đó y đã không phải luyện kỹ thuật lái xe lâu như vậy, nói không khách khí, bằng kỹ thuật của y, hơn nữa còn có tính năng chiếc xe huyền phù này, cũng đủ ném hai chiếc xe huyền phù phía sau xa mấy km.
Hai chiếc xe huyền phù giáp công, cứng rắn buộc Lộ Lê chạy tới phương hướng ít người, càng đi càng xa, càng ngày càng hẹp, phía trước xuất hiện những tòa nhà rất lớn, Black Light đời thứ 3 bị buộc tiến vào khoảng giữa hai tòa nhà.
Đối với người đi đường mà nói thì tương đối rộng rãi, đối với ba chiếc xe huyền phù mà nói thì có hơi hẹp, Lộ Lê lập tức đoán được ý đồ của bọn chúng.
Chỉ trong chốc lát, hai chiếc xe huyền phù quả nhiên xuất hiện một trái một phải của y, động tác lắc lư rất kỳ quái, giống như muốn giáp công, hung hăng đâm tới.
Bọn chúng xác thật là nghĩ như vậy, đằng trước chẳng mấy chốc sẽ thoát khỏi kẽ hở giữa hai tòa nhà, vì thế bọn họ điều khiển xe huyền phù đụng qua, tiếng nổ mạnh giữa hai tòa nhà vang lên, người trong các tòa nhà nghe được tiếng nổ mạnh, đồng loạt chạy đến cửa sổ sát đất nhìn lên trên hoặc xuống dưới.
Xác xe huyền phù từ không trung rơi xuống, khiến mọi người sợ ngây người.
"Nhìn xem, phía dưới còn có một chiếc xe huyền phù." Có người mắt tinh phát hiện phía dưới vụ nổ có một chiếc xe huyền phù đứng dưới cùng.
Một người từ trên xe xuống, xa xa nhìn cảnh này.
"Cẩn thận." Một tiếng kinh hô nhỏ từ sau người truyền đến.
Lộ Lê không quay đầu lại, tránh một mảnh kim loại từ không trung rơi xuống, tấm kim loại này là cửa xe huyền phù, đã bị đốt trụi.
Vòng trở lại phía sau rồi mở xe huyền phù ra đi đến trước mặt thiếu niên vừa lên tiếng nhắc nhở, cảm thấy người này hình như đã từng quen biết, "Cậu có phải người làm mới tới Tần gia hay không?"
Y mơ hồ nhớ rõ hình như đã thấy người này ở Tần gia.
Thiếu niên giống như bị kinh sợ, khẩn trương gật gật đầu, "Đúng vậy, phu nhân, tôi là người làm mới tới Tần gia tên Arthur, tôi là người phụ trách hoa viên."
"Sao cậu lại ở chỗ này?" Y vừa nói, Lộ Lê đã nhớ ra, người làm vườn già ở hoa viên xác thật mới nhận một người mới, hình như tên là Arthur.
"Tôi và người làm vườn ra ngoài mua hạt giống, nhưng tôi và ông ấy tách ra, lại không biết nhiều về nơi này, nghe có tiếng nổ mạnh thì chạy tới xem."
Đang nói, hơn mười phi hành khí gấp gáp rầm rầm bay qua, vây quanh bọn họ ở trung tâm, Arthur chưa từng thấy bày binh bố trận lớn như vậy, sợ tới mức mềm chân dựa lên xe huyền phù xe.
"Chị dâu." Tần Ca bước chân dài từ trong một phi hành khí xuống, nhận được tin tức của chị dâu, anh ta lập tức liên hệ quân đoàn I, không đến mười phút đuổi tới nơi này, nhìn một lớn ba nhỏ đều không có việc gì mới thở phào một hơi, ánh mắt sắc bén dừng trên người Arthur, "Vị này là?"
"Cậu ta là người làm ở Tần gia, lạc đường gần đây, cũng mang cậu ta về đi." Lộ Lê ló đầu ra nói.
"Chị dâu, anh và Soái Soái ngồi phi hành khí của em đi, em đưa anh và cháu trở về, việc hôm nay em sẽ sai người điều tra rõ ràng." Tần Ca cũng không muốn sau khi anh cả trở về lại nghe chị dâu thiếu chút nữa xảy ra chuyện.
"Cũng được." Lộ Lê ôm con trai cùng nhau xuống.
Tần Ca thấy y có chút cố hết sức, giơ tay nhận lấy cháu trai, sau đó đưa bọn họ về Tần gia.
Khi về đến nhà, Lộ Lê đột nhiên cảm thấy bụng co rút, bắt đầu đau, nháy mắt nhăn mặt, "Không tốt, bọn nó muốn ra rồi."
Tần Ca nhanh chóng bảo Tần quản gia mang Soái Soái vào, lập tức mở phi hành khí đưa y đến quân y viện, không đến năm phút đến cổng lớn bệnh viện, giữa lúc đó La Uẩn Hòa đã nhận được tin tức của anh ta, đã chuẩn bị xong, một đám người vội vội vàng vàng đưa người vào.
Cùng ngày, Lộ Lê sinh non một đôi long phượng, phân biệt là chị gái cùng em trai.
Tuy là sinh non, nhưng La Uẩn Hòa nói bọn nó rất khỏe mạnh, chín tháng đã phát triển hoàn toàn, không có vấn đề khi sinh non, nghĩ có liên quan đến gen cường đại.
Tần nguyên soái nhận được tin từ Tần Ca, vừa muốn mở họp đã mặc kệ một đám thủ hạ chạy tới, nhìn ba người hoàn toàn bình an mới yên tâm, sau đó gọi Tần Ca từ phòng sinh ra.
"Sao lại thế này, sao chị dâu con đột nhiên sinh non?"
Tần Ca nói chuyện Lộ Lê chịu tập kích cho phụ thân.
Ở địa bàn nhà mình phát sinh loại chuyện này, bị hại còn là con dâu mình, nguyên soái giận dữ, tỏ vẻ nhất định phải triệt để điều tra đến cùng.
Vài ngày sau tra ra dấu vết của phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ ở Vinh Diệu tinh hoạt động, nhưng vì sao bọn chúng nhắm vào Lộ Lê, gốc rễ chỉ có thể trở về Tần Vũ, bởi vì từng có một đoạn thời gian, Tần Vũ điên cuồng đả kích phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ. Sự kiện trung tâm thương mại bị tập kích phát sinh lúc trước, có một phần nguyên nhân là vì Tần Vũ tấn công phần tử khủng bố quá dữ dội, khiến cho bọn chúng bắn ngược trở lại. (Vụ Lộ Lê bị Barbara vs Tần Tuyết hẹn đến TTTM rồi suýt bị đẩy xuống, sau đó gặp phần tử khủng bố.)
Phần tử khủng bố Phản Tinh Hệ đuổi giết Lộ Lê ngày đó đã chết, nhưng muốn lên kế hoạch truy sát, chắc chắn sẽ lưu lại dấu vết.
Tần nguyên soái và Tần Ca theo dấu vết này truy đuổi tiếp, đào ra mấy kẻ khả nghi có thân phận, có một kẻ là quan chức bộ chính trị, lập tức ý thức được đây không phải vụ truy sát đơn giản.
Tuy bọn họ không nói cho Tần Vũ, nhưng Tần Vũ vẫn biết.
Đêm Lộ Lê sinh long phượng thai liền nói với hắn, còn lừa gạt cho qua nguyên nhân sinh non, còn tưởng rằng Tần Vũ tin, không ngờ hắn hoàn toàn không tin, sau khi biết chân tướng lập tức giết trở về.
Tố chất thân thể Lộ Lê so với người Doraki bình thường mạnh hơn một chút, ở bệnh viện đến ngày hôm sau liền ôm long phượng thai về Tần gia.
Khí sắc cũng không tệ lắm, nhìn không ra mới vừa sinh hai đứa nhỏ, mấy ngày kế tiếp y nghiêm khắc dựa theo dặn dò của Tần quản gia, cái gì có thể làm cái gì không thể làm, cái gì có thể ăn cái gì không thể ăn, giống như y lần đầu tiên sinh con vậy.
Soái Soái cũng không có việc gì là đến xem em trai cùng em gái, còn chủ động ôm đồm việc cho bọn nó ăn cơm, chỉ là có một lần không cẩn thận bón vào lỗ mũi, em gái không vui khóc lớn, sau đó không dám để nó cho ăn nữa.
Khi Tần Vũ trở về, Lộ Lê đang ở phòng khách ăn trái cây.
Ngày đó trời trong nắng ấm, cảnh xuân tươi đẹp, đột nhiên, sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã.
Người hầu sợ tới mức không dám dừng lại ở đại sảnh, lập tức chạy mất dạng.
"Đó là ai, sao mọi người sợ người đó?" Arthur đứng ở trong hoa viên, nhìn chằm chằm hướng Tần Vũ vừa mới đi tới, chỉ nhìn thấy bóng dáng đối phương.
"Ở Tần gia đừng nghị luận về chủ nhân, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất, nếu cậu còn muốn làm tiếp ở Tần gia." Người làm vườn già dặn dò.
Arthur lập tức thu hồi ánh mắt, "Tôi biết rồi, thưa ông."
"Sao anh lại trở về?" Lộ Lê hoảng sợ vì khí thế thình lình xuất hiện, trái cây trong tay thiếu chút nữa rơi xuống, quay đầu lại lập tức nhìn thấy Tần Vũ hùng hổ, biểu tình âm trầm khủng bố.
Con trai ngồi ở bên cạnh y cũng hoảng sợ, chưa thấy phụ thân như vậy bao giờ, run bần bật kéo kéo quần áo cha, "Cha, phụ thân làm sao vậy?"
Lộ Lê vội vàng kéo nó vào trong lồng ngực trấn an, "Không có việc gì không có việc gì, phụ thân con chỉ là tức giận lúc trước có người dám đâm xe chúng ta, không phải nhằm vào chúng ta."
"Bọn họ là người xấu."
"Đúng đúng đúng, bọn chúng là người xấu, cho nên phụ thân trở về đánh bọn chúng chạy." Lộ Lê sợ con trai lưu lại ám ảnh, bảo Tần quản gia mang con trai đi.
Phòng khách dư lại hai người bọn họ.
Tần Vũ nhanh chóng lại đây bắt lấy cánh tay y, đôi mắt sắc bén giống tia x bắn phá trên người y.
"Em không có việc gì, kỹ thuật lái xe của em thế nào, chẳng lẽ anh còn không biết sao, bọn chúng có chết em cũng không mảy may có chuyện gì." Lộ Lê than nhẹ một tiếng, ôm thân hình cứng rắn của hắn, giống như lúc trấn an con trai mà trấn an hắn.
"Về sau không cho phép ra cửa một mình." Tần Vũ cường ngạnh ra lệnh.
Lộ Lê ầy một tiếng, sao có thể, nhưng đối diện với tầm mặt Tần Vũ không chấp nhận cự tuyệt, y lại mềm lòng, "Em sẽ tận lực."
Tần Vũ cố chấp nhìn y chằm chằm.
Lộ Lê thỏa hiệp, "Được rồi, em đáp ứng anh."
Tần Vũ buông cánh tay y ra.
"Anh đột nhiên chạy về, có ảnh hưởng đến kế hoạch hay không?" Cảm động của Lộ Lê qua đi, lại có chút lo lắng sẽ chậm trễ chính sự của hắn.
"Sẽ không, chẳng mấy chốc anh sẽ trở về."
"Vậy nhiệm vụ tiến hành thế nào rồi, các anh có lấy được tín nhiệm của nữ thủ lĩnh kia không?"
"Thuận lợi, không bao lâu nữa."
"Em sẽ chờ anh trở về, tên Khả Khả và Oa Oa anh lấy đi, Khả Khả là chị, Oa Oa là em, bởi vì lúc nó sinh khóc to Oa Oa, cho nên nhũ danh gọi là Oa Oa, dễ nghe đúng không." Lộ Lê cười tủm tỉm nói.
Tần Vũ trái lương tâm gật đầu.
Quả nhiên hắn không ở lại bao lâu, đi lên nhìn con trai và con gái rồi lại đi, về vội vàng, đi cũng vội vàng, những người khác thậm chí còn chưa phát hiện hắn đã trở về.
Hành tinh Giant.
Nữ thủ lĩnh trong miệng Tần Vũ tên là Phù Cừ, là đại mỹ nhân tuyệt sắc, có bề ngoài tuyệt diễm không thua kém Lộ Lê, rất nhiều đàn ông thân phận địa vị không giống bình thường đều ái mộ nàng, vì khiến mỹ nhân cười, vung tiền như rác chỗ nào cũng có.
Người được Tần Vũ lệnh đi tiếp cận đại mỹ nhân chính là Tần Sương, cậu ta giả trang thành phú hào bị mỹ mạo của đại mỹ nhân hấp dẫn, giữa những người theo đuổi đại mỹ nhân, cậu ta không chỉ có bề ngoài xuất sắc, tuổi cũng chặt chẽ áp chết một đám ông chú.
Kế hoạch thuận lời hơn so với trong tưởng tượng, không đến hai tháng, Tần Sương đã thành công ngụy trang thành khách quý của đối phương.
Hôm nay, thị nữ của đại mỹ nhân bỗng nhiên đi đến chỗ cậu ta ở, nói đại mỹ nhân mời cậu ta đến làm khách.
Khi không lại ân cần, không phải gian trá thì là trộm cướp, cố tình là lúc anh cả không ở đây, Tần Sương âm thầm chửi thề, sau đó mang theo vài bảo tiêu thủ hạ đến chỗ hẹn.
Chỗ của đại mỹ nhân có thủ vệ nghiêm ngặt, diện tích cũng rất lớn.
Tần Sương không phải lần đầu tiên tới, hai lần trước đều có anh cả đi cùng, lần này chỉ có cậu ta cùng vài tên bảo tiêu, lo đối phương có phải nhìn thấu ngụy trang của họ rồi hay không, cố ý nhân lúc anh cả không ở đây để động thủ.
"Sao không thấy vị bảo tiêu Cực Hình Ảnh lợi hại kia của ngài?" Đại mỹ nhân nhìn Tần Sương đi tới, tươi cười đầy mặt đứng lên nghênh đón, ánh mắt dừng ở đám bảo tiêu phía sau, không thấy được người muốn nhìn, không nhịn được hỏi một câu.
Cực Hình Ảnh chính là tên giả Tần Vũ dùng, vì bảo đảm kế hoạch thuận lợi, cũng vì bảo đảm an toàn, hắn tự mình ra trận, biến thành cận vệ Tần Sương.
"Nàng nói Hình Ảnh sao, hắn có chuyện quan trọng phải làm, ta bảo hắn đi rồi, mấy ngày tới mới có thể trở về, sao Phù Cừ đột nhiên cảm thấy hứng thú với bảo tiêu của ta?" Tần Sương cười ha hả tiến đến trước mặt nàng, bắt lấy tóc bên tai nàng, mị hoặc ngửi một chút.
Phù Cừ lấy tóc mình về từ trong tay cậu ta, hơi hơi mỉm cười, "Nếu ta nói là đúng, công tử có bằng lòng tặng hắn cho ta hay không?"
"Thứ Phù Cừ muốn, ta đương nhiên sẽ không nói hai lời dâng tặng, nhưng......" Thanh âm mang ý cười của Tần Sương dừng lại "Nhưng cái gì?" Phù Cừ nhướng mày hỏi.
Tần Sương ôm eo nàng, tiến đến bên tai nàng, thở ra hơi thở trêu ghẹo, "Nếu Hình Ảnh là người của ta, nàng muốn đương nhiên ta sẽ cho, nhưng Hình Ảnh không giống, hắn là bảo tiêu ta mời tới, lần này chỉ bảo hộ ta một thời gian ngắn, chờ hết thời gian, quan hệ hợp tác của chúng ta sẽ kết thúc."
Phù Cừ lập tức tránh khỏi ôm ấp của cậu ta, cười câu nhân, "Nói như vậy, tương đương khi quan hệ hợp tác của công tử và Hình Ảnh kết thúc, ta cũng có thể mời hắn về làm bảo tiêu của ta?"
"Phù Cừ tiểu thư hình như cảm thấy rất hứng thú với bảo tiêu của ta, sao vậy, nàng sẽ không coi trọng hắn chứ?" Tần Sương ngầm có ý thử hỏi.
"Nếu ta nói đúng thì sao?" Phù Cừ mím môi cười, người đẹp, một cái nhíu mày một nụ cười đều tràn ngập dụ dỗ phong tình vạn chủng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top