Chương 173-174
Chương 173: Y bị mang đi rồi
Chờ đến khi đại lão ra kêu thủ lĩnh hải tặc đi vào, đã là hai tiếng sau, nhìn thấy tên trẻ tuổi cả người trần trụi nằm trên mặt đất, trên người đầy vết bầm tím tím xanh xanh, có vài nơi nhìn rất dọa người, hơi thở thoi thóp nằm ở nơi đó, nếu không phải ngực còn đang phập phồng, liếc mắt một cái nhìn qua còn tưởng hắn đã chết.
Thủ lĩnh hải tặc bình tĩnh, khi đưa tên trẻ tuổi cho đại lão, hắn đã hỏi thăm qua sở thích của lão ta, biết mỗi người lên giường lão, không chết thì bị thương.
Đại lão rất vừa lòng với tên trẻ tuổi, lập tức hứa hẹn sẽ cho hắn mượn con đường đặc biệt kia, để cho bọn họ vận chuyển ' hàng hóa ' đến nơi an toàn.
Hai người không chú ý, tên trẻ tuổi phía sau nhìn như hơi thở thoi thóp, lúc đang nghe bọn họ nói chuyện mở to mắt, trong ánh mắt lập loè màu sắc oán độc.
Có được hứa hẹn thủ lĩnh hải tặc vô cùng vui vẻ rời đi, đi chuẩn bị cho việc rời khỏi La Tử tinh.
Đại lão xoay người, nhìn tên trẻ tuổi ngồi dậy, thân thể tàn phá trông có thêm phần mỹ quan kì lạ, tức khắc làm bụng lão nóng lên, khuôn mặt xấu xí lộ ra nụ cười dâm đãng xấu xa, "Tiểu mỹ nhân, ta tới đây."
Tên trẻ tuổi mới ngồi dậy đã ngã vào trong lòng đối phương, một đôi tay háo sắc sờ soạng chỗ riêng tư của hắn, hắn cố nén ghê tởm, chủ động vươn hai tay ôm cổ đại lão, "Gấp gấp cái gì, sớm muộn gì cũng là của ông."
"Em nói rất đúng." Đại lão càng xem càng vừa lòng, không thấy thì thôi, người này đúng là cực phẩm, bĩu môi muốn hôn lên, bị tên trẻ tuổi dùng tay che miệng lại.
"Lão đại, đừng vội, em hiện tại đã là người của ông rồi, làm cái gì đều phải thay ông suy nghĩ không phải sao, em biết có một người, hắn còn đẹp hơn so với em, tư vị khẳng định cũng tốt hơn." Tên trẻ tuổi híp mắt mỉm cười, hắn không sống tốt, hắn cũng sẽ không để cho người khác sống yên.
"Ồ, là ai vậy?" Đại lão bắt lấy tay hắn, cười như không cười nhìn hắn.
Tên trẻ tuổi dựa sát vào ngực lão, đôi mắt lập loè ác độc, "Người này ở trong tay những tên hải tặc đem em đến đây, hắn đẹp không giống em, là một loại diễm lệ chói mắt, giống như ngọn lửa, mấu chốt là tính cách đanh đá, loại người này mà dùng để chinh phục, có phải rất có cảm giác thành tựu hay không?"
Đôi mắt đại lão tỏa sáng, trong đầu phác họa ra một gương mặt diễm lệ bức người theo lời hắn, tức khắc bị câu dẫn đến ngứa ngáy.
Người ngồi ở vị trí này như lão, cái dạng mỹ nhân gì cũng đã hưởng qua, nhưng mà dám ở trước mặt lão làm càn còn chưa xuất hiện, nếu người này thật sự giống tên trẻ tuổi hình dung, thật ra có thể nếm thử, hy vọng sẽ không làm lão thất vọng.
Tên trẻ tuổi nhìn thấy đại lão đã động tâm, biết độc kế của mình thành công, trong lòng đắc ý cười rộ lên.
Dựa vào cái gì chỉ mình hắn chịu tội thế này.
Đại lão sau khi rời khỏi thì bảo người gọi thủ lĩnh hải tặc đến.
Nghe được thủ hạ báo đại lão muốn tìm hắn, thủ lĩnh hải tặc lo lắng có phải xảy ra thay đổi gì hay không, đại lão đổi ý không mượn được đường thoát, thấy người bảo lão muốn Lộ Lê, lập tức minh bạch là ai làm, trong lòng bực bội với tên trẻ tuổi đến cực điểm, thời khắc mấu chốt hắn cũng dám náo loạn ra chuyện xấu.
Cũng may hắn chỉ làm đại lão muốn thêm một người, nếu ảnh hưởng với kế hoạch, cho dù người đã đưa cho đối phương, hải tặc cũng sẽ không bỏ qua cho tên trẻ tuổi.
Thủ lĩnh hải tặc bảo phó thủ lĩnh mang người kia đến, phó thủ lĩnh vừa nghe cũng biết là ai làm, trong lòng không vui giống thủ lĩnh, nhưng vẫn làm theo, trừ phi bọn họ không cần con đường của đại lão nữa.
Phó thủ lĩnh lại lần nữa đi vào nhà giam, mọi người đang yên tĩnh chờ vận mệnh của mình lập tức ngẩng đầu, không biết hắn lần này lại tới làm gì.
"Mày, muốn gặp con trai thì ra đây." Phó thủ lĩnh nhìn chằm chằm Lộ Lê trong một góc nói.
Đôi sắc bén của Lộ Lê bắn về phía hắn, dường như đang xem kỹ lời hắn nói.
Phó thủ lĩnh thản nhiên tùy ý để y nhìn chằm chằm, trên mặt rất tự tin.
Lộ Lê đứng lên, đi ra khỏi nhà giam, cho dù đối phương nói có khả năng là giả, nhưng nhỡ là thật thì sao.
"Đi theo tao." Phó thủ lĩnh không để người ép y, chỉ bảo vài tên hải tặc đi theo hai sườn trái phải, trong lòng vẫn lo lắng Lộ Lê sẽ phản kháng.
Nửa giờ sau khi bọn họ đi, một người đàn ông cao lớn uy mãnh đi vào nơi này, hắn chỉ có một người, lại làm toàn bộ người nhìn thấy hắn run sợ trong lòng.
"Mày là ai? Cho đứng lại tao!"
Hải tặc trông coi hét to làm bừng tỉnh những người đang tuyệt vọng trong nhà giam, cho rằng có người tới cứu bọn họ, có mấy người ôm hy vọng mỏng mang bám vào thanh sắt phòng giam, nhìn chằm chằm nơi thanh âm truyền đến.
Quân ủng dày nặng đạp lên sàn nhà cứng rắn lạnh băng, phát ra âm thanh kim loại va chạm lạnh lẽo, giống như đạp lên trái tim mọi người, khiến nó bùm bùm nhảy lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Càng ngày càng nhiều người duỗi cổ nhìn ra ngoài, theo hướng bọn hải tặc đang đi tới, lửa hy vọng trong mắt càng ngày càng sáng ngời.
Bọn hải tặc từ bên ngoài chậm rãi lui vào, khi bọn chúng tiến vào tầm nhìn của mọi người, gương mặt hoảng sợ không chút nào che dấu.
Hải Nhân bị ép chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất, khiếp sợ nhìn một màn này.
Không thể nào, hải tặc ít mà nói cũng có 17, 18 tên, bọn chúng đánh cũng chưa đánh, đã bị dọa thành bộ dáng này, chẳng lẽ người đang tới rất đông sao?
Không có, chỉ có một người.
Rốt cuộc, bọn họ nhìn thấy người đang xông tới.
Đó là một người đàn ông cao gần hai mét, khuôn mặt lạnh lùng như sông băng dày nặng, đôi mắt lập loè tia sáng tàn bạo khát máu, toàn thân quấn quanh lệ khí bạo ngược, tối tăm, khí thế máu chảy đầm đìa, tràn ngập trong không gian nho nhỏ.
Rốt cuộc họ cũng biết vì sao mười mấy hải tặc sợ hãi một người, người đàn ông này quá khủng bố, bộ dáng dữ tợn âm u, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người tê dại da đầu, sởn tóc gáy, đứng trước mặt hắn, còn cử động được đã tính là không tồi.
Trên tay người đàn ông kéo một hải tặc, hải tặc giãy giụa giữa không trung, mất đi sinh mệnh trong vài giây ngắn ngủn, sau đó bị người đàn ông tùy tay vứt bỏ một bên, giống ném một tấm vải rách.
Một hải tặc sợ hãi đến phát hoảng, hắn chịu không nổi, dùng sức chọc máy truyền tin báo tin cho thủ lĩnh.
Người đàn ông này chính là Tần Vũ, ánh mắt khát máu theo dõi một tên hải tặc khác, đối phương sợ tới mức mềm chân, lại không nghĩ ngồi chờ chết, xúi giục những tên hải tặc khác liên thủ giết chết hắn, nói hắn chỉ có một người, bọn chúng có mười mấy người, nhất định có thể giết chết hắn.
Những người bị nhốt ở nhà giam thấy được cảnh thảm nhất từ khi sinh ra đến giờ, mười mấy hải tặc, bị người đàn ông tay không xé nát, toàn bộ quá trình không đến một phút đồng hồ.
Đôi mắt hung thần của Tần Vũ đảo qua, người trong nhà giam lập tức hãi lui ra phía sau vài bước.
Hải Nhân ngồi xổm đến hai chân tê dại, chậm một giây, lại biến thành người dễ thấy nhất.
"Tất cả ở chỗ này?"
Thanh âm người đàn ông lạnh như băng âm trầm vang lên trên đỉnh đầu, ngẩng đầu lên nhìn thấy đôi mắt đỏ máu của Tần Vũ, tức khắc sợ tới mức mềm chân.
"Đúng đúng đúng, tất cả mọi người chúng tôi ở chỗ này, cầu xin anh, cứu chúng tôi ra ngoài." Thanh âm một gã trung niên bén nhọn đột nhiên vang vọng khắp nhà giam.
Gã nói tựa như hòn đá đánh vỡ mặt hồ tĩnh lặng, khiến những người khác bừng tỉnh, ý thức được Tần Vũ hiện tại là người duy nhất có thể cứu bọn họ ra ngoài, hắn lợi hại như vậy, là tới cứu bọn họ đi, thanh âm cầu cứu đan chéo ở bên nhau, biến thành hỗn loạn.
Khi thần sắc Tần Vũ càng ngày càng không kiên nhẫn, sắc mặt càng ngày càng lạnh xuống, thanh âm Hải Nhân vang lên.
"Không phải, còn có hai người, bọn họ bị mang đi."
Tần Vũ chìm trong tiếng ầm mĩ, ánh mắt lạnh lùng ác độc phi thường chuẩn xác dừng trên người Hải Nhân, bước qua, coi nhà giam như không có mà nhấc cậu ta lên, "Mang đến nơi nào?"
Khoảng cách kéo gần, Hải Nhân bị bắt nhìn chằm chằm vào hắn, vừa thấy tức khắc phát hiện ngũ quan Tần Vũ hơn quen thuộc, cẩn thận tưởng tượng mới thấy có chút tương tự với con trai của Ly Lục, nhất thời kích động: "Anh tới cứu Ly Lục sao?"
Nghe được cái tên quen thuộc khảm trong xương cốt, giữa mày Tần Vũ càng thêm tàn bạo, "Nói, em ấy ở nơi nào?"
"Anh ta bị hải tặc mang đi, hải tặc nói muốn dẫn anh ta đi gặp con trai, nhưng tôi cảm thấy là giả, hải tặc mới tách họ ra, không có khả năng vô duyên vô cớ dẫn anh ta đi gặp con trai, trước đó có một người bị mang đi, nói là muốn hiến cho lão đại viên tinh cầu này." Hải nhân bị lắc đến mức hơi khó thở.
Tần Vũ buông cậu ta ra, xoay người đi.
Hải Nhân thở hổn hển một chút, người đã không thấy đâu rồi.
Quay đầu lại, cậu ta bị mấy kẻ tướng mạo thoạt nhìn hung ác trong nhà giam vây quanh, trong đó một người đầy mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm cậu ta.
"Các anh muốn làm gì?" Hải Nhân sợ hãi mà rụt rụt thân thể.
"Đều là do mày sai, vì sao mày muốn nói việc thằng con trai kia cho hắn, nếu không nói, hắn sẽ không đi, chúng ta có thể được cứu!" Gã trung niên gân xanh nổi lên vì rống giận.
"Đúng vậy, đều do hắn, hại chúng ta bị gã kia bỏ qua, nhỡ hải tặc khác trở lại, chúng ta rốt cuộc ra không được nữa, cơ hội tốt, đều bị hắn phá hủy."
"Người đàn ông kia có lợi hại hơn, thì một người cũng không có khả năng đối kháng được toàn bộ hải tặc, chờ hắn cứu được người muốn cứu, chắc chắn sẽ không để ý đến chúng ta."
Những người khác trong nhà giam cũng bị bọn họ khơi mào phẫn hận, sắc mặt người nào cũng khó coi nhìn chằm chằm Hải Nhân.
"Người đàn ông kia vốn dĩ tới cứu vợ hắn, hắn tìm không thấy vợ mình, chắc chắn sẽ rời đi, cho dù tôi không nói, hắn cũng sẽ không ở lại chỗ này." Hải Nhân cũng muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng cậu ta không làm được việc hại người khác làm lợi cho mình.
"Mày không nói, sao biết hắn sẽ không cứu chúng ta ra ngoài, nhỡ hắn mà cứu, cơ hội này đã bị một câu của mày huỷ hoại rồi." Đôi mắt của tên trung niên đỏ đậm nhìn chằm chằm cậu ta.
Hải Nhân phản bác, "Đừng nói giỡn, ông cũng nói chỉ là nhỡ, lại nói tiếp, nếu người đàn ông kia biết các người lừa gạt hắn, bộ dáng giết người của hắn các người cũng thấy rồi đấy."
Tên trung niên cứng người, biết cậu ta nói không sai, người đàn ông kia giết người không chớp mắt, về sau chỉ sợ cũng không thể quên được.
Không khí nhà giam lại biến thành tuyệt vọng, thật vất vả mới có hi vọng, đảo mắt lại đi mất, chênh lệch thật lớn, có người phát ra tiếng nức nở.
Lộ Lê bị đưa tới một tòa biệt thự xa hoa đã biết là bị lừa.
"Tốt nhất mày nên thành thật một chút, nơi này cũng không phải là chỗ khác, thấy những kẻ mặc đồ đen xung quanh không, bọn họ sẽ không hạ thủ lưu tình, chỉ cần mày có động tác khác lạ, bọn họ lập tức sẽ móc súng laze, đục trên người của mày mấy chục cái lỗ."
Phó thủ lĩnh nhìn ra suy nghĩ của Lộ Lê, cảnh cáo trước.
Lộ Lê trầm mặt, ánh mắt quét về phía những kẻ đó, đúng là trên người họ có chỗ phát hiện ra hình dạng súng, tạm thời kiềm chế tâm tư ngo ngoe rục rịch.
Phó thủ lĩnh đưa y tới trước mặt thủ lĩnh hải tặc.
"Chính là hắn?" Ánh mắt kinh diễm của thủ lĩnh hải tặc dừng trên người Lộ Lê, không nghĩ có người đẹp như vậy, sớm biết chính hắn đã hưởng thụ trước một chút, dù sao cũng là người phải đưa đi.
Ánh mắt hắn mang theo vẻ dâm đãng không chút nào che dấu, còn có đáng tiếc nhàn nhạt, người sáng suốt vừa thấy đã biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Lộ Lê rũ mắt, rất muốn giết đối phương ngay lập tức.
"Tiến vào cùng tao." Dâm đãng một hồi, thủ lĩnh hải tặc thu hồi tâm tư kiều diễm, mang Lộ Lê tiến vào biệt thự.
Trước sau cũng chỉ nửa giờ, còn chưa gõ cửa, cánh cửa bên trong truyền ra thanh âm rên rỉ của tên trẻ tuổi, còn có thanh âm lão đại mắng thô tục, năm phút sau, cửa mở, trong không khí còn có mùi lạ kia, hai kẻ cả người trần trụi ngồi ở chỗ kia. Lộ Lê chán ghét nhăn mày lại, ánh mắt chuyển lên người tên trẻ tuổi, đối phương mới vừa hưởng thụ xong dư vị sau cao trào, nghe được tiếng bước chân nhấc mí mắt lên, vừa lúc đối diện với tầm mắt của y, nhếch khóe miệng, ác độc trong mắt, không chút nào che dấu sung sướng.
Sắc mặt trầm xuống, trong nháy mắt Lộ Lê hiểu rõ là ai đã tác quái, người thanh niên này lòng dạ hẹp hòi như vậy, y thậm chí còn chưa nói chuyện với hắn, đơn giản là mình không bị lựa chọn liền đề cử mình với đối phương, giờ khắc này, trong lòng y ngập tràn sát ý.
Đôi mắt đại lão nhìn Lộ Lê xong rốt cuộc không rời ra được nữa, kinh diễm cùng dục vọng trong mắt, rõ ràng viết Lộ Lê rất đúng khẩu vị của lão ta.
"Rất tốt, rất tốt, sao các cậu lại cất giấu cực phẩm như vậy, quá không phúc hậu rồi, thuyền trưởng Dirk, may mắn bé ngoan của ta đề cử hắn, bằng không ta phải bỏ lỡ rồi."
Chương 174: Anh đã đến rồi
Thuyền trưởng Dirk chính là thủ lĩnh hải tặc, vừa nghe đại lão bất mãn, lập tức giải thích: "Sao lại như vậy, nếu tôi biết có người này, đã sớm hiến hắn lên cho ngài, những việc này đều là phó thuyền trưởng của chúng tôi xử lý."
"Thôi, ta cũng không truy cứu việc này, người này ta rất vừa lòng, xem hàng hóa các cậu lần này đưa lên không tồi, hai cái đều là cực phẩm, lần này ta sẽ bảo người tự mình vận chuyển ' hàng hóa ' của các cậu ra ngoài, bảo đảm an toàn tới nơi cần đến, đủ thành ý chưa." Đại lão vẫy vẫy tay, lúc nói chuyện còn mê đắm nhìn chằm chằm Lộ Lê.
Thuyền trưởng Dirk vui sướng đầy mặt, không nghĩ đưa một người có lợi lớn như vậy, có người của lão hỗ trợ vận chuyển, là có thể vạn vô nhất thất (tuyệt không sai lầm), liên tục nói lời cảm tạ, bị đại lão đuổi ra.
"Em cũng đi ra ngoài đi." Đại lão nói với tên trẻ tuổi đang đắc ý dào dạt.
Tuy tên trẻ tuổi không thích đại lão, nhưng nghe được kẻ một giây trước còn làm tình với mình, giây sau đã muốn đuổi mình đi, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Lộ Lê một cái, không tình nguyện nắm quần áo trên mặt đất đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ dư lại hai người.
"Tiểu mỹ nhân, ta tới đây." Đại lão xoa xoa đôi tay, vẻ mặt đáng khinh nhào qua chỗ Lộ Lê.
Lộ Lê không cẩn thận thoáng nhìn qua nửa người dưới không mặc quần áo của lão, né tránh xong lập tức ghê tởm đến mức nôn ra.
Phản ứng này chọc giận đại lão, cười lạnh: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ông đây để cho em nếm thử lợi hại."
Dứt lời liền đi bắt Lộ Lê, cho rằng y chỉ là mèo hoang, không nghĩ y còn phản kháng, nửa người dưới vừa vặn bị đá.
Đại lão cong lưng, khuôn mặt trướng thành màu gan heo, thống khổ vạn phần.
Lộ Lê đi qua đi lại dùng sức mà đạp lão một chân, lại một chân vào mặt hắn, mặt vốn dĩ đã xấu, lại càng xấu thêm, một chân một chân dùng sức đá, đang muốn bứt ra, bị bàn tay lão bắt lấy.
"Tiện nhân này, ông muốn mày sống không bằng chết." Đại lão giận dữ trừng mắt nhìn y, ý tưởng dâm đãng nứt toác, tròng mắt dường như sắp lồi ra làm người ta sợ hãi.
Trên tay Lộ Lê xuất hiện một con dao găm lóe ánh sáng lạnh, không nói hai lời, dưới ánh mắt kinh hãi của lão đại vung về phía tay lão, một cắt đứt rời bàn tay.
Đại lão phát ra tiếng kêu thảm thiết, rốt cuộc khiến cho đám mặc đồ đen ở bên ngoài trông coi chú ý, dùng sức đá cửa vọt vào.
Lộ Lê lập tức để dao găm trên cổ lão đại, trong mắt ác độc chợt lóe, "Đừng đến đây, nếu không tao giết hắn."
"Đừng đến đây!" Đại lão cảm thụ dao găm để ở cổ đã vẽ ra một vết máu, chất lỏng ấm áp chảy xuống, bất chấp cánh tay cùng người dưới đau đớn, sợ tới mức kêu to. Thủ hạ lập tức dừng lại.
"Đi." Dao găm Lộ Lê dùng một chút lực, máu chảy càng nhiều.
"Được được được, ta đi, cẩn thận dao găm của mày, nếu ta mà chết, mày cũng không ra khỏi La Tử tinh được." Đại lão sợ Lộ Lê thật sự muốn mạng mình, mạng lão tinh quý như vậy, chết ở trong tay một ngoạn* vật như vậy, hoàn toàn không đáng giá.
* Ngoạn: vừa có nghĩa khinh thường vừa có nghĩa thưởng thức.
Hai người chậm rãi đứng lên, dao găm của Lộ Lê tỳ vào cổ lão không mảy may biếng nhác, ra lệnh: "Bảo bọn họ lui ra ngoài."
Sau đó lại nắm thật chặt dao găm.
"Được, đại ca à, anh cứ nói thì nói, ngàn vạn lần đừng lộn xộn." Đại lão sợ chết, mỗi lần nói một lời, máu lão lại chảy không ít, cứ tiếp tục như vậy, lão không bị giết chết, cũng phải mất máu mà chết, không mặc quần áo, máu trên cổ chảy xuống tận dưới.
Thủ hạ lui ra ngoài, Lộ Lê bắt cóc lão chậm rãi di động ra bên ngoài, lúc tới cửa, phía sau bị gió mạnh tập kích, lập tức dùng dao găm chắn, bụng lập tức đau nhói.
Đại lão đã sớm chờ giờ khắc này, ngay khi dao găm Lộ Lê vừa buông ra, cái tay không bị thương kia đấm vào bụng y.
Lộ Lê chịu đựng đau đớn nhanh chóng kéo khoảng cách với bọn chúng, nhìn kẻ tập kích sau lưng hẳn là thủ hạ của lão đại, không biết khi nào trốn ở bên trong, y không có khả năng không nhìn thấy, giải thích duy nhất chính là bên trong có đường thông ra ngoài, có thể từ bên ngoài tiến vào.
Thủ hạ đỡ lão đại, cởi một kiện áo khoác cho lão đại mặc vào, người canh giữ ở bên ngoài lập tức ùa vào.
Đại lão lạnh mặt nhìn chằm chằm Lộ Lê, khuôn mặt chảy mồ hôi, dừng ở miệng vết thương trên cổ, nước muối kích thích gây đau đớn nhè nhẹ, không ngừng nhắc nhở lão sự thật vừa mới thua trong tay một ngoạn vật, phẫn nộ ăn mòn lý trí.
"Bắt sống nó cho ta, ta muốn tra tấn nó đến chết, làm nó mỗi giờ mỗi phút sống không bằng chết!" Thanh âm oán độc từ trong miệng đại lão thốt ra, có thêm hận ý lành lạnh.
Phòng không nhỏ, nhưng mấy chục cá nhân tiến vào, liền có vẻ chật chội cực kỳ, quyền cước dường như không thể thi triển.
Lộ Lê nắm thật chặt dao găm trong tay, trong lòng biết hôm nay không tránh được một hồi huyết chiến, nếu rơi xuống trong tay đối phương, đừng nói cứu con trai ra ngoài, chính y cũng xong đời.
Mấy chục cá nhân nhào lên cùng lúc, bọn chúng tuy không được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng ở hắc tinh sờ bò lăn lộn nhiều năm, sớm đã luyện được một thân thân thủ.
Lộ Lê dùng dao găm giết vài người, dần dần thấy lực bất tòng tâm, bị một người bắt được cơ hội đá trúng sau lưng, lảo đảo hai bước về phía trước, mà ở trước mặt y, có ba người xông tới, hùng hổ, mắt thấy sắp bị đánh rồi, bên tai lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết.
Lộ Lê ngã vào một vòng tay rắn chắc, cùng với lồng ngực rộng lớn, hơi thở quen thuộc vờn quanh y, trợn mắt nhìn thấy người đàn ông như lưỡi đao sắc bén lạnh băng đáng sợ, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, đôi mắt nhịn không được có chút chua xót.
"Rốt cuộc anh đã tới rồi." Lộ Lê ôm lấy hắn, thanh âm tràn đầy mỏi mệt, y đã rất lâu chưa trải qua cảm giác căng thẳng như vậy, y phát hiện mình rất khó thích ứng, sau khi được Tần Vũ chiều chuộng qua hai năm an ổn hạnh phúc như vậy.
Tần Vũ không nói gì ôm y, trái tim đập mạnh truyền đến cảm giác chân thật nhất, lực đạo tuy không làm thương tổn đến y, lại như muốn khảm y vào trong lồng ngực.
"Mày là ai, dám can đảm quản việc của Vinh Sâm ta!" Đại lão không thấy được quá trình Tần Vũ xuất hiện, chỉ biết trong nháy mắt, giữa nơi này nhiều thêm một người, đối phương ôm thanh niên lão muốn xé nhỏ vào trong lồng ngực, tấm lưng kiên định thẳng tắp, so với lão còn rắn chắc cao lớn hơn.
Tần Vũ quay đầu lại, một đôi mắt tàn bạo lạnh lẽo mang màu đỏ như dã thú làm cho người ta sợ hãi chuẩn xác dừng trên người đại lão, không khí khủng bố làm cho người ta sợ hãi không che dấu bộc phát ra, đó là khí thế cuồng bạo khiến người không rét mà run, giống như ma quỷ khát máu.
"Mày, mày rốt cuộc là ai?" Đại lão sợ hãi đến lui một bước xuống phía sau, nếu không phải thủ hạ đỡ, lão đã đặt mông ngồi dưới đất, ngoài mạnh trong yếu mà uy hiếp, "Nơi này chính là La Tử tinh, địa bàn của Vinh Sâm ta, hiện tại bó tay chịu trói, ta còn có thể suy xét tha cho chúng mày một con đường sống, bằng không, ta cho chúng mày chết không có chỗ chôn."
"Phải không, vậy nhìn xem, rốt cuộc là ai chết không có chỗ chôn." Lộ Lê từ trong lòng Tần Vũ ngẩng đầu, trào phúng nhìn chằm chằm lão đại tai vạ đến nơi không tự biết, nói xong chán ghét dời tầm mắt, nhìn nhiều lại muốn nôn ra.
Đại lão cười lạnh lùng, có chỗ dựa thì thế nào, chỉ là một người, dùng xa luân chiến cũng có thể luân chết hai người, quát: "Thất thần làm gì, còn không mau lên cho ta!"
Thủ hạ nhanh chóng hoàn hồn.
Kế tiếp một màn khiến đại lão cả đời khó quên, đồng thời cũng hối hận vạn phần, hận tên trẻ tuổi, nếu không phải hắn xúi giục mình thì mọi thứ đã không thành như vậy.
Cơn giận của Tần Vũ bắt đầu, thích nhất tay không xé người, tựa như xé những tên hải tặc, căn phòng sạch sẽ xa hoa, chỉ qua một lúc, trên mặt đất vách tường nội thất tất cả đều là vết máu, hội tụ thành một đống lớn máu loãng, chảy tới dưới chân lão đại, hình ảnh thảm thiết đến cực điểm, đại lão bị dọa ra nước tiểu.
Đúng lúc này, một thủ hạ vội vội vàng vàng chạy tới.
"Lão đại, không tốt, không tốt rồi, có rất nhiều quân đội, bọn họ tiến công La Tử tinh, rất nhiều địa bàn của chúng ta đều bị bọn họ chiếm lĩnh và phá huỷ." Thủ hạ bị dọa, trên người mồ hôi như mưa.
Đại lão đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, trong miệng lẩm bẩm xong rồi xong rồi, đầy mặt tuyệt vọng.
Không bao lâu, một nhánh quân đội đến đây, người dẫn đầu là Tần Sương.
"Báo cáo thượng tướng, toàn bộ phạm nhân đều đã bắt giữ xong." Tần Sương chào Tần Vũ bằng quân lễ nghiêm túc, nói xong chớp mắt với Lộ Lê, nháy mắt phá hủy cảm giác nghiêm trang.
Lộ Lê muốn cười, hiện tại lại không có tâm tư, vội vàng hỏi: "Soái Soái đâu, nó bị đám hải tặc kia nhốt lại, cùng những đứa trẻ khác."
"Chị dâu yên tâm, Noyce đã dẫn người đi cứu bọn họ, phi thuyền hải tặc bị em kéo xuống, toàn bộ hải tặc một kẻ cũng trốn không thoát, hiện tại người hẳn đã được cứu ra."
"Vậy là tốt rồi." Trái tim Lộ Lê cuối cùng buông lỏng một nửa, một nửa kia phải gặp con trai mới có thể hoàn toàn buông xuống.
"Kẻ này là?" Ánh mắt Tần Sương chuyển qua cửa nhìn lão đại mềm thành một nhúm mặt dại ra, phát hiện lão ta chỉ mặc một kiện áo khoác, tức khắc ghê tởm nhíu mày, mẹ nó, đâu ra người ghê tởm như vậy.
"Hắn gọi là Vinh Sâm cái gì đó, La Tử tinh là thế lực của hắn." Lộ Lê giải thích.
"Hóa ra hắn chính là thủ lĩnh Vinh Sâm." La Tử tinh là ở bên cạnh R tinh hệ, Tần Sương thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, quen thuộc một ít hắc tinh, La Tử tinh chính là một trong số đó, đã nghe nói về thủ lĩnh Vinh Sâm, tức khắc hiểu vì sao lão ta không mặc quần áo, hẳn là có ý đồ gây rối với chị dâu, thật là không muốn sống nữa.
Tần Sương biết lão ta không đắc thủ, nếu không hiện tại lão ta đã là một đống thịt nát, nhưng mà, "Chị dâu sao bị đưa tới chỗ này?"
Lộ Lê kể lại đơn giản một chút.
Trong nháy mắt thân thể Tần Vũ bạo nộ sát ý mãnh liệt lành lạnh, biểu tình giống như muốn ăn thịt người.
"Đệt, kẻ kia là ai, em mà biết, sẽ giết chết hắn trước!" Tần Sương nghe xong nổi cáu, sao lại có kẻ đê tiện như vậy, mình vận may không tốt bị hải tặc chọn trúng, chị dâu cũng không hại hắn, lại ác độc kéo chị dâu xuống nước.
"Tìm hắn đi." Tần Vũ lạnh như băng âm trầm nói.
"Tôi sẽ làm ngay lập tức." Tần Sương xoay người đi.
"Chúng ta cũng đi thôi." Tần Vũ nắm tay Lộ Lê.
Lộ Lê gật gật đầu, nơi này y cũng không muốn ở lại.
Lão đại phía sau cho rằng mình tránh được một kiếp, nhưng đúng lúc đang thấy may mắn, một chùm sáng xuyên qua não, lão đại hoành hành La Tử tinh vài chục năm, cứ như vậy chết một cách ngu ngốc không thể diện, sau đó bị binh lính xử lý như đám người thường.
Thể lực lớn nhất La Tử tinh cứ như vậy sập xuống, tuy nhiên hiện tại La Tử tinh bị phong tỏa, bên ngoài không ai biết nơi này phát sinh việc gì. Chiến hạm rậm rạp phủ kín không trung, từng chiếc trưng bày qua, hình ảnh vô cùng chấn động nhân tâm.
Cư dân La Tử tinh khiếp sợ nhìn chằm chằm chiến hạm trên không trung, rất nhiều người lần đầu tiên nhìn thấy nhiều chiến hạm đế quốc phái tới như vậy, rậm rạp cơ giáp từ trong không trung rơi xuống, càn quét La Tử tinh.
Cư dân ở đây nhìn thấy có cơ giáp của quân đội đến đây, sợ tới mức run bần bật, còn tưởng quân đội muốn đại khai sát giới, chờ cơ giáp vọt tới trước mặt bọn họ, cơ giáp quân đội không chỉ không chạm vào bọn họ, mà giống như đang lục soát tìm kiếm người nào.
"Là Vinh Sâm, bọn họ đang tìm thành viên của Vinh Sâm, tôi thấy, rất nhiều người của Vinh Sâm bị cơ giáp quân đội bắt, phản kháng cũng bị cơ giáp quân đội giết."
Thanh âm người nói chuyện hưng phấn, còn có chút run rẩy, kích động đến không thể tin được.
Cư dân bản địa bọn họ vẫn luôn âm thầm chịu đựng Vinh Sâm, sống trong nơm nớp lo sợ, nhiều năm như vậy có thể nói sống không bằng chết, ở chỗ này, người chết cũng không có ai vì ngươi lấy lại công bằng, cho dù có cũng chỉ là liên lụy những người xung quanh, Vinh Sâm chính là pháp luật của La Tử tinh.
Cư dân bản địa La Tử tinh thống hận Vinh Sâm, sớm đã không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Sau khi thế lực Vinh Sâm sụp đổ, dư lại đều là thể lực chẳng gây được chuyện gì lớn, cư dân La Tử tinh tưởng rằng quân đội đế quốc sẽ phá huỷ Vinh Sâm xong rời đi, sau đó, khẳng định sẽ có thế lực khác quật khởi, thay nhau lo lắng không ngừng. Nhưng qua mấy ngày, bọn họ biết lo lắng này không cần thiết, quân đội đế quốc chiếm lĩnh La Tử tinh, vẫn chưa rút quân đội, mà còn lưu lại quân đoàn I tiếng tăm lừng lẫy như lang hổ.
Sau đó, La Tử tinh bị Vinh Diệu đế quốc quản lý hoàn toàn, thoát ly thân phận hắc tinh, hoàn toàn trở thành một viên tinh cầu do đế quốc quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top