11.

Hôm nay Soonyoung có nấu ít súp để mang vào bệnh viện cho mẹ, sẵn tiện anh dắt cả bé Minyoung theo cùng.

Vào trong phòng bệnh, bà Soohyun đang ngồi trên giường mặt hướng ra ngoài cửa sổ. Vẫn là khuôn mặt vô cảm đó, bà thấy tiếng động cũng chỉ ngoái lại nhìn rồi thôi.

- Mẹ ơi!

Minyoung tiến tới chỗ mẹ lay lay tay.

- Mẹ bị ốm ạ, mẹ có đau không?

- ...

Bà vẫn không nói gì. Cô bé mặt như sắp khóc nói với anh:

- Anh ơi, sao mẹ không nói chuyện với em? Mẹ ghét em ạ?

- À, mẹ mệt nên vậy thôi. Bây giờ em ra ghế sofa ngồi chơi đồ chơi đi nhé, anh có mang theo cho em đó. Ngoan, nghe lời anh nhé. Khi nào mẹ hết mệt mẹ sẽ nói chuyện với em thôi.

- Vâng.

Sooyoung lấy ra hộp súp nghi ngút khói, múc một thìa lên khẽ thổi rồi đưa đến miệng của mẹ.

Bà Soohyun nhất quyết không mở miệng. Từ hôm qua anh được báo là bà không chịu ăn dù có cưỡng chế bắt bà ăn nhưng cũng chỉ ăn chưa đên nửa bát rồi lại nổi giận mất kiểm soát mà đuổi hết mọi người ra ngoài.

- Mẹ, ăn đi, súp để lâu sẽ không ngon đâu.

- Không ăn!

- Cả ngày hôm qua mẹ đã không ăn được gì nhiều rồi. Bỏ bữa không tốt cho sức khoẻ đâu. Nếu mẹ không ăn được nhiều thì nửa hộp thôi cũng được.

Anh lại đưa thìa súp đến gần miệng mẹ, bỗng bà thẳng tay hất văng thìa súp ra.

- TAO ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG ĂN MÀ!!!!

Sooyoung mệt mỏi ngồi xuống lấy vài tờ giấy lau đi thìa súp bị đổ ra sàn.

Bà Soohyun ngồi ôm đầu nhìn chằm chằm anh đang lau súp trên sàn rồi lại bắt đầu mất kiểm soát. Giọng nói phát ra run rẩy

- Không...không, tao không làm sao hết, tao không liệt, tao không phải người tàn tật. Á!!!!

Tiếng hét vang lên cũng là lúc hộp súp bị bà đẩy văng xuống cùng tất cả đồ đạc trên bàn. Soonyoung mặc kệ mới bị hộp súp nóng đổ lên người mà vội vàng nhấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường rồi tiến đên chỗ Minyoung lấy tay bịt mắt cô bé lại.

- Đừng sợ, không sao hết đâu, em đừng nhìn nhé. Hãy nghe lời anh, một em bé ngoan thì luôn được thưởng mà.

Chừng chưa đến một phút sau đã có vài người bác sĩ tiến vào. Mấy người giữ chặt lấy bà rồi một người cầm kim tiêm lên tiêm vào cánh tay bà.

Không lâu sau, bà Soohyun liền không còn mất kiểm soát nữa mà từ từ thiếp dần nhưng tay chân vẫn bị trói lại cố định trên giường.

Khi bác sĩ đã rời đi, anh mới bỏ tay ra khỏi mắt Minyoung, cô bé chạy lại chỗ mẹ, cầm lấy bàn tay mẹ lên rồi khẽ áp lên má mình rúc rúc.

- Mẹ nhanh khoẻ nhé, con yêu mẹ nhiều lắm.

- Minyoung!

- Dạ?

- Em đợi anh chút anh dọn rồi mình về nhé?

- Không thể ở lại với mẹ sao ạ?

- Mấy hôm tới ngày nào mình cũng sẽ tới gặp mẹ mà, khi nào mẹ khỏi bệnh rồi em lại được chơi với mẹ bao lâu cũng được.

Soonyoung quay ra chỗ sàn bị đổ súp lênh láng, anh khẽ rên một cái, bây giờ mới cảm nhận được sự bỏng rát từ vai truyền lên do áo cọ vào vết bỏng.

Xong xuôi hết mọi thứ, căn phòng lại đã trở lại như cũ, anh cũng đã được bác sĩ băng bó lại vết thương.

Vừa nãy mẹ đã được bác sĩ tiêm cho một liều thuốc an thần. Còn nói thêm là có vẻ bà đang mắc bệnh tâm lí nhưng chưa kiểm tra nên không thể xác nhận.

Trở về nhà, Soonyoung lại lao đầu vào làm việc. Thời gian cứ trôi qua, tiếng gõ máy tính vẫn kêu lên liên tục, làm xong giấy tờ lại quay ra họp.

- Việc tôi giao như nào rồi?

- Thưa sếp, vẫn chưa thuyết phục được bên kia ký hợp đồng.

- Cái gì? Tại sao lại vẫn chưa ký được? Mấy người làm ăn kiểu gì thế hả? Tôi bảo là cho mấy người 5 ngày mà 1 tuần rồi vẫn vậy là sao?

- D..dạ, tại họ lại muốn 80%

- Không phải là 70% sao?

- Họ đổi ý ạ.

- Đúng là được nước lấn tới. Không cần nữa. Bảo họ là chúng ta hủy hợp đồng. Không cần cũng được, không thiếu công ty muốn ký hợp đồng với chúng ta. Tan họp đi.

Chiếc máy tính gấp lại, Soonyoung mệt mỏi tựa ra sau ghế. Anh mệt mỏi day day trán do cơn đau đầu đã lâu không gặp lại ập đến khiến anh choáng váng.

Ngồi được một lúc, Soonyoung ra khỏi thư phòng tiến tới phòng cho bé Minyoung. Mở cửa bước vào, Minyoung mới tắm xong mái tóc xoăn nhẹ bị ướt rơi vài giọt nước xuống sàn. Cô bé ngoan ngoãn ngồi chơi đồ chơi, thấy vào liền ngẩng đầu lên.

- Bác Choi!

- Dạ!

- Cứ để khăn với máy sấy ở đó đi, tí cháu sấy cho con bé luôn.

- Vậy tôi đi trước.

Nói xong, người giúp việc cũng đi ra khỏi phòng.

Soonyoung tiến tới chỗ Minyoung ngồi xuống bên cạnh.

- Minyoung!

- Dạ.

- Ngồi ngoan anh lâu tóc cho nhé?

- Vâng ạ.

Soonyoung với lấy chiếc khăn đặt trên bàn đặt xuống mái tóc ướt xoa xoa dịu dàng . Từng giọt nước ở đuôi tóc cũng được thấm hết sạch nước. Anh lại với chiếc máy sấy, bật mức nhiệt và gió vừa phải tay luồn qua từng ngọn tóc vuốt qua vuốt lại cho tóc nhanh khô.

Khoảng 5 phút sau, mái tóc ướt đã khô ráo. Soonyoung cất gọn lại đồ rồi lại ngồi xuống bên cạnh Minyoung.

- Mai mình đi chơi công viên nhé?

- Thật ạ?

Cô bé hào hứng hỏi.

- Thật, hôm nay Minyoung rất ngoan nên anh thưởng cho em đấy. Đứa bé ngoan sẽ được thưởng mà.

- Mà có cái anh xinh xinh hôm trước không ạ?

- Em thích chơi cùng anh ấy hả?

- Vâng ạ, hôm đầu mẹ đưa em đến đây, xong rồi anh ấy cũng đến á thì tối đó anh ấy sang phòng em chơi với em đó.

- Sao anh không biết hai người thân nhau vậy nhỉ?

- Lúc đó anh Jihoon bảo là anh đi tắm rồi nên anh ấy mới sang chơi với em á. Bọn em chơi nấu ăn vui lắm luôn. Vậy nên là mai anh rủ anh ấy đi được không?

Minyoung nhìn Soonyoung với ánh mắt long lanh như chú cún con.

- Được rồi, anh sẽ rủ anh ấy.

- Minyoung! Muộn rồi, em đi ngủ đi, sáng mai chúng ta xuất phát.

- Ơ nhưng mà...

- Sao vậy?

- Không có ai đọc truyện cho em trước khi ngủ cả

- Haizzz, anh đọc một câu chuyện thôi nhé? Đọc xong phải ngủ nhớ chưa?

- Vâng ạ

Soonyoung mở cuốn truyện ra rồi đọc cho cô bé.

Khi câu chuyện đọc được một nửa, Soonyoung quay sang đã thấy em ngủ từ lúc nào. Anh gấp cuốn truyện lại, kéo chăn lên đắp lại ngay ngắn cho cô bé rồi tắt đèn nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.





Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top