chương 14
Trên phiên tòa xét xử, thẩm phán và hai vị hội thẩm đã ngồi vào chỗ.
Tần Hựu Sinh nhìn thẩm phán, sau đó thì thầm vào tai Ninh Nhiễm Thanh: “Trần Khải Tuyết, thẩm phán nữ nổi tiếng của thành phố A, đã nhiều lần được bầu chọn là “Thẩm phán nữ xuất sắc nhất cả nước”, tính cách bình tĩnh thận trọng, có tinh thần trách nhiệm. Vì là phụ nữ, nên về tình cảm càng tinh tế hơn thẩm phán nam. Vậy nên những vụ án chị ấy phụ trách có thể thích hợp biện hộ những lời thiên về tình cảm, nhưng vẫn cần chú ý cách nói và kỹ xảo.”
Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ, quả nhiên Tần Hựu Sinh đưa cô đến đây để học hỏi.
Sau đó là luật sư biện hộ và phía kiểm sát lần lượt vào phòng. Giang Hành Chỉ với tư cách luật sư biện hộ mặt một bộ véc màu xám. Hôm nay anh còn dẫn theo một trợ lý và cô thực tập sinh Lại Thư Khiết. Trước khi vào ghế ngồi, theo thói quen anh quan sát phòng xử án một lượt.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía bàn kiểm sát. Kiểm sát viên là một người đàn ông cắt đầu húi cua, mặc đồng phục, gương mặt dài, dáng người trung bình, khoảng tầm trên dưới 30 tuổi.
Ninh Nhiễm Thanh quay đầu lại hỏi Tần Hựu Sinh: “Kiểm sát viên đó có lai lịch gì không?”
“Tên là Trịnh Bình, chỉ là một người có liên quan, không cần lo lắng.” Tần Hựu Sinh nói đến đây, lại bổ sung thêm một chút: “Ưu điểm lớn nhất của anh ta là nói to.”
“Vậy anh cảm thấy khả năng thắng của vụ này là bao nhiêu?”
Tần Hựu Sinh nhìn về phía trước, khẽ nhếch môi, sau đó vẽ một chữ “chín” cho cô nhìn.
90%? Trong lòng Ninh Nhiễm Thanh bỗng cảm thấy yên tâm.
Thư ký trên bục bắt đầu tuyên đọc quy định tại phiên tòa, cả phòng xử án lặng ngắt như tờ, sau đó cảnh sát tư pháp dẫn Liêu Sơ Thu về phía chỗ của bị cáo.
Lúc nhìn thấy Liêu Sơ Thu bước ra, trái tim Ninh Nhiễm Thanh bỗng dưng hơi thắt lại.
Một người phụ vốn thanh tao tựa hoa cúc đã bị những ngày trong trại tạm giam giày vò trở nên ảm đạm chán chường, mặt mày xám xịt. Nhưng khi Liêu Sơ Thu bước tới chỗ dành cho bị cáo, chị đã đứng thẳng người, mái tóc ngắn đến mang tai cũng được chải chuốt gọn gàng.
Một người thật sự phạm tội sẽ không thể bước tới chỗ bị cáo một cách kiêu ngạo như vậy.
Nghĩ tới đây, Ninh Nhiễm Thanh nhìn sang Hà Lập Đông bên cạnh. Ánh mắt anh ta cũng đang nhìn về phía Liêu Sơ Thu, khuôn mặt không nhìn ra được có cảm xúc gì, không biết anh ta đang nghĩ gì.
“Cộp!” Tiếng gõ búa của thẩm phán vang lên, một nhân viên tòa án đóng cánh cửa trước và sau phòng xét xử lại.
Kiểm sát viên Trịnh Bình đứng dậy tuyên đọc bản cáo trạng. Cách anh ta nói quả nhiên giống hệt những gì Tần Hựu Sinh đã mô tả, giọng nói dõng dạc, thanh âm vang vọng. Thật ra ở trên pháp đình, có một giọng nói tốt thật sự sẽ chiếm được một chút ưu thế. Dù sao nếu có cãi nhau, bên nào nói to hơn nghe ra cũng có vẻ có lý hơn.
Trịnh Bình đọc lần lượt từng khoản của cáo trạng, nhờ có giọng đọc hào sảng mạnh mẽ của anh ta, khiến bản cáo trạng trở nên rất chính nghĩa, xác đáng, khởi tố Liêu Sơ Thu, vì căm hận trong lòng đã cố ý sát hại Dương Lâm Lâm.
“Nạn nhân Dương Lâm Lâm, vào ngày 21 đã tử vong tại phòng sách căn biệt thự của bị cáo Liêu Sơ Thu. Giám định pháp y xác định thời gian tử vong là 11 giờ đêm hôm đó, nguyên nhân cái chết là do một con dao gọt hoa quả tìm được tại hiện trường đâm sâu vào ngực khiến tim xuất huyết cấp, mất máu quá nhiều dẫn đến chết người. Ngoài ra nạn nhân Dương Lâm Lâm trước khi chết đang mang bầu 6 tháng, thai nhi cũng chết cùng mẹ…”
Sau khi Trịnh Bình trình bày xong tình tiết vụ án, thẩm phán nghiêm mặt xét hỏi Liêu Sơ Thu: “Bị cáo! Cô có bất đồng gì với sự việc và tội danh mà bản cáo trạng đã chỉ ra không?”
“Có!” Liêu Sơ Thu nhìn về phía thẩm phán, chữ “có” thốt ra rõ ràng mạnh mẽ. Sau khi cô nói xong, phòng xử án bỗng rộ lên vài tiếng rì rầm to nhỏ.
Trịnh Bình đứng dậy hướng về phía Liêu Sơ Thu: “Xin hỏi cô Liêu, cô có quan hệ gì với nạn nhân?”
“Cô ấy là bạn gái chồng trước của tôi.” Liêu Sơ Thu nói bằng giọng lạnh nhạt, thanh âm hơi khàn, nhưng lúc trả lời sắc mặt vô cùng bình thản.
“Bạn gái của chồng cũ, vậy cái thai trong bụng cô ấy là của chồng cũ của cô?”
“Đúng vậy…”
“Theo tôi được biết, cô và chồng cũ của mình ly hôn chưa đầy một tháng, nhưng Dương Lâm Lâm đã mang bầu được 6 tháng rồi, cô ấy và chồng cũ của cô đã ngoại tình. Cũng chính vì sự tồn tại của cô ấy, cô mới bị ép buộc phải ly hôn có phải không?”
“Không phải.” Liêu Sơ Thu nhìn về phía Giang Hành Chỉ ngồi phía luật sư biện hộ, nói: “Tôi là người chủ động đề nghị ly hôn.”
“Có phải tối hôm đó cô đã nói chuyện điện thoại với nạn nhân, rồi hai người gặp mặt không? Tại sao cô ấy lại chết trong thư phòng của nhà cô?” Trịnh Bình đặt hàng loạt câu hỏi liên tiếp cho cô.
“Tối hôm đó tôi đã nói chuyện điện thoại với cô ấy. Sau đó cô ấy có tới tìm tôi. Chúng tôi đã nói chuyện một lúc, sau đó tôi bảo cô ấy về đi, còn tôi lên gác đi ngủ.” Liêu Sơ Thu miêu tả lại đầy đủ sự tình đêm hôm đó, ngừng lại một lát: “Còn về việc tại sao Dương Lâm Lâm lại chết trong thư phòng dưới nhà tôi thì tôi không biết.”
“Vậy hai người đã nói chuyện gì?”
“Không có gì, trong tay tôi có một clip trước đây cô ấy làm gái đi biểu diễn, cô ấy sợ chồng cũ của tôi biết được, thế nên muốn đòi lại.”
“Cô đã dùng đoạn clip để uy hiếp cô ấy?”
“Có thể coi là vậy. Tôi muốn lúc cô ấy và chồng cũ của tôi kết hôn phải ký một hợp đồng trước hôn nhân, đồng thời đảm bảo với cô ấy sẽ không giao đoạn clip này cho chồng cũ của tôi và mẹ chồng tôi. Nhưng có vẻ cô ấy hoàn toàn không tin tưởng tôi. Tối hôm đó cô ấy lại gọi điện cho tôi, còn đến nhà tìm tôi nữa.”
“Nếu cô và chồng cũ của mình đã ly hôn rồi, tại sao cô còn tham gia can dự vào, có phải cô vẫn chưa cam tâm từ bỏ không?”
“Nếu thật sự chưa dứt bỏ hoàn toàn, tại sao tôi lại chủ động đề nghị ly hôn chứ?”
Liêu Sơ Thu nói tới đây, ánh mắt hơi liếc về phía Hà Lập Đông rồi mới nói tiếp: “Tôi và chồng mình tình cảm đã mười mấy năm trời. Lúc ly hôn tôi có thể không yêu cầu được chia nhiều tài sản hơn. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy anh ấy bị mấy cô gái bên ngoài lừa gạt. Mặc dù tôi và anh ấy sau khi kết thúc quan hệ vợ chồng thì tôi không còn dính líu gì tới anh ấy nữa, nhưng tôi vẫn muốn anh ấy được sống tốt một chút. Sự thật anh ấy đã yêu Dương Lâm Lâm tôi không thể thay đổi được. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy Dương Lâm Lâm chỉ chăm chăm vào tiền của anh ấy, càng không muốn nhìn thấy bao công sức tôi và anh ấy kinh doanh bao năm bị người ta cướp mất.”
Tiếp theo Trịnh Bình dùng máy chiếu phát lần lượt từng chứng cứ phạm tội một, bao gồm ảnh chụp tại hiện trường, biên bản khám nghiệm hiện trường, báo cáo giám định pháp y thi thể…
Ninh Nhiễm Thanh nhát gan, lúc nhìn thấy ảnh chụp nhắm mắt lại theo bản năng. Trong ảnh, Dương Lâm Lâm bị đâm chết toàn thân đầy máu, trông vô cùng kinh hoàng. Cô có cảm giác bàn tay đặt trên đầu gối bị ai đó nắm chặt, là Tần Hựu Sinh.
Cô hít sâu, quay đầu sang nhìn Hà Lập Đông một lần nữa.
Không biết anh ta nhìn những bức ảnh hiện trường khi người tình nhân bé nhỏ chết có cảm xúc gì. Tiếc rằng Hà Lập Đông là một người đàn ông đã quen che đậy cảm xúc của mình, ánh mắt mặc dù chăm chú nhìn những bức ảnh trên màn chiếu nhưng gương mặt vẫn không có biểu cảm gì.
Trịnh Bình đằng hắng, nhìn Liêu Sơ Thu tiếp tục hỏi: “Cô nói sau khi cô nói chuyện với nạn nhân liền lên gác đi ngủ. Nếu thật sự có người ra tay dưới nhà cô, cô lại không có một chút cảm giác nào sao?”
Liêu Sơ Thu nghiêng đầu nhìn Giang Hành Chỉ. Giang Hành Chỉ vẫn ngồi im trên ghế luật sư, không có động tĩnh gì. Một lát sau, anh quay sang thầm trao đổi với người trợ lý câu gì đó rồi đứng dậy. Giang Hành Chỉ đứng lên, gật đầu chào hỏi thẩm phán trước, sau đó cầm chiếc điều khiển hồng ngoại trong tay mình lên nhấn nút, máy chiếu trong phòng xử án lập tức xuất hiện một bức ảnh. Bức ảnh chụp đầu giường của Liêu Sơ Thu đặt một chai rượu thuốc màu trắng.
Giang Hành Chỉ liếc mắt nhìn kiểm sát viên: “Nguyên nhân chính là thân chủ của tôi hôm đó đã uống thuốc an thần.”
Ninh Nhiễm Thanh nhìn sang Tần Hựu Sinh, Tần Hựu Sinh xiết chặt tay cô, có ý muốn bảo cô tiếp tục nghe.
Giang Hành Chỉ: “Tôi đã hỏi qua thân chủ của mình. Tối hôm đó cô ấy đã uống thuốc an thần và ngủ thiếp đi, tổng cộng ba viên. Liều lượng này tôi đã hỏi một người có trình độ chuyên môn, hoàn toàn có thể khiến một người trưởng thành chìm vào giấc ngủ sâu lúc nào không biết. Đây là ảnh tôi chụp được ở hiện trường, ngoài ra tôi cũng có hóa đơn ghi lại việc thân chủ tôi mua thuốc an thần.”
Thẩm phán hỏi Liêu Sơ Thu: “Những gì luật sư biện hộ nói là thật chứ?”
Liêu Sơ Thu gật đầu: “Đúng vậy!”
“Luật sư biện hộ nói cô Liêu đây có hóa đơn chứng thực việc đã mua thuốc an thần. Xin hỏi cô Liệu, tại sao cô lại phải mua thuốc an thần, vì buổi tối cô bị mất ngủ sao? Hay việc giết Dương Lâm Lâm là việc đã có tính toán âm mưu từ trước?” Trịnh Bình hỏi xong, nhìn về phía thẩm phán chủ tọa: “Theo tài liệu phía cảnh sát điều tra, hình ảnh trong camera giám sát cho thấy tối hôm đó không có bất kỳ kẻ tình nghi nào ra vào khu biệt thự, còn nạn nhân sau khi đến biệt thự vào lúc 8 giờ 50 phút cũng không hề ra ngoài.”
Ninh Nhiễm Thanh lo lắng đến nỗi mồ hôi ra đầy tay. Tần Hựu Sinh thì thầm bên tai cô: “Lát nữa Hành Chỉ sẽ nắm được quyền chủ động biện hộ. Vừa rồi quan điểm cùng suy luận của Trịnh Bình vô cùng không chính xác, rất dễ rơi vào thế bị động.”
“Trước mắt không hề có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào có thể chứng minh không có ai vào thời điểm đó ra vào khu biệt thự. Phía kiểm sát suy đoán thân chủ tôi giết chết cô Dương là việc đã lên kế hoạch từ lâu, thế thì tại sao cô ấy lại chọn địa điểm ngay chính tại nhà mình? Thậm chí còn để lại cả hung khí gây án tại hiện trường?” Giang Hành Chỉ hỏi ngược lại Trịnh Bình một cách bình thản.
Trịnh Bình: “Trên hung khí không có dấu vân tay của bị cáo, chứng tỏ rất có khả năng trước khi cảnh sát đến cô ta đã xử lý sạch mọi dấu vết ở hiện trường rồi.”
“Lại là một suy luận hoàn toàn không có căn cứ thực tế.” Sắc mặt Giang Hành Chỉ trầm tĩnh, ánh mắt lại lạnh như băng: “Từ đầu buổi xét xử đến bây giờ, xin hỏi kiểm sát viên đã có bao nhiêu lần dùng suy luận không có căn cứ thực tế để vu khống thân chủ tôi rồi?”
Giang Hành Chỉ bắt đầu đưa ví dụ cho những nội dung suy luận của Trịnh Bình, ngữ khí nhẹ nhàng đi vài phần: “Giết hại nạn nhân nguyên nhân vì oán hận trong lòng do hôn nhân thất bại, trên hung khí không có dấu vân tay của thân chủ tôi là vì đã xóa sạch dấu vết, dùng thuốc an thần là vì âm mưu giết người nên không ngủ được? Vậy tôi xin hỏi kiểm sát viên, tôi có thể đưa ra một suy luận thế này được không? Dương Lâm Lâm đã cố tình tự sát để hãm hại thân chủ tôi?”
“Xin hỏi luật sư biện hộ, ai lại dùng chính tính mạng của mình để hãm hại người khác chứ?” Trịnh Bình hỏi xong, không nhịn được bật cười.
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Hà Lập Đông, chỉ thấy hai tay anh ta nắm chặt, đầu lông mày cũng nhíu chặt.
Ngược lại với Hà Lập Đông, Tần Hựu Sinh dựa người vào ghế, ung dung bình tĩnh, thu lại ánh mắt đang nhìn về phía luật sự biện hộ, tiếp tục giảng giải: “Vừa rồi Hành Chỉ đã dùng cách lấy lùi để tiến, đầu tiên giả định những gì đối phương suy luận là thật, sau đó lại dùng cách suy đoán tương tự như thế để suy luận một quan điểm còn hoang tưởng hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh “ừm” một tiếng, tiếp tục lắng nghe.
“Vừa rồi tôi đã nói rồi, tôi cũng chỉ nêu ra giả định như kiểm sát viên vậy.” Giọng nói của Giang Hành Chỉ có phần lạnh đi: “Nếu như phía kiểm sát đều dùng những chứng cứ gián tiếp như vậy để suy đoán, vậy thì tôi muốn hỏi, tôi có thể cho rằng nạn nhân Dương Lâm Lâm cố tình đến khiêu khích thân chủ tôi, lấy cái chết để uy hiếp, cuối cùng đùa giả thành thật để hãm hại bị cáo?”
“Hoang đường! Ai lại mang tính mạng của mình ra để hãm hại người khác” Trịnh Bình đang định phản bác, đã bị Giang Hành Chỉ ngắt lời.
“Thân chủ tôi và chồng cũ của cô ấy đã kết hôn hơn mười năm. Trong khoảng thời gian đó, cô ấy luôn là người hy sinh vì gia đình. Mỗi ngày sau khi đi làm về còn phải quán xuyến việc nhà. Việc làm ăn của chồng không thuận lợi cô ấy lại chân thành khuyên nhủ anh. Mẹ chồng không thích mình cô ấy vẫn luôn chăm sóc chu đáo. Mỗi ngày cô ấy đều phải làm nhiều việc như vậy là vì trong lòng còn tình cảm. Cô ấy chưa từng oán thán nửa lời, kết quả chỉ vì cô ấy không có khả năng sinh con mà bị chồng mình và mẹ chồng ghét bỏ. Nói thật lòng, tôi vô cùng xót xa khi một người phụ nữ như vậy hôm nay lại bị cáo buộc, phải đứng ở vị trí bị cáo.”
Trịnh Bình đã bắt đầu sốt ruột: “Luật sư biện hộ nói Liêu Sơ Thu là người hy sinh cho gia đình, người hy sinh càng nhiều thì đồng thời tổn thương cùng càng sâu sắc…”
“Phía kiểm sát lại bắt đầu đặt giả thiết thân chủ tôi vì yêu mà sinh ra hận thù rồi.” Giang Hành Chỉ khẽ nhếch mép, nhìn về phía thẩm phán: “Vì càng ngày công nghệ thông tin và mạng Internet càng phát triển, khiến chúng ta hằng ngày được tiếp xúc với quá nhiều mặt xấu của xã hội. Chúng ta thường nghe nói có người vì chuyện tình cảm không như ý mà giết người, vì công việc không thuận lợi mà giết người, thậm chí bực mình lên cũng giết người. Nhưng đây chỉ là một hiện thực của xã hội. Trong xã hội này ít nhiều gì cũng phải tồn tại những mặt tiêu cực như thế, nhưng kiểm sát viên không thể vơ đũa cả nắm cho rằng thân chủ tôi cũng sẽ rơi vào tình huống đó, suy đoán chủ quan rằng thân chủ tôi vì căm hận nạn nhân mà lên kế hoạch giết người được…”
Giang Hành Chỉ nói xong bèn im lặng, anh bất ngờ dừng lại cũng khiến cả phòng xử án im lặng như tờ.
“Im lặng không biện hộ vào một thời điểm thích hợp sẽ tạo ra một sự chấn động cực lớn.” Tần Hựu Sinh nhẹ nhàng giải thích, không quên dạy bảo cô học sinh bên cạnh.
Ninh Nhiễm Thanh thở hắt ra.
“Luật sư biện hộ phải nắm rõ cho, ngoại trừ khả năng vô cùng nhỏ rằng Dương Lâm Lâm tự sát, buổi tối hôm đó trong biệt thự ngoài cô Liêu và nạn nhân ra không còn ai khác.” Trịnh Bình bắt đầu nhấn mạnh chứng cứ.
“Ồ, sao kiểm sát viên biết không còn ai khác? Lẽ nào anh có khả năng tái hiện hiện trường?” Giang Hành Chỉ cười khẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top