3. Cầu xin

Hạ Vũ Tình không lập tức nhận lấy, chỉ lưu luyến nhìn mặt anh, cầu xin lần nữa nói: "Duy Thạc, anh có thể suy nghĩ thêm không! Dù sao chúng ta cũng đã nhiều năm như thế, chẳng lẽ anh không hề thích em một chút nào sao? Em không cần danh phận, chỉ mong có thể ở cạnh anh! Chỉ cần, chỉ cần thỉnh thoảng, anh có thể lại đây thăm em là được rồi, em sẽ không gây thêm rắc rối cho anh!" Vừa nói xong, Hạ Vũ Tình quỳ rạp xuống bên chân anh, nắm lấy bàn tay to của anh khẩn cầu.

"Em đừng như thế, anh không thể nào đồng ý với em. Bởi vì sau khi anh kết hôn, sẽ quyết định làm một người chồng tốt, anh không muốn về ba làm bảy ở bên ngoài!" Anh nghiêm mặt khinh bỉ nhìn cô, thật ghét sự níu kéo của cô.

Hạ Vũ Tình đầy lệ trên mặt ngồi phịch xuống sàn, nhìn anh nghẹn ngào. Cô thật hâm mộ cô gái kia, sao cô ấy có thể dễ dàng nắm được trái tim của anh chứ.

"Cô ấy rất đẹp, gia thế cũng tốt đúng không?" Cô rất muốn biết, rất muốn biết người con gái thế nào, mới có thể xứng đôi với anh.

"Cô ấy rất đẹp, ít nhất trong mắt anh, cô ấy hơn tất cả các cô gái khác. Nhà cô ấy rất nghèo, có một người mẹ bị bệnh nặng, còn có một em trai đang học lớp 12.

Nhưng cô ấy rất mạnh mẽ, mình vừa đi học, còn vừa đi làm thêm để trả tiền học phí của mình, cùng với việc nuôi gia đình của cô ấy. Anh đúng là bị điểm này của cô ấy hấp dẫn, sự kiên cường của cô ấy, thiện lương của cô ấy, lần nữa lại làm anh kính phục!" Khi nhắc tới Hoàng Vũ Hân, ánh mắt anh lộ thâm tình không gì so sánh được. Còn kèm theo châm chọc với Hạ Vũ Tình, ngụ ý, nhìn lại cô đi, chỉ có thể bán thân thể của mình, đổi lấy cuộc sống phú quý.

Hạ Vũ Tình bị anh nhìn không khỏi xấu hổ cúi đầu, nắm chặt hai tay mình.

Thang Duy Thạc vứt chi phiếu xuống cạnh chân cô, sau đó tiếp tục thu xếp quần áo của mình.
Hạ Vũ Tình nhìn tấm chi phiếu kia hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn nhặt chi phiếu lên. Sau đó lau nước mắt, đứng lên.

Thang Duy Thạc châm chọc bĩu môi, quả nhiên vẫn là người đàn bà hám giàu. Với Vũ Hân của anh, căn bản không thể so.

"Em thu xếp giúp anh!" Hạ Vũ Tình đè nén nghẹn ngào, nhận quần áo trong tay anh.

Thang Duy Thạc nhìn một đống lộn xộn trên giường, thật đúng là vô cùng nhức đầu. Có cô đến thu xếp lại cũng không tệ, anh lui người ngồi xuống ghế bên cạnh.

Động tác của Hạ Vũ Tình nhanh nhẹn, từng giọt nước mắt rơi xuống quần áo anh. Rời đi, để càng nhiều nước mắt của cô rơi trên quần áo anh, để chúng đưa cô chạm vào anh, an ủi anh, ôm anh.

Nước mắt rất nhanh đã chiếm đầy hơi thở của cô, cô không thể dùng mũi để hô hấp được nữa, chỉ có thể khẽ mở miệng.

Nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô, Thang Duy Thạc bỗng cảm thấy có một tia không nỡ.

Cô đúng là một người bạn đời rất tốt, dù là trên giường hay trong cuộc sống hàng ngày.

Cô chăm lo cho cuộc sống của anh rất tốt, cô luôn dậy rất sớm, chuẩn bị cho anh một bữa ăn sáng thịnh soạn, quần áo của anh cũng luôn được là phẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top