Tĩnh Lặng...
Có những lúc, tất cả những gì chúng ta cần là sự tĩnh lặng.
Không phải là vì cảm thấy hờn ghét mọi thứ xung quanh hay tự dưng thấy khó chịu cùng cực gì đó. Mà chỉ đơn giản là muốn ở một mình chốc lát.
Buồn hay không buồn cũng chẳng quan trọng mấy, chúng ta đâu cần lý do cho sự muốn ở một mình đâu cơ chứ. Bạn chẳng cần phải xin phép bất cứ ai khi bạn muốn ở một mình, và bạn càng không cần phải giải thích cho bất cứ ai. Có người khó chịu, nói ra nói vào ''thằng bé, con bé này hôm nay khó chịu thế'', ''cứ lầm lầm lì lì'', ''nó cứ đẩy mọi người ra xa ấy''... thì kệ họ. Miễn là bạn cảm thấy yên bình và việc đó chẳng ảnh hưởng xấu hay tồi tệ đến ai, thì mọi thứ đều ổn.
Tôi thì lại nghĩ bất cứ ai cũng có lúc muốn ở một mình - cho dù chúng ta là người hướng nội hay hướng ngoại. Ở một mình, bạn có thời gian chăm sóc nội tâm của mình, không bị ảnh hưởng bởi ai, không cần phải nhìn sắc mặt ai mà hồi đáp, cũng không cần phải nghĩ ngợi xem mình Làm thế nào để người đối diện vui. Ở một mình là thời gian chúng ta được sạc pin. Những lúc thế này, bạn có thể đi dạo hay đơn giản là nằm xuống và hít thở sâu, nhắm mắt lại và tạm quên đi những thứ xung quanh, dù tốt dù xấu. Đó chính là lúc ta làm bạn với chính mình.
Suốt 24 giờ, lịch trình dày đặc của chúng ta bao gồm: sáng thức dậy, đánh răng rửa mặt, ăn uống, mặc vội quần áo rồi lao ra đường đi học, đi làm. Tới lúc về nhà là lại gặp bố mẹ, anh chị em, hay có thể là bạn cùng phòng trọ, hoặc vợ chồng, con cái. Sau bữa tối, chắc hẳn ai cũng nán lại nói chuyện một chút hoặc lên mạng chat chit với bạn bè. Lướt web, lên Facebook xem mọi người nói chuyện gì, đăng status thế nào, đọc blog người này, người kia, đi tắm rồi lên giường đi ngủ. Thế là hết một ngày. Những ngày tệ hơn, bạn có thể cãi nhau hoặc xích mích với ai đó . Và những gì Chiếm Hữu Tâm Trí bạn là sự buồn bực và tức giận. Tệ hơn nữa, công việc hay học hành không như ý cộng thêm việc cãi nhau với ai đó, khiến bạn muốn nổ tung.
24 giờ tuy dài mà ngắn, thật sự là chúng ta có rất ít thời gian dành cho bản thân.
Bình thường, bạn cần một ai đó để tâm sự, nhưng có lúc bạn lại không cần ai cả. Thông thường chúng ta sẽ có những người bạn tốt nhắn tin, inbox hỏi thăm - nhưng đôi khi thậm chí bạn không muốn họ hỏi thăm quá nhiều. Vì khi hỏi, bạn thường có cảm giác hay có nghĩa vụ phải trả lời, phải kể lại đầu đuôi cho họ trong khi bạn chỉ muốn yên tĩnh. Cộng thêm cảm giác tội lỗi vì người ta tốt như vậy mà mình lại tránh mặt... Nhưng mà tất cả cũng không sao hết. Cùng lắm thì đừng bật điện thoại, đừng vào Facebook tắt hết thông báo đi, không mở email ra nữa. Lên giường đi ngủ, ăn vặt hay đọc một cuốn sách nào đó có khi lại là một ý hay.
Con người ta luôn cần một chỗ riêng tư cho chính mình, một chỗ ''Xin Đừng Làm Phiền'', và bản thân chúng ta cũng vậy - nên đủ tinh tế để không làm phiền người khác khi họ đã muốn ở một mình.
Một ngày vui vẻ và yên tĩnh nhé. <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top