Chương 2: Tinh Thần Niệm Lực

Mây mù che kín cả bầu trời đêm, ánh trăng không đã bị mây mù che khuất, nên tối nay khu rừng một mảnh tối tăm.

 Thi thoảng có một vài ngọn gió thổi những chiếc là khô bay đi, phát ra thanh âm xào xạc. Tiếng của những loài động vật hoang dã hoạt động về đem, hay những tiếng động đến từ côn trùng tạo nên một cảm giác rùng rợn.

 Nếu bình thường có ánh trắng chiếu sáng thì tầm nhìn sẽ xa hơn. Nhưng đêm nay trong rừng một mảnh tối tăm. Đưa tay không thấy được năm ngón.

Tầm nhìn của  một người bình thường sẽ bị hạn chế lại. Nhưng Đăng Đỉnh không phải người bình thường. Không thể lấy góc nhìn của người bình thường đến để mà so sánh cậu.

Linh hồn của Đỉnh cực kì mạnh mẽ. Cậu không dám sử dụng linh hồn trải rộng ra dò xét cảnh vật xung quanh bán kính trăm mét. Nếu có vấn đề gì ngoài ý muốn xảy ra thì linh hồn của cậu sẽ bị tổn thương.

Nhưng cậu vừa phát hiện ra một dạng tương tự linh hồn. Nó mạnh mẽ như linh hồn, nhưng khi tiêu hao nó sẽ có thể từ từ hồi phục lại được còn linh hồn thì không. Khi linh hồn kết hợp với thân thể sẽ tạo ra loại năng lượng kì bí này. Vì

 Cậu đặt tên cho nó là Tinh Thần Niệm Lực, bởi vì đặc tính mà cậu khai phát được từ sức mạnh này khá giống tinh thần lực trong những bộ truyện mà kiếp trước Đỉnh đã từng đọc qua.

Là một loại giống như năng lượng những để mà nói nó là năng lượng thì lại không hoàn toàn chính xác. Đỉnh cảm nhận được Tình Thần Niệm Lực phát ra sau khi cậu dung nhập vào thể xác của cậu bé. Năng lượng đầu nguồn của nó là từ linh hồn của cậu cộng sinh với cơ thể tạo ra.

 Bởi vì linh hồn mạnh mẽ cho nên Tinh Thần Niệm Lực của cậu cũng mạnh mẽ không kém.

Có sức mạnh rồi để đấy không sử dụng mới là hành động của đứa thiểu năng. Đấy là suy nghĩ đã có từ khi kiếp trước của Đỉnh.

Cậu ở Trái Đất những lúc nghỉ ngơi cũng đã đọc qua khá nhiều cuốn tiểu thuyết để giải trí. Có những lúc thấy nhân vật chính có sức mạnh cực kì hay ho nhưng lại không biết cách sử dụng, tính cách thì nhu nhước. Cậu bực mình, vừa đọc vừa thay nhân vật chính suy nghĩ cách sử dụng năng lực đấy ra làm sao cho nó tối ưu nhất.

Cậu đã từng có mộng tưởng nếu như có thể xuyên qua thể giới khác, mà cậu lại sở hữu sức mạnh đặc biết thì sẽ sử dụng chúng nó như thế nào. Ai ngờ đâu ngày hôm nay cậu thực sự xuyên qua thế giới khác.

Nhưng cậu lại không phải nhân vật chính. Cậu không có sức mạnh từ trên trời rơi xuống, hay là hệ thống bám vào hoặc tựa như vừa sinh ra đã là tuyệt thế thiên tài... Những thứ đấy cậu đều không có.

Linh hồn của cậu cường đại là nhờ sự cố gắng từng chút một của cậu. Trải qua không biết bao nhiêu lâu ở trong không gian vô tận bóng tối. Cậu cứ như cái máy đi loanh quanh tìm kiếm linh hồn rồi gạt bỏ kí ức và hấp thu linh hồn đấy để trở nên mạnh mẽ.

Cậu biết hấp thu linh hồn của người khác để tự thân có thể trở nên lớn mạnh cũng chẳng phải việc gì hay ho để mà nói đến. Nhưng để có thể tiếp tục tồn tại không đánh mất lý trí và thoát được ra khỏi mảnh không gian đáng sợ đấy. Thì đó là việc duy nhất cậu có thể làm được.

Cậu không hề hối hận về việc mà mình đã làm.

Nhìn đi! Mặc dù trời tối nhưng vẫn có thể cảm nhận được không gian xung quanh, vẫn có thể ngửi được mùi ẩm mốc của gỗ. Thi thoảng sẽ có tiếng thú vang lên nó mới hạnh phúc làm sao. Không trải qua được cảm giác mất đi thì làm sao có thể hiểu được tâm tình của cậu ngay lúc này.

Với ý nghĩ ‘Có sức mạnh mà không biết cách lợi dụng là ngu ngốc’ thì cậu đã nếm thử đủ mọi cách để có thể lợi dụng tinh thần lực mạnh mẽ của mình.

Qua nhiều lần thử nghiệm thì cậu đã có bước đầu tiên khai phá cách sử dụng tinh thần lực.

Cách sử dụng thứ nhất và dễ dàng vận dụng nhất là dùng tinh thần trải dài, bao trùm phạm vi xung quanh. Có thể mở rộng và quan sát sự vật trong bán kính trăm mét. Cậu đặt tên cho kĩ năng này là Tinh Thần Dò Xét.

Cách thứ hai phức tạp hơn một chút là cô đọng tinh thần lại thành một ban tay vô hình. có thể nâng lên hoặc bóp nát một tảng đá. Cách này tùy vào trí tưởng tượng mà cậu có thể sử dụng trong nhiều mục đích khác nhau. Cậu đặt tên cho kĩ năng này là Tinh Thần Thao Túng.

Cách thứ ba là nén linh hồn lại thành một mũi tên nhọn và phóng về phía địch. Cách này tiêu hao tinh thần niệm lực rất lớn nhưng lực sát thương cũng cực kì mạnh mẽ. Cậu đặt tên cho kĩ năng này là Tinh Thần Xuyên Phá. Lực sát thương của kĩ năng này cũng như cái tên của nó.

Cậu vừa nãy thử nghiệm thì đầu nhọn mà cậu phóng ra đã xuyên qua một tảng đá lớn gần bằng một căn phòng ngủ bình thường. Cậu để mắt vào xem thì có thể nhìn thấy đầu bên kia tảng đá.

Kĩ năng này cậu sẽ sử dụng nó như tuyệt chiêu bảo mệnh.

Rắc rắc!

Tiếng bước chân dẫm trên những đám lá khô và cành cây gãy.

Đỉnh đã dạo bước ở trong khu rừng này được gần một tiếng đồng hồ, phần lớn thời gian cậu dùng để thử nghiệm cách sử dụng tinh thần niệm lực.

Bây giờ mới là đi săn đúng nghĩa. Cậu vừa đi vừa quan sát xem những thực vật xung quanh. Nhìn xem có giống loài nào quen thuộc hay không.

Nhưng không có một loài cây nào mà cậu có thể nhận biết.

‘Hửm?’

Tinh Thần Do Thám báo hiệu đến cho cậu có một con vật bước vào trong phạm vi trăm mét. Cậu tập trung sự chú ý đến nơi mà do thám đưa đến kết quả.

‘Hóa ra là một con rắn!’

Một con rắn dài cỡ ba mét, thân nó lớn bằng bắp tay của một người trưởng thành. Đang nằm núp sẵn trên một cái cây chờ con mồi đi qua.

Đỉnh mừng thầm trong lòng. Cậu từ từ từng bước một đi đến vị trí của con rắn. Rồi dừng lại ở cách nó khoảng mười mét. Đây cũng là khoảng cách mà tinh thần thao túng có thể sử dụng tốt nhất.

Ý nghĩ trong đầu Đỉnh hiện lên, cậu sử dụng kĩ năng Tinh Thần Thao Túng. Một bàn tay vô hình xuất hiện bao bọc quanh cánh tay của cậu.

Cậu đưa tay hướng về nơi mà con rắn đang ở. Bàn tay vô hình dài ra bay thẳng đến phía trên đỉnh đầu con rắn. Cậu nắm tay lại. Bàn tay vô hình cũng nắm lại theo và chụp gọn cả thân trên của con rắn.

Con rắn hoảng sợ đang định cố ra sức dãy dụa nhưng là vô ích. Tay Đỉnh nắm chặt lại, đầu của con rắn vỡ ra, máu tươi chảy xuống sau đó triệt để không còn sức dãy dụa.

Không một tiếng động cậu đã có thể nhẹ nhõm tiêu diệt một con rắn hình thể tương đối lớn. Một điều mà trước đây cậu nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến.

Mùi máu tươi tỏa ra bốn phía. Nếu để những con thú khác ngửi được mùi máu rồi lần theo đến sẽ cực kì phiền phức.

Không làm lỡ thời gian. Cậu nhanh chóng sử dụng Tinh Thần Thao Túng đưa chiến lợi phẩm của cuộc đi săn đầu tiên này trở về căn nha gỗ mục nát ban đầu.

Cậu cẩn thận xử lí thi thể của con rắn bằng con dao cùn được dấu dưới đám rơm mà lúc nãy cậu nằm trên đấy.

Trước tiên cậu rạch bụng của con rắn ra và loại bỏ đi phần nội tạng, sau đấy cắt nó thành 5 khối bằng nhau. Tiếp đến dùng dao lọc lấy phần xương bên trong và loại bỏ chúng, sau đó dùng nước loại bỏ những cặn bẩn còn dư thừa và cuối cùng là xâu qua những nhánh cây được vót thẳng rồi để lên đám lửa nướng.

Cậu thầm may mắn khi trước căn nhà rơm này có một lu đất nung để đựng nước, tuy bị vỡ một nửa những vẫn còn có thể chứa đựng nước mưa đủ cho một người dùng trong mấy ngày. Hơn nữa nhìn thời tiết bây giờ thì có khả năng vẫn đang là mùa mưa. Nên vấn đề về nước uống cậu cũng không cần lo lắng.

Ực ực~

Cậu theo bản năng của cơ thể mà nuốt nước miếng. Đã phải hơn ba ngày rồi cơ thể này chưa có miếng gì vào bụng. Mùi nướng thịt thơm nức mũi truyền đến khiến cho cậu không thể chờ đợi được nữa mà muốn đem lên cắn một miếng.

‘Nhanh thôi, cũng sắp chính rồi!’

Cậu nghĩ thầm trong đầu để an ủi mình. Đôi tay cậu lật đi lật lại những miếng thịt rắn để lửa có thể nướng chín đều hai bên. Tránh tình trạng nửa sống nửa chín.

Sau một lúc, miếng thịt rắn cũng đã có thể ăn được. Cậu vội vàng cầm xiên thịt lên và cắn một miếng thật lớn.

‘Phù Phù… Nóng quá! Nhưng mà ngon!’

Miếng thịt rắn dày cộm, lớp thịt phía bên ngoài được nướng chín dòn tan. Còn ám thêm chút mùi hương đặc trưng của khói. Khi cắn vào miếng thịt ngập tận chân răng, lớp thịt bên trong thì mềm mại. Hơn nữa cậu vẫn còn đang rất đói bụng, điều đó khiến cho miếng thịt rắn này nó lại ngon hơn mấy lần.

Cậu ăn như hổ đói, nhanh chóng xử đẹp hết bốn thanh thịt rắn nướng còn lại.

Sau một bữa đánh chén no nê. Đỉnh vỗ bụng đi tới chiếc ‘Giường rơm’ rồi đặt lưng nằm xuống.

Xuyên qua lỗ hổng trên mái rơm cậu nhìn lên bầu trời tối tăm, không biết đang đăm chiêu suy nghĩ đến điều gì. Rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.

Những ngày kế tiếp cũng diễn ra giống như nhau. Sáng dậy cậu dành chút thời gian khai phá cách sử dụng Tinh Thần Niệm Lực. Sau đấy vào rừng đi săn, thuận tiện kiếm nơi tốt hơn để có thể qua đêm. Cậu sẽ đi săn đủ lượng thức ăn đủ cho một ngày rồi trở về căn nhà gỗ nghỉ ngơi dưỡng thương.

Trải qua năm ngày ăn uống đầy đủ. Thân thể cậu đã khôi phục được tương đối. Những vết bầm tím đưa đến cơn đau nhói giờ đã đỡ hơn ngày đầu tiên cậu đến thế giới này rất nhiều.

Mặc dù thân thể vẫn là cái bộ dáng da bọc xương nhưng khuôn mặt cậu đã trở nên hồng hào có tinh thần hơn trước. Nếu muốn cải thiện tình trạng cơ thể này thì phải cần một đoạn thời gian ăn uống đầy đủ dinh dưỡng mới được.

Đỉnh dự định hôm nay sẽ tiến vào thị trấn để tìm hiểu rõ tin tức về thế giới này. Cậu tiện tay mang theo bộ lông của những dã thú mà mấy ngày hôm nay cậu đi săn được, mang bán lấy tiền hoặc dùng vật đổi vật.

Dù sao cậu cũng cần có một bộ đồ mới và thay đổi thực đơn hàng ngày. Trải qua năm ngày liên tiếp ăn thịt cậu cũng đã có chút ngán. Phải kiếm chút rau xanh hay hoa quả để thay đổi khẩu vị và bổ sung đầy đủ dinh dưỡng cho cơ thể nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top