Chương 97

Chương 97:

Khăn tắm rơi xuống rồi (H+)

Võ Vũ Linh lấy một ly trà sữa nóng,

cầm lấy bàn tay cô, nhẹ nhàng bao

lấy, sức nóng từ ly trà sữa, lan truyền

khắp tay chân cô, ấm áp. 

“Uống đi sẽ cảm thấy thoải mái hơn

đó.”

“Vâng” Cô hớp một ngụm. “Anh không

uống sao?”

Anh nâng bàn chân nhỏ của cô lên,

nhìn thấy bị trầy một mảng da, nhíu

mày lại, đứng đậy lấy hộp y tế.

Cô rút bàn chân về. “Không cần, chỉ bị

trầy xướt nhẹ thôi mà.”

Anh vẫn cố ý kéo bàn chân cô, đặt nó

trên đùi anh. Lấy bông gòn tẩm nước

thuốc, bôi nhẹ giúp cô. Cô đau đến

nỗi nhíu mày lại, cúi đầu rên

“xia……..”

“Đau không?”

“Vẫn, vẫn ổn, không đau lắm….”

Cô lại bướng bỉnh rồi! Anh khom

lưng, thổi vài hơi vào bàn

chân. “Hua……” Sau đó, lại ngẩng đầu

lên. “Thổi một chút sẽ không đau nữa

rồi.”


Triệu Thoại Mỹ liền mềm nhũn. Ai có

thể nói với cô, người đàn ông ở trước

mặt có thực sự là  Võ Vũ Linh

không? Anh cũng có lúc giống như

người đang dỗ ngọt trẻ con sao? Thật

khó tin, không thể tưởng tượng được

mà!

“Lúc nãy anh vừa ôm lấy em, có chỗ

nào bị thương không vậy?”

“Không có!”

“Xạo, em còn bị thương, sao anh lại

không có chứ.” Triệu Thoại Mỹ sốt

ruột muốn kiểm tra vết thương của

anh, hai người đẩy qua đẩy lại.

Một lúc bất cẩn, Triệu Thoại Mỹ đè

Võ Vũ Linh xuống giường.

Một lúc không cẩn thận, mà xui xẻo

đến mức làm khăn tắm quấn bên

hông anh rơi xuống.

Càng xui xẻo hơn là, lúc hai người

đang mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, thì

khăn tắm của cô cũng lỏng dần….lỏng

dần… lỏng dần….

Cho nên, hai người với tư thể nam

trên nữ dưới, nhìn thẳng nhau.

Mặt Triệu Thoại Mỹ bị trêu một lúc

liền đỏ ửng lên, tim đập thình thịch.



Còn Võ Vũ Linh lại rất ung dung, đôi

mắt lộ ra nét cười, sáng chói, rực

rỡ. Trêu chọc:

“ Triệu Thoại Mỹ, em cố ý mà!”

“Em, em không có….”

Cô thề, cô chỉ đơn thuần muốn kiểm

tra vết thương của anh mà thôi. Tất

cả những chuyện vừa xảy ra, chính cô

cũng không biết, đều do ‘xui xẻo’ mà

ra.

“Em có, em xem, em đang đè anh kìa.”

Hơn nữa còn đè rất chặt, cơ thể của

hai người như bánh răng, mỗi chỗ lồi

lõm đều cực kỳ khớp nhau.

Ví như ngực của cô và lồng ngực của

anh, nơi bí mật của cô và phân thân

của anh…. Chỗ nào đó đang hiên

ngang hùng dũng khí thế bừng bừng

dựng thẳng quốc kỳ lên.

Triệu Thoại Mỹ vô cùng lúng túng,

một tay chống người dậy, một tay tìm

khăn tắm của mình. Trên mặt nở nụ

cười cực kỳ gượng gạo.

 “Chỉ là tai nạn, tai nạn, không không

cần để ý đâu….”

“Phải không?” Võ Vũ Linh híp mắt lại,

giống như một con báo mạnh mẽ

đang săn mồi. Một cái lật người, đè cô

dưới cơ thể mình. “Anh thích tai nạn

này.”

Ngay sau đó, một nụ hôn nóng mặt

đặt lên môi cô, sấm chớp vang ầm,

ngọn lửa cháy ‘bùm bùm’ thiêu đốt

hai người.

Triệu Thoại Mỹ lúc đầu còn hơi giãy

giụa, nhưng rất nhanh chóng chìm

vào trong cái hôn mạnh mẽ lại không

thiếu đi sự dịu dàng này, sa vào từng

chút từng chút một.

Lưỡi của anh linh hoạt quá mức, lúc

thì tiến quân thần tốc, trêu chọc, lúc

lại né trái tránh phải, làm cho cô theo

không kịp, trong băng giá mang theo

nhiệt độ ấm áp, lửa băng giao thoa

nhau, vô cùng ngây ngất, vô cùng có

sức hấp dẫn, Triệu Thoại Mỹ vốn

không thể chống cự lại được.

Cô căng thẳng muốn chết, chỉ cảm

thấy từng tế bào trên người đều xao

động, gào thét, đầu gối đành phải cọ

xát ở giữa đùi của anh, rất ngứa cũng

rất tra tấn người khác, trêu chọc làm

cho Võ Vũ Linh khó kiềm chế được

ham muốn. Một tay phủ lên nơi bí

mật của cô một cách rất tự nhiên,

chìa một ngón tay ra, men theo

đường nông của khe rãnh, ma sát làm

thông.

Triệu Thoại Mỹ lúc này vang lên hồi

chuông cảnh giác, vội vang ngăn cản

sự quấy nhiễu của anh, thở hồng

hộc. “Không muốn…. ở đây không

được….”

Mặc dù   Võ Vũ Linh không quá hy

vọng đêm nay sẽ là đêm của hai

người, nhưng nửa đường dừng lại,

với người đàn ông mà nói, là một sự

tra tấn cực lớn, anh cố kiềm nén khát

vọng tiếp tục xâm chiếm, dừng động

tác tay lại.

 “Đừng sợ…. Anh sẽ không muốn

em…. Anh chỉ muốn hôn em thôi.”

Sau đó cả cơ thể lẫn con tim đều chìm

trong nụ hôn mãnh liệt đó, mặc dù ở

bên dưới đã rất căng trướng, kêu gào

muốn đi vào, nhưng tay cũng chỉ

dừng ở trên phạm vi cơ thể cô, vuốt

ve đôi thỏ ngọc của cô, xoa vòng tròn.



Thực ra ham muốn của Triệu Thoại

Mỹ cũng đã bị khơi dậy, càng không

muốn nhìn thấy anh khó chịu như

vậy, trên cổ cũng đã nổi đầy gân xanh

rồi.

Trong phút giây đó, thậm chí không

muốn đếm xỉa đến điều gì, mà cho

anh. Nhưng lý rất nhanh đã thức tỉnh

cô, bây giờ không phải lúc thích hợp,

cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt để nói

ra tất cả.

Chỉ có tiếng thở hổn hển kết thúc nụ

hôn này, Võ Vũ Linh ngã qua một bên,

hai đôi mắt đỏ ửng nhuốm màu ham

muốn, khắp người khó chịu giống

như bị con sâu đục khoét. Bất đắc dĩ

đưa mắt nhìn phân thân, nó vẫn còn

hiên ngang đứng thẳng.

“Rất, rất khó chịu sao?”

“Vẫn ổn! Nhịn một chút sẽ hết thôi.”

Anh nở một nụ cười an ủi cô, nhìn

thấy vẻ mặt cô đầy áy náy, ôm lấy cô

hôn một cái. “Ngốc à, không cần cảm

thấy áy náy. Chuyện như thế này, cả

hai bên phải tình nguyện mới cảm

thấy vui vẻ, anh không muốn ép em.”



“Nhưng chỗ đó của anh…. vẫn chưa

hạ xuống phải làm sao đây?” Trên

ngọc long quấn đầy gân xanh, căng

đến nỗi giống như muốn nổ tung,

kích thước to đến dọa người. Cô còn

sợ nó sẽ bất thình lình phát nổ.

“Đợi thêm một lát nữa đi.” Võ Vũ Linh

cũng đành chịu.

Trong lòng hai người đều đếm thầm

một phút, nhưng mà, cờ đỏ vẫn sừng

sững không ngã.

Triệu Thoại Mỹ nói nhỏ:

“Bằng không em dùng cách khác giúp

anh giải quyết nhé.”

“Cách gì?”

Cô đỏ mặt, rất lâu mới thốt ra một

chữ. “Tay.”

Võ Vũ Linh lập tức phản ứng lại, bật

cười. “Ngốc à! Em không cần làm như

vậy!” Nhìn vẻ mặt của cô giống như

người vợ nhỏ chịu ấm ức, anh sao

đành lòng. “Hai người ngủ cùng với

nhau, không nhất thiết phải làm

chuyện kia. Có thể trò chuyện với em,

anh đã rất vui vẻ rồi. Đừng nghĩ quá

nhiều.”

“……….. Vâng!”

Lại một phút nữa trôi qua, phân thân

cuối cùng cũng không dựng lên nữa,

vô cùng chán chường mềm xuống.

Võ Vũ Linh và Triệu Thoại Mỹ cùng

lúc thở phào nhẹ nhõm.

Đã mười một giờ rồi……….. Nguyễn

Hữu Quốc nhất định rất thất vọng……

Triệu Thoại Mỹ thầm thở dài. Anh đối

xử với cô tốt đến thế, còn cô ngay cả

chuyện đã hứa với anh cũng không

hoàn thành được, thực sự rất xấu

hổ. Chỉ hy vọng, ngày mai anh có thể

nghe cô giải thích, bằng lòng tha thứ

cho cô….

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top