Chương 95
Chương 95:
Ai mới là người quan trọng nhất?
“Xin lỗi ư? Tại sao?”
“Bữa tiệc hôm đó, Võ Vũ Linh không nói với tôi cô cũng có mặt, nếu không tôi nhất định sẽ kkhông đi.” Trong mắt Phương Hồng Thủy chứa đầy sự xin lỗi chân thành. ” Làm cho hai người xấu hổ như vậy, tôi rất ray rứt.”
“Không sao! Chuyện này không thể trách cô!” Dù sao, quyền lựa chọn là ở trên tay anh. Cũng giống như việc, anh lựa chọn Thủy Nhi, làm người cùng nhảy điệu nhảy đầu tiên. Anh nhiều lần tổn thương mình, cũng đã nói rõ ai mới là người quan trọng trong lòng anh nhất, cho nên đây không phải lỗi của Thủy Nhi.
“Cho dù đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng tôi cũng đã hại cô bị đuổi ra ngoài. Còn quan hệ giữa hai người, cũng vì tôi mà trở nên căng thẳng! Tôi không muốn nhìn thấy hai người vì tôi trở nên như vậy.” Vẻ mặt Phương Hồng Thủy áy náy, thực ra là đang nhắc nhở cô. Với Võ Vũ Linh mà nói, chính mình mới là quan trọng nhất.
Triệu Thoại Mỹ không muốn nghe những điều này, nó làm cho cô cảm thấy mình là một kẻ nhu nhược, giống như số phận của cô, toàn bộ đều nằm trong tay của Thủy Nhi, khiến cô khó chịu.
“Người đàn ông mang mặt nạ ngày hôm đó là ai?”
“Bạn tôi.”
“Chỉ là bạn bè thôi sao? Có thể nhìn ra, sự xuất hiện của anh ấy không phải là ngẫu nhiên, chắn hẳn anh ấy rất thích cô. Nếu như Võ Vũ Linh không yêu cô, vậy sao cô không nghĩ đến anh ấy?”
“Chúng tôi chỉ là bạn bè thôi, cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Vậy cô có yêu Võ Vũ Linh không?”
Triệu Thoại Mỹ lựa chọn im lặng, mà im lặng đồng nghĩa với việc thừa nhận, tất cả đều trong dự đoán của Phương Hồng Thủy. Cô ta ra vẻ kinh ngạc. “A! Thì ra cô yêu anh ấy……. Vậy tôi càng là tội nhân thiên cổ rồi! Không được, tôi nhất định phải đền bù cho cô! Tôi đã đặt chỗ ở Tây Sơn trúc uyển, cô và anh ấy hãy nói rõ với nhau đi.”
“Không cần đâu, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người đều không vui, có lẽ nên cho nhau một khoảng thời gian để bình tĩnh thì tốt hơn.”
“Tốt gì mà tốt chứ, hai người đều là hai con đà điểu, đụng chuyện chỉ biết trốn tránh, như vậy có thể giải quyết được vấn đề gì đây? Cho dù cô không nghĩ cho mình, cũng nên nghĩ cho Võ Vũ Linh chứ. Khoảng thời gian cô dọn đị, anh ấy sống cũng không vui, ngày nào cũng mặt ủ mày chau, tôi thấy mà khó chịu.”
Lòng cô hơi dao động. “Anh ấy………… không vui sao?” Chính anh bảo cô dọn ra ngoài, cô cho rằng, mình rời khỏi, mới là điều anh mong muốn.
“Đúng đó! Cô biết rõ con người anh ấy mà, chết vẫn còn mạnh miệng. Rõ ràng để ý đến cô, vẫn giả vờ không thèm quan tâm. Cho nên, tôi đề nghị hai người nên gặp mặt một lần, nhưng gì muốn nói hãy nói ra hết, để mau mau giải quyết cho xong. Không cần phải kéo nhau xuống, để cả hai đau khổ.”
Triệu Thoại Mỹ do dự, cắn môi, vẫn không có chút dũng cảm nào. “Cô cảm thấy như vậy sẽ tốt hơn sao?”
“Tất nhiên! Cứ quyết định vậy đi, buổi tối thứ ba tuần sau.”
“Có thể đổi hôm khác không? Tối hôm đó tôi có hẹn với bạn rồi.”
“Bạn bè quan trọng, hay Võ Vũ Linh quan trọng? Mấy ngày này anh ấy đều có cuộc họp, thứ tư tuần sau phải xuất ngoại một tháng, đây chính là cơ hội cuối cùng của cô rồi. Nếu không phải đợi một tháng sau anh ấy quay về, lúc đó không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì! Cô biết đó, đàn ông lúc buồn phiền ở nước ngoài dễ xảy ra………… Cô tình nguyện để anh ấy vì tức giận, mà lên giường với người khác sao?”
“………….Nhưng cuộc hẹn ngày hôm đó của tôi rất quan trọng, tôi không thể lỡ hẹn.”
“Cô hẹn bạn lúc mấy giờ?”
“Mười một giờ!”
“Vậy cô gặp Võ Vũ Linh xong rồi chạy đến chỗ hẹn không phải được rồi sao? Thời buổi này, đều quan tâm đến hiệu quả mà.”
Phương Hồng Thủy lại khuyên thêm một lần, Triệu Thoại Mỹ cứ cân đi nhắc lại nhiều lần, mới đồng ý.
“Bây giờ cô gởi tin nhắn cho Võ Vũ Linh đi, bằng không tôi sợ mình vừa quay lưng đi, cô lại đem đầu mình vùi vào trong đất nữa.”
Triệu Thoại Mỹ đành phải ngồi trước mặt cô ta gửi tin nhắn cho Võ Vũ Linh. Chưa đến ba mươi giây, anh đã trả lời.
Không gặp không về!
Phương Hồng Thủy nở nụ cười kỳ lạ, trong mắt đầy tính toán.
Triệu Thoại Mỹ, là cô giành giật đàn ông với tôi trước, đừng trách tôi độc ác.
………………….
Triệu Thoại Mỹ tranh thủ thời gian sau khi tan ca ngồi xếp sao, trong một tuần cuối cùng cũng hoàn thành xong, bỏ vào trong một bình thủy tinh. Ngôi sao đủ màu đủ sắc, rất đẹp, tựa như những ngôi sao trên trời.
Ngày hôm sau là thứ ba, lúc gặp Võ Vũ Linh, cũng mang theo bên mình. Gọi taxi đi đến trúc uyển, mới phát hiện nó nằm ở ngoại thành, tiền xe mất hết mấy trăm. Định tám giờ sẽ rời khỏi, nếu không sẽ bỏ lỡ sinh nhật của Nguyễn Hữu Quốc.
Đi đến trúc uyển, thì thấy Võ Vũ Linh đã đến rồi. Vừa nghe thấy tiếng cửa mở, anh vội vàng đi qua, ôm Triệu Thoại Mỹ vào trong lòng, ôm thật chặt, thật chặt, giống như muốn mang cô nhập vào cơ thể. Cô có hơi rối rắm, đầu óc choáng váng. “Sao, sao vậy?”
Võ Vũ Linh rủa thầm, cổ họng chuyển động phát ra tiếng khàn khàn run rẩy. “Anh rất nhớ em……..”
Triệu Thoại Mỹ trong thoáng chốc mềm nhũn, cả người giống như thanh chocolate đang tan chảy, tay chân bủn rủn không có sức, chỉ có cảm giác tê liệt từng đợt một. Im lặng, ôm chặt lấy anh.
Người đàn ông này, có lẽ là khắc tinh của cô.
Rõ ràng một giây trước, còn đang giận anh. Nhưng một câu ‘anh rất nhớ em’ của anh lại làm cho cô buông bỏ vũ khí đầu hàng, không hề chống cự, một chút khích phách cũng không còn.
Anh nhớ cô, cô không phải cũng vậy sao? Mỗi phút mỗi giây đều nhớ. Chịu đủ mọi tra tấm, nóng lạnh luân chuyển, đau đớn nhưng vui vẻ. Cái cảm giác này, quá khó chịu.
Hai người ôm nhau rất lâu, không nỡ buông ra, cho đến khi Triệu Thoại Mỹ thở hổn hển. “Em, em hơi khó thở…….” Có người bởi vì ôm quá chặt mà nghẹt thở sao?
Nghĩ thật phi lý mà, nếu như cô trở thành người đầu tiên trong lịch sử, hẳn là một chuyện vô cùng mất mặt!
Nhưng khi Võ Vũ Linh buông cô ra, cô lại vô cùng luyến tiếc, lưu luyến cái ôm và hơi thở của anh, đỏ mặt nhỏ giọng. “Thực ra, nhẹ nhàng một chút là được rồi, có thể ôm……..”
Võ Vũ Linh mỉm cười, thực sự yêu cô yêu đến tận xương tủy mà, yêu thương vuốt mái tóc con trên đầu của cô. “Ngốc à, chúng ta còn cả một đêm, không cần phải gấp.”
Ai gấp chứ, nói như vậy giống như cô rất đói khát vậy.
Không đúng! Nguyễn Hữu Quốc!
Triệu Thoại Mỹ vội nói:
” Buổi tối em còn có việc cuộc hẹn quan trọng, tám giờ phải đi rồi.”
Lông mày của Võ Vũ Linh nhẹ nhàng nhíu lại trong chốc lát. “Cuộc hẹn như thế nào, quan trọng hơn anh sao?”
Bầu không khí ngay lúc đó lại giảm xuống độ âm……..
Triệu Thoại Mỹ không giỏi nói dối, đành phải nói thật, ấp a ấp úng. “Hôm nay, là sinh nhật Hữu Quốc………”
Quả nhiên, sắc mặt của Võ Vũ Linh càng lạnh lẽo. Giống như thời tiết ở bên ngoài, âm u đen kịt. “Cho nên, em muốn bỏ rơi anh, đi tìm cậu ta?”
“Không phải bỏ rơi, mà là vấn đề trước sau.”
“Em đang muốn gì đây? Tranh thủ hai phía sao? Em cho rằng, anh sẽ đồng ý để em gặp anh xong, sau đó đi tìm cậu ta sao?”
“Hôm nay là sinh nhật anh ấy, em đã đồng ý rồi.”
“Anh không đồng ý!”
“Nhưng, em không thể lỡ hẹn!”
“Cho nên em chọn cậu ta, cậu ta quan trọng hơn anh sao?”
“Đây không phải vấn đề hơn thua!”
“Anh mặc kệ vấn đề gì, tóm lại em không được đi!”
Nhìn thấy Võ Vũ Linh quyết không cho cô đi, Triệu Thoại Mỹ sốt ruột. Cô cái đầu gỗ ngu ngốc, lúc đó nên nghĩ đến. Với tính tình của Võ Vũ Linh, làm sao có thể cho cô đi, chắp cánh cũng khó bay mà.
Vội chạy đến trước mặt anh, đổi chiến thuật là nũng, nắm lấy cánh tay của anh lắc qua lắc lại.
“Sinh nhật mỗi năm chỉ có một lần thôi……. Em đã đồng ý với anh ấy rồi, lỡ hẹn mất đạo đức lắm……”
Võ Vũ Linh lạnh lùng “hừ” một tiếng, lỗ mũi phun ra khói.
“ Vũ Linh, anh tốt nhất, hiểu lý lẽ nhất, khoan dung độ lương nhất mà, cho em đi đi…… được không? Anh xem em cũng đến tìm anh trước rồi còn gì……”
Kết quả mặt Võ Vũ Linh càng đen hơn, chế giễu. “Cho nên anh nên đội ơn em, em đã xếp anh trước người đàn ông khác phải không?”
Đây là hiểu theo kiểu gì đây trời?
“Em không có ý đó mà…….”
Võ Vũ Linh rút mạnh cánh tay ra. “Anh vừa không tốt, không hiểu lý lẽ, cũng không khoan dung độ lượng! Tóm lại, em là người phụ nữ của anh, anh không cho phép em gặp người đàn ông khác!”
“Này………”
“Không thương lượng gì hết!”
Cô tức giận dậm chân. “Anh, anh ngang tàng, bá đạo, ngang ngược không nói lý mà.”
Võ Vũ Linh tức giận. “Anh ngang tàng bá đạo, ngang ngược không nói lý sao?” Thật hoang đường. “ Triệu Thoại Mỹ, người bây giờ muốn vứt bỏ anh, đi gặp người đàn ông khác là em!”
“Hôm nay phải ngày bình thường, là sinh nhật anh ấy!”
“Anh mặc kệ sinh nhật cái khỉ gì của cậu ta, anh nói không cho là không cho!”
“Anh không phải cũng hay bỏ rơi em, đi tìm Thủy Nhi sao? Em có từng oán trách anh câu nào chưa?”
“ Thủy Nhi là em gái anh!”
“ Hữu Quốc là bạn em!”
“Bạn bè cái rắm!” Võ Vũ Linh không nhịn được thô bạo. “Cậu ta chính là một con sói đội lốp cừu!”
Triệu Thoại Mỹ tức muốn hộc máu. Anh cái người này, hoàn toàn không thể nói chuyện mà. Nói chuyện với anh, cũng đồng nghĩa với việc tự ngược đãi mình. Cô không thèm nói nhảm, tức giận quay đầu bỏ đi, vừa mở cửa, cửa liền bị Võ Vũ Linh đóng sầm. Anh gào thét. “Em muốn làm gì hả?”
“Để em ra ngoài!”
“Không cho!”
“Khốn khiếp, anh để em ra ngoài, em phải ra ngoài!” Triệu Thoại Mỹ trái phải đều không thoát được, nắm tay lại đấm lên ngực anh. “Anh cái tên khốn khiếp , ngang ngược! Anh dựa vào cái gì không cho em đi! Mau tránh ra….”
Lồng ngực của anh rắn chắc như thép, cú đấm của cô chẳng qua chỉ để gãi ngứa, một chút công dụng cũng không có. Anh đưa tay ra, bắt lấy cổ tay cô một cách chính xác, không thể động đậy.
“ Triệu Thoại Mỹ, em im lặng cho anh!”
“Anh dựa vào cái gì bắt em im lặng thì em phải im lặng chứ? Lúc anh vứt bỏ em, anh có nghĩ đến cảm nhận của em chưa! Anh cái đồ khốn khiếp……” Triệu Thoại Mỹ giãy không ra, hai mắt đỏ lên.
Những uất ức chịu đựng lúc trước, đều bộc phát hết ra trong giờ phút này, quát to. “ Võ Vũ Linh, anh xem tôi là gì hả? Tôi không phải đồ chơi của anh!”
Câu nói của cô giống như cây kim, đâm vào tim Võ Vũ Linh, đau lòng cũng hổ thẹn. Anh quên đi tức giận, anh buông cô ra, ôm vào lòng. Dùng sức rất nhẹ, đủ để cô không thể thoát ra.
“Xin lỗi…… là lỗi của anh………… anh không nên đối xử với em như vậy………”
Cô nói đúng, anh là một người đàn ông ích kỷ, luôn đòi hỏi ở cô, còn bản thân lại không làm được gì.
Cô luôn bao dung anh, anh lại không cách nào bao dung cô. Luôn ghen tỵ vì những chuyện cỏn con, muốn hoàn toàn nắm cô trong tay, để trong mắt cô chỉ có một mình anh, đến nỗi xem nhẹ cảm nhận của cô.
“Đừng khóc, được không? Anh sẽ đau lòng.”
Triệu Thoại Mỹ chép miệng, giống như một đứa trẻ chịu ấm ức, nghẹn ngào. “Anh bắt nạt em…………. đồn khốn……….”
“Anh là đồ khốn, anh không nên bắt nạt em, anh sai rồi, em tha thứ cho anh được không?”
Lần đầu tiên anh nhỏ giọng cầu xin cô, an ủi cô, Triệu Thoại Mỹ vừa mừng vừa lo. Rất cảm động, nhưng trên mặt vẫn kìm nén, không muốn để cho anh cảm thấy mình nhu nhược, anh chỉ cần nói hai cầu thì xong chuyện sao. Cứ vậy, sau này anh sẽ càng không để ý đến cô hơn.”
Giống một chú chó nhỏ vẩy đuôi, khóe mắt rưng rưng. “Vậy em có thể đi sao?”
Trong lòng Vũ Linh tự nhiên có một trăm ngàn cái không vui, nhưng vẫn nhịn xuống. Anh nói với mình, bắt đầu từ bây giờ, phải học tôn trọng cô.”
Hơn nữa, ánh mắt này của cô, đáng thương đến mức anh không cách nào chống lại được, không đành lòng từ chối.Lau nước mắt trên khóe mắt của cô, thở dài, dịu dàng nói. “Anh đưa em đến đó.”
Thoại Mỹ vui vẻ, nhảy dựng lên ôm lấy cổ anh, dùng sức hôn lên má anh. “Anh là tốt nhất!”
“Như vậy đủ rồi sao?”
Cô đỏ mặt. “Vậy anh muốn sao?”
Anh nghiêng qua, đưa má phải qua. “Bên này cũng cần.”
Triệu Thoại Mỹ hờn dỗi. “Anh đồ vô lại.” Nhưng vẫn hôn lên má phải của anh.
“Bây giờ là bảy giờ bốn mươi phút, hai mươi phút nữa anh đưa em đi, được không?”
“Vâng!” Triệu Thoại Mỹ có hơi luyến tiếc. “Sao thời gian trôi qua nhanh vậy? Đã bốn mươi rồi. Đều tại anh, vô duyên vô cớ gây sự, bây giờ cũng không nói chuyện được bao nhiêu.”
“Đúng, anh không nên gây sự vô cớ. Tha thứ cho anh, được không?”
Hở………..
“Anh như vậy, em không quen chút nào.”
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top