Chương 67
Chương 67:
Ghen tuông và tức giận của Võ Vũ Linh
Trần Nhiên giống như một nàng trinh thảm nhỏ, còn nghiêm túc bức hỏi cô.
“Lần trước tổng tài gọi đích danh của cô qua đó mà! Cô và tổng tài quen biết nhau? Là quan hệ gì?”
“Chúng, chúng tôi không biết nhau, chỉ là lần trước tôi đưa một tập tài liệu lên văn phòng tổng tài…..” Cô không quen nói dối, nói chuyện không được trôi chảy.
“Cô cho chúng tôi là người mù hả, vừa nhìn đã biết không đơn giản như vậy! Chúng ta bây giờ đều là chị em tốt với nhau, nói đi mà…….tôi đảm bảo không nói với ai đâu.”
Cái cam đoan của phụ nữ, chính là một giây vừa nói xong ‘tôi đảm bảo không nói với ai đâu’, thì một giây sau, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều biết hết. Loại lừa gạt này, Triệu Thoại Mỹ từ tiểu học đến đại học bị dính vào không ít.
Nhưng đây không phải điều quan trọng, sự thật cô không thể mở lời, cho dù thẳng thắn nói “tôi là tổng tài phu nhân’, cũng không có ai tin.
“Đang nói chuyện gì, náo nhiệt vậy?” Lương Cảnh Đường xuất hiện đúng lúc giải cứu cho Triệu Thoại Mỹ, vội lãng sau vấn đề khác.
“Không có gì, giữa phụ nữ với nhau thường hay tán gẫu chuyện bát quát , quần áo, túi sách để giải trí, chứ còn có thể nói gì đây.”
“Không phải vậy! Chúng tôi đang đoán tại sao tổng tài lại đến ăn cơm ở nhà ăn nhân viên.” Trần Nhiên một khi đã nhắm vào một vấn đề nào, sẽ hỏi cho đến cùng.
“Anh là đại luật sư, trực giác nhất định rất chuẩn, anh nói xem tổng tài có phải vì Thoại Mỹ mà đến không?”
“Trần Nhiên…..” Thoại Mỹ ý bảo cô im lặng.
“Tôi thấy không phải! Ăn cơm thôi!” Lương Cảnh Đường mỉm cười ngồi kế bên Triệu Thoại Mỹ mở chung canh ra, hương thơm lan tỏa bốn phía.
“Thơm quá đi……do anh tự mình nấu sao?”
“Ưm! Vừa đi hâm lại một chút, nhân lúc còn nóng uống đi!” Lúc anh nói câu này, đều nhìn Triệu Thoại Mỹ.
“Vậy tôi không khách sáo nha!” Trần Nhiên nhanh chóng vươn móng vuốt quỷ ra, kết quả bị Lâm Lâm dùng một cây đũa đánh nhẹ, chế nhạo. “Cô không có mắt nhìn sao? Canh này là luật sư Lương tự mình nấu cho Thoại Mỹ, làm gì có phần cô?”
“Woohoo, luật sư Lương tự tay nấu canh nha…..canh tình yêu…..” Các đồng nghiệp nữ buôn lời trêu ghẹo, biểu hiện vô cùng mờ ám.
Tiếng động quà lớn, ngay cả Võ Vũ Linh ngồi cách mấy bàn cũng nghe thấy rõ ràng, sắc mặt rất coi hơn.
Cô cũng thật có ‘phúc khí’, có tình nhân cũ tự tay nấu canh cho cô. Trong lòng cô không vì sự phản bội của chính mình và lừa gạt cảm thấy không yên sao? Vẫn còn có thể uống. Người phụ nữ này, quả nhiên không có tim mà.
Mỗi lần nhìn thấy bọn họ họ ngồi nhau, thân mật đến vậy, lửa giận trong lồng ngực cũng bắt đầu nhen nhóm, khó kìm chế kích động lật bàn. Nhắm mắt làm ngơ để tung lưới là tốt nhất, nhưng như vậy càng làm cho anh nhịn không được nghĩ xem bọn họ đang làm cái gì, điều đó càng khiến anh khó chịu hơn, gần như sắp bị trí tưởng tượng của chính mình bức điên.
Nên mới chọn lựa đi xuống nhà ăn nhân viên, tận mắt nhìn thấy tất cả, cũng là ẩn mình chịu ngược đãi.
Triệu Thoại Mỹ bị bọn họ nói đến lúng túng, mặt đỏ ửng lên.
“Mọi người xem, ai đó đỏ mặt rồi kìa.”
“Làm gì có, luật sư Lương đối với mọi người rất tốt nha, canh cùng nhau uống đi!”
“Bị cảm mang sữa nóng đến, tự tay nấu canh gây sốc, cũng chưa bao giờ thấy luật sư Lương quan tâm chúng tôi đến vậy nha. Người ta tự tay, chuyên môn, đặc biệt nấu canh vì cô, chúng tôi làm gì có cái phúc, ghen tỵ với người kế bên nha…..”
“Này…..các cô…..” Triệu Thoại Mỹ vô cùng xấu hổ.
Lương Cảnh Đường ta mặt cứu cô. “Các cô đừng lấy cô ấy ra đùa giỡn nữa.”
“Là đùa giỡn hay là nghiêm túc, anh so với chúng tôi không phải càng hiểu rõ sao? Từ thực tế suy ra, có phải anh có ý gì với Thoại Mỹ của chúng tôi phải không?”
Lương Cảnh Đường chỉ mỉm cười.
Phản ứng của các đồng nghiệp nữ càng thêm mãnh liệt.
“Im lặng là thầm thừa nhận rồi nhá…. Thoại Mỹ, cô rất hạnh phúc nha!”
“Đúng đó! Đúng đó! Sau này phải gọi cô là bà Lương rồi….”
“Ầm ỹ cái gì mà ầm ỹ! Người khác còn đang ăn cơm đó! Có tố chất không hả?” Tiếng gào thét của Triệu Gia Hân vang đến, vô cùng phá vỡ bầu không khí.
Trần Nhiên bĩu môi.
“Liên quan gì đến cô ta, chuyện này cũng muốn quản, đáng ghét!”
Lương Cảnh Đường rót canh giúp Triệu Thoại Mỹ , dẫn đến hơi thở hơi thổn thức.
Tay của Triệu Thoại Mỹ không cẩn thận dính dầu. “Tôi vào nhà vệ sinh nha!”
Trần Nhiên vội vàng đứng dậy đi theo.
“Tôi cũng đi tôi cũng đi.” Đá lông nheo với Lương Cảnh Đường, ý nói bản thân sẽ giúp anh tìm hiểu.
Vừa vào nhà vệ sinh, Trần Nhiên liền bắt đầu bát quái.
“Cô và luật sư Lương có quan hệ gì? Thẳng thắn được khoan hồng, phản kháng nghiêm trị.”
“Chỉ là bạn bè.”
“Làm gì có bạn bè nào quan tâm nhau đến vậy hả? Luật sư Lương có tình cảm với cô, cô hiểu rõ?”
“……….Ừ!”
“Tôi nói mà, mặc dù cô nhìn hơi ngu ngu, nhưng về phần này cũng không chậm tiêu.”
Hở…..cái gì gọi là ngu ngu chứ?
“Vậy cô thấy như thế nào? Có định tiếp nhận anh ấy không?”
Triệu Thoại Mỹ còn chưa kịp trả lời, Trần Nhiên đã nhảy vào khen trước một bước.
“Ha ha! Xem tôi kìa hỏi câu gì đâu. Bây giờ người đàn ông vừa có tiền vừa có địa vị lại đẹp trai còn biết quan tâm như Lương Cảnh Đường còn được mấy ai, ngu ngốc mới không chịu đồng ý! Đổi lại là tôi, theo đuổi ngược lại cũng được! Đồng nghiệp trong phòng luật sư ngưỡng mộ cô muốn chết, ngay cả đồng nghiệp nam cũng thích anh ấy!”
“……….” Nếu như nói cô không thích, đồng nghĩa tự thừa nhận mình ngu ngốc sao? Chuyện vẫn chưa xác định, Triệu Thoại Mỹ cũng không tiện phản ứng lại quá nhiều, chỉ nói: “Lúc khác hẳn nói đi!”
Câu nói này đối với người có tính tình nóng nảy như Trần Nhiên nghe vào, so với câu trả lời đồng ý không hơn không kém, ngoài miệng lại nói. “Được được được! Đừng vội mà, từ từ thôi, đợi tin tức tốt của hai người nha!”
Vì thế, trong một buổi trưa ngắn ngủi, tốc độ lan truyền tin tức Triệu Thoại Mỹ chấp nhận Lương Cảnh Đường đã trải rộng khắp công ty. Một truyền mười, mười truyền trăm, khó tránh khỏi làm méo mó sự thật. Hơn thế nữa, có người cam đoan rằng Triệu Thoại Mỹ đã đồng ý lời cầu hôn của Lương Cảnh Đường, ngay cả ngày kết hôn cũng đã định.
Các nhân viên nữ ngưỡng mộ ghen tỵ căm hận, nhân viên nam thì mở tiệc chúc mừng. Dù sao, ngoại trừ tổng tài thì Lương Cảnh Đường cũng được coi là viên kim cương có sức hấp dẫn nhất công ty. Sự tồn tại của anh, là một loại uy hiếp đối với tất cả đàn ông nha!
……………
Sắp đến giờ tan ca, Triệu Thoại Mỹ nhận được lời nhắn trên EMS của Lương Cảnh Đường.
“Buổi tối cùng dùng bữa nhé?”
Cô nghĩ một hồi, vì e ngại, trả lời.
“Em muốn về nhà sớm chút, lần sau nhé?”
“Có chuyện sao?”
“Không phải! Muốn về nhà nghỉ ngơi! Anh có chuyện gì sao?”
“Ưm! Có vài lời, muốn nói với em.”
Triệu Thoại Mỹ có ngu ngốc, cũng có thể đoán ra được đại khái anh muốn nói những gì, thoáng chốc vô cùng căng thẳng, không biết phải trả lời như thế nào.
Lương Cảnh Đường đã đi đến trước mặt cô.
“Buổi tối cùng dùng bữa, được không?”
Nụ cười của anh quá ấm áp quá đẹp, khiến người khác không thể phản kháng dù chỉ một chút, Triệu Thoại Mỹ càng khó hơn, chỉ đành gật đầu. “Vâng!”
Sau khi tan ca, Triệu Thoại Mỹ cùng Lương Cảnh Đường rời khỏi trong sự bàn tán sầm xì mờ ám của các đồng nghiệp. Võ Vũ Linh đứng ở bên cửa sổ trên tầng cao nhất, nhìn thấy chiếc Maybach rời khỏi, đôi lông mày điển trai nhíu lại.
Hà Liên gõ cửa bước vào
“Tổng tài, cuộc họp sắp bắt đầu rồi.”
“Đổi lịch, chúng ta đi ăn cơm!”
“Ăn cơm?” Hà Liên có chút kỳ lạ, điểm này không giống phong cách của anh. Hơn nữa, cuộc họp này rất quan trọng.
“Đặt chỗ ở nhà hàng Nguyệt Quang.”
Đầu của Hà Liên càng lộn xộn hơn. Nhà hàng Nguyệt Quang có tiếng là nhà hàng tình nhân, các cặp tình nhân sau khi dùng bữa xong, còn có thể ở lại khách sạn, tổng tài tại sao lại chọn nơi đó chứ? Nhưng cô vẫn không nói ra bất kỳ câu hỏi hoài nghi và dị nghị, đối với cấp trên của chính mình, cô có thói quen chấp hành mệnh lệnh, trước giờ không hề nghi ngờ.
Chiếc Maybach dừng lại trước cửa nhà hàng Tây, Triệu Thoại Mỹ ngẩng đầu lên nhìn bảng hiệu. Nhà hàng Nguyệt Quang.
Tim đột ngột bóp chặt.
Mặc dù cô từ nhỏ đã trưởng thành trong một thị trấn nhỏ, nhưng cũng từng thấy nhà hàng tình nhân nổi tiếng thế giới này trên tạp chí, đại lý mở rộng khắp nơi trên thế giới. Điều đặc sắc nhất của nhà hàng này là chỉ tiếp đón các cặp tình nhân, còn chuẩn bị phòng ‘mật nguyệt’ cho các cặp tình nhân. Khách hàng sau khi thưởng thức xong buổi tối, có thể vào thẳng đấy.
Nếu không phải cô tự mình đa tình, vậy Lương Cảnh Đường lựa chọn chổ này, hẳn không có dụng ý khác chứ?
“Đi thôi!” Vẻ mặt của anh trước sau đều dịu dàng, luôn yêu thương và chăm sóc cho cô.
Triệu Thoại Mỹ miễn cưỡng nở ra một nụ cười, có chút lo lắng sợ hãi theo anh đi vào. Trong đầu tràn ngập ý nghĩ nếu như anh đột nhiên thổ lộ, cô phải làm sao đây?
Phục vụ dẫn hai người đến bàn đã đặt trước, hỏi hai người muốn dùng gì, Lương Cảnh Đường nghĩ một lúc, nói đợi chút. Anh vốn muốn đợi sau khi dùng bữa xong hẳn nói, để tránh bất ngờ. Nhưng khi ở cùng cô, anh phát hiện chờ đợi thêm một giây lại gian nan đến vậy, anh đã đợi quá lâu, đã không thể tiếp tục chờ đợi. Bây giờ anh muốn cô biết, anh có tình cảm với cô.
Không khí trong nhà hàng rất tuyệt, nhất là ánh đèn rất đặc biệt, giống y như ánh sáng của mặt trăng, như rượu trút xuống, làm cho người khác say đắm, rất dễ điên cuồng đắm chìm trong đó.
Nhưng……
Triệu Thoại Mỹ làm gì có tâm trạng thưởng thức những thứ đó, cả người cô co rúm lại, mỗi giờ mỗi phút cảnh giác Lương Cảnh Đường, sợ anh bất thình lình thổ lộ. Đầu óc như một bộ máy đang hoạt động ở tốc độ cao, không ngừng nghĩ nếu như anh thổ lộ, bản thân nên trả lời như thế nào, phải cự tuyệt như thế nào mới thỏa đáng.
“Tiểu Mỹ, anh hỏi em một câu hỏi có chút riêng tư được không?” Ánh mắt sáng ngời của anh nhìn vào mắt của cô, vô cùng dịu dàng.
“…….Vâng!”
“Em có bạn trai rồi sao?”
Câu hỏi này……….
Vợ chồng trên danh nghĩa và bạn trai có gì khác nhau không?
“Không có!”
Lương Cảnh Đường kiềm nén vui mừng, khóe miệng hơi nhếch lên nụ cười.
“Vậy em đối với anh…..có cảm giác gì không?”
“Ờ…….con người anh rất tốt, đối xử với em cũng rất tốt, rất dịu dàng, còn…..”
“Anh không phải hỏi em những điều này.” Anh mỉm cười chặn lời cô, ánh mắt tràn đầy mong đợi. “Anh đang hỏi em, cảm giác của một người phụ nữ, đối với một người đàn ông.”
Quả nhiên đến rồi….
Làm sao đây làm sao đây?
Mặt Triệu Thoại Mỹ đỏ đến tận mang tai, đầu óc lộn xộn thành một cuộn dây, các ngón tay tuyệt vọng nắm lấy góc áo, trên trán đổ đầy mồ hôi.
Lương Cảnh Đường không muốn nhìn cô khó xữ, đổi cách hỏi khác.
“Anh có cảm giác với em, hẳn em rất rõ, anh thích em! Hoặc có thể nói, anh yêu em! Anh muốn biết, em nghĩ như thế nào?”
Ngay thấy ba chữ đó, từ một người đàn ông cực kỳ đẹp trai, hoàn mỹ không khuyết điểm nói ra, đã vậy còn dịu dàng, giọng nói lại chân thành như vậy, có người phụ nữ nào không mê đắm, không thể kiềm chế chình mình. Trong đầu Triệu Thoại Mỹ cũng có một giây đi lạc đường, suýt chút nữa gật đầu đồng ý. Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, bản thân không thể đánh mất lý trí.
Nếu không thể tránh khỏi việc làm tổn thương anh, không bằng sớm thẳng thắn với nhau, không cần tiếp tục lừa gạt, bây giờ là cơ hội tốt nhất.
Triệu Thoại Mỹ mày vẫn còn lo lắng gì chứ? Mau chóng nói đi……
“Em biết rõ anh đối với em rất tốt, em cũng rất cảm động, nhưng….”
Lời vẫn chưa nói hết……
“Trùng hợp vậy, hai người cũng đến đây ăn cơm sao? Không ngại ngồi cùng bàn chứ?”
Câu hỏi mang theo hơi thở lạnh băng, lại hơi có ý cười vang lên trên đỉnh đầu.
Triệu Thoại Mỹ giống như con mèo đột nhiên bị cắn trúng đuôi, giật mình mạnh, ngẩng đầu lên nhìn. Võ Vũ Linh nhìn Lương Cảnh Đường, nhưng khóe mắt lại liếc qua nhìn cô, lạnh băng, chế giễu, nguy hiểm, cô không khỏi rùng mình một cái.
Anh đang cố ý sao?
Lại giở chiêu này chơi trò theo dõi sao?
Có cần thiết bức cô đến đường chết không hả?
Lương Cảnh Đường biết rõ sự xuất hiện của anh không phải trùng hợp, nhưng vẫn đồng ý theo cách đàn ông, bảo phục vụ mang thêm hai cái ghế đến.
Hà Liên tính giang tay ra chào hỏi với Triệu Thoại Mỹ, trong lòng cũng có chút thất vọng. Mặc dù cô biết Võ Vũ Linh đối với cô không có loại tình cảm kia, nhưng vẫn không kiềm được mong đợi anh hẹn cô đến nhà hàng Nguyệt Quang là có nguyên nhân khác. Kết quả, nguyên nhân đặc biệt có, nhưng không phải cô, mà là Triệu Thoại Mỹ .
Cô quả thật nghĩ không ra, tại sao tổng tài lại vì một người có dáng vẻ bên ngoài không chút gì đặc biệt, thậm chí có chút xấu có chút ngu ngốc như người phụ nữ này mà để trong lòng, làm nhiều chuyện như vậy đều chỉ vì cô ta, hơn nữa cô trong lúc cô ta chỉnh sửa lại quần áo mà biết được bộ mặt thật của cô ta, nhắc nhở nhở cô tình hình hiện tại. Còn có Lương Cảnh Đường, có thể nhìn ra, anh ta rất thích cô ta.
Không khách sáo nói ra một câu, không lẽ đầu óc của đàn ông ngày này đều không bình thường sao? Một chút cô nhìn cũng không hiểu!
“Thư ký Triệu hình như đã quên nộp báo cái cho tôi.”
Nhìn thấy cô có chút căng thẳng lại có chút ngu ngốc nhìn chính mình, tâm tình anh rất tốt nhắc nhở.
“Quy định nhân viên…..”
“Điều hai trăm năm mươi sáu quy định, giữa nhân viên với nhau không được yêu đương, nếu không sẽ bị sa thải.” Lương Cảnh Đường nói, nhìn thẳng anh, ánh mắt không hề gợn sóng. “Nếu như có một bên không phải là nhân viên của Hoàn Cầu, vậy không tồn tại vấn đề này.”
“Xem ra, hai vị đã xác định quan hệ rồi sao?”
Giọng nói của Võ Vũ Linh đặc biệt lãnh đạm, nhưng có thể nghe ra được đã bị bức đến giới hạn nhất định, nếu vượt qua, sẽ có nguy hiểm khó có thể tưởng tượng……
Triệu Thoại Mỹ nóng lòng phủ nhận, Lương Cảnh Đường đã đi trước một bước:
“Tôi chỉ trình bày sự thật theo mặt khách quan, nếu như cần thiết, tôi sẽ từ chức.”
Ánh mắt của Võ Vũ Linh lạnh lẽo, căng thẳng, âm u.
“Luật sư Lương muốn đến là đến, muốn từ chức là từ chức, quả không xem Hoàn Cầu ra gì sao!”
Lương Cảnh Đường bình tĩnh nhã nhặn trả lời:
“Tôi chỉ dự theo trình tự từ chức như bình thường, không liên quan gì đến Hoàn Cầu, càng không giống như những gì tổng tài đã nói.”
Ánh mắt của hai người giao nhau, Triệu Thoại Mỹ đã ngửi thấy được mùi thuốc súng nồng nặc, vội vàng đánh trống lãng.
“Đói bụng quá, ăn trước đi!”
Lương Cảnh Đường hiểu rõ ý cô, vẻ mặt ôn hòa gọi phục vụ đến, chủ động hỏi cô. “Em muốn gì nào? Nghe nói ở đây có món Lamb Chops rất nổi tiếng.” (Lamb Chops: một món làm từ thịt dê/cừu nướng)
Triệu Thoại Mỹ còn chưa kịp trả lời, Võ Vũ Linh đã thay cô từ chối. “Cô ấy bị dị ứng với thịt dê, vẫn là thịt bò đi!”
Người sáng suốt nhìn vào liền biết anh đang chứng tỏ quan hệ giữa bọn họ ‘không chỉ ngồi cùng bàn’, hơn nữa còn tuyên bố quyền sở hữu của bản thân ở mức độ nào đó. Thông minh như Lương Cảnh Đường, tự nhiên cũng có thể hiểu ra, không để ý đến anh, chỉ hỏi Triệu Thoại Mỹ.
“Em ăn thịt dê bị dị ứng sao?”
Cô như ngồi trên đống lửa, da đầu dựng lên.
“Có chút dị ứng, thực ra cũng có thể ăn được một ít….”
Ánh mắt của Võ Vũ Linh càng u ám hơn, trực tiếp thay cô làm chủ.
“Cho vị tiểu thư này một phần beefsteak.”
Phục vụ hỏi: “Rượu Vang hay là Champange ạ?”
“Lần trước em nói mùi rượu Vang quá nồng, Champange có vẻ dễ uống hơn đúng không?”
Võ Vũ Linh nhìn Triệu Thoại Mỹ hỏi, khóe miệng hơi mỉm cười, ánh mắt lại ngầm chứa đựng mùi nguy hiểm. Giống như nếu cô dám phủ nhận, anh sẽ một nhát chặt đứt cổ cô.
Lương Cảnh Đường càng tỏ ra ga lăng dịu dàng hơn.
“Muốn uống gì nào? Không muốn uống rượu, cũng có thể uống nước trái cây.”
Triệu Thoại Mỹ nuốt nước bọt, tránh khỏi mang đến ‘tai họa sát thân’, đành phải trả lời. “Cham, Champagne đi!”
Vẻ mặt của Võ Vũ Linh lúc này mới dịu lại một chút, hơi tỏ thái độ của kẻ chiến thắng, thách thức liếc Lương Cảnh Đường một cái. Anh mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn nở nụ cười.
Hà Liên ngồi kế bên càng nhìn càng chán nản, không chỉ vì Võ Vũ Linh quan tâm đến Triệu Thoại Mỹ, mà cô ta càng không xứng với anh.
Trong mắt cô, người đàn ông này luôn tồn tài một tinh thần bình tĩnh, trầm ổn, cao quý, cao ngạo, không để bất kỳ ai hay bất kỳ chuyện gì trong mắt mình.
Nhưng lúc nãy, anh biểu hiện như một đứa trẻ, tranh đoạt đồ chơi với người khác, dùng một cách ngây thơ để tuyên bố quyền sở hữu của chình mình.
Cô thực sự không hiểu, Triệu Thoại Mỹ có chỗ nào đáng để anh làm vậy, tự hạ thấp giá trị của chính mình.
Sau khi các món được mang lên, Triệu Thoại Mỹ cúi đầu ‘chiến đấu hắng hái’ không nói chuyện, cầu nguyện sự giày vò này mau chóng kết thúc. Nhưng trong lòng càng gấp gáp, càng cắt không đứt miếng thịt bò, còn vang ra những tiếng rất khó nghe, vội nói xin lỗi.
“Ngại quá…..”
“Để cho anh!” Lương Cảnh Đường lễ phép hỏi, nhưng Võ Vũ Linh đã vươn tay ra lấy cái đĩa của Triệu Thoại Mỹ đưa qua, giúp cô cắt thịt bò.
Điều này, làm cho mặt của người có tính tình tốt như Lương Cảnh Đường có chút khó coi.
“Chậm tiêu bã đậu, ngay cả cắt thịt bò cũng không biết.”
Võ Vũ Linh chỉ trích, nhưng giọng nói không có chút lạnh lùng, ngược lại còn có chút cưng chiều, trêu chọc làm cho tim người khác có chút tê dại.
Triệu Thoại Mỹ liền nghĩ đến bản thân, anh không thể, cô hận không thể tìm một cái động chui vào.
Anh như vậy là muốn làm loạn gì nữa đây?
Cô thừa nhận chiêu này của anh rất ác, rất độc, rất tàn nhẫn, nếu đã đạt được mục đích, thì làm ơn buông tha cô không được sao? Không chỉnh cô chết không bỏ qua sao?
Chờ đợi thêm, sợ sẽ phát điên mất. Cô đành phải sử dụng cách trốn tránh duy nhất bản thân hay dùng.
“Tôi, tôi đi nhà vệ sinh một chút, mọi người từ từ dùng.” Chân như có gió, vội vàng bỏ chạy.
Ánh mắt của Võ Vũ Linh nhìn theo cô, cười lạnh.
Cô cho rằng, như vậy là có thể chạy thoát sao?
Triệu Thoại Mỹ đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước, hứng nước định tạt vào khuôn mặt đang nóng ran. Nhưng đột nhiên nghĩ lại trên mình có lớp trang điểm, để tránh bị lộ, đành phải nhịn xuống. Cả người như con kiến bò trên chảo nóng, cuống cuồng lo lắng.
Đi qua đi lại trong nhà vệ sinh, một lần lại một lần nói với chính mình, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải bình tĩnh……không được căng thẳng…..
Nhưng làm sao có thể không căng thẳng, căng thẳng muốn điên lên được!
Cô đi qua lại mười phút, nghĩ cũng không thể tiếp tục trốn ở đây, đành phải mạnh mẽ giữ bình tĩnh, đi ra ngoài. Kết quả vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, đã nhìn thấy Võ Vũ Linh dựa vào tường trên hành lang hút thuốc.
Sợ tới mức quay đầu bỏ chạy.
“Cô còn muốn trốn trong đó bao lâu?”
Cô đứng yên, dợn cả sóng lưng. Làm bộ không nhìn thấy anh, tự mình bỏ đi.
Võ Vũ Linh là đặc biệt mất công một chuyến đến tiếp đón cô, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, giang tay ra, dễ dàng nắm lấy cổ tay của cô. Cô giãy dụa vài cái.
“Buông ra! Đau quá!”
Anh không buông.
Cô hơi tức giận.
“ Võ Vũ Linh, anh muốn gì đây hả?”
“Không phải cô nói cô và anh ta không có quan hệ sao?”
“………..Chúng, chúng tôi vốn không có quan hệ!”
“Vậy lúc nãy đang làm cái gì hả? Cô cho tôi là kẻ điếc sao?” Võ Vũ Linh ghét nhất bộ dạng này của cô, rõ ràng là cô làm sai, nhưng chết vẫn không chịu nhận, cứ như anh đổ oan cho cô. Anh lạnh lùng châm chọc.
“Nếu như tôi không đến, có phải cô đã đồng ý rồi phải không? Lúc nãy vui đến phát điên rồi đúng không? Chọn địa điểm cũng rất tuyệt nhỉ, một khi thành công, liền lên lầu đặt phòng phải không?”
Những câu châm chọc của anh mỗi một câu càng lúc càng khó nghe, Triệu Thoại Mỹ muốn nhịn, nhưng sau đó không thể nhịn được, cũng không muốn e dè bất kỳ điều gì.
“Anh nói đúng đó, lúc nãy tôi vui vẻ lắm đó, nếu như không phải anh phá hoại chuyện tốt của tôi, chúng tôi đã sớm…..”
“ Triệu Thoại Mỹ!” Võ Vũ Linh nổi giận, lớn tiếng trách móc cô.
“Cô không biết xấu hổ.” Những câu này từ chính miệng của cô nói ra, không khác gì thách thức giới hạn của anh, bức anh phát điên.
Cô lạnh lùng nhìn anh.
“Ở trong lòng anh, tôi từ trước đến giờ là một người phụ nữ không hiểu cái gì gọi là ‘xấu hổ’!” Chỉ cần có bất kỳ người đàn ông nào hơi gần gũi với cô, đều bị anh nhận định là ‘ngoại tình’. Ở trong mắt anh, cô còn có thể lẳng lơ hơn nữa không?
Cổ của Võ Vũ Linh nổi đầy gân xanh, huyệt thái dương ‘đột ngột’ đau đớn. “Cho nên cuối cùng cô cũng thừa nhận giữa hai người có quan hệ sao?”
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top