Chương 56
Chương 56: Chỉnh Cô vui lắm sao?
Triệu Thoại Mỹ đã đoán được chuyện đầu tiên cô ta sẽ làm chính là khai đao với mình, nghe lệnh đi theo vào phòng.
“Có chuyện gì sao?”
Triệu Gia Hân quăng túi xánh hàng hiệu qaua một bên, đặt mông ngồi xuống ghế, rất khinh thường quét mắt nhìn cô.
“Đây là thái độ đối với cấp trên của cô sao?”
“Vậy cô hy vọng thái độ của tôi sẽ như thế nào?”
“Trông khuôn mặt của cô, tôi nhìn thật ghê tởm! Trang điểm thành bộ dạng quỷ đó, là muốn người khác đồng tình sao? Nhưng không ngờ rằng, càng khiến người khác chán ghét. Tôi rất muốn biết, tâm trạng hiện giờ của cô là như thế nào? Ghen tị? Không cam lòng? Tức giận? Cô ở bên cạnh Vũ Linh lâu như vậy, kết quả chỉ có thể làm một luật sư nhỏ bé, còn tôi vừa đến thì đã có thể thành cấp trên của cô. Triệu Thoại Mỹ cô là người đàn bà vô dụng nhất mà tôi từng thấy qua, không xứng mang họ Triệu.”
Triệu Gia Hân càng nói càng hưng phấn, lửa trong mắt hừng hừng bốc cháy lên, đuôi hồ ly đắc ý đến mức sắp bay lên tới trời xanh.
Thật đáng tiếc, đối với một người không để tâm về bản thân, Triệu Thoại Mỹ đem những lời cô ta nói đi vào lỗ tai, nhất là đang gây sư vô lý như Triệu Gia Hân. Cô rất bình tĩnh nghe cô ta mỉa mai cho hết, mới nhàn nhạt đáp trả lại.
“Xin hỏi, quản lý đã nói xong chưa ạ? Tôi còn có việc phải làm.”
“Còn cứng họng, trong lòng đang tức điên lên rồi! Đồng nghiệp chán ghét cô, người khác chán ghét cô, chồng chán ghét cô, tôi không nghĩ ra cô còn có lý do gì sống trên thế giới này đó.”
“Đó là chuyện của tôi, không cần cô bận tâm, tôi tạm thời không có lý do không sống nổi.”
“Cô……” Triệu Gia Hân không có cách nào làm cho cô tức giận, lời nói cũng không chiếm được ưu thế, nhất thời tức giận.
“Cô là một đứa con hoang đáng ghét, chả trách Vũ Linh không vừa mắt cô. Anh ấy còn đặc biệt căn dặn tôi, phái ‘chiếu cố’ cô thật tốt nha!”
“Vậy tôi cảm ơn trước sự ‘chiếu cố’ của tổng tài và quản lý, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có thời gian đứng tán gẫu, tôi ra ngoài trước.” Triệu Thoại Mỹ không muốn nói tiếp với cô ta, mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Triệu Gia Hân hận đến nghiến răng nghiến lợi, rồi lập tức an ủi mình, bản thân không cần vì một kẻ bại trận mà tức giận. Cô ta bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, trong lòng càng tức giận, tốt nhất tức chết cô ta! Dù sao, cô ta bây giờ là cấp dưới của cô, cô còn rất nhiều thời gian để giày vò cô ta, bắt cô ta phải quỳ xuống cầu xin.
Mặc dù cố gắng không để ý quan hệ nhân thân, nhưng vừa nghĩ đến Triệu Gia Hân là cấp trên của mình, nhất định sẽ dùng trăm phương ngàn cách giày vò cô, đầu của Triệu Thoại Mỹ muốn nổ tung. Người đáng hận nhất là Võ Vũ Linh, làm ra những chuyện như thế này, muốn chơi cô tới chết đây mà! Nếu cô chủ động biểu hiện tốt, anh có thể thủ hạ lưu tình không, thu hồi yêu tinh Triệu Gia Hân trở lại không?
Nằm mơ giữa ban ngày! Anh nhất định sẽ giày vò cô thêm.
A! Phiền quá phiền quá đi! Những ngày tháng này, đến bao giờ mới kết thúc đây.
…………..
Vừa vào công ty, Triệu Gia Hân bắt đầu lối kéo nhân viên cấp dưới, mỗi ngày mời bọn họ đi ăn uống hát Karaoke, chỉ duy nhất Triệu Thoại Mỹ không được mời. Có khi ra về sớm, còn mang tất cả những công việc của người khác giao cho cô, cô không thể không ở công ty làm đến mười hai giờ đêm.
Nhưng điều này đối với cô mà nói không phải là một chuyện xấu, dù sao về nhà cũng chạm phải gương mặt lạnh băng của ma vương Võ Vũ Linh cần không cần cùng anh nhắc đến quan hệ của hai người, càng bận càng mệt, cô cũng cam tâm tình nguyện.
Rất nhanh, những luật sư khác đều nhận ra Triệu Gia Hân có thành kiến với Triệu Thoại Mỹ đều chén ép cô, chuyện gì bẩn hay mệt đến bán sống bán chết cũng giao cho cô, thậm chí ngay cả chà rửa tolet hay sửa điện thoại cũng bắt cô làm, không coi cô là người. Mỗi ngày về nhà, xương cốt trên người đều rã rời. Có một trái tim mạnh mẽ, nhưng cơ thể cũng không thể chịu đựng những dằn vặt này được.
Triệu Gia Hân gọi Triệu Thoại Mỹ vào phòng làm việc, lấy một phần tài liệu quăng trước mặt cô.
“Đưa đến cho tổng tài, tận tay giao cho anh ấy!”
“Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ bé, không có tư cách gặp tổng tài, xin cô hãy giao cho người thích hợp đi! Hơn nữa, không phải cô cũng muốn sao!”
“Kêu cô đi thì cô phải đi, ở đâu ra mà nhiều lời vậy.” Bởi vì Võ Vũ Linh chỉ định Triệu Thoại Mỹ làm cho Triệu Gia Hân cảm thấy rất khó chịu, lại bị cô đùa cợt mấy câu, trong lòng càng bực bội hơn.
Nhưng vấn đề là, Triệu Thoại Mỹ cũng không vui vẻ nha!
Thầm than oán Võ Vũ Linh lại giở trò quỷ, còn sợ mâu thuẫn giữa hai người chưa đủ sâu sao, không khiến bọn họ đánh nhau ở phòng làm việc thì không chịu được mà!
Không tình nguyện nhận tài liệu, đi đến phòng làm việc tổng tài. Mắt nhìn thấy thang máy đang đóng lại, cho rằng không đuổi kịp, không ngờ thang máy đột nhiên dừng lại. Bên trong có một người đẹp siêu cấp giỏi giang gật đều với cô.
“Đi vào thôi!”
“Cám ơn!” Triệu Thoại Mỹ cảm thấy cô ấy rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã thấy ở đâu, chắc chỉ thỉnh thoảng gặp nhau ở công ty. Cô muốn nhấn nút tầng cao nhất, phát hiện đèn đã sáng.
“Chúng ta lên cùng một tầng.”
“Ưm!” Người đẹp không tiếp tục nói chuyện, Triệu Thoại Mỹ cũng không mở miệng. Cứ như vậy im lặng đến khi lên đến nơi, cô ra trước, tìm đến thư ký.
“Xin chào, tôi có một phần tài liệu cần giao cho tổng tài.”
“Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?”
“Bộ phận trong công ty giao tài liệu cũng phải hẹn trước sao?” Chỉ đành phải báo tên và chức danh của mình.
Thư ký gật đầu kiểm tra. “Xin lỗi, cô không có hẹn trước!”
“Nhưng mà, là tổng tài bảo tôi mang lên đây, còn phải tận tay giao cho anh ấy! Phiền cô hãy gọi một cuộc điện thoại.”
“Tổng tài đã căn dặn, nếu như không phải khách hàng quan trọng, bình thường không được gọi điện thoại. ” Nhìn bộ dạng của cô, đần độn, cũng không giống người có khả năng xử lý chuyện quan trọng.”
“Có thể làm phiền cô…..”
“Cô ấy có hẹn với tôi, cho cô ấy vào!”
Triệu Thoại Mỹ quay đầu lại, là người đẹp vừa gặp trong thang máy lúc nãy, nói cảm ơn không ngớt.
“Là, trợ lý Hà! Xin mời theo tôi vào.”
“Ưm!” Triệu Thoại Mỹ cảm động nhìn cô ấy vài lần, mới đuổi theo thư ký, nhỏ giọng hỏi:
“Cô ấy là trợ lý của tổng tài sao?”
“Đúng vậy! Hà Liên tiểu thư trong công ty rất có tiếng, làm sao cô chưa nghe đến chứ, mới đến sao?”
“Ưm!” Triệu Thoại Mỹ ngượng ngùng gật đầu. Vài giây sau, cô mới đột nhiên nghĩ đến bản thân từng gặp qua cô ấy, với Võ Vũ Linh ở cùng với nhau. Lúc đó còn cho rằng cô ấy là tình nhân hay bạn gái nhỏ của anh, không ngờ là trợ lý đặc biệt. Nhất thời cảm thấy bản thân thật thua kém. Cô ấy có năng lực có đầu óc có sắc đẹp, tấm lòng lại tốt như vậy. So với cô, bản thân quá nhu nhược!
Nhưng mà, cô tại sao phải so sánh với cô ấy chứ? Bởi vì Võ Vũ Linh? thật xa xỉ mà! Người phụ nữ như thế nào có thể xứng với anh, đối với cô một chút cũng không có liên quan
Thư ký gõ cửa. “Tổng tài, Triệu tiểu thư có tài liệu muốn giao ạ!”
“Cho cô ta vào!” Cách một cánh cửa truyền đến giọng uy nghiêm.
Triệu Thoại Mỹ gật đầu tỏ ý cảm ơn, mở cửa đi vào. Lần đầu tiên nhìn thấy Võ Vũ Linh ở công ty, cảm thấy cực kỳ oai phong, rất có phong cách của một nhà lãnh đạo. Có năng lực, giản dị, bình tĩnh, tập hợp tất cả những ưu điểm của đàn ông, không tránh khỏi có chút ngây người.
“Cô đến giao tài liệu, hay đến nhìn tôi?” Giọng điệu không trầm cũng không bỗng, truyền đến.
“……” Như vậy cũng bị phát hiện, trên đầu của anh mọc thêm một bộ não sao? Triệu Thoại Mỹ thành thật lấy tài liệu giao ra.
“Tổng tài, đây là tài liệu của anh!”
“Công việc như thế nào?” Anh hỏi, hoàn toàn biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Cám ơn anh đã sắp xếp cho tôi một công việc tốt như vậy, cấp trên cũng…….vô cùng tốt.” Triệu Thoại Mỹ thành thật nói, trong lòng tất nhiên nghĩ theo một hướng khác.
Vì muốn gây khó dễ cho cô, anh cố ý đem một người phụ nữ hoàn toàn không biết gì về pháp luật, thậm chí trong đầu chỉ toàn là cỏ thăng chức làm quản lý, cũng thật khó xử cho anh nha! Đầu của anh gần đây không được bình thường sao? Loại trò chơi của con nít này cũng biết thưởng thức nhỉ.
Võ Vũ Linh cũng long trọng ném ra một câu trả lời chính thức.
“Không cần khách sáo, xử lý quan hệ quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới, cũng là một trong những trách nhiệm của tổng tài!”
Triệu Thoại Mỹ lười tức giận với anh.
“Tài liệu đã đưa đến rồi, tôi quay trở về làm việc đây.”
“Đợi đã!” Võ Vũ Linh mở ra lật qua vài tờ, quăng trở về cho cô. “Đây không phải tài liều tôi cần.”
“Không sai mà! Quản lý giao cho tôi là bộ này mà.”
“Đây là vấn đề của các cô, cái tôi cần, là tài liệu về vụ tranh chấp tám năm trước với công ty Kim Long. Đi tìm đi!”
Triệu Thoại Mỹ nghĩ anh ta cũng không rãnh rỗi đến mức đùa giỡn với cô, hẳn là đã lấy sai rồi, liền xuống dưới tìm Triệu Gia Hân Cô ta đang bận sơn móng tay, nâng tầm mắt lên.
“Phải không? Tại sao tôi không biết chứ.”
“Tổng tài còn đang đợi, xin cô hãy đưa cho tôi!”
“Bổn tiểu thư mới làm việc được một tuần, làm sao biết nó để đâu chứ? Tự mình đến bàn tìm đi.”
Triệu Thoại Mỹ liếc mắt xem thường, muốn dựa vào cô ta không bằng dựa vào chính mình, liền nghiêm túc tìm. Tìm hơn nửa ngày, mới tìm được một phần tài liệu liên quan đến vụ tranh chấp của công ty Kim Long, mang đến giao cho Võ Vũ Linh.
Kết quả….
“Tôi muốn là bản gốc, không phải bản sao chép.”
“Anh cũng không nói là bản gốc….”
“Cô có hỏi tôi sao?” Võ Vũ Linh trả lời như đó là chuyện hiển nhiên, cứ như sai lầm hoàn toàn ở cô.
“Vậy phiền anh đợi một chút, tôi đi tìm bản gốc.” Triệu Thoại Mỹ đành phải lăn trở lại phòng làm việc, cô vào làm chưa lâu, không biết những tài liệu đó để ở đâu, hỏi những đồng nghiệp khác, cũng không thèm nhìn đến cô, nói không biết, để cô tự mình tìm.
Cuối cùng một cô lao công nhìn không vừa mắt, lén nói cho cô biết, cho nên những tài liệu bản gốc đều ở trong kho lưu trữ. Cô cảm động sắp rơi nước mắt, vội vàng chạy đến kho lưu trữ, trên năm cái kệ chất đầy tài liệu, mỗi cái kệ rộng hai ba met, cao bốn met, phải bắt thang lên.
Tệ hơn nữa là, không hề sắp xếp theo thời gian. Muốn từ trong mấy ngàn bộ tài liệu tìm ra một bộ tài liệu, không khác gì mò kim dưới đáy biển.
Ngoài trừ tìm ra, cô không còn cách nào khác, chỉ có vùi đầu cực khổ tìm, mới có thể giao tài liệu này đúng hạn, cũng tiện cho những đồng nghiệp khác sau này tìm tài liệu.
Từ sáng tìm cho đến chiều, ngay cả cơm trưa cũng không ăn, đói đến nỗi bụng cũng khua chiêng gõ trống, đầu chóng váng, chân mềm nhũn ra.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng tìm thấy, vui đến mức sắp rơi nước mắt, mang những tài liệu còn lại phân loại ra, chạy nhanh như thỏ ra ngoài cửa, muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, ăn cơm sớm một chút, lại bị kịch phát hiện….
Cửa đã bị khóa rồi!
Kéo như thế nào cũng không ra.
Cô gấp đến nỗi đổ đầy mồ hôi, gõ cửa thật mạnh. “Có ai không? Làm phiền mở cửa dùm, tôi bị nhốt trong này…….có ai không…..”
Cô la đến khát khô của họng, cũng không ai đến giúp, trong lòng nghĩ nơi này đặt ở vị trí hẻo lánh, hẳn không có ai đi qua đây. Cũng loại trừ có người đi ngang qua đây, có khả năng đã vô tình khó cửa. Tức là, có người cô ý chỉnh cô.
Triệu Thoại Mỹ nghĩ cũng không cần nghĩ, liền chắc chắn khẳng định đó là Triệu Gia Hân và đám đầu trâu mặt ngựa của cô ta. Xem ra, trừ khi cô ta chủ động thả cô ra, nếu không cho dù cô hét bể cả họng cũng vô ích.
Chịu đựng cái bụng đói đang kêu réo, tiếp tục sắp xếp các tài liệu, thời gian trôi qua rất lâu, cô gần như đói đến sắp hôn mê, mới có người mở cửa ra, đứng ở cửa là bộ dạng đắc ý của Triệu Thoại Mỹ hông kiên nhẫn nổi giận.
“Tìm có bộ tài liệu cũng lâu như vậy sao? Tổng tài đang hối thúc đó!” Nếu không phải như vậy, rất muốn nhốt cô ta ở đây mấy ngày mấy đêm, cho đến khi đói chết.
Triệu Thoại Mỹ ngay cả đáp trả cũng không có sức, đối với một người đàn bà coi công việc như là trò chơi ở nhà trẻ, để ý cô ta chỉ làm cho bản thân cảm thấy đần độn. Cứ như âm hồn bay đi, lên tầng cao nhất.
“Tổng tài, đây là tài liệu anh cần!”
Võ Vũ Linh lộ ra vẻ không vui. “Làm gì mà đi lâu vậy hả?”
Cô có thể nói cô bị nhốt trong đó ba tiếng đồng hồ, hơn nữa xét đến cùng là bởi vì anh sao? Không thể! Cho nên, cô lựa chọn im lặng.
“Tôi đã tìm được trong kho lưu trữ trong máy vi tính rồi, không cần tài liệu này!”
“………” Triệu Thoại Mỹ rất muốn phát điên lên. Anh nhất định đã sớm biết trong kho lưu trữ có, thậm chí cái gọi là tài liệu kia chẳng qua chỉ là cái cớ muốn đày đọa cô mà thôi.
Trêu đùa người khác rất thú vị, rất vui sao?
Cô nhẫn nhịn cơn xúc động sắp nỗi bão, nghiêm túc nói: “Tổng tài, tôi còn công việc của mình!”
“Công việc của cô, là vì tôi bán mạng!” Anh nói chuyện như điều đó là điều hiển nhiên, thái độ kiêu ngạo.
“Vậy xin anh hãy trân trọng thành quả lao động bán mạng của nhân viên đi!” Cô cực khổ tìm rất lâu, một câu không cần của anh liền chối bỏ sao? Đổi lại là bản thân anh, anh sẽ nghĩ sao đây.
“Xem a, cô rất cần làm quen một chút với quy định của nhân viên, hành vi của cô đã phạm vào những điều khoản trong đó.”
“Tôi sẽ!” Đối với loại người gây sự vô cớ này, Triệu Thoại Mỹ ngay cả một câu nói cũng lười nói.
“Tôi ra ngoài trước đây!”
“Theo tôi ăn một bữa cơm.” Võ Vũ Linh không thèm hỏi thêm, đứng dậy chỉnh lại bộ vest, rồi ra ngoài, nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ vẫn đứng yên ở chỗ cũ, nhíu mày.
“Có vấn đề gì sao?”
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top