Chương 48
Chương 48: Chủ Động Tặng Một Nụ Hôn
Sau khi Nguyễn Hữu Quốc mở buổi họp báo, tập đoàn Nguyễn thị chịu ảnh hưởng nặng nề, chứng khoán rớt giá, cũng vì vậy Nguyễn Hữu Quốc phải tạm rời khỏi chức vị tổng tài của mình. Dư luận cũng bắt đầu chuyển hướng, sang ủng hộ cho Võ Vũ Linh , chứng khoán của tập đoàn Võ Vũ Linh tăng vọt đến tuyệt vời.
Trong vòng một ngày ngắn ngủi, Nguyễn Hữu Quốc trở thành cái đích để cho mọi người chỉ trích, Triệu Thoại Mỹ ngược lại trở thành đối tượng được đồng tình, tin tức của các báo cũng không còn châm chọc khiêu khích cô. Nhưng điều này không làm cho cô cảm thấy nhẹ nhõm, ngoài việc bị sự thật làm đau đầu, cô cũng có chút lo lắng cho Nguyễn Hữu Quốc .
Nếu như việc này không phải do anh làm, mà sau lưng có kẻ thao túng, vậy thì bọn họ đều là người bị hại, đã vậy anh còn một mình gánh hết mọi trách nhiệm, cô hơi có chút băn khoăn.
Đêm đã khuya.
Triệu Thoại Mỹ nằm trên giường, không có chút buồn ngủ nào, ngơ ngơ nhìn cây kim dây chuyển động, càng nhìn càng không ngủ được. Dứt khoát ngồi dậy, ngồi một lúc, vẫn cảm thấy không thoải mái.
Vào thời gian này, anh chắc hẳn chưa đi ngủ?
Con mắt híp lại, cô đứng dậy đi đến cửa phòng của Võ Vũ Linh , gõ cửa:
“Anh ngủ chưa? Em có thể vào không?”
“Võ Vũ Linh ?”
Trong phòng có ánh đèn, hẳn là chưa ngủ mới đúng chứ! Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, trong phòng không có một bóng người, phòng tắm vang đến tiếng nước chảy. Cô định ngồi ở ghế sofa đợi anh, trong lúc buồn chán, vô tình nhìn thấy trên bàn có một tấm hình.
Là hình chụp chung của anh với một người con gái khác!
Người con gái trên hình khoảng mười sáu mười bảy tuổi, hai lúm đồng tiền thật sâu, nụ cười vô cùng sáng lạn, tựa như chứa đầy ánh mặt trời, rất đẹp, vừa nhìn đã khiến người khác thích.Cô ấy ôm lấy eo của Võ Vũ Linh , tựa đầu vào nhau cười rất hạnh phúc.
Võ Vũ Linh vẫn có chút lạnh đạm, một tay ôm lấy vai của cô ấy, nhìn vào không quá thân mật.Nhưng khóe mắt của anh lại hiện lên sự cưng chiều không hề che giấu, nhìn kỹ, ấm áp nhưng biển Thái Bình Dương rộng lớn. Khóe môi mỉm cười rất nhạt, nhưng có thể nhìn ra được nụ cười đó xuất phát từ trong lòng.
Một nỗi chua xót men theo dạ dày trào ra ngoài, chảy thẳng vào trong tim.
Triệu Thoại Mỹ không thể không thừa nhận, bản thân đang ghen tuông. Anh nhất định rất yêu cô gái đó, ánh mắt ở trường đua ngựa của anh lộ ra sự hạnh phúc, cũng vì cô ấy sao? Nếu như không yêu, sự lạnh lùng của anh sẽ không ấm áp đến vậy.
Nhưng, anh dường như đang kìm nén tình cảm đối với cô ấy.
Rõ ràng biển đang dậy sóng dự dội, lại cố không biểu hiện ra bên ngoài.
Cô ấy vì điều này rời khỏi anh sao?
“Lật xem đồ vật riêng tư của người khác, không lễ phép chút nào!
Một cơn gió lạnh thổi đến, tấm ảnh trên tay bị cướp đi. Triệu Thoại Mỹ quay đầu lại, Võ Vũ Linh đã mang tấm hình bỏ vào trong ngăn kéo. Anh không lạnh giọng trách cứ cô, vẻ mặt không có biểu cảm, nhưng cô có thể nhìn ra anh rất không vui, không muốn người khác nhìn trộm kỷ niệm của anh và cô ấy.
Triệu Thoại Mỹ hoảng hốt xin lỗi.
“Thực xin lỗi, em….nó để ở trên bàn….em không phải cố ý xem…..thực xin lỗi…..”
Võ Vũ Linh không truy cứu tiếp, lấy khăn lông chà lau tóc mình.Dáng người thon dài cao ngất, làn da màu đồng khỏe mạnh, hai vai dày rộng, lồng ngực rộng lớn, tám khối cơ bụng rắn sâu như vết dao khắc, trên người còn đọng lại những giọt nước chưa khô, gợi cảm hấp dẫn, làm nổi bật sức mạnh nam tính nguyên thủy nhất, ẩn chứa sâu đậm vẻ hoang dã.
“Có chuyện sao?” Anh nháy mắt, ý bảo cô ngồi xuống.
”Ưm! Ngủ không được, muốn tìm anh nói chuyện!”
Tóc được lau gần khô, Võ Vũ Linh bỏ khăn lông xuống, vươn tay ra lấy thuốc lá. “Nói đi!”
“Tóc không khô, dễ bị cảm….”
Anh đối với điều này ngoảnh mặt làm ngơ, châm thuốc, hút một hơi. Trong làn sương của khói thuốc, hai đôi mắt hơi nheo lại, một nỗi u buồn không thể nói rõ, rất có hương vị người đàn ông.
“Trước giờ em đều cho rằng, việc này là do Nguyễn Hữu Quốc tự biên tự diễn, nhưng khi anh ấy tổ chức cuộc họp báo, nhận tất cả mọi trách nhiệm về phía bản thân, đã vậy còn bị cách chức….”
“Cho nên em hoài nghi không phải anh ta làm đúng không?”
“Ưm! Em nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra lý do anh ấy muốn hại em, có lẽ….”
“Nếu như mục đích của anh ta là tôi thì sao?”
Triệu Thoại Mỹ sững người: “Đây là ý gì?”
“Nguyễn Hữu Quốc nhìn có vẻ lêu lỏng, làm việc không đàng hoàng, thực ra tâm địa rất sâu, nói về thủ đoạn, không thua kém gì tôi. Thông qua em để đả kích tôi, có lẽ đây cũng là việc anh ta sẽ làm!Anh ta lừa em một lần, khó đảm bảo không lừa em lần thứ hai, thứ ba.”
“Nhưng chứng khoán của tập đoàn đang tăng vọt….”
“Bất cứ chuyện gì cũng có mức độ của nó, một khi vượt qua giới hạn, sẽ có phản ứng ngược lại, thất bại trong một đêm.”
“Cho nên theo như anh nói, anh ấy làm như vậy, vì muốn hại anh sao?”
Võ Vũ Linh nhã một làn khói, nhíu mày, không phản đối.
Triệu Thoại Mỹ chỉ biết thương trường như chiến trường, lừa gạt lẫn nhau, rất nhiều âm mưu không thể kể xiết. Bên trong những bí ẩn, là những âm mưu đứng đằng sau, cô không biết, hoàn toàn không hiểu rõ Nguyễn Hữu Quốc làm như vậy, có thể mang đến cho Nguyễn thị và bản thân lợi ích gì chứ?
Nhưng, cô tin tưởng Võ Vũ Linh.
Nguyễn Hữu Quốc là một con hồ ly gian xảo, vẽ một vòng tròn rồi dụ cô vào đó, cũng không có gì lạ.
“Ưm! Em biết rồi! em về phòng mình đây….”
“Đợi đã!” Võ Vũ Linh dập điếu thuốc đứng dậy, đi đến trước mặt cô, bất thình lình nâng cằm cô lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô, nửa dụ dỗ nửa ép buộc, hỏi:
“Em đang lo lắng cho anh ta sao?”
“Hả? Không, không có….em chỉ nghĩ không thông thôi!” Một khi đứng gần anh, đầu óc của cô giống như bị mất điện, ngây ngốc như con gà gỗ.Tay chân không nghe theo sự sai khiến, vừa tê vừa dại, dưới chân giống như mọc rễ.
“Em không gạt được tôi….”
Cô bị ánh mắt kia trừng đến dựng cả da đầu.
“Hồi nãy có lo lắng một chút, nhưng đó là khi không biết sự thật….”
“Mặc kệ lúc nào, tôi hy vọng em đứng về phía tôi, tin tưởng tôi!” Anh đột nhiên trở nên dịu dàng, giọng nói trầm thấp có từ tình, giống như đang thôi miên cô.
“Em là vợ của tôi, tôi không hy vọng lại nghe thấy em lo lắng cho người khác….”
“Em, em biết rồi!” Triệu Thoại Mỹ nuốt nước bọt, hai chân mềm nhũng,
Anh nói như vậy, là biểu hiện đang để ý cô, hay là….dục vọng chiếm hữu của người đàn ông? Chỉ vì cô là đồ vật của riêng anh, mà đối với đồ vật của bản thân, vốn không hề quan tâm nhiều?
Cô hy vọng là ý trên, bởi vì cô đã bắt đầu quan tâm đến anh. Nếu không lúc vừa nhìn thấy tấm ảnh kia, sẽ không khó chịu đến vậy.
“Trở về ngủ đi, đừng nghĩ nhiều!” Võ Vũ Linh vỗ vào má cô, không chút lưu luyến nào rút người ra, dường như đã đạt được mục đích, không muốn lãng phí thêm một giây nào, làm cho Triệu Thoại Mỹ không khỏi có chút thất vọng.
Sau khi cô rời khỏi, anh lại châm thêm một điếu thuốc, tựa mặt vào ghế ngồi trầm tư.
Buổi họp báo hai ngày trước, thực sự làm cho anh bất ngờ. Ngoài miệng Nguyễn Hữu Quốc phủ nhận, nhưng anh làm sao không hiểu rõ, anh ta đang bảo cho vệ cho Triệu Thoại Mỹ ,
Theo IQ của anh ta, không thể không nhìn ra cái kết cục này. Nhưng anh ta không những cam tâm tình nguyện nhảy vào, còn đánh mất danh dự và chức vị tổng tài của chính bản thân, Triệu Thoại Mỹ đáng để anh ta hy sinh đến vậy sao?
Mấy ngày sau, Võ Vũ Linh tiếp quản công ty khoáng sản lớn nhất thế giới đó là công ty ‘Khai thác mỏ Lôi Đình’, bảo Triệu Thoại Mỹ đi cắt băng khánh thành với anh.Cô đã đồng ý, nhưng sau khi lên xe, vẫn có chút lo âu.
“Sóng gió còn chưa đi qua, em vẫn không tiện lộ diện ra bên ngoài? Cắt băng khánh thành long trọng như vậy, em sợ ký giả sẽ hỏi một số câu hỏi, tại hiện trường lúc đó sẽ rất khó coi.”
“Có anh ở đó, vẫn còn sợ sao?” Anh nhắm mắt dựa vào ghế nói câu đó, trong tức khắc liền khiến cho Triệu Thoại Mỹ rất có cảm giác an toàn. Cô không rõ loại cảm giác an toàn này phát ra nhiều từ khí phách trầm ổn, năng lực xuất sắc của anh, hay do sự tin tưởng của cô đối với anh.
Cô chỉ biết, bản thân ngày càng ỷ lại vào anh.Khó mà khống chế, khó có thể tự kiềm chế, giống như biết rõ trước mặt là vực sâu hố lửa, cũng không quan tâm mà chui đầu vào.
Tâm tư của anh quá sâu, cô mãi mãi đoán không ra.Mặc dù ở gần anh, mang tâm hồn của chính mình mở rộng về phía anh, vô tình làm một cuộc phiêu lưu, tỷ lệ thành công cực kỳ thấp, nhưng cô vẫn muốn thử một lần. Có lẽ bắt đầu từ thời khắc cô thích anh, thì đã mắc bệnh thần kinh rồi, đầu óc không thể khống chế chính bản thân mình nữa rồi.
………………
Buổi cắt băng khánh thành hoạt động khai thác mỏ lớn nhất thế giới, nhân dịp này đã mời rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới chính trị và thương nhân, tất nhiên, cũng có rất nhiều ký giả, hầu như tất cả ký giả đều vì theo dõi vụ scandal mà tới đây. Triệu Thoại Mỹ vừa xuống xe, liền cảm thấy có vô số cặp mắt nhìn mình.
Mặc dù trước khi khai mạc, ký giả không có cơ hội hỏi cô bất cứ câu hỏi nào.Có sự hộ tống che chở của Võ Vũ Linh , các khách quý dự lễ cắt băng khánh thành cũng xem như không có chuyện gì xảy ra, nhưng cô vẫn nhận ra bọn họ đang nháy mắt với nhau, vẻ mặt rất mập mờ.
Võ Vũ Linh cảm giác được, nắm chặt tay của cô, cho cô thêm năng lượng và dũng khí, cô miễn cường tự mỉm cười, nói với bản thân không cần để ý đến ánh mắt của người khác.Thanh giả tự thanh (thanh giả tự thanh: trong sạch thì vẫn trong sạch), cô không cần thiết phải vì những chuyện bản thân không làm phải chịu áp lực của dư luận. Người ta muốn nghĩ như thế nào thì mặc kệ, chỉ cần Võ Vũ Linh tin cô, như vậy cũng đủ rồi!
Sau khi bế mạc buổi cắt băng khánh thành, đám ký giả như ong vỡ tổ, mở mniệng nói như chưa từng được nói.
“Vo tổng tài, xin hỏi ngài đối với việc Nguyễn thiếu mở buổi họp báo có cách nhìn nhận như thế nào? Ngài tin tưởng những gì ngài ấy nói chứ?”
“Triệu tiểu thư, cô cũng nói một hai câu đi, cô và Nguyễn thiếu thực sự không có quan hệ sao?”
“Xin hãy trả lời một chút được không?”
……………….
Bọn họ mạnh mẽ và đáng sợ như một cơn đại hồng thủy, Triệu Thoại Mỹ vẫn tiếp tục nép vào trong lồng ngực của Võ Vũ Linh Anh che chở cho cô, để bảo vệ mở đường, đi đến xe.
“Võ tổng tài, xin ngài hãy trả lời một chút….”
Võ Vũ Linh vẫn không dừng bước, giọng nói vẫn truyền đến một cách vững chắc, tiếng nói vang dội.
“Tất cả những việc Nguyễn Hữu Quốc làm, không liên quan gì đến tôi. Nhưng lòng trung thành của vợ tôi đối với tôi, tôi không có nghi ngờ! Bất luận xảy ra chuyện gì, tôi đều tin tưởng cô ấy, đây là đáp án của tôi!”
Lời nói của anh vang trên đỉnh đầu, bay đến bên tai Triệu Thoại Mỹ , làm cho cô cảm động muốn khóc.Nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, những lo lắng sợ hãi lúc nãy tất cả đều tan biến hết. Giống như một con thuyền nhỏ bấp bênh trước gió mưa, trải qua gian nguy, cuối cùng cũng tìm được bến cảng, từ nay về sau không cần rày đây mai đó nữa.
Toàn bộ những lời chỉ trích của cả thế giới ở trước câu tin tưởng của anh đều hóa thành hư không. Điều cô quan tâm, là sự tín nhiệm của anh.
“Nghe nói Nguyễn tư lệnh cũng có ý tiếp quản công ty ‘khai thác Lôi Đình’, là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của ngài. Lần này ông ấy chủ động rút lui, có liên quan gì đến scandal không?”
Võ Vũ Linh hơi dừng lại một chút, nghiêng đầu, khóe mắt hơi quét ngang qua, ánh mắt lạnh băng, dọa đến đám ký giả phải lùi vài bước, không dám mở miệng.
Anh che chở Triệu Thoại Mỹ ngồi vào xe, đám ký giả chỉ có thể trơ mắt ra nhìn hai người rời khỏi.
………………
Về đến nhà, Võ Vũ Linh đưa Triệu Thoại Mỹ đến cửa phòng, quay người muốn rời khỏi, cô gọi anh lại. “Đợi đã….”
Giờ phút ở trong lồng ngực của anh, như có một ngọn lửa cháy đang thiêu đốt, một sự xúc động mãnh liệt tràn ngập khắp người cô (nguyên văn: tay chân và trăm xương). Đầu óc cô rất hỗn loạn, không biết bản thân muốn làm gì, rất xúc động, không muốn để cho anh đi.
Võ Vũ Linh đứng nhìn cô vài dây, cần phải rời khỏi.
Triệu Thoại Mỹ vội đuổi theo anh, kéo tay anh lại để anh quay người lại, kiễng chân, hôn lên trán anh. Nụ hôn này, gần như lấy hết mười tám năm dũng khí của cô. Như một cô gái trẻ trong mối tình đầu, hai má đỏ ửng, cuối đầu nhỏ giọng nói:
“Cảm ơn!”, xấu hổ chạy về phòng mình.
Võ Vũ Linh định thần một hồi, xoa xoa nơi cô đã hôn. Nơi đó, còn lưu lại độ ấm của đôi môi nồng cháy của cô.
Vô thức mỉm cười.
Từ trong cháy lòng trào ra một chút ngọt ngào!
Nhưng anh rất nhanh lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, nhìn rõ người lúc nãy là Triệu Thoại Mỹ , bản thân không nên động lòng vì người phụ nữ đó.
Nếu như nụ hôn lúc nãy là thực lòng, anh chỉ có thể vì sự ngây thơ của cô lấy làm tiếc. Bởi vì, anh vốn không đáng được cảm kích.Nếu như cô biết, người mà bản thân hoàn toàn tin tưởng, đang dùng trăm phương ngàn kế hại cô. Thế giới của cô, sẽ hoàn toàn bị sụp đổ sao?
…………………
Dinh thự Nguyễn gia.
Mặt của Nguyễn Chấn Quốc đầy băng giá, tức giận đến mức tay câm cây gậy hình đầu rồng run rẩy. Bọn người làm cuối thấp đầu, không dám ngẩng lên, sợ bản thân làm sai cái gì, chọc giận lão thái gia.
“Lão gia, thiếu gia về rồi!” Quản gia cung kích nói, Nguyễn Chấn Quốc mở trừng hai mắt, lửa giận khó có thể kìm nén.
Ngược lại Nguyễn Hữu Quốc vô cùng nhàn nhã, vừa đi vào đại sảnh liền đặt mông ngồi xuống ghế soda.
“Ông nội, tại sao lại cấp tốc gọi cháu về, có chuyện gì vậy?”
“Trong mắt mày còn người ông như tao không hả?” Nguyễn Chấn Quốc giận dữ, cây gậy đầu rồng dộng xuống phát ra tiếng “cạch cạch”, xương cốt già sắp bị vỡ nát.
“Tất nhiên có rồi!” Nguyễn Hữu Quốc nhìn thấy ông tức giận, ân cần bước đến bóp vai đấm lưng. Nguyễn Chấn Quốc nổi giận đùng đùng đẩy ra.
“Đừng cho rằng làm như vậy, ông sẽ tiêu tan hết tức giận! Bình thường cháu làm xằng làm bậy, ông mở một mắt nhắm một mắt cho qua. Nhưng việc này, ông tuyệt đối không thể tha thứ được! Ông muốn cháu xin lỗi Võ Vũ Linh !”
“Xin lỗi? Cháu?” Nguyễn Hữu Quốc giống như nghe được một câu chuyện cười vô cùng mắc cười. “Cháu từ lúc sinh ra đến giờ, đều không biết hai từ ‘xin lỗi’ viết như thế nào!”
“Sự việc gây náo loạn đến bước này rồi, tại sao cháu còn có thái độ đó hả? Muốn ông tức chết phải không?Cháu chọc giận ai không chọc, lại cố tình chọc vào Võ Vũ Linh , trêu chọc vợ của cậu ta! Việc liên qua đến tôn nghiêm người đàn ông, nếu không phải ông thay cháu ngăn chặn, cậu ta đã đem cháu quăng ra biển cho cá mập ăn từ sớm rồi!”
Nguyễn Hữu Quốc hoàn toàn không để tâm, lười biếng ngồi trên sofa, bỏ vào miệng một trái dâu tây.“Anh ta dám….”
Nguyễn Hữu Quốc vô cùng đau lòng. “Cháu đó….là ông làm cho cháu trở nên hư hỏng mà! Ông hết cách dạy dỗ cháu rồi!”
“Ông à, ông đừng tức giận nữa, cháu nghe lời ông còn chưa được sao?”
“Ông đã hẹn cậu ta dùng bữa ở lầu năm, con thay mặt ông đi gặp mặt, xin lỗi cậu ta!”
“Được được được! Tới lúc đó nói chú Đức nhắc nhở cháu một câu.”
Anh ngay lập tức nhận lời thoải mái như vậy, Nguyễn Chấn Quốc có chút nghi ngờ. “Cháu không phải muốn giở trò gì nữa chứ?”
“Không phải cháu sợ ông tức giận sao? Yên tâm, cháu tuyệt đối không làm loạn!” Nguyễn Hữu Quốc vui vẻ hớn hở trả lời, nhưng ánh mắt lại hơi nheo lại, chứa đựng một ý đồ khác.
Vở kịch này, Võ Vũ Linh làm đạo diễn quá lâu rồi, cũng nên đổi người rồi!
-------oOo-------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top