Chương 160
Chương 160: Cuoi Cùng Cũng Tốt Đẹp
"Anh không muốn!" Võ Vũ Linh hất
tay của Hà Liên ra, lạnh lùng
nói:
"Anh không muốn về nhà! Về nhà lại
cãi nhau với cô ấy...... Anh không
muốn về!" Mỗi một lần cãi vả, đều
làm lòng của hai người có thêm một
vết nứt anh rất sợ!
Hướng Vi cảm thấy khó hiểu,
"Tại sao lại cãi nhau? Anh không phải
là mua quà tặng cho Cô Triệu rồi sao?
Cô ấy không thích sao?"
"Quà tặng?" Võ Vũ Linh cười như
điên,
" ngay cả lấy ra quà tặng anh
cũng không có. cơ hội.
Em có biết không? Cô ấy nhìn thấy
chúng ta ở tiệm trang sức, thế nhưng
hiểu lầm quan hệ của chúng ta, em
nói không phải rất buồn cười sao?"
"...... Thật xin lỗi! Nếu như không phải
là em......"
"Em không có lỗi, người sai là cô ấy!"
Võ Vũ Linh say khướt nói:
"Em thấy có đúng không? Anh vì
cô ấy làm tất cả, em đã thấy rồi! Anh
thật sự không hiểu, Anh bỏ ra quá
nhiều thứ vì cô ấy, tại sao cô ấy lại
luôn muốn chống đối anh? Cho dù
anh đã từng làm tổn thương cô ấy
nhưng bây giờ anh cũng bù đắp rồi!
Chẳng lẽ trái tim của cô ấy, thật sự là
sắt đá hay sao?"
"Anh đã cố gắng rất nhiều, rất rất
nhiều...... cứ như một giọt nước hắt
vào trong biển lớn, không có chút ý
nghĩa nào, không thể làm cho cô ấy
có chút cảm động......" Càng nói càng
cảm thấy đau khổ, càng nói càng
không nhịn được hai mắt đỏ lên.
Võ Vũ Linh hít một hơi thật sâu, cố
gắng không khóc l cổ họng nghẹn
đắng, giọng nói khàn khàn.
"Nhưng anh rất rất yêu cô ấy, anh thật
sự vô cùng yêu cô ấy, anh dùng hết tất
cả...... Dùng hết ta cả trái tim để yêu
cô ấy, anh thật sự không biết mình
còn có điểm nào làm chưa đủ tốt."
"Nếu như cô ấy cảm thấy anh làm
không đủ tốt, thì có thể nói với anh,
tại sao, tại sao lại có thái độ lạnh lùng
với anh? Cô ấy không biết như vậy sẽ
làm cho anh rất khó chịu hay sao?
Anh thật sự không muốn cãi nhau với
cô ấy
Nhưng mỗi lần cô ấy lạnh lùng với
anh dù chỉ là một chút thì anh đã
không chịu nổi rồi....."
"Em hiểu, em rất hiểu anh." Hà Liên
nhẹ giọng dụ dỗ anh như đối với một
đứa trẻ vậy, bỗng nhiên Hà Liên cảm
thấy rất đau lòng.
Ở trong ấn tượng của Hà Liên, Võ Vũ
Linh vẫn là anh hùng, là một người
đàn ông luôn bình tĩnh trong mọi
trường hợp là một người dù trời có
sập xuống, cũng sẽ không có ý nghĩa
gì với anh không ngờ có một ngày sẽ
vì một người phụ nữ mà trở nên như
vậy.
Cô chỉ hi vọng anh được hạnh phúc,
cho nên mặc dù yêu thầm Võ Vũ Linh
rất nhiều năm, cũng chưa bao giờ Hà
Liên nói ra khỏi miệng, còn giúp anh
tìm được Triệu Thoại Mỹ. Nhưng
Thoại Mỹ chẳng những không quý
trọng, còn nghi ngờ anh, Hà Liên thật
không biết trong đầu Thoại Mỹ đang
suy nghĩ gì.
Tổng tài cũng đã vì cô mà thay đổi
nhiều như vậy, Thoại Mỹ còn thấy
chưa đủ sao, thật sự làm cho người
ta thấy rất đáng ghét.
Nhưng Hà Liên không biết làm gì
chỉ có thể yên lặng nghe Võ Vũ Linh
tâm sự. Anh đã say mèm không còn
biết gì, nhưng trong miệng vẫn lầm
bầm, không muốn cho Hà Liên đưa
anh về nhà. Cô không có cách nào
khuyên nhủ anh không thể làm gì
khác hơn là Hà Liên đành đưa Vũ
Linh về nhà của mình trước.
Bởi vì đến nửa đêm anh vẫn ói, lại còn
sốt nhẹ, Hà Liên chỉ có thể ở bên cạnh
Vũ Linh chăm sóc cho anh.
Nửa tỉnh mê , Võ Vũ Linh lại coi Hà
Liên là Triệu Thoại Mỹ, nói lung tung
cô, còn cầm thật chặt tay của cô.
Hà Liên không thể gỡ tay anh thoát
ra được, không thể làm gì khác hơn là
mặc cho anh nắm, nhịp tim cô đập
rất nhanh, mặt cũng nóng lên, cứ như
vậy cả đêm cũng không ngủ, cứ nhìn
anh mãi không thôi.
Cho đến trời sáng, mơ mơ màng màng
vừa muốn ngủ, đột nhiên bị chuông
điện thoại di động đánh thức, là điện
thoại của Võ Vũ Linh. Sợ sẽ đánh thức
anh, Hà Liên vội vàng bắt máy."Allo!"
Đối phương sửng sốt chốc lát.
"Xin hỏi đầu dây bên kia là......"
"Triệu tiểu thư, tôi là Hà Liên."
Triệu Thoại Mỹ không nghĩ tới sẽ là
Hà Liên nghe điện thoại, trong lòng
chợt đau đớn. Im lặng một hồi lâu,
mới tiếp tục hỏi."Anh ấy ở chỗ Cô?"
"Tổng tài còn đang ngủ!" Nói ra câu
này cô mới ý thức được lời nói của
mình rấtmập mờ, vội vàng giải
thích."Tối hôm qua tổng tài......"
"Tôi chỉ là muốn nhắc nhở anh ấy,
chiều này phải đi họp phụ huynh
cho bé Thiên.. Làm phiền Cô nói lại
với Anh ấy
Nói xong, không cho Hà Liên cơ hội
giải thích, trực tiếp cúp điện thoại.
Hà Liên quay đầu liếc nhìn Võ Vũ
Linh, vẫn còn ngủ say. Thầm nghĩ
nhiều ngày gần đây, Vũ Linh cũng
không được ngủ một giấc thật ngon,
mà họp phụ huynh lại là buổi chiều,
nên cô không đánh thức anh.
Còn ở bên kia, Triệu Thoại Mỹ quyết
tâm chờ Võ Vũ Linh gọi điện thoại tới
đây giải thích. Cô cho rằng nhiều nhất
là năm phút , cô sẽ nhận được điện
thoại của anh. Nhưng nửa giờ trôi
qua hoàn toàn không có điện thoại,
làm trái tim cô băng giá.
Không nhịn được cười khổ, chẳng lẽ
quan tâm anh nhất, từ đầu đến cuối
đều có không chỉ một mình anh?
......
Võ Vũ Linh ngủ mấy giờ đồng hồ mới
rời giường, mở mắt ra người đầu tiên
nhìn thấy là Hà Liên. Đầu rất đau, anh
hoảng loạn, liền cố gắng hết sức ngồi
dậy , tay chân đau nhức giống như bị
xe đè nát hết xương vậy.
"Anh...... Tại sao anh lại ở đây?"
" tối hôm qua anh uống say anh đãgọi
cho em. Bởi vì anh nói không muốn
về nhà, nên em chỉ còn cách đưa anh
về nhà em."
"Hoá ra là như vậy...... Anh đã nói cái
gì sao?"
"Anh lại lầm em là Triệu tiểu thư, còn
nắm tay của em rất lâu."
Anh giật mình chốc lát, sau đó nói
một câu, "Xin lỗi!"
Hà Liên cố nén thất vọng, giả bộ như
không có việc gì lắc đầu.
"Không sao, em hiểu lúc đó do anh
uống say! Em đã chuẩn bị xong bữa
trưa, anh muốn ăn một chút không?"
"Bữa trưa? Bây giờ là mấy giờ rồi ?"
"Hai giờ chiều."
"Hai giờ?" Võ Vũ Linh tỉnh
táo lại, vội vã mặc quần áo.
"Triệu tiểu thư sáng nay có gọi điện
thoại tới, nhắc nhở anh buổi chiều
đến họp phụ huynh."
Võ Vũ Linh như bị sét đánh giọng nói
có chút khó chịu.
"Vậy tại sao em không nói sớm? Bây
giờ là mấy giờ!" Vì hai người đang cãi
nhau, nếu như anh lại trễ đến, sẽ
rước thêm tai họa
"Xin lỗi! Vì anh ngủ ngon, nên em
không có đánh thức anh! Thật xin
lỗi......"
"Thôi, chuyện không liên quan em!
Anh phải đi rồi!"
"Nhưng là mà trưa......"
Không đợi Hà Liên nói hết , Võ Vũ
Linh đã phi như bay ra ngoài. Nhìn
bữa trưa mà cô đã chuẩn bị cho anh,
trong lòng cô thấy khổ sở. Không
nhịn được cô tự cười bản thân mình,
biết rõ không thể nào, tại sao còn hao
tâm tổn sức? Cô thấy mình thật khờ!
Võ Vũ Linh chạy đến nhà trẻ bằng tốc
độ nhanh nhất, vừa xuống xe, thì
nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ dắt tay bé
Thiên đứng chờ ở cửa. Mặt của cô đen
thui, anh nhìn thấy liền rùng mình
một cái, định mở miệng giải thích, thì
bị cô chặn bằng một câu.
”Người nói muốn tự mình dự buổi
họp phụ huynh học sinh là anh, bây
giờ còn tới trễ hai mươi phút, trong
lòng anh rốt cuộc có con trai không
vậy!”
Bé Thiên cũng rất ấm ức, “đúng nha!
Pa pa! Các bạn khác đều đi vào hết
rồi, đi trễ không phải thói quen tốt
đâu.”
”Xin lỗi bé Thiên, pa pa bận quá.”
”Bận sao?” Triệu Thoại Mỹ cười mỉa,
“bận uống rượu với Hà Liên à?”
”Lý do đến trễ anh sẽ giải thích với
em, bây giờ buổi họp quan trọng
hơn.” Anh dẫn bé Thiên đi vào, lại
nhận ra Triệu Thoại Mỹ còn đứng yên
tại chỗ. “Đi thôi nào!”
”Chúng ta ly hôn rồi, em không muốn
tham dự với anh, để tránh phiền
phức. Anh tự đi đi, em ở ngoài đợi hai
người!”
Võ Vũ Linh muốn khuyên cô, nhưng
nhìn thấy cô đã tự quyết định, rồi
quay lưng đi, đành phải gạt bỏ ý nghĩ
đó, dẫn bé Thiên vào dự buổi họp
trước.
Dự được một nửa, tranh thủ lúc giải
lao, chạy ra ngoài. Nhìn thấy cô vẫn
còn đứng ở chỗ lúc nãy, quay lưng với
anh. Anh đưa tay ra kéo cô lại, lại bị
cô đẩy ra,”đừng đụng vào em!” Quay
đầu trừng mắt nhìn anh, ” thấy mà
ghét!”
Võ Vũ Linh cũng bực, nhưng vẫn nhẫn
nhịn hạ giọng, giải thích:
“Hôm qua anh uống say thật, nhưng
không có uống cùng với Hà Liên! Sau
đó cô ấy đến đón anh, rồi dẫn anh về
nhà. Anh uống say, giữa bọn anh
không có xảy ra chuyện gì hết! Em
phải tin anh!”
”Tin anh, sau đó thì sao? Em thật
không hiểu, lần này làm hòa, lần sau
sẽ vì chuyện gì cãi nhau nữa đây. Em
rất mệt, em biết anh cũng rất mệt. Có
lẽ, có lẽ chúng ta ở bên nhau không
hợp, giữa chúng ta luôn có nhiều
mâu thuẫn xảy ra.”
Võ Vũ Linh không ngờ cô sẽ nói những
lời này, “cái gì mà chúng ta ở bên
nhau không hợp hả? Không lẽ tất cả
mọi chuyện đã trải qua, không là gì
với em sao?” Bởi vì quá sợ mất đi cô,
anh để hai tay lên vai cô, để cô nhìn
mình,tranh thủ mọi cơ hội.
”Khoảng thời gian chúng ta hạnh
phúc ở Hà Lan, em quên hết rồi sao?
Nếu chúng ta ở bên nhau không hợp
thật, vậy những hạnh phúc kia là giả
sao? Em không thể vì những mâu
thuẫn tạm thời, mà phủ nhận sự thật
chúng ta yêu nhau!”
”Anh cũng đã nói, ở đó là Hà Lan mà!
Trở về Đài Loan, mọi thứ đã thay đổi
rồi!”
”Anh nói, anh có thể trở về Hà lan với
em! Vì em, anh không quan tâm
chuyện gì cả! Nếu em cảm thấy nơi
này làm em buồn bực và đau khổ, vậy
bây giờ chúng ta quay trở lại Hà Lan
Anh cái gì cũng không cần, chỉ cần
em thôi! Được không? Chúng ta quay
về đó!”
Ánh mắt của anh, và những lời nói đó,
làm lay động sự quyết tâm của Triệu
Thoại Mỹ. Đang đứng trước ngưỡng
cửa, do dự có nên ích kỷ một lần cùng
anh về Hà Lan không.Thì một chiếc
xe bánh mì ầm ầm chạy đến, cũng
may Võ Vũ Linh nhạy bén, ôm Triệu
Thoại Mỹ tránh qua một bên.
Phía trước có vài người đàn ông ta
khỏe mạnh xông đến, không đợi hai
người bình tĩnh lại, thì đã nện hai
nắm đâm đến, kéo hai người đang
hôn mê lên xe, chạy như bay đi.
Không biết trôi qua bao lâu, lúc Triệu
Thoại Mỹ mơ màng tỉnh lại, trước
mắt là màn đen, mắt bị bịt bằng vải
đen. Tay chân bị trói lại, không thể
nhúc nhích.
Cô nhớ lúc đó cô và Võ Vũ Linh cãi
nhau, sau đó có một chiếc xe bán
bánh mì tông vào bọn họ, vẫn may là
anh ôm cô kịp lúc, tiếp sau đó bị đánh
một cái sau gáy, rồi ngất đi.
Là ai muốn hại bọn họ chứ?
Cô giãy không ra, miệng chỉ có thể
phát ra vài tiếng, “ưm ưm………”
“Jame, cô ta tỉnh rồi.” Có người đang
nói tiếng anh, nhưng giọng nói này cô
không quen.
Tiếp theo đó, miếng vải đen được tháo
ra, mắt của cô đau nhói, rất lâu sau
mới cố gắng mở ra, đập vào mắt là
một người đàn ông cao to gần một
mét chín, “Jame sao?”
“Luật sư Susan, không lẽ cô không
nhớ tôi, tôi bị cô hại rất thê thảm
nha!” Nói xong cho cô một cái tát vào
mặt, mặt của cô sưng lên, còn có vài
vệt máu.”Không phải anh bị nhốt
trong tù rồi sao?”
“Nói đến chuyện này, tôi còn phải cám
ơn cô đã ban tặng. Để không phải
ngồi tù, tôi đã lấy hết tài sản đi hối lộ,
bây giờ trở thành kẻ nghèo túng!
Chính cô, hại tôi chỉ trong một đêm,
từ người giàu có, trở thành kẻ nghèo
mạt!”
“Anh vì tiền, mà chiếm đoạt đất đai,
còn hại chết vài người nông dân, tất
cả do anh tự làm tự chịu.”
“Tôi khinh! Nếu không phải cô ra mặt,
không ai dám đưa đơn lên tòa, đều là
cô tự tìm đường chết thôi!”
Trong mắt anh ta toàn là tơ máu, vô
cùng ghê tởm, Triệu Thoại Mỹ tự biết
mình chạy không thoát, nhìn thấy
Võ Vũ Linh ở phía sau đang bị trói lại,
nhưng vẫn cố gắng giãy giụa. “Anh
muốn gì thì nhắm vào tôi, thả anh ấy
đi!”
“Cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi! Tôi sẽ
giải quyết cô trước, rồi cho anh ta
chôn cùng với cô.”
Jame cầm một con dao, nở một nụ
cười ghê rợn, đâm dao về phía Triệu
Thoại Mỹ. Cô hoảng sợ nhắm mắt lại,
nghĩ mình sẽ chết, nhưng lúc đó, đột
nhiên Võ Vũ Linh nhào về phía cô, đỡ
một nhát dao ngay lưng, da bị rách,
máu chảy ròng ròng.
“Đừng mà…” Triệu Thoại Mỹ gào to
khàn cả giọng.
“Đáng chết!” Jame đá Võ Vũ Linh qua
một bên, tính đâm một dao qua nữa,
thì đột nhiên có một chiếc xe phá cửa
xông vào, phía sau còn có vài chiếc xe
cảnh sát.
Jame dừng tay muốn chạy trốn, nhưng
không kịp nữa.
Lúc Hữu Quốc chạy đến, Triệu Thoại
Mỹ đang nằm bên người Võ Vũ Linh
gào khóc.”Đừng mà………… Đừng
mà………..” Người anh toàn là máu, lại
còn chảy rất nhiều, người khác nhìn
thấy cảnh này rất ghê sợ, vô cùng thê
thảm.
Hữu Quốc hít sâu, cởi trói cho hai
người.
“ Võ Vũ Linh………. Anh tỉnh lại
đi………… Anh đừng chết……….. Anh
đừng chết…………..mà……….”
Sắc mặt của Võ Vũ Linh trắng bệch,
môi cũng khô nức, nhưng vẫn cố căng
môi nở nụ cười với cô, cố gắng nâng
bàn tay đầy máu lên, hơi thơ mong
manh cất tiếng. "Đừng....... Đừng
khóc........... Xin lỗi em......... Anh không
thể......... Chăm sóc cho em....... và bé
Thiên rồi.........."
Triệu Thoại Mỹ nắm chặt tay anh, lắc
đầu liên tục.
"Anh phải cố gắng, cố gắng lên! Xe cấp
cứu sẽ đến ngay thôi! Anh không
được xảy ra chuyện gì, anh không thể
chết! Anh không được..........Không
được bỏ lại mẹ con em........"
"Nếu anh không chết............. Mà
em................. vẫn muốn............. rời xa
anh................ anh sống..............cũng
không có ý nghĩa gì............... cứ coi
như.............. coi như bù đắp
vậy............"
"Không! Chỉ cần anh sống, em hứa với
anh, cả đời này, em không rời xa
anh."
"Thật sao?"
"Thật mà!" Cô gật đầu thật mạnh.
"Em hứa với anh!!! Em sẽ không rời
xa anh....."
"Vậy thì tốt quá......." Cuối cùng anh
cũng yên tâm nhắm mắt lại.
"Vũ Linh...." Triệu Thoại Mỹ chảy
nước mắt ròng ròng, gào to.
"Cứu anh ấy đi....... Mau cứu anh ấy
đi........."
Em xin lỗi, xin lỗi anh, em không nên
cãi nhau với anh! Không nên nghi
ngờ anh! Chỉ cần anh có thể qua khỏi
chuyện này, chúng ta sẽ không rời xa
nhau nữa, xin anh phải vượt qua.........
...........
Ở bệnh viện.
Bác sĩ đang tiến hành cấp cứu, Triệu
Thoại Mỹ sốt ruột đứng chờ ngoài
cửa, luôn chú ý mọi chuyện bên
trong. Hữu Quốc thấy cả người cô run
rẩy, đôi môi trắng bệch, bèn cởi áo
ngoài khoác lên người cô.
"Em yên âm, anh ta chỉ bị thương ở
lưng, không nguy hiểm đến mạng
sống đâu, em không cần quá lo lắng."
"Thật sao? Cho nên, cho nên anh ấy
nhất định sẽ sống, đúng không anh?
Anh ấy sẽ không có chuyện gì, đúng
không?" Ánh mắt của Triệu Thoại Mỹ
ngổn ngang, cả người bị vây trong
tình trạng gần sắp điên lên.
Lúc nãy đúng là nguy hiểm thật, nếu
không phải anh định đi thăm bé
Thiên, sau đó nhìn thấy cảnh này, vội
đuổi theo, thì hậu quả không biết sẽ
ghê gớm đến thế nào. Nhưng chuyện
quan trọng nhất, vẫn là cô không sao,
anh tin Võ Vũ Linh cũng nghĩ như
vậy, nếu không anh ta sẽ không lấy
mạng mình đỡ một dao cho cô.
Hai tiếng sau.
Cuối cùng cũng kết thúc ca phẫu
thuật, bác sĩ cũng thở phào nhẹ
nhõm. "Bệnh nhân đã qua cơn nguy
hiểm rồi, không có bị thương đến cơ
và xương, dưỡng bệnh một hai tháng
là có thể mạnh khỏe trở lại."
Nghe thấy tin này, sức lực cả người
Triệu Thoại Mỹ đều bị rút hết, yếu ớt
ngã vào lòng Hữu Quốc.
"Anh ấy không sao.......... Anh ấy không
sao rồi......... Hay quá........... Em phải đi
xem anh ấy........."
Cô vừa trải qua căng thẳng, đã không
còn sức. Chưa đi được một bước, thì
cô ngất đi, Hữu Quốc vội tìm y tá
truyền dịch cho cô.
.........
Ở bên cạnh chăm sóc Võ Vũ Linh một
tuần, vết thương của anh cũng đỡ
hơn rất nhiều, đã có thể ngồi dậy ăn
uống. Tất nhiên Triệu Thoại Mỹ bận
rộn phục vụ anh, chỉ sợ có một chút
sơ sẩy. Về nhà nấu canh gà, rồi lại vội
vã chạy đến bệnh viện.
Võ Vũ Linh nằm dựa vào cái gối,
nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Anh tỉnh rồi à!"
"Ừ! Em chạy đi đâu vậy? Sáng sớm
không thấy em đâu." Do được chăm
sóc quá lâu, Võ Vũ Linh giống như
một đứa trẻ, nói chuyện cũng mềm
mại, còn có chút giọng điệu làm
nũng.
"Buổi sáng em thấy anh ngủ ngon quá,
nên không gọi anh dậy ăn sáng, chạy
về nhà hầm canh mang đến đây."
Võ Vũ Linh nắm lấy tay cô.
"Những việc này, gọi Hà quản gia làm
được rồi, sao phải tự mình chạy đi."
"Anh không thích sao?"
"Tất nhiên anh thích rồi! Anh chỉ
không muốn em vất vã quá thôi!"
"Chỉ hầm canh thôi mà, vất vã gì chứ!"
Cô mở hộp đựng canh ra, mùi thơm
của canh gà bay khắp phòng, Võ Vũ
Linh lại cảm thấy rất buồn nôn, do
anh uống quá nhiều. Một đôi lông
mày rậm xinh đẹp cau lại, "anh
không uống có được không? Ngán
quá!"
"Bây giờ anh đang trong giai đoạn
bình phục, cần phải bồi bổ cơ thể.
Uống thêm một tuần nữa, mới có thể
ăn cơm bình thường, anh chịu khó
một chút đi!"
"Còn phải uống một tuần nữa sao?
Không được không được! Đánh chết
anh cũng không uống." Anh ngán
muốn chết, lại giở tính, Triệu Thoại
Mỹ đành phải dỗ anh như dỗ trẻ,
nhẫn nhịn dỗ dành anh.
"Chỉ uống thêm một tuần nữa thôi,
được không?"
"Không muốn!"
"Ngoan đi!"
"Không uống không uống!"
"Anh không nghe lời, em sẽ giận đó!"
Nhìn thấy cô nghiêm mặt lại, Võ Vũ
Linh hết cách. Gì đây, một chút lòng
thành cũng không có. Anh mới làm
nũng mấy câu, thì cô đã mất bình
tĩnh rồi. Nghĩ đến lúc trước, anh
ngoan ngoãn với cô biết bao nhiêu.
Nếu không thể thoát được chuyện
uống canh gà, vậy thì phải tranh thủ
lợi ích của mình. "Nếu anh uống
canh, thì anh được lợi ích gì?"
"Lợi ích đó là cơ thể anh sẽ mau bình
phục lại!"
"Vậy thì thôi đi!"
"Vậy anh muốn gì?"
Anh ngoắc tay, "em đến đây anh nói
cho em nghe!"
Triệu Thoại Mỹ hết cách với anh,
đành phải đi qua đó. Hôn một nụ hôn
thật kêu trên má của cô, Võ Vũ
Linh nở nụ cười rất hài lòng.
"Thì là cái này nè!"
Cô đỏ mặt, đánh nhẹ lên tay anh, anh
lập tức cau mày lại. "Đau quá đi!"
"Thật sao? Đau ở đâu ở đâu vậy?"
Anh kéo tay cô đạt ở trước ngực mình,
giọng nói dịu dàng. "Ở đây đau quá
đi! Em dám bạo hành gia đình với
anh!"
Triệu Thoại Mỹ hết biết nói gì. Người
này cũng hơn ba mươi tuổi rồi, còn
làm nũng như vậy, cứ như coi trai
mình vậy, thật hết cách mà!
Hai người đang anh em nồng thắm,
đút từng muỗng canh gà, thì đột
nhiên có người gõ cửa. Hữu Quốc và
Hứa Linh Lung cùng đi vào.
Triệu Thoại Mỹ vô cùng mừng rỡ,
"hai người đến rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top