Chương 155
Chương 155: Sẽ Bị Nghiện
“……….Muốn đi thì đi đi!” Nói xong,
Triệu Thoại Mỹ định đóng cửa, tay
của Võ Vũ Linh lại nhanh chóng giữ
lại, vui vẻ nhìn cô tức giận.
“Anh vẫn nói lại câu nói đó, chỉ cần
em thừa nhận em đang ghen, anh sẽ
không đi!”
“Cho nên anh làm tất cả những
chuyện này giống như đang chơi một
trò chơi sao? Tôi thừa nhận tôi đang
ghen, cũng đồng nghĩa với việc tôi
nhận thua à?”
“Nếu như em muốn chấp nhận như
vậy……..” Võ Vũ Linh nở nụ cười lộ ra
hàm răng sáng chói, “em có thể nghĩ
vậy!”
“Vậy tôi sợ tôi làm anh thất vọng rồi.”
Triệu Thoại Mỹ trừng mắt nhìn anh,
“tôi không bị anh mắc lừa đâu, anh
muốn đi thì đi đi, tôi chẳng quan tâm
chút nào. Cứ vậy đi!”
“Ầm…..” Đóng cửa thật mạnh.
Võ Vũ Linh cười thầm, ngay cả đóng
cửa cũng đóng mạnh như vậy, giống
như muốn dở nguyên cái cửa xuống,
vậy mà còn nói không giận sao? Cô
muốn giả vờ cũng phải giả cho giống
một chút chứ!
Anh cất cao giọng. “Vậy anh đi đây!”
“Đi thì đi đi, có cần cất cao giọng vậy
không? Mắc mớ gì đến tôi!” Triệu
Thoại Mỹ cố gắng không nghĩ đến
anh, cũng dời sự chú ý của mình vào
công việc, nhưng không có cách nào
tập trung được. Rõ ràng cô đang nhìn
hồ sơ, nhưng trước mắt lại hiện lên
hình ảnh Võ Vũ Linh đang trò chuyện
vui vẻ với Amy, con sâu ghen tuông ở
trong lòng cô ngọ ngậy chui lên, làm
cô sắp điên lên rồi!
Bỗng chốc đứng dậy, muốn đi tìm
Võ Vũ Linh. Nhưng lý trí không ngừng
nói với cô, không được không thể
được! Một khi cô đi, không phải
chứng tỏ cô quan tâm anh, cô nhận
mình thua rồi sao? Hơn nữa, trước đó
cô còn oang oang nói mình không
ghen tuông, bây giờ đi thì coi mặt mũi
gì nữa?
Nhưng cố nhẫn nhịn ngồi xuống, lại
như ngồi trên đống lửa.
Cứ đứng lên, ngồi xuống như vậy, lập
đi lập lại mấy lần, giống như một con
điên, mâu thuẫn muốn chết.
Cuối cùng vẫn nhịn không nổi, không
màng gì nữa, chạy đến phòng Triệu
Thiên Hạo, dặn dò con ngoan ngoãn ở
nhà, rồi đi ra ngoài một mình.
Cô vừa ra khỏi cửa, bạn nhân viên
tình báo nhỏ Triệu Thiên Hạo gọi
điện thoại cho Võ Vũ Linh “pa pa, pa
pa, có tin tốt, ma ma đã đi đến đó
rồi!”
“Được rồi, pa pa biết rồi! Cám ơn bé
Thiên!” Trước mặt Võ Vũ Linh nở một
nụ cười chiến thắng. Anh dám chắc,
cô có chối như thế nào, thì hôm nay,
cô chắc chắn phải chính miệng thừa
nhận chuyện mình đang ghen!
Amy ở bên cạnh hỏi: “Chị Triệu sẽ đến đây sao?”
“Ừm!” Võ Vũ Linh không thể kiềm nén
tâm trạng phơi phới của mình.
“Vậy thì quá tốt rồi! Anh cố gắng
nhiều như vậy, hôm nay chắc hẳn sẽ
được đền đáp lại thôi.”
“Ừm! Cám ơn em!” Võ Vũ Linh chân
thành nói. Ngày đó vốn dĩ anh chỉ đi
họp phụ huynh thôi, đến lúc đó mới
nghĩ đến mượn Amy khiêu khích
Triệu Thoại Mỹ. Cho nên anh nói rõ
với Amy, muốn cô ấy giúp mình, cô ấy
liền đồng ý ngay.
“Anh không cần khách sao! Em cũng
đâu làm được gì đâu.” Anh vừa nở nụ
cười, Amy liền có chút lúng túng, mỗi
lần nói chuyện với người đàn ông
tuấn tú giống vị thần Apollo này, đầu
óc đều lâng lâng. Không kiềm được
nói: “Em ngưỡng mộ chị triệu quá đi,
có thể có được người chồng đẹp trai
lại chung tình như anh, vì cô ấy làm
nhiều việc đến vậy.”
Võ Vũ Linh mỉm cười. So với những
đau khổ mà anh gây ra cho cô, những
chuyện này chẳng đáng kể gì. Chỉ có
bù đắp cho cô bằng cả đời này, mới
xem là đủ thôi.
“Em không cần ngưỡng mộ, có một
ngày, em cũng sẽ gặp được người đàn
ông thật lòng yêu em thôi.”
“Hy vọng được như vậy!”
“Vậy chúng ta bắt đầu màn kịch cuối
cùng nhé?”
……………
Triệu Thoại Mỹ vội vã lái xe đến hồ
bơi, đến nơi liền tìm kiếm bóng dáng
của Võ Vũ Linh và Amy. Khi nhìn thấy
hai người đang ở dưới nước chơi đùa
vui vẻ, nhất là Amy còn mặc bikini,
nhìn thấy da thịt của hai người dính
sát vào nhau, ngọn lửa ghen tuông là
hừng hực, gần như muốn điên lên.
Nói gì chứ, gần gũi với Amy chỉ vì
muốn khiêu khích cô, rõ ràng anh
đang mượn cớ tán gái thì có.
Cái tay đó cứ ở trên lưng của Amy sờ
tới sờ lui, còn đi về phía ngực, đồ dê
xồm, đồ dê già……..
Trong mắt hừng hực lửa.
Hình như có bụi bay vào mắt Amy, hai
người lên bờ, Võ Vũ Linh ân cần dìu
cô ta vào phòng thay đồ. Triệu Thoại
Mỹ vội vã chạy theo, cuối cùng lại
nhìn thấy hai người ôm nhau, hôn
nhau!
Lúc đầu cô còn tưởng rằng mình nhìn
lầm, nhưng khi nhìn kỹ lại, mới chắc
chắn.
Vào giây phút đó cô đã mất hết lý trí,
không thể nào kiểm soát mình nữa,
xông lên kéo Võ Vũ Linh ra, “anh cái
tên cầm thú………. đồ khốn!”
Nổi nóng trợn mắt nhìn, lại nhìn thấy
Võ Vũ Linh đang đeo khẩu trang. Ung
dung thong thả cởi ra, nở nụ cười cực
kỳ hả hê với cô.
Lại nhìn đến Amy, trên mặt cũng nở
nụ cười.
Triệu Thoại Mỹ bất chợt hiểu ra mình
bị lừa, cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ
muốn tìm một cái lỗ chui xuống.
“Nếu như không quan tâm, thì lúc nãy
em đang làm gì hả?” Võ Vũ Linh nở
nụ cười xấu xa hỏi.
“Tôi, tôi không thèm để ý đến anh
nữa.” Triệu Thoại Mỹ tức giận, quay
đầu bỏ đi, Võ Vũ Linh vội đuổi theo.
Cứ kéo cô lại, lại bị cô đẩy ra, nhưng
vẫn bám riết không buông.
“Đừng đi theo tôi, anh đáng ghét, đáng
ghét!”
Võ Vũ Linh đành chịu nở nụ cười,
“em giận thật sao? Em không nhỏ
mọn đến vậy chứ? Này……”
Triệu Thoại Mỹ đẩy mạnh tay anh ra,
“không sai, tôi nhỏ mọn như vậy đó!
Nhỏ mọn đến nỗi ghen tuông, nhỏ
mọn đến nỗi nhìn thấy anh với Amy
ở bên nhau thì vô cùng khó chịu,
trong lòng chua chát. nhỏ mọn đến
mức không muốn nhìn thấy anh quá
gần gũi với người phụ nữ khác, tôi
nhỏ mọn như vậy đó, được chưa hả?
Tôi thua rồi, anh vừa lòng chưa hả?”
Võ Vũ Linh nhìn cô rất lâu, bất chợt
nở nụ cười dịu dàng,
“vừa lòng, rất vừa lòng………… nhưng
đây chỉ là một màn kịch thôi mà,
cũng đâu có liên quan gì đến thắng
thua. Anh chỉ muốn em nhìn rõ, suy
nghĩ trong lòng em, em quan tâm
anh, em yêu anh, đúng không? Nếu
không em cũng không ghen tuông
như vậy.
Sự thật bày ra trước mắt, Triệu Thoại
Mỹ có chối đi nữa, cũng chẳng có ích
gì, cô cũng không muốn mình mệt
mỏi như vậy nữa.
Nhưng cũng không thể để cho Võ Vũ
Linh đùa giỡn trắn trợn đến vậy, dù
sao cũng phải để cho anh sốt ruột,
nếu trải cảm giác của cô mới được.
Cho nên, khuôn mặt xinh đẹp cau
mày lại, “anh muốn nghĩ sao thì nghĩ,
dù sao bây giờ tôi đang tức giận! Tôi
không muốn nghe anh nói, cũng
không muốn nói nhảm với anh, tôi
ghét anh, ghét nhất anh…….. ưm……..”
Cái miệng nhỏ không ngừng lải nhải
bị Võ Vũ Linh chặn lại, cho nên mọi
lời nói đều bị anh nuốt trôi hết. Kéo
cô qua, ôm chặt ở trong lòng, ở trước
mắt của mọi người, hôn cô điến
cuồng.
Mặc dù nụ hôn nồng cháy này làm
cho đầu óc của Triệu Thoại Mỹ
choáng váng, đảo lộn xoay vòng,
nhưng cô vẫn ôm cổ anh hôn trả lại,
song đến lúc kết thúc, lại nhận ra
mình trở thành diễn viên chính, mọi
người xung quanh đang ồn ào bàn
tán, nên cô xấu hổ đỏ mặt, đẩy ra
Võ Vũ Linh ra, quay người bỏ đi.
Về đến nhà, đi thẳng vào phòng khóa
cửa lại, không cho anh đi vào.
Nhưng Võ Vũ Linh lại thong thả cạy
cửa vào, còn rất thỏa mãn giơ lên tấm
thẻ trong tay mình lên. “Em quên cái
này rồi sao? Lần sau em đừng cố gắng
vùng vẫy như vậy nữa.”
“…………” Triệu Thoại Mỹ xua đuổi
anh. “Anh ra ngoài ra ngoài ra ngoài
đi!”
“Em lại sao nữa vậy? Lại thích giở tính
trẻ con rồi, lúc nãy không phải vẫn
tốt sao?”
“Ai thích giở tính trẻ con, anh là tên
lừa gạt, tôi ghét anh, không muốn nói
chuyện với anh!”
“Nhưng không phải bây giờ em đang
nói chuyện với anh sao? Được rồi,
đừng ồn ào nữa được không?” Võ Vũ
Linh mặc kệ cô vùng vẫy, cố ý ôm
chặt cô. “Anh sai rồi, anh không nên
như vậy, anh xin lỗi em. Em tha cho
anh, được không?”
Thật ra Triệu Thoại Mỹ cũng không
giận mấy, nhưng cái miệng vẫn không
kiềm nén được. Biết rõ anh chiều cô,
sẽ không tức giận với cô, thấy được
cưng nên làm tới. Dù sao cô cũng là
phụ nữ, chẳng ngại mình đã là bà mẹ
một con, vẫn không thể đổi được tính
nhõng nhẽo của một cô gái nhỏ. Ỷ có
người thương, nên làm nũng.
“Anh thấy ghét!”
“Đúng! Anh thấy ghét! Anh biết làm
như vậy có chút ngu ngốc, nhưng vẫn
cố ý chọc em giận, nhưng anh không
nghĩ được cách nào khác. Do lòng anh
quá nôn nóng, muốn em chấp nhận
anh, tha thứ cho anh thôi! Anh xin
lỗi! Nhưng cho dù như thế nào, em
cũng thừa nhận em ghen rồi, cũng
chứng tỏ em quan tâm anh, anh vẫn
cảm thấy rất vui!”
“Đúng vậy! Em ghen tuông, em thua
rồi, được chưa?” Đấm vài đấm nhẹ
vào lồng ngực của anh. Nhớ đến hai
ngày trước bị anh chọc đến vừa đứng
ngồi không yên, ghen mà không trút
ra được phải chịu đựng, vừa tức giận.
“Sau này anh không được như vậy
nữa! Làm em tức muốn chết!”
“Anh biết rồi! Sau này anh sẽ không
nói chuyện với người phụ nữ khác,
chỉ cưng chiều một mình em thôi!”
Khi cô làm nũng với mình, trái tim
Võ Vũ Linh mềm nhũn, liên tục nói ra
những lời tình tứ. “Em là cục cưng
của anh, là tất cả của anh, đương
nhiên anh thương em còn không kịp,
làm sao nỡ làm em tức giận chứ…….”
“Anh chỉ biết nói ngon ngọt.” Triệu
Thoại Mỹ lầm bầm phản đối, thực ra
trong lòng đã ngọt muốn chết rồi.
Những lời ngọt ngào, phụ nữ rất
thích, không hề có sức chống trả.
“Em không thích sao?”
“Không thích!”
“Vậy đành chịu, em không thích anh
cũng phải nói, ai kêu anh yêu em như
vậy……….”
“Từ lúc nào miệng lưỡi của anh trơn
tru như vậy………..” Một đôi mắt xanh
nồng nàn tỉnh cảm, phóng điện làm
cho đầu óc của Triệu Thoại Mỹ
choáng váng. Trong lòng oán thán,
đàn ông đẹp như vậy, đúng là muốn
mạng người ta mà…………….
“Đây là sự thật không phải miệng lưỡi
trơn tru.”
“Anh thấy ghét, chỉ biết bắt nạt em
thôi.”
“Anh bắt nạt em thế nào hả?”
“Thì lúc nãy đó………. ở trước mặt
nhiều người vậy cướp đoạt nụ hôn
của em, bị khác nhìn như nhìn khỉ
vậy, mất mặt muốn chết!”
“Anh cướp đoạt nụ hôn của em sao?
Sau đó rõ ràng em chủ động hôn anh
mà. Dáng vẻ lúc nãy của em, rõ rang
đang hưởng thụ nha, em như vậy còn
là được hời còn khoe mẽ, qua cầu rút
ván sao?”
“Rút cái đầu anh, dù sao em không có,
em mặc kệ anh…….” Nếu nói tiếp,
mình sẽ bị cặp mắt xanh kia phóng
điện đến hôn mê mất, Triệu Thoại Mỹ
vội vàng chạy trốn, lại thấy cửa bị
khóa rồi, cố gắng hết sức cũng không
mở được.
“Sao thế này? Sao bị khóa rồi?”
“Ma mí, là con?” Giọng bé Thiên hả hê
vang lên ngoài cánh cửa.
“Bé Thiên, con đang làm gì hả? Mau
mở cửa đi!”
Phía sau bay đến một câu thỏa mãn
của Võ Vũ Linh. “Em đừng cố gắng
nữa, không được anh cho phép, bé
Thiên không mở đâu.”
“Đúng ạ! Đúng ạ! Ma ma và pa pa cứ
bồi dưỡng tình cảm đi, bé Thiên biết
tự chăm sóc mình mà. Ma ma, chụt
chụt!”
“Bé Thiên, bé Thiên………… đáng ghét!
Võ Vũ Linh, rốt cuộc anh muốn làm gì
hả?”
“Muốn làm một việc đã làm từ rất
sớm rồi, em đoán em là gì?” Không
biết anh đi đến phía sau cô từ lúc
nào, cô vừa xoay người đã bị anh đè
trên cửa, một tay cố định đầu cô,
không cho cô chạy trốn.
Mặt của Triệu Thoại Mỹ đỏ như trái
ớt, “em, em làm sao biết anh đang nói
gì hả? Mau thả em ra ngoài………..”
Anh mặc kệ sự chống đối của cô, dùng
hành động để nói cho cô biết câu trả
lời, bất chợt nhấc cô lên, ôm ngang
đến giường. Không cho cô chút thời
gian nào để chống đối, đè thẳng
người lên.
Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm giữ
môi cô, mạnh mẽ đi vào, mặc kệ cô
vùng vậy, tách thẳng hàm răng của cô
ra, quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhiệt
tình mút lấy những ngọt ngào của cô.
Mùi vị này, anh đã mong chờ quá lâu,
nhớ muốn điên lên.
Một bàn tay chui vào áp cô, nhanh
chóng cởi áo trong của cô ra, vuốt ve
nơi đầy đặn của cô. Triệu Thoại Mỹ
lắc đầu vùng vẫy, mong muốn thoát
khỏi đôi môi quyến rũ của anh,
“đừng như vậy…………….em không
muốn…………”
“Rõ ràng em rất muốn mà, đừng lừa
gạt mình nữa, giao mình cho anh là
được rồi.” Võ Vũ Linh biết rõ lúc
trước mình bá đạo chiếm đoạt cô, cho
nên vẫn còn để lại ám ảnh trong lòng
cô. Cho nên anh không sốt ruột, mà
bỏ ra nhiều công sức để dụ dỗ, tỏ ra
hết sức nhiệt tình, để khơi gợi ham
muốn của cô.
Đôi môi nhẹ nhàng đi xuống, chạy đến
bờ vai trần của cô, cắn mút gặm
nhắm. Bàn tay to bao bọc một bên
đầy đặn của cô, cũng không bỏ sót
bên kia, đầu lưỡi xoay tròn liếm múi.
Có một cảm giác kỳ lạ tàn sát khắp
người, Triệu Thoại Mỹ cong người
lên, nhấn đầu anh xuống, hai tay đan
sâu vào trong tóc, nhỏ giọng thở gấp.
Cơ thể của cô đã bắt đầu thích ứng
anh rồi, anh cũng hiểu rõ những nơi
nhạy cảm của cô, có thể dễ dàng gợi
lên ham muốn của cơ thể cô. Điều
quan trọng là, phải làm cho trái tim
của cô từ bỏ mọi bài xích, hoàn toàn
chấp nhận anh.
“Dễ chịu không?” Võ Vũ Linh chống
người lên, nở nụ cười xấu xa nhìn
khuôn mặt xinh đẹp của cô………….
Triệu Thoại Mỹ hô hấp khó khăn, hai
mắt hồng lên, rất đẹp đẽ. “Buông,
buông em ra…….”
“Rõ ràng em rất muốn, tại sao phải
kiềm nén chứ?” Anh cúi đầu thì thào
bên tai cô, hơi thở nóng bỏng, làm
cho cả người cô không ngừng run rẩy.
“Thả lỏng đi, anh sẽ làm cho em thoải
mái…………” Một bàn tay đi xuống,
nhẹ nhàng trượt xuống, chuyển động
nơi nữ tính nhất của cô.
Cả người Triệu Thoại Mỹ run rẩy như
bị điện giật, trong cơ thể có một ngọn
lửa đang rục rịch bốc cháy, ngọn lửa
nóng sắp sửa nổ tung, đang gấp rút
muốn thoát ra ngoài. Mặc dù về mặt
tâm lý cô vẫn còn bài xích, nhưng cơ
thể đã bắt đầu tiết dịch, bán đứng
mình từ lâu.
Võ Vũ Linh nở nụ cười cực kỳ xấu xa,
giơ một bàn tay dính đầy dịch để
trước mặt cô.
“Nếu em không muốn, vậy đây là gì?”
Triệu Thoại Mỹ cực kỳ xấu hổ, sắp
chịu không nổi, nhưng ham muốn
trong cơ thể cô làm cho đầu cô căng
ra, chỉ run nhẹ một cái, hai mắt nhắm
lại.
“Yêu tinh bé nhỏ, đừng vội, anh sẽ cho
em thứ em muốn………” Võ Vũ Linh từ
từ cởi thắt lưng ra, vật cứng trong
quần lót đã căng phồng lên, kêu gào
muốn xông ra.
Mặt Triệu Thoại Mỹ đỏ đến tận mang
tai, miệng lưỡi khô khan, động tác
của anh quá chậm, làm cô muốn điên
lên, mất sạch hết lý trí, cho nên mới
kêu lên một câu. “Mau……….”
“Em vội đến vậy sao? Yên tâm, anh sẽ
cho em!” Anh nở nụ cười quyến rũ,
để ơi nơi thơm tho của cô, chôn thật
sâu, dịu dàng ra vào. Nhìn thấy dáng
vẻ chìm sâu trong bể tình của cô,
trong lòng tràn ngập sự kiêu ngạo của
đàn ông.
Triệu Thoại Mỹ dễ chịu đến mức
không biết mình đã bay đến nơi nào,
chỉ có thể nhắm mắt lại, phối hợp với
anh, cùng anh lên thiên đường.
Khi mọi chuyện lắng lại, hơi thở tình
dục dần tan biến, Triệu Thoại Mỹ đưa
lưng về phía Võ Vũ Linh, cánh tay để
trên gối tức giận. Cô thật không hiểu,
rõ ràng đang cãi nhau, rõ ràng rất
ghét anh, rõ ràng cơ thể bài xích anh,
sao cuối cùng lại bị anh kéo lên
giường làm chuyện đó.
Nếu nói anh ép buộc cũng thì thôi đi,
chính mình sau đó còn đáp lại sự
nhiệt tình đó của anh, còn rất chủ
động, hơn nữa………. không chỉ một
lần! Nghĩ lại thật mất mặt!
Chỉ là, cái thứ tình dục này đúng là bị
nghiện muốn chết. Lúc anh lên đỉnh,
cô cũng vô cùng sun sướng.
Hơn nữa, anh còn dịu dàng như vậy,
để ý đến cảm nhận của cô như vậy,
cộng thêm kỹ sảo siêu cấp của anh,
làm cho cô một lần rồi lại một cảm
nhận được sự sung sướng của đàn bà.
Chỉ nghĩ thôi, bên dưới đã bắt đầu
nóng rồi, điên mất.
Võ Vũ Linh vươn cánh tay dài ra kéo
cô vào lòng, đặt một nụ hôn dịu dàng
lê vai cô, “đang nghĩ gì vậy? Còn
vương vấn à?”
Cô đỏ mặt, không thừa nhận. “Vương
vấn gì chứ……………… do anh ép
em……….”
“Em bướng bỉnh có ích sao? Nhìn xem
phản ứng lúc nãy của em, còn muốn
hơn anh, đừng quên, ai là người hối
anh mau một chút………” Võ Vũ Linh
nở nụ cười cực kỳ gian ác, “lúc nãy
em cởi trên người anh, vặn vẹo ra sức
như vậy, sự dũng cảm đó giờ đi đâu
rồi?”
“Không cho phép anh nói!” Triệu
Thoại Mỹ bịt miệng anh lại, tức giận
trừng anh.
Anh xấu xa liếm bàn tay của cô, làm
cô đỏ mặt vội rút tay về, “anh…..”
“Nếu như em không thừa nhận, em
cũng không ngại làm thêm một lần,
đến khi nào em thừa nhận mới
thôi……….” Anh làm bộ muốn xoay
người đèn cô, làm Triệu Thoại Mỹ hết
hồn chống lên lồng ngực của anh, kêu
lớn. “Em nhận, em nhận là được rồi
chứ gì?”
“Vậy mới ngoan………..”
“Tối qua đã làm năm lần rồi, anh
không sợ làm nhiều quá sẽ tiêu tùng
sao?”
“Em yên tâm! Người đàn ông của em
về mặt nào cũng mạnh cả, bao gồm
cả về mặt này!”
“Anh tự kỷ! Có ai một đêm làm bảy lần
chứ!”
“Em muốn cho anh cơ hội bảy lần để
chứng minh không………….”
“Mới không thèm! Khoe khoang quá
nói không sẽ có án mạng mất!”
Võ Vũ Linh mắc cười, cốc cái đầu nhỏ
của cô. “Đồ ngốc! Chỉ cần em thỏa
mãn, anh vất vả một tí, có có sao
đâu!”
“Anh nói cứ như đang nghĩ cho em
vậy, lúc nãy em đè em xuống hả.”
“Được được được! Là lỗi của anh,
chúng ta không cãi nhau nữa, được
không?” Biết rõ khả năng ngôn luận
của luật sư, anh mà không sớm nhận
sai xin cô tha thứ, cô có thể lải nhải
chuyện này đến sang mai.
“Ai thích cãi nhau với anh.”
Võ Vũ Linh nghiêm túc nhìn cô, nhẹ
nhàng vén mái tóc ở bên má của cô,
“anh nghiêm túc đó, sau này chúng ta
đừng cãi nhau nữa được không? Anh
rất muốn hòa thuận ở bên em thôi.”
Anh nắm lấy tay cô, hôn nhẹ một cái.
Trái tim của Triệu Thoại Mỹ lay nhẹ.
“Em cũng không muốn cãi nhau với
anh, là anh bắt nạt em mà!”
“Vậy sau này anh không bắt nạt em
nữa, để em bắt nạt anh, được không?”
“Là anh nói đó, không được nuốt lời!”
“Ừ!”
Anh vươn một cánh tay ra, để cô gối
đầu lên, nằm trong lòng mình.
“Em không biết anh yêu em biết bao
nhiêu đâu, yêu đến nỗi ngay cả anh
cũng cảm thấy đáng sợ. Không dám
tưởng tượng nếu mất đi em, sẽ như
thế nào. Cho nên, chẳng ngại bám
đuôi quấy nhiễu, anh cũng không thể
từ bỏ!”
Triệu Thoại Mỹ hơi ngẩn người, mỉm
cười.
“Cảm giác đó, sao em không hiểu
được chứ. Em cũng từng rất yêu anh,
có lẽ còn sâu đậm hơn anh, cũng yêu
đến rất hèn mọn mà.”
“Đã từng sao?” Anh cau mày, “thế còn
bây giờ?”
“Cũng yêu!” Cô trả lời chắc chắn,
nhưng Võ Vũ Linh vẫn chưa kịp vui
mừng, lại nghe cô nói tiếp. “Chỉ là,
yêu, không thể giải quyết được tất cả.
Yêu nhau thì dễ, ở bên nhau cả đời,
lại rất khó.”
“Giữa chúng ta đã không còn bất kỳ
vấn đề gì nữa. Anh biết rõ, nhưng
chuyện đã qua mang lại cho em cảm
giác không an toàn, để lại ám ảnh
trong em. Nhưng mà, chỉ cần em cho
anh một cơ hội, anh sẽ quét sạch hết
tất cả nỗi ám ảnh, chúng ta bắt đầu
lại từ đầu, có được không em?”
Triệu Thoại Mỹ im lặng một lúc, cuối
cùng cũng quyết định, “vâng!”
“Em hứa với anh, em sẽ bỏ xuống mọi
gánh nặng, bắt đầu lại từ đâu. Nhưng,
đây là cơ hội cuối cùng, em mong
không làm em thất vọng!”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top