Chương 150
Chương 150: Đòi Hôn
Ăn cơm xong, Triệu Thoại Mỹ định
dọn dẹp chén đũa theo thói quen.
Nhưng vừa vươn tay ra thì dừng lại.
Không đúng nha! Những việc nặng
nhọc như thế này, phải để người khác
làm chứ nhỉ? Tại sao mình phải mình
làm nhỉ?
Cô ngồi trở lại giống kiểu đại gia, chờ
xem thái độ của Võ Vũ Linh. Rốt cuộc
anh vẫn ngoan ngoãn dọn dẹp, rất có
tố chất để dạy dỗ, để cô trút giận. Lúc
anh đang rửa chén, cô đi đến phía
sau anh, không nể nang gì mà ra lệnh
đuổi khách, “anh rửa xong thì đi mau
đi!”
“Đi đâu chứ?”
“Làm sao tôi biết được anh đi đâu!
Anh thích đi đâu thì đó.”
“Anh không có tiền!”
“Ha ha ha!” Cô cười xòa vài tiếng, xụ
mặt xuống. “Chẳng buồn cười chút
nào!”
“Anh không có tiền thật mà!”
“Anh bớt giả vờ đi! Một tổng tài Hoàn
Cầu, người giàu nhất Đài Loan, người
nắm giữ cả nền kinh tế như anh mà
không có tiền, anh đang đùa hả?”
“Anh quyên góp hết rồi.”
“Kẻ ngu mới tin anh đem quyên góp
hết nguyên công ty Hoàn Câu!”
“Anh không mang theo tiền mà.”
“Vậy anh lấy gì để ngồi xe taxi hả? Không lẽ anh lấy mặt ra quẹt thẻ à?”
“Tài xế taxi đó……….. là phụ nữ? Còn
anh, vừa hay lại là một người đàn ông
đẹp trai quyến rũ, cho nên…….” Nhìn
như thế nào cũng cảm thấy thật tự
hào.
“Cho nên anh lấy thịt của anh trả tiền
xe à? Anh không nghèo túng đến mức
đó chứ?”
“Cũng không đến mức đó đâu! Anh
chỉ để cho cô ta sờ mấy cái thôi!”
Đôi mắt của anh nhếch lên một
đường rất đẹp, trong ánh mắt lóe lên
những ánh sáng rực rỡ giống như
những vì sao.
Nhưng Triệu Thoại Mỹ đã chuẩn bị từ
lâu khả năng chống chọi lại người
đàn ông đẹp, nên chỉ cảm thấy câu
truyện cười của anh thật nhạt nhẽo.
Anh chỉ cần gọi một cuộc điện thoại,
không phải đã có được mười mấy tỉ
rồi sao? Máy bay trực thăng hay xe
BMW gì đó, có thể làm chặt kín cả
con đường, vậy mà còn giả vờ khóc
lóc than vãn nghèo sao?
“Anh có tiền hay không, anh đi đâu, là
chuyện của anh chứ không phải của
tôi. Chỗ tôi không cho người khác ở
tạm, cũng không nhận người làm.”
“Một ngày vợ chồng trăm năm nghĩa
tình, nói sao chúng ta cũng từng có
những đêm rất tuyệt vời mà, em nhẫn
tâm để anh ngủ ở đầu đường xó chợ
sao?”
Cô trả lời rõ ràng hai chữ, “nhẫn tâm!”
“Vậy em cho anh ở lại đi, anh lấy
người anh ra trả nợ mà.”
“Tôi chẳng có hứng thú gì với người
anh hay cái chuyện kia đâu.”
“Đâu có ai nói sẽ làm chuyện kia đâu?
Em nghĩ quá bậy rồi!” Võ Vũ Linh nở
nụ cười trêu chọc gian ác, rõ ràng
chính anh làm cho cô nghĩ sai, lại còn
giả vờ trong sáng.
“Ý của anh, anh có thể giúp việc cho
em, nấu cho em ăn.”
Hai mắt của Triệu Thoại Mỹ mở to
lên, không dám tin hỏi lại:
“Giúp việc à? Anh sao?”
“Đúng rồi! Có vấn đề gì sao?”
“Tất nhiên có rồi!” Làm ơn đi! Người
ngồi trên số tài sàn mấy tỉ đồng,
người lèo lái cả giới tài chính mà đi
làm giúp việc cho cô sao? Trong
truyện cổ tích cũng đâu có viết như
vậy! “Hay anh vẫn thôi đi, công việc
giúp việc quá dơ bẩn lắm.”
“Tiền, anh đã có rất nhiều rồi. Thứ
bây giờ anh muốn, là một gia đình.”
Võ Vũ Linh không đùa giỡn nữa, mà
nghiêm túc nhìn cô.
“Anh không muốn giống như lúc trước
nữa, giống như một con robbot, mỗi
ngày chỉ biết vùi đầu vào công việc.
Hạnh phúc gia đình mới chính là
điều anh mong muốn, anh sẽ dành
nhiều thời gian hơn nữa bên em và
bé Thiên.”
Triệu Thoại Mỹ thừa nhận, câu nói
này làm cho cô xao động, làm cho cô
cảm động. Nhưng lý trí không cho
phép cô dễ dàng rơi vào cái bẫy dịu
dàng của anh, dù sao, những quá khứ
đã qua vẫn còn là một khoảng cách.
Muốn vượt qua khỏi nó, là một
chuyện không dễ.
“ Thoại Mỹ , anh có thể lấy cả danh dự
của nhà họ Võ ra đảm bảo, anh sẽ
không làm những chuyện giống như
lúc trước với em nữa đâu. Tất nhiên
anh biết rõ để em tin anh còn cần
phải có thời gian. Anh bằng lòng chờ,
anh cũng sẽ cố gắng. Điều anh muốn
là em hãy cho anh một cơ hội.”
Triệu Thoại Mỹ bỗng cảm thấy mũi
của mình có chút ươn ướt, không
muốn để cho anh nhìn thấy hai mắt
của mình ửng đỏ, nên vội quay mặt
đi, “anh nói còn hay hơn cả hát, ai mà
biết được!”
Võ Vũ Linh thoải mái nở nụ
cười. Anh biết rõ, cô đã ngầm chấp
nhận.
“Làm người giúp việc không có dễ đâu
nhá! Mua đồ ăn nấu cơm, giặt quần
áo quét dọn, còn đưa bé Thiên đi học,
tất cả mọi việc anh đầu phải làm đó.”
Trong chớp mắt cô biến thành nữ
hoàng, rất kiêu ngạo, cất tiếng ra
lệnh.
“Ngoài những chuyện đó ra, anh còn
phải phục vụ bà chủ, đó chính là…
tôi! Tôi nói gì anh phải nghe đó,
không được cãi lại! Chuyện gì cũng
phải nghe lời tôi!”
“Được thôi!” Võ Vũ Linh trả lời rất gọn
lẹ, “trong đó, có bao gồm luôn phục
vụ đặc biệt không?”
Cô giận dỗi. “Ai muốn anh phục vụ
đặc biệt, anh cho rằng anh đẹp lắm
sao?”
“Không lẽ anh không đẹp sao?”
“Tự kỷ!” Sức hấp dẫn của anh, chỉ có
tác dụng ở những cô gái trẻ không
biết gì thôi. Còn cô, không có ích gì
đâu, mặc dù có đôi lúc cô cũng bị vẻ
bề ngoài của anh làm mê mẫn….
Nhưng, chỉ trong khoảng thời gian
ngắn ngủi thôi, còn những lúc bình
thường cô vẫn còn rất tỉnh táo.
“Anh bám díu ở đây bao lâu, thì làm
giúp việc ở đây bấy lâu, anh rõ
chưa?”
Võ Vũ Linh tranh thủ giành quyền lợi
cho mình, “nếu anh làm việc giỏi, anh
có thể có cơ hội trở thăng chức làm
ông xã em không?”
“Anh cứ ở đó mơ mộng đi, khi nào
thiên thạch rơi xuống Trái đất, lúc đó
mong ước của anh sẽ thành hiện
thực.”
Cô giống như một con chim khổng tức
kiêu ngạo, quay đầu bỏ đi, Võ Vũ Linh
lắc đầu, cảm thấy bây giờ cô rất đáng
yêu. Ở bên cạnh cô, cho dù chỉ chiến
tranh miệng những chuyện nhảm
nhí, anh cũng thấy rất vui.
Xem ra cả đời này, anh nhất định bị cô
ăn sạch rồi, hai người thay đổi vị trí,
anh cho dù bị lép vế, những vẫn cực
kỳ vui vẻ.
Võ Vũ Linh rửa chén xong đi ra, Triệu
Thoại Mỹ đang bắt chéo hai chân
ngồi trên ghế xem tivi.
“Tôi muốn uống nước!”
Anh vội vàng chạy đi rót nước cho cô.
Cô vừa chạm đến ly nước thì cau mày
lại. “Tôi không thích uống nước ấm.”
“Nước ấm rất tốt cho sức khỏe của
người phụ nữ.”
“Ai cần anh lo, đổi nước lạnh đi.”
Cho nên Võ Vũ Linh lại chạy đi đổi
một ly nước lạnh, nhưng cô suy nghĩ
lại, “hay là uống nước trái cây đi,
trong tủ lạnh có nước đào đó.”
“Được rồi, anh đi lấy!”
Anh lại nghe lới đến như vậy…………..
cũng dễ sai bảo ghê……… cảm giác
làm nữ hoàng này làm cho lòng Triệu
Thoại Mỹ vô cùng phơi phới……….
Nước đào chưa đủ thỏa mãn, Triệu
Thoại Mỹ lại nhép miệng nói,
"ở thị trấn phía tây có một quán sủi
cảo của người Hoa ngon lắm, anh đi
mua đi!"
Võ Vũ Linh nhìn đồng hồ đeo tay.
"Em vừa mới ăn xong cơm trưa chưa
đến một tiếng mà."
"Tôi biết rõ! Tôi muốn ăn sủi cảo ở
quán người Hoa đó." Ném thẳng cái
chìa khóa cho anh, "anh đi mua đi!"
Võ Vũ Linh mỉm cười, đành phải ra
ngoài. Không ngờ bé con này cũng
biết làm khổ người khác thật, cô đâu
có muốn ăn sủi cảo, mà là muốn dằn
vặt anh thôi. Nếu không cô cũng
không chọn một nơi xa như vậy. Cũng
mặc kệ anh có biết đường hay không,
thì đã ném anh ra ngoài, cũng may trí
nhớ của anh tớt, vừa nhìn thoáng qua
đã nhớ căn tiệm đó, biết phải đi như
thế nào.
Lái xe hơn một tiếng đồng hồ, dưới
ánh nắng chói chang mua sủi cảo về,
cuối cùng nữ hoàng chỉ ăn có một cái
rồi cau mày lại. "Mùi vị sao lại không
giống lúc trước rồi!"
"Anh cảm thấy vẫn ngon mà."
"Anh ăn lén à?"
"Em nói ngon, nên anh ăn thử một cái,
có chuyện gì sao?"
"Đương nhiên rồi!" Hai tay cô chống
nạnh, lại giở dáng vẻ bà hoàng ra.
"Anh là người làm, tôi kêu anh mua
sủi cảo cho tôi, chứ đâu có cho anh
ăn. Không có sự cho phép của tôi, anh
không được phép!"
Anh cau mau, "em nhỏ mọn đến vậy
sao?"
"Đúng đó! Tôi nhỏ mọn như vậy đó!"
Vẻ mặt bướng bỉnh không nói lý lẽ,
hất cằm lên tới tận trời. "Tôi nói cái
gì, chính là cái đó!"
"Được rồi, anh biết rồi, nữ hoàng bệ
hạ à!"
"Tôi khát nước, muốn uống trà sữa!"
"Để anh làm cho em uống!"
"Ai nói muốn uống đồ anh làm! Tôi
muốn anh đi ra ngoài mua về."
"Trên đường đi anh không nhìn thấy
tiệm trà sữa nào!"
"Tôi mặc kệ, tôi muốn uống, anh tự
nghĩ cách đi!"
"Được rồi! Vậy xin ngài đợi anh, anh
đi mua về." Võ Vũ Linh đành phải đi
ra ngoài mua trà sữa trong lúc trời
nắng gay gắt, ngay cả xe cũng không
lái đi. Chưa đến nửa tiếng, lưng đã
toàn mồ hôi. Nhưng cũng may ở một
góc đường có một tiệm trà sữa nhỏ
xíu, nếu không anh cũng không biết
phải lấy gì về cho cô vợ kia đây.
Cuối cùng anh vui vẻ chạy về nhà,
Triệu Thoại Mỹ đang thoải mái nằm
dài trên ghế sofa, mí mắt muốn sụp
xuống, gần chìm vào giấc ngủ. Cố
gắng mở một mắt nhìn anh,
"sao anh đi lâu vậy?"
Võ Vũ Linh im lặng. Cô ở nhà xem tivi,
có điều hòa thổi, tận hưởng khoảng
thời gian lười biếng của buổi trưa hè,
còn anh phải lấy hết nửa cái mạng
chạy đi mua trà sữa cho cô, cuối cùng
còn bị cô ghét bỏ, như vậy không phải
đang ức hiếp người khác à!
"Đem trà sữa đến đây." Cô vẫy tay, dựa
vào ghế sofa hút một cái, "mùi vị
không tệ."
Nhìn anh mệt tới đổ mồ hôi đầy trán,
lưng áo ướt sũng, cô cũng có chút
không đành lòng. "Nóng lắm sao?
Anh có muốn uống không?"
"Không cần đâu, em uống đi!"
"Đây là lệnh, không được phép cãi lại."
Cô bá đạo đưa đến miệng của anh,
đợi đến khi anh mở miệng, thì giật
lại, nở nụ cười xấu xa.
"Anh nói anh không uống mà!"
".........." Hay lắm! Nét dịu dàng yếu
đuối lúc trước của bé con này chắc
chắn là giả vờ, khả năng dằn vặt
người khác là số một! Cũng chỉ là một
mình anh bao dung nổi cô thôi.
Không phải có câu nói, người đàn ông
thông minh, phải cưng chiều người
phụ nữ của mình khiến cho người
đàn ông khác chịu không nổi, như
vậy cô ấy mới thuộc về một mình anh
thôi sao? Anh chính là loại người đàn
ông thông minh đó! Trong lòng chỉ
muốn cho cô nhiều cưng chiều nhất,
nâng cô như trứng, cho dù cô có kiêu
ngạo như thế nào cũng không sao.
Uống xong trà sữa, tr lại nghĩ ra ý
tưởng mới. "Một tuần rồi nhà chưa có
quét dọn, anh đi tổng vệ sinh đi!"
Nam Cung Nghiêu không nói nhiều,
lập tức thay đồ công nhân vệ sinh, bắt
đầu công việc quét dọn lần đầu tiên
trong vòng mười tám năm.
Anh bận trước bận sau, mệt muốn
chết, còn Triệu Thoại Mỹ thì đứng chỉ
tay năm ngón. "Bắt đầu từ phòng
khách, ở đây, ở đây còn ở đây, mọi
ngóc ngách phải quét dọn cho thật
sạch sẽ! Anh chưa từng dọn dẹp nhà
vệ sinh sao? Chà mạnh một chút, cẩn
thận tí, góc dưới còn chưa chà sạch
kìa."
Võ Vũ Linh lần đâu tiên cảm thấy
dáng người cao lớn lại là một chuyện
vô cùng tệ hại, xoay người làm gì đó
cũng mệt hơn người khác gấp mấy
lần.
Nhưng ưu điểm của dáng người cao
ráo được thể hiện ra ngoài ngay sau
đó, ngày xưa Triệu Thoại Mỹ phải
dùng tới thang mới quét được trần
nhà, nhưng anh chỉ cần cái ghế là có
thể giải quyết xong, quét dọn cũng
không tốn bao nhiêu sức.
Triệu Thoại Mỹ lẩm bẩm gì đó, anh
nghe không rõ, nhưng đại khái có thể
đoán được cô đang nói gì.
"Có phải em đang nghĩ, trong nhà có
một người đàn ông vẫn tốt hơn nhỉ?
Anh chính là người đàn ông đó!"
"Anh có dám tự kỷ thêm lần nữa
không? Triệu Thoại Mỹ bĩu môi. Mặc
dù cô nghĩ như vậy, nhưng lúc anh
nói ra, thì cảm thấy da mặt của anh
thật dày.
"Nếu em tha thứ cho anh, sau này mỗi
tuần anh sẽ quét dọn một lần."
"Muốn mượn việc quét dọn để cầu xin
tôi tha thứ, như vậy quá dễ dàng rồi!
Anh nằm mơ đi! Tôi thấy anh đáng
thương, mới miễn cưỡng nhận anh
làm người giúp việc, đừng có được
nước mà làm tới!"
"Vậy à? Anh còn tưởng em không nỡ
xa anh, nên mới giữ anh lại!"
"Vậy giờ anh đi đi, tôi không cản anh
đâu!"
"Thế à? Vậy em coi như anh không nỡ
xa em đi!" Cúi đầu nhỏ nụ cười tình
cảm sâu sắc với cô, "đúng là anh
không nỡ thật!"
".........." Mới có nửa ngày, không biết
anh đã nói bao nhiêu câu buồn nôn
rồi, Triệu Thoại Mỹ muốn ngất đi!
Mặc dù nói anh buồn nôn, ghét anh,
nhưng nói sao thì hai tiếng này trong
lòng cô cũng có chút ngọt ngào, cũng
có một chút hạnh phúc.
Đương nhiên, cô phải kiềm chế, nhất
định không thể để anh dỗ ngọt dễ
quay về như vậy.
Chưa trải qua thử thách một hai năm,
thì không thể tin anh có chân thành
hay không.
Hơn nữa! Cô còn phải trả thù!
"Lau dọn sạch sẽ rồi, anh muốn
xuống." Võ Vũ Linh nói vậy, trong đầu
đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ xấu xa
Anh giả vời đứng không vững, lắc trái
lắc phải.
"Này, anh cẩn thận chút, đứng im,
đứng im......... anh làm gì, làm gì hả?
A........" Bất thình lình có một tảng đó
bựa rớt xuống đè Triệu Thoại Mỹ trên
ghế sofa, lồng ngực sắp sửa bị ép xì
hơi.
Nặng, nặng quá đi...............
Triệu Thoại Mỹ bị đè đến sắp hộc
máu, nhưng cảm nhận của Võ Vũ
Linh không giống vậy, cảm thấy khối
thịt ở bên dưới cơ thể rất mềm mại
rất thoải mái, còn rất thơm, thoải mái
tới nỗi anh không muốn đứng dậy.....
"Khụ khụ......... đứng dậy, mau đứng
dậy.............. anh nặng quá......." Triệu
Thoại Mỹ chống trả liên tục. Cơ thể
này giống như một cục đá, cứng rắn
đến vậy, đè chết cô rồi!
Anh mừng thầm, nhưng cau mày lại,
"hey! Hình như chân anh bị trật rồi,
không đứng dậy được........."
"Làm sao có thể chứ?" Như vậy cũng
bị trẹo chân sao? Đùa gì chứ!
"Anh, anh cũng không biết......... anh đi
cà nhắc, chỉ vì quét dọn cho em, em
còn muốn anh không?"
"Muốn cái đầu anh, anh giả vờ, mau
đứng dậy đi!"
Nhưng Võ Vũ Linh lại rất vô lại, không
dễ gì mới được phúc lợi như vậy, sao
có thể dễ dàng từ bỏ. Cho nên không
những không có ý xê người, còn vô
cùng vui vẻ cọ qua cọ lại. "........
đứng............. đứng không nổi..........."
"Anh cái đồ cầm thú!"
"Tình hình như thế này, cầm thú sẽ
không làm như vậy đâu." Võ Vũ Linh
chủ động cúi đầu xuống, rút ngắn
khoảng các của hai người lại, mắt to
mắt nhỏ nhìn nhau. Mặc cô sốt ruột
đỏ ửng lên, càng đáng yêu hơn. Giống
như một trái táo đỏ, chỉ muốn cắn
một miếng.
"Cũng thân thiết đến vậy rồi, không
hôn thì thật đáng tiếc..........."
Giọng nói của anh vang đến tai cô, hơi
thở nóng rực, lướt nhẹ qua lổ tai của
Triệu Thoại Mỹ. Gần gũi như vậy mặc
dù rất vô lại, nhưng gương mặt đầy
sức hấp dẫn nam tính đó, làm cho
mặt cô đỏ lên, tim đập cực nhanh.
"Anh.......... anh tránh ra một
chút............. ai muốn hôn anh chứ!
Bệnh thần kinh!"
"Chúng ta cũng đâu phải chưa từng
hôn nhau." Anh nhắm mắt lại, làm bộ
muốn hôn cô, làm cho Triệu Thoại
Mỹ sợ tới nỗi không dám hít thở, cố
gắng hết sức đẩy anh ra. "Đồ khốn!
Anh dám ăn vạ!"
Võ Vũ Linh cố ý nới nỏng, để cho cô
trốn thoát. Anh cũng không hy vọng
nụ hôn lần đầu tiên của hai người là
lúc cô ở trong trạng thái ngây dại.
Thích thú quay người qua một bên,
cố ý làm ra vẻ đáng tiếc.
"Vẫn không thành công.........."
"Chính anh cố ý!" Cái ghế không hề bị
lung lay, từ đầu đến cuối đều do một
mình anh giở trò.
"Rõ ràng đến vậy sao?" Nếu đã như
vậy, anh cũng thành thật thừa nhận.
"Được rồi, là anh cố ý!"
"......... Anh không biết xấu hổ!"
"Anh quét dọn vệ sinh tốn sức như
vậy, cũng phải thưởng cho anh một
chút gì chứ!"
"Anh............... phạt anh tối nay không
được ăn cơm!"
"Không ăn cơm không được đâu,
không ăn lấy sức đâu làm việc chứ?"
"Tôi mặc kệ, anh không ăn cơm cũng
làm việc được! Tiếp tục quét dọn đi!"
Quăng câu đó xong, Triệu Thoại Mỹ
chạy nhanh về phòng. Tựa vào cửa,
tim đập rất nhanh. Cô rất ghét mình
như vậy, luôn bị anh làm ảnh hưởng.
Anh giống như một bóng ma, lúc nào
cũng có thể làm ảnh hưởng đến cảm
xúc của cô. Tim đập nhanh, còn tâm
trạng, muốn dao động lúc nào đều
nằm trong lòng bàn tay của anh.
Triệu Thoại Mỹ, mày không thể vô
dụng như vậy được! Chính mình nhất
định phải kiên trì, nhất định không
thể tha thứ cho anh dễ dàng như vậy,
nhất định nhất định không thể!"
Ở bên này cô đang bối rối, thì Võ Vũ
Linh lại vô cùng thỏa mãn. Anh biết
rõ cô chỉ mạnh miệng, nhưng lại rất
thích anh, cũng giống như anh yêu cô
sâu đậm vậy.
Mặc dù có chút uất ức, chịu để cô gây
khó dễ, nhưng anh tin, không còn bao
lâu, cô sẽ thản nhiên đối mặt với tình
cảm của mình.
Cô, là của anh!
Buổi tối, Võ Vũ Linh chuẩn bị xong
cơm tối, rồi ngồi qua một bên. Triệu
Thiên Hạo khó hiểu, "pa pa, sao pa pa
không ăn cơm?"
Triệu Thoại Mỹ còn tức giận chuyện
hồi chiều bị anh ăn vạ. "Chúng ta ăn
cơm, mặc kệ anh ta."
"Nhưng mà pa pa............"
Võ Vũ Linh quay đầu lại, hai mắt rưng
rưng, rất đáng thương, "ma ma con
không cho pa pa ăn!"
"Ma ma, ma ma sao có thể đối xử với
pa pa như vậy?" Bé Thiên đau lòng
vội kéo Võ Vũ Linh lại. "Pa pa làm
cơm rất vất vả, ma ma không thể bắt
nạt pa pa nha!"
Cô, bắt nạt anh sao? Có lầm không
vậy? Triệu Thoại Mỹ ghẹn một hồi
lâu không nói được chữ nào. Tài biểu
diễn của anh cặn bã đến vậy, không lẽ
không nhìn ra con hổ đang nhào đến
ăn heo sao? Đáng ghét! Dám lợi dụng
trẻ con ngây thơ!
Võ Vũ Linh có chút hả hê quét mắt về
phía Triệu Thoại Mỹ, "vẫn là bé Thiên
tốt với pa pa nhất! Ma ma con quá
xấu!"
Tình cảm hai cha con quá tốt, Triệu
Thiên Hạo không ngừng gắp thức ăn
cho Võ Vũ Linh, Triệu Thoại Mỹ ghen
tỵ muốn chết. Nếu ánh mắt có thể
biến thành cây tên, Võ Vũ Linh đã tan
tành từ lâu rồi.
Đáng tiếc anh mắt có lực sát thương
hơn nữa, cũng chỉ là ánh mắt, không
có chút tác dụng thực tế gì. Vẻ mặt
của cô càng khó coi, còn Võ Vũ Linh
ngày càng thoải mái, còn xấu xa hỏi
cô một câu.
"Em ăn cơm xong chưa?"
".........." Triệu Thoại Mỹ vẫn không nói
được chữ nào.
Triệu Thiên Hạo đã hoàn toàn đứng
về phía Võ Vũ Linh ăn xong cơm, còn
bắt anh xem hoạt hình với mình, rồi
lại tắm cùng anh, dính nhau như đôi
sam, tình cảm cha con cực kỳ tốt.
Triệu Thoại Mỹ chỉ có thể giương mắt
nhìn, cuối cùng không nhìn nổi nữa,
tức giận quay về phòng.
Một mình tức giận gần hai tiếng.
Võ Vũ Linh đứng ở ngoài gõ cửa.
"Em ngủ chưa?"
Mặc kệ anh!
"Ngủ rồi thì anh vào nhé!"
"Này, ai cho anh vào.........."
Anh tỏ vẻ vô tội, "anh cho rằng em
ngủ rồi......."
Cô ngủ rồi, thì anh có thể đi thẳng vào
sao? Làm gì có cái luật đó.
Cô giương nanh múa vuốt, "ra ngoài
ra ngoài! Bị anh làm tức muốn chết
rồi, còn ngủ gì được hả?"
"Anh lại làm sai gì sao?"
"Tóm lại mọi thứ anh làm đều là sai!
Rất sai vô cùng sai!"
"Em nói như vậy không có lý gì cà,
quá không công bằng."
"Người như anh, trước giờ chưa từng
nói lý lẽ mà."
"Oh......... vậy tùy em thôi." Võ Vũ Linh
cũng không chiến tranh miệng với cô
nữa, cô nói gì thì nghe cái đó!
"Anh vào đây làm gì?"
"Tất nhiên là để ngủ!" Võ Vũ Linh lên
giường đẩy cô qua một bên, dáng
người cao lớn chiếm hết hai phần ba
giường, lười biếng ngáp một cái.
"Thoải mái quá!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top