Chương 139

Chương 139: Thích Ngược Đãi

“Hôm qua anh uống say quá, Lâm

Nam bảo em đưa anh về. Anh uống

say muốn chết mà còn đánh nhau với

người ta, anh muốn chết sao? Đáng lẽ

em nên chụp vài tấm ảnh lúc anh

nằm cuộn bên thùng rác, rồi bán cho

ký giả, nhất định rất có giá nha.”

Hữu Quốc cố gắng hé môi cười, nhưng

vừa mở miệng, thì cảm thấy má phải

của mình đau vô cùng.

“Anh đừng cười! Mặt của anh sưng tấy

lên rồi! Để em bôi thuốc giúp anh

cho.”

“Cám ơn em……..”

“Anh đừng nói như vậy, anh khách sáo

với em, em lại cảm thấy không quen.”

Nhã Thy ngồi ở bên giường, bỗng

nhiên nhìn anh vói vẻ nghiêm túc.

“Tối qua, anh lầm tưởng em là Thoại

Mỹ đó."

Hữu Quốc đang ngồi khởi động cổ tay,

nghe cô nói như vậy, đột nhiên ngừng

lại, cau mày, một lúc sau mới ngẩng

đầu lên nhìn cô.

“Anh không làm gì em chứ?”

“Anh uống say mèm, còn lầm tưởng

em là Thoại Mỹ, anh cảm thấy như

thế nào?”

“……….”

“Chúng ta cộng tác với nhau nhiều

năm như vậy, ở trong mắt anh, em

không phải là hạn đàn bà sau khi

quan hệ xong có thể tùy tiện dùng

chút tiền rồi tống cổ đi đâu. Anh nói

xem, em phải làm sao đây?”

Hữu Quốc rất rối rắm, bao nhiên năm

qua, Nhã Thy cũng coi là một trong số

những người bạn phái nữ hiếm hoi

của anh. Quan hệ giữa anh và cô

trước nay đều rất thoải mái. Nhưng

không ngờ đến, sẽ đột ngột xảy ra

chuyện như thế này. Anh đáng chết

mà, cầm thú đến mức đối xử với bạn

bè của mình như vậy.

Anh bực bội giật đầu bức tóc, nhìn cô

bằng ánh mắt áy náy, giọng nói có hơi

khàn. “………… Anh xin lỗi em, anh

không cố ý.”

Cô cười giễu, “xảy ra chuyện như vậy,

anh chỉ nói một câu xin lỗi với em

sao?”

“Anh có thể bù đắp cho em mà.”

“Anh cho rằng anh có thể bù đắp cho

em như thế nào đây? Anh cho em tiền

sao? Hay anh thăng chức cho em

hử?”

“Chỉ cần em mở lời, anh sẽ đồng ý

hết.”

“Nếu như em nói, em muốn anh chịu

trách nhiệm với em thì sao?” Ánh

mắt của cô sáng lên, dõi theo ánh mắt

của anh, rất đau khổ, cũng mang theo

một chút đe dọa.

Cho dù rất khó mở miệng, nhưng Hữu

Quốc vẫn trả lời cô một cách dứt

khoát. “Xin lỗi em, anh làm không

được!”

“Tại sao chứ? Thoại Mỹ cũng bỏ rơi

anh ngay hôm lễ rồi, làm cho cả nhà

họ Nguyễn mất mặt, ông anh cũng

giận đến suýt té xỉu, không lẽ anh còn

chờ đợi cô ấy sao? Anh không sợ bị

cười khác cười nhạo à?”

Tuy trong lời nói của cô mang theo sự

châm chọc, nhưng mỗi chữ đều là sự

thật, làm cho Hữu Quốc không có

cách nào phủ nhận được. Sự sỉ nhục

mà cô ấy mang đến cho anh, anh hiểu

hơn bất kỳ anh, những đau khổ anh

phải đón nhận là sự thật. Có lúc anh

cũng từng hỏi chính mình, sau khi cô

ấy tàn nhẫn làm nhục mình, vứt bỏ

mình xong. Nếu như cô ấy quay trở

về, anh có thể quên đi hết tất cả, đón

nhận cô ấy lại từ đầu không?

Ngay bản thân anh cũng không biết

được câu trả lời.

Nhưng anh có thể khẳng định một

điều, trong trái tim anh vẫn còn một

chút hy vọng, có một ngày cô có thể

quay trở lại.

Còn về chuyện sau này như thế nào,

anh cũng không biết phải làm thế

nào.

“Anh vẫn yêu cô ấy sao?”

“Anh không biết nữa!” Hữu Quốc vô

cùng buồn bực, cố ý lảng tránh trả lời

câu hỏi kia. Cũng bởi vì biết được câu

trả lời của câu hỏi đó, anh mới đau

khổ đến thế này đây.

“Vậy em phải làm sao đây? Coi như

chưa có chuyện gì xảy ra sao?”

“Anh không biết……….. Nhã Thy anh

vẫn luôn trân trọng tình bạn giữa hai

chúng ta, anh không muốn có bất kỳ

sự thay đổi gì. Nếu như em cảm thấy

sau khi xảy ra chuyện này, em không

có cách nào đối mặt với anh như lúc

trước, anh có thể cho em nghỉ phép,

để em đi đây đó du lịch, em muốn đi

đâu cũng được hết.”

Nhã Thy vẫn nhìn anh, không nói

chuyện. Cổ họng của Hữu Quốc khô

khan, cũng không biết phải nói gì với

cô. Ngay lúc anh nghĩ rằng cô sẽ đột

ngột nổi đóa mắng chửi anh, khóc

rống lên tố cáo anh là kẻ cầm thú khi

đã làm chuyện kia với cô, thì bỗng

nhiên cô cất tiếng cười “khúc khích”.


Anh có hơi khóc hiểu.

“Nhìn anh bị dọa thành ra vậy kìa, em

lừa anh thôi!”

Hữu Quốc cau mày. Nhã Thy không

giống người hay đùa giỡn như vậy,

không lẽ cô sợ cả hai xấu hổ, nên cố ý

nói vậy sao?

Trong phút chốc anh không biết phải

này gì mới ổn thỏa. “ Nhã Thy, em

đừng như vậy…………. anh biết anh

không tốt, em đừng cố chịu đựng……..

em muốn đánh muốn mắng gì cũng

được……….. anh vô cùng xin lỗi em!”

Nhã Thy mắc cười muốn chết.

“Em chỉ đùa với anh thôi! Lúc trước

anh hay đùa giỡn em, còn áp bức em,

ép em phải tăng ca với anh. Lúc nãy

coi như là báo thù, về sau không ai nợ

ai.”

“Hai chúng ta đúng là không xảy ra

chuyện gì chứ?” Nhưng tại sao anh lại

cảm thấy không đáng tin đến vậy ta.

“Thật mà! Em cũng là người đã có bạn

trai rồi, sao có có thể cùng với

anh…………. anh còn không tin sao?

Có cần em thề độc không?” Nhã Thy

đưa tay lên, “em thề, chúng ta tối qua

không hề…….”

“Được rồi, anh tin em!” Hữu Quốc lúc

này mới thở phào nhẹ nhõm, giống

như vừa mới được sống trở lại. Anh

đánh lên trán cô một cái, “đồ quỷ, em

dám đùa giỡn với anh như vậy, phạt

em tăng ca một tháng.”

“Anh đừng có ác vậy chứ, em sẽ kiện

anh đó.” Cô ở ngoài mặt cố gắng tỏ ra

không sao đùa giỡn với anh, nhưng

trong lòng lại đang rỉ máu. Cố nén

nước mắt, rất khó chịu.

Tối hôm qua, khó khăn lắm cô mới

đưa được Hữu Quốc về nhà. Anh lại

xem cô như Thoại Mỹ, quấn quýt

muốn hôn cô, còn cở quần áo cô. Ban

đầu cô còn tỉnh táo mà chống trả lại

anh, nhưng dần dần, nụ hôn nóng

bỏng của anh, cô đánh mất đi sức

chống lại anh, muốn giao mình cho

anh.

Nhưng quần áo chỉ mới cởi được một

nữa, Hữu Quốc đột nhiên say mèm,

đè lên người cô, nằm rất lâu cũng

không nhúc nhích.

Cô cảm thấy quá buồn cười, cũng đau

xót cho chính mình. Chính mình đã

có bạn trai rồi, còn bằng lòng làm kẻ

thay thế cho người khác, quá sỉ nhục

mà. Cô hẳn phải cảm thấy may mắn

khi tối qua không xảy ra chuyện gì,

nếu không cả đời này cô sẽ hối hận,

mãi mãi cũng không xóa sạch những

vết dơ này.

“Lúc nãy em hù anh như vậy, chỉ

muốn anh nhìn rõ trái tim mình thôi.

Cho dù anh có hận Thoại Mỹ hơn

nữa, thì anh vẫn yêu cô ấy rất nhiều,

không phải sao? Nếu đã như vậy, tại

sao anh đuổi theo bắt cô ấy về.”

“Đuổi theo sao? Có ích sao?” Hữu

Quốc nở nụ cười đau khổ, “nếu anh

trái tim chân thành của anh có thể

làm lay động cô ấy, thì bảy năm qua

đã quá đủ rồi. Anh và cô ấy có quá

nhiều vấn đề, không hề đơn giản như

những gì em thấy. Trái tim của cô ấy

từ trước đến giờ chưa từng thuộc về

anh.”

Nhiều năm trôi qua, bây giờ quay đầu

nhìn lại, cớ ngỡ như là một giấc

mộng...... Chẳng qua giấc mộng này,

mang đến cho người ta cảm giác mọi

chuyện xảy ra như thật, mà khi tỉnh

lại, thì chẳng để lại bất cứ gì, chỉ còn

nỗi đau đớn và đau khổ thôi.

Nhã Thy đau lòng thay Hữu Quốc,

"nếu như anh biết rõ mình không có

cách nào có được trái tim của cô ấy,

tại sao anh không bỏ cuộc chứ? Để

rồi một mình anh ôm lấy đau khổ và

giày vò đến mức này sao?

Câu hỏi này của cô, đã có rất nhiều

người hỏi Hữu Quốc. Từ bảy năm

trước, ngay giây phút anh biết được

mình yêu cô ấy, anh cũng đã không

ngừng hỏi chính mình. Nhưng bởi vì

yêu cô ấy, anh đã đánh mất sự phóng

khoáng và nhã nhặn đầy kiêu ngạo

mà anh từng có, bằng lòng chịu trói

buộc bởi một người phụ nữ. Nhưng

anh không chỉ bằng lòng chịu như

vậy, mà còn rất vui vẻ với điều đó.

Nhưng tình cảm là một thứ giày vò

con người ta nhất, cũng là thứ không

công bằng nhất, không phải bạn cho

đi nhiều, thì có thể nhận lại được

tương xứng những gì bạn đã cho. Anh

mang cả trái tim cho đi, thế mà cũng

không đổi được một cơ hội đi vào

trong trái tim cô ấy.

Thất bại thê thảm, chẳng còn lại gì.

Anh còn có thể trả lời như thế nào

đây? Chỉ có thể nở nụ cười đau khổ,

"em cứ coi như anh không có lòng tự

trọng là được rồi! Biết rõ cô ấy không

yêu anh, nhưng anh vẫn không nỡ từ

bỏ cô ấy."

Một khi đã yêu, thì chỉ biết yêu thôi,

bản thân không có cách nào thoát

khỏi, người khác có thể giúp được gì

chứ? Ngay cả muốn giúp đi nữa, cũng

không làm được. Nhã Thy chỉ là

người ngoài cuộc, cũng không biết

phải nói gì, hết cách đành phải hỏi

anh: "Vậy anh tính sao đây?"

"Nếu như anh biết phải làm sao, thì

cũng không cần phải uống rượu mỗi

ngày rồi."

Từ lúc bọn họ cãi nhau một trận, thì

anh cố gắng không liên lạc với cô.

Nhưng anh chịu không nổi, mỗi đêm

anh đều đứng ở dưới chung cư cô ở.

Đứng đó mà nhìn lên nhà cô, hút

thuốc hết nguyên đêm, cho đến sáng

hôm sau mới bỏ đi. Sau này có một

ngày, anh tình cờ nghe được tin cô đã

chuyển nhà rồi.

Lúc đó cả người anh gần như sụp đổ,

dường như toàn bộ không khí cũng

loãng ra. Mặc dù hai người cắt đứt

liên lạc hai ngày liên tiếp, nhưng anh

biết cô vẫn còn ở gần đây, cho nên

mới có thể cố gắng chịu đựng. Thế

nhưng một khi biết được cô đã bỏ đi,

cả người anh cảm thấy ngay cả bầu

không khí để duy trì sự sống cũng

không còn, không thể hít thở được.

Ngay phút giây anh biết được cô bỏ đi,

thì muốn chạy nhanh đi tìm cô,

nhưng sự kiêu ngạo và lòng tự trọng

của anh không cho phép anh làm như

vậy. Nhưng mà cứ nghĩ đến cô không

còn ở đây nữa, thì anh lại đau đớn

không nguôi, ngay cả sức sống cũng

không còn.

Ban ngày, chỉ có thể tìm thật nhiều

việc để làm, mượn chúng làm cho

mình mất đi cảm giác. Cho đến đêm

xuống, thì uống thật nhiều rượu, cả

đêm say mèm.

Ngoài việc đó ra, anh không biết mình

có thể làm gì nữa.

Chỉ có mấy tuần ngắn ngủi, anh đã sụt

hết năm cân, cả người vô cùng tiều

tụy, có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào.

Anh càng ngày càng hoài nghi, sự kiên

trì của chính mình có đáng hay

không. Đối mặt với một người không

yêu mình, anh có nên từ bỏ hay

không?

..................

Xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến,

đưa Võ Vũ Linh vào bệnh viện gần

nhất. Triệu Thoại Mỹ mặc kệ vết

thương trên tay của mình, cứ chạy

theo sau bác sĩ, nhìn Võ Vũ Linh được

đưa vào phòng cấp cứu. Cả người cô

nóng nảy giống như con kiến bò trên

chảo, nôn nóng lo lắng, tay chân lạnh

lẽo, đầu óc chết lặng.

Y tá giúp cô sát trùng vết thương ở

ngoài phòng cấp cứu, cô không ngừng

hỏi cô ấy, Võ Vũ Linh sẽ có chuyện gì

không.

Cô y tá làm sao biết được tình hình

bên trong, chỉ có thể an ủi cô, trình

độ của các bác sĩ rất giỏi, sẽ không

sao đâu.

Tuy cô ấy nói như vậy, cũng không thể

làm Triệu Thoại Mỹ yên tâm, lo lắng

không ngừng đi qua đi lại, không

ngừng cầu nguyện cho anh có thể

vượt qua nguy hiểm. Mặc dù những

chuyện anh từng làm với cô, đúng là

làm cho cô hận anh đến tận xương

tủy, cũng từng mong anh có thể chết

đi, nhưng cô không hy vọng anh xảy

ra chuyện như thế này đâu, hơn nữa

còn vì cứu cô!

Cô cho rằng mình chỉ có hận anh thôi,

nhưng trong giây phút xảy ra tai nạn,

cô mới biết rằng mình không phải

không có cảm giác với anh, cô vẫn

còn rất lo lắng cho anh.

Cô ở bên ngoài phòng cấp cứu đi qua

đi lại hơn hai tiếng đồng hồ, cuối

cùng cuộc phẫu thuật cũng kết thúc,

cô vội chạy ngay đến trước mặt bác

sĩ, đôi tay lạnh lẽo nắm lấy tay ông ấy,

căng thẳng đến nỗi líu lưỡi.

"Anh ấy sao rồi?"

"Bệnh nhân đã vượt qua được cơn

nguy hiểm, nhưng mà......... đôi chân

của anh ấy bị thương nặng, sau này

có thể không thể đứng dậy được nữa."

Triệu Thoại Mỹ ngẩn người, không

cách nào đón nhận được sự thật đáng

sợ này, run rẩy hỏi lần nữa:

"Không thể đứng, đứng dậy là sao vậy

bác sĩ?"

"Anh ta bị liệt nửa người."

Uy lực của sáu chữ này, chẳng thua

kém gì một trái bom, nổ tan tành cả

thế giới của Triệu Thoại Mỹ, chỉ còn

lại câu trả lời kinh hoàng. Cô cứng

nhắc lắc đầu, không thể tin được.

"Không, không thể nào............ điều

này sao có thể............ không thể

nào.........."

Võ Vũ Linh? Bị liệt sao? Làm sao có

thể liên quan đến nhau chứ? Anh là

một người kiêu ngạo đến vậy, sao thể

cho phép mình bị liệt chứ.

Trong phút chốc nước mắt ơi xuống

nắm lấy tay của bác sĩ lắc thật mạnh,

"bác sĩ, tôi cầu xin ông.......... anh ấy

không thể bị liệt........ không thể.............

tôi xin ông............ ông nhất định có

cách đúng không? Ông nhất định có

cách mà.........."

Tiếng khóc nức nở của cô vang vọng

cả hành lang, làm cho người khác

cũng cảm thấy buồn thay. Nhưng

những nơi như bệnh viện, sự sống và

cái chết mỗi ngày đều diễn ra. Ngoài

việc khóc lóc than thở ra, cũng không

còn cách nào khác.

Cả người Triệu Thoại Mỹ mất hết sức

khụy xuống, sắp quỳ xuống, thì bác sĩ

đỡ lấy cô, "cô đừng như vậy......... nếu

cố gắng trị liệu, sẽ có cơ hội bình

phục trở lại thôi."

Cô vừa khóc vừa hỏi, "thế được bao

nhiêu phần trăm?"

"Chưa đến 5 phần trăm....."

"...............Không, không đến năm phần

trăm sao?" Môi của cô giống như một

đóa hoa héo úa, trắng bệch, không có

cách nào chấp nhận được.

Buổi sáng không phải còn rất tốt sao?

Bọn họ còn cãi nhau mà, còn ghen

tuông vì bé Thiên mà. Thế mà chưa

đến một tiếng, thì lại đột ngột xảy ra

chuyện này, cả bầu trời như sụp

xuống.

"Đợi lát nữa y tá sẽ dẫn cô đi thăm

anh ta, tôi còn phải khám cho các

bệnh nhân khác, tôi đi trước đây."

Triệu Thoại Mỹ ngồi tại đó khóc rất

lâu, khóc đến sắp hết nước mắt. Mới

cố gắng lấy lại tinh thần, đi đến

phòng bệnh. Võ Vũ Linh vẫn chưa

tỉnh, không còn sức sống nằm trên

giường, vẻ mặt rất khó coi. Một người

vốn hăng hái phấn chấn, thế mà bây

giờ cả người đều tràn ngập sự chán

nản, cô đau lòng không nén nổi nước

mắt.

Cô không biết phải báo cho anh cái tin

giống như một cơn ác mộng này như

thé nào, trong lòng vô cùng hối hận.

Nếu như cô không cãi nhau với anh,

chịu nhường anh một bước, mà nghe

lời khuyên của anh, không chạy

thẳng ra đường, thì tất cả những

chuyện này sẽ không xảy ra. Do cô

quá bướng bỉnh vô lý mà hại anh ra

như vậy, người nên nằm trên giường

phải là cô, mà không phải anh.

Cô gây nên tình trạng như vậy giờ, cho

dù cô có bù đắp cả cuộc đời, thì cũng

không trả hết được.

............

Cả một ngày, Triệu Thiên Hạo bị các

bạn nhỏ trong nhà trẻ vây quanh như

một anh hùng nhỏ, không ngừng hỏi

về chuyện của Võ Vũ Linh Cậu kiêu

ngạo hết cảm lên, cực kỳ ra oai.

"Alan, ba cậu đẹp trai quá đi, ba cậu là

kỵ sĩ đúng không?"

"Kỵ sĩ làm sao đẹp như vậy chứ, nhất

định là hoàng tử rồi."

"Ua ~ Hoàng tử rất đẹp trai nha, nếu

như tôi có một người ba đẹp trai

giống như vậy thì tốt biết mấy."

"Các bạn đều đoán sai rồi, pa pa của

mình không phải kỵ sĩ, cũng không

phải hoàng tử, mà là một tổng tài

lớn."

"Qua........ tổng tài nha! Nghe có vẻ rất

lợi hại nha, thế đó là gì?"

"Ngu ngốc! Tổng tài là người có rất

nhiều rất nhiều tiền đó, công ty của

pa pa mình lớn như vậy này. Có tới

mấy ngàn nhân viên đó!"

"Qua......... mấy ngàn người à! Vậy

không phải còn lợi hại hơn cả kỵ sĩ

nữa sao?"

"Tất nhiên rồi!" Triệu Thiên Hạo vô

cùng tự hào. Pa ap cậu là người lợi

hại nhất thế giới, sau này cậu cũng

muốn trở thành người đàn ông bản

lãnh như pa pa vậy.

"Alan, ma mi của con đến kìa."

Ma ma đón cậu tan học, vậy nhất định

pa pa cũng đến. Triệu Thoại Mỹ đeo

cặp lên, đi ra ngoài dưới ánh mắt

ngưỡng mộ của mọi người.

Nhưng cậu thất vọng, pa pa không có

đến. Nhìn xung quanh một cách kỳ lạ,

"ma ma, pa pa đâu rồi? Không phải

pa pa đã hứa sẽ đến đón bé Thiên

sao?"

Vẻ mặt thất vọng của Triệu Thiên Hạo

càng làm cho Triệu Thoại Mỹ buồn

bã, hai mắt đỏ hoe dỗ dành, không

biết phải trả lời con như thế nào.

Ngồi xổm xuống, xoa đầu bé Thiên,

nói không nên lời.

"Ma ma, ma ma sao vậy? Sao ma ma

lại khóc? Có phải pa pa bắt nạt ma

ma không? Cho nên ma ma mới

không cho pa pa đến đón con?"

Cô lắc đầu, bé Thiên Hạo càng lo lắng

hơn, sốt ruột.

"Ma ma, ma ma mau nói đi, đã xảy ra

chuyện gì vậy? Pa pa đâu rồi?"

Triệu Thoại Mỹ hé miệng, mới biết cổ

họng của mình đau vô cùng, một lúc

sau, mới nghẹn ngào nói một câu, "

pa pa........... ở bệnh viện."

...............

Triệu Thiên Hạo khóc suốt quãng

đường đến bệnh viện với Triệu Thoại

Mỹ, vừa nhìn thấy Võ Vũ Linh, thì

nhào đến ôm chân của anh ngay.

"Pa pa, pa pa mau tỉnh lại đi.......... pa

pa........ pa pa không thể đi được nữa

sao? Con không tin đâu! Con không

tin đâu! Ma ma lừa con, pa pa không

bị liệt, không đâu!"

Tình cảnh như vậy, làm cho Triệu

Thoại Mỹ vô cùng đau đớn. Cô không

muốn khóc ở trước mặt bé Thiên,

bụm miệng chạy ra ngoài.

“Bé Thiên, bé Thiên đừng khóc, pa pa

không sao hết.”

Cho đến khi một bàn tay xoa lên tóc

cậu, cậu mới ngẩng đầu lên với đôi

mắt ướt đẫm, Võ Vũ Linh mỉm cười

với cậu.

“Cục cưng, con đừng khóc nữa.”

Triệu Thiên Hạo vô cùng mừng rỡ, ôm

lấy anh.

“Pa pa, pa pa tỉnh rồi, pa pa làm bé

Thiên sợ hết hồn.”

“Pa pa xin lỗi con, để bé Thiên lo lắng

rồi, Pa pa không sao thật đó.”

“Nhưng ma ma nói, chân của pa pa bị

gãy rồi, sau này không thể đi được

nữa.” Miệng của cậu méo xẹo, những

giọt nước mắt lại sắp chảy xuống.

“Đó là pa pa gạt ma ma con đó.” Ánh

mắt của Võ Vũ Linh có chút thỏa mãn

“Thật hả pa pa?” Bé Thiên lắc đầu. “Bé

Thiên không tin, pa pa nhất định nói

như vậy chỉ vì không muốn bé Thiên

buồn thôi.”

“Pa pa không lừa bé Thiên, pa pa chỉ

bị gãy xương thôi, không có vấn đề gì.

Nếu con không tin, pa pa nhúc nhích

cho con xem.” Võ Vũ Linh định nhúc

nhích một cái chân, không cẩn thận

đụng trúng vết thương, đau điếng

người.

Triệu Thiên Hạo vội ngăn anh lại, “pa

pa đừng nhúc nhích, bé Thiên tin pa

pa. Nhưng tại sao pa pa phải gạt ma

ma chứ?”

Trong mắt của Võ Vũ Linh lướt qua

một sự quái lạ. Lúc xảy ra tai nạn,

không ai lường trước được, bất ngờ

không kịp trở tay. Anh cũng khiếp sợ,

trong đầu không kịp nghĩ ngợi gì cả.

Điều duy nhất ở trong đầu đó là, cô

nhất định không thể xảy ra chuyện,

nên không quan tâm đến sống chết

của mình, nhào đến cứu cô.

Cũng may hành động của anh linh

hoạt, mới tránh được khỏi vết thương

đe dọa đến tính mạng, lách qua một

bên, nhưng vẫn bị đụng ở chân, mà

ngất đi.

Thực ra lúc ở trên xe cấp cứu, anh đã

tỉnh rồi. Nhưng nghe thấy Triệu

Thoại Mỹ vẫn đang khóc, lo lắng cho

anh, nên anh lại nghĩ ra một ý nghĩ

quái ác, ép tất cả các bác sĩ giúp anh

lừa cô.

Mấy ngày nay cô không thèm nể mặt,

đáng phải chịu phạt một chút. Còn

một điều, anh không muốn thừa

nhận, đó là anh thích nhìn thấy cô lo

lắng cho mình, điều đó càng chứng

minh cô quan tâm anh. Không phải

cô nói, bọn họ không còn dính líu gì

với nhau, ước gì anh mau chết đi mà.

“Bé Thiên có hy vọng pa pa ma ma ở

bên nhau không?”

Triệu  Thiên Hạo gật đầu thật mạnh,

“đương nhiên con hy vọng rồi.”

“Vậy bé Thiên phải giúp pa pa giữ bí

mật, không nói cho ma ma nha.”

“Nhưng mà………… ma ma nói, lừa gạt

người khác là không tốt………….. bé

Thiên không muốn lừa ma ma.”

“Nhưng đây là hoàn cảnh đặc biệt, bé

Thiên ngoan, con phải tin pa pa.”

Triệu Thiên Hạo do dự rất lâu, cuối

cùng cũng không thắng được khát

vọng pa pa và ma ma quay lại với

nhau, nên đồng ý với anh. “Nhưng

mà, pa pa phải hứa với bé Thiên,

không được gạt ma ma quá lâu đó!”

“Được! Ngoéo tay nào.”

Khi tay của hai cha con vừa đụng

nhau, thì cửa mở ra, tốc độ của Võ Vũ

Linh rất nhanh, nằm trở lại giường

ngay, tiếp tục giả vờ bất tỉnh, bé

Thiên cũng vội lau đi mấy giọt nước

mắt, “pa pa, pa pa mau tỉnh lại đi, pa

pa……..”

Đúng là cha con, diễn xuất rất ăn ý,

Triệu Thoại Mỹ chẳng có chút nghi

ngờ gì, hai mắt đỏ lên giống như mắt

thỏ, trong lòng vô cùng đau buồn.

Triệu Thiên Hạo khóc mệt xong, rồi

ngủ thiếp đi. Triệu Thoại Mỹ để con

nằm ngay ngắn ở một bên giường

bệnh, trông coi Võ Vũ Linh suốt thời

gian đó, cho đến hơn mười giờ tối,

anh mới tỉnh lại.

“Anh tỉnh rồi!” Triệu Thoại Mỹ nắm

lấy tay anh, cực kỳ vui vẻ, lại sợ phải

nói cho anh biết sự thật đáng sợ kia.

“Ừ! Đây là đâu?” Ánh mắt của Võ Vũ

Linh vẩn đục, rất hấp dẫn.

“Bệnh viện. Anh vì cứu em, mới bị xe

đụng.”

“Ồ…….. thế bác sĩ nói gì?”

“Ông, ông ấy nói anh không có gì đáng

ngại, chỉ bị…… chỉ bị gãy xương.” Mũi

của Triệu Thoại Mỹ chua xót, cuối

cùng cũng nói không được, vội né

tránh ánh mắt của anh.

Bị liệt mà cô dám nói là gãy xương,

đúng thật là cô vẫn còn nghĩ đến cảm

nhận của anh! Nhưng mà, Võ Vũ Linh

đương nhiên cũng có cách của anh,

cau mày lại, nhìn chằm chằm vào

mắt cô, “em đang gạt tôi sao?”

“Không, không có mà.”

“ Triệu Thoại Mỹ, tôi không cho phép

em nói dối. Em nói cho tôi biết, mọi

chuyện rốt cuộc như thế nào rồi?”

Trong khoảnh khắc đó nước mắt của

cô trào ra, che mặt lại lắc đầu.

“Xin lỗi anh……….. xin lỗi…………. xin

lỗi anh…….”

Nhìn thấy cô khóc đến đau khổ như

vậy, Võ Vũ Linh có chút không đành.

Nhưng kịch hay mới diễn được có

một nữa, không thể bỏ con giữa chợ

được, đành phải nén lòng tiếp tục

diễn tiếp, vẻ mặt tức giận.

“Đừng khóc nữa! Tôi muốn nghe sự

thật.”

Triệu Thoại Mỹ khóc không thành

tiếng.

Cằm của cô bị anh nâng mạnh lên,

nhìn thẳng vào anh, giọng nói mang

theo tiếng khóc nức nở từ kẽ răng đi

ra. “Bác sĩ, bác sĩ nói anh bị liệt

rồi………… không thể đi lại được

nữa………”

Cô đợi anh tức giận, gào thét, điên

cồng trút giận, nhưng sắc mặt anh chỉ

tái đi, không thể tin được hỏi cô:

“Điều em nói, là thật chứ?”

Võ Vũ Linh không muốn diễn quá lố,

mắc công cô nghi ngờ, trên người bị

thương nên cũng không muốn làm to

chuyện. Cho nên, đành phải gi

nguyên dáng vẻ trên cổ nổi đầy gân

lên, cắn chặt môi không nói chuyện.

Nhưng khi Triệu Thoại Mỹ nhìn thấy,

lại càng làm cô đau buồn hơn, khóc

to hơn nữa.

“Em biết anh rất tức giận, anh đừng

nén giận có được không? Em bằng

lòng để anh trút giận mà, cho dù anh

đánh em cũng được, anh cứ đánh đi!

Anh đừng như vậy, em rất đau lòng.”

“Trút giận sao? Trút giận có ích gì?

Trút giận xong có thể thay đổi sự thật

tôi bị tàn tật sao?” Diễn xuất của Võ

Vũ Linh có sự đột phá, sắc mặt tái

mét, nghiến răng lại, giống y như

thật, không hề giống như đang diễn.

“Em cần gì phải khóc chứ? Khôg phải

em hận tôi, vẫn nguyền rủa tôi chết

sao? Bây giờ tôi thê thảm như vậy, em

cần gì phải giả vờ đau khổ vì tôi, tôi

thấy mà ghê tởm.”

“Em không có……….. em không có thật

mà………..” Triệu Thoại Mỹ lắc đầu

liên tục, “em không muốn như vậy

đâu! Là em có lỗi với anh………”

“Em cho rằng một câu xin lỗi, có thể

đổi lại đôi chân cho tôi sao?”

“Em không có ý nghĩ đó, chỉ là em, em

không biết phải làm gì. Em biết anh

oán hận em, bây giờ em sẽ gọi điện

thoại cho Phương Hồng Thủy, bảo cô

ấy đến đây, anh không cần phải nhìn

thấy em nữa……..”

Võ Vũ Linh giữ chặt tay cô lại, trong

mắt lửa cháy hừng hực, vẻ mặt khó

coi, giống như muốn ăn tươi nuốt

sống người khác. “ Triệu Thoại Mỹ,

em cũng thông minh quá nhỉ. Tôi oán

hận em, cho nên không muốn để tôi

nhìn thấy em sao? Hơ, cũng giỏi viện

cớ nhỉ.”

“Em không có viện cớ……”

“Vậy đó là sao hử? Lúc trước em tìm

đủ mọi cách muốn thoát khỏi tôi, bây

giờ tôi là kẻ tàn tật rồi, thì em lại càng

muốn thoát khỏi tôi nhanh hơn chứ

gì!”

“Em không có……….. em không có thật

mà………….. em chỉ rất áy náy, không

có mặt mũi nhìn anh.” Triệu Thoại

Mỹ khóc to hơn, cô biết một cái chân

có ý nghĩ như thế nào, đặc biệt là

người đàn ông có lòng kiêu ngạo cao

như Võ Vũ Linh. Bắt anh phải ngồi

trên xe lăn cả đời, còn tàn nhẫn hơn

giết chết anh.

“Nếu như em cảm thấy áy náy, thì hãy

bù đắp cho tôi thật nhiều đi! Nhớ rõ

cho tôi, ba em nợ gia đình tôi hai

mạng người, em nợ tôi một cái chân.

Cả đời này, em đừng mong có thể trả

hết.”

Giọng nói sắc bén của anh như một

liều thuốc độc chạy vào trong đầu

của Triệu Thoại Mỹ, cô suy sụp thất

vọng mà ngã xuống ghế, giống như bị

ngã xuống vực sâu đen tối lạnh lẽo.

Cô không biết tại sao ông trời lại tàn

nhẫn với cô như vậy, cô vẫn luôn

muốn thoát khỏi số phận khủng

khiếp này lại không thể thoát được,

ngược lại còn quấn lấy nhau càng sâu

hơn càng đau khổ hơn.

Nếu như nói đây là tội nghiệt của kiếp

trước mà cô không cần phải gánh

trên lưng, cho nên anh không có

quyền giày vò cô. Nhưng bây giờ, lại

là cô thiếu nợ anh, cho nên cô phải

chịu trách nhiệm. Cho dù anh đối xử

cô như thế nào, cô cũng không nên có

bất kỳ câu oán than nào.

Ánh mắt tuyệt vọng của cô làm cho

Võ Vũ Linh xao động, cảm thấy mình

quá tàn nhẫn. Nhưng anh nói với

mình, đây là sự trừng phạt cô đáng

phải chịu. Cô tàn nhẫn chà đạp trái

tim anh, làm cho anh đau đớn không

nguôi. Cho dù anh có đối xử với cô

như thế nào, cũng không có gì đáng

trách cả.

Giày vò, bây giờ mới bắt đầu.

Từ ngày đó về sau, Triệu Thoại Mỹ chỉ

có thể không rời nửa bước ngồi ở bên

giường chăm sóc Võ Vũ Linh, phục vụ

anh ăn cơm, giúp anh đi vệ sinh. Tâm

trạng của anh lúc nắng lúc mưa, lúc

thì giống như chẳng hề xảy ra chuyện

gì, lúc thì lại vô cớ nổi giận với cô,

dùng đủ loại ngôn từ để công kích

châm chọc cô.

Nhưng cô vẫn nhẫn nhịn, nén sự uất

ức và nước mắt vào trong lòng. Lúc

đêm khuya yên tĩnh, mới trốn ở góc

cầu thang một mình lặng lẽ ngồi

khóc.

Có lúc ngay cả bác sĩ cũng đau lòng

thay cho cô, muốn nói cho cô biết sự

thật. Nhưng lại e ngại thế lực của

Võ Vũ Linh, chỉ thể ăn nói dè dặt.

Bọn họ thật không hiểu nổi, rõ ràng

hai người yêu nhau đến như vậy, tại

sao phải hành hạ lẫn nhau như vậy,

yêu đến rối ren như vậy, đau khổ như

vậy, hai người cũng bị thương đầy

người. Không lẽ một tình yêu long

trời lở đất, ngược đãi nhau đến tan

nát con tim mới là tình yêu chân

thành sao?

Yêu như vậy, quá nặng nề quá đau

khổ, làm cho tình cảm giữa hai bên

mất hết chẳng còn gì, cuối cùng khó

có thể quay về với nhau.

Cho đến khi nào, bọn họ mới gỡ hết

khúc mắc, thẳng thắn với nhau đây.

Hiểu được một tình cảm bình dị, mới

chính là nơi chốn của tình yêu, mới

chính là hạnh phúc đích thật……..

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top