Chương 137
Chương 137:
Hơ? Lẳng lơ sao? Đói khát sao? Nghe
xem anh ta đang nói gì kìa? Ở trong
mắt anh, cô là người phụ nữ không
biết xấu hổ đến vậy sao? Anh có tư
cách gì nói câu đó chứ, cả thế giới này
người không có tư cách sỉ nhục cô
chính là anh, Võ Vũ Linh!
Sự tức giận đã xông thẳng lên não,
Triệu Thoại Mỹ chống trả lại một
cách quyết liệt.
"Đúng vậy! Anh nói đúng đó! Tôi
không thể thiếu đàn ông được đó. Cho
dù tôi đi đến đâu, xung quanh đều
phải có rất nhiều đàn ông, tôi cảm
thấy rất sung sướng khi được đàn ông
vây quanh đó. Nhưng dù tôi có thiếu
đàn ông như thế nào, tôi cũng không
thèm anh, anh làm cho tôi cảm thấy
thật ghê tởm! Cho dù đàn ông trên
thế giới này đều chết sạch, tôi cũng sẽ
không.......... ưm........."
Một chữ Võ Vũ Linh cũng không
muốn nghe tiếp, thì đã hôn thẳng lên
môi cô. Giữ chặt hai đôi tay đang giãy
dụa của cô trên đỉnh đầu, tức muốn
điên lên, thiếu điều muốn xé xác cô
ra.
Anh giống như một con báo săn bị
chọc giận, gấp rút lóc da xẻ thịt con
mồi, nuốt vào trong bụng. Bắt lấy cô,
đè chặt trên tường, cả người cô gần
như dính chặt trên vách tường.
"Buông ra........ ưm........ Võ Vũ Linh anh
mau buông tôi ra.......... anh buông ra
đi........... anh cái đồ khốn khiếp này,
mau buông tôi ra........."
"Suỵt, bé Thiên đang ở ngoài, chắc em
cũng không muốn con nhìn thấy đâu
nhỉ?" Võ Vũ Linh nở nụ cười lạnh lẽo
với cô, nói xong, vươn một cánh tay
ra, khóa cửa phòng lại. Càng oán hận
cô, thì anh càng muốn cô, nóng vội
không chịu được muốn chiếm hết
mọi thứ của cô, đẩy cô vào khoảng
không, khiến cô chỉ có thể thuộc về
mình.
"Ưm....... anh đừng đụng vào tôi...........
tôi hận anh........."
Anh cắn gặm liếm láp trên cái cổ
trắng nõn của cô, nở nụ cười chế giễu
với ánh mắt tràn đầy oán hận của cô.
"Hận tôi sao? Vậy em cứ tiếp tục hận
tôi đi............. giữa chúng ta, vốn dĩ chỉ
có hận thù thôi."
Mà không có tình yêu!
"Cho nên chúng ta cùng nhau xuống
đi ngục đi........." Anh nói câu này với
vẻ hung ác, động tác ở bên dưới cũng
rất hung tợn, kéo quần ở bên dưới
người cô xuống, chôn người mình
vào sâu trong cơ thể cô.
Cơ thể khô khốc bị xâm phạm một
cách tàn bào, cơ thể bị anh đè mạnh
lên tường, đèn nén tới biến dạng,
Triệu Thoại Mỹcắn chặt môi, nhưng
thỉnh thoảng vẫn phát ra tiếng kêu
đau khổ, "a....."
Cả cơ thể đón nhận trong sự tuyệt
vọng, mái tóc bay phấp phới giống
như thác đổ, trong sự đau khổ còn
mang theo một vẻ đẹp thướt tha.
"Kêu lên đi, tại sao không kêu? Nhẫn
nhịn không khó chịu sao?" Biết rõ bé
Thiên ở bên ngoài, cô không dám kêu,
nên Võ Vũ Linh càng có ác ý khiêu
khích cô hơn.
Hai bàn tay to lớn bao bọc nơi đẫy đà
của cô, năm ngón tay bóp chặt, xoa
nắn thật mạnh, giống như muốn bóp
nát nó ra, cô đau đến mức thở không
nổi.
Ở bên dưới không ngừng ma sát, ở
trong cơ thể cũng không tự chủ chảy
ra ít dịch, làm giảm bớt sự đau đớn,
cũng bắt đầu dâng lên một sự thoải
mái đến kỳ lại, trên làn da trắng nõn
của cô cũng bắt đầu đỏ ửng lên.
Võ Vũ Linh biết cô cảm cảm giác,
nhưng vẫn còn cắn răng chịu đựng,
bướng bỉnh muốn chết, anh rất ghét
dáng vẻ này của cô, nên động tác của
bên dưới càng mạnh mẽ hơn.
Cả người Uất Noãn Tâm run rẩy, bị ép
buộc phải bắt kịp tiết tấu của anh,
nhưng cám cảm giác thoải mái da thịt
này, làm cho cô khó mà chấp nhận
được, trong lòng lại vì thế mà càng
đau khổ hơn.
Không nên như vậy, cô không nên có
cảm giác với anh mới đúng! Không lẽ
giống như anh nói, mình là một
người phụ nữ lẳng lơ sao? Không! Cô
không phải vậy!
Ngay lúc quan trọng nhất, Võ Vũ Linh
gia tăng tốc độ, điên cuồng ra vào,
nhấc mông của cô lên. Trong hai đôi
mắt đỏ au tỏa ra sự tức giận, gần nhẹ,
"kêu đi! Kêu ra đi!"
"A......"
Cô phát ra tiếng thét chói tai trong lúc
lên đỉnh, Võ Vũ Linh cũng giải phóng
mình trong cơ thể của cô.
Cơ thể ướt át của hai người dính chặt
vào nhau, rất lâu cũng chưa rời khỏi.
Vài phút trôi qua, tất cả mới bình tĩnh
trở lại. Một sự xấu hổ dâng lên trong
lòng, hai mắt Triệu Thoại Mỹ đỏ hoe,
dùng sức đẩy Võ Vũ Linh ra.
"Đồ cầm thú, anh đừng dụng vào tôi!"
"Tôi cầm thù sao? Vậy em chính là gái
rồi." Anh trả lời không chút nể nang
gì, "Người vừa tới đỉnh, cũng đâu chỉ
một mình tôi! Em cũng nên xem thử
dáng vẻ vừa nãy của em hưởng thụ
biết bao nhiêu."
"Câm miệng đi!"
"Sao nào? Em không muốn nghe?
Nhưng cơ thể của em đáp lại rất
mãnh liệt mà. Ở dưới cơ thể của mỗi
người đàn ông, em đều rên rỉ giống
lúc nãy sau?" Trước mắt hiện lên
cảnh cô nằm ở dưới cơ thể của
Nguyễn Hữu Quốc giống như vậy,
Võ Vũ Linh chỉ muốn giết người.
Cô là của riêng anh! Người phụ nữ của
anh, người đàn ông khác dám nhúng
chàm, anh nhất định không để kẻ đó
chết có chỗ chôn.
"Anh vô liêm sỉ." Triệu Thoại Mỹ tức
đến nỗi cả người đều lạnh run lên.
Không muốn nhìn thấy gương mặt
này nữa, lặng lẽ lấy lau hết những
chất dịch của anh trên người cô,
chúng nó giống như đang mỉa mai sự
lẳng lơ của cô, dường như đang nở nụ
cười chế giễu sự thấp hèn của cô.
Nhìn thấy cô tỏ thái độ mình giống
như chịu một sự uất ức rất lớn, Võ Vũ
Linh vừa tức giận, lại đau lòng.
Không thể nhìn tiếp nữa, đưa tay ra
cầm lấy cái khăn của cô.
"Để tôi giúp em."
"Không cần! Đừng đụng vào tôi!"
Triệu Thoại Mỹ khàn giọng kêu lên,
làm Võ Vũ Linh giật mình, cau mày.
"Em làm như vậy để làm gì? Em ghét
tôi đến như thế này sao?"
"Ghét ư?" Triệu Thoại Mỹ rơi nước
mắt mịt mờ nhìn anh, nhưng sự oán
hận lại giống như một con gai sắc bén
xuyên quan làn nước mắt, làm cho
lòng anh nguội lạnh, cô cười mỉa.
"Chán ghét đã không còn đủ để hình
dung nỗi oán hận của tôi với anh, tôi
hận anh, tôi hận anh chết đi được!"
Mỗi lần bị anh chạm vào, cô đều thấy
buồn nôn, rất ghê tởm.
Nỗi oán hận mãnh liệt, làm cho lòng
Võ Vũ Linh nguội lạnh. Anh thừa
nhận lúc đó chính mình cảm nhận
được nỗi đau chưa bao giờ có, rất đau
rất.
Nhưng anh không muốn tỏ ra ở trước
mặt cô, vì thế, anh mắt càng trở nên
lạnh lẽo, mỉa mai.
"Vậy thì em cứ hận đi! Cảm giác của
tôi với em cũng như vậy thôi."
Có lẽ từ lúc bắt đầu, vận mệnh đã an
bài hai người họ chỉ có thể tra tấn lẫn
nhau. Cho dù như vậy rất đau khổ,
anh vẫn không muốn buông tay. Anh
có cảm giác, một khi anh từ bỏ cô, cả
cuộc đời của anh cũng theo đó kết
thúc luôn.
Tình yêu và thùa hận pha trộn với
nhau, lúc nào cũng cắn xé trái tim
anh, anh cũng vì vậy mà chịu đủ mọi
tra tấn, nhưng anh cũng không có
cách nào khác, bởi vì............ anh yêu
cô! Có trốn tránh như thế nào, cũng
không có cách nào thay đổi được sự
thật này...........
Đêm khuya.
Tại quán bar. Bên trong hàng ghế VIP
có hai người đàn ông đẹp đang ngồi,
trong đó có một người không ngừng
uống rượu, dáng vẻ giống như không
uống rượu thì sẽ sống không nổi. Đầu
tóc bù xù, quần áo lộn xộn, vô cùng
nhếch nhác. Đôi mắt mông lung,
giống như mất đi linh hồn, chỉ còn lại
một cái xác khô héo mà thôi.
Người đàn ông bên cạnh thì ăn mặc
gọn gàng, rút ra một điếu thuốc, ánh
mắt thờ ơ mà nhìn, vẻ mặt cứng rắn
như thép. Cho đến khi người đàn ông
kia uống hết chai Whisky thứ tư, anh
ta thấy không vừa mắt nữa, mới giật
ly rượu của người kia lại.
"Cậu đừng uống nữa! Cậu muốn uống
đến say chết sao?"
Hữu Quốc uống đến nỗi hai má đỏ
ửng, say khướt, tức giận gào thét.
"Mặc kệ tôi đi, trả, trả rượu lại cho
tôi!" Nếu có thể uống say được thì tốt,
say chết rồi, trái tim sẽ không còn
đau đớn nữa.
Nhưng đáng ghét nhất đó là, càng say
lại càng tỉnh táo, mà càng tỉnh táo thì
lại càng nhớ đến người phụ nữ mình
hận đến tận xương tủy, cũng là người
mình yêu nhất. Trong đầu giống như
bị trúng lời nguyền rủa, mỗi phút
mỗi giây đều rất đau, đau muốn chết
đi được, trái tim như vỡ nát.
Lâm Nam giữ chai rượu lại, có làm
cách nào cũng không bị buông tay.
"Tôi nói cậu đừng có uống nữa, có
nghe không hả!"
Đây còn là một Hữu Quốc hăng hái,
kêu ngạo mà anh đã từng quen biết
sao? Tựa như một kẻ đáng thương,
chẳng làm được gì!
"Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ
thôi sao? Cậu cần gì phải như vậy hả?
Người ta đã không cần cậu rồi, giờ
cậu ngồi uống rượu cho ai coi? Cậu
cho rằng mình như vậy, người phụ nữ
độc ác kia sẽ quay về sao?"
Lời nói mặc dù khó nghe, nhưng nếu
không nói như vậy, cậu ta mãi mãi
cũng không tỉnh ra. Bảy năm trước
cậu ấy ở nước ngoài, có một lần đã
nghe thấy cậu ta vì người phụ này
uống rượu. Cho rằng cậu ấy đủ đâu
khổ rồi, cái đầu cũng tỉnh ra rồi, ai
ngờ sau này còn dây lấy nhau suốt
bảy năm trời, chỉ vì một người phụ
nữ!
Bọn họ từ nhỏ đã con của trời rồi, bên
cạnh chưa bao giờ thiếu phụ nữ, cưa
đổ đám phụ nữ rất dễ dàng, thay phụ
nữ như thay áo. Người đẹp mấy cũng
đã thấy qua rồi, cho dù thích người
phụ nữ đó đi nữa. Bên ngoài nhiều
người đẹp đến vậy, gặp dịp thì chơi
thôi, cũng chẳng thiếu. Dù sao thì,
đàn ông đều là động vật suy nghĩ
bằng nửa người dưới, tình dục và
tình yêu phân biệt rất rõ, chẳng là
vấn đề gì cả.
Nhưng sáu năm qua, mỗi lần bọn họ
tụ họp lại, muốn tìm phụ nữ cho cậu
ấy, đều bị cậu ấy tự chối. Đừng nói
đến chuyện lên giường, ngay cả đụng
cũng chẳng thèm đụng đến. Mọi
người đều chọc ghẹo cậu ta, nói con
sói trăng hoa cũng ăn cỏ, vô dụng,
cậu ấy cũng chẳng thèm để ý đến,
trong lòng chỉ chung thủy với người
phụ nữ kia.
Khó khăn lắm mới nghe thấy tin bọn
họ đám cưới, anh cũng mừng thay
cho cậu ấy. Chuyện lớn nhỏ gì cũng
buông bỏ, hết lòng chuẩn bị hôn lễ
giúp cậu ấy, diễn tập làm phụ rể.
Nhưng người phụ nữ đáng chết kia,
dám bỏ chạy ngay hôn lễ.
Lúc đó anh nhận ra được chút gì đó,
chỉ ngại không nhúng tay vào. Kết
quả mấy ngày sau, cậu ấy lại trở
thành thế này đây. Mỗi ngày đều uống
say như chết, hôn mê bất tỉnh, ai
khuyên cũng không nghe. Anh nhìn
thấy mà đau lòng.
Những lời nói của Lâm Nam như kim
đâm vào tai của Hữu Quốc, anh tức
giận, đau khổ, trong lòng điên cuồng
gào thét.
"Im miệng! Đừng nhắc đến cô ta!"
Giọng điệu lạnh lẽo và tàn bạo, thiếu
điều không thể ném hết cả thế giới.
"Tôi không nhắc đến cô ta, vậy cậu có
thể quên sao? Cậu xem dáng vẻ bây
giờ của cậu như thế nào, cô ta không
còn cần cậu nữa, cô ta đá cậu rồi, cậu
tỉnh lại đi!"
"Tôi bảo cậu im miệng, có nghe thấy
không!" Hữu Quốc thẹn quá thành
giận, nện cho Lâm Nam một đấm lên
mặt.
Anh một lúc sau mới nhận ra, cũng
tức giận, nhưng hai tai nắm chặt lại
không đánh trả.
"Cậu vì người đàn bà kia mà đánh tôi,
cậu dám ra tay với anh em sao?"
Bước chân của Hữu Quốc chao đảo,
nhưng trong mắt lại bùng cháy lửa.
"Cậu dám nhắc đến cô ta, thì chúng ta
ngay cả anh em cũng đừng làm nữa."
"Được thôi! Vì một người đàn bà lòng
lang dạ sói, ngay cả anh em cũng
không cần........... vậy tôi coi như chưa
từng có người anh em như cậu!" Lâm
Nam đá ghế sofa, mặt mày đen thui
bỏ đi.
Hữu Quốc ngã người xuống ghế sofa,
tiếp tục uống rượu. Trong lúc đó có
không ít phụ nữ đến trêu ghẹo anh,
nhưng đều bị anh dọa bỏ chạy.
Anh không biết mình đã uống bao
nhiêu, chỉ không ngừng chuốc say
mình, để quên đi Triệu Thoại Mỹ.
Nhưng anh nhận ra có uống nhiều
bao nhiêu cũng tỉnh như vậy, càng
cảm thấy buồn rầu hơn, nên đứng
dậy lảo đảo đi ra ngoài.
Lúc đi qua trung tâm sàn nhảy, đụng
phải một người đàn ông, tên đó động
tay với anh, mắng chữi chí chóe. Anh
không nói chữ nào, đá phăng tên đó.
Sau đó, có vài tên đàn ông xông đến,
thượng cẳng chân hạ cẳng tay với
Hữu Quốc. Trong lúc hỗn loạn, Hữu
Quốc bị đánh, cơ thể đau đớn, lại có
thể giảm bớt một chút đau khổ trong
lòng. Cho nên, anh từ bỏ đánh trả, để
mặc cho bọn họ đánh mình tả tơi,
khắp người đều là vết thương, bị ném
ở hẻm sau của quán bar, té vào đống
rác dơ bẩn.
Tiếng sấm chớp vang rền, điên cuồng
gào thét, một cơn mưa to bất thình
lình đổ xuống, giống như một cây roi,
quất mạnh vào trong người của Hữu
Quốc. Trái tim anh rất đau, nỗi đau
khổ này, long trời lở đất, không có bất
kỳ cách nào có thể làm giảm bớt
được.
Anh bật khóc, hai hàng nước mắt ấm
nóng chảy xuống, trên mặt đã không
còn phân biệt được đâu là nước mắt
và đâu là nước mưa. Càng khóc lại
càng đau khổ, gào thét khóc lớn.
"Tại sao............... tại sao em lại đối xử
tôi như vậy......... Triệu Thoại Mỹ..........
tôi hận em............. tôi hận em............"
Tiếng gào khóc dần trở thành tiếng
nức nở, "vì sao lại đối xử anh như
vậy............. anh yêu em mà...........
Thoại Mỹ...... em quay về đi.......... quay
về đi............"
Lâm Nam sau khi ra khỏi quán bar,
mặc dù rất tức giận, nhưng vẫn lo
lắng sợ Hữu Quốc chảy ra chuyện,
nên gọi điện thoại cho Lâm Mạt, kêu
em ấy đến xem cậu ta.
Cô vội vàng chạy đến quán bar, không
nhìn thấy Hữu Quốc, nghe nói lúc nãy
có người vừa mới đánh nhau, vội
vàng chạy đến hẻm sau quán bar,
nhìn thấy Hữu Quốc vô cùng nhếch
nhác, đang cuộn tròn lại mà khóc.
Trái tim, ngay lúc đó đau đến sắp vỡ
tan ra, không có cách nào tin vào mắt
mình khi nhìn thấy người đó chính là
tổng tài luôn kiêu ngạo hay đùa bỡn
của mình.
Cô mau chóng chạy đến bên Hữu
Quốc, che dù giúp anh.
"Tổng tài, chúng ta mau về thôi? Tổng
tài?"
Cô mượn ánh đèn để nhìn cho rõ, trên
mặt anh đầy vết thương, trên trán
còn chảy máu, cô sợ hãi.
"Trời ạ, anh bị thương rồi! Tôi đưa
anh đến bệnh viện." Tình trạng của
anh bây giờ rất tồi tệ, cô không biết
phải làm sao mới ổn đây, ngay cả
đụng cũng không dám đụng vào anh.
"Tổng tài, một mình anh có thể đứng
dậy được không? Có cần tôi gọi xe cấp
cứu không?"
Hữu Quốc hơi cúi đầu, anh mắt ngây
dại chết lặng, miệng cất ra những
tiếng thì thào rất nhỏ.
"Anh nói gì vậy? Tôi nghe không rõ."
Mưa quá lớn, cô không có cách nào
nghe thấy rõ.
Nhã Thy đành phải để sát lổ tai vào,
mới lờ mờ nghe rõ Hữu Quốc đang
thì thào tên Thoại Mỹ.
"Em đừng bỏ rơi anh được không?
Thoại Mỹ.......... em đừng bỏ rơi
anh........... anh xin em............" Tiếng
cầu xin hèn mọn mà đáng thương,
làm cho người khác nghe thấy mà
đau lòng.
Nhã Thy vừa tốt nghiệp xong thì vào
làm việc tại Nguyễn thị ngay, giữ vai
trò thư ký của Hữu Quốc. Cho đến
bây giờ, đã bảy năm rồi. Hữu Quốc
quá ưu tú, tỏa sáng đến chói mắt, anh
là giấc mơ của biết bao cô gái. Ngay
cả cô đây, cũng từng mơ mộng về anh.
Nhưng từ lúc bắt đầu, cô biết rõ trong
lòng anh chỉ có một mình Triệu Thoại
Mỹ, cho nên cô đã dứt khoát cắt đứt
tình cảm với anh, quen bạn trai khác.
Trong bảy năm qua, tình cảm của anh
dành cho Triệu Thoại Mỹ quá sâu
đậm, vô cùng hết lòng với cô ấy, cô
chứng kiến cảnh đó, cảm thấy rất
ngưỡng mộ, cũng rất ghen tỵ.
Nhưng mà, Triệu Thoại Mỹ cũng là
một người rất ưu tú, đối đãi với mọi
người cũng rất hiền lành và chân
thành. Bản thân cô là một người phụ
nữ, cô khó lòng chán ghét cô ấy, hai
người vẫn trở thành bạn tốt với nhau.
Nhưng nhìn thấy Hữu Quốc như thế
nào, Nhã Thy cũng có chút oán hận
Triệu Thoại Mỹ. Cô ấy rõ ràng đã có
một người đàn ông tốt nhất xuất sắc
nhất chung tình nhất thế giới này rồi,
tại sao cô ấy còn không biết trân
trọng, phải làm anh đau khổ đến vậy.
Trái tim của cô, làm bằng sắc thép
hay sao?
Nếu như là cô, cô nhất định sẽ trân
trọng anh, để anh trở thành người
đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này.
Nhìn thấy trước mặt bỗng hiện ra một
dáng người, Hữu Quốc cố gắng ngẩng
đầu lên, hai mắt nhìn thẳng đôi mắt
lo lắng kia. Do men rượu, bóng người
ở trước mắt không ngừng ẩn hiện.
Đến khi anh nhìn rõ, thì ra là Triệu
Thoại Mỹ, anh tức giận, cũng xúc
động, lại lo sợ, vô số cảm xúc phức
tạp đan xen lẫn nhau, nhưng anh vẫn
vội vàng giữ cô lại, sợ cô sẽ đi mất.
"Thoại Mỹ, là em sao Thoại Mỹ? Em
đến gặp anh rồi.........." Anh giống như
một người đang chìm trong tuyệt
vọng thì đột nhiên nhìn thấy một tia
hy vọng, mặc kệ tất cả chỉ muốn giữ
lấy.
Anh nắm lấy cổ tay của cô, ánh mắt
kích động phát sáng lên, không ngừng
gọi tên cô. "Thoại Mỹ........"
Tay của Nhã Thy bị anh nắm rất đau,
giãy dụa cố thoát ra.
"Tổng tài, tôi không phải là Thoại Mỹ,
tôi là Nhã Thy............ anh nhìn cho kỹ
đi."
Nhưng anh chắc chắn là cô, vui mừng
đến chảy nước mắt, dùng hết sức kéo
cô vào trong lòng, ôm thật chặt không
chịu buông ra, ước gì có thể nhập cô
vào trong cơ thể mình. Đầu của anh
vùi vào cổ cô, nóng vội lại vui mừng
hô lên.
"Cuối cùng em cũng quay về rồi........
em cuối cùng quay về rồi........... anh
biết em sẽ không bỏ anh mà............"
"Tổng tài, anh buông tôi ra, tôi không
phải là Thoại Mỹ đâu mà..........."
"Không, chính là em! Em còn muốn bỏ
trốn sao? Anh sẽ không để em đi!"
Anh khản giọng mà quát to, trong
lòng nói với chính mình không thể
buông cô ra, nhất định không thể!
Anh không thể để cô rời khỏi anh
thêm lần nữa, không có ai có thể
cướp cô đi!
Giọng nói của anh cực kỳ run rẩy,
mang theo đầy sự cầu xin, làm cho
Nhã Thy không nỡ đẩy anh ra. Mặc dù
cô bị coi là người thay thế, nhưng chỉ
cần có thể an ủi anh được chút nào,
cô cũng bằng lòng rồi.
Cô buông lỏng tay ôm anh lại, chiếc ô
rớt xuống đất.
"Vâng! Em sẽ không đi........... em sẽ ở
bên anh............. anh đừng đau khổ
nữa, được không?"
"Có thật em sẽ không rời xa anh nữa
chứ?" Bởi vì anh đã chịu quá nhiều
đau khổ, Hữu Quốc vẫn rất lo lắng,
giống như một đứa trẻ chịu uất ức,
cất tiếng nức nở nho nhỏ. "Lần trước
em cũng nói sẽ không bỏ rơi anh mà,
cuối cùng em vẫn bỏ đi............. anh
không muốn..........."
"Thật mà, em sẽ không rời xa anh
nữa, em thề."
Mưa to tầm tả, những giọt mưa lốp
đốp rơi xuống người hai người, cả
người đều ước nhẹp. Hai cơ thể dám
chặt vào nhau, truyền hơi ấm cho
nhau.
Đêm đó ở Đài Bắc, cả bầu trời đều là
mưa, ngay cả trong không khí cũng
tràn ngập sự đau khổ làm tan nát cả
cõi lòng.
.................
Tại Hà Lan.
Triệu Thoại Mỹ sợ hãi gọi tên Hữu
Quốc, tỉnh lại sau cơn ác mộng,
hoảng hốt vẫn chưa bình tĩnh lại, thở
hồng hộc. Ở trong mơ cô thấy anh bị
xe đụng, nhưng cô gọi thế nào anh
cũng không nghe, anh còn nở nụ cười
với mình dưới ngọn đèn xanh chói
mắt, đáng sợ quá đi!
Vừa nghĩ đến anh, trái tim của cô rất
đau đớn, rất áy náy.
Cảm giác áy náy của cô dành cho anh,
cho dù cô có chết đi, cũng không thể
bù đắp được, nhưng cô cũng không
còn cách nào khác. Ngoài việc ở trong
lòng lặng lẽ nói nói xin lỗi anh, cô
cũng chẳng làm gì được.
"Sao hả? Mơ thấy tên đó chết sao?"
Một giọng nói chế giễu lạnh lẽo vang
lên bên tai.
Triệu Thoại Mỹ giật mình. Nhìn rõ lại,
Võ Vũ Linh đang đứng ở bên giường,
sắc mắt tái mét, khó coi. Lúc này cô
cau mày, hỏi một cách chống đối:
"Anh đứng ở đây bao lâu rồi? Anh lấy
tư cách gì vào phòng tôi hả? Cút ra
ngoài đi!"
Võ Vũ Linh mặc kệ cô, "nếu như em lo
lắng cho thằng đó đến vậy, thế có cần
quay về Đài Loan thăm nó không, nói
không chừng nó đã bị xe đụng chết
rồi, cũng vừa đúng lúc em có thể gặp
mặt tình nhân lần cuối cùng, tiễn nó
về nơi an nghỉ cuối cùng!"
Cô căm hận cãi lại. "Miệng chó không
mọc được ngà voi, người đáng chết
phải là anh đó!"
Anh giữ chặt cằm của cô cô lại, tức
giận trừng mắt nhìn cô.
"Em nói gì hả? Nói lại lần nữa xem."
"Tôi nói anh đáng chết!"
Cô hận anh đến vậy, chỉ mong anh
sớm chết quách đi sao? Võ Vũ Linh
nhận thấy mình vì câu nói này của cô
mà cảm thấy không vui, vô cùng bực
mình. Nhưng anh không muốn tức
giận với cô, điều này chứng tỏ anh
càng quan tâm nhiều cô hơn, tức giận
nở nụ cười.
"Nếu đã như vậy, tôi sợ rằng phải để
em thấy vọng rồi! Người độc ác
thường sống rất dai, em càng muốn
tôi chết, tôi sẽ càng sống tốt hơn nữa,
hơn nữa còn quấn lấy em cho đến
cùng. Cả đời này, em đừng mong
thoát khỏi tôi!"
"Anh quá đê tiện, vô liêm sỉ."
"Thì sao nào? Em mới biết sao? Con
người tôi là vậy đó! Cho nên em đừng
hy vọng có thể qua lại với Hữu Quốc.
Lúc em ở dưới cơ thể tôi run rẩy rên
rỉ, thì đã rất dơ bẩn rồi, tên đó không
thể nào thích một người phụ nữ dơ
bẩn như em đâu, em nên chấm dứt
cái ý nghĩ này đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top