Chương 136

Chương 136:

"Níu kéo sao?" Anh lại nói ra những

chữ nào sao? Phương Hồng Thủy hỏi

bằng giọng run rẩy,

"ở bên cạnh em, làm cho anh đau khổ

đến vậy sao?"

"Không phải đau khổ! Chỉ là anh

không thể cho em những gì em muốn,

anh không muốn kéo em vào."

"Do anh không muốn kéo em vào, hay

là anh sợ em kéo anh vào hả?"

Phương Hồng Thủy ngàn lần không

ngờ đến, mình đã bỏ ra sáu năm trời,

nhưng cũng không thể níu kéo lại

được một chút nào trái tim của một

người đàn ông. Cô đã cố gắng hết sức

mình, nhưng trong giây phút Triệu

Thoại Mỹ trở về Đài Loan kia, mọi

thứ đều trở thành con số không.

Cái cảm giác này, rất thất vọng, mọi ảo

tưởng đều vỡ tan, bản thân đã tốn rất

nhiều công sức, trả giá hết sáu năm,

chỉ đổi lại được một câu không còn

yêu nữa của anh, còn con ả đê tiện

Triệu Thoại Mỹ kia chẳng làm gì, lại

có thể chiếm hữu được trái tim anh

suốt bảy năm.

Cô chưa bao giờ có cái cảm giác thất

bại ê chề đến vậy, muốn có lại không

thể có được. Cô rất ghen tỵ, rất đau

khổ, nỗi đau khổ này, khắc sâu vào

trong trái tim, làm cho cả con người

đều trống rỗng.

Võ Vũ Linh cúi thấp đầu, chần chừ

một lúc, mới cúi đầu nói một câu.

"Cứ coi như............. anh không muốn

hai bên níu kéo lẫn nhau. Anh đi đây,

em hãy chăm sóc mình cho thật tốt

nhé."

"Không được............ em không cho anh

đi............" Phương Hồng Thủy nhào

đến giữ anh lại, nói như thế nào cũng

không chịu buông tay. Khóc thét,

nước mắt chảy xối xả.

"Thủy Nhi........"

"Daddy, mammy, daddy mammy đang

làm gì vậy?" Bé Duyệt Đào ôm con

búp bê barbie đứng ở cửa, ngỡ ngàng

nhìn hai người.

Phương Hồng Thủy giống như vớ

được một cọng cỏ cứu mạng cuối

cùng, vội kéo Duyệt Đào lại nhờ giúp

đỡ.

"Duyệt Đào, daddy con muốn chạy

theo người đàn bà khác đó. Mau giúp

mammy giữ daddy con lại đi."

"Thủy Nhi!" Võ Vũ Linh quát lớn,

"em ở trước mặt Duyệt Đào nói bậy gì

đó."

"Em không có nói bậy, chính anh

muốn đi tìm Triệu Thoại Mỹ mà!"

"Nhưng em cũng không thể ở trước

mặt Duyệt Đào......"

"Sao hả? Anh dám làm, anh còn không

dám nhận sao? Em muốn để cho

Duyệt Đào biết, người ba mà nó tôn

trọng nhất là người đàn ông như thế

nào!"

"Daddy, mammy, daddy mammy đừng

cãi nhau được không? Duyệt Đào rất

sợ........" Hai đôi mắt to như chú nai

con đầy nước mắt, ôm chặt lấy con

búp bê barbie.

"Duyệt Đào Ngoan, con đừng sợ,

daddy ở đây mà." Võ Vũ Linh không

thể ép buộc mình nhẫn tâm, cũng

không có cách nào nhẫn tâm với

Duyệt Đào, đây chính là con gái anh

yêu nhất mà!

Anh ngồi xổm xuống, bé Duyệt Đào

vội ôm lấy cổ anh.

"Daddy, daddy đừng đi được không?

Con xin ba đừng đi........."

Trái tim của Võ Vũ Linh như tan chảy

ra, gật đầu, vỗ nhẹ bả vai của con gái,

"được rồi! Daddy không đi, tối nay

Daddy ngủ với Đào Đào được không?"


"Vâng! Mammy, mammy cũng ngủ với

Đào Đào."

"Được! Mammy ngủ với Đào Đào!"

Phương Hồng Thủy nhìn bóng lưng

của Võ Vũ Linh, biết rõ trái tim của

người đàn ông này đã không còn ở

bên người mình. Cho dù có cố gắng

như thế nào, cũng không thể lấy lại

trái tim của anh. Nhưng cô nhất định

không thể mất đi anh, không từ bất

cứ giá nào để giữ anh lại.

Cho dù phải lợi dụng Đào Đào, cũng

không thể để anh đi!

................

Hà Lan

Một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô

Rotterdam.

Dân cư rất ít, phong cảnh tuyệt đẹp,

bình yên đến nỗi cứ ngỡ như chốn

thần tiên. Người dân ở đây tha thiết

sự yên bình, tha thiết cuộc sống, mỗi

một căn nhà, đều được ô điểm bằng

hoa tươi và những dây leo, giống như

một thế giới nhỏ trong truyện cổ tích.

Một ngôi nhà có mái chóp màu đỏ

thuộc kiểu kiến trúc Shaman, bên

trong vườn hoa trồng đầy hoa tulip.

Mùa xuân sắp đến, vạn vật đều tràn

đầy sức sống, những con ong mật và

những con bướm cũng bay ra hoạt

động từ sớm, trong vườn hoa đều

chìm trong cảnh vui vẻ sôi nổi.

Xe đưa đón học sinh dừng lại ở trên

đường.

Triệu Thiên Hạo xuống xe, vô cùng lễ

phép vẫy tay chào tạm biệt Miss, tung

tăng vui vẻ chạy về nhà. Cách nhà

còn một khoảng xa liền hô to, "ma

ma, con về rồi!"

"Cục cưng về rồi à!" Triệu Thoại Mỹ

đang xem báo thì ngẩng đầu lên. Nở

nụ cười với bé Thiên Hạo.

"Ngoan! Con đi rửa tay trước đi."

Triệu Thiên Hạo rửa tay xong trở ra,

đi đến bên Triệu Thoại Mỹ, tò mò mở

to hai mắt ra.

"Thông tin tuyển dụng sao?"

"Ừ!" Cô không để dành nhiều tiền, sau

khi thuê căn nhà này xong, cũng

không còn lại bao nhiêu, nên nhất

định phải mau chóng tìm được việc,

nếu không cuộc sống sau này sẽ khó

khăn rồi. Nơi thị trấn nhỏ này rất yên

bình, gần như không cần đến luật sư,

cho nên cô chỉ có thể tìm những công

việc như gia sư tại nhà thôi.

"Ma ma cực khổ rồi, bé Thiên rót ly

nước cho ma ma nha."

"Ừ! Bé Thiên ngoan!"

Triệu Thoại Mỹ tìm thấy được vài

công việc phù hợp với điều kiện cũng

mình, trong lúc đang chọc lọc lại, thì

chuông cửa vang lên. Cô vội chạy ra

mở cửa, ở bên ngoài có một người

đàn ông Hà Lan ăn mặc đơn giản, mái

tóc màu vàng mềm mại, hai đôi mắt

màu lam như nước biển.

"Henry, sao anh lại đến đây?" Triệu

Thoại Mỹ nói chuyện lưu loát bằng

tiếng anh với anh.

Anh giơ một cái giỏ lên,

"tôi vừa mới hái đó, đem qua cho cô

và bé Thiên nếm thử."

"Cám ơn anh nha!" Người đàn ông Hà

Lan này rất nhiệt tình, từ ngày đầu

tiên mẹ con cô chọn đến đây thì đã

rất chiếu cố mẹ con cô, làm cô vô

cùng cảm động.

"Không cần khách sáo! Nhưng mà mùi

vị thì tôi không dám đảm báo đâu."

Anh gian xảo nháy con mắt phải, đủ

làm cho các cô gái trong trắng mê

mẩn.

Triệu Thoại Mỹ giả bộ làm vẻ nghiêm

trọng nói:

"Tôi sẽ thành thật đánh giá giúp anh."

Hai người nhìn nhau cười.

Tiễn Henry đi, Triệu Thoại Mỹ mở cái

hộp bảo quản ra, mùi hương của

những trái ô mai tỏa ra. Cô hít một

hơi, trong bụng bắt đầu tham lam

đánh trống.

"Thơm quá đi!" Triệu Thiên Hạo cũng

chạy đến, cầm lên đã cắn một cái.

"Ngon quá đi!"

Triệu Thoại Mỹ cũng cảm thấy rất

ngon, nhấm nháp mùi vị thơm mát

tràn đầy trong miệng.

"Do chú Henry vừa đem đến đó."

"Chú Henry quan tâm ma ma quá à,

chú ấy thích ma ma sao?"

"Thằng quỷ sử! Chú Henry và ma ma

chỉ là bạn bè với nha thôi."

"Lúc đầu ma ma cũng nói chú Hữu

Quốc như vậy mà......"

Nhắc đến cái tên đó, trước mắt của

Triệu Thoại Mỹ hiện lên vẻ mặt đau

khổ của anh, nỗi đau khổ này giống

như cả thế giới đều sụp đổ, làm cho

cô đau lòng.

Triệu Thiên Hạo biết mình lỡ lời, vội

nói xin lỗi cô. "Xin lỗi ma ma! Bé

Thiên không cố ý đâu......"

"Không sao đâu con!" Triệu Thoại Mỹ

lắc đầu. Một tuần đã trôi qua rồi,

không biết sống như thế nào, không

biết còn oán hận cô không nữa. Anh

giống như một cây kim đâm vào

trong tim cô, vẫn còn ở nơi đó, mỗi

khi nhớ đến anh, đều rất đau khổ.

Chưa đến hai phút, chuông cửa lại

vang lên lần nữa.

Triệu Thoại Mỹ mỉm cười mở cửa,

một bó hoa tulip xinh đẹp đập vào

mắt.

"Henry, lần nay anh lại tặng tôi đồ ăn

ngon gì nữa đây?"

Bó hoa tulip từ từ dời qua.......

Lộ ra một khuôn mặt tràn đầy ánh

dương, nhưng nụ cười lại cứng đờ

đầy âm u.

Nụ cười của Triệu Thoại Mỹ trong náy

mắt hóa đá, vẻ mặt thay đổi đến vô

cùng khó coi. Giống như đột ngột rớt

vào một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ,

cả người run lên vì hoảng sợ, bất cứ

lúc nào cũng có thể ngất xỉu.

Võ Vũ Linh nở nụ cười đạo đức giả

hỏi:

"Sao thế? Không phải thằng quỷ ngoại

quốc em mong chờ, rất thất vọng

sao?"

Triệu Thoại Mỹ giống như đang né

tránh con dã thú trong dòng nước lũ,

vội vã đóng cửa lại. Biết rõ một cách

cửa không thể nào cản được anh, chỉ

uổng công phí sức thôi, nhưng vẫn

muốn chặn anh lại. Cả một tuần qua,

thần kinh của cô mỗi ngày đều căng

thẳng, sợ anh sẽ đột ngột xuất hiện,

rốt cuộc thì ngày này cũng đến.

Võ Vũ Linh chặn lại bằng một tay,

giống như con ác quỷ từ địa ngục đột

ngột hiện ra đòi mạng, cố gắng hết

sức dùng những lời xấu xa chế giễu

cô.

"Mới có một tuần, thì đã chạy đi

quyến rũ người đàn ông mới rồi sao?

Triệu Thoại Mỹ, em cũng rất giỏi

nha!"

"Vừa mới hủy bỏ hôn ước với Nguyễn

Hữu Quốc, quay đầu lại đã quấn lấy

người đàn ông khác. Có phải tôi dạy

dỗ em chưa đủ sâu sắc không? Em là

người phụ nữ của tôi, tốt nhất em hãy

nhớ rõ điều này. Bất kỳ người đàn

ông nào muốn nhúng chàm em, kết

quả đều rất thê thảm."

"Tôi không muốn nói chuyện với anh,

anh mau cút đi! Cút...."

"Ma ma, sao lại ồn ào đến vậy? Có

phải chú Henry không?"

Võ Vũ Linh hô lớn, "không phải tên

quỷ ngoại quốc, là pa pa!"

"Pa pa!" Triệu Thiên Hạo mừng rỡ

chạy đến, lại nhìn thấy Triệu Thoại

Mỹ đang ra sức ngăn Võ Vũ Linh đi

vào.

"Ma ma, vì sao ma ma không cho pa

pa vào."

"Pa pa nói mà ma ma con chẳng nghe

lời chút nào!" Anh chỉ tốn chút sức,

đã có thể dễ dàng đi vào, đụng Triệu

Thoại Mỹ lảo đảo lùi về sau vài bước.

Rõ ràng anh đang bức ép mà!!!

"Pa pa, sao pa pa lại mang theo hành

lý nữa? Có phải pa pa muốn đến đây

ở cùng mẹ con con không?"

"Ừ! Pa pa muốn ở cùng với bé Thiên,

còn có ma ma con...." Anh gây hấn

quét mắt qua Triệu Thoại Mỹ, tỏ thái

độ em có thể làm gì được tôi, làm cho

cô tức muốn chết, giống như con gà

mẹ tức giận đứng che Triệu Thiên

Hạo lại, gào thét với Võ Vũ Linh.

"Đây là nhà tôi! Ai cho phép anh ở đây,

anh mau cút cho tôi, ở đây không

hoan nghênh anh đâu!"

Triệu Thiên Hạo có chút bất bình thay

cho Võ Vũ Linh,

"ma ma đừng hung dữ với pa pa như

vậy, pa pa cố ý đến thăm chúng ta

mà!"

"Anh ta mà tốt đến vậy à! Võ Vũ Linh,

coi như tôi cầu xin anh, anh tha cho

tôi đi! Đừng có làm phiền mẹ con tôi

nữa, được không?"

"Hình như chỉ có một mình em không

chào đón tôi thôi! Nhưng bé Thiên rất

thích tôi nha!" Anh đi ngang qua

người Triệu Thoại Mỹ cúi người xoa

đầu bé Thiên.

"Bé Thiên ngoan, con vào trong trước

đi, pa pa có chuyện muốn nói với ma

ma."

"Pa pa sẽ đi sao?"

"Không đâu! Pa pa hứa với con."

"Vâng!" Bé Thiên lưu luyến không nỡ

đi, sợ khi trở ra, thì không còn nhìn

thấy Võ Vũ Linh, nhưng cậu không

thể không nghe lời. Quay đầu hai ba

lần, mới từ từ đi vào phòng.

Triệu Thoại Mỹ xách hành lý của Võ

Vũ Linh muốn ném ra bên ngoài,

"anh mau cút đi cho tôi! Cút khỏi nhà

chúng tôi đi!"

Một tay Võ Vũ Linh giữ hành lý lại,

ung dung bình thản.

"Nếu như em không muốn giữ tôi lại,

tôi có thể đi, chỉ là em phải gánh chịu

hậu quả đấy."

Cô sững người lại, hai bàn tay nắm

chặt lại, oán hận quay đầu lại hỏi:

"Anh muốn sao đây?"

"Không muốn gì cả, chỉ là trong tay tôi

có một đoạn phim về tình dục, không

biết phải xử lý như thế nào thôi. Nên

một mình hưởng thụ, hay là chia sẻ

cho mọi người trên khắp thể giới."


".......... Anh là như vậy, không sợ bị

trời đánh hả?"

"Nếu như tôi sợ, thì đã không có Hoàn

Cầu và Võ Vũ Linh của ngày hôm nay.

Tôi trước nay làm việc không hề biết

đến hậu quả, tôi có thể tàn nhẫn đến

mức nào, em hẳn phải hiểu rõ chứ,

tôi khuyên em tốt nhất đừng thử

chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi,

nếu không............. tôi mà phát điên

lên, người tiêu tùng chính là em đo!"

"Anh có phải là đàn ông không, đừng

có lấy đoạn phim kia ra uy hiếp tôi

nữa."

"Điều này so với chuyện tôi có phải

đàn ông hay không, không liên quan

gì." Anh cúi người, kề sát vào cô, nở

nụ cười xấu xa. "Về vấn đề tôi có phải

đàn ông hay không, khi ở trên giường

không phải cơ thể của em đã kiểm tra

rồi sao?"

Triệu Thoại Mỹ tức đến đỏ mặt,

"anh không biết xấu hổ!"

"Cầm thú, đồ khốn, không biết xấu hổ,

nói qua nói lại cũng chỉ những chữ

này, em không thấy chán, nhưng tôi

lại thấy chán đó, em vẫn nên dùng từ

gì mới hơn đi!"

Biết rõ ngoài việc thỏa hiệp với anh

ra, cô không còn đường lui nào, Võ Vũ

Linhmỉm cười.

"Bé Thiên, con mau ra đây đi!"

Triệu Thiên Hạo lập tức giang rộng

vòng tay ra, vui vẻ chạy ra, nhào vào

trong lòng của Võ Vũ Linh

"Pa pa, pa pa, ma ma đồng ý cho pa pa

ở lại rồi sao?"

"Đương nhiên rồi! Một ngày làm vợ

chồng tình nghĩa trăm năm mà, ma

ma con làm sao có thể đành lòng đuổi

pa pa đi chứ, có phải không?"

Triệu Thoại Mỹ chưa từng gặp qua

người nào vô liêm sỉ hơn anh, trong

mắt đều khuấy động bởi sự oán hận,

máu sắp sửa bắn ra ngoài.

"Bé Thiên, đi, chúng ta xách hành lý

vào." Đi thẳng vào trong phòng Triệu

Thoại Mỹ coi đây như nhà của mình.


Cô vội vã đứng chặn ở cửa phòng,

"đây là phòng của tôi."

"Vậy tôi ngủ ở đâu?"

Cô nghiến răng, "đương nhiên là ngủ ở

phòng khách rồi."

Võ Vũ Linh quay đầu liếc mắt một cái,

trả lời một câu.

"Ghế sofa quá nhỏ, tôi ngủ không

thoải mái."

"Ngủ không thoải mái thì anh mau cút

đi xa một chút. Ở đây không phải

khách sạn, anh muốn đến thì đến, tôi

cũng không có nghĩa vụ phục vụ

anh!"

Võ Vũ Linh mặc kệ cô, quay mặt qua

nói với bé Thiên.

"Con xem ma ma con hung dữ quá đi.

Sau này con đừng học theo tính tình

của ma ma con."

Triệu Thoại Mỹ bị sự vô liêm sỉ của

anh làm tức đến giậm chân, đây gọi là

kẻ xấu chạy đi tố cáo trước, phải trái

trắng đen lẫn lộn với nhau sao?

Người vô liêm sỉ nhất rõ ràng là anh,

cô còn lo lắng bé Thiên sau này sẽ bị

di truyền tính tình bá đạo ngang

ngược của anh!

Trên mặt của Võ Vũ Linh mang theo

sự dịu dàng nở nụ cười, tay lại không

hề khách sáo, đẩy Triệu Thoại Mỹ qua

một bên, kéo hành lý của mình đi

vào. Thế này còn chưa đủ, còn đột

nhiên nói một câu.

"Tôi đói rồi, em mau đi làm chút gì đó

cho tôi ăn đi!

Vừa chấm dứt cuộc họp đã chạy đến

đây, chỉ vì muốn mau chóng bắt được

cô, nên chưa có ăn gì. Đến lúc này,

mới nhận ra mình đã đói muốn chết

rồi............

"Tôi không làm!" Triệu Thoại Mỹ từ

chối thẳng, "muốn ăn thì tự anh đi

làm đi!" Sau khi bị anh uy hiếp, tức

muốn hộc máu, còn muốn cô làm

cơm cho anh ăn sao? Đừng có nằm

mơ!

"Em chắc chắn chứ? Em đừng quên,

trong tay tôi còn có thứ em không

muốn nhìn thấy nhất..."

"........" Triệu Thoại Mỹ bị ép đến

đường cùng, biết rõ mức đột vô liêm

sỉ của người đàn ông này, còn tốn thời

gian vô ích đi cãi nhau với anh, tức

giận quay người bỏ đi. Nghe thấy phía

sau tiếng cười đùa của hai cha con,

đầu muốn nổ tung.

Ở trước mặt bé Thiên thì giả vờ tỏ ra

là một người cha hiền lành, còn sau

lưng lại làm những chuyện đê tiện

bẩn thiểu với cô, cô chán ghét anh

quá đi!

Làm cơm với tâm trạng tức giận,

trong lòng mắng chửi cái tên Võ Vũ

Linh. Sau lưng đột nhiên nghe thấy

tiếng của anh vang lên,

"tôi nghe được em đang chữi tôi."

Làm cô hết hồn, suýt chút nữa quăng

cái nồi qua một bên, quay đầu trừng

mắt nhìn anh.

"Anh đi cũng phát ra tiếng, muốn hù

chết người sao?"

"Có phát ra tiếng! Chỉ là trong lòng em

đang bận mắng chửi tôi, không nghe

thấy thôi."

"Anh ở đây làm gì, cút ra khỏi nhà bếp

của tôi đi."

"Đến đây giám sát em có đầu độc tôi

không."

Cô cười mỉa,

"nếu như giết người không phạm

pháp, tôi nhất định sẽ làm."

Anh khoanh tay lại, lười biếng dựa

vào khung cửa,

"Em oán hận tôi đến vậy sao? Muốn

đánh muốn giết, nói chuyện còn khó

nghe đến vậy, tôi không thích đâu."

"Tôi cũng không cần anh thích! Anh đi

ra ngoài cho tôi!"

"Triệu Thoại Mỹ....."

Cô vừa quay đầu, anh đã đứng ở trước

mặt cô, nhanh chóng kéo hay tay cô

ra đằng sau lưng, ánh mắt lạnh lẽo

nhìn cô, cười như không cười.

"Đừng có trưng cái vẻ mặt đó ra với

tôi, tôi không thích."

"Tôi cũng không mượn anh thích!" Cô

cũng không có chút sợ hãi nào, liều

lĩnh chống trả lại, muốn làm anh đau

khổ. "Anh đê tiện vô liêm sỉ cưỡng

bức tôi, lấy đoạn phim kia uy hiếp tôi

còn chưa đủ sao, bây giờ ngay cả cảm

xúc của tôi cũng muốn trông nom

sao? Xin lỗi anh, tôi còn chưa thấp

hèn đến mức đó. Người mà chính

mình căm hận, tôi chỉ cảm thấy chán

ghét, cười không nổi!"

"Em......." Trong lòng của Võ Vũ Linh bị

khuấy động bởi tức giận, ước chỉ có

thể dùng một tay bóp chết cô.

Hai người là kẻ thù, cô oán hận anh

tận xương tủy, đáng lẽ ra anh phải

cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng nỗi

oán hận của cô chỉ càng làm anh tức

giận hơn nữa. Anh đã không thể hiểu

rõ được suy nghĩ của mình, rốt cuộc

nên để cô oán hận anh, hay yêu anh.

Nếu đã không thể hiểu rõ, anh cũng

không muốn nghĩ đến nữa, chính anh

muốn cô phải nếm thử cái cảm giác

đau đớn tột cùng này của mình.

"Sao thế? Muốn giết người sao? Vậy

anh giết chết tôi đi! Dù sao sống bên

anh, mỗi phút mỗi giây, tôi cũng sống

không bằng chết!"

"Giết chết em, không phải quá lời cho

em rồi sao?" Nụ cười của anh giống

như ác ma, "sống không bằng chết,

chính là như vậy, chính tôi muốn em

có cái cảm giác này đó! Hãy nhớ kỹ,

chính nhà họ Triệu các người đã từng

đem đến đau khổ cho tôi! Tôi sẽ.... trả

lại cho em, đến khi em bị giày vò đến

điên lên mới thôi."

Đẩy tay cô ra, nhanh chóng rời khỏi.



Triệu Thoại Mỹ nhìn bóng dáng dứt

khoát của anh, khóe mắt bị nước mắt

làm cho đỏ ửng lên.

Anh là một con quỷ! Là cầm thú! Cả

đời này, cô cũng không thể tha thứ

cho anh!"

Lúc ăn cơm tối, Võ Vũ Linh tiếp tục

giả vờ là một người cha tốt, Triệu

Thoại Mỹ không nói tiếng nào, thờ ơ

lạnh nhạt, không còn sức để châm

chọc. Chỉ cảm thấy rất buồn nôn,

ngay cả cơm cũng ăn không vô. Chỉ

ăn có vài miếng, thì không muốn ăn

nữa.

Võ Vũ Linh giả vờ giả vịt gắp đồ ăn

cho cô, "em ăn nhiều một chút, em

ốm quá đi, nhìn mà đau lòng."

Đau lòng cái đầu anh!

Triệu Thoại Mỹ rất muốn cầm chén

căm ném thẳng vào mặt anh.

Nhưng có bé Thiên ở đây, cô đành

nhẫn nhịn, cô không muốn con nhìn

thấy cảnh khó coi như vậy giữa bọn

họ.

Khó khăn lắm mới chờ Võ Vũ Linh ăn

xong, Triệu Thoại Mỹ rửa chén, hai

cha con ngồi ở phòng khách xem TV,

thỉnh thoảng nghe tiếng cười khúc

khích của bé Thiên, làm cho cô chua

xót. Bởi vì tất cả những điều này

chẳng qua chỉ là ảo tưởng, còn sự thật

thì quá dơ bẩn, nhưng cô không dám

nói cho con biết, chỉ có thể nhẫn nhịn

đè nén trong lòng.

Không ngừng nói với chính mình, chỉ

cần bé Thiên vui vẻ đủ rồi. Còn về

phần cô, đau khổ cũng chẳng sao,

cũng không quan trọng!"

Dù gì mình cũng đã sống trong địa

ngục rồi, tầng bảy hay tầng tám, có gì

khác nhau chứ, vẫn không thể thoát

khỏi sự tra tấn của anh!

Gần tám giờ, lại có người nhấn

chuông, vẫn là Henry, anh mang đến

những món ăn ngon ở nơi này đến

cho cô.

Để tránh phiền phức, Triệu Thoại Mỹ

không mời anh vào nhà, nhận lấy đồ

ăn ngon xong vội vàng muốn đóng

cửa, thì một bóng người cao lớn bao

trùm cả đỉnh đầu của cô, hơi thở

nguy hiểm vây quanh người cô, làm

cô khó thở ngay lúc đó.

Henry nhìn thấy một người đàn ông

đẹp trai giống như một bức tượng

điêu khắc ở trước mắt mình, có hơi

ngạc nhiên, "anh ta là......"

"Tôi là chồng của Thoại Mỹ. Giọng nói

của Võ Vũ Linh mang theo sự thù

địch, kéo Triệu Thoại Mỹ lại ôm vào

người, tuyên bố quyền sở hữu của

chính mình.

Người phụ nữ đáng chết! Mới có một

tuần, thì đã chạy đi trêu chọc người

đàn ông khác. Muốn chết, không

muốn sống nữa sao?"

Henry có chút thất vọng. Anh cứ nghĩ

cô là người mẹ đơn thân, không ngờ

cô có chồng rồi, hơn nữa còn là một

người xuất sắc đến vậy. Mặc dù anh

biết mình cũng không tệ, nhưng nếu

so với anh ta, thì đúng là chênh lệch

một trời một vực. Anh ta không cần

nói một câu, thì khí thế đó của anh ta

cũng làm cho anh biết khó mà phải

lùi bước rồi.

"Không phải đâu.......... ưm............"

Triệu Thoại Mỹ định mở miệng phủ

nhận, thì bị Võ Vũ Linh hôn lên môi

rồi." Khoảng thời gian này cám ơn

anh đã chăm sóc Thoại Mỹ. Sau này

tôi sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy, không

cần anh phải nhọc lòng đâu." Lời nói

với ngụ ý, đừng có đến quấy rầy

người phụ nữ của tôi nữa!

Nói xong, kéo thẳng cô vào trong nhà,

ở trước mặt của Henry, đúng sầm cửa

lại.

Triệu Thoại Mỹ không có sức để

chống lại, bị anh kéo thẳng vào trong

lòng, nên đã cắn anh một cái thật

mạnh. Võ Vũ Linh bị đau, vội vàng

buông tay ra. "Triệu Thoại Mỹ, em

dám cắn tôi!"

"Anh cho anh ở trước mặt Henry nói

nhăng nói cuội chứ."

"Sao hử? Lo lắng sao? Sợ thằng đó biết

em có chồng rồi, không thể lừa gạt,

quyến rũ nó nữa sao?" Trong ánh mắt

thì hừng hực lửa, còn những lời chế

giễu từ trong miệng lại lạnh lẽo giống

như băng.

"Em lẳng lơ đến đến mức này, đói khát

đến như vậy, bên cạnh một giây cũng

không thể thiếu đàn ông sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top