Chương 130

Chương 130: Yêu Hắn Như Vậy Sao?

Tai họa nối đuôi nhau ập đến, sau khi

Triệu Gia Hân bị phán quyết, truyền

thông cố ý lấy cách nhìn của dân

chúng đổ lên người Triệu Kiến

Hùng.Có thể nuôi dạy thứ con gái như

thế này, người làm cha chắn hẳn cũng

không phải vị quan tốt chính trực gì

cả. Một người quen biết ở trên mạng

đã công bố hết những tội chứng Triệu

Kiến Hùng tham ô nhiều năm nay,

sau đó ông bị bắt. Hơn nữa bị bắt

giam chưa đến hai ngày, đã bị phán

có tội, tống thẳng vào tù.

Ngày ông rời khỏi văn phòng luật sư,

Triệu Thoại Mỹ trăm ngàn lần không

ngờ đến, lúc gặp lại nhau, lại ở trong

tù, cách nhau một tấm kính thủy

tinh, ngay cả nói chuyện, cũng chỉ có

có thể nói qua điện thoại.

Chỉ trong một đêm Triệu Kiến Hùng

đã già đi rất nhiều, đầu tóc bạc

phơ,lưng còng xuống,đã không còn

nhìn thấy khí phách của ngày xưa,

chỉ còn là một ông già đang vô vọng

đối mặt với tử thần, làm cho Triệu

Thoại Mỹ chua xót, nhưng đành phải

nuốt nước mắt vào trong lòng.

"Ba, con.............con mang vài món đồ

sinh hoạt đến cho ba."

"Ừ! Con có lòng rồi."Triệu Kiến Hùng

tự cười mỉa mình, "từ lúc vào tù đến

nay, con là người đầu tiên đến thăm

ba! Gia Hân ngồi tù, Khiết Hồng sợ bị

ba làm liên lụy, cũng chạy trốn ra

nước ngoài. Những người được gọi là

cấp dưới,bạn bè tốt của ngày xưa đều

tránh xa ba. Có một câu nói rất đúng

nha, con người chỉ có lúc khó khăn

mới biết ai thật lòng với mình."

"Cuộc đời tàn nhẫn vậy đó, ba đừng

buồn nữa. Con xin lỗi, chứng cứ vô

cùng xác thực, nên con không có cách

nào biện hộ cho ba, cũng không biết

phải mở miệng với Hữu Quốc như

thế nào...."

"Ba biết mà, ba cũng không hy vọng

xa vời có thể trách được khỏi tai kiếp

này. Số phận đã an bài rồi, chỉ còn

ngồi chờ chết thôi....."

Trong lòng Triệu Thoại Mỹ vô cùng

buồn bã, chua xót đến khó chịu. Mặc

dù biết rõ ông bị trừng phạt là đáng

tội, nhưng dù sao ông cũng là ba cô,

cô cũng không có cách nào mở to mắt

nhìn ông chết.

"Hoặc là, con đi cầu xin Hữu

Quốc........."

Triệu Kiến Hùng cười gượng lắc

đầu,"không cần đâu con, Hữu Quốc

đấu không lại cậu ta."

"Ba nói ai?"

"Là ai trong lòng con hiểu rõ nhất,

không phải sao? Võ Vũ Linh! Chuyện

của chị con, còn có ba, đều do một tay

cậu ta điều khiển! Nhưng biết rõ thì

sao chứ? Cuối cùng cũng không có

cách cứu chính mình. Thế lực hiện

nay của cậu ta, muốn giết chết cả gia

đình chúng ta, quá dễ dàng rồi!"

"Tập đoàn Hoàn Cầu trong mười năm

nay phát triển quá nhanh, Võ Vũ Linh

là bá chủ kinh tế của cả Đài Loan.

Thêm vào đó Nguyễn tư lệch sắp về

hưu rồi, Hữu Quốc, vẫn không đủ khả

năng đấu lại cậu ta đâu. Cho dù Hữu

Quốcn đồng ý giúp chúng ta, ba cũng

chỉ có một con đường chết. Thôi đi,

chuyện ba làm sai quá nhiều rồi, quả

thực rất đáng chết!"

"Gia đình chúng ta và Võ Vũ Linh rốt

cuộc có thù oán sâu nặng gì, mà anh

ta phải ép chúng ta vào còn đường

cùng chứ?"

"Mấy ngày nay ba vẫn luôn nghĩ về

vấn đề này, nhưng ba không gây tội gì

với cậu ta cả! Có lẽ cậu ta muốn giết

chết ai, đều dựa vào cảm xúc,vốn

không hề có lý do!"

Triệu Thoại Mỹ biết rất rõ, chuyện

này không đơn giản đến vậy, Võ Vũ

Linhu hận nhà họ Triệu, nhất định có

nguyên nhân. Bởi cô từng điều tra

qua, nhưng không có manh mối.

Triệu Kiến Hùng dường như nhìn

thấu được, an ủi ngược lại cô.

"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ba tỏa

sáng bao nhiêu năm như vậy,chết

cũng có ý nghĩa rồi. Ba chết rồi,con

cũng có thể giải thoát rồi."

"Ba..........."

"Thoại Mỹ ba biết trong mắt con, ba là

một người đàn ông ích kỷ, ba cũng đã

gặp báo ứng mà ba đáng phải có.Ba

chỉ hy vọng sau này con có thể hạnh

phúc, điều này quan trọng hơn bất cứ

điều gì. Hứa với ba, đừng nhúng tay

vào chuyện này nữa. Con hãy sống tốt

với Hữu Quốc, cậu ấy sẽ chăm sóc

cho con thật tốt! Đây là tâm nguyện

lớn nhất của ba."

Mặt của Triệu Thoại Mỹ đã ướt đẫm

nước mắt từ sớm.

Cô hận sự tàn nhẫn tuyệt tình của

Võ Vũ Linh, cũng hận sự mềm yếu vô

dụng của chính mình. Chuyện đau

khổ nhất, chính là phải đối mặt với

việc sắp mất đi người thân của mình,

nhưng lại không thể làm gì được.

...............

Rời khỏi trại giam, Triệu Thoại Mỹ

không về công ty, mà chạy thẳng về

nhà. Khóc hết nước mắt, ngồi co ro ở

bên cửa sổ, không nói một lời nào mà

ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Rất lâu

rất lâu sau đó, mặt trời đã xuống núi,

ánh chiều tà chói lọi trên mặt

đất,vàng rực, rất ấm áp, nhưng cô chỉ

cảm thấy lạnh lẽo, tuyệt vọng.

Cửa bị đẩy nhẹ ra, Hữu Quốc đi

vào.Ngồi ở bên cô, nhìn theo tầm mắt

của cô.

"Lần đầu tiên anh phát hiện, mặt trời

lặn của thành phố này đẹp đến

vậy......."

"Vâng!"

"Vốn dĩ đã định tuần sau tổ chức hôn

lễ, nhưng anh đã dời lại nửa

tháng,em có trách anh đã tự làm theo

ý mình không?"

Cô lắc đầu. Cô làm sao không biết, anh

vì chuyện của ba cô, mới dời hôn lễ

lại. Cô còn không kịp cảm ơn sự chăm

sóc của anh, làm sao có thể trách anh.

Nhỏ giọng nói, "cám ơn anh!"

"Tuần sau, em muốn về Hoa Liên,để

đi tảo mộ mẹ.........."

"Anh đi với em."

"Không cần đâu! Em muốn quay về

một mình, bé Thiên,phiền anh chăm

sóc giúp em."

Mặc dù có trăm cái không yên tâm,

anh cũng không cưỡng cầu, gật đầu.

"Ừ! Vậy một mình em phải cẩn

thận,có chuyện gì gọi điện thoại cho

anh."

"Vâng ạ!" Triệu Thoại Mỹ mệt mỏi dựa

vào trong lòng anh, hấp thu sự ấm áp

cuối cùng này. Nắm mắt lại, khóe mắt

lại đọng nước mắt.

"Anh sẽ không rời xa em, đúng không?

Hứa với em................ mãi mãi cũng

đừng rời xa em............... em đã không

còn chịu nổi đau khổ khi mất thêm

một người thân nào nữa."

"Không đâu, mãi mãi không. Cho dù

xảy ra chuyện gì,anh sẽ luôn ở bên

cạnh em, không bao giờ rời xa."

"Vâng!"

"Anh không muốn nhìn thấy em đau

khổ như vậy,anh có thể đi cầu xin ông

nội anh, để ông......."

Triệu Thoại Mỹ lắc đầu, "ông nội anh

là một tư lệnh cương trực ngay thẳng,

em không muốn ông ấy vì em, mà

làm chuyện trái pháp luật. Mặc dù

em không muốn nói như vậy,nhưng

ba em quả thật đã bị trừng phạt là

đáng tội, cứ coi như đây là cái giá ba

phải trả cho những sai lầm trước kia

ba đã mắc phải! Có lẽ, đây là kết cục

cuối cùng của ba."

Hữu Quốc ôm cơ thể lạnh băng của cô

chặt hơn nữa, không biết phải làm

sao mới có thể khiến cô ấm lên. Cô

luôn làm cho anh đau lòng như vậy,

lại không biết nên làm gì đây.

"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi.

Sống chết có số, đừng quá đau buồn.

Mấy ngày nay, cả người em gầy lắm

rồi, tinh thần cũng rất tồi tệ, anh rất

lo lắng,rất muốn chia sẻ hết mọi thứ

với em......"

"Những chuyện anh làm cho em, đã

quá đủ rồi! Anh yêu tâm đi, em sẽ tự

điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho

tốt mà."

Bây giờ, cô chỉ muốn tìm một nào đó

trốn đi, bình tĩnh vài ngày. Nghĩ cho

thật kỹ, xem bước tiếp theo phải đi

như thế nào..............

Hoa Liên

Mùa đông.

Một ngôi mộ nằm ở vùng ngoại ô của

một thị trấn nhỏ, gió thổi lạnh thấu

xương, trước mắt đều là cảnh quạnh

hiu, cây cối đang run rẩy rụng rơi lá

vàng trong gió lạnh, gần như bị nhổ

hết cả gốc rễ lên. Một mảng mây đen

từ xa nhè nhẹ bay đến, báo hiệu sắp

sửa có một trận mưa to kéo đến.

Triệu Thoại Mỹ mang theo một túi đồ

lớn, men theo đường núi gập ghềnh

khó khăn mà leo lên đến nghĩa trang,

tìm thấy được phần mộ của mẹ mình.

Thỉnh thoảng hàng xóm cũng có đến

cúng bái, quét dọn, nhưng trên bia

mộ vẫn bám đầy dây leo, và lá cây

héo úa rơi đầy trên đất.

Tấm hình trắng đen trên bia một, mẹ

đang mỉm cười rất đẹp. Nhưng khi

Triệu Thoại Mỹ nhìn thấy, lại chua

xót mà ươn ướt khóe mi.

"Mẹ à, xin lỗi mẹ, đã lâu rồi con không

đến thăm mẹ. Sau này, con sẽ thường

xuyên đến thăm mẹ hơn."

Cô lẳng lặng dọn dẹp hết những

nhánh cây khô, quét dọn bia mộ thật

sạch sẽ. Sau đó lấy một bó hoa loa kèn

thật to ra, để ở trước bia một.

"Con mang hoa loa kèn mẹ thích nhất

đến cho mẹ, còn có một vài món ăn

nhẹ, đều là những món mẹ thích

nhất."

Bầu trời thay đổi màu sắc, cả một bầu

trời đều âm u, giống như bất cứ lúc

nào cũng có thể đè xuống, ngột ngạt

đến đáng sợ.

"Lần trước con nói với mẹ, con tìm

được ba rồi, con cũng kết hôn rồi, đều

là những tin tốt. Nhưng lần này, lại là

hai tin xấu nhất đó mẹ à. Ba có dính

líu đến tham ô, đã bị bắt giam rồi.

Chứng cứ cũng xác thực, con không

giúp cho ba được mẹ ơi. Con và Võ Vũ

Linh cũng ly hôn rồi", cô cười

ngượng.

"Có lẽ, đây cũng không được coi là

một tin xấu, mà là một sự giải thoát."

"À đúng rồi, mẹ có cháu ngoại rồi đó,

thằng bé gọi là Thiên." Cô lấy một tấm

ảnh từ trong túi ra, giơ lên trước mặt

mẹ. "Dễ thương lắm, phải không mẹ?

Thằng bé là con trai của Võ Vũ Linh,

nhưng con không muốn để thằng bé

nhận người cha này chút nào."

"Con cũng sắp tái giá rồi, có lẽ mẹ

cũng đã từng nghe qua tên của anh

ấy, Hữu Quốc đó, anh ấy đã từng là

một người đàn ông trăng hoa...............

Nhưng mẹ không cần lo lắng đâu, bây

giờ anh ấy đối xử với con rất tốt, vô

cùng tốt......... anh ấy rất cưng chiều

con............ Lần sau, con sẽ dẫn anh ấy

đến ra mắt với mẹ."

"Mẹ à.............. gần đây xảy ra quá

nhiều chuyện rồi, con không biết

phải làm thế nào nữa, con vô cùng

bất lực, cũng rất khó chịu.......... Nếu

như mẹ còn ở trên đời thì tốt

rồi............... Mẹ dạy con đi, con phải

làm sao đây mẹ?" Nước mắt bỗng

nhiên men theo gò má của Triệu

Thoại Mỹ chảy xuống, lúc này, trời đổ

mưa to tầm tã, "bùm bùm", "như một

chiếc roi quất vào mặt cô, trên mặt

không thể phân biệt rõ đâu là nước

mưa đâu là nước mắt.

Mưa càng ngày càng lớn, giội ướt hết

quần áo của Triệu Thoại Mỹ, thân

hình vốn gầy gò của cô giờ lại càng lộ

vẻ gầy yếu hơn, giống như bất cứ lúc

nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Cô

giống như không hề hay biết gì, cứ để

mặc cho mưa to ngấm nhập vào cơ

thể mình, quỳ ở trước mộ suốt một

tiếng, sự lạnh lẽo bao trùm hết tay

chân, lạnh đến thấu xương.

Cho đến khi muốn đứng lên, mới

nhận ra đôi chân mềm nhũn, choáng

váng hoa mắt. Trời đất ở trước mắt

như xoay vòng, hai mắt tối sầm lại,

những chuyện xảy ra sau đó, hoàn

toàn không hề biết gì.

................

Một cơn ác mộng thật dài, trong mơ

đều là nụ cười dữ tợn của Võ Vũ Linh,

trong tay con cầm một con dao dính

đầy máu đuổi theo cô, gào thét muốn

cô đền mạng. Cô liều mạng bỏ chạy,

nhưng làm cách nào cũng trốn không

thoát, con dao cắm vào trong tim cô.

Cảnh tượng xoay chuyển, lại có một

người tiến vào trong giấc mơ, Hữu

Quốc đang đứng cách cô vài bước,

nhưng lại giống như cách cô rất xa.

Cô muốn đến gần, lại không có cách

nào chạm đến anh. Anh đứng trong

một thế giới khác, nở nụ cười lạnh lẽo

với cô, chỉ trích cô phản bội anh, cô

không có tư cách kết hôn với anh.

"Đừng mà................ đừng mà.................

đừng bỏ em................... Hữu

Quốc............. em không có phản bội

anh................ xin anh đừng bỏ

em....................." Triệu Thoại Mỹ tỉnh

lại từ trong mơ, bật thẳng dậy, cả

người đầy mồ hôi, thở hổn hển như

trâu.

Một hồi lâu sau mới bình thường trở

lại, mới biết được vừa rồi mình đã

gặp một cơn ác mộng đáng sợ.

Mơ màng nhớ lại, đáng lẽ mình phải

té xỉu ở trước mộ chứ.

Nhưng chỗ này là chỗ nào?

Một cơn phòng lạ lẫm, một chiếc

giường lạ.

Không lẽ đây lại là giấc mơ sao?

"Nằm mơ cũng gọi tên tên kia, sợ mất

thằng đó đến vậy sao?"

Phía sau tai thổi đến một luồng gió

lạnh, Triệu Thoại Mỹ quay đầu lại.

Võ Vũ Linh đang đứng ở trước cửa,

trong tay còn cầm một chiếc ly thủy

tinh, ngón tay nắm thật chặt, ngay cả

cái ly thủy tinh cũng cảm giác được

sắp bị anh bóp méo. Vẻ mặt anh càng

khó coi hơn, còn âm u đáng sợ hơn cả

bầu trời ở ngoài cửa sổ, trên cổ nổi

đầy gân giống như một con rồng đang

lượn quanh, kêu gào tức giận.

Triệu Thoại Mỹ càng hy vọng đây lại

là một con ác mộng, nhưng sự tức

giận của anh, sự lạnh lẽo của anh,

làm cho mọi thứ không thể thật hơn

nữa!

Cô tức giận, chống đối.

"Sao anh lại ở đây hả? Ra ngoài....."

"Đây là phòng tôi thuê! Em có tư cách

gì kêu tôi ra ngoài!" Võ Vũ Linh cầm

cái ly bỏ lên bàn một cái thật mạnh,

một tiếng "oang" thật lớn, giống như

đang trút con giận.

"Vậy thì tôi đi!"

Cô vừa xuống giường, liền bị Võ Vũ

Linh kéo trở về giường. Sức quá lớn,

cả người đụng vào đầu giường, đau

đầu hoa mắt. Nhưng cô không cho

phép mình ở trước mặt anh tỏ ra chút

mềm yếu nào, lập tức đứng dậy, điên

cuồng bạo lực.

"Võ Vũ Linh, anh muốn làm cái quái

gì!"

Trái ngược với sự điên cuồng của cô,

anh lại bình tĩnh đến kỳ lạ.

"Hôn mê một ngày một đêm, vừa mới

tĩnh lại, còn muốn hôn mê lần nữa

sao?"

"Mắc mớ gì đến anh! Cho dù tôi có

chết ở ngoài đường, cũng không cần

anh lo!"

"Nếu như tôi không cứu em, em cho

rằng em sẽ không chết ở ngoài đường

sao?" Vẻ mặt của anh làm cho người

khác phải ghê sợ, lời nói cũng rất khó

nghe, mỗi chữ như có dao.

"Cõng em từ trên núi xuống đây, tôi đã

phải tốn rất nhiều sức đó."

"Tôi cũng không cầu xin anh cứu tôi!"

Triệu Thoại Mỹ nổi điên.

"Anh lại theo dõi tôi sao? Rốt cuộc anh

muốn sao đây? Ngay cả một giây cũng

không muốn buông tha cho tôi sao?

Cho dù bảo tôi quỳ xuống cầu xin anh

cũng được, anh tha cho tôi, tha cho

gia đình tôi đi!"

"Vậy sao? Quỳ xuống cũng được sao?

Vậy em thử đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ

lại!" Anh tỏ thái độ cao ngạo, nhíu

một bên lông mày lên, mỏi mắt chờ

mong.

Triệu Thoại Mỹ không ngờ anh lại có

thể tàn nhẫn đến mức này, tức giận

đến nỗi cả người đều run rẩy.

Cắn răng ép mình phải bình tĩnh,

"có phải tôi quỳ xuống cầu xin anh,

anh sẽ bỏ qua cho nhà họ Triệu phải

không?"

"Tôi chỉ nói, tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng

nếu như em không quỳ, thì ngay cả

một cơ hội cũng không có, tự em suy

nghĩ kỹ đi."

Sau đó, Võ Vũ Linh rời khỏi. Triệu

Thoại Mỹ nằm ở trên giường, không

chợp mắt suốt một đêm, cứ khóc rồi

nín hết mấy lần. Hôm sau chưa đến

bảy giờ, thì đã bỏ đi, cũng không gặp

Võ Vũ Linh.

Vẻ mặt ngây dại, hai mắt mơ màng

đứng ở bên đường chờ xe buýt, đợi

rất lâu cũng không thấy xe đến, cả

người sắp sửa đông thành một tảng

băng. Thêm nửa tiếng nữa trôi qua,

có một chiếc Maybach màu xám bạc

dừng ở phía trước.

Võ Vũ Linh ngồi ở bên trong hạ cửa sổ

xe xuống, nhìn ra bên ngoài,

“lên xe!” giọng nói còn lạnh lẽo hơn cả

không khí bên ngoài.

“Không cần đâu.”

“Đừng buộc tôi phải dùng bạo lực với

em, cả hai đều không được đẹp mặt

đâu.”

“Không cần thật mà……….” Từ sau khi

biết được mọi chuyện, cô không biết

phải đối mặt với anh như thế nào. Chỉ

có một cách duy nhất, đó là chạy

trốn. Liên quan đến đời trước, ai

đúng ai sai, không thể nói rõ ràng

được. Cô không trách anh, cũng

không có cách nào hận anh, tâm

trạng rất mâu thuẫn.

Giọng nói của anh càng lạnh lẽo hơn,

“đừng buộc tôi phải ra tay.”

Triệu Thoại Mỹ luôn biết mình không

có cách nào làm anh lay chuyển, chần

chừ trong giây lát, vẫn quyết định lên

xa. Bên trong xe bật điều hòa, nên ấm

hơn rất nhiều so với thời tiết lạnh giá

bên ngoài, nhưng Triệu Thoại Mỹ lại

cảm thấy lạnh hơn, đó là một sự lạnh

lẽo tràn ra từ trong lòng.

“Không phải về tảo mộ sao? Sao lại

gấp gáp qua trở về thế. Mới xa nhau

có hai ngày, thì đã nhớ Hữu Quốc đến

vậy sao?”

“Tôi không rõ giữa hai chúng ta thảo

luận vấn đề này thì có ý nghĩa gì

chứ.” Cô bình thản trả lời. Bởi vì có

một mối qua hệ sâu xa với nhau, cho

nên nói điều gì cũng đều có vẻ kỳ lạ,

nói gì cũng cảm thấy dư thừa.

“Sao lại không có ý nghĩ? Nói như thế

nào, thì chúng ta cũng đã có bảy năm

vợ chồng, một đêm vợ chồng trăm

năm nghĩa tình mà.”

“Nghĩa tình sao?” Triệu Thoại Mỹ cảm

thấy thật mỉa mai, hỏi ngược lại anh.

“Giữa chúng ta còn có hai chữ ‘nghĩa

tình’ này sao? Tôi cho rằng, chỉ có

hận thù thôi chứ!”

“Xem ra em cũng không ngu ngốc! Sau

khi biết được sự thật, em còn quyết

định kết hôn với Hữu Quốc sao?”

“Tại sao lại không chứ?”

“Tôi muốn hủy hoại một người, trước

tiên phải bắt đầu từ những người bên

cạnh người đó. Bây giờ người quan

trọng với em nhất đó là Hữu Quốc,

một khi em ở bên cậu ta, tôi không

đảm bảo sẽ ra tay với cậu ta không

nha.”

“Anh muốn sao đây?”

“Tôi muốn sao à? Rất khó nói à nha.

Tôi muốn xử lý cậu ta, có rất nhiều

cách nha. Em hẳn phải biết rõ,

Nguyễn Chấn Quốc sống không còn

được bao lâu, còn Hữu Quốc luôn ra

kẻ không ra hồn mà. Nhà họ Nguyễn

không còn vinh quang như ngày

trước, tôi muốn làm chút gì đó, rất dễ

dàng nha!”

“Anh có gì thì cứ nhắm vào tôi đây

này, đừng làm hại đến Hữu Quốc.”

Anh híp mắt lại liếc nhìn cô một cái,

“sao vậy hả? Em sợ sao?”

“……….” Phải! Cô sợ! Cô trơ mắt nhìn

anh tự tay hủy hoại từng người thân

của cô, lại không có cách nào ngăn

được, làm sao không lo sợ chứ. Hữu

Quốc và bé Thiên là người thân còn

sót lại của cô, cô có liều cái mạng này

cũng không thể để họ chịu bất kỳ tổn

hại nào.

“Nếu sợ, thì cách xa tên đó một chút,

mau chóng hủy bỏ hôn lễ đi. Nếu

không, tôi không biết mình sẽ làm ra

những chuyện gì đâu!”

Cô chắc như đinh đóng cột.

“Không thể nào!”

“Vậy em đã quyết tâm, phải chôn cùng

thằng đó sao?”

“Đúng vậy! Tôi đã chọn anh ấy là

người đi cùng tôi suốt cuộc đời này,

cho dù có gặp bất kỳ khó khăn này,

cũng không thể thay đổi.”

Xe đột nhiên vòng một vòng thật lớn,

suýt đâm vào cây to, “két két….”, phát

ra tiếng thắng gấp nghe chói tai.

Triệu Thoại Mỹ đụng mạnh về phía

trước, vì không có đeo dây an toàn,

suýt chút nữa đã bay ra ngoài, có chút

tức giận.

“Anh đang làm gì hả?”

Võ Vũ Linh đột nhiên giữ một tay của

cô trên cửa xe, ngọn lửa giận cháy

bùm trong đôi mắt của anh, hung tợn

đối diện cô.

“Em yêu thằng đó đến vậy sao?”

Trong mắt Triệu Thoại Mỹ không hề

có chút sợ hãi, kiên quyết nói ra một

chữ. “Đúng!”

Yêu hay không yêu Hữu Quốc, thật ra

trong lòng cô cũng không chắc chắn.

Nhưng ở trước mặt Võ Vũ Linh, cô

không thể không trả lời như vậy.

Cô trả lời chắc chắn đến vậy, nhanh

chóng, không có chút do dự, làm cho

trái tim của Võ Vũ Linh đau đớn. Anh

nhận ra rằng mình vẫn giống y như

lúc trước tức giận đến điên lên, ước gì

có thể bóp chết người phụ nữ lòng

lang dạ sói này.

Nhưng anh không hề tức giận, ngược

lại còn buông cô ra, nở nụ cười lạnh

lẽo, “tốt! Rất tốt! Vậy em đợi cùng

nhau xuống địa ngục với Hữu Quốc

yêu dấu nhất của em đi!”

Nếu như cô đã không còn chút tình

yêu và lưu luyến nào với anh, vậy

anh cũng không cần phải mềm lòng

nữa. Coi như, anh chưa từng yêu cô!”


…………

Khi Triệu Thoại Mỹ về đã nhà, đã là

buổi chiều. Mở cửa đi vào, bóng dáng

bận bịu của Hữu Quốc đập vào mắt

cô. Anh đang bận dọn dẹp, dáng

người ốm cao đang khom xuống.

Bóng lưng của anh, làm cho cô cảm

thấy ấm áp. Đặt hành lý xuống, vội

vàng chạy đến, ôm từ phía sau lưng

anh.

Hữu Quốc sững người, nở nụ cười.

“Em về rồi à.” Cầm lấy bàn tay đang

đặt ở trên eo của cô.

“Vâng!”

“Không phải nói đi một tuần mới về

sao? Sao mới có hai ngày đã về rồi?”

“Em nhớ anh, rất nhớ anh………..” Giờ

phút này, cô giống như một đứa trẻ

yếu đuối. Còn anh là người thân duy

nhất của cô, để cô dựa vào. Chỉ có ở

bên cạnh anh, cô mới cảm thấy an

tâm.

“Anh cũng vậy! Anh luôn muốn chạy

xuống đó tìm em, nhưng sợ quấy rầy

em, ngay cả điện thoại cũng không

dám gọi.”

“Ngốc à, anh sao có thể quấy rầy em

chứ. Nếu nhớ em, anh có thể chạy đi

tìm em mà!” Cô vô cùng hy vọng lúc

đó anh có thể xuất hiện, nếu có thể

như vậy, có lẽ cô cũng không gặp

được Võ Vũ Linh, cũng sẽ không biết

được sự thật đáng sợ đó.

“Anh biết rồi, sau này sẽ vậy!”

“ Hữu Quốc……… Nếu như em mang

đến tai họa cho anh, anh còn muốn ở

bên cạnh em nữa không?”

“Đương nhiên có rồi! Em là tất cả của

anh, anh sẽ không buông tay em ra

đâu.”

“Cho dù anh mất hết tất cả sao?”

“Đúng! Cho dù mất hết tất cả! Những

thứ địa vị hay tiền tài bây giờ với anh

mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì,

điều anh quan tâm, chỉ có em, bé

Thiên và ông nội. Chỉ cần cả nhà bốn

người chúng ta có thể hạnh phúc

sống bên nhau, anh bằng lòng sống

một cuộc sống bình dị. Như vậy, cũng

rất hạnh phúc mà.”

“Em cũng vậy!” Triệu Thoại Mỹ cảm

động đến nửa chữ cũng không nói

nên lời, chần chừ một lúc lâu mới nức

nở nói:

“Cám ơn anh đã có mặt trong cuộc

đời em, cám ơn anh đã không từ bỏ

em!”

Cho dù con đường phía trước có khó

khăn, nhưng có anh làm bạn, cũng đã

là một niềm hạnh phúc rất lớn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top