Chương 129
Chương 129: Sự Thật Về Mối Thù
Triệu Thoại Mỹ về nhà trong trạng
thái lo lắng và hoảng sợ, trong đầu
vẫn còn luẩn quẩn ánh mắt tràn ngập
oán hận và tiếng gào thét bên tai cô
của Võ Vũ Linh.
Nỗi oán hận thù địch này, giống như
có mối thù rất sâu đậm với cả nhà họ
Triệu. Nhưng Triệu Kiến hùng chỉ
thèm muốn sự nâng đỡ của anh trong
giới chính trị thôi, cũng không đắc tội
gì với anh, không đến mức phải dẫn
đến nỗi oán hận đáng sợ như vậy mới
đúng.
Nỗi oán hận của anh với nhà họ Triệu
quá sâu, rốt cuộc nó từ đâu mà đến
chứ?
Trong đầu Triệu Thoại Mỹ hỗn độn
như một mớ bồng bông, luôn cảm
thấy mối tai họa đáng sợ này sắp đổ
xuống. Ngay cả lúc mở cửa, cả bàn tay
vẫn còn run rẩy, làm cách nào cũng
không mở được, ngay cả chìa khóa
cũng rơi xuống đất.
Cuối cùng vẫn do người ở bên trong
mở cửa, Hữu Quốc đứng ở sau cánh
cửa, nở nụ cười cực kỳ đẹp với cô,
"em về rồi à!" Anh đang mặc tạp dề
hình cậu bé bọt biển, trên tay còn
cầm một cái xẻng lật, dáng vẻ như
một người đàn ông đảm đang, trong
thoáng chốc mở to mắt giống như hoa
anh đào tháng mười.
"Vâng!" Triệu Thoại Mỹ vội dừng lại
việc nhặt chìa khóa, cố gắng cúi thấp
đầu, sợ anh nhìn ra sự khác thường
của mình.
"Em sao vậy? Cứ ngơ ngác thế." Hữu
Quốc đóng cửa lại, "Anh nấu xong
cơm rồi đó, em đi rửa tay rồi vào ăn."
"Anh vào đây bằng cách nào vậy?"
"Anh đi đón bé Thiên, thằng bé có chìa
khóa mà."
Lúc bấy giờ Triệu Thoại Mỹ mới chợt
nhận ra, mình đã quên đi đón bé
Thiên.
"Anh gọi điện thoại cho em mãi mà
không được, nên nhờ cô giáo nhắn
lại, cô ấy có nói với em không vậy?
Sau đó em cũng không thèm gọi điện
thoại cho anh."
"Vâng!" Thoại Mỹ tránh né, không
dám nhìn thẳng vào mắt anh.
"Ma ma! Mẹ về rồi!" Bé Thiên vui vẻ
như một đóa hồng nhỏ, hoạt bát chạy
ra. "Mẹ xem nè, bé Thiên rất nghe lời
đó, con còn được phần thưởng bé
ngoan nè!"
"Ừ! Bé Thiên ngoan quá! Bảo bối
ngoan của ma ma!"
"Ma ma bị sao vậy? Bé Thiên được
thưởng, ma ma không vui sao?"
"Không có đâu! Ma ma, ma ma chỉ
cảm thấy hơi mệt! Ma ma về phòng
đã, rồi sẽ nhanh chóng ra đây ăn
cơm!" Triệu Thoại Mỹ gần như chạy
trốn vào trong phòng của mình.
Triệu Thiên Hạo nghiêng cái đầu nhỏ,
cau mày.
"Chú Quốc à, ma ma của con sao vậy
chú? Nhìn kỳ lạ lắm đó! Có phải mẹ
không vui vì chúng ta bỏ về trước
không?"
"Đương nhiên không phải rồi! Bé
Thiên bây giờ vào phòng của mình vẽ
tranh một chút đi, chú Hữu Quốc vào
gọi mẹ ra nhé."
"Vâng ạ! Chú Hữu Quốc cố lên, nhất
định phải dỗ ma ma vui lên đó!"
Hữu Quốc gõ cửa đi vào, Triệu Thoại
Mỹ như một con chim bị hoảng sợ,
sắc mặt tái mét. Vẻ mặt như vừa trải
qua một cúc sốc, hốt hoảng chưa bình
tĩnh lại.
Anh đi đến trước mặt cô, nắm lấy tay
cô, lạnh lẽo, vội vàng truyền hơi ấm
cho cô.
"Làm sao lại lạnh như vậy, bên ngoài
trời cũng đâu có lạnh đâu! Xem em
kìa em, cả người giống như bị lấy mất
hồn, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Không có gì cả!" Cô nói chuyện cũng
lắp bắp.
"Còn nói không có gì à! Có cần anh lấy
gương đến, soi xem dáng vẻ bây giờ
của em, ba hồn bảy vía đều mất sạch!
Không phải đã nói rõ với nhau có
chuyện gì cũng phải chia sẻ với anh
sao? Đừng để trong lòng nữa."
"Không có gì thật mà..........." Đầu của
Triệu Thoại Mỹ lúc này rất hoảng
loạn, muốn cô nói, cũng không biết
phải nói từ đâu.
Hữu Quốc cau mày lại, ánh mắt lạnh
lẽo tỏa ra. "Có lại là Võ Vũ Linh
không?"
Vừa nghe thấy cái tên đó, Triệu Thoại
Mỹ ngay lập tức giống như một con
mèo bị giẫm trúng đuôi, hốt hoảng
suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội
vàng phủ nhận. "Không phải đâu!"
Thái độ của cô đã bán đứng lòng cô,
Hữu Quốc có hơi giận.
"Khốn khiếp! Để ông đây đi giết chết
thằng đó!" Nói xong liền muốn đứng
dậy tìm anh ta tính sổ.
Triệu Thoại Mỹ vội kéo anh lại, "anh
đừng, đừng đi........."
"Vậy em nói cho anh biết, tên kia đã
làm gì em, dọa em thành ra như vậy!
Thằng đó đụng vào em rồi sao?"
Triệu Thoại Mỹ lắc đầu liên tục,
"không có không có không có đâu!"
Tâm trạng của cô lúc này rất buồn
phiền, rất hoảng loạn.
"Coi như em cầu xin anh, anh cứ coi
như chưa xảy ra chuyện gì đi, đừng
tìm anh ta được không? Anh chỉ
muốn trốn đi thật xa thôi!"
Nhìn thấy tinh thần của cô gần như
suy sụp, Hữu Quốc cũng không dám
ép cô, vội kéo cô vào trong lòng mình.
"Được rồi được rồi! Anh không đi
đâu! Em ngồi bình tĩnh một lát đi, em
như vậy, anh nhìn thấy rất đau lòng
đó!"
"Em xin lỗi anh, do em không khống
chế được cảm xúc của chính mình,
nhưng em không có chuyện gì thật,
anh đừng lo lắng cho em nữa!" Vì
muốn chứng minh mình không có
chuyện gì, cô cố gắng nở một nụ cười.
"Em đi rửa mặt, rồi sẽ mau chóng ra
ngoài ăn cơm!"
Vào trong nhà tắm, cô tạt mấy tát
nước lạnh vào mặt mình, bình tĩnh
một hồi, Triệu Thoại Mỹ mới coi như
đã đem luồng khí đè nén trong lồng
ngực trút hết ra ngoài.
Cố gắng đem chuyện của Võ Vũ Linh
và những việc khác của buổi chiều
tạm thời ném hết ra sau đầu, mỉm
cười đi ra ngoài, hít một hơi thật sâu.
"Thơm quá nha, anh đã làm món gì
vậy?"
Không đợi Hữu Quốc khoe tài, bé
Thiên Hạo đã giành đi trước một
bước trả lời cô.
"Thịt viên kho tàu, bò nướng, gà sốt
cay, còn có salad nữa."
"Toàn là những món có thịt, anh
muốn vỗ béo em sao?"
"Em phải ăn cho béo lên mới tốt, gầy
không thấy tí thịt nào, nhìn thật đáng
thương, người khác còn tưởng anh
không nuôi nổi em đó." Hữu Quốc
cũng giả vời như không có chuyện gì
xảy ra, nên ăn thì ăn, nên chọc thì
chọc.
"Đúng đó mẹ! Chú Hữu Quốc còn nói,
thịt ở trên ngực của ma ma quá ít,
uống sữa đu đủ có thể làm cho ngực
đầy đặn hơn đó."
Triệu Thoại Mỹ cầm đũa đánh lên tay
của Hữu Quốc một cái,
"ở trước mặt bé Thiên anh nói bậy
nói bạ gì đó, cả ngày không đứng đắn
gì hết, giáo dục không tốt, sẽ ảnh
hưởng đến trẻ nhỏ thế hệ sau."
"Anh đây không phải dạy cho con biết
sớm hơn sao? Những chuyện này,
sớm muộn gì bé Thiên cũng biết, phải
không bé Thiên?"
Triệu Thiên Hạo gật đầu thật mạnh.
"Chú Hữu Quốc nói đúng đó mẹ!"
Triệu Thoại Mỹ nhất thời không biết
nói gì, ngược lại mình là người sai
sao?
"Trẻ con mới có tí tuổi anh đừng có
dạy những tư tưởng hư hỏng của anh,
sẽ đi sai đường đó."
"Hey! Cái gì mà sai đường chứ? Anh
vẫn còn là người đàn ông độc thân
kinh cương nổi tiếng ở Đài Loan nha,
còn đứng đầu bảng vàng mười năm
liên tục đó, được chưa? Bé Thiên tiếp
tục kế thừa anh, có tương lai biết bao
nhiêu."
"Anh bớt dát vàng lên mặt mình đi,
anh chính là kẻ trăng hoa đó."
"Muốn làm kẻ trăng hoa cũng phải có
bản lãnh chứ bộ." Nói đến vẻ bề ngoài
của mình, Hữu Quốc tất nhiên rất có
tự tin, "bé Thiên à, chú Hữu Quốc có
phải là người đàn ông đẹp trai nhất
thế giới không?"
"Đương nhiên là phải rồi!" Triệu
Thiên Hạo nhìn bằng đôi mắt to sáng
rực rỡ, "các bạn học nữ trong trường
con đều thích chú Hữu Quốc,nói chú
Hữu Quốc giống như chàng hoàng tử
trong chuyện cổ tích vậy đó! Muốn
lớn thật nhanh, để gả cho chú Hữu
Quốc."
Mặc dù con bé mập Võ Duyệt Đào kia
nói như vậy làm cậu rất ghen tỵ,
nhưng cũng không thể phủ nhận,chú
Hữu Quốc đúng là người đàn ông đẹp
trai nhất mà cậu đã từng gặp. Cậu
cũng là một người đàn ông nhỏ, cũng
rất có phong độ nha.
"Các bạn nữ trong vườn trẻ của con
rất có mắt nhìn nha, ngày mai chú sẽ
mời các con ăn kẹo!" Hữu Quốc rất
hài lòng, nếu như phía sau đã có
những cái đuôi theo, thì nhất định
phải bay lên đến tận trời xanh chứ.
"Anh đã nói là anh chính là người làm
mọi người điên đảo mà,ngay cả
những cô bé nhỏ cũng biết thưởng
thức, chỉ có em cố tình làm như
không biết. Người khác coi là bảo vật,
còn em thì lại xem như cỏ rác."
Sự tự kỷ của anh, Triệu Thoại Mỹ đã
không còn sức để nôn mửa từ lâu.
"Mặc kệ anh, ăn cơm đi!"
Triệu Thiên Hạo gắp một miếng thịt
kho vào trong bát của Triệu Thoại
Mỹ. "Ma ma vất vả rồi, ăn miếng thịt
kho đi,để thật khỏe mạnh nha."
"Mùi vị của món gà sốt cay cũng
không tệ, em mau thử xem."
Hai tên đàn ông lớn và nhỏ đều luân
phiên gắp thức ăn cho Triệu Thoại
Mỹ, đến sắp sửa đầy cả chén. Sự ấm
áp trong lòng, cũng sắp lan tỏa ra
ngoài.
Niềm hạnh phúc gia đình bình dị như
thế này, mới là điều cô ao ước nhất,
nguyên vọng lớn nhất của cô, chính
là có thể yêu thương lẫn nhau sống
qua ngày như vậy.
Vì họ,vì hạnh phúc của cái gia đình
nhỏ bé này.Có vất vả hơn nữa, cô
cũng muốn chóng đỡ tất cả, nhất định
không để bất kỳ chuyện gì phá vỡ.
Ăn xong cơm, Hữu Quốc giúp Triệu
Thiên Hạo làm bài tập thủ công,
Triệu Thoại Mỹ thì dọn dẹp chén đũa,
đang ngẩn ngơ nghĩ về chuyện lúc
chiều.Thì có một đôi tay đột nhiên
ôm từ sau lưng cô, đôi môi dịu dàng
giống như một con bướm dừng ở bên
má cô.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
Giọng nói của anh, dịu dàng đến kỳ lạ,
âm cuối run run, thì thào,như có thể
đi vào trong lòng người.
"Không có gì đâu."
"Em nói xạo! Chỉ có một cái chén,mà
em đã rửa đến năm phút rồi đó."
"Không có chuyện gì thật mà, chỉ hơi
ngẩn người. Không lẽ em ngẩn người
anh cũng muốn kiểm soát sao?"
"Đương nhiên muốn rồi!Em là của
anh, ngẩn người cũng không
được."Anh hôn cô liên tục mấy cái.
"Đừng có bá đạo vậy chứ....."
"Tất nhiên rồi! Yêu một người đến
cùng cực, tự nhiên sẽ bá đạo thôi,
muốn kiểm soát hết tất cả mọi thứ
của cô ấy, bao gồm cả suy nghĩ của cô
ấy. Trong lòng em chỉ được có anh,
không có cho phép nghĩ đến người
khác."
Thoại Mỹ nghĩ đến dáng vẻ bá đạo
như vậy của Võ Vũ Linh, tay run
rẩy,chén đĩa rơi xuống đất, cũng may
lúc đó Hữu Quốc chụp được."
"Em làm sao vậy?"
"Không sao............."
"Hôm nay trông em rất kỳ lạ, hỏi em
có chuyện gì,em lại không nói."
"Không có chuyện gì đâu
mà.................đột nhiên em chỉ cảm
thấy hơi sợ hãi."
"Sợ hãi sao?"
"Vâng!" Thoại Mỹ nói thẳng:
"Sợ hãi sự bá đạo và ham muốn chiến
hữu sẽ khiến anh mất hết lý trí, giống
như Võ Vũ Linh vậy. Bởi vì tính chiếm
hữu của anh ta quá lớn, mới có thể
làm ra những chuyện đáng sợ như
vậy, em rất sợ anh sẽ trở nên như
thế............"
"Ngốc à! Anh và anh ta là hai người
hoàn toàn khác nhau, làm sao có thể
trở nên giống nhau được chứ. Những
lời anh vừa nói lúc nãy, chỉ muốn
chọc cho em vui mà thôi. Anh trước
giờ rất tôn trọng em, hẳn em có thể
cảm nhận được.Em không tin anh
sao?"
"Bởi vì quá tin tưởng,nên mới cảm
thấy sợ hãi. Em cũng đã từng, rất tin
tưởng anh ta."
"Anh không biết phải hứa hẹn với em
như thế nào, bất kỳ lời hứa nào,cũng
đều dư thừa cả. Nhưng anh chỉ muốn
em biết rằng, cho dù anh làm bất kỳ
chuyện gì, cũng sẽ không làm hại đến
em và bé Thiên,chắc chắn không!
Anh vô cùng trân trọng tình cảm giữa
hai chúng ta."
"Vâng! Em tin anh! Xin lỗi anh, do em
quá đa nghi rồi."Từng có một người
nói, mang nỗi ám ảnh của cuộc tình
trước vào trong một cuộc tình mới, là
người ngu ngốc nhất. Bởi vì người tổn
thương bạn,đã lấy đi cái tốt đẹp nhất
của bạn. Còn người thật lòng yêu bạn,
lại bởi vì sự nghi ngờ của bạn mà rời
xa bạn,cuối cùng người đau đớn nhất
vẫn là chính mình.
Cô nhất định không thể trở nên ngu
ngốc như vậy.
"Do em quá hạnh phúc, cho nên mới
có chút.........."
"Em không cần phải giải thích,anh
hiểu cả! Anh cũng có nỗi lo lắng giống
như em, nhưng anh cố gắng tin
tưởng, cố gắng tin vào tình cảm đã có
của chúng ta. Vô cùng hy vọng một
nhà ba người chúng ta có thể hạnh
phúc sống mãi mãi bên nhau, không
bao giờ chia xa!"
"Được mà, nhất định sẽ được!" Triệu
Thoại Mỹ ôm chặt lấy anh, lưu luyến
hơi thở cùng cảm giác an toàn của
anh.
Cô không biết sau này sẽ xảy ra
chuyện gì, nhưng chí ít có một
chuyện cô rất chắn chắn, đó là cô sẽ
vì tương lai của bọn họ mà cố gắng
hết sức mình.
Bóng dáng của hai người ôm lấy nhau
dưới ánh sáng ấm áp của ngọn đèn,
ôm nhau thật chặt, đứng ở một chỗ
thật lâu.
.....................
Sau ngày hôm đó, hai người tự nhận
mình là gia quyến của người chết
không thấy xuất hiện nữa, Triệu
Thoại Mỹ tìm kiếm khắp nơi cũng
không có kết quả,qua mấy ngày sau,
mới có chút tin tức, cô đã mời một
luật sư khác làm luật sư biện hộ cho
vụ này.
Phiên tòa ngày đó, Thoại Mỹ đã tìm
hết mọi cách để có thể đi vào pháp
đình,nhưng bị cảnh sát chặn ở bên
ngoài.
"Tôi có chứng cứ rất quan trọng, xin
các anh hãy cho tôi vào được không?
Quan trọng lắm đó.............liên quan
đến vụ án này............"
Nhưng cho dù cô có nói thế nào, cảnh
sát cũng bị dao động, Thoại Mỹ gấp
gáp giống như con kiến bò trên chảo
nóng, đang tính xông vào, thì đằng
sau lại vang đến một tiếng cười nhẹ.
"Nếu như tôi là em, tôi sẽ không lãng
phí sức của mình đâu."
Cô tức giận quay đầu lại, Võ Vũ Linh
đang đứng cách cô vài bước, phía sau
hội tụ một mảng lớn ánh sáng mặt
trời, hiện ra phong thái quyến rũ,
phong độ hiên ngang.
Trên người mặc bộ âu phục sang
trọng, quần áo ngay ngắn, hoàn toàn
đối lập với dáng vẻ người đến xem xử
án,dường như anh đang cố ý làm nổi
bất trước kết cục bi thảm của Triệu
Gia Hân, làm cho Thoại Mỹ rất ngứa
mắt.
"Anh đến đây là gì?"
"Đương nhiên đến xem kịch hay rồi,
không lẽ em cho rằng, tôi đến cứu cô
ta sao?" Anh nở nụ cười mỉa mai,
"một tay tôi dàn dựng vở kịch này,
đương nhiên phải đến góp vui chứ."
"Anh đê tiện! Không có tình người!"
"Tùy em muốn nói sao thì nói!"
Đấu với anh chỉ lãng phí sức mà thôi,
Triệu Thoại Mỹ liều mạng xông vào
trong, cuối cùng cũng bị cảnh sát kéo
ra ngoài,đẩy mạnh ngã xuống đất,
nhếch nhác muốn chết...........
Võ Vũ Linh liếc nhìn cô từ trên cao,
giống như đang nhìn một con kiến
không có năng lực. Khóe miệng
nhếch lên một nụ cười mỉa, chầm
chậm vươn một bàn tay ra, bị Triệu
Thoại Mỹ hất ra một cách tàn nhẫn.
"Tôi không cần sự thương hại của
anh!"
"Thì thôi vậy, xem em còn có thể
ngang bướng đến lúc nào." Võ Vũ
Linh thu lại nụ cười mỉa mai cuối
cùng, bước đi về phía tòa án, Thoại
Mỹ vội vàng xông đến giữ anh lại.
Lòng tự trọng gì đó cũng không quan
tâm nổi nữa, gấp đến nỗi không thể
đợi được mà nói lời cầu xin:
"Coi như tôi xin anh đi, tha cho Triệu
Gia Hân được không?"
"Do cô ta uống say rồi đâm chết người,
tôi phải giúp cô ta như thế nào đây?"
"Nhưng anh biết rõ sự thật mà! Đều
do anh sắp đặt những người đó tự
đâm vào xe mà."
Anh cau mày lại, vẻ mặt ngây thơ, "em
đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu
gì hết vậy? Tôi sắp đặt những người
đó lúc nào? Triệu Gia Hân trước giờ
luôn kiêu ngạo, ỷ mình có người cha
vĩ đại làm thị trưởng, ở Đài Loan đi
đứng không hề nói lý lẽ, làm ra
những chuyện này, bất kỳ ai cũng đều
không lấy làm lạ. Chẳng qua lần này
cô ta không gặp may, giấy không gói
được lửa. Cô ta phải trả cái giá mà cô
ta đáng phải trả, còn tôi không có
dính líu gì hết!"
"Sao anh có thể nói như vậy, rõ ràng
chính anh nói anh mới là người đứng
đằng sau chuyện này mà."
"Tôi có nói như vậy sao? Sao tôi không
nhớ nhỉ?" Anh nghiêng đầu giống
như đang suy nghĩ một lúc lâu,
"không lẽ em ngay cả nằm mơ và hiện
thực cũng không phân biệt được rõ
sao? Hay là do cải nhiều vụ kiện quá
rồi, nên mắc bệnh hoang tưởng rồi?"
"Võ Vũ Linh, anh...." Triệu Thoại Mỹ
căm hận đến nỗi xương cốt đều lạnh
lẽo, máu ở khắp người như xông
thẳng lên đầu. Nếu như lúc này trên
tay có một con dao, cô không biết
mình có thể kiềm chế được mà không
đâm thẳng vào tim anh.
"Tôi nói rồi, anh muốn gì thì cứ nhắm
vào tôi đây, đừng có ra tay với người
nhà của tôi."
"Tôi cũng đã từng nói, đây là mối thù
giữa tôi và nhà họ Triệu, em bớt cho
mình là giỏi đi!"
"Nhà họ Triệu rốt cuộc đã làm sai điều
gì, mà anh phải ra tay độc ác đến
vậy."
Làm sai điều gì sao?
Võ Vũ Linh cười mỉa, hai mắt hơi
nheo lại, toát ra một luồng khí tàn
bạo đủ để hủy diệt cả thế giới.
Thời gian quay ngược lại nửa tháng
trước, nguyên nhân chính là anh đã
nhận được cuộc điện thoại của thám
tử trong nỗi đau khổ không nguôi vì
cô cứ khăng khăng đòi ly hôn, cuối
cùng đã điều tra ra được năm đó ai là
hung thủ đã hại chết cha mẹ anh.
Tên khai sinh là Triệu Lâm Bân, cũng
chính là Triệu Kiến Hùng bây giờ!!!
Mục tiêu lúc đó của ông ta, là một
người kinh doanh khác, nhưng vì
tính sai nước cờ, nên đã đụng chết
cha mẹ anh. Sau đó ông ta đổi tên,
dựa vào thế lực của cha Lâm Khiết
Hồng, lên làm thị trưởng! Những vinh
quang mà ông ta hưởng bao nhiêu
năm nay, đều được xây nên bằng máu
xương của cha mẹ anh.
Điều làm anh đau khổ nhất đó là, anh
lại yêu con gái của kẻ thù giết chết
cha mẹ mình, còn có con với cô ta.
Sau đó anh đã đau khố hết mấy ngày,
cuối cùng cũng hạ quyết tâm, phải
chấm đứt đoạn tình cảm này. Anh
muốn phá hủy cả gia đình họ Triệu,
cũng bao gồm cả cô. Từ này về sau
không còn tình yêu, mối căm thù sâu
sắc này mới chính là lý do duy nhất
để anh tiếp tục sống.
Bí mật này làm anh vô cùng đau khổ,
nhưng vẫn chưa đến lúc để cô biết.
Bởi vì, cô vẫn còn chưa đủ tuyệt
vọng. Anh phải phá hủy triệt để tất cả
mọi thứ bên người cô, để cô nếm thử
mùi vị đau khổ khi mất đi người thân
là như thế nào, rồi tiếp tục đẩy cô
xuống địa ngục.
Lúc này, bên tai vang đến âm thanh
kết án cuối cùng của tòa.
Tội danh lái xe đâm chết người sau
khi say của bị cáo Triệu Gia Hân được
thành lập, phán án ba mươi năm tù
giam.
Mỗi một chữ, đều làm cho đầu của
Thoại Mỹ như bị phá vỡ thành một
cái động lớn. Chị ấy là chị gái của
chính mình, chính mình biết được sự
thật, biết rõ chị ấy bị oan, nhưng lại
không thể làm gì được, chỉ có thể mở
to mắt nhìn chị ấy bị hãm hại. Cái
cảm giác này, có tuyệt vọng, có bất
lực, cũng có đau lòng...........
Võ Vũ Linh xuýt mỉa,
"mới có ba mươi năm, có hơi quá hời
cho cô ta rồi."
Cả người Thoại Mỹ lạnh run, siết chặt
tay lại.
"Ba mươi năm! Ba mươi năm gần
như cả cuộc đời chị ấy rồi! Võ Vũ
Linh, anh có còn là người không hả?"
"Em đã quên rồi sao, lúc trước cô ta
đối xử em như thế nào hả? Cô ta còn
mong em chết biết bao nhiêu, em cần
gì phải phí công đi làm người tốt chứ?
Tôi giúp em loại trừ một kẻ thù, em
hẳn phải nên cám ơn tôi mới đúng.
Tìm một nơi nào đó, uống rượu chúc
mừng nha?" Anh vươn tay đặt lên vai
cô, thế nhưng trả lại cho anh, lại là
một cái tát vang dội.
Võ Vũ Linh bất ngờ không kịp trở tay,
khuôn mặt méo xẹo. Một lúc sau, mới
cứng nhắc quay mặt lại, thẹn quá hóa
giận.
"Em dám đánh tôi!"
"Anh cái tên cầm thú này, tại sao tôi
không dám hả?"
Anh vung một bàn tay lên, muốn đánh
cô một cái thật tàn nhẫn. Nhưng lại
dừng ở bên má, làm thế nào cũng
không thể xuống tay được. Bởi vì cố
gắng chịu đựng, cả cánh tay đều nổi
đây gân xanh.
"Sao thế hả? Người giống như anh,
cũng có lúc không nhẫn tâm sao?
Chuyện có độc ác có đê tiện hơn nữa,
anh cũng có thể làm được, thế mà
cũng có chuyện anh làm không được
sao?"
Võ Vũ Linh nhẫn nhịn để không bị cô
chọc giận, lấy lại vẻ mặt tao nhã,
dửng dưng mân mê khóe môi, miệng
nở một nụ cười khinh thường.
"Không phải em muốn che chở cho
gia đình họ Triệu sao? Bằng chút tài
mọn này sao? Chính mình còn lo
không xong, dựa vào cái gì đòi bảo vệ
người khác, không tự lượng sức
mình!"
"Em đừng nóng vội, em cũng không có
được mấy ngày vui vẻ nữa đâu. Rất
nhanh, sẽ đến lượt em..........." Bỏ lại
câu nói đó, anh vô cùng thích thú mà
liếc cô một cái, rồi bỏ đi với một tư
thế phóng khoáng của người chiến
thắng.
"Đồ cầm thú..................cầm
thú..............." Thoại Mỹ lảo đảo lùi về
sau vài bước, ngồi co ro trên bậc
thang, cả người khôn còn sức. Đành
phải ôm lấy đôi chân của mình, âm
thầm rơi nước mắt.
Xe của Võ Vũ Linh dừng ở cách đó
không xa, vẫn luôn nhìn cô. Nhìn
thấy hai vai của cô hơi run, có thể
nhận ra được cô đang khóc. Giống
như có một lưỡi dao nhọn, cắm vào
trong trái tim băng giá của anh.
Nhưng anh không cho phép mình có
một chút mảy may thương xót nào
với cô, bởi vì như vậy có thể sẽ phá
tan sự lạnh lùng mà anh đã cực khổ
xây nên.
Từ giây phút bắt đầu biết được sự thật
đó, anh đã nói rõ với chính mình
rằng, từ nay về sau, chúng ta chỉ có
một loại quan hệ, đó là thù địch, chắc
chắn sẽ không còn một chút lưu
luyến không đáng có nào.
Muốn trách, chỉ có thể trách hiện thực
mở ra cho chúng ta một trò đùa tàn
khốc như vậy. Sau khi yêu, mới phát
hiện ra là kẻ thù của nhau, anh cũng
rất hận số phận đã an bài như vậy.
Nhưng con người không cách nào
chống lại được, đó là số phận.
Anh ép buộc mình phải nhẫn tâm,
nhắm mắt lại không nhìn cô nữa.
"Bác Trương, lái xe đi."
Triệu Thoại Mỹ, em không nên trách
tôi tàn nhẫn. Muốn trách chỉ có thể
trách em lại là con gái của Triệu Kiến
Hùng. Cha làm con chịu, đó là điều
hiển nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top