Chương 122
Chương 122: Có Chết Cũng Phải Ly
Hôn
Nhà hàng tây bên hồ, bên ngoài cửa sổ
là ánh sáng mặt trăng sáng lấp lánh
trên mặt hồ trong màn đêm.
Bữa tối dưới ánh nến, nhạc nhẹ, đều
vì một người, nhưng cô lại có vẻ
không yên lòng, một tay chống cằm,
ngơ ngác nhìn mọi thứ đẹp đẽ xung
quanh.
Hữu Quốc giang tay ra quơ quơ trước
mặt cô.
“Sao vậy em? Hôm nay cứ ngơ ngác
vậy.”
“Hả? Không có gì đâu…………..”
“Em còn nói không có gì! Có phải
khoảng thời gian trước làm em quá
mệt không? Nhưng mà, ông nội đã
khỏi hẳn, khó lắm mới được thế giới
của hai người, anh đã dày công chuẩn
bị, tốt xấu gì em cũng phải cho anh
chút mặt mũi chứ, đừng có ngơ ngày
vậy!”
Cô gắng gượng nở nụ cười.
Hữu Quốc cầm tay cô bàn tay đang để
trên bàn của cô, đưa lên môi, hôn hẽ,
tình cảm nồng nàn chân thành nói.
“Cám ơn em, những lúc gian nan
nhất, đã ở bên cạnh cùng anh vượt
qua.”
“Ngốc à! Giữa hai chúng ta, cần phải
nói cám ơn sao?”
Câu nói này của cô làm cho Hữu Quốc
rất cảm động, xoa đầu cô.
“Mặc dù ông nội không nói gì, nhưng
anh nhìn thái độ của ông, coi như ông
ngầm thừa nhận rồi! Cuối cùng anh
đã đợi đến hôm nay rồi, anh không
thể chờ được mà muốn kết hôn với
em ngay, rất muốn đi công chứng
ngay hôm nay nha.”
“Em cũng vậy.”
Anh do dự một lúc, vẫn hỏi:
“Em và Võ Vũ Linh, chưa làm thủ tục
ly hôn, đúng không?”
“………..Vâng!” Nhớ đến chuyện hôm
qua, cô lại buồn rầu.
“Theo hiểu biết của anh về anh ta,
anh ta sẽ không ký vào đôn ly hôn
đâu. Chuyện này em giao cho anh đi!”
“Không cần đâu! Đây là chuyện giữa
em và anh ta, em không muốn anh bị
cuốn vào.”
“Vẫn còn phân biệt của anh hay của
em sao?”
“Em không có ý đó, chỉ là có một số
chuyện, em vẫn muốn tự tay mình
kết thúc.”
“Nhưng anh ta sẽ không chịu ký.”
“Không thử làm sao biết được, mọi
chuyện đều do con người mà! Ngay cả
ông em còn làm lay động được, chắc
hẳn không có chuyện gì làm khó em
đâu!” Cô cầm tay anh an ủi.
“Được rồi, anh không cần lo lắng đâu,
tự em có thể giải quyết được. Nếu quả
thật không thể, em sẽ nhờ anh giúp.”
“Ừ! Em nói rồi đó, không được đổi ý
đâu.”
“Biết rồi mà!”
Hữu Quốc nắm tay cô, quan sát lần
nữa, lông mày hơi nhíu lãi.
“Sao vậy anh? Tay em có gì lạ sao? Có
phải tay em bị sưng lên, rất xấu hả?”
“Không phải!” Anh nghĩ trái nghĩ
phải, rất nghiêm túc nói:
“Anh cứ cảm thấy thiếu thứ gì đó.”
Cô có chút không rõ, ngơ ngác hỏi:
“Thiếu gì chứ?”
“Cái này………..” Anh làm ảo thuật, sờ
vào phía sau tai cô, đầu ngón tay lại
có thêm một chiếc nhẫn kim cương
lóe sáng. Mặc dù không phải rất quý
báu, nhưng được thiết kế độc đáo,
hình cầu vòng, màu sắc chói sáng.
Cô che môi kinh ngạc nhìn anh, cảm
động nói không nên lời.
Hữu Quốc quỳ một gối xuống, ngửa
đầu lên dịu dàng nhìn cô, trong con
ngươi dường như hội tụ đủ tất cả
những ngôi sao đẹp đẽ nhất.
“Lúc trước, giữa chúng ta có quá
nhiều trở ngại, anh vẫn không dám
chính thức cầu hôn em. Nhưng bây
giờ, ngay lúc này đây. Triệu Thoại Mỹ
em đồng ý lấy anh chứ?”
Cô cảm động đến mức khóe mắt ửng
đỏ, cổ họng nghẹn ngào, nói không
nên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
Trong lòng nói một ngàn câu một
triệu câu
“Em đồng ý!”
Hữu Quốc cố nén xúc động, nhẹ
nhàng giữ lấy tay cô, đeo vào cho cô.
Bởi vì quá vui mừng, tay của chính
mình cũng run rẩy, mấy lần vẫn
không thể mang vào, lòng bàn tay đầy
mô hôi, có chút xấu hổ giải thích.
“Xin lỗi em, anh lần đầu tiên cầu hôn,
có chút căng thẳng………lần sau nhất
định sẽ có kinh nghiệm………”
“Không phải, ý anh là……….không có
lần sau đâu………”
Triệu Thoại Mỹ bị anh chọc đến giở
khóc giở cười. Muốn khóc, cũng chỉ vì
cảm động.
Người đàn ông cao quý kiêu ngạo ở
trước mắt này, cho cô quá nhiều tình
yêu và ấm áp, có nói nhiều lời cảm
động hơn cũng không thể bày tỏ hết.
Cô chỉ có thể dùng hành động, trong
những ngày tháng sau này, mang đến
cho anh nhiều tình yêu hơn.
Không dễ dàng gì mới đeo được nhẫn
cho cô, Hữu Quốc thoải mái thở ra.
Trong lòng đều bám đầy cảm giác
hạnh phúc.
Giây phút này, anh chờ đợi quá lâu
rồi, không dám tin đây là sự thật.
“Cám ơn anh!” Triệu Thoại Mỹ chủ
động ôm lấy anh, Hữu Quốc cũng ôm
chặt cô, cô là toàn bộ thế giới của
anh, giờ phút hạnh phúc này không
có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung
được.
Trong màn đêm dưới ánh sáng dịu
dàng của mặt hồ hai người ôm nhau
thật lâu, mới lưu luyến buông nhau
ra. Hữu Quốc giúp cô lau nước mắt
trên khóe mắt.
“Bé ngốc này, em khóc gì chứ.”
“Em nào có khóc!”
“Đừng nói với anh là bụi bay vào mắt
đó, chỗ này là bên hồ, đừng có mượn
cớ cũ rít đó.”
Cô lè lưỡi. “Cũ rít đó, anh cắn em à!”
Vừa dứt lời, anh thực sự cắn lên mặt
cô một cái.
“Này…….anh cầm tinh con chó
à…………”
“Em kêu anh cắn em mà! Ngọt ghê!
Chỉ là anh quá phúc thôi, không biết
phải bày tỏ như thế nào.” Tim của
Hữu Quốc bây giờ vẫn còn đập mạnh,
hô hấp rất gấp.
Trước đó anh đã làm không dưới hai
mươi loại kế hoạch cầu hôn, ví dụ
như cầu hôn bằng khí cầu, cầu hôn ở
Provence, nhưng cuối cùng, vẫn chọn
cách đơn giản nhất. Càng đơn giản,
càng bày tò được sự chân thành của
anh, anh biết cô không phải là người
phụ nữ thích phô trương.
Thậm chí anh còn có dự định xấu
nhất, nếu như cô từ chối lời cầu hôn
của anh, anh phải làm sao đây.
Vẫn may! Cô đã chấp nhận anh rồi!
Đây là giờ phút hạnh phúc nhất cuộc
đời anh.
“Em không biết bây giờ anh có bao
nhiêu hạnh phúc, bao
nhiêu…………..lo sợ đâu.”
“Lo sợ sao?”
“Ừ! Lo sợ đây chỉ một giấc mơ, lo sợ
em sẽ trả nhẫn lại cho anh.”
“Một khi em đã chấp nhận rồi, thì sẽ
không lùi bước, anh đừng có lo được
lo mất được không? Cho dù lo sợ,
người đó phải là em. Nói thế nào, em
cũng là người phụ nữ đã từng kết
hôn. Em sợ anh bây giờ không để
bụng, nhưng sau này sẽ để bụng, còn
có bé Thiên………”
Hữu Quốc hết nói, chọc vào đầu cô.
“Em đang lo lắng những thớ vớ vẫn gì
thế, anh là loại người đó sao?”
“Điều đó không thể chắc chắn được!
Nói không chừng, đến này đó, annh
lại tái xuất giang hồ, vui chơi ong
bướm. Chê em hoa tàn ít bướm, đạp
em qua một bên.”
Anh hào hứng gật đầu.
“Thì ra là thật………”
“Thật gì chứ?”
“Hội chứng sợ hãi trước hôn nhân!”
Cô liếc mắt xem thường.
“Anh đừng có nói bây bạ đi!”
Đêm đã khuya, mọi nơi đều rất yên
tĩnh. Triệu Thoại Mỹ đang chìm sâu
trong mộng đẹp, bất chợt bị một loạt
tiếng chuông cửa làm cho thức giấc.
Cô cứ cho rằng mình đang nằm mơ,
nhưng tiếng chuông cửa cứ vang lên
không dứt, giống như địa ngục đang
ráo riết đòi mạng.
Cô lấy chăn bọc đầu mình lại, giả vờ
như không nghe thấy, hy vọng là nhà
người khác. Nhưng tiếng chuông ngày
càng rõ rệt, rõ ràng là tiếng chuông
nhà của cô, đã bắt đầu vang lên tiếng
chữi rủa của hàng xóm xung quanh.
Cô lập tức ngồi dậy, tức giận mở cửa
ra.
“Ai vậy, phát bệnh lúc nửa đêm nửa
hôm sao?”
Võ Vũ Linh đứng ở trước cửa, say như
chết, say khướt mỉm cười với cô.
“Cuối cùng em cũng mở cửa rồi….”
Cô nhíu lông mày.
“Anh đến đây làm gì?” Nhìn lướt qua
phía sau lưng anh, không có ai khác.
Sợ hãi một lúc, không phải anh tự lái
xe đến đây chứ. Say khướt đến vậy,
cũng may không xảy ra chuyện gì.
Tình hình bây giờ của anh, chắc chắn
không thể lái xe về nhà được. Cô đưa
anh về, lại sẽ dẫn đến một số phiền
phức không đáng có. Nên quyết định
ngay, cho anh ở lại một đêm.
“Anh vào nhà đi!”
“Em lạnh nhạt thật đó……….. cứ như
vậy không thèm nhìn mặt anh sao?”
Anh khàn giọng hỏi, có chút đau khổ.
Triệu Thoại Mỹ im lặng, cô không
ném anh ra giữa đường là đã không
tệ rồi, còn nói cô lạnh nhạt, có lòng
tốt còn bị chê bai.
“Khuya lắm rồi, đừng quậy nữa, mau
vào đi.”
Cô nâng một cánh tay của anh lên, đỡ
anh. Mùi rượu luồng vào trong mũi
thiếu chút nữa hấp chín cô! Anh uống
bao nhiêu vậy, ngâm cả người mình
vào trong bình rượu sao?
Bước chân của Võ Vũ Linh không
vững, chao đảo, sức nặng của cả cơ
thể anh đè hết lên người Triệu Thoại
Mỹ, suýt chút nữa làm cô nằm bẹp
xuống đất. Cắn chặt răng lại, cố hết
sức bước về phía trước, đỡ anh đến
phòng của bé Thiên. Cũng may hôm
nay Hữu Quốc đón bé Thiên về nhà
anh rồi, nói là muốn ‘tăng thêm tình
cảm cha con’.
Nếu không cô không biết phải sắp xếp
cho anh như thế nào!
“Cẩn thận………….chậm một
chút…………nào…………….” Cô đang
cẩn thận đỡ anh lên giường, chỉ hơi
bất cẩn một chút, vấp phải chiếc chân
dài của anh chút xíu, hai người đều
cùng lúc ngã lăn xuống giường. Triệu
Thoại Mỹ bị đè dưới một khối thịt,
thở thật mạnh, không khí ở trong
lồng ngực sắp phun hết ra ngoài.
“Um………….anh đang làm
gì……………….” Võ Vũ Linh cọ bậy, vừa
đúng lúc chạm ngay môi của Triệu
Thoại Mỹ, bốn cánh môi dán vào
nhau, hai người ngơ ngác nhìn đối
phương.
Mọi thứ xảy ra quá bất chợt, Triệu
Thoại Mỹ không kịp phản ứng lại, chỉ
mở to hai mắt ngơ ngác như chú nai,
kinh ngạc nhìn người đàn ông đang
nằm trên người mình.
Võ Vũ Linh say khướt không còn biết
gì, ý thức không tỉnh táo. Nhưng anh
biết rõ mình thích mùi hương của
người đang nằm ở phía dưới, cơ thể
của cô thật mềm mại, thật thơm, anh
không nỡ buông ra, ôm lấy cô anh
thật yên tâm.
Anh chịu sự thúc giục theo bản năng
của cơ thể, dứt khoát hôn thật sâu, cố
gắng đi vào trong miệng cô.
Triệu Thoại Mỹ lúc này mới tỉnh
mộng, giãy dụa muốn đẩy anh ra,
nhưng sức của anh quá mạnh, đã siết
chặt cơ thể của cô, nhân lúc cô chống
trả, đầu lưỡi linh hoạt đã chạy vào
trong miệnh cô, một mùi rượu nồng
nặc xen lẫn giữa đầu lưỡi của hai
người.
Cô không tránh khỏi có hơi say, thậm
chí giống như trúng phải bù chú của
ma quỷ, quên mất phản kháng lại.
Nhưng đó chỉ là cơn mê loạn trong
chớp mắt, đầu của Triệu Thoại Mỹ
bỗng nhiên lướt qua nét mặt của Hữu
Quốc, cô cảm thấy thẹn vì mình,
giống như một con bươm bướm giãy
dụa phình phịch.
“Mau buông tôi
ra………….um………….. Võ Vũ
Linh………..”
“Sao nào? Em muốn giữ gìn cơ thể vì
Hữu Quốc sao? Tôi sẽ không cho em
đạt được đâu.” Ghen tuông làm cho
anh đánh mất lý trí, giam cầm cơ thể
cô, thô bạo cùng nóng bỏng mà truy
tìm môi cô, liều mình dây dưa.
Một bàn tay để trên ngực cô, thưởng
thức, vuốt ve, trêu chọc một cách thô
lỗ, làm cho cô run rẩy dữ dội từng
đợt, cô xấu hổ và giận dữ. Trong tình
huống khẩn cấp, cong đầu gối lên nện
một cái, vừa hay trúng ngay nơi đó
của Võ Vũ Linh.
Anh kêu gào thảm thiết, ôm lấy nơi đó
của mình, ngã người qua một bên.
Đau đến mặt mày xanh lè, cả người
co quắp lại.
“Em……..”
Chưa nói hết câu, Triệu Thoại Mỹ đã
không ngừng chữi rủa tới tấp.
“Anh cái tên khốn khiếp này, rõ ràng
mượn cớ say rượu nổi điên mà, đồ đê
tiện vô liêm sỉ! Tôi không nên cho
anh vào, nên để anh say chết ở ngoài
cửa.”
Võ Vũ Linh không có sức nói lại, cú đá
vừa nãy rất mạnh, gần như lấy hết
nửa cái mạng của anh. Nếu là người
khác, anh đã làm thịt cô ta từ lâu rồi.
Cơn giận còn sót lại của Triệu Thoại
Mỹ chưa nguôi hẳn, nhưng thấy anh
đau như vậy, cũng biết rõ cú đá lúc
nãy của mình có hơi mạnh một chút.
Nhưng ai kêu anh say rượu rồi vô
thức xâm phạm cô, nếu còn lần nữa,
cô vẫn đá y như vậy, có thể còn ác
hơn.
Nhìn thấy anh đau đến trán đầy mồ
hôi, Triệu Thoại Mỹ cuối cùng cũng
không đành lòng, đi vào phòng tắm
lấy khăn. Lúc quay trở ra, thấy Võ Vũ
Linh say khướt, ánh mắt mơ màng,
vẫn không yên thì thào điều gì đó.
Dường như rất khó chịu, co giật từng
đợt một. Muốn nói, lại nói không
được.
“Ưm…………khó chịu……………khó chịu
quá……………”
Cô quở trách:
“Biết khó chịu còn uống nhiều đến
vậy, tự làm tự chịu, đáng đời………”
“Không uống…………..thì có thể làm
gì………….trái tim, rất đau……..” Anh
một lát rồi lại một lát, đấm thật mạnh
vào trong ngực mình, đau đến nổi
khuôn mặt nhăn lại, đau khổ thì thào.
“Tại sao lại đổi xử với anh như
vậy…………..anh biết lỗi của mình
rồi…………..anh biết mình sai
rồi…………anh vẫn cố gắng bù đắp
mà…………..chuyện gì anh cũng đồng
ý…………….làm vì em…………….em
không thể cho anh thêm một cơ hội,
để anh bù đắp cho em sao?”
“Anh rất mệt mỏi, rất đau khổ, cầu xin
em…………….xin em đó……………đừng
giày vò anh nữa, được không? Anh
chỉ cần một cơ hội thôi!”
Anh gắt gao nắm lấy tay cô, hai mắt đỏ
hoe, nhíu chặt lại thành một đường,
giống như sự sống và cái chết của
mình đều nằm trong tay cô, yếu ớt
như một tấm thủy tỉnh dễ vỡ.
Anh mong chờ sự tha thứ của cô,
mong chờ cô có thể cho anh một cơ
hội, Triệu Thoại Mỹ đều hiểu hết,
nhưng việc đã đến nước này, không
phải một mình cô có thể quyết định
được.
Không phải ai làm sai rồi muốn bù
đắp, làm có thể bù đắp được. Một khi
đã tạo thành vết thương, suốt đời sẽ
để lại sẹo, không thể nào chữa khỏi
được.
Cô cười khổ đẩy tay anh ra.
Trong lòng càng hiểu rõ hơn, từ sáu
năm trước, định mệnh đã an bài hai
người họ không thể ở bên nhau nữa
rồi…………..
Sáng sớm hôm sau Võ Vũ Linh bị cơn
đau đầu giày vò tỉnh dậy, mở mắt ra
một hồi lâu mới biết mình đang ở nơi
nào, cho đến khi nhìn thấy trên bàn
học là hình chụp chung của Triệu
Thoại Mỹ và Triệu Thiên Hạo.
Chính anh cũng có hơi ngạc nhiên,
sau khi say rượu lại chạy thẳng đến
đây, anh chỉ muốn mượn rượu quên
đi cô thôi mà! Trong đáy lòng, lại
không thể từ bỏ cô như vậy sao?
Anh cố chống người ngồi dậy, đi đến
phòng khách, thấy Triệu Thoại Mỹ
đang dọn bữa sáng ra bàn, dáng
người mảnh mái của cô chìm trong
ánh nắng sớm, xinh đẹp hão huyền,
không phải là thật, giống như bất cứ
lúc nào cũng có thể biến mất. Anh rất
muốn ôm cô thật chặt, không để cô
rời xa.
“Dậy rồi sao.”
“Ừm………….sau anh lại ở đây?”
“Nửa đêm hôm qua anh điên cuồng
nhấn chuông cửa, vừa mở cửa ra,
nhìn thấy anh say khướt ngã ở trước
cửa. Nghĩ anh không thể lái xe được,
nên cho anh ở lại đây một đêm.” Cô
nói chuyện rất bình thản, giống như
nói chuyện với một người xa lạ. “Nửa
đêm còn quấy nhiễu người khác, sau
này đừng làm vậy nữa.
“Anh xin lỗi, khi anh uống
say………………anh có nói gì không?”
“Điều nên nói, không nên nói, cũng
nói hết rồi, anh muốn hỏi điều gì?”
Cô quay đầu lại, vui vẻ liếc nhìn anh.
Võ Vũ Linh nghẹn lời trong chốc lát,
cứ cảm thấy mỗi câu hôm nay cô nói
đều đang châm chọc, anh nghe mà
cảm thấy khó chịu.
Triệu Thoại Mỹ đương nhiên cũng
biết, nhưng cô cố ý đó. Tối hôm qua
nhìn thấy anh đau khổ, cô cũng khó
chịu cả đêm. Hạ quyết tâm, không thể
tiếp tục kéo dài nữa, nhất định phải
nhanh chóng chặt đứt dây rối, nếu
không hai người đều bị giày vò đến bị
thươg tích đầy mình, đau đớn đến
chết.
Cho nên, cô vẫn luôn cố gắng lạnh
nhạt với anh. Có lẽ anh không chịu
nổi thái độ này của cô, sẽ buông tay
cũng nên.
Võ Vũ Linh không nói thêm lời nào,
làm vệ sinh cá nhân xong, ngồi vào
bàn ăn sáng.
Vừa ăn được một chút, Triệu Thoại
Mỹ đem đơn xin ly hôn để ở trước
mặt anh.
“Ký đi, cứ kéo dài như vậy ai cũng
không tốt.”
Anh ngừng ăn, nhíu chặt lông mày lại,
không vui ngẩng đầu lên trừng mắt
nhìn cô, lời vàng ý ngọc.
“Anh đã nói rồi, anh không ly hôn.”
“Anh không cảm thấy mình như vậy
rất mất tự trọng sao?” Cô hít vào,
buộc chính mình phải nói những lời
khó nghe nhất. “Giống y như một con
chó ghẻ không có liêm sỉ, bám díu
không buông. Anh không thấy phiền
phức, nhưng tôi thấy rất phiền! Mau
ký đi, chết sớm đầu thai sớm.”
Trong mắt Võ Vũ Linh lóe lên một ánh
sáng sắc bén, tức giận đến nỗi trên cổ
đã nổi đầy gân xanh. Trong lòng giận
giữ như sóng biển nổi cuồn cuộn, cả
người nổi đầy lửa giận, lại không biết
nên trút ra như thế nào. Nghiến răng,
nói một cách tàn nhẫn:
“Em nhất định phải nói chuyện với
anh bằng giọng điệu này sao?”
“Nếu không tôi phải nói chuyện với
anh bằng giọng điệu gì? Cầu xin tôi
cũng cầu xin rồi, nói cũng đã nói rồi,
nhưng những lời khuyên bảo dễ nghe
lại chẳng có tác dụng gì với anh! Dù
gì cũng là vợ chồng nhiều năm, tôi
cũng không muốn trở nên khó coi
như vậy, chính anh ép tôi! Nếu như
anh cứ kéo dài như vậy, có khó nghe
hơn, tôi cũng có thể nói ra đó.”
Lời nói của cô càng ngày càng tàn
nhẫn, chính là đổ thêm dầu vào lửa.
Võ Vũ Linh nắm chặt tay lại, dường
như bất cứ lúc nào cũng nện qua đó
một đấm, giọng nói lạnh lùng rít qua
từ kẽ răng.
“Em nói lại lần nữa xem!”
“Có nói mười lần, một trăm lần cũng
như vậy! Tôi muốn ly hôn! Tôi phải ly
hôn.”
“Câm miệng!” Võ Vũ Linh nện một
đấm thật mạnh xuống bàn, cơ thể
cứng nhắc đứng lên, căm tức nhìn cô
từ phía trên xuống, trong mắt đầy
lửa. “Còn nói thêm một chữ nữa, có
tin tôi giết em không hả!”
“…………..” Triệu Thoại Mỹ nuốt nước
bọt, có chút sợ hãi. Cô biết tính anh,
một khi bị chọc giận, chuyện gì cũng
không thèm để ý, chuyện có đáng sợ
hơn nữa cũng có thể làm được.
Nhưng cô không tiếc bất cứ giá nào,
cô cũng muốn chọc anh tức giận,
trong cơn tức giận, có lẽ anh sẽ ký
tên!
Cô ngang bướng nhìn anh, hai mắt
lạnh lẽo cứng rắn.
“Bây giờ người tôi thích là Hữu Quốc,
tôi muốn kết hôn với anh ấy, anh
đừng dám díu lấy tôi………”
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Võ
Vũ Linh bóp chặt cổ kéo đến tường,
lưng tông thật mạnh lên đó.
“Tôi kêu em đừng nói nữa!” Võ Vũ
Linh giống như một con sư tử bị chọc
giận, thở hổn hển gào thét với cô.
Triệu Thoại Mỹ bị bóp đến nói không
nên lời, hô hấp gián đoạn, cô nghẹt
thở, hai mắt trợn trắng. Lúc đầu còn
giãy dụa, đánh đá, trong cổ họng còn
phát ra tiếng kêu cứu khàn khàn.
“Tôi cảnh cáo em, đừng khiêu khích
tôi lần nữa!” Ngón tay anh bóp chặt,
đốt tay vang lên tiếng “răng rắc”, hai
mắt bốc lửa, tàn nhẫn nhìn cô giãy
dụa trong tuyệt vọng.
“Buông……….buông tay……………”
“Em nói không ly hôn, tôi sẽ buông
tay.”
“Buông……………tay……………”
“Nói đi! Nói em không ly hôn!” Anh
tức giận gào thét, vẻ mặt dữ tợn bạo
lực, bất chấp tất cả muốn ép cô hứa
không bỏ rơi mình. “Em nói đi! Nói!”
Tầm mắt của Triệu Thoại Mỹ lờ mờ,
trời đất xoay chuyển, cổ họng khô
khan đến sắp sửa phun ra máu, nói
từng chữ từng chữ:
“Tôi…………
phải…………..ly…………..hôn………………..”
“Em………….đáng chết!” Võ Vũ Linh
gào thét, hận không thể bóp chết cô,
hận không thể hủy diệt cả thế giới.
Nhưng ngay lúc Triệu Thoại Mỹ cho
rằng mình sẽ bị nghẹt thở mà chết đi,
lại bị anh đẩy xuống đất. Cô ôm lấy cổ
mình ho khan đứng lên.
“Khụ khụ khụ…………..” Dường như
muốn nôn hết nội tạng trong bụng ra.
Khó chịu quá………………khó chịu
quá………………..
Võ Vũ Linh lảo đảo lùi về sau vài
bước, đau thương cười nhạo.
“Tôi làm cho em chán ghét đến vậy
sao? Cho dù chết, cũng không muốn ở
bên cạnh tôi sao?”
Cô nhìn thấy anh đau khổ tuyệt vọng,
đau đớn không nguôi, cũng có một
chút không đành lòng, nhưng vẫn
quyết tâm một cách tàn nhẫn, dứt
khoát kéo anh xuống địa ngục. Cười
nhạo.
“Đúng vậy! Anh làm cho tôi rất buồn
phiền, rất chán ghét. Cho dù chết, tôi
cũng không muốn ở bên anh!”
Võ Vũ Linh gần như không chịu nổi đả
kích, bước chân chao đảo, cơ thê lảo
đảo sắp té, phải chống tay lên bàn
anh để tạm thời có thể đứng thẳng.
Anh chưa từng tuyệt vọng đến như
vậy, ngay cả lòng tự trọng cuối cùng
cũng bị cô chà đạp đến không còn,
thứ cảm giác bất lực dày đặc này cắn
nuốt trái tim anh.
Anh bị ép đến gần chết, không ngờ cô
vẫn tuyệt tình đến như vậy! Không lẽ
cho dù anh làm gì, cũng không thể
làm cho trái tim cô xoay chuyển sao?
Cô muốn anh chết đúng không?!!!
Trong giây phút đó, anh rất muốn
chết cùng cô. Nếu như cái chết là
cách duy nhất để ở bên nhau, anh
cũng chấp nhận!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top