Chương 121
Chương 121: Ly Hôn
Tình trạng ngay lúc này đây, Triệu
Thoại Mỹ thật chẳng còn sức để cùng
anh dây dưa những chuyện này nữa,
rất lạnh nhạt trả lời một câu.
“Vấn đề này, tôi đã từng trả lời rồi.
Đáng hay không đáng, chẳng liên
quan gì đến anh.”
“Nhất định phải đối xử lạnh nhạt với
anh như vậy sao? Anh chỉ quan tâm
em thôi mà!”
“Cám ơn anh! Nhưng tôi khôg cần!”
“ Thoại Mỹ……..” Võ Vũ Linh bước lên
trước một bước, thì cô lại lùi về sau
một bước.
“Ở đây thường có người ra vào, để
người khác nhìn thấy, rất dễ bị hiểu
lầm, có lẽ anh nên đi đi!”
“Nhưng anh vẫn chưa nói xong mà.”
“Hôm khác đi! Tôi rất bận.”
Rõ ràng cô đang qua quít cho qua!
Võ Vũ Linh tiếp tục bám díu.
“Hôm khác là lúc nào?”
“Thì là hôm khác!”
“Em không hẹn rõ thời gian, anh
không đi đâu!”
“ Võ Vũ Linh! Bên trong còn một
người lớn tuổi bị đột quỵ cần tôi
chăm sóc, anh cảm thấy bây giờ là lúc
thích hợp để dây dưa sao?”
“…………..” Anh không thể phản đối, có
chút thất vọng hạ mi mắt xuống.
“Ít nhất, cho anh ôm em một cái được
không?Anh………………rất nhớ
em………….” Tình cảm sâu nặng làm
cho giọng nói cũng trở nên khàn
khàn.
Trong lòng Triệu Thoại Mỹ chỉ muốn
mau chóng đuổi anh đi, nên không
phản đối, đương nhiên cũng không
đồng ý.
“Phải chăm sóc bản thân cho tốt đó!”
Anh nhẹ nhàng buông cô ra, mặc dù
có ngàn cái không nỡ!
Triệu Thoại Mỹ vừa nhẹ nhàng thở ra,
đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng
dáng cao to ngược sáng trên hành
lang. Ánh mắt của người đó hiện lên
vẻ mệt mỏi, gương mặt lại như ánh
sáng chói lọi giữa hè hấp dẫn người
khác của cây anh đào. Bởi vì anh sự
xuất hiện của anh, hành làng lạnh lẽo
dường như được khoát lên một bức
tranh thủy mặc xinh đẹp.
Nhưng cô lại chỉ cảm thấy kinh ngạc
và sợ hãi.
Anh đứng ở đây bao lâu rồi? Cái ôm
lúc nãy, anh cũng thấy hết sao?
Võ Vũ Linh quay đầu lại, cũng nhìn
thấy Hữu Quốc. Vài dây do dự ngắn
ngủi, anh vỗ lưng Triệu Thoại Mỹ, rồi
bỏ đi.
Lúc dịch người đi qua, Hữu Quốc
nghe thấy tiếng của anh.
“Trước khi tôi cướp cô ấy về, hiện tại
hãy chăm sóc cho cô ấy.”
Anh cười nhạo, cô ấy là của anh, nhất
quyết không để bất kỳ kẻ nào cướp
đi!
Cô đừng yên tại chỗ, không biết giải
thích từ đâu, mà Hữu Quốc cũng
không nói gì, chỉ sâu sắc nhìn cô một
cái, rồi đi vào phòng bệnh. Vẫn bình
thường như mọi khi, nói chuyện với
Nguyễn Chấn Quốc. Triệu Thoại Mỹ
Nơm Nớp Lo sợ, luôn muốn giải
thích, nhưng không cách nào tìm
được cơ hội chỉ có hai người.
Cho đến lần thứ hai anh đến lấy nước,
cô mới vội vàng đuổi theo, giữ anh
lại.
“Em và Võ Vũ Linh không có gì cả, chỉ
là…………”
“Không cần phải giải thích đâu, anh
tin em mà.” Ánh mắt và giọng điệu
của anh rất bình thản, chẳng có chút
giận giỗi nào. Nhếch môi, nở nụ cười
dịu dàng, xoa mặt cô.
“Mấy ngày này vất vả cho em rồi, anh
xin nghỉ phép một tuần, để chăm sóc
ông nội, em nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
“Nhưng em không muốn nghỉ, em
muốn ở bên ông. Xin anh đừng xem
em như người ngoài nữa, được
không? Em có thể chia sẽ ngọt bùi,
cũng tình nguyện chịu đắng cay với
anh. Ông không phải trách nhiệm của
một mình anh, mà là người thân của
hai chúng ta.”
Hữu Quốc một tay dắt tay cô, đôi lông
mày thoáng chốc giãn ra, giọng nói
lấy lại sức sống vốn có của nó.
“Chúng ta cùng nhau đi lấy nước.”
……………………..
Trời quang mây đãng, Hữu Quốc và
Triệu Thoại Mỹ đẩy Nguyễn Chấn
Quốc ra ngoài vườn hoa đi dạo.
“Lúc trước nơi này rất tấp nập, ông
nội có rất nhiều cấp dưới sau khi
xuất ngũ, đều đến đây dưỡng già. Lúc
ông rãnh rỗi, rất thích đến đây với
bọn họ, đánh cờ tướng, nói chuyện
phiếm về những ngày còn sống trong
quân đội. Khi đó, ông thường kêu anh
cùng đến đây. Nhưng anh bận việc ăn
chơi đàng điếm, lấy mọi cớ từ chối. Số
lần ở bên ông, có thể đếm trên đầu
ngón tay.”
“Sau đó, những người đó lần lượt qua
đời, ông nội rất cô đơn, nên đã
chuyển đến nơi này, anh vẫn như cũ
rất ít khi đến thăm ông. Trải qua
chuyện lần này, anh mới biết từ trước
đến giờ mình có bao nhiêu vô lý và
ích kỷ.”
Triệu Thoại Mỹ có thể hiểu rõ cảm
giác này, nửa tháng này làm anh
trưởng thành, so với lúc trước càng
có trách nhiệm, càng chính chắn hơn.
“Lúc trước, ông nội đều dạy anh Thái
Cực quyền dưới tán cây đó. Mỗi lần
đánh không đẹp, ông liền phạt anh
chạy vòng quanh sân. Vốn cứ nghĩ
giống như trải qua một cơn ác mộng,
nhưng bây giờ nghĩ lại, lại rất đáng
giá để hoài niệm. Ông nội thực sự là
một người lính vĩ đại!”
“Vâng…………..ông ấy là anh hùng
trong lòng em.”
Một làn gió mùa thu thổi đến, lá cây
xào xạc rơi xuống.
Triệu Thoại Mỹ vội cởi khăn quàng cổ,
quàng lên cổ Nguyễn Chấn Quốc.
“Nổi gió rồi, anh mau đi lấy áo khoát
đến đây đi.”
Cô đẩy Nguyễn Chấn Quốc đến dưới
tán cây, cô gài tất cả nút áo của áo
lông. Nhìn thấy dây giày ông lõng ra,
lại khom người xuống buộc lại.
“Hừ! Đừng nghĩ rằng lúc nãy nói mấy
lời dễ nghe, thắt dây giày giúp tôi, tôi
sẽ chấp nhận cô!”
Cô cho rằng mình nghe lầm, kinh ngạc
ngẩng đầu lên. Miệng vốn bị méo của
Nguyễn Chấn Quốc đã trở lại bình
thường, đang cau mày nhăn mặt lại.
Cô vui mừng kinh ngạc thét lên:
“Ông à, ông khỏe rồi sao?”
“Hai ngày trước tôi đã khỏe rồi.”
“Nhưng tại sao ông…………..”
“Tôi không làm vậy, thằng nhóc thối
tha Hữu Quốc kia sẽ hầu hạ tôi trước
sau sao?”
Triệu Thoại Mỹ dở khóc dở cười.
“Thế ông định gạt anh ấy đến lúc
nào?”
Ông lão cao ngạo hất cằm lên.
“Xem tâm trạng đã.”
“Ông vui vẻ là được rồi, cháu sẽ giữ bí
mật giúp ông.” Ông lão quả thật giống
y như một đứa trẻ, tính giở tính, thật
đáng yêu!
“Bớt khoe khoang đi! Thử thách vẫn
chưa kết thúc đâu, tôi vẫn chưa thừa
nhận người cháu dâu như cô.”
“Cháu biết ạ! Đợi ông khỏe hẳn, muốn
thử thách như thế nào thì thử thách
như thế đó!”
Trên mặt Nguyễn Chấn Quốc mặc dù
tàn bạo, nhưng trong lòng đã nửa
chấp nhận Triệu Thoại Mỹ. Trải qua
lần đột quỵ này, ông đã nghĩ thông
suốt rồi, sinh mạng con người rất yếu
ớt, ngắn ngủi mười mấy năm, vui vẻ
là được rồi. Cần già phải quá để ý đến
những thứ thanh danh vô dụng đó.
Nếu Hữu Quốc đã quyết định rồi, cô ta
từng kết hôn, còn có con, thì sao chứ?
Hơn nữa, khoảng thời gian này cô ta
đã hết lòng chăm sóc ông, chắc hẳn là
một người cháu dâu hiếu thảo, ông
miễn cưỡng có thể chấp nhận được!
“Miệng đừng có nói dễ nghe thế.
Muốn tôi chấp nhận cuộc hôn nhân
này, cô phải ly hôn với Võ Vũ Linh
trước, cắt đứt hết mọi quan hệ. Còn
nữa, trước khi mọi việc ổn thỏa, đừng
nói cho Hữu Quốc biết, tôi không
muốn thằng nhóc tối tha đó bị cuốn
vào quan hệ của các người.”
“Cháu biết ạ! Cháu sẽ cố gắng giải
quyết ổn thỏa! Ông đừng lo lắng, điều
dưỡng sức khỏe cho tốt mới là
chuyện quan trọng nhất.”
Bao nhiêu ngày ăn không ngon ngủ
Không yên, hôm nay cuối cùng cũng
có thể yên tâm rồi.
Hữu Quốc đáng thương…………..
Sau khi Nguyễn Chấn Quốc đột quỵ,
Triệu Thoại Mỹ đều ăn ngủ trong
viện an dưỡng, Triệu Thiên Hạo vẫn
luôn do Nhã Thy chăm sóc. Tối hôm
nay cuối cùng cũng có thể ôm bé
Thiên về giường nhà mình ngủ rồi,
cảm thấy đã quá lâu rồi không an tâm
như vậy. Khoảng thời gian nay, có quá
nhiều chuyện xảy ra, quá mệt mỏi,
tinh thần luôn căng thẳng. Cho đến
tối nay, mới coi là được thả lỏng.
Trải qua chuyện này, cô cũng hiểu ra,
công việc chỉ là thứ yếu, chăm sóc bé
Thiên thật tốt, mới là hàng đầu.
Bé Thiên ôm Triệu Thoại Mỹ, làm
nũng.
“Ma ma cuối cùng cũng trở lại, thật
hạnh phúc……………..rất nhớ ma ma
đó………….”
“Ma ma cũng rất nhớ bé Thiên.”
“Chúng ta sau này sẽ không rời xa
nhau nữa, có được không?”
“Ừ! Ma ma hứa với con, sẽ không bỏ
rơi bé Thiên nữa.”
“Ông tư lệnh có phải đã đồng ý để ma
ma và chú Hữu Quốc lấy nhau
không?”
“Ừ!”
Bé Thiên nhíu mày.
“Ma ma sẽ gả cho chú Hữu Quốc sao?”
“Sẽ đó! Sao nào? Bé Thiên có vui
mừng cho ma ma sao?”
“Khôg phải vậy! Vậy pa pa phải làm
sao? Pa pa cũng rất yêu ma ma mà!”
Trong mắt Triệu Thoại Mỹ lướt qua
một sự lo lắng, nhưng rất nhanh nói
với chính mình, đó không phải vấn
đề cô cần phải suy nghĩ. Anh đã có gia
đình của chính mình rồi, bọn họ
không quấy nhiễu nhau mới là điều
tốt nhất.
“Có những người yêu thương nhau
không có nghĩa là có thể ở bên nhau,
thích hợp, mới là điều quan trọng
nhất. Sau này lớn lên bé Thiên sẽ hiểu
rõ thôi.”
“Vâng……..” Thằng bé có chút thất
vọng. “Nhưng bé Thiên rất thích pa
pa đó!”
“Chú Hữu Quốc trở làm một người pa
pa tốt hơn.”
“Nhưng bé Thiên không phải con ruột
của chú, sau này ma ma và chú Hữu
Quốc có con của mình, chú Hữu Quốc
có………….không thích bé Thiên nữa
không?” Cậu rất lo lắng nha, gương
mặt bé nhỏ xinh xắn xụ xuống
“Đương nhiên không rồi, chú Hữu
Quốc đối xử rrất tốt với bé Thiên,
không phải sao?”
“Vâng!” Triệu Thiên Hạo nói với mình,
hạnh phúc của ma ma mới là điều
quan trọng, cậu phải vui mừng cho
ma ma mới đúng, không thể nói
những lời không nên nói. Lập tức nở
nụ cười ngọt ngào.
“Mặc dù bé Thiên thích pa pa, nhưng
lại thích ma ma nhất, cũng thích chú
Hữu Quốc. Chúc mừng ma ma và
chú Hữu Quốc, bé Thiên có thể làm
hoa đồng nha!”
“Bé Thiên ngoan!” Triệu Thoại Mỹ
biết, thực ra trong lòng bé Thiên
không vui vẻ lắm, chỉ vì không muốn
cô buồn rầu. Nhưng cô cũng có cái
bất đắc dĩ của cô, bé Thiên bây giờ
vẫn chưa thể hiểu được. Những điều
cô làm, không phải chỉ vì mình, mà
còn vì tương lai muốn bé Thiên có
một gia đình thật hạnh phúc.
Điều này, Võ Vũ Linh không cho được,
Hữu Quốc lại có thể cho cô lòng tin
tưởng tuyệt đối.
Sau này lớn lên bé Thiên sẽ hiểu, đây
chính là quyết định chính xác nhất
của cô.
Chỉ là, mặc dù lần này ôm mục đích
kết hôn với Hữu Quốc quay về, nhưng
đợi đến khi này đó đến thật mới biết
được điều này có ý nghĩa gì.
Chính mình có thực sự đã chuẩn bị tốt
cho cuộc tái hôn này chưa?
Lần thứ hai kết hôn, sẽ hạnh phúc
sao?
Lấy một người phụ nữ đã kết hôn còn
có con, người ngoài sẽ đối xử với
Nguyễn gia như thế nào?
Có quá nhiều quá nhiều vấn đề.
Như thủy triều đột nhiên tràn đến,
làm cô không biết phải làm sao. Dứt
khoát không nghĩ đến nữa, chỉ làm
mình thêm ngột ngạt. Vấn đề có lớn
hơn, chỉ cần giải quyết từng chuyện
một, đều có thể xong hết.
Điều quan trọng trước mắt, là làm cho
Võ Vũ Linh ký vào đơn ly hôn.
Với sự hiểu biết của cô về anh, không
phải có một chút hy vọng, mà là hoàn
toàn không có! Đây là vụ khó đánh
nhất đây!
Còn cô, nhất định phải thắng.
………….
Ngày hôm sau, Triệu Thoại Mỹ gọi
điện thoại cho Võ Vũ Linh Nắm chặt
di động trong lòng bàn tay đổ toàn
mồ hôi, vừa kết nối, căng thẳng đến
nỗi có chút run rẩy.
“Anh đang bận sao?”
“Vẫn ổn!” Anh có chút vừa mừng vừa
lo.
“Sao em lại muốn gọi điện thoại cho
anh?”
“Hôm nay……………anh rãnh không?”
“Hôm nay công ty có rất nhiều việc,
sau tám giờ, anh đến tìm em?”
“Không cần đâu, bây giờ tôi đến công
ty anh.”
Triệu Thoại Mỹ đón xe đến đó, đi lên
văn phòng tổng tài.
“Tôi đến rồi, có quấy rầy anh không?”
“Đương nhiên không rồi.” Võ Vũ Linh
ngẩng đầu nở nụ cười với cô, lộ ra
hàm răng trắng sạch. Nụ cười của
anh giống một đứa trẻ ngây thơ,
những điều vốn dĩ đã khó nói ra
miệng, bây giờ như nghẹn trọng cổ
họng, rất khó chịu.
“Công việc anh đã giải quyết được một
ít rồi, em đợi anh họp xong, cùng
nhau đi ăn cơm, em muốn ăn gì?”
“Không cần đâu, tôi sẽ nói nhanh
thôi!”
Nếu như…………..anh đồng
ý………….chỉ là chuyện ký tên thôi.
Nếu như không đồng ý, sẽ dẫn đến dây
dưa không dứt.
Hy vọng là vế trước.
Triệu Thoại Mỹ nắm chặt tay lại, lấy
hết can đảm. Từ trong túi lấy ra một
bộ hồ sơ, đưa đến trước mặt anh.
“Đây là gì?” Võ Vũ Linh liếc qua đại,
nhưng bốn chữ “Đơn xin ly hôn” đập
vào mắt giống như một tia sét chạy
qua, làm cho anh đột nhiên sững
người lại.
Không thể tin được, tức giận, đau
lòng, vô số cảm xúc va chạm trong
mắt anh, tầm mắt giống như bị đóng
băng lại, từng biến đối một, đều dừng
ở trên khuôn mặt lúng túng của cô.
Đôi môi cứng rắng mở ra, từng chữ
từng câu, lạnh lùng hỏi:
“Điều này có ý gì hả?”
Ánh mắt của anh quá đáng sợ, trong
lòng Triệu Thoại Mỹ rất hoảng sợ, hai
chân ở dưới bàn run rẩy không
ngừng, nhưng cô không thể lùi bước,
trụ chặt hai chân, mở to mắt nhìn
anh, giả vờ bình tĩnh trả lời anh.
“Tôi muốn ly hôn!”
“Sao nào? Nguyễn Chấn Quốc khỏe rồi
sao? Đồng ý chấp nhận em sao?” Võ
Vũ Linh cười giễu. “Em ngay cả một
lão già cũng có thể giải quyết được,
xem ra anh quá xem thường em rồi."
Triệu Thoại Mỹ không thèm để ý
những lời châm chọc của anh, nói lại
thêm một lần nữa.
“Ly hôn đi!;
“Đây là mục đích hôn may em tìm anh
sao?” Võ Vũ Linh thất vọng, tức giận,
hận không thể xốc nguyên cái bàn
lên.
Hôm nay coi như cũng đã nếm được
mùi vị giao trái tim cho một người,
lại bị cô vứt bỏ sang một bên, tàn
nhẫn giày xéo lên có bao nhiêu đau
khổ, bao nhiên nhục nhã….
Hôm nay cô chủ động gọi điện thoại
cho anh, Võ Vũ Linh đã hơi đoán
được, chỉ là không muốn nghĩ đến
chuyện kia. Anh cũng đã sớm biết,
nhất định sẽ có ngày này.
Thậm chí, anh nên cảm thấy may mắn
khi ngày đầu tiên gặp mặt cô sẽ
không nể tình gì mà đem đơn ly hôn
quăng vào mặt anh, kết thúc hoàn
toàn mộng đẹp mà anh xây dựng nên,
mà đã cho anh cơ hội để kéo dài đến
hơi thở cuối cùng.
Nhưng, khoảng thời gian qua anh đã
cố gắng nhiều đến như vậy, không lẽ
một chút cảm động cô cũng không có
sao? Không hề bị dao động chút nào
sao?
Cô vốn không hề suy nghĩ lại, chỉ do
công việc quá nhiều, không kịp hành
quyết anh thôi. Sau khi hoãn thi hành
hình phạt, anh vẫn như cũ không
thoát khỏi được vận mệnh bị xử tử
hình mà!
“Đúng vậy! Tôi đã ký tên rồi, làm
phiền anh ký tên mình vào đi.”
Võ Vũ Linh không tức tối, không giận
dỗi ngược lại còn mỉm cười, kéo đơn
xin ly hôn đến, chậm rãi lật từng tờ
xem, nâng một mí mắt ngờ vực liếc
cô.
“Ông già kia vừa đồng ý, thì đã mau
chóng đá tôi sang một bên sao? Nghĩ
như vậy có thể ngay lập tức gả cho
Hữu Quốc sao? Đáng tiếc……….. tôi sẽ
không cho em vừa lòng đâu.”
Anh cầm đơn xin ly hôn quăng đến
trước mặt cô, ánh mắt lạnh đến thấu
xương.
“Trong lòng em hiểu rõ nhất, cuộc hôn nhân này, tôi nhất định không ly hôn!” Rõ ràng dứt khoát, giọng điệu mạnh mẽ.
Uất Noãn Tâm bực bội. “Anh…….”
“Nếu như em muốn nói chuyện này,
đừng lãng phí thời gian của tôi, tôi
còn rất chuyện phải giải quyết.”
“Chỉ cần anh ký tên, tôi sẽ đi ngay,
chắc chắn sẽ không quấy rầy anh
nữa!”
Cô bức ép đến đường cùng lần nữa,
làm cho anh trong cơn giận sôi gan
lên, nghiến răng nghiến lợi.
“Tôi đã nói rồi, tôi không ly hôn!”
“Coi như tôi cầu xin anh đi, tha cho
tôi đi, được không? Tôi không muốn
tiếp tục dây dưa với anh nữa, điều
này chỉ khiến tôi đau khổ thôi.”
“Em đau khổ sao?” Võ Vũ Linh quăng
bỏ tài liệu trên tay xuống, tiếng “lốp
bốp” vang lên. Bỗng nhiên anh đứng
lên, trong mắt bốc lửa, nổi cơn tam
bành, gào thét.
“Không lẽ tôi không đau khổ sao? Tôi
đưa trái tim mình cho em, nhưng em
đối xữ với tôi như thế nào hả?”
“Nếu anh cũng đau khổ, vậy thì ký tên
lên đơn xin ly hôn đi, kết thúc tất cả!
Cuộc hôn nay này từ lúc bắt đầu đã là
sai lầm rồi, chỉ là trên danh nghĩa
thôi, càng níu kéo chỉ làm đôi bên
đau khổ thêm mà thôi.”
“Đúng là rất đau khổ…………..nhưng
em cho rằng, sau khi em nhẫn tâm
chà đạp trái tim tôi, tôi sẽ dễ dàng tha
cho em sao? Chính em kéo tôi vào
trong địa ngục, vậy thì em cũng đừng
mong được hạnh phúc. Chúng ta cứ
như vậy tra tấn lẫn nhau đi, cho dù
chết, tôi cũng sẽ không tha cho em
đâu!”
Ánh mắt hung ác tuyệt tình của anh
làm cho tim Triệu Thoại Mỹ nguội
lạnh. Giống như bị anh kéo xuống địa
ngục, chỉ có thể không ngừng sa
vào………..Một cơn lốc xoáy đáng sợ
cuốn cô vào, gần như không thể nào
quay trở lại được. Sự chờ đợi của cô,
chỉ có tuyệt vọng.
Cô cuối đầu, hít một hơi thật sâu. Cho
dù khóe mắt đã ửng đỏ, cũng ngang
ngạnh nuốt nước mắt vào.
Ngẩng đầu lên lần nữa, ánh mắt trở
nên bình tĩnh, thậm chí còn mỉm
cười với anh.
“Xem ra hôm nay chúng ta không
cách nào có chung cách nghĩ rồi, có lẽ
hôm nay không thích hợp để nói
chuyện này, ngày mai tôi lại đến lần
nữa. Anh cũng suy nghĩ lại đi!”
Cô đứng dậy bỏ đi.
“Đứng lại!”
Võ Vũ Linh đi đến phía sau cô.
“Em đã bỏ quên đồ rồi đó.”
Cô quay đầu lại, đơn xin ly hôn nện
xuống trước mặt mình.
“Tôi không muốn nhìn thấy thứ rác
rưởi này, mang đi đi!”
Triệu Thoại Mỹ im lặng không nói gì,
ngồi xổm xuống nhặt hồ sơ lại, nhìn
thấy Võ Vũ Linh tức giận, nắm chặt
lấy cổ tay cô, kéo cô đè lên tường.
Lưng của cô, đụng vào bức tường lạnh
băng, hoảng hồn nhìn anh.
Giờ phút này trên cổ anh nổi đầy gân
xanh, khuôn mặt dữ tợn, như một
con dã thú mất khống chế, bất cứ lúc
nào cũng có thể nhe răng ra xé toạt cô
ra.
“Em cho rằng như vậy có thể ly hôn
sao? Chán ghét tôi đến vậy sao? Một
giây cũng không chịu nổi sao? Tôi
làm cho em chán ghét đến vậy sao?
Hử?”
“Tôi không hề chán ghét anh, tôi chỉ
không muốn tiếp tục kéo dài như vậy
nữa. Anh cứ coi như nghĩ cho
Phương Hồng Thủy và Đào Đào đi,
cho mẹ con họ một gia đình hoàn
chỉnh!”
“Đừng có giả vờ nữa! Em chỉ muốn gả
cho Hữu Quốc thôi! Em là người phụ
vừa ích kỷ vừa vô tình vô nghĩa!”
Võ Vũ Linh gào thét, các đốt ngón tay
vang lên tiếng “răng rắc”.
Anh cố gắng khống chế mình, để
không cho cô một bạt tay, cả người
nhịn đến nỗi run lên.
“Em yêu cậu ta sao? Không! Tôi
không cho phép……. em chỉ có thể
yêu tôi, chỉ có thể yêu một mình tôi!”
Anh cố gắng xoay chuyển trái tim cô
lần nữa, chứng mình quyền sở hữu
của mình, mất hết tất cả lý trí, nhắm
ngay đến môi cô, hôn thật mạnh
xuống.
“Ua…….” Triệu Thoại Mỹ không nghĩ
đến anh sẽ làm vậy, hai mắt hoảng sợ
mở to. Cắn chặt răng lại, ngăn cản sự
xâm lấn của anh, một tay đấm thật
mạnh vào, đùng đẩy. Nhưng Võ Vũ
Linh nhẹ nhàng kéo hai tay cô bắt
chéo ra phía sau, cưỡng chế giữ chặt
cơ thể cô.
Dùng sức cắn môi cô, nhân lúc cô bị
đau, chiếc lưỡi dài tiến thẳng vào, ở
trong miệng cô mặc sức mà xâm lược,
càn quét, nóng lòng muốn làm trỗi
dậy phản ứng của cô.
“ Võ Vũ Linh……………ua………Võ Vũ
Linh…………đừng như vậy………….” Cô
không cách nào chống lại, đành cam
chịu mà thét chói tai.
Trong lúc lôi kéo, quần áo bị xé rách,
làm lộ ra cái cổ trắng nõn, hai mắt
anh nóng rực, cúi người hôn lên gáy
cô, liếm láp cắn gặm, ở trên da đển lại
một dấu hôn màu đỏ tươi.
“Tổng tài, Mục tổng của tập đoàn Đại
Lâm………..” Hà Liên đẩy cửa vào, mắt
thấy cảnh này làm cho sợ hãi, sắc mặt
trắng bệch mà giật mình đứng tại
chỗ, ngây người, hồ sơ trên tay cũng
rơi xuống đất.
Nhưng Võ Vũ Linhkhông hề hay biết
mọi thứ, trong mắt chỉ có người phụ
nữ làm cho anh đau khổ.
Triệu Thoại Mỹ dùng hết sức giãy khỏi
sự giam cầm của anh, xấu hổ không
chịu nổi, nắm chặt cổ áo, chạy thẳng
ra ngoài.
Võ Vũ Linh lùi về sau vài bước, ném
tất cả bộ trà trên bàn trà xuống đất.
“Cút………….cút hết cho tôi!”
Triệu Thoại Mỹ chạy thẳng xuống nhà
vệ sinh ở lầu dưới, lồng ngực vẫn còn
phập phồng. Tựa người trên cửa, kéo
dài rất lâu, mới ổn định được một
chút. Đi đến trước gương, nhìn chính
mình ở trong gương, đôi môi đã bị
cắn rách, phía trên còn có chút máu,
hai cánh môi sưng đỏ, chứng minh
nụ hôn vừa rồi thôi bạo biết bao
nhiêu.
Quả thật là đang trút giận mà!
Giờ phút này dường như vẫn còn có
thể cảm nhận được sự lôi kéo của
anh, sự vùng vẫy của cô, cô vội mở
vòi nước, dùng hai tay hứng nước, tạt
lên mặt, nhưng lại không cách nào
dập tắt được sự nóng bỏng tăng trào
trên mặt. Vẫn nóng bỏng như cũ, như
bị thiêu đốt.
Hai mắt sưng đỏ, giống như một con
búp bê chịu đựng sự ngược đãi,
nhếch nhách vô cùng.
Trong lòng, tràn ngập tuyệt vọng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top