Chương 118
Chương 118: Sao Anh Lại Đến Đây?
Võ Vũ Linh cũng ý thức được mình
phản ứng thái quá, không tránhkhỏi
có chút ngượng ngùng, nhung trên
mặt vẫn duy trì vẻ lạnh lùng cao ngạo
trước sau như một.
“Anh là đàn ông, cho dù cơ thể có
phản ứng cũng là chuyện bình
thường… Nhưng em cứ yên tâm, anh
sẽ không thừa nước đục thả câu. Có
muốn em hơn nữa, cũng sẽ đợi đến
sau khi vết thương em lành hẳn.”
Triệu Thoại Mỹ hả mồm không biết
trả lời như thế nào.
Cô nên cảm ơn anh ‘đã nghĩ cho cô’
sao?
Nhưng anh dựa vào cái gì để cho anh
được hời chứ!
Đồ đàn ông luôn cho mình đúng!
Cho dù đã khỏe lên, cô cũng không
cho anh đụng vào.
“Đã bôi xong thuốc rồi, đêm nay em
nằm sấp người ngủ đi.”
“Nằm sấp người tôi ngủ không
được….”
“Vậy anh trò chuyện với em.”
“Ả….. Nếu như quá mệt, anh cũng có
thể đi ngủ. Anh lo ngủ đi, mặc kệ tôi!”
Võ Vũ Linh liếc cô một cái, anh ở
trong mắt cô đói khát đến vậy sao?
Lúc nào cũng đề phòng như phòng kẻ
dê xồm. Thái độ này của cô, nếu như
cô không bị thương, anh cũng muốn
biến thành kẻ dê xôm thật, dọa cô rồi.
Anh đi tắm, Triệu Thoại Mỹ mềm
nhũn nằm sấp người, thở thật dài.
Mười phút trôi qua, với cô mà nói chỉ
có thể dùng bốn chữ để hình dung.
Bi kịch nhân gian!
Lúc cô mơ màng chìm vào trong giấc
ngủ, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Đang định ngồi dậy mở cửa, Võ Vũ
Linh đã từ trong phòng tắm đi ra.
“Nằm yên đi, để anh mở!”
Anh cũng đang thắc mắc là ai, chỗ
này, không có người nào khác biết,
không lẽ là người bên bất động sản
sao?
Kết quả vừa mở cửa ra, bên ngoài là
Phương Hồng Thủy đang hung
hăng,mặt mày đen thui nắm chặt tay
lại, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
“Cô ta ở đâu hả?”
Võ Vũ Linh sững người, nhưng nhanh
chóng bình tĩnh trở lại. “Ai?”
“ Triệu Thoại Mỹ Em ở phòng giám sát
nhìn thấy hai người đi vào thang
máy!”
Anh không vui nhíu mày lại.
“Em dám theo dõi anh sao?”
Ở cửa vang lên tiếng ồn ào cãi nhau
làm Triệu Thoại Mỹ không ngủ
được,vừa đang định hỏi ai, thì nghe
rõ ràng nghe thấy câu thét chói tay
rát cổ bỏng họng.
“Ai nói em không có cái quyền đó, cô
ta là kẻ đê tiện!”
Phương Hồng Thủy?
Sao cô ta đến đây?
Cô vội ngồi dậy, luống cuống tay chân
mặc quần áo, còn chưa mặc xong,
Phương Hồng Thủy đã xông vào.
Quần áo của cô lộn xộn, Phương
Hồng Thủy lại nhìn đến người cô.
Cảnh này, muốn giải thích cũng
không thích được rõ ràng được.
Phương Hồng Thủy tức đến đỏ mắt.
“ Triệu Thoại Mỹ, mày không biết xấu
hổ!”
Giải thích, chỉ có uổng công vô ích,
mà còn chuyện bé xé ra to. Hơn nữa,
cô ta, Triệu Thoại Mỹ một chữ cũng
không muốn nói, Dứt khoát từ
từ đứng dậy mặc quần áo, không
thèm liếc nhìn cô ta một cái.
Vụng trộm một cách trắng trộn, còn
dám kiêu ngọa như vậy, cứ như
vậy mà không coi cô ra gì sao? Võ
điên lên, xông muốn cho cô một tát
thẳng vào mặt.
Nhưng không ngờ, Triệu Thoại Mỹ
không cần dùng sức cũng bắt được,
một tay đẩy cô ta ra xa.
Cô ta muốn nhào lên đánh nhau, bị
Võ Vũ Linh giữ lại.
“ Thủy Nhi, không được quậy!”
Tay chân Phương Hồng Thủy không
dùng được, đá lung tung, liều
mạng giãy khỏi sự khống chế của
anh.
“Cô ta không biết xấu hổ, dám quyến
rũ anh, em muốn đánh chết nó!”
Triệu Thoại Mỹ chỉnh quần áo ngay
ngắn lại, thản nhiên liếc nhìn bọn họ
một cái.
“Rất xin lỗi, đã làm phiền rồi! Hai
người cứ từ từ nói chuyện đi.”
“Hồ ly tinh, không được đi! Đứng lại!”
“ Thoại Mỹ…..” Võ Vũ Linh giữ cô lại,
nhưng tình hình trước mắt quá lộn
xộn, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bỏ đi.
“Buông em ra….. buông em ra…… để
em đánh chết nó…..” Phương Hồng
Thủy giống như một người đàn bà
điêu ngoa điên khùng, căm hận
không thể bầm nát Triệu Thoại Mỹ ra.
“Em quậy đủ chưa hả!” Võ Vũ Linh
không thể nhẫn nhịn được nữa, kéo
cô ta vứt lên ghế sofa.
Đầu tóc Phương Hồng Thủy rối tung,
không thể tin, căm hận nhìn anh.
“Anh dám ra tay em sao? Anh vì cô ta,
dám ra tay với em sao?”
Võ Vũ Linh vì những tiếng thét chói
tai của cô ta mà đầu óc muốn nổ
tung, vốn không biết được mình ra
tay mạnh như vậy, không tránh khỏi
có hơi áy náy.
“Xin lỗi em, anh không cố ý……”
Phương Hồng Thủy tức giận khóc.
“Sao anh lại đối xử với em như vậy
hả? Anh sao dám ở sau lưng em, vụng
trộm với cô ta hả? Như vậy có công
bằng với em không hả?”
Cô ta khóc lóc kể lể, như kim đâm đau
nói tim Võ Vũ Linh. Anh biết mình
không còn cách nào níu kéo nữa rồi,
cứ như vậy chỉ thêm mệt mỏi, dứt
khoát thẳng thắn, ngồi bên người cô.
“ Thủy Nhi, có một số lời anh đã
muốn nói với em từ lâu rồi, nhưng sợ
em bị tổn thương, cho nên vẫn luôn
nhịn. Nhưng như vậy, càng không
công bằng với em.”
“Đúng thật anh đã từng rất yêu em,
nhưng anh biết chúng ta không thể ở
bên nhau, cho nên anh vẫn luôn chạy
trốn. Anh cho rằng, ngoại trừ em ra,
đời này anh sẽ không thể yêu một
người nào khác nữa, cho đến khi
Triệu Thoại Mỹ xuất hiện.”
“Khoảng thời gian em về nước anh rất
buồn rầu, không biết người trong
lòng mình yêu thật sự là ai. Cứ cho
rằng đó là em, nên vẫn luôn làm tổn
thương đến cô ấy. Sau cùng, cô ấy
trốn chạy anh, làm cho anh đau
lòng muốn chết, mới biết người anh
yêu thật sự là ai.”
“Mặc dù Đào Đào là ngoài ý muốn,
nhưng từ sau khi con bé ra đời,
anh vẫn rất cố gắng rất cố gắng thử
yêu em thêm lần nữa như lúc trước,
nhưng anh nhận thấy, anh làm không
được. Em với anh, đã không còn thứ
tình cảm kia nữa, mà là tình thân.
Người anh yêu, là Triệu Thoại Mỹ.”
Tim của Phương Hồng Thủy ngã
thẳng xuống đáy vực, tay chân lạnh
lẽo,giống như bị đóng băng, hai mắt
mờ mịt đầy nước mắt nhìn anh.
“Cho nên,anh định bỏ rơi em và Đào
Đào sao?”
“Đó là chuyện làm cho anh đau đầu
nhất hiện nay, anh không biết
phải làm như thế nào.” Võ Vũ Linh
buồn rầu, vì thế mất ngủ rất
nhiều đêm.
“Em và Đào Đào đều là người thân
quan trọng nhất của anh, anh
sẽ không bỏ rơi mẹ con em, nhưng
không cách nào có thể yêu em!”
“Nếu như sau này em gặp được người
đàn ông tốt hơn, anh sẽ chúc phúc
em. Đào Đào, anh sẽ nuôi dạy con bé
thật tốt. Nếu như người đàn ông
đó không chịu chấp nhận Đào Đào,
anh có thể……”
“Bốp….” Một bạt tay tát vào mặt Võ Vũ
Linh, Phương Hồng Thủy căm hờn
tức giận nhìn anh, ánh mắt như
muốn chém anh ra làm trăm ngàn
mảnh.Máu thù hận ở trong người dội
vào nhau, từng chữ từng chữ một riết
từ trong kẽ răng ra.
“Anh là người đàn ông ích kỷ nhất thế
giới này, tôi hận anh! Cho dù tôi chết,
tôi cũng không tha cho anh!”
Triệu Thoại Mỹ đi xuống dưới lầu, bảo
vệ trưng khuôn mặt vui sướng
khi người khác gặp nạn, cười mờ ám
với cô. Chỉ trong chốc lát như thế mà
cô cảm thấy nói không nên lời, sao
nào? Trên người mình tản ra mùi của
kẻthứ ba sao? Hay là cô cô tự nhiên
trông giống kẻ thứ ba?
Ngẫm lại thôi quên đi, cần gì phải so
đo với những người không có dính
dáng gì đến mình.
Đi ra khỏi khu chung cư, trung tâm
thành phố rất tấp nập, đèn neon lóe
sáng, nhưng sôi nổi là bọn họ, để lại
cho cô chỉ có lạnh băng. Ởthành phố
này, cô gần như không có bạn bè,
cũng không có người thân, cầm điện
thoại trên tay từ đầu đến cuối, tìm
không được người để xin ở nhờ, nói
chi là trút bầu tâm sự.
Bé Thiên đột nhiên gọi điện thoại đến
rót vào trái tim lạnh băng của cô một
sự ấm áp.
“Ma ma, hôm nay sao mẹ không đến
đón con, mẹ ở cùng pa pa phải
không?”
“Ừ!”
“Thật không ó? Mẹ kêu pa pa nghe
điện thoại đi.”
“Pa pa đang tắm.”
“Mẹ lừa gạt!”
“Thật mà! Đợi lát nữa mẹ kêu pa pa
gọi điện thoại cho con được không?”
“Không cần đâu! Bé Thiên tin ma ma
mà! Dì Nhã Thy vẫn luôn ở cạnh
béThiên, ma ma không cần lo lắng,
vui vẻ ở bên cạnh pa pa được rồi.
BéThiên sẽ giữ bí mật giúp ma ma, sẽ
không nói cho dì Nhã Thy biết đâu!”
Thằng nhóc quỷ này………cứ luôn
muốn cô và Võ Vũ Linh hòa thuận
nhau!
Triệu Thoại Mỹ buồn cười, lại chua
xót, hôm tạm biệt Bé Thiên. Nói
với chính mình phải kiên cường, vì
bé Thiên, không được khóc. Đang đi
về phía trước, định tìm một khách
sạn ở tạm. Thì di động đổ chuông, là
Võ Vũ Linh.
Cô do dự vài giây, cúp máy, hơn nữa
còn khóa máy luôn, không muốn anh
ta tìm được mình từ hệ thống định vị.
………………………
Hôm sau. Chưa đến bảy giờ, Triệu
Thoại Mỹ vội vàng chạy đến viện an
dượng quân đội, Nguyễn Chấn Quốc
đang đợi cô.
Cô gật đầu chào hỏi, tự giác xếp chăn.
Trong tình hình không có bấtkỳ công
cụ trợ giúp nào, dùng tốc độ nhanh
nhất, gấp tấm chăn thành hình lập
phương ngay ngắn.
Trong mắt Nguyễn Chấn Quốc có hơi
kinh ngạc, nhưng nhìn thấy ánh mắt
của cô đỏ lên giống con thỏ, có lẽ
cũng biết được nguyên nhân. Cũng
không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Có vết xe đổ lần rước, lần này lúc
Nguyễn Chấn Quốc đánh thái cực
quyền, cô nhìn rất kỹ. Lúc mình đánh,
cũng vô cùng nghiêm túc, sợ làm sai
một động tác.
Tiếc rằng Nguyễn Chấn Quốc đang
chỉnh cô, moi móc, chê cô không đủ
tiêu chuẩn, lại phạt cô chạy quanh
sân.
Triệu Thoại Mỹ chạy hết mười lăm
vòng, thoi thóp, bữa sáng vẫn như
cũ nôn như điên, sau đó tiếp tục đọc
<>.Nhưng Nguyễn Chấn Quốc chê
không đủ, còn bắt cô làm cơm.
Nồi niêu trong quân đội là vài bộ nồi
gia dụng bình thường, nhưng Triệu
Thoại Mỹ nhấc cũng nhấc không lên,
lúc xào đảo qua lại, tay còn bị bỏng
vài lần. Đôi bàn tay chỗ đỏ chỗ sưng,
không có chỗ nào nguyên vẹn,
vô cùng thê thảm.
Khó khăn lắm mới làm xong được hai
món xào một món canh, Nguyễn
Chấn Quốc chê cơm canh khó ăn,
không để cho cô chút mặt mũi nào.
Lần đầu tiên Triệu Thoại Mỹ thật sự
cảm thấy ông đang cố ý chỉnh cô, cô
làm cơm năm năm, cho rằng tay nghề
của mình đã không tệ, ông nhận
định một cách rõ ràng, chỉ cần thứ cô
làm, đều không tốt, đều là lỗi! Vậy
cô chính là lỗi.
Nguyễn Chấn Quốc lạnh nhạt nhìn cô
hỏi:
“Sao nào? Mới có hai ngày đã chịu
không nổi sao?”
“Không có ạ! Cháu vẫn có thể kiên trì
được.”
“Đừng cố chấp, cho dù cô có cố gắng
nửa tháng, chưa hẳn tôi sẽ đồng ý.”
“Cháu biết! Cháu chưa từng hy vọng
ông có thể đồng ý.”
Ngược lại ông có chút ngạc nhiên, nếu
cô ta đã sớm biết như vậy, tại sao còn
đồng ý?
Triệu Thoại Mỹ nhìn ra được sự nghi
ngờ của ông, giải thích:
“Mấy năm nay, Hữu Quốc vẫn luôn
nỗ lực vì cháu, còn cháu có rất ít cơ
hội vì anh ấy làm chuyện gì đó. Nếu
như ngay cả chút cực khổ này cũng
không vượt qua được, chứng minh
cháu không có lòng muốn ở bên anh
ấy. Nhưng cháu có một lòng quyết
tâm vững mạnh, cho dù có khổ có uất
ức, cháu cũng muốn ở bên anh ấy.”
Tuy rằng cô vẫn luôn nở nụ cười bình
thản, nhưng giọng điệu dứt khoát
không dễ dàng bỏ qua, mang đến cho
Nguyễn Chấn Quốc một chút rung
động.
Có thể quyết tâm như vậy, quả thật
cũng khiến ông khâm phục. Lo
lắng chính là, mục đính của cô ta
không phải Hữu Quốc , mà là cả gia
tộc Nguyễn thị, ông quyết không cho
phép chuyện này xảy ra.
…………….
Lại sống qua được một ngày, Triệu
Thoại Mỹ kéo tấm thân cực kỳ mệt
mỏi đi ra khỏi trại an dưỡng, đang
suy nghĩ phải đi đâu. Một người đàn
ông mặc đồ công sở chặn đường đi
của cô.
“Phu nhân, cậu chủ mời cô lên xe.”
Phu nhân?
Triệu Thoại Mỹ quay đầu lại, cách đó
mười met dưới bóng cây có một chiếc
xe nhìn quen mắt đang đậu ở trên
đường.
Không phải là Võ Vũ Linh chứ?
Cô đi ba bước rút thánh hai bước qua
bên đó, vừa mở cửa xe liền thét lên.
“Sao anh lại đến đây hả? Lỡ như bị
cấp dưới của tư lệnh nhìn thấy thì
sao? Muốn hại chết tôi sao?”
Võ Vũ Linh ung dung bình thản nâng
mí mắt lên, hớn hở trả lời một câu.
“Cho nên anh đã đậu ở trước cửa
không phải sao?”
Cô không biết nói gì luôn.
Ở đây cách cửa chính nhiều nhất là
năm mươi met, anh cho rằng quân
nhân đều là người mù sao?
“Lên xe!”
“Tôi không cần! Anh mau đi đi!”
“Nếu như anh vẫn cứ theo em, hẳn là
sẽ làm cho nhiều người chú ý đến lắm
nhỉ?”
“………….” Dám uy hiếp cô!
Được rồi! Cô đúng thật rất nhu nhược
để bị anh uy hiếp.
Thắt lưng buột bụng ngồi vào xe, cười
ngượng vài tiếng.
“Lái xe, mau lái xe!”
“Sao anh lại tìm được đến đây? Tìm
tôi có chuyện gì sao?”
“Nhớ em có được tính là có chuyện
không?”
Cô không nể nang gì liếc nhìn anh,
cười khàn hai tiếng.
“Có chuyệnnói ra, không có chuyện
thì đứng ở con đường phía trước cho
tôi xuống.”
“Dẫn em đến một chỗ.”
“Tôi không đi!”
“Từ chối một cách dứt khoát đến vậy
sao?” Quá không cho anh chút
mặtmũi rồi nhỉ? Tốt xấu gì tối hôm
qua anh cũng cho cô ở nhờ một
khoảng thời gian ngắn, còn tự mình
bôi thuốc giúp cô mà!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top