Chương 117

Chương 117: Đánh Vào Mông

Triệu Thoại Mỹ chạy không ngừng,

một vòng rồi lại một vòng, tầm mắt

mơ màng, nhìn không rõ đường chạy

ở phía trước, cơ thể đảo qua đảo lại,

bên tai nghe thấy tiếng thở nặng nề.

Tim đập như sấm, sắp không chịu

đựngđược nữa rồi.

Lúc này thật khao khát đột nhiên có

một trận mưa to, mượn cớ trời mưa

để té xỉu.

Đáng tiếc, trời quang mây đãng, cũng

khô ráo, nóng đến nỗi làm cô sắp bốc

hơi.

Nhưng mà, vừa nhìn thấy Nguyễn

Chấn Quốc đứng từ xa giám sát cô,

Triệu Thoại Mỹ cắn chặt răng lại, nói

với chính mình nhất định phải kiên

trì,quyết không thể để ông ấy xem

thường. Nếu như ngay cả chút thử

thách này cũng không chịu được, cô

thực không xứng ở bên cạnh Hữu

Quốc.

Bảy vòng…

Tám vòng…

Chín vòng…

Mười vòng…

Vào giây phút dừng chạy, Triệu Thoại

Mỹ mệt đến nỗi nằm quỳ trước

mặt Nguyễn Chấn Quốc, họng thở ra

khói, miệng gần như sùi bọt mép, cả

người run rẩy.

Nhìn thấy cô thở gấp đang muốn nói

gì đó, Nguyễn Chấn Quốc cho rằng

cô xin tha với mình, hoặc nói hối hận

rồi, nhưng chỉ nghe thấy tiếng nói đứt

quãng của Triệu Thoại Mỹ

“Làm phiền ông…. cho người…. đưa

bé Thiên đến trường học…..

cháu không muốn…. thằng bé nhìn

thấy…. bộ dạng như thế này…. của

cháu bâygiờ…..”

Không ngờ rằng trong tình trạng này

rồi, trong lòng cô nghĩ đến đầu tiên

vẫn là con trai.

Nguyễn Chấn Quốc có hơi cảm động,

nhưng chỉ duy trì trong một giây

ngắn ngủi, lòng lại trở nên vô cùng

cứng rắn, có lẽ đây chỉ là thủ đoạn

để làm ông cảm động của cô ta, ông

nhất định không thể mắc mưu.

Nhưng ông cũng không phải là người

mất nhân tính, lạnh lùng ‘hừ’ một

tiếng, nhưng vẫn đồng ý.

“Đi ăn sáng đi!”

Triệu Thoại Mỹgần như phải bò để đi

theo, khi đến căn tin, trước mặtchỉ có

một chén cháo trắng thanh đạm, dạ

dày ợ hơi chua, chậm chạp không

đụng đến đôi đũa.

“Sao nào? Ăn sơn hào hải vị với Hữu

Quốc quen rồi, mấy món cháo thanh

đạm này nuốt không trôi sao?”

“Không phải ạ, cháu chỉ đang nghĩ….”

Lời vẫn chưa nói đến, trong lòng

ngực xông lên một mùi vị chua chát,

vội vàng bụm miệng chạy vào nhà

vệsinh, khom người nôn như điên,

gần như muốn nôn hết cả cái dạ dày

ra ngoài.

Nguyễn Chấn Quốc lắc đầu chịu thua.

Thanh niên bây giờ, toàn được

ăn sung mặc sướng, chút xíu cực khổ

cũng chịu không được, cơ thể cũng

trở nên yếu ớt thành như vậy! Đổi lại

ở thời đại của các ông, có nuôi

cũng sống không nổi.

Sau khi nôn điên cuồng, Triệu Thoại

Mỹ  cũng cảm thấy thoải mái

một chút, cố gắng ăn chút đồ ăn, theo

Nguyễn Chấn Quốc về phòng, đọc <>

cho ông. Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng

lắm, nhưng không được uống nước,

không được ngừng nghỉ mà đọc suốt

hai tiếng đồnghồ, cũng là một việc vô

cùng dày vò người khác.

Không dễ dàng gì đợi đến khi ông lên

tiếng, nói không cần đọc nữa. Cổ

họng khô khan đến nỗi cô không kịp

uống nước, Nguyễn Chấn Quốc lại ra

yêucầu mới, bảo cô đi đánh bóng bàn

với ông.

Môn thể thao này, Triệu Thoại Mỹ chỉ

chơi qua hai ba lần, chỉ biết đánh sơ

sơ. Nhưng đối phương là một ông lão

tám mươi sáu tuổi, vẫn tránhkhỏi lo

lắng ông chơi quá nhiệt tình, sợ cơ

thể chịu không nổi.

Kết quả của việc coi thường quân

nhân là chính mình bị tiêu tùng,

Nguyễn Chấn Quốc dùng sức đánh

bóng vào người cô, không biết là đang

chơi bóng, hay là đánh cô, động tác

vừa nhanh vừa độc, trái một quả lại

một quả, đều bị ông đánh đến sứng

lên, một mảng tím một mảng xanh.

Đợi đến khi Nguyễn Chấn Quốc tuyên

bố bài tra tấn hôm nay kết thúc, ngày

mai tiếp tục, Triệu Thoại Mỹ đã bị

thương đầy người. Vết thương ở trên

cơ thể vẫn may còn có quần áo che đi,

nhưng bàn tay sưng phồng như thế

này muốn che cũng không thể che

được.

Hết cách rồi, đành phải gọi điện thoại

bảo Nhã Thy giúp cô chăm sóc bé

Thiên vài ngày. Còn nhấn mạnh hai

ba lần, đây là lời thỉnh cầu cá nhân

với tư cách bạn bè, nhất định không

được để cho Hữu Quốc biết. Nhã Thy

bảo đảm rồi, lúc này cô mới yên tâm.

Vừa cúp điện thoại, Hữu Quốc gọi

điện thoại đến.

“Vừa mới gọi điện thoại cho ai vậy?

Sao lâu thế?”

Cô biết anh đang lo lắng là  Võ Vũ

Linh, để tâm lại ngại không nói ra.

“Đồng nghiệp trong công ty, có một

chút vấn đề cần trưng cầu ý kiến em.”

“Ồ…….rất có phong cách của một luật

sư nha!”

“Vẫn ổn mà.” Cô cười, cả người ê ẩm,

gần như giống trong tục ngữ nói ‘rút

dây động rừng’. Đau đau đau!

“Vốn dĩ định tự mình dến đón em,

nhưng công ty lại xảy ra chút chuyện,

xem ra chưa đến mười hai giờ thì

không thể về được.”

“Sao vậy? Có nghiêm trọng không?”

“Vẫn ổn, có anh ở đây, đương nhiên

không có vấn đề rồi!”

“Vậy thì tốt rồi!”

“Em đón bé Thiên chưa vậy?”

Cô đành nói dối.

“Đang trên đường đi.”

“Hôm nay ông thử thách em những gì

vậy?”

“Không có gì cả, chỉ tập thể dục, ăn

sáng với ông và đọc <> thôi.”

“Chỉ vậy thôi à?” Anh không tin lắm.

“Ông anh thời còn ở quân đội nổi

tiếng là người nghiêm khắc, huấn

luyện ma quỷ, sẽ không nhân từ với

em như vậy?”

“Đó là quân đội, hơn nữa, bây giờ ông

cũng đã lớn tuổi rồi, có lẽ do quá cô

đơn, cần người ở bên cạnh chăm sóc

lại ngại nói ra.”

Cô cố ý nói như vậy, Hữu Quốc mới tin

một chút.

“Cho dù như thế nào, phải chăm sóc

mình cho tốt đó.”

“Em biết rồi! Nói đến đây thôi nhé! Bé

Thiên sắp ra rồi.” Cô cúp điện thoại,

chậm rãi thở ra một hơi nặng nề. Nói

dối, là một chuyện chẳng dễ chút nào,

che giấu cảm xúc còn khó hơn.

Nguyễn Chấn Quốc đứng ở bên cửa sổ,

nhìn Triệu Thoại Mỹ đứng giữa

cảnh trời chiều vừa gọi điện thoại,

vừa lê cơ thể đau đớn đi về phía

trước,hừ lạnh. Ngay cả cửa viện an

dưỡng còn chưa đi ra, thì đã vội vàng

gọi điện thoại kể khổ với Hữu Quốc

sao? Lúc nãy ở trước mặt ông, sao

một tiếng rên cũng không có?

Ông suýt chút nữa đã tin, chí ít cô ta là

một người phụ nữ kiên cường.

Thì ra chỉ là ngấm ngầm giở thủ đoạn

bịp bợm.

Xem ra hôm nay ông quá khách sáo

với cô ta rồi, ông phải tàn nhẫn thêm

chút nữa!

………….

Triệu Thoại Mỹ đi ra khỏi viện an

dưỡng, nhìn quanh trái phải,

khôngbiết nên đi đâu. Ở Đài Loan

này, cô không có người thân. Vô cùng

bất đắc dĩ, đành phải gọi điện thoại

cho Võ Vũ Linh.

Anh ngạc nhiên lại vui mừng.

“Em tìm anh sao?”

Nghe giọng nói, còn tưởng là gọi

nhầm số, có cần vừa mừng vừa lo đến

nỗi vậy không?

Nhưng nghĩ lại cũng phải, về Đài Loan

lần này đây là lần đầu tiên côgọi cho

anh. Lúc trước đều là anh chủ động

tìm cô, hầu hết cô đều ngắtcuộc gọi.

Cô nhỏ giọng “ừ” một tiếng, rất lâu

mới ấp úng nói ra một câu.

“Có thể giúp tôi một chuyện được

không?”

Lúc Võ Vũ Linh chạy đến dưới lầu khu

chung cư, Triệu Thoại Mỹ đang ngồi ở

cửa phòng bảo vệ, giống như một đứa

trẻ bị lạc đường, đợi người nhà đến

đón, thật đáng thương.

Anh chào hỏi vài tiếng với bảo vệ, đi

đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống.

“Đợi bảo lâu rồi?”

“Hử?” Cô rối rắm, kinh ngạc ngẩng

đầu lên, vẻ mặt mệt mỏi, giống như

không nghe thấy anh nói gì, vẻ mặt có

hơi ngờ nghệch.

“Đợi lâu lắm sao? Tay có lạnh không?”

Anh muốn nắm lấy cô, lại bị cô né

tránh, vội vàng giấu tay ra saulưng.

Anh cảm giác được cô đang cố ý tránh

né, cố ý kéo tay cô lại, mớithấy những

ngón tay trên hai bàn tay cô sưng lên

như y như củ cải, nhíuchặt lông mày

lại.

……………

“Úi….. nhẹ một chút….đau…..” Vẻ mặt

của Triệu Thoại Mỹ nhăn lại giống

như khỉ ăn ớt.

Còn mặt của Võ Vũ Linh thì vẫn u ám,

giống như mây đen giăngkhắp bầu

trời, bất cứ lúc nào cũng có thể đổ

mưa.

“Ai làm hử?” Giọng nói giống như từ

dưới địa ngục chui lên, đầy âm u,

khiến người khác khôngthể không rét

run.

Cô giả ngu. “Ai, ai làm gì chứ?”

“Tay của em đó!”

“Buổi sáng sửa tivi….không cẩn thận

bị điện giật…..”

Anh xem thường liếc một cái.

“Điện giật đến nỗi sưng phù lên như

vậy sao?”

“Đúng đó! Thật kỳ diệu nha! Có hơi kỳ

quái.”

Anh nghiến răng một cách ghê sợ.

“ Triệu Thoại Mỹ em đừng nói dối

nữa.”

Cô khiếp sợ dựng tóc gáy, nuốt nước

bọt trả lời.

“Thì do bị điện giật thôi…..”

“Nếu như bé Thiên có gọi điện thoại

cho anh, anh sẽ nói với con, em bị

thương rồi.”

Cô vội vàng đứng dậy thét.

“Không cần!” Nếu như không phải vì

để anh làm bia đỡ đạn, tránh lộ ra sơ

hở khi bé Thiên ‘kiểm tra đột xuất’,

côsẽ không nhờ anh ta giúp đâu!

“Anh không được nói với bé Thiên….”

“Vậy thì thành thật trả lời anh. Cho dù

em nói dối dù chỉ 1 câu, anh cũng sẽ

biết!”

Dưới ánh mắt uy hiếp của anh, Triệu

Thoại Mỹ nào dám nói dối, đành phải

nói sự thật.

Vẻ mặt của Võ Vũ Linh càng ngày càng

khó coi, cuối cùng, gần như gào thét

với cô.

“Lão già kia rõ ràng cố ý chỉnh em

mà! Em cũng ngoan ngoãn dâng đến

tận cửa để người ta tra tấn thành như

vậy sao?”

“Thực ra thì…..cũng không phải chỉnh

đâu mà…..chỉ muốn thử thách lòng

kiên trì của em thôi……..”

“Cho nên ý của em là, em cam tâm

tình nguyện sao? Em thích Hữu Quốc

vậy à, quyết tâm muốn gả cho cậu ta

đến thế sao? Vì cậu ta, trở nênnhư

vậy, có đáng không?” Võ Vũ Linh vừa

ghen tỵ vừa đau lòng.

Anh không đành lòng nhìn cô bị tổn

hại dù chỉ một chút,

hơn nữa………….còn là vì người đàn

ông khác! Điều này làm cho anh rất lo

lắng, giống như trái tim của cô đã

không còn thuộc về mình, cho dù anh

cố gắng như thế nào, cũng không

cách nào giành cô về được!

“Tất nhiên là đáng giá!” Triệu Thoại

Mỹ mỉm cười.

“So với những gì Hữu Quốc đã bỏ ra

và hy sinh cho tôi, những điều này

chẳng đáng là gì cả.Nếu như ngay cả

một sự thử thách nho nhỏ này cũng

không chịu được, tôi hoàn toàn

không có xứng để gả cho anh ấy!”

“Đủ rồi!” Võ Vũ Linh cầm bình thuốc

nước đập thật mạnh xuống bàn trà,

tức đến nỗi cả người run rẩy, tất cả

gân xanh trên cánh tay đềuđập

“thình thịch”. “Anh không muốn nghe

em thật lòng với Hữu Quốc như thế

nào, nếu như em muốn nói những

thứ này, cút đi!”

Triệu Thoại Mỹ sững người.

Lúc này mới biết được, mình không

nên ở trước mặt anh nói những lời

không nên nói.

Do cô ích kỷ, thiếu suy nghĩ, sao lại

không nghĩ đến cảm nhận của anh

chứ? Cô không nên ở lại chỗ này.

Nhỏ giọng nói tiếng “cám ơn”, đứng

dậy.

“Có thể làm phiền anh một chuyện

được không? Đừng nói cho bé Thiên

biết, tôi bị thương.”

Cô cầm lấy túi xách, vừa đi đến cửa,

đột nhiên bị Võ Vũ Linh giữ lại, xoay

cả người lại, đối mặt với ánh mắt đầy

lửa giận của anh.

“Đáng chết! Em nhất định phải lấy

thái độ lạnh nhạt như vậy đối xử anh

sao?”

“Tôi không có lạnh nhạt, chỉ cảm thấy

mình không nên cầu xin sự giúp đỡ

của anh thôi.”

“Em……….” Võ Vũ Linh tức sôi máu. Cô

chính là có bản lĩnh này,dùng thái độ

bình thản này, cùng với những câu

nói bâng quơ làm cho anh tức hộc

máu, nhưng lại không thể làm gì cô.

Đánh không được mắng khôngxong,

sớm muộn gì cũng làm mình nghẹn

chết, tức chết mà!”

“Xin lỗi anh……….”

“Bớt nói những lời vô nghĩa đó đi, cứ

giữ lại trước đi. Đợi sau khi vết

thương em khỏi, anh sẽ tính sổ với

em sau.” Vẻ mặt của Võ Vũ Linh

lạnh như băng, tay lại dịu dàng bế cô

lên theo kiểu công chúa,quay trở về

ghế sofa.

“Ngoài tay ra, còn chỗ nào bị thương

không?”

“Không có!” Cô kéo cao cổ áo lại theo

bản năng, nhưng động tác nhỏ này lại

bị Võ Vũ Linh chộp được, kéo cổ áo

ra, phía sau cổ có hai đường đỏ ngấn.

“Cái này gọi là không có sao? Trên

người còn chỗ nào bị thương nữa

hả?”

“Thật, thật không có mà.”

Biết cô chết vẫn còn cứng miệng, anh

uy hiếp một cách dứt khoát.

“Nếu em không nói, anh sẽ lột sạch

người em.”

“Trên lưng hình như có vài vết……”

“Cởi hết quần áo ra, nằm ngay ngắn!”

“Hở? Cởi quần áo sao? Như vậy không

hay đâu!”

“Xấu hổ gì chứ? Cũng không phải

chưa từng nhìn qua.”

Triệu Thoại Mỹ vô cùng xấu hổ. Mặc

dù nhìn cũng đã nhìn, nhưng dù

sao đó là chuyện của sáu năm trước

rồi. Lần này trở về, cô không nghĩ

sẽ cùng anh ‘thẳng thắn đối mặt’. Cô

nắm chặt quần áo, khó xử.

“Nếu em không cởi, anh sẽ tự mình

làm.”

Anh làm bộ muốn nhào quá đó, Triệu

Thoại Mỹ vội vàng kêu lên.

“Được rồi, tôi cởi, tôi cởi! Anh, anh

quay người qua chỗ khác đi!”

“Phiền phức!” Vẻ mặt anh mất kiên

nhẫn, nhưng vẫn làm theo.

Triệu Thoại Mỹ đợi mấy giây, chắc

chắn anh không quay người lại, mới

từ từ cởi quần áo. Với cô mà nói,

chuyện này quả thực quá khó!

“Xong chưa hử?”

“Tôi đang cố gắng……….anh đợi thêm

chút đi, đừng có quay người lại đó!”

“Em đừng nghĩ người khác xấu xa đến

vậy có được không? Anh chỉ muốn

bôi thuốc giúp em thôi, không có ý

nghĩ nào khác đâu.”

Trong lòng Triệu Thoại Mỹ nói thầm.

Anh vốn dĩ cũng không phải người

tốt, ai biết được anh có nghĩ đến ý

nghĩ nào khác chứ. Lỡ như đột

nhiênbị sói đói chộp mồi, không phải

cô thảm rồi sao?

“Nhanh lên.”

“Biết rồi, đừng hối!”

Khó khăn lắm mới cởi được áo sơ-mi

ra, để sang một bên, đang cố gắng lấy

hết can đảm cởi bra ra. Võ Vũ Linh

đột nhiên quay người lại, cô hoảng

hốt lo sợ, chưa kịp phản kháng, thì đã

bị anh nén lên ghế sofa.

Cô giãy dụa dữ dội.

“Đồ khốn! Anh đang làm gì vậy hả?”

Cảm giác mìnhgiống như cá nằm trên

thớt quẩy đuôi thình thịch, rất vô

vọng!!!

“Em quá chậm chạp.” Võ Vũ Linh ung

dung cởi bỏ áo bra của cô.Hai bên rải

rác mở bung ra, lộ ra đường cong bờ

ngực, cô vô cùng ngượng ngùng, vội

lấy gối che đi.

“Này, tự tôi làm được……”

“Đừng lộn xộn.”

Trên tấm lưng trần trụi vốn bằng

phẳng đập vào mắt toàn là những

vết thương làm người khác giật mình,

ẩn hiện trên đó là hoa văn đầu rồng

của cây ba-toong, Võ Vũ Linh hết sức

tức giận. Nếu người kia khôngphải là

ông lão tám mươi mấy tuổi, anh đã

gọi điện thoại kêu người làm thịt rồi.

Anh vừa lấy thuốc, vừa tức giận hỏi

cô.

“Em là đứa ngốc sao? Để cho ông ta

đánh đến vậy? Không biết chống lại

sao?”

Triệu Thoại Mỹ không lên tiếng. Anh

mới là đứa ngốc đó! Ngay cả người già

cũng đụng vào, bề dưới mạo phạm

người trên, người ta còn là tư lệnh,

không phải muốn chết sao?

Anh đổ thuốc nước, cẩn thận giúp cô

bôi lên lưng.

Triệu Thoại Mỹ cắn chặt răng lại, sợ

anh la, không dám kêu đau nữa.

“Đau thì kêu lên, đừng cố nhịn.”

Môi cô trắng bệch, gượng gạo nhếch

miệng cười.

“Thực ra thì……vẫn tốt…..cũng không

đau lắm.”

Võ Vũ Linh hết cách. Nhìn vết thương

thì biết đánh rất mạnh tay, còn đánh

trên lưng, làm sao có thể không đau.

Người tinh mắt nhìn vào là biết ngay

lão già kia là mượn danh ‘thửthách’

để đánh nhằm tra tấn cô, vốn dĩ

không cách nào đồng ý, chỉ có một

mình cô ngu ngốc chịu đựng. Cái gì

mà ‘có công mài sắc có ngày nênkim’,

đều là thứ bỏ đi!

Chịu đựng không đến hai ngày, cô

nhất định sẽ lấy mạng mình gộp vào!

“Nếu sau này ông ta còn ra tay nặng

như vậy, thì em cứ quật ông ta ngã

thẳng xuống, không phải em từng học

teakwondo sao?

“Đùa hả? Tôi làm sao có thể ra tay với

một người già. Hơn nữa, ông ấy cũng

chỉ vì cháu mình thôi, tôi có thể hiểu

được. Đổi ngược lại mà suynghĩ, nếu

sau này bé Thiên muốn lấy một người

phụ nữ đã từng kết hôn,còn có con,

anh sẽ đồng ý sao? Tôi cũng không

dám dễ dàng đồng ý! Hơn nữa,

Nguyễn gia là danh gia vọng tộc, thử

thách một chút về tư cách cũng là

điều bình thường.”

“Bình thường con khỉ! Em như vậy là

gọi chưa thấy quan tài chưa rơi lệ

đó.”

Chính mình ‘vui mừng’, lại để cho ông

ta tra tấn. Nhìn lưng ô đầy vết

thương, trái tim anh như tan vỡ. Cái

gì gọi ‘đánh lên người cô, đau đớn trái

tim anh’, anh coi như cũng đã hiểu

rõ.

“Xía! Anh muốn cái gì có cái đó, ngồi

tít trên cao, đương nhiên không

biết…………vượt qua thử thách khó

khăn, trải qua đau khổ mới gọi là

tỉnhyêu chân thành.”

“Cho nên em thật lòng với Hữu Quốc

sao?” Giọng điệu của Võ Vũ Linh nguy

hiểm, sức trên cánh tay cũng không ý

thức được, hơi mạnh một chút, Triệu

Thoại Mỹ đau đến nghiến răng trợn

mắt. “Không có đâu………”

Anh có cần nhạy cảm đến vậy không?

Cô chẳng qua chỉ nói lý lẽ về mặt

khách quan thôi. Đồ bạo lực! Đau

chết cô!

Không nói về vấn đề này nữa, Võ Vũ

Linh không cách nào đảm bảo mình

sẽ giết chết cô trong chốc lát, nhịn

không nhắc đến nữa.

Triệu Thoại Mỹ cảm thấy bầu không

khí có gì đó không đúng, cười mỉa.

“Bôi xong chưa? Cám ơn nha….”

Ý…..đúng rồi nha………hình như vừa

mới quên mất một chuyện.

“Chuyện đó………người tôi rất hôi có

phải không?”

“Ừ!”

“Nếu như tôi nói tôi quên tắm, muốn

phiền anh đợi tôi tắm xong rồi giúp

tôi bôi thuốc lại lần nữa, anh có đánh

tôi không?”

“Miệng vết thương của em không thể

dính nước. Anh lấy khăn lau người

giúp em.”

“Hở?” Anh giúp cô lau người? Ngẫm

nghĩ lại rất mập mờ nha! Triệu

Thoại Mỹ không ngớt lời từ chối.

“Không cần, không cần đâu……hôi

một chút cũng không sao!”

“Nhưng làm anh nghẹt thở.”

“Á…..” Cô đỏ mặt. Bộ mình hôi giống

như cá chết sao? Sao lúc nãy sao

không nói.

Võ Vũ Linh cảnh cáo hai ba lần không

được lộn xộn, mới vào phòng tắm

hứng một chậu nước, nhún khăn lại

lau lưng cho cô.

Triệu  Thoại Mỹ cảm thấy thật mất

mặt, đầu chôn sâu vào gối, ngón

tay của anh tỉnh thoảng chệch ra khỏi

khăn, đụng vào da cô, giống như

điện giật, vừa mềm vừa tê, cô còn có

thể nghe thấy tiếng “xẹt xẹt” chạy

quacủa dòng điện. Trêu chọc một

chút lại một chút, vô cùng ngứa, tim

thì đập rộn ràng.

Thật ấm ấp nha thật ấm áp……

Nửa người trên đã bức cô đến điên

rồi, khi tay anh đụng đến mông cô,cô

khóe léo đẩy một cái, suýt chút nữa là

bật cong người lên rồi.

Võ Vũ Linh sớm đã đoán được từ sớm

cô sẽ như vậy, đè cơ thể động đậy lại,

hết lời để nói.

“Cũng không phải anh cưỡng bức em,

cần gì phải phản ứng mạnh đến vậy

chứ?”

“Cũng không chắc, ai biết được anh

đột nhiên có nổi tà tâm

không………………a!”

Cô còn chưa nói hết, mông đã bị đánh

một cái, đau đến nỗi cô suýt chút

chảy nước mắt.

Biến thái mà! Dám đánh mông cô!

Còn đánh mạnh đến vậy!

Lông mày anh giương lên, liếc nhìn

cô.

“Biết đau rồi sao?”

Nước mắt là bằng chứng rõ ràng nhất.

“Đừng động đậy, anh sẽ đánh đến

mông em nở hoa đó.”

Quả nhiên được dạy dỗ một chút,

Triệu Thoại Mỹ có nề nếp ngay,

nhúc cũng không dám nhúc, Võ  Vũ

Linh mới có thể im lặng giúp cô

lau chân. Nhưng anh mau chóng

nhận thấy, anh vốn không có nghĩ

nào khác lạibắt đầu dần có ý nghĩ

đứng núi này trông núi nọ. Với lại cơ

thể nàykhiến cho anh ấp ủ nhớ

thương quá lâu quá lâu rồi, làn da

nõn nà, cảmxúc tuyệt vời này làm

xao động trái tim anh.

Cổ họng nuốt nghẹn vài lần, trong

lồng ngực có một loại khát vọng ngày

càng mãnh liệt.

Cảm giác trống rỗng ở phía dưới cũng

càng ngày dày đặc.

Đáng chết! Chẳng lẽ anh đúng như

những gì cô nói, là kẻ thừa nước đục

thả câu, biến thái chỉ dùng nửa người

dưới để suy nghĩ thôi sao?

Ngay cả động tác đơn giản là bôi

thuốc cũng bôi ra ‘lửa dục vọng’.

Tuyệt đối không được!

Võ Vũ Linh nhắm chặt mắt lại, dường

như muốn nghĩ một số chuyệnkhác

về công việc, để mình phân tâm.

Nhưng trong đầu đều toàn là hình

ảnh cơ thể trắng nõn của cô, quả thực

không cách nào khống chế được.

Cơ thể càng ngày càng nóng, ngay cả

ngón tay cũng trở nên nóng hổi,

thiêu đốt người khác.

Triệu Thoại Mỹ cũng cảm nhận được,

chôn đầu vào trong gối, rì rầm lẩm

bẩm.

“Tay anh………..nóng quá………..”

Võ Vũ Linh giống con mèo bị dẫm lên

đuôi, phản ứng quá mãnh liệt.

“Anh không có!”

Dọa Triệu Thoại Mỹ suýt chút nữa té

xuống ghế sofa.

Đột nhiên kêu to như vậy, muốn dọa

cô chết sao?

Cũng nắng mưa thất thường không

nhẹ nha?

Sớm muộn gì cô cũng bị anh dọa đến

mắc bệnh tim……

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top