Chương 116
Chương 116: Một Nhà Ba Người
Đợi thật lâu không thấy trả lời, Hữu
Quốc nở nụ cười thất vọng, tự giễu
mình.
“Em và Võ Vũ Linh ở bên nhau, làm
sao có thể nghĩ đếnanh.”
“Anh đừng hiểu lầm, giữa chúng em
không có gì đâu…..”
“Anh biết rõ, nhưng anh vẫn ghen tỵ.
Hai ngày này, mỗi giây anh đềumuốn
gọi điện thoại cho em, nhưng sợ em
cảm thấy anh phiền phức, chán ghét
anh.”
Giọng điệu của anh giống như một
đứa trẻ đang bối rối, làm cho
Triệu Thoại Mỹ lo lắng.
“Anh không cần phải lo lắng như vậy,
bất cứ lúc nào anh gọi điện thoại cho
em đều được. Em đã không còn dính
líu gì đến Võ Vũ Linh rồi, người bây
giờ em quan tâm, là anh, em chỉ lo
lắng cảm nhận của anh thôi.”
“Nhưng em lại bỏ đi cùng với anh ta,
biến mất hết hai ngày…..”
Anh thừa nhận, khi anh biết tin cô đã
làm thủ tục xuất viện từ Nhã Thy lúc
cô bị Võ Vũ Linh dẫn đi, ngay lúc đó
liền nổi nóng với Nhã Thy. Xông
thẳng ra cửa, muốn ‘cướp’ cô về.
Nhưng khi anh ngồi vào trong xe, đột
nhiên nhịn xuống. Bởi vì, anh sợ cô
nhìn thấy, chính mình vẫn là cái tên
Hữu Quốc cứ lo được lo mất, dễdàng
xúc động. Anh hy vọng cô biết, anh
tin tưởng cô.
Nhưng mà cố gắng nhẫn nhịn quá tra
tấn người khác, cảm giác đau khổ
này, ăn sâu vào trong xương tủy, mỗi
phút mỗi giây chịu đủ loại giày vò.
“Anh nghe em giải thích………”
“Thôi quên đi, có lẽ anh quá hẹp hòi,
cứ lo được lo mất.” Anh giả vờ thoải
mái, xoa nhẹ hai mái cô.
“Em đã nói hai người không có gì,
anh tin em! Miệng vết thương khép
lại chưa? Còn đau không?”
“Đã khỏi rồi, anh không cần lo lắng
đâu!”
“Ừ! Vậy anh yên tâm rồi. Công ty xảy
ra chút chuyện, một mình Nhã Thy
giải quyết không xuể, anh phải về
đây.”
“ Hữu Quốc……..” Thoại Mỹ giữ anh
lại, đỏ mặt có chút do dự, một hồi lâu
mới có dũng cảm nói.
“Em thích anh!”
Hữu Quốc đờ người, không kịp phản
ứng lại.
Đây là lần đầu tiên cô tỏ tình với anh!
Mặc dù tạm thời chỉ là thích, nhưng
anh tin, chỉ cần mình không từ bỏ, sẽ
có một ngày, có thể kéo ‘thích’ trở
thành ‘yêu’ thôi!
Bởi vì, anh rất yêu rất yêu cô!
“Đúng rồi, nói cho em biết một tin,
ông anh đã thỏa hiệp một nửa rồi,
đồng ý nói chuyện đàng hoàng với
em.”
Hai mắt Triệu Thoại Mỹ sáng lên.
“Thật sao?”
“Ừ! Người già giống y như một đứa
trẻ, không thích sẽ giở tính giận dỗi,
hò hét vài tiếng rồi cũng ổn. Hơn nữa,
ông thương anh như vậy, anh thích
mới là điều quan trọng nhất! Ông hẹn
em ngày mai gặp mặt, đượckhông?”
“Đương nhiên được rồi! Chuyện quan
trọng như vậy, có bận cỡ nào
cũng phải nhích thời gian ra! Ngày
mai em phải mặc gì mới đẹp nhỉ? Có
cần mặc trang trọng một chút không?
Hay là giản dị như vậy thôi, có cần
phải mặc đồ công sở không?”
“Ông anh không phải là người nhà của
em sao? Không phải căng thẳng như
vậy, mặc như mọi ngày là được rồi.”
“Vâng! Em biết rồi! Em sẽ cư xử thật
tốt mà.” Không dễ dàng gì mới đợi
được đến thời khắc này, Triệu Thoại
Mỹ hiển nhiên rất vui. Cô hy vọng
hôn lễ của cô và anh, có thể sớm được
quyết định.
Một mặt, bởi vì cô rất muốn ở bên
cạnh Hữu Quốc cả đời này. Nhưng
vẫn còn một nguyên nhân khác cô có
chút không muốn thừa nhận, là sợ
tấm lòng thành của Võ Vũ Linh, sẽ
làm cô dao động.
Vì thế, nếu như hôn lễ có thể sớm
được quyết định, đương nhiên quá
tốt rồi!
…………….
Cùng lúc đó.
Ở viện an dưỡng quân đội.
Người tư lệnh già Nguyễn Chấn Quốc
đang cùng với cấp dưới chú Đức đã đi
theo mình nửa đời người tập thái cực
quyền.
Phải kim cang đảo đối, xoay người
khuỵ ngang, xoay người khụy
phải,quét chân đẩy ngang, mỗi một
chiêu thức, đều cực kỳ phiêu diêu
như tiên.
Ông ngày trước thích vận động mạnh,
nhưng mấy năm nay, cơ thể xươngcốt
không còn được như trước, đã không
thể làm những động tác mạnh. Chỉ có
thể tập thái cực quyền, môn võ này
giúp cho tinh thần của con người có
thể an tĩnh nhất.
Gần đây tinh thần của ông cần nhất là
bình tĩnh, bởi vì, cố gắng chấpnhận
một người cháu dâu mà ông không
thích với ông mà nói là chuyện khó
khăn và vô cùng đau đầu. Nhưng ông
bị ép đến đường cùng, miễn
cưỡng chấp nhận, đương nhiên trong
lòng không được vui vẻ.
Bên tai vang lên tiếng vỗ tay.
“ Nguyễn tư lệnh quả nhiên vẫn dẽo
dai như năm nào!”
Nguyễn Chấn Quốc không vui quay
đầu lại. Không lẽ thanh niên bây giờ
đầu không lễ phép như vậy, không
biết lúc ông đang tập luyện ghét
nhất người khác làm phiền sao?
Chú Đức lập tức đi về phía trước.
“Đây là quân đội, không được tự tiện
vào, mời ra ngoài!”
“Tôi cố tình đến tìm Nguyễn tư lệnh,
nói về chuyện của Triệu Thoại Mỹ và
đứa cháu trai ông yêu thương nhất
đó.”
Nguyễn Chấn Quốc dừng động tác lại,
vẫy tay ra dấu với chú Đức.
“Cô muốn nói gì?”
“Nghe nói Nguyễn tư lệnh thương yêu
nhất chính là đứa cháu trai Hữu
Quốc, anh ta ở Đài Loan đi lầm
đường, Nguyễn tư lệnh cũng mở một
mắt nhắm một mắt, dễ dàng dung
túng, cưng chiều. Cho nên theo tôi
đoán, cho dùanh ta muốn cưới một
phụ nữ đã từng kết hôn, cuối cùng
ông cũng sẽ chấp nhận thôi!”
Nguyễn Chấn Quốc giận dữ. Cô ta
muốn làm ông tức chết sao?
Ông vốn đã rất không vui rồi, còn bị
cô ta kích động như vậy, suýt chút
nữa hộc máu mồm rồi!
“Điều tôi muốn nói đó là, nếu ông
thực sự muốn tốt cho cháu trai
ông,tốt nhất không nên đồng ý.” Võ
Phương Hồng Thủy cười khẩy nói:
“Nếu không,ông nhất định sẽ hối
hận.”
“Cô là ai? Có tư cách gì ở trước mặt ta
nói câu đó!”
“Tôi là ai? Nói ra có hơi phức tạp. Tôi
vốn dĩ là người phụ nữ Võ Vũ Linh
yêu nhất, nhưng Triệu Thoại Mỹ lại
mưu ma chước quỷ quyến rũ anh ấy,
còn kết hôn với anh ấy. Người đàn bà
này rất xảo quyệt, mặc dù đã chạy
trốn, nhưng vẫn không chịu ly hôn
với Võ Vũ Linh, cho đếngiờ, bọn họ
vẫn còn là vợ chồng!”
“Sau khi cô ta về nước, tôi từng đi tìm
cô ta, hy vọng cô ta niệm tình tôi và
Võ Vũ Linh đã có con, đồng ý ly hôn,
nhưng cô ta chết cũng không chịu,
vẫn tiếp tục quyến rũ anh ấy, còn lợi
dụng đứa con trai của mình, và con
gái của tôi!”
Phương Hồng Thủy lấy một bức ảnh
ra, là hình ảnh chụp lén bốn người ở
công viên trò chơi.
Sắc mặt của Nguyễn Chấn Quốc càng
ngày càng khó coi.
“Như vậy cũng đành, nhưng còn ghê
tởm hơn là, người đàn bà này vô liêm
sỉ vừa độc chiếm Vũ Linh, còn dây
dưa với Hữu Quốc, muốn kết hôn
với anh ấy! Cô ta còn chưa ly hôn, vẫn
dây dưa không dứt với Vũ Linh, vốn
dĩ không thể kết hôn với Hữu Quốc,
cô ta chỉ đang lợi dụng anh ấy thôi.”
“Người đàn bà như vậy, ông vẫn yên
tâm để cô ta bên cạnh Hữu Quốc sao?
Chấp nhận cô ta làm cháu dâu của
ông sao?”
“Đồ hèn hạ!” Vẻ mặt Nguyễn Chấn
Quốc giận dữ.
Phương Hồng Thủy nhếch miệng lên
nở nụ cười hả hê. Cô ta biết, mục đích
của mình đã đạt được rồi!
So với tự mình ra tay, chiêu mượn dao
giết người, càng an toàn hơn, mà còn
ác độc, Nguyễn Chấn Quốc quả nhiên
là một công cụ rất tốt để cô talợi
dụng.
Cô ta muốn tự tay hủy đi giấc mộng
bắt cá hai tay của Triệu Thoại Mỹ
khiến cho ả ta thất bại thê thảm!
Để biểu hiện tốt một chút, Triệu Thoại
Mỹ dành cả một đêm để chuẩn bị.
Buổi sáng ngày hôm sau, gọi điện
ngay cho Hữu Quốc, vừa nối máy
liền ném bom oanh tạc, gọi anh dậy.
Anh chạy đến dưới lần đón cô, vẻ mặt
vẫn còn buồn ngủ.
Nhằm mục đích an toàn, Triệu Thoại
Mỹ lái xe, anh làm ổ ngủ bù ở bên ghế
phụ. Lười biếng ngáp dài.
“Anh nói nè, có cần phải căng thẳng
đến vậykhông? Chỉ là buổi gặp mặt
thôi mà, lần trước ông cũng gặp em
rồi đó thôi.”
“Lần trước em biết rằng không có hy
vọng, nhưng lần này lại khác. Bởivì
đã có một tia hy vọng, nên phải biểu
hiện thật tốt, không thể cóchút sai sót
nào cả.”
Anh mở một con mắt, chọc ghẹo.
“Không ngờ, em muốn gả cho anh
đến vậy nha!Nôn nóng muốn kết hôn
rồi à…..”
“Tự kỷ! Đừng ngủ nữa, gặp ông xong
rồi hẳn ngủ tiếp, lát nữa giúp em một
chút, em không biết phải ăn nói như
thế nào.”
“Không phải em là luật sư sao? Luật
sư người nào chẳng có tài hùng biện.”
“Nhưng ông anh vẫn còn là tư lệnh
nha, lỡ như em nói sai một câu, ông
móc súng ra muốn bắn em thì phải
làm sao?”
“Yên tâm đi! Anh nhất định sẽ đứng
che cho em, ông sẽ không nỡ đâu.”
“Lỡ nổ súng thì sao? Vậy không phải
anh sẽ trở thành người vô tội làm vật
hy sinh sao?”
“Mới sáng banh mắt, em nói gì vậy?
Làm gì có người nào tự trù ẻo chồng
mình vậy chứ. Anh mà xảy ra chuyện,
em phải làm quả phụ đó!”
“Không thèm cãi nhau với anh, ở phía
trước có cái siêu thị, xuống xe mua
vài thứ với em đi.”
Hữu Quốc Liên cho dù không muốn,
cũng đành phải lười biếng ngồi dậy.
Trênthế giới này, người dám sai bảo
anh như người hầu, chỉ có một mình
Triệu Thoại Mỹ cô thôi. Nhưng anh
vẫn khăng khăng muốn như vậy, hết
cách rồi!
…………
Hai người đi đến viện an dưỡng quân
đội.
Nguyễn Chấn Quốc đang ngồi trên ghế
sofa đợi hai người, sống lưng
thẳng tắp, vẻ mặt uy nghiêm, đoán
không ra tâm trạng của ông. Ngay tức
khắc làm cho Triệu Thoại Mỹ có áp
lực quá lớn, Hữu Quốc vỗ vai cô, để
cô bớt căng thẳng.
“Ông nội, đây là đồ ăn dinh dưỡng
cháu mua cho ông.”
Món quà nhỏ, đương nhiên không đủ
để tỏ rõ lòng kính trọng, nhưng cũng
có thể bày tỏ được chút ít. Nhưng ông
chẳng thèm liếc nhìn nhìn Hữu Quốc,
nên làm cho Triệu Thoại Mỹ có hơi
thất vọng.”
Chú Đức vội vàng gạt bỏ bầu không
khí lúng túng, nhận lấy đồ.
“Ông nội, sức khỏe của ông gần đây….”
Nguyễn Chấn Quốc làm động tác im
lặng.
“Tôi vẫn chưa đồng ý hôn nhân
của hai người, trước hết đừng có tùy
tiện gọi tiếng ông nội! Có thể gọi hay
không, vẫn còn là một ẩn số, để tránh
sau này tự rước lấy nhục!”
Hữu Quốc cười đùa.
“Ông nội, không phải ông đã đồng ý
rồi sao?”
“Ông chỉ nói suy nghĩ, không nói đồng
ý.” Nguyễn Chấn Quốc tức giận.
Ông vốn dĩ cân nhắc đồng ý, nhưng bị
Phương Hồng Thủy quậy một trận,
mới biết người phụ nữ này lắm mưu
mô đến vậy, hoàn toàn không xứng là
cháu dâu của Nguyễn gia, phải để cho
cô ta biết Nguyễn Chấn Quốc ông đây
không phải dễ gạt đến vậy, biết khó
mà rút lui sớm.
“Ông nội……”
“Cháu câm mệng!”
Triệu Thoại Mỹ đè tay Hữu Quốc lại, ý
bảo anh đừng chọc ông giận nữa.
“Xin lỗi ông, Nguyễn tư lệnh, tôi đã
biết!”
“Cô muốn gả cho Hữu Quốc, là vì gia
đình của nó, tiền của nó phải không?”
“Không phải ạ! Cháu bị tấm chân tình
của anh ấy làm lay động! Cháu
đãtừng kết hôn, còn có con với người
khác, cháu không xứng với anh
ấy,cho nên vẫn luôn từ chối. Nhưng
sau năm nay, anh ấy đối xử với cháu
rất tốt, cháu cảm động, cho nên mới
lấy hết can đảm chấp nhận anh ấy!”
Nguyễn Chấn Quốc hừ.
“Nói còn hay hơn hát!”
Người đàn bà dối trá! Dùng những lời
mồm mép này lừa gạt Hữu Quốc sao?
Ông nhìn không ra, bông hoa bị vùi
dập này có chỗ nào tốt! Đáng để Hữu
Quốc vì cô ta quậy túi bụi, thậm chí
mấy lần còn đòi cắt đứt quan hệvới
Nguyễn gia.
“Cô biết, Nguyễn gia chúng tôi không
thể dễ dàng chấp nhận một người
phụ nữ. Cô muốn kết hôn với Hữu
Quốc, trước hết phải thông qua thử
thách của tôi!”
“Thử thách sao?”
“Bắt đầu từ nửa tháng sau, cô mỗi
buổi sáng bảy giờ đến đây, cho đến tối
mới được về, tôi tự có sắp xếp!”
Hữu Quốc nói giúp cô.
“Nhưng Thoại Mỹ còn đi làm………”
“Nếu như cô ta cho rằng công việc
quan trọng hơn cháu, cuộc hôn nhân
này, không có cũng được.”
“ Nguyễn tư lệnh nói đúng, ngày mai
cháu sẽ đến đúng giờ.”
Hữu Quốc đành chịu. Anh biết công
việc luật sư này có ý nghĩa gì vớicô,
anh không muốn cô vì mình mà nhân
nhượng phải làm theo một
cách dưỡng ép.
“Anh sẽ bảo Nhã Thy đón tiểu Thiên
giúp em.”
“Ông không nói cháu được giúp cô
ta!” Thái độ của Nguyễn Chấn Quốc
kiên quyết. “Cô về trước đi, tôi còn có
chuyện muốn bàn với Hữu Quốc.”
“Vâng!” Triệu Thoại Mỹ nở nụ cười
với Hữu Quốc đứng dậy rời khỏi. Anh
muốn đuổi theo, bị Nguyễn Chấn
Quốc gọi lại.
“Ông nội, không phải ông đã đồng ý
với cháu rồi sao? Sao đến lúc này lại
đổi ý chứ?”
“ Nguyễn Chấn Quốc ông đây nói một
là một, chưa hề đổi ý. Ông chẳng
qua chỉ muốn thử thách cô ta, không
lẽ như vậy ông cũng không có quyền
làm sao? Nếu như ông không hiểu rõ
nhân cách của cô ta, làm sao yên tâm
để cô ta bước vào Nguyễn gia.”
“Cháu đã biết cô ấy bảy năm rồi, cháu
hiểu rất rõ cô ấy là người như thế
nào!”
“Cháu hiểu rõ, cũng sẽ không bị ma
ám, vì cô ta chống đối với ông!”
“Cho dù như thế nào, người cháu
muốn, chỉ có mình cô ấy. Cho dù
ông đồng ý hay phản đối, cuộc hôn
nhân này, cháu đã quyết định rồi.”
Bỏ lại câu đó, Hữu Quốc không thèm
để ý đến những lời khuyên của
Nguyễn chấn Quốc, không quay đầu
lại mà bỏ đi thằng, làm ông tức đến
sôi máu,cây gậy đầu rồng dọng xuống
vang lên tiếng “oang oang”.
“Tức chết tôi mà, tức chết tôi mà! Cái
nghiệp chướng này!”
Chú Đức vội an ủi.
“Tư lệnh, ông đừng tức giận, cậu chủ
chỉ nhất thờinhìn không ra thôi……
sức khỏe quan trọng hơn.” Lần này,
cậu chủ quảthật quá đáng. Có như
thế nào, cũng không thể không để ý
đến sức khỏecủa tư lệnh chứ!
Triệu Thoại Mỹ đang đón xe, phía sau
vang lên tiếng gọi của Hữu Quốc. Có
hơi bất ngờ. “Sao anh lại ra đây? Tư
lệnh không phải có chuyện muốn nói
với anh sao?”
Hữu Quốc nhún vai buông lỏng hai
tay, dáng vẻ lông bông, vẻ mặt chẳng
sao cả.
“Nói tới nói lui cũng mấy câu kia,
nghe đến nổi muốn chai hết hai lổ tai,
rồi cũng ra ngoài. Vẫn là đi theo em
có vẻ vui hơn.”
“ Cư xử như vậy không hay đâu, tư
lệnh đã không vui rồi, đừng chọc ông
giận nữa, sức khỏe ông không được
tốt đó.”
“Gọi tư lệnh nghe xa lạ quá, anh nghe
thấy mà khó chịu, cứ gọi là ông nội
đi.”
“Anh không nghe ông nói, không được
gọi là ông nội sao? Em làm gì có cái tư
cách đó.”
“Gì chứ? Giận à! Người già hay giở
tính cáu kỉnh, đừng để ý! Anh nói em
có tư cách, thì em có tư cách. Người
lấy em cũng không phải ông anh,mà
là anh!”
Triệu Thoại Mỹ nở một nụ cười. Anh
luôn có cách làm cho cô vui, một giây
trước cảm xúc rõ ràng rất chán nản.
Nhưng chỉ vì một câu nói của anh,
tâm trạng không vui trong chốc lát
cũng tan theo mây khói.
“Thời tiết hôm nay tốt đến như vậy,
không tìm việc gì đó để làm thì thật
lãng phí. Bằng không chúng ta đi
rước bé Thiên, rồi một nhà ba người
đến công viên chơi, bé Thiên vẫn cứ
đòi đi xem gấu trúc hoài.”
Cô lườm anh.
“Còn chưa kết hôn, ai một nhà ba
người với anh, bớt lợi dụng em với bé
Thiên đi.”
“Đã gặp người lớn vẫn chưa được tính
sao?”
“Người lớn không phải vẫn chưa đồng
ý sao?”
“Đồng ý chỉ còn là chuyện sớm muộn,
anh nói một nhà ba người, thì chính
là một nhà ba người.” Hữu Quốc dùng
một tay kéo cô vào trong lòng, hôn
lên mặt cô một nụ hôn.
“Ngoan! Đừng nổi loạn vô ích nữa.”
“Chưa từng thấy ai mặt dày như anh!
Hôm nay bé Thiên đi học, không đi
được, anh sẽ lấy lý do gì để đi đây.”
“Haiz! Vậy càng tốt, thế giới của hai
chúng ta.” Anh nở một nụ cười gian
tà như dê xồm.
“Cô gái xinh đẹp, hôm nay em chạy
không thoát đâu,theo ông đây đi
thôi!”
Xắn tay lên hăm he bổ nhào về phía
trước, Triệu Thoại Mỹ cười đùa né
tránh.
“Được rồi, đừng quậy nữa, ngứa
quá…..”
Cảnh hai người cười đùa ầm ĩ trước
như cây kim chọc nhói mắt Phương
Hồng Thủy. Bọn họ sao lại vui vẻ như
vậy chứ? Không lẽ lão già Nguyễn
Chấn Quốc kia đã đồng ý rồi sao?
Không thể nào! Hôm qua rõ ràng ông
ta tức giận đến vậy mà!
Cô ả nhất định phải bình tĩnh, chờ
đợi. Nếu quả thực không được, sẽ
nghĩ cách khác!
………….
Ngày hôm sau chưa đến sáu giờ, Triệu
Thoại Mỹ đã gọi Triệu Thiên Hạo dậy,
giúp con mặc quần áo.
Triệu Thiên Hạo hắc hơi liên tục.
“Ma ma, trời còn chưa sáng, chúng ta
đi đâu vậy?”
“Đi thăm ông Nguyễn.”
“Sớm vậy sao?”
“Ừ! Tập thể dục buổi sáng với ông!
Nửa tháng sau có lẽ đều phải như vậy,
cực khổ cho bé Thiên rồi.”
“Ông có phải không thích ma ma, cố ý
gây khó dễ cho ma ma phải không?”
“Ông không gây khó dễ cho ma ma,
chỉ muốn thử thách lòng quyết
tâm của ma ma. Vừa gặp ông, không
được nói bậy biết không? Còn nữa,
gọi ônglà Nguyễn tư lệnh.”
“Vâng!” Triệu Thiên Hạo mếu máo. Pa
pa và ma ma tiến triển quá chậm rồi,
xem ra cậu không thể không để hai
người ‘tự do yêu đương’, phải châm
dầu vào lửa mới được. Nếu không,
người ma ma ngu ngốc này, lai bị
Nguyễn tư lệnh ức hiếp rồi!
Đến viện an dưỡng vừa đúng sáu giờ
năm mươi, Triệu Thoại Mỹ đang định
gõ cửa, thì chú Đức đi ra.
“Tư lệnh bảo một mình cô vào, tôi dắt
cậu bé đi ngủ.”
“Không cần đâu!” Triệu Thiên Hạo
nắm chặt lấy tay của Triệu Thoại Mỹ.
Cậu không có ở đây, ma ma sẽ bị ức
hiếp, cậu phải bảo vệ ma ma!
“Bé Thiên ngoan, theo chú đi ngủ đi.
Đợi tí nữa ma ma sẽ đến đón bé
Thiên, dắt bé Thiên đi công viên vui
chơi.”
“Nhưng mà……..”
“Được rồi, ma ma phải đi vào rồi, bé
Thiên ngoan, phải nghe lời chú đó!”
Bé Thiên lúc này không bằng lòng mà
đi theo chú Đức, ánh mắt của
Triệu Thoại Mỹ nhìn theo con đến
chỗ rẽ. Hít một hơi thật sâu, mở cửa.
Trong phòng mờ tối, Nguyễn Chấn
Quốc đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn
cô chằm chằm. Cô có hơi rùng mình,
sao cứ có cảm giác hãi như đi vào
địa ngục nhỉ?
“ Nguyễn tư lệnh…….”
Ông lạnh lùng hừ.
“Gấp chăn lại gọn gàng đi.”
Triệu Thoại Mỹ hiểu rõ chuyện gì,
nhưng vẫn làm theo.
Nhưng một cây gậy ba-toong đột
nhiên đánh vào tay cô, đau đến nổi cô
nghiến răng.
“Ai cho cô gấp như vậy, gấp theo mẫu
trong quân đội, giống cái bên cạnh
đó.”
Lúc này cô mới chú ý đến bên kia
giường còn để một cái chăn gấp
vuông vức như một viên gạch.
Lúc trước vừa vào đại học trong buổi
huấn luyện quân sự giáo viên hướng
dẫn từng làm qua, nhưng các cô lúc
đó qua quýt cho qua, hoàn toàn
không biết phải gấp như thế nào.
Không luyện tập một ngày nào hết,
làm sao có thể gấp ngay ngắn nhưvậy
chứ. Bé Thiên nói đúng, tự lệnh đang
muốn chỉnh cô đây mà!
Nhưng hết cách rồi, rõ ràng biết như
vậy, nhưng vẫn phải chấp
nhận.Nhưng làm thế nào cũng không
gắp được đến mức độ kia, trên tay
nhận liên tiếp mấy đòn, các ngón tay
đều sưng hết lên, đau đến nổi chỉ cần
đụng một cái là run rẩy, nước mắt sắp
sửa chảy ra.
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng là
không xong, tay chân vụng về! Não
heo sao?”
“Xin lỗi ngài…….. cháu sẽ làm tiếp……”
“Hôm nay xếp đến đó thôi, theo tôi ra
ngoài tập thể dục.”
Hai bàn tay của Triệu Thoại Mỹ sưng
phù như chân heo, trong lòng
đầy trách cứ đi theo Nguyễn Chấn
Quốc đến vườn hoa. Ông vừa làm một
bài tháicực quyền, nhưng cô vẫn
chưa kịp thưởng thức, đã nghe thấy
mệnh lệnh mới của ông.
“Múa lại một lần nữa những động tác
lúc nãy của tôi vừa múa.”
“Nhưng mà…………cháu vẫn chưa
nhìn kỹ…….”
“Múa!”
Cô rụt cổ lại, đành phải múa theo
những gì mình nhớ, và tất nhiên
làmúa chả ra sao. Trên lưng, bị ăn
liên tiếp hai đòn, đòn sau còn
đánh mạnh hơn đòn trước, cô suýt
chút nữa ngã bò xuống đất. Cô đành
phải cố gắng chống đỡ, nhưng đột
nhiên lại thêm một đòn giáng xuống
lưng, cuối cùng ngã nhào xuống đất.
“Một chút nghị lực cũng không có!”
Triệu Thoại Mỹ rưng rưng nước mắt.
Cô rất muốn nói, mình không phải
là quân nhân, cũng không phải đàn
ông, làm gì có thể lực như thế! Đành
phải nuốt uất ức, cố hết sức đứng dậy.
“Đi, chạy mười vòng quanh sân.”
Một vòng ít nhất phải hơn hai trăm
mét, vậy thì phải chạy mất hai nghìn
met, hơn nữa còn dưới tình trạng
khắp người cô đều bị thương!
Ông còn có thể ác hơn nữa không?
Nhưng hết cách rồi, đấu không lại,
đành phải chạy. Mới có hai vòng, mệt
đến cả người rã rời, chống đầu gối
thở hổn hển.
Nguyễn Chấn Quốc vẫn luôn giám sát
cô, vừa nhìn thấy cô dừng lại, liền giả
bộ đi về phía trước sử dụng “ba-toong
bạo lực”.
Triệu Thoại Mỹ bị đánh đến sợ, đành
phải chạy một vòng rồi một vòng, mồ
hôi đổ nhễ nhại, chảy đầm đìa. Con
đường sao mà dài đến như vậy,
nhìn không thấy đích đến.
Cô có linh cảm, sợ rằng hôm nay mình
sẽ chết ở chỗ này!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top