Chương 111
Chương 111:
Võ Vũ Linh nghiêm túc nói lý lẽ:
“Nhưng tiểu Thiên cần một người
ba!”
“Tôi đã chuẩn bị gả cho Hữu Quốc rồi,
con sẽ có một người ba yêu thương
con tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần!”
Anh nổi giận ngay lập tức.
“Em muốn ôm con anh gả cho người
đàn ông khác sao, nằm mơ đi! Anh có
chết cũng không đồng ý đâu!”
“Cần phải có sự đồng ý của anh sao?
Anh là gì của tôi chứ? Từ sáu năm
trước, chúng ta đã không có bất kỳ
quan hệ gì rồi. Bây giờ với tôi mà nói,
anh không khác gì một người xa lạ
cả!”
“Em đừng quên, chúng ta vẫn chưa ký
vào đơn ly hôn. Trên danh nghĩa, em
vẫn còn là vợ của Võ Vũ Linh anh
đây.”
Trong mắt Triệu Thoại Mỹ nhói đau.
“Hôn nhân của chúng ta chỉ trên
danh nghĩa nhưng thực tế chẳng có
gì, cho nên tớ giấy kia chẳng chứng
minh được gì hết.”
“Em là luật sư, chắc sẽ phải hiểu rõ
tính pháp lý của tờ chứng nhận kết
hôn kia chứ? Chỉ cần anh không chấp
nhận ly hôn, cả đời nay em cũng
đừng có mơ tưởng gả cho Nguyễn
Hữu Quốc.”
“Anh…” Lúc trước Triệu Thoại Mỹ
không nghĩ rằng anh sẽ vô sỉ đến mức
dùng tờ giấy chứng nhận kết hôn kia
trói buộc cô, trong một lúc tức giận,
không biết làm sao, đành kéo anh ra
ngoài. “Anh cút cho tôi, cút đi…”
Nam Cung Nghiêu không nghĩ đến lần đầu tiên gặp lại nhau lại trở nên như vậy, ép cô vào đường cùng, liền không phản kháng, mà cứ như vậy mà tống cổ mình ra ngoài.
Dù sao, cuối cùng cô cũng là của anh!
…….
Võ Vũ Linh đừng ở dưới lầu ở tiểu
khu hút thuốc rất lâu, mới rời khỏi.
Về đến nhà, mặt mày của Phương
Hồng Thủy đen thui, tức anh ách mà
ngồi đợi anh, u ám nghiến răng.
“Anh đi đâu?”
Hôm nay anh thực sự chẳng có tâm
trạng để gây gổ với cô, quăng đại một
câu cho có lệ. “Tìm bạn bè.”
“Bạn bè gì quan trọng đến vậy hả?
Ngay cả chuyện đồng ý với con cũng
có thể trở quẻ ngay?”
Anh mặc kệ cô, đi vào phòng tắm,
nhưng Phương Hồng Thủy đi theo.
“Anh nói rõ ràng với em đi!”
“Anh đi tìm ai, em hiểu rõ hơn anh
mà, không phải sao?” Võ Vũ Linh
lạnh lùng trả lời.
Phương Hồng Thủy có chút bối rối mà
đảo mắt. “Em không biết anh đang
nói gì….”
“Em đã sớm biết Noãn Tâm về nước,
con của cô ấy là Thiên Hạo, đúng
không? Cho nên em mới gấp gáp
chuyển vườn trẻ cho Đào Đào, bởi vì
em sợ anh gặp cô ấy!”
“Em không biết anh nói gì….”
Cô ta vội trốn tránh, lại bị Võ Vũ Linh
nắm chặt cổ tay, ấn lên tường. Ánh
mắt của anh lạnh lẽo, từ trên nhìn cô
ta.
“Sáu năm trước, chính em cho thuốc
vào trong canh, cho nên anh mới mất
đi khống chế, cưỡng bức cô ấy!”
“Canh gà gì chứ? Em không nhớ gì hết.
Em không hề làm chuyện đó!”
“Em còn không nhận! Mấy năm nay
anh vẫn không nhắc đến, bởi vì anh
muốn em chủ động nói với anh,
nhưng cho đến hôm nay, em đều lừa
gạt anh. ” Anh vô cùng đau đớn.
“ Thủy Nhi, tại sao em lại trở nên
đáng sợ đến vậy chứ?”
“Em đáng sợ? Em trở nên đáng sợ đều
do bị anh ép đó!” Phương Hồng Thủy
tự biết mình thoát không khỏi, dứt
khoát mang tất cả nhẫn uất ức trong
lòng bấy lâu nay trút hết ra ngoài.
“Anh là của em, em không cho phép
anh yêu bất kỳ người phụ nữ nào!
Triệu Thoại Mỹ quyến rũ anh, đó là
cái giá mà cô ta phải trả! Em chỉ
muốn bảo vệ tình yêu của em, em
không sai!”
“Nhưng em đã làm tổn thương người
khác! Thủy Nhi mà anh biết rất lương
thiện, tuyệt đối không phải như bây
giờ! Hôm nay anh ngủ ở phòng
khách.” Anh đẩy cô ra, bước nhanh ra
ngoài.
Phương Hồng Thủy men theo vách
tường chầm chậm ngồi xuống đất, òa
khoác lớn.
Anh cho rằng, cô muốn trở nên như
bây giờ sao?
Trong chuyện này, cô cũng là người bị
hại mà.
Cô vĩnh viễn cũng không thể quên
được cái đêm đáng sợ đó, cái đêm sỉ
nhực kia. Giống y như ma quỷ vậy,
lúc nào cũng quấn lấy cô, giày vò cô,
hủy hoại tất cả mọi thứ của cô.
Lúc đó, Triệu Thoại Mỹ vừa chạy trốn,
Võ Vũ Linh tìm khắp nơi đều không
thấy cô ta, cả người gần như sụp đổ,
cũng thèm để ý đến cô. Đau khổ
không chịu nổi nên cô mới một mình
chạy đến quán bar uống rượu, một ly
rồi lại một ly rượu, rất nhanh chìm
vào cơn say không biết gì.
Cho đến khi cô tỉnh lại, đã thấy mình
nằm trong một cái hẻm nhỏ dơ dấy
bốc mùi, một khuôn mặt của người
đàn ông có vết dao chém, dữ tợn thô
tục đang cởi quần áo của cô.
Cô sợ hãi, giãy dụa, la hét, kêu cứu,
nhưng chút sức cũng không có, còn
tên đàn ông ghê tởm kia lại lấy mảnh
vải nhét vào miệng cô, đè cô ở dưới
đất, thân dưới ghê tởm cắm vào trong
cơ thể cô.
Cảm giác đau khổ này giống như bị xé
rách tất cả, đến nay cô vẫn nhớ rõ. Cô
chỉ có thể khóc và khóc, nhẫn nhịn
chịu đựng động tác không ngừng nghĩ
của tên đó trên người mình, chất lỏng
ghê tởm của tên đó lần lượt bắn vào
người cô.
Lúc đó cô thực sự rất muốn chết,
nhưng cô không thể, bởi vì bọn họ
hại cô trở nên như vậy, dựa vào cái gì
cô phải chịu sỉ nhục mà chết đi, còn
chúng thì lại sống nhởn nhơ vui vẻ,
hận thù đã vực cô sống dậy.
Nửa tháng sau, cô phát hiện mình có
mang, vốn định phá bỏ, cứ do dự mãi,
rồi vẫn giữ con lại, Thừa dịp Võ
Vũ Linh uống say, vẩy ít máu trên
giường, lừa anh nói bọn họ đã xảy ra
quan hệ. Mượn gió bẻ măng, nói con
là của anh.
Nhưng mấy năm nay lúc nào cô cũng
sống trong lo âu, sợ anh sẽ phát hiện
bí mật này. Sự xuất hiện của Triệu
Thoại Mỹ, dường như báo trước bí
mật này sắp sửa bị phanh phui. Cô
lúc này như con chim run sợ, mỗi
ngày đều sống trong đau khổ và lo sợ.
Cô cần phải giành lấy trước thời cơ,
đuổi cô ta đi, chấm dứt hết tất cả.
…………..
Võ Vũ Linh đi đến thư phòng, buồn
phiền chán nản ngã xuống ghế da.
Nhưng cứ nghĩ đến việc Triệu Thoại
Mỹ lại quay về bên anh một lần nữa,
còn có bảo bảo của bọn họ, trong lòng
lại xuất hiện một niềm hạnh phúc
mãnh liệt, từng tế bào trên người đều
tràn ngập xúc động, gấp rút đến mức
khó mà dằn lại, ước gì có thể nhìn
thấy mẹ con họ từ sớm.
Những năm qua, Hữu Quốc lợi dụng
quân đội để che mắt, giấu mẹ con họ
rất kỹ, anh phái nhiều người tìm khắp
nơi cũng không có, vốn sắp tuyệt
vọng rồi. Cũng may ông trời đối xử
với anh không tệ, đã mang mẹ con họ
trở về bên cạnh anh.
Cảm giác đau đớn tê tái không nguôi,
dừng như cả thết giới đều sụp đổ, anh
đã chịu đựng một lần, gần như lấy hết
nửa cái mạng của anh. Lần này, anh
quyết sẽ không để mẹ con họ rời khỏi
lần nữa.
Nhưng anh không thể bá đạo thô lỗ
mà cướp đoạt như lúc trước, như vậy
chỉ càng đẩy cô ra xa. Anh sẽ lấy tấm
lòng thành của chính mình, lay động
cô, để cô tin tưởng vào tấm chân tình
của anh…
Sáng sớm hôm sau, sau khi Triệu
Thiên Hạo thức dậy, phát hiện thấy
Triệu Thoại Mỹ không giống nhu mọi
ngày, cho cậu một cái hôn buổi sáng,
gọi cậu là tiểu bảo bối… Cậu chạy đến
phòng khách, mẹ đang quay lưng về
phía cậu, chuẩn bị cho cậu một bữa
trưa đơn giản. Cậu ý thức được điều
gì đó, mới nhỏ tiếng gọi một câu.
“Ma ma!”
Triệu Thoại Mỹ mặc kệ con, con vẫn
lớn tiếng gọi, nhưng Triệu Thoại Mỹ
vẫn không thèm để ý đến.
Cậu có chút nóng nảy, vội vàng chạy
đến trước mặt mẹ.
“Ma ma, có phải tiểu Thiên làm sai gì
không, làm cho ma ma tức giận?”
“Không có!” Triệu Thoại Mỹ không
thèm nhìn con một cái, thái độ rất
lạnh nhạt. “Đi đánh răng rửa mặt, rồi
ăn sáng mau lên.”
“Ma ma!” Triệu Thiên Hạo giống như
con sâu ngoe ngẩy đuôi nịnh bợ chạy
tới chạy lui, Triệu Thoại Mỹ nhíu
mày. “Mẹ kêu con đi đánh răng rửa
mặt, có nghe không?”
Con trai nhìn cô với vẻ mặt đáng
thương, đôi mắt rưng rưng nước mắt,
làm cho Triệu Thoại Mỹ mềm lòng,
quay mặt đi. “Con sớm biết anh ta là
ba con, phải không? Hôm qua con cố
ý sắp xếp mọi thứ?”
“Ma ma, tiểu Thiên chỉ là….”
“Ai cho con cái quyền tự tiện làm theo
ý mình vậy hả? Nếu như anh ta thực
sự có tư cách làm ba con, thì mẹ phải
một mình nuôi con năm năm trời
sao? Mẹ và chú Hữu Quốc sắp kết hôn
rồi, con không biết vì con, sẽ dẫn đến
rất nhiều phiền phức sao?”
Triệu Thiên Hạo trước hết là mếu máo
nhìn cô rất lâu, sau đó đột nhiên uất
ức mà khóc thét lên.
“Xin lỗi mẹ…. tiểu Thiên không phải
cố ý…. tiểu Thiên chỉ muốn có pa
pa…… chỉ không muốn mẹ cực khổ
như vậy……. xin lỗi…. xin lỗi…. ma
ma tha thứ cho tiểu Thiên đi, tiểu
Thiên không dám nữa đâu.”
Từ lúc tiểu Thiên Hạo ra đời đến nay,
con giống như một dũng sĩ nhỏ kiêu
cường, rất ít khi nào thấy con khóc.
Trận khóc này, làm cho lòng Triệu
Thoại Mỹ vỡ nát, hối hận không
nguôi, vội ngồi chồm hổm xuống ôm
con vào lòng.
“Tiểu Thiên đừng khóc, là ma ma
không đúng, ma ma không nên trách
tiểu Thiên…. là ma ma không tốt….”
Khóe mắt của chính mình cũng đỏ
hoe.
Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Võ Vũ
Linh, làm cho cả thế giới của cô bị
đảo loạn, không biết phải làm như
thế nào mới tốt, rất hoảng loạn,
Nhưng có như thế nào đi nữa, cũng
không thể giận cá chém thớt trút lên
người tiểu Thiên. Người mẹ như cô
đây, thực sự quá tệ mà!”
“Ma ma không sai, là tiểu Tiên không
đúng, tiểu Thiên không cần pa pa,
tiểu Thiên chỉ cần một mình ma ma
là đủ rồi….” Con ngoan ngoãn lau
nước mắt trên khóe mắt giúp Triệu
Thoại Mỹ.
“Tiểu Thiên không khóc, ma ma cũng
không khóc, được không?”
“Ừ!” Khóc ở trước mặt trẻ con, thực
quá mất mặt mà! Triệu Thoại Mỹ vội
lau đi nước mắt, nở một nụ cười.
“Được rồi, ngoan ngoãn đi đánh răng
rửa mặt đi, ma ma chuẩn bị bữa ăn
sáng.”
Vừa mới bưng bánh mì và sữa lên trên
bàn, thì chuông cửa vang lên.
Mới sáng sớm, ai đến nhỉ?
Không lẽ là anh ta?
Tim nhảy thóp lên ngay lập tức.
Không khéo vậy chứ, cửa không có lổ
nhìn, cho nên Triệu Thoại Mỹ chỉ hơi
he hé cửa để nhìn ra ngoài.
Khuôn mặt lạnh lùng của Võ Vũ Linh
đập thẳng vào trong mắt cô, lông mày
lập tức nhíu chặt lại, chống đối hỏi.
“Anh đến đây làm gì?”
“Anh mang bữa sáng đến đây.” Nụ
cười của anh mang theo mùi vị nịnh
nõt, nhưng Triệu Thoại Mỹ không
đếm xỉa đến, lạnh lùng bỏ lại hai chữ
‘không cần’ rồi đóng sầm cửa lại.
Võ Vũ Linh vội dùng một tay ngăn lại.
“Em có thể không cho anh vào, nhưng
ít nhất cũng phải nhận đồ ăn sáng
chứ, anh cố ý mua cho em và tiểu
Thiên mà.”
“Không cần thiết đâu, tôi có tay có
chân, tự mình cũng có thể làm được,
anh vẫn nên đem về cho vợ con anh
ăn đi!”
“Ma ma, ai đến vậy?”
Triệu Thoại Mỹ vội đóng cửa lại.
“Không có, người đưa, đưa báo thôi!”
Triệu Thiên Hạo nhìn thấy mặt mẹ có
hơi căng thẳng, đã đoán được là pa
pa, nhưng cậu không vạch trần ra, chỉ
nở một nụ cười ngọt ngào.
“Ma ma, ăn sáng đi, tiểu Thiên đói
bụng lắm rồi!”
Võ Vũ Linh bị cho đừng ở ngoài, định
đưa tay ra ấn vài cái. Nhưng lại dừng
ở giữa không khí, ngưng lại.
Nếu làm như vậy, chẳng những không
được gì, còn làm cho cô càng thêm
chán ghét sao? Anh vẫn không nên
quá ép buộc cô thì hay hơn.
Trước khi ra khỏi cửa, Triệu Thoại Mỹ
ngó trái ngó phải, chắc chắn Võ Vũ
Linh đã đi, mới dắt Triệu Thiên Hạo
xuống lầu, cũng may trên đường đi
không đụng phải anh. Nhưng khi
dừng ở bãi đổ xe, đột nhiên phát hiện
chiếc Maybach của anh đang đậu
cách xe của cô mấy mét. Trong lòng
ấm ức, nhưng vẫn giả vờ không nhìn
thấy, dắt Thiên Hạo ngồi vào chiếc
Beetle nhỏ (chiếc bọ cánh cứng nhỏ)
của mình.
Đưa Triệu Thiên Hạo đến vườn trẻ,
rồi cô chạy vội đến văn phòng luật sư,
chiếc Maybach vẫn chạy theo phía
sau. Cô xuống xe, vốn định đuổi anh
đi, bảo anh đừng đi theo mình nữa,
nhưng ai ngờ anh lại tự động bỏ đi
rồi.
Lắc đầu hết nói, người đàn ông này
rốt cuộc đang giở trò gì đây?
………..
Vườn trẻ.
Vừa nhìn thấy Triệu Thiên Hạo, Võ
DUYỆT ĐÀo buông vội búp bê barbie
xuống, vui vẻ chảy đến.
“Thiên Hạo, hôm qua cậu sao rồi?
Không sao chứ?”
Cậu ủ rũ, lắc đầu.
“Cậu sao vậy? Daddy của mình hôm
qua đến cứu cậu sao?”
“Ừ!”
“Daddy của mình là anh hùng đúng
không, giống y như siêu nhân vậy?”
Triệu Thiên Hạo thở dài, anh hùng
đúng là anh hùng, nhưng ma ma
không thích, cậu cũng hết cách!
“Cậu làm sao vậy?” Võ Duyệt Đào sờ
trán cậu. “Cậu bị bệnh rồi phải
không?”
“Không có.” Triệu Thiên Hạo ngẩng
đầu lên, rất nghiêm túc nhìn cô bé
hỏi:
“Nếu như daddy của cậu với daddy
của tôi là cùng một người, thì sẽ như
thế nào?”
Vẻ mặt Võ Duyệt Đào hoang mang.
“Cậu đang nói gì hả? Mình nghe
không hiểu. Daddy của mình làm sao
có thể là daddy của cậu chứ?”
“Chỉ là…. thôi đi, cô bé mập như cậu
thì biết gì chứ!”
“Ơ…” Võ Duyệt Đào mếu máo, có lẽ tư
tưởng của con trai có hơi phức tạp!
Cô chậm chạp, đúng thật là không
hiểu cho lắm! “Đi thôi, cô giáo đang
phát kẹo, chúng ta mau qua đó đi!”
Một ngày trôi qua, gần tới giờ tan học,
các bạn nhỏ đều đứng ở ngoài phòng
học chờ ba mẹ đến đón. Triệu Thiên
Hạo cúi đầu nghĩ thầm, Võ Duyệt Đào
thì đang chú tâm chơi búp bê barbie.
“Daddy…. cha đến rồi!” Võ Duyệt Đào
đột nhiên vui vẻ kêu lên, nhào vào
trong lòng anh.
“Hôm nay sao không phải là bác
Trương đến đón Đào Đào vậy?”
Võ Vũ Linh nhéo cái mũi nhỏ của con
gái.
“Sao nào? Không thích daddy đến
đón sao?”
“Thích, tất nhiên là thích ạ!” Võ duyệt
đào vội cho ba một nụ hôn thật to…
Cô bé thích daddy nhất, nhưng daddy
luôn bận rộn, rất ít khi được gặp ba!
Triệu Thiên Hạo có hơi xúc động,
nhưng khi Võ Vũ Linh nhìn về phía
cậu, cậu lại bướng bỉnh che giấu đi.
“Đào Đào chạy qua nói lời chào tạm
biệt với cô giáo đi.”
“Vâng! Daddy đợi Đào Đào một lát
nha, Đào Đào sẽ mau chóng quay lại.”
Võ Vũ Linh đứng dậy đi đến trước mặt
Triệu Thiên Hạo, con lại lạnh nhạt
quay mặt qua chỗ khác. Anh lại đi
qua phía bên kia, con lại xoay qua
chỗ khác, làm sao cũng không muốn
nhìn anh.
Qua mấy lần, Võ Vũ Linh cũng không
bắt ép con, chỉ thở dài.
“Con bây giờ rất ghét ba, phải
không?”
L“……..” Triệu Thiên Hạo rất muốn nói
không, nhưng nghĩ đến ma ma, lại
cắn răng nhịn xuống.
“Nếu như con ghét ba, vậy ba sẽ
không đến tìm con nữa. Xin lỗi con!”
Anh làm bộ bỏ đi, Triệu Thiên Hạo vội
vàng gọi anh lại, có chút thất bại nói:
“Haizz… Không phải đâu ba! Con
không ghét pa pa, chỉ là ma ma không
thích pa pa, tiểu Thiên phải giúp ma
ma!”
“Mẹ không cho con quan tâm đến ba
sao?”
“Vâng! Sáng nay ma ma còn khóc nửa,
tiểu Thiên không muốn làm cho ma
ma khóc thêm lần nào, cho nên
không muốn nói chuyện với pa pa!”
Võ Vũ Linh cười khổ.
“Ba không ngờ sẽ như vậy….”
“Ngày trước pa pa là người xấu,
thường hay bắt nạt ma ma sao?”
“Ừ! Ngày trước ba quả thực làm sai rất
nhiều chuyện, mẹ con không để ý đến
ba, đó cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng
bây giờ, ba thực sự rất muốn bù đắp.
Ba chỉ hy vọng, mẹ con có thể cho ba
một cơ hội, để ba bù đắp cho hai mẹ
con.”
“Tiểu Thiên không hiểu rõ lắm, nhưng
tiểu Thiên biết, pa pa là thật lòng. Vậy
ba hãy cố gắng lên, tiểu Thiên ủng hộ
ba!”
“Cám ơn con!” Võ Vũ Linh rất vui
mừng trước lời cảm thông của con
trai. “Mấy năm nay, ba không chăm
sóc cho con, con không trách ba
chứ?”
“Lúc đầu có một chút, nhưng nếu
không có pa pa, sẽ không có con! Hơn
nữa, con còn có một người mẹ tốt
nhất thế gian này, tiểu Thiên đã cảm
thấy rất đầy đủ rồi.”
“Ngoan!” Võ Vũ Linh sờ đầu con. Anh
đã từng làm sai rất nhiều chuyện như
vậy, thì có tài đức gì, có được đứa con
trai ngoan hiểu chuyện như vậy chứ.
“Daddy, Đào Đào đã chào tạm biệt với
cô giáo rồi, chúng ta về nhà thôi!”
Võ Duyệt Đào vui vẻ chạy về. “Tiểu
Thiên, con có muốn đi cùng chúng ta
không?”
“Không cần ạ, con đang đợi ma ma!”
Vừa dứt lời, Triệu Thoại Mỹ chạy đến,
chống tay lên đầu gối thở gấp, hồng
hộc.
“Xin lỗi con, tiểu Thiên, ma ma đến
trễ……”
“Dì xinh đẹp, dì cũng đến sao!”
“Ừ!” Triệu Thoại Mỹ vươn một bàn tay
ra, xoa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
tròn của Duyệt Đào. Ngước tầm mắt
lên trên, nhìn thấy người không
muốn thấy nhất.
Võ Vũ Linh mỉm cười.
“Em cũng đến đón con trai!”
Triệu Thoại Mỹ không thèm để ý đến
anh. “Tiểu Thiên, chúng ta đi!”
“Ma ma, tiểu Thiên muốn ăn
McDonald!”
“Được, ma ma đã hứa, nhất định sẽ
thực hiện! Bây giờ chúng ta đi nha.”
Võ Duyệt Đào cũng kêu lên.
“Daddy, Đào Đào cũng muốn ăn
McDonald.”
Điều này vừa đúng ý của Võ Vũ Linh,
có ý tứ khác nhìn Triệu Thoại Mỹ.
“Nếu bọn trẻ đều muốn ăn McDonald,
không bằng chúng ta đi chung đi!”
Triệu Thoại Mỹ cười lạnh.
“Tôi nghĩ chúng ta đi riêng vẫn hay
hơn!”
“Đừng mà, dì xinh đẹp, đi cùng đi!
Đào Đào muốn ăn kem với tiểu
Thiên.”
Võ Duyệt Đào chờ mong mở to hai
mắt, kéo tay năng nỉ Triệu Thoại Mỹ,
cô thực sự không cách nào từ chối,
đành phải đồng ý.
………………
McDonald tại trung tâm thành phố.
Võ Vũ Linh dắt Võ Duyệt Đào, Triệu
Thoại Mỹ dắt Triệu Thiên Hạo, bốn
người cùng đi vào McDanald, lập tức
khiến nhiều ánh mắt chú ý đến. Một
gia đình bốn người thật đẹp, thật
hạnh phúc nha! Người ba đẹp trai tài
giỏi, người mẹ xinh đẹp yêu kiều. Con
trai giống hoàng tử nhỏ, con gái thì
ngọt ngào mũm mỉm, làm người ta
thật ngưỡng mộ!”
Đi đến đâu, cũng trở thành nhân vật
chính.
Triệu Thoại Mỹ tất nhiên biết những
người xung quanh đang hiểu lầm
quan hệ của bọn họ, âm thầm kéo
Triệu Thiên Hạo ra xa, cố ý giả vời
không có bấy kỳ quan hệ gì với hai
cha con kia. Nhưng cô cách một bước,
Võ Vũ Linh liền sáp đến gần hai bước.
Cô không thể nhịn nữa, nghiến răng
nháy mắt với anh.
“Cách xa tôi một chút!”
Võ Vũ Linh chơi xấu.
“Sao nào? Chỗ này em mua sao? Anh
đi đâu là quyền tự do của anh.”
Triệu Thoại Mỹ lười nói lý lẽ với anh,
giúp Triệut Thiên Hạo gọi phần ăn trẻ
con, rồi sao đó bỏ chạy lấy người, còn
cố ý chọn chỗ ngồi bên cạnh đã có
người ngồi.
Võ Vũ Linh đeo bám không dứt, khách
sáo ‘mời’ người khách bên cạnh cô đi,
dắt Võ Duyệt Đào ngồi kế bên cô.
Thấy vậy, Triệu Thiên Hạo vội kéo
Võ Duyệt Đào qua ngồi kế mình.
“Bên kia có phim hoạt hình, chúng ta
qua bên đó xem ha?”
“Được đó được đó!” Võ Duyệt Đào từ
nhỏ là một cô bé thích sôi nổi, vui vẻ
đồng ý.
“Tiểu Thiên, tiểu….”
Triệu Thoại Mỹ giữ không được con,
lại không muốn ngồi cùng một chỗ
với Võ Vũ Linh, định quay người bỏ
đi, bị Võ Vũ Linh giữ lại.
“Cho anh năm phút được không? Chỉ
năm phút thôi, anh có chuyện muốn
nói với em.”
Cô giãy không ta, lại gây nhiều sự chú
ý đến người khác, đành phải nhẫn
nhịn tức giận ngồi xuống.
“Muốn nói gì, nói mau đi!”
“Xin lỗi em….” Võ Vũ Linh không biết
làm sao thở dài.
“Sáu năm trước, anh không nên đối
xử với em như vậy. Bây giờ, em nhất
định vẫn còn trách anh sao?”
Cô lạnh nhạt trả lời.
“Anh không cảm thấy anh đánh giá
quá cao sức ảnh hưởng của mình
trong lòng người khác sao? Bây giờ
anh với tôi mà nói, chẳng qua chỉ là
một người xa lạ, một chút quan hệ
cũng không có!”
“Nếu như chỉ là người xa lạ, sao em
phải chống cự anh như vậy! Anh
không xin em tha thứ, chỉ xin em cho
anh cơ hội bù đắp thôi.”
“Anh muốn bù đắp như thế nào?” Cô
cười lạnh. “ Võ Vũ Linh, anh đừng
quên, bây giờ anh đã là người có gia
đình rồi. Cứ dây dưa không dứt với
vợ trước, có ý nghĩa sao? Không cảm
thấy áy náy với Phương Hồng Thủy
và Đào Đào à?”
“Anh nói anh muốn bù đắp, anh định
bù đắp như thế nào? Vứt bỏ hai mẹ
con kia, mang tôi và tiểu Thiên quay
về sao? Hay là ở bên ngoài tìm một
căn nhà, nuôi hai mẹ con tôi trong đó
hả?”
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top