Chương 109

Chương 109:

Vài năm ở Italia, Triệu Thoại Mỹ lấy

tên là ‘Susan’, vì dân nghèo cải thắng

rất nhiều vụ tố tụng, trong giới luật

sư đều đặt cho cô một danh xưng là

‘Susan chính nghĩa’. Với danh xưng

này, chỉ trong vòng một tuần ngắn

ngủi, văn phòng luật sư của cô thu

hút rất nhiều luật sư nổi tiếng đầy

lòng chính nghĩa lại có thực lực, tất

cả còn thuận lợi hơn cả những gì cô

tưởng tượng. Mỗi ngày bận bụi xoay

vòng như con quay, nhưng lại rất vui

thích.

Hôm nay, cô vừa mới họp xong, đột

nhiên nhận được một cuộc điện

thoại.

“Xin hỏi, cô có phải là mẹ của Thiên

Hạo không? Tôi là cô giáo ở vườn trẻ,

Tô Diệu.”

Cô lập tức căng thẳng.

“Xin chào cô! Có phải Thiên Hạo xảy

ra chuyện gì không?”

“Không có đâu! Trước hết tôi mời cô

đến nhà trẻ một chuyến, Thiên Hạo

không nói cho cô biết sao?”

“Tôi không nghe bé nó nói, sao vậy

cô?”

“Là như vậy, Thiên Hạo với một cô bé

cùng lớp không được hòa thuận lắm,

thường xuyên…………ơ………..tụt quần

cô bé.”

Mặt Triệu Thoại Mỹ đỏ ửng. Không

phải tên Nguyễn Hữu Quốc dê xồm

kia dạy chứ?

“Tất nhiên là, trẻ con không hiểu

chuyện, chỉ đùa giỡn thôi. Nhưng

chúng tôi vẫn hy vọng cô bớt chút

thời gian đến đây một chuyến.”

Triệu Thoại Mỹ hẹn thời gian với cô

ấy, vừa tan ca là chạy ngay đến vườn

trẻ. Triệu Thiên Hạo đang ngồi với

một cô bé gái mập mạp, cô bé vẫn

đang ngồi khóc, cậu bé ghét bỏ mà

nhép miệng.

“Được rồi, đừng khóc nữa! Khóc nhè

rất mất mặt rất xấu xí đó! Lần sau tôi

không tụt quần cậu nữa, đừng khóc

nữa!”

Kết quả là, cô bé còn khóc lớn hơn.

“Tiểu Hạo, chuyện này là như thế

nào?”

“Ma ma, mẹ đến rồi!” Triệu Thiên Hạo

cúi đầu. “Cô giáo tố cáo với mẹ rồi à?”

Mặt Triệu Thoại Mỹ nghiêm túc.

“Con tụt quần con gái người ta làm gì

hả? Lại là do chú Hữu Quốc dạy sao?”

“Không phải đâu!” Triệu Thiên Hạo

cảm thấy rất uất ức, lẩm bẩm.

“Cậu ấy rất ngốc, lần nào cũng tè ra

quần, chỉ muốn giúp cậu ấy……”

“Vậy con cũng không nên tụt quần

người ta chứ!” Triệu Thoại Mỹ kéo

cậu bé đến trước mặt cô bé.

“Nói xin lỗi với bạn đi.”

“Con không thèm, con cũng không có

sai! Do cậu ấy quá ngốc thôi!”

“Con…..”

“Dì xinh đẹp!” Cô bé đột nhiên nín

khóc, hai đôi mắt to đen lóng lánh

vừa nhìn thấy cô là tỏa sáng.

“Là con à? Thì ra con là bạn của Thiên

Hạo! Thật ngại quá, Thiên Hạo có hơi

bướng bỉnh, dì thay nó xin lỗi con

nha. Con bỏ qua cho nó, được

không?”

Triệu Thiên Hạo làm mặt quỷ. “Lêu

lêu quỷ khóc nhè quỷ khóc nhè!”

Võ Duyệt Đào lè lưỡi.

“Cậu mới là quỷ khóc nhè! Đào Đào

rất ngoan.”

“Con tên là Đào Đào à? Tên nghe rất

hay nha.”

“Vâng ạ! Dì xinh đẹp, tên của con gọi

là  Võ Duyệt Đào đó!”

Võ? Triệu Thoại Mỹ nhíu mày. Trùng

hợp đến vậy sao?

“ Phương tiểu thư, Đào Đào và mẹ

Thiên Hạo đang ở đây…”

Triệu Thoại Mỹ quay đầu lại, đối mặt

với Phương Hồng Thủy.

…………

Trong nhà ăn nhỏ của vườn trẻ.

Võ Duyệt Đào ngồi trên ghế cao chân,

hai đôi chân mập mạp lúc ẩn lúc

hiện, vui vẻ ngồi liếm kem, trên

miệng còn dính đầy, rất đáng yêu.

“Má mi của mình và má mi của cậu là

bạn bè đó, cậu đừng bắt nạt hình nhá,

chúng mình làm bạn có được

không?”

Triệu Thiên Hạo đẩy đôi tay xinh đẹp

của cô bé ra.

“Tôi mới không thèm làm bạn với cậu.

Ma ma của cậu là người xấu.”

“Má mi của mình mới không phải là

người xấu, cậu đồ xấu xa! Mình

không thèm chơi với cậu nữa!”

Triệu Thiên Hạo nhìn chằm hai người

ngồi bên cửa sổ. Có một cảm giác, cái

dì này mặt mày xinh đẹp, nhưng thực

chất là một người xấu. Cậu phải bảo

vệ ma ma, tuyệt đối không để dì đó

tổn thương mẹ.

Phương Hồng Thủy khuấy nhẹ coffee,

trong mắt đã không còn thấy sự khiếp

sợ lúc nãy. Hồi lâu, mới từ từ nói ra

một cầu.

“Đã lâu không gặp!”

Triệu Thoại Mỹ mỉm cười.

“Sáu năm, quả thực không ngắn.”

“Mấy năm nay, cô sống như thế nào?”

“Rất tốt!”

“Thằng bé là con của Vũ Linh?”

Phương Hồng Thủy nhíu mày trả lời

một cách chắn chắn. Đáp án của câu

hỏi này, gần như không còn nghi ngờ

gì. Nó và Võ Vũ Linh, thực sự y như in

ra từ một khuôn. Còn Đào Đào…….

chỉ giống một mình cô.

Cô rất ghen tỵ, dựa vào cái gì cô ta có

thể sinh con chứ? Mặc dù Đào Đào rất

đáng yêu, nhưng dù sao vẫn là con

gái, có thể thừa kế toàn bộ gia nghiệp

hay không, vẫn còn là một ẩn số.

“Tiểu Hạo là con trai tôi, với cô, hay

Võ Vũ Linh không có chút quan hệ

nào!”

“Cô đừng giả vời thanh cao nữa, nếu

như không có quan hệ, cô sẽ mang

con quay trở về sao?”

“Sao nào? Cô sợ sao? Sợ tôi cướp mất

Võ Vũ Linh sao?”

Phương Hồng Thủy xem thường, như

ngón tay vẫn run rẩy lộ ra một vẻ

không yên.

“Cô không có năng lực đó đâu.”

“ Triệu Thoại Mỹ của sáu năm trước

đã không còn, nhưng hiện tại……. nếu

như cô không tin, có thể thử!” Ánh

mắt của Triệu Thoại Mỹ sáng rực,

tràn đầy tự tin.

“Cô……..”

“Nhưng mà, lãng phí thời gian với các

người, quá lỗ vốn rồi, không bằng cải

mấy vụ kiện tụng, ít nhất còn có cảm

giác thành công.”

“Tự mình cho là đúng!”

“Cô cứ coi như tôi tự mình cho là

đúng đi! Võ Vũ Linh, một chút hứng

thú tôi cũng không có, cũng không đê

tiện đến mức đi phá hư hạnh phúc

gia đình của người khác.”

Bọn họ đã có con rồi, một nhà ba

người hòa thuận vui vẻ, càng chứng

minh sự ra đi của cô là sự lựa chọn

đúng đắn nhất. Trong tim anh, chỉ có

Phương Hồng Thủy. Còn Triệu Thoại

Mỹ cô, chẳng qua chỉ là khách qua

đường.

Cũng may, xa cách sáu năm, anh ở

trong mắt cô, đã không đáng một

đồng, ngay cả liếc mắt nhìn một cái

cũng không vui.

“Vậy cô mang con về có mục đích gì?”

“Điều này không cần cô lo, mà cô cũng

không lo được! Nhưng tôi có thể

khẳng định, tôi và Thiên Hạo, không

muốn có chút quan hệ gì với gia đình

nhà họ Kim. Sau này đèn nhà ai nấy

sáng, tốt nhất đến chết cũng không

gặp mặt nhau. Tôi rất bận, xin lỗi

không thể tiếp chuyện với cô!” Cô

nhàn nhã đứng dậy, dắt Triệu Thiên

Hạo rời khỏi.

Phương Hồng Thủy căm phẫn nhìn

bóng lưng của cô, hối hận nửa năm

trước không cho người giết chết cô,

để cho cô có cơ hội ngóc đầu dậy.

Cô bây giờ, so với lúc trước còn khóc

đối phó hơn gấp trăm ngàn lần! Cô ta

phải mau chón nghĩ cách, chấm dứt

hậu hoạn một cách triệt để……….

Viện an dưỡng quân đội Cảnh Sơn.

Tay trái phải của Triệu Thiên Hạo bị

Triệu Thoại Mỹ và Nguyễn Hữu Quốc

nắm lấy, mở to đôi mắt ngây thơ hỏi:

“Chú ơi, bây giờ chúng ta đi gặp ông

của chú sao?”

“Ừ!”

“Tiểu Thiên nhớ lúc nhìn thấy ông

phải chủ động chào hỏi, phải lễ phép

nha.” Triệu Thoại Mỹ ngồi xổm

xuống ngang với người cậu, vuốt đầu

cậu dặn dò.

“Ông không khỏe, tính tình có thể

không được tốt lắm, tiểu Thiên không

được phép giận, biết không? Nếu như

sợ, có thể trốn sau lưng mẹ.”

Cậu gật đầu mạnh.

“Tiểu Thiên biết rồi ạ.”

Hữu Quốc vẫn có chút chần chừ.

“Em thực sự đã chuẩn bị tốt rồi sao?

Có cần lùi lại ngày khác hẳn đến

không?”

“Em đã lùi lại mấy năm rồi, sớm

muộn gì cũng phải đối mặt, không

phải sao?” Thoại Mỹ nắm chặt tay

anh, an ủi ngược lại anh.

“Có anh ở đây, em không sợ gì hết.”

Tuổi gần tám mươi, Nguyễn Chấn

quốc già đi rất nhiều, nhưng tinh

thần cũng coi như không tồi, chính là

do thường nói chuyện với chú Đức.

Nhìn thấy Hữu Quốc đi vào, không

vui lạnh lùng hừ một cái.

“Thằng quỷ, trong lòng cháu vẫn còn

ông già này sao?”

“Đương nhiên rồi, con là một tay ông

nuôi lớn mà!”

“Bớt nói mấy lời nịnh nọt đi, có phải

lại gặp chuyện gì phiền phức, tìm ông

làm bia đỡ đạn sao?”

“Không phải đâu ông!” Hữu Quốc biết

rõ những lời nói tiếp theo với Nguyễn

Chấn Quốc chắc chắn sẽ là một trái

bom hạng nặng, im lặng thật lâu, mới

mở miệng.

“Cháu muốn xin ông đồng ý cho cháu

và Thoại Mỹ lấy nhau.”

Ông nhìn tháng qua người anh, thấy

Triệu Thoại Mỹ dắt Triệu Thiên Hạo

đi vào.

“Ông ơi!’

Quả nhiên Nguyễn Chấn Quốc nổi

giận, nắm lấy cái ba tong quăng qua

đó, rống giận.

“Không thể nào! Nguyễn gia chúng ta,

tuyệt đối sẽ không chấp nhận người

phụ nữ này! Ai cho phép đồ con

hoang này vào đây, mau cút hết ra

ngoài.”

“Ông à, cháu tên Triệu Thiên Hạo,

cháu không phải con hoang.”

“Còn dám cãi lại? Cút….”

Triệu Thoại Mỹ vội kéo Triệu Thiên

Hạo ra phía sau.

“Tiểu Thiên đừng sợ, mẹ ở đây….”

Hữu Quốc vội nói:

“Ông à, tiểu Thiên không phải con

hoang, cậu bé là con của Thoại Mỹ,

cũng là con của cháu.”

“Tao khinh! Nguyễn Chấn Quốc tao,

tuyệt đối không nhận nghiệt chủng

của người khác, nuôi con dùm người

ta. Chúng mày muốn kết hôn, trừ khi

tao chết!” Ông kích động đến nỗi ho

dữ dội, chú Đức vội vỗi lưng ông.

“Tiểu thiếu gia, sức khỏe của lão gia

không tốt, ông đừng làm ông ấy kích

động nữa.”

“Nhưng mà….”

Triệu Thoại Mỹ kéo Hữu Quốc, ý bảo

anh đừng nói nữa. Nói lời xin lỗi với

Nguyễn Chấn Quốc.

“Xin lỗi ông, quấy rầy ông nghỉ ngơi

rồi, lần sau cháu lại đến ạ.”



“Cút! Tao không muốn nhìn thấy

chúng mày.” Nguyễn Chấn Quốc tức

giận đến cả người muốn nhảy dựng

lên.

Triệu Thoại Mỹ vội ôm Triệu Thiên

Hạo ra ngoài, bảo Hữu Quốc dừng

bước.

“Sức khỏe của ông không tốt, anh ở lại

chăm sóc ông đi! Mẹ con em gọi xe về

được rồi.”

Hữu Quốc cũng không yên tâm.

“Vậy mẹ con em đi đường cẩn thận, có

chuyện gì gọi điện thoại cho anh.”

“Vâng! Em biết rồi!”

…………

Đêm đã khuya, Triệu Thiên Hạo lại

không ngủ được. Triệu Thoại Mỹ sờ

khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của

cậu, hỏi:

“Sao vậy? Tiểu Thiên có tâm sự sao?”

“Ma ma, tại sao ông lại gọi con là đồ

con hoang? Có phải ông rất ghét

chúng ta không?”

Triệu Thoại Mỹ lắc đầu.

“Không phải! Tiểu Thiên rất ngoan,

ông chỉ đang cần một chút thời gian

để chấp nhận tiểu Thiên và mẹ.”

Phản ứng hôm nay của ông, cô đã

đoán trước từ lâu. Đổi lại là cô, cũng

không cách nào chấp nhận cháu dâu

của mình là một người đã ly hôn, đã

vậy còn là người phụ nữ đã có con.

Nhưng mà, nếu cô đã quyết định ở

cùng với Hữu Quốc, thì sẽ không dễ

dàng chịu thua.

“Ma ma nhất định phải ở cùng với chú

Hữu Quốc sao?”

“…….Ừ! Tiểu Thiên không phải rất

thích chú Hữu Quốc sao?”

“Đúng là rất thích! Nhưng mà, nếu

như ma ma gả cho chú Hữu Quốc sau

này khi pa pa tìm thấy chúng ta, phải

là sao đây? Một mình ba, rất đáng

thương đó.”

Cô cười khổ.

“Pa pa sẽ không tìm chúng ta đâu.”

“Sao ma ma biết? Pa pa không cần

chúng ta nữa sao?” Hai đôi mắt to

trong chốc lát đã rưng rưng nước

mắt.

“Con còn nhỏ, có những chuyện, sau

này sẽ từ từ hiểu. Ngủ sớm đi nào!

Ngày mai còn phải đến vườn trẻ đó!”

“Vâng! Ma ma ngủ ngon.” Triệu Thiên

Hạo ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Rất

lâu cũng chưa thấy tắt đèn, cậu mới

trộm mở mắt. Triệu Thoại Mỹ

nghiêng mặt với cậu, ngẩn ngơi nhìn

tấm hình rất lâu, ánh mắt lộ ra một

sự đau thương nhè nhẹ.

Một hồi lâu, cô mới đem tấm ảnh bỏ

vào ngăn kéo, đi vào phòng tắm.

Triệut Thiên Hạo vội bò dậy, bắt một

cái ghế, mở ngăn kéo ra, ở trong cùng

rút ra một tấm ảnh.

Chú WC?

Không lẽ chú ấy là pa pa?

Khó trách bọn họ lại giống nhau như

vậy, cảm giác cũng rất thân thiết rất

quen thuộc.

Người thực sự trong lòng ma ma, hẳn

là pa pa? Nếu không cũng sẽ không

nửa đêm một mình âm thầm đau

khổ.

Ma ma ngu ngốc này, ngay cả người

mình thực sự thích là ai cũng không

biết.

Xem ra, phải để tiểu Thiên Hạo siêu

cấp vô địch này tự mình ra tay rồi!

Pa pa, Thiên Hạo đến đây!

……..

Cũng đêm đó, Võ Vũ Linh đứng trên

sân thượng ở biệt thự Bán Sơn hút

thuốc, làn khói trắng mờ sương lượn

lờ, ở trong ánh mắt có một vẻ u sầu

dày đến nổi không thể gạt bỏ.

Mấy năm qua, gần như mỗi đêm, anh

đều đứng ở trên sân thượng hút

thuốc, rồi dần dần nó trở thành thói

quan. Chỉ có như vậy, mới thể có

được một chút yên lòng, nghĩ rõ ràng

một số chuyện.

Phương Hồng Thủy từ phía sau ôm

nhẹ lấy anh.

“Đang nghĩ gì vậy?”

“Không có gì! Đào Đào ngủ rồi sao?”

“Ừ!” Phương Hồng Thủy ngẩng đầu,

nói lắp nhìn anh.

“ Vũ Linh, chúng ta kết hôn nhé?”

Võ Vũ Linh thở dài.

“Sau này hẳn nói đi, được không?”

“Sau này, lại sau này! Em đã đợi sáu

năm rồi, Đào Đào cũng bốn tuổi rồi,

anh vẫn còn muốn em đợi đến bao

giờ nữa? Không lẽ, không lẽ anh vẫn

còn đợi Triệu Thoại Mỹ quay về sao?”

“Không có!”

“Vậy sao anh không thể cho em một

danh phận chứ? Em không muốn Đào

Đào mang trên lưng cái danh con

riêng.”

“Như bây giờ, không phải rất tốt sao?”

“Anh cảm thấy tốt sao?” Phương Hồng

Thủycười lạnh.

“Đào Đào sẽ trưởng thành rất nhanh,

anh phải giải thích với con như thế

nào, chúng ta ngay cả vợ chồng trên

danh nghĩa cũng không có. Phải giải

thích như thế nào, nói nó chỉ là sự cố

‘ngoài ý muốn’ sau khi anh say rượu

sao. Đào Đào vẫn luôn muốn có em

trai, nhưng từ sau đêm đó, anh ngay

cả đụng vào em cũng không có. Em là

phụ nữ, em cũng có tôn nghiêm của

mình!”

“Xin lỗi em!” Anh chỉ có thể nói, là câu

này. Bởi vì, trong lòng không cách

nào khống chế. Có một số việc, làm

không được chính là làm không được.



“Anh cho rằng một câu xin lỗi, thì có

thể giải quyết tất cả sao?Thứ em cần

không phải lời xin lỗi, mà là em và

anh kết hôn!”

“Thứ em cần, bây giờ anh không thể

cho được.”

Tiếp tục dây dưa, cũng không có bất

kỳ kết quả gì. Võ Vũ Linh nói xong

câu đó, liền quay người bỏ đi.

Phương Hồng Thủy tức đến bốc khói.

Cô yêu anh, từ nhỏ đến lớn chỉ yêu

một mình anh. Vì anh, cô cam tâm

tình nguyện làm nhiều chuyện như

vậy, anh không nên lạnh lùng như

vậy đối xử với cô, chịu thiệt làm ‘kẻ

thứ ba’! Thứ cô muốn, không chỉ là

thể xác của anh, tim của anh cũng

phải thuộc về cô!

…………….

Ở đại sảnh ‘Hoàn Cầu’ trong giờ làm

việc người qua kẻ lại, rộn ràng nhốn

nháo. Có một cậu bé trai bốn năm

tuổi đeo một cái cặp trên lưng, đi vào

đại sảnh đến trước mặt người quản

lý, ngẩng đầu lên hỏi:

“Chú, cháu muốn gặp tổng tài của các

người.”

Quản lý sững người. Cậu bé ở trước

mắt này đúng thực là bản sao của

tổng tài, đẹp trai như nhau, mọi góc

cạnh rõ ràng như nhau. Nhưng chỉ

nghe nói tổng tài có đứa con gái bốn

tuổi thôi, chẳng lẽ là con riêng sao?

Anh ta ngồi xổm xuống, vỗ vào đầu

cậu.

“Vậy cháu có hẹn trước không?”

Cậu lắc đầu.

“Không có! Nhưng cháu biết ông ấy!”

“Cháu tìm tổng tài có việc sao?”

“Vâng! Nhưng là chuyện riêng, không

thể nói cho chú biết.”

Quản lý đại sảnh có chút kinh ngạc,

trẻ con bây giờ trưởng thành nhanh

vậy sao? Thái độ nói chuyện giống y

chang ông cụ non.

“Một mình cháu đến đây sao?”

“Vâng!”

“Được rồi, cháu đi theo chú!” Quản lý

đang muốn dẫn cậu lên, ngẩng đầu

nhìn thấy Võ Vũ Linh cùng bốn năm

quản lý cấp cao đi đến, vội vàng chỉ

phía sau Triệu Thiên Hạo.

“Tổng tài đến rồi.”

“Cám ơn chú!”

Triệu Thiên Hạo vội vàng chạy đến

trước mặt Võ Vũ Linh, ôm đùi anh vui

vẻ nói một câu. “Chú WC.”

Mọi người đều đột nhiên cảm thấy tò

mò với ‘bản sao của tổng tài’, con

riêng sao?

“Sao cháu lại đến đây?”

“Cháu đến tìm chú đó!”

“Một mình sao?”

“Vâng! Cháu ở trên mạng tìm được địa

chỉ của công tý chú, rồi ngồi xe buýt

đến đây.”

Một đứa trẻ nhỏ vậy dám một mình

ngồi xe buýt sao? Thật lòng dũng cảm

nha.

“Cháu tìm chú có chuyện sao?”

“Vâng!” Triệu Thiên Hạo gật đầu

mạnh. “Chúng ta có thể vào phòng

làm việc của chú nói chuyện không?”

“Được!” Võ nói vào tai Hà Liên dặn dò

vài câu, dắt Triệu Thiên Hạo vào

thang máy chuyên dụng của tổng tài,

đi thẳng đến phòng làm việc.

“Nói đi, tìm chú có việc gì?”

“Cháu muốn mua cổ phiếu của ‘Hoàn

Cầu.”

“Cháu nhỏ như vậy đã biết cổ phiếu

rồi? Không cần đi vườn trẻ sao?”

“Chương trình học ở vườn trẻ quá

đơn giản rồi, cháu muốn chơi cổ

phiếu!”

“Mẹ cháu biết không?”

“Không biết!” Ở trước mặt mẹ, cậu

vẫn giả vờ ngoan ngoãn là một đứa

bé ngu ngốc, nhưng cậu thực sự rất có

đầu óc kinh doanh. Bây giờ cậu biết

rồi, cậu thông minh như vậy, nhất

định là do gen di truyền của pa pa.

“Chỗ này không phải công ty chứng

khoán, nhưng mà chú có thể giúp

cháu chuyển.” Võ Vũ Linh ôm cậu lên

trên đùi, chỉ vào cổ phiếu trên màn

hình.

“Thế cháu muốn mua loại cổ phiếu

nào?”

Triệu Thiên Hạo nhíu lông mi nhỏ suy

nghĩ, chỉ vào loại chính giữa.

“Cái này! Vẫn đang tăng giá đúng

không?”

“Ừ!” Võ Vũ Linh thầm kinh ngạc, tuổi

còn nhỏ, mà đã thông minh như vậy.

Cậu bé giống y như lúc anh còn trẻ,

mà có khi lúc đó anh còn chưa được

lợi hại được như vậy, quả nhiên

Trường Giang sóng sau xô sóng trước!

“Cháu muốn mua bao nhiêu tiền?”

Triệu Thiên hạo lấy từ trong cặp đống

tiền lẻ xếp ngay ngắn ra.

“Đây là tiền lẻ ma ma cho cháu tiêu

vặt, tổng công là 1000 Đài tệ, chú cần

đếm lại không?”

“Không cần! Lát nữa chú sẽ giúp cháu

mua. Bạn nhỏ, vì sao cháu muốn

kiếm tiền?”

“Bởi vì……… cháu muốn chăm sóc ma

ma, để ma ma sống vui vẻ!” Triệu

Thiên Hạo mở to hai mắt nghiêm túc

trả lời.

Mặc dù chú Hữu Quốc có tiền, nhưng

ma ma vẫn kiên quyết dự vào chính

mình, nhịn ăn nhịn mặc rất cực khổ,

nhưng cái gì tốt nhất cũng để cho cậu.

Cho nên, cậu phải để dành thật nhiều

thật nhiều tiền. Để ma ma ở nhà đẹp,

không cần cực khổ như vậy.

Cậu bé hiểu chuyện đến nỗi làm Võ Vũ

Linh đau lòng, kìm nén hôn lên trán

cậu. “Thật ngoan!”

“Chú à, chị thư ký xinh đẹp lúc nãy, là

bạn gái chú sao?”

“Không phải!”

“Vậy chú kết hôn rồi sao?”

“Ừ!”

“Có bảo bảo rồi sao?”

“Ừ!”

“Nhưng vậy à……..” Triệu Thiên Hạo

mất mát cúi thấp đầu, trong lòng

chua xót. Thì ra ma ma nói là thật, pa

pa đã có gia đình và con của mình,

không cần mẹ con cậu. Nhưng mà,

cậu rất thích ông ấy, rất muốn ông

làm ba cậu!

Nhìn thấy cậu bé đột nhiên rất chán

nản, Võ Vũ Linh hỏi:

“Cháu sao vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top