Chương 108

Chương 108: Anh Yêu Em

Sáu năm sau

Trên máy bay thẳng bay từ Italy đến

đài Loan.

Tại khoang hạng ba.

Có hai mẹ con ngồi bên cạnh cửa sổ

hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Người mẹ nhìn khá trẻ, trên người

màu đen là chủ đạo, váy liền

thân màu đen trắng, kính đen, đang

xem báo, nhìn vào có vẻ giỏi giang.

Đồngthời, mặc dù Đài Loan là nơi sản

sinh người đẹp, nhưng cô vẫn thuộc

loại người có tài. Quần áo già dặn khó

che giấu vẻ đẹp của cô, không

phấnson, da trắng nõn nà, khóe môi

nhếch nhẹ lên, nở nụ cười khẽ, cực

kỳ ngọt ngào.

Mà cậu bé bên cạnh cô, khoảng năm

sáu tuổi, vẻ mặt trẻ con đã toát ra

một vẻ nghị lực của một người đàn

ông nhỏ. Sống mũi cao thẳng, đôi

mắt rất to, đôi đồng tử màu lam nhạt,

trong suốt không tỳ vết, lông mi

dài đến kinh ngạc, hai má tròn trịa,

giống như một chàng hoàng tử nhỏ

trong truyện cổ tích, khiến người

khác rất thích.

Thỉnh thoảng những hành khách khác

còn chụp trộm cậu, điều dường

như cũng trở thành thói quen của

cậu bé, còn tạo dáng giơ tay “yeah”,

phong thái bất phàm.

Cô tiếp viên đẩy xe phục vụ đồ uống

đến, cố ý dừng lại ở chỗ cậu bé.

“Bạn nhỏ, muốn uống gì nào?”

“Sữa tươi ạ! Chị tiếp viên, chị rất đẹp

nha, làn da trắng y như sữavậy.” Cậu

bé mở to đôi mắt xinh đẹp, ngơ ngác

như chú nai con, ngây thơ khen ngợi,

còn nháy mắt phải, mê hoặc đến nỗi

cô tiếp viên choáng váng, tim đập

nhanh. Hận không thể đầu thai thêm

một lần nữa, hoặc sinh sinh trễ hơn

hai mươi năm.

Nhỏ tuổi như vậy đã biết lấy lòng phụ

nữ, lớn lên nhất định là một sát thủ

tình trường.

“Thật sao? Cám ơn nha! Em tên là gì

vậy?”

Cậu bé hất cái cằm nhỏ lên, kiêu ngạo

trả lời:

“Hoàng tử nhỏ đẹp trai nhất vũ trụ,

Triệu Thiên Hạo.”

“Qua! Tên nghe rất êm tai nha! Đến

đây, chị cho em thêm……… một ly

nước chanh nè.”

“Chị, em rất thích chị nha, chúng ta có

thể làm bạn không?”

“Đương nhiên được rồi.” Cô tiếp viên

cười toe toét, đưa cho cậu một tờ giấy.

“Đây là số điện thoại của chị, sau khi

xuống máy bay có thể gọicho chị đó.”

“Vâng! Được ạ, tạm biết chị!”

Chứng kiến toàn bộ màn đó trán Triệu

Thoại Mỹ hiện ra ba vạch đen, giống

như bà mẹ kế cốc vào đầu Triệu

Thiên Hạo.

“Nhóc con, trước khi lên máybay mẹ

đã nói gì hả? Không cho phép chọc

mấy chị tiếp viên!”

Lúc trước cô bận thi lên thạc sĩ ngành

pháp luật, không yên tâm nên mới

nhờ Nguyễn Hữu Quốc chăm con

giùm. Kết quả gì cũng không học

được, công phu tán gái lại tăng lên, đi

đến đâu chọc đến đó!

Đã vậy còn thành công!

Thế hệ 10x bây giờ đều ngỗ ngịch vậy

sao?

Cô ấy còn chưa gả nó đi đó!

Triệu Thiên Hạo sờ đầu, hùng hồ nói

lý lẹ.

“Chú Nguyễn Hữu Quốc nói, đây là

cách thức bày tỏ sự hữu nghị.”

“Không đúng!” Triệu Thoại Mỹ từ chối

quan niệm sai lầm của con. “Đây là

trêu ghẹo, đùa giỡn lưu manh!”

“Giống như chú Nguyễn Hữu Quốc đối

xử với mama vậy hả?”

Trán của Triệu Thoại Mỹ đầy mồ hôi,

khóe miệng co giật. Tục ngũ nói‘trên

bất chính, hạ tắc loạn’ (bề trên không

đứng đắn, bề dưới nhất định sẽ loạn.),

trở vè cô phải mang tên bề trên tiêu

diệt trước!

Cùng một chuyến bay.

Ở khoang hạng nhất xa hoa thoải mái,

đã bị một gia đình nhỏ giàu có bao

hết toàn bộ.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ đang

chăm chú xem tài liệu, thỉnh thoảng

viết một hai dòng ghi chú lên, ánh

mắt sáng như đuốc, bất kỳ việc

nhỏ nhặt gì cũng không thể thoát

khỏi ánh mắt của anh.

Vẻ mặt của anh tồn tại sự lãnh lẽo

giống như bức tượng phương Tây

được tạc khắc, đôi môi mỏng kiên

nghị hấp dấn, chiếc cằm sắc sảo,

dángngười trên dưới tương xứng, âu

phục sang trọng quý phái, cả người

tản ra một loại khí chất của vua chúa.

Ở bên chỗ ngồi của anh, có một cô

công chúa nhỏ đáng yêu như búp

bê đang ngủ, lông mày giãn ra rất

xinh đẹp, cong cong, mang theo nụ

cười,như ánh trắng trên bầu trời ban

đêm.

Một chiếc chăn mỏng đắp nhẹ lên

người cô bé, người phụ nữ trung

niên đắp chăn giúp cô bé cũng xinh

đẹp giống như búp be barbie. Tuổi

tuy đã  đầu ba mươi, nhưng nhìn vào

lại tưởng là thiếu nữ hai mươi tuổi,

duyên dáng yêu kiều. So sánh với

người đàn ông mặc âu phục, quần áo

trên người cô ấy đơn giãn. Không vui

mà chu miệng, nhỏ giọng oán giận.

“Sao vừa mới nghỉ phép thôi đã bắt

đầu bận rồi? Khó khăn lắm mới được

một tuần rãnh rỗi, không phải nói

không làm việc sao?”

Anh chỉ cười, sau đó tiếp tục đọc tài

liệu.

Phương Hồng Thủy hờn dỗi.

Mặc dù anh vẫn giống như lúc trước,

vẫn cưng chiều bao dung cô, cũngrất

quan tâm chăm sóc, nhưng cô biết, có

một chuyện đã thay đổi, giống như

lòng của anh.

Nơi đó, đã có hình bóng của một

người khác.

Mặc dù đã sáu năm trôi qua, nhưng

chưa từng phai mờ. Cô vẫn nhẫn

nhịn không nhắc đến người đó, bởi vì

cô không muốn anh nghĩ đến cô ta,

càngkhông muốn chính mình tỏ ra

bụng dạ hẹp hòi, cố tình gây sự.

Nhưng mà nhẫn nhịn, là một chuyện

đau khổ nhất trên thế giới, luônluôn

giày vò tim của cô. Chỉ cần một ngày

anh chưa hoàn toàn buông cô ta ra,

loại đau khổ này vẫn không cách nào

kết thúc.

Cô một câu cũng không nói ngồi ở một

bên, giả vờ ngủ.

Ánh mắt của Võ Vũ Linh nhìn ra ngoài

nơi xa xăm, hiện ra mộtkhuôn mặt,

mờ nhạt nở nụ cười với anh, vẫn đẹp

như vậy quen thuộc như vậy. Nhưng

lúc anh dõi theo thì đó chẳng qua chỉ

là ảo giác của mình,không kìm được

nỗi mất mát.

Sáu năm rồi, rốt cuộc cô ở đâu?

………..

Có một chuyện, bất kể thân phận địa

vị chênh lệch cao thấp, đều đượcđối

xữ bình đẳng, chỉ phải xếp hàng thứ

tự trước sau, đó là ngay WC ở sân bay.

Trong đó cũng có Võ Vũ Linh.

Chính ngay lúc đó, có bàn tay nhỏ ở

phía sau chọc anh. “Chú ơi.”

Anh quay đầu lại, một cậu bé đang

ngẫng đầu lên nhìn mình. Khuôn mặt

đẹp trai tinh xảo, một đôi mắt rất to

sáng lấp lánh.

Trong khoảnh khắc đó, tim của anh

giống như bị va chạm mạnh.

“Chú ơi, chú có thể cho cháu đi trước

không? Mama cháu đang đợi cháu ở

ngoài kia đó!”

Thấy anh không trả lời, trong lòng

Triệu Thiên Hạo thầm thì một câu,

chúnày thật nhỏ mọn, không nhường

nhịn cho trẻ con đi trước.

Nhưng mà, cậu vẫn còn cách khác,

chuyển đổi chiến thuật dụ dỗ.

“Nếu như chú để cháu đi trước, cháu

có thể lấy số điện thoại của chị

tiếp viên cho chú nha!”

Võ Vũ Linh sững người, dở khóc dở

cười. Trẻ con bây giờ, đềuthông minh

tinh quái như vậy sao? Mới bây lớn

đã biết dụ dỗ người khác rồi?

Anh làm một động tác tay để cậu bé

vào trước, bạn nhỏ vô cùng lễ

phépgật đầu nói tiếng “cảm ơn”, bộ

dạng giống y như ông cụ non, làm

anh rất thích. Hiếm khi anh chủ động

‘bắt chuyện’.

“Bạn nhỏ, cháu mấy tuổirồi?”

“Năm tuổi ạ!” Nhóc con ra oai ngẩng

đầu lên đánh giá anh. “Ý, chú à,nhìn

chú rất giống cháu nha………. chú

không phải pa pa cháu chứ?”

“Cháu không có ba sao?”

Trong mắt cậu bé lướt qua một sự mất

mát, sau đó liền kiêu ngạo ngẩng đầu

lên.

“Nhưng cháu có một má mi và chú

rất cưng rất thương cháu.Thiên Hạo

không phải là một đứa trẻ người khác

không thèm!”

Võ Vũ Linh không khỏi có chút đau

lòng. Một đứa trẻ không có cha, cho

dù vẻ bề ngoài có kiêu ngạo mạnh mẽ

như thế nào, thì vẫn luôn mang theo

một vết thương khó có thể bù đắp lại.

Cái cảm giác này, anh hiểurất sâu sắc.

Người vào trước bước ra khỏi WC,

Triệu Thiên Hạo vội vàng đi vào.

Lúc bước ra, vẫn không quên nói câu

“tạm biệt chú!” với Võ Vũ Linh.

Tim của Võ Vũ Linh như có gì đó tác

động vào, có cảm giác thânthiết rất

mãnh liệt. Hơn nữa, tiểu Thiên Hạo

giống y như bản sao của anh. Không

có quan hệ huyết thông, không thể

giống nhau đến vậy.

Chuyện cô bỏ đi vừa đúng sáu năm,

không lẽ đó là con của bọn họ sao?

Anh chạy như bay đuổi theo, nhìn

thấy thiểu Thiên Hạo vui vẻ nhảy bổ

vào trong lòng một người phụ nữ.

Cô ấy quay đầu lại…..

Không phải cô!

Ngay lúc đó trái tim như rơi xuống

đáy vực.

Cười khổ.

Là anh quá nhớ cô sao?

Ở sân bay nhìn thấy một đứa trẻ hơi

giống anh, liền khờ dại ảo tưởng đó là

con của bọn họ.

Có lẽ bởi vì đều là con lai, sống mũi

cao thẳng, không khỏi có chút giống

nhau.

Cậu bé sao có thể là con anh chứ? Lúc

đó, cô hận anh như vậy, cho dù là có,

cũng không thể nào giữ lại.

“Dì Thy Thy, Thiên Hạo rất nhớ dì

nha!” Cậu bé chu môi hôn vào má trái

phải của cô một nụ hôn, Trần Ngọc

Nhã Thy nở nụ cười lúm đồng tiền.

“Dì cũng nhớ Thiên Hạo nha!”

Mỗi lần nhìn thấy cậu bé, cô đều có

một cảm giác xúc động muốn

sinhmột đứa bé. Một đứa trẻ đáng

yêu như vậy, khó trách tổng tài cưng

chiều như vậy, mặc dù……….. cậu bé

không phải do anh ấy sinh ra.

“Ma ma đi lấy hành lý rồi, chúng ta đi

tìm mẹ nha!” Triệu Thiên Hạo

nắm tay Trần Ngọc Nhã Thy, giống

như một người đàn ông nhỏ.

“Dì Thy Thy đi theo connha, không

được để lạc mất nhau.”

“Biết rồi!” Nhã Thy bật cười. Không hổ

là đứa trẻ do tổng tài nuôilớn, từ nhỏ

đã là một ‘sức giả hộ hoa’ (Sứ giả hộ

hoa: chỉ người đàn ông biết trân

trọng, bảo vệ những người yếu đuối),

dũng cảm lại quý phái. Cô có thể

đoán được, về sau không ít thiếu nữ

bị ‘tiêu tùng’ đâu!

Triệu Thoại Mỹ đang ở chỗ băng

chuyền đợi hành lý, thì di động

đổ chuông. Nhìn thấy tên hiện trên

màn hình, cô nở một nụ cười ngọt

ngào.

“Lại có chuyện gì nữa hả? Trước khi

đăng ký không phải vừa gọi đến sao?”

“Sao nào? Chê anh làm phiền em à?”

Đối phương truyền đến một giọng

yêu nghiệt đang trêu chọc của đàn

ông.

“……..Ừ, có cũng một chút vật. Nhưng

mà, anh không làm phiền, em cũng

không quen.”

“Buồn nôn! Nhã Thy đón được mẹ con

em chưa?”

“Rồi! Cô ấy đưa tiểu Thiên đến nhà vệ

sinh rồi, còn em đi lấy hành lý. Có

một trợ lý giỏi như cô ấy, anh cứ yêu

tâm đi!”

“Nghe có gì đó chua chau nha, ghen

à?”

“Ghen tị với ai cũng không thèm ghen

tị với cô ấy đâu!”

“Xế, nói không chừng cô ấy vẫn yêu

thầm mến trộm anh đó. Thừa cơ lợi

dụng lúc anh uống say, ăn sạch anh!”

“Anh đang nói anh sao?”

“Sao có thể chứ? Không phải anh có

em rồi sao?”

“Gớm ghiếc!”

“Anh còn có cuộc họp phải họp, nói

đến đây thôi, Nhã Thy sẽ đưa mẹ con

em đến nơi ở.”

“Biết rồi mà!” Mặt cô đỏ lên nói câu:

“Cám ơn anh………”

“Cám ơn anh vì cái gì?”

“Anh luôn quan tâm, đối xữ tốt với em

và tiểu Hạo.”

“Vậy em lấy thân báo đáp đi! Anh

cũng là người ba mươi bốn tuổi rồi,

nếu sinh con giờ cũng lớn khôn rồi.”

“Em sẽ suy nghĩ kỹ. Hành lý ra rồi,

không nói nữa.” Triệu Thoại Mỹ

vừa lấy được hành lý đi được vài

bước, đột nhiên bị đụng vào. Thì ra

một cô bé ‘búp bê barbie’ đáng yêu,

mặt tròn phúng phích, một đôi mắt to

đen lay láy, rất giống ‘trái nho nhỏ’,

cực kỳ đáng yêu.

Cô bé lảo đảo lùi về sau vài bước,

Triệu Thoại Mỹ vội kéo cô bé lại.

“cẩn thận.”

“Cám ơn dì ạ!” Cô bé nở một nụ cười

ngọt ngào.

Cô bé nhỏ trắng trẻo như được điêu

khác từ ngọc ở trước mắt làm

Triệu Thoại Mỹ bất chợt nghĩ đến

Phương Hồng Thủy, có thể bởi vì hai

người đều giống búp bê barbie.

“Cô bé, mẹ con đâu?”

“Ở bên kia, con chạy qua tìm mẹ, cám

ơn dì!”

“Ừ! Cẩn thận nha!” Từ sau khi quang

vinh thăng chức làm mẹ, tìnhthương

của người mẹ trong Triệu Thoại Mỹ

tràn đầy, nhìn đến cô bé nhỏ đáng

yêu đó làm lòng cô mềm đi. Nhưng

mà đáng yêu nhất, vẫn là tiểu Hạo

nhà cô. Cậu bé là món quà mà trời đã

ban cho cô, mỗi lần nghĩ đến,

trong lòng rất ấm áp.

“Ma ma, con bé béo núc lúc nãy là ai

vậy?” Triệu Thiên Hạo không vui hỏi

mẹ. Con bé đó đó không có mẹ sao?

Tại sao muốn ‘cướp’ mẹ cậu chứ?

“Không được thiếu lễ phép như vậy,

người ta là công chúa nhỏ đáng yêu

nha!”

“Xía!” Triệu Thiên Hạo chu môi.

“Con bé đó không phải công chúa

nhỏ!Công chúa nhỏ với hoàng tử nhỏ

là một đôi, con mới không thèm thích

công chúa nhỏ mập ú đó.” Được rồi,

cậu thừa nhận cô bé đó có chút đang

yêu, nhưng ai bảo con bé đó muốn

cướp ma ma của cậu chứ? Ma ma là

của mộtmình cậu, ai cũng không

được cướp đi!

Triệu Thoại Mỹ véo khuôn mặt mũm

mĩm trắng nõn của cậu.

“Con đó, quỷ sứ tinh ranh!”

“Được rồi, đi thôi!”

“Má mi!” Cô bé nhỏ dang hai tay ra,

giống như một chú chim sơn ca hoạt

bát nhảy vào lòng Phương Hồng

Thủy.

“Đào Đào, con vừa mới chạy đi đâu

vậy? Má mi tìm con khắp nơi.”

Giờ phút này tim của Phương Hồng

Thủy vẫn còn đập bùm bùm.

“Không phải bảo  con đứng tại chỗ đợi

má mi sao?”

“Lúc nãy có một bà cụ không biết

tiếng Trung, cho nên Đào Đào chỉ

đường cho bà ấy!”

“Đào Đào ngoan, nhưng lần sau phải

nói trước với má mi, biết không?”

“Vâng, Đào Đào biết rồi! Má mi, lúc

nãy Đào Đào suýt chút bị té, có một dì

rất đẹp rất đẹp đỡ Đào Đào đó!”

“Đẹp thế nào? Có đẹp giống má mi

không?”

Võ Duyệt Đào mở ta hai mắt nghiêm

túc suy nghĩ.

“Đẹp giống y như má mi.”

“Cô bé ngốc, má mi mới là người đẹp

nhất, biết không?”

“Vâng!” Cô bé gật đầu mạnh.

“Đào Đào biết rồi.”

…………….

Sau khi Nguyễn Hữu Quốc kết thúc

cuộc họp, liền vội vàng quay về văn

phòngthu dọn đồ đạc, đi tìm  Triệu

Thoại Mỹ . Kết quản vừa mở cửa ra,

thì nhìn thấy cô, đứng sát bên cửa sổ,

dáng người nhỏ bé. Quay đầu, nhếch

môi nở nụ cười với anh.

“Họp xong rồi à.”

“Sao em lại đến đây?” Nguyễn Hữu

Quốc vừa kinh ngạc vừa vui, gấp gáp

không đợi được đi về phía trước.

“Em bảo Nhã Thy dẫn tiểu Hạo về nhà

trước, còn mình chạy đến đây.”

“Bởi vì nhớ anh sao?”

Cô xảo quyệt cười. “Anh đoán xem.”

“Anh mặc kệ, dù sao anh nhớ em.”

Anh ôm cô vào lòng, lo sợ cô sẽ

chạymất, ôm thật chặt. “Trời ạ…….

chúng ta đã không gặp nhau ba

tháng rồi……….. nếu không nhìn thấy

em nữa, anh sẽ điên mất.”

Triệu Thoại Mỹ cũng cảm động mà

ôm chằm lấy anh.

“Em cũng nhớ anh!”

Sáu năm nay với cô mà nói, giống như

được sống lại lần nữa. Khoảngthời

gian này xảy ra rất nhiều chuyện, là

anh không từ bỏ, luôn ở bên cô, giúp

cô vượt qua từng nỗi khó khăn.

Cô cho rằng, anh có yêu cô, thì cũng

không cách nào chấp nhận cô từng là

vợ của người khác, càng không cách

nào chấp nhận cô có con với người

đàn ông khác. Nhưng anh vẫn vì cô

mà nỗ lực, từ tiểu Thiên có thể nhìn

ra. Anh dùng thời gian chứng minh

sự thật lòng của anh, cũng lay

động được rồi. Cô không muốn lại trở

thành ngươi trôi nỗi, cũng không

muốn làm anh tổn thương. Những

đau khổ đã qua, thì cứ để nó trôi qua

đi. Điều cô muốn làm, là mở rộng

lòng mình yêu người đàn ông này.

“Em trở về lần này, thì không đi nữa

sao?”

“Vâng!”

“Em chắc chắn chứ? Dù sao nơi này

cũng có nhiều hồi ức không vui.”

“Anh cũng nói, nơi này chỉ là hồi ức.

Em muốn trân trọng là, hiệntại.” Cô

nắm lấy tay anh, đôi ngươi trong suốt

chỉ có bóng dáng của anh.

“Là anh cho em dũng cảm đối mặt với

quá khứ, em về Đài Loan, khôngphải

vì người khác, mà là vì anh. Anh

không phải luôn miệng ồn ào đòi kết

hôn với em sao? Không hối hận chứ!”

“Đương nhiên là không!” Nguyễn Hữu

Quốc vội trả lời.

“Nhưng mà………… bên ông anh………”

“Em quay về, là muốn cùng anh chuẩn

bị thật tốt để đối mặt với phong ba

bão táp. Em sẽ cố gắng để ông anh

thích em.”

“Ừ! Cám ơn em, sẵn lòng tin anh, cùng

cố gắng với anh!”

“Đồ ngốc, em cũng vì chính hạnh

phúc của mình mà cố gắng mà!”

“Anh, anh vui đến nỗi không biết phải

nói gì………….”

“ Nguyễn thiếu trước giờ luôn mồm

mép cũng có lúc không biết nói gì à,

thật hiếm thấy nha………”

“Vật nhỏ, em dám cười nhạo anh, xem

anh trừng trị em ra sao………”

Anhchọc làm cô ngứa, Triệu Thoại

Mỹ nhảy lên nhảy xuống, vội vàng

xin tha.

“Đủ rồi, đủ rồi, em sai rồi, em sai

rồi………. anh tha cho em đi!”

“Vậy còn được.” Nguyễn Hữu Quốc lại

ôm cô vào lòng lần nữa, ở bên tai cô

bàytỏ tình cảm nồng nàn.

“ Thoại Mỹ, anh yêu em! Anh sẽ lấy

hết thời giancả đời mình, đối xử tốt

với em, chăm sóc tốt cho tiểu Hạo.”

“Cám ơn anh………..” Cô ôm anh, lờ mờ

nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong lòngvẫn

có một mãng trống rỗng, ngẫu nhiên

vẫn còn có thể đau. Đó là vì, một

người khác sao?

Nhưng cô tin, yêu anh, chỉ còn là vấn

đề về thời gian. Ít nhất mình đã chấp

nhận anh, không phải sao? Cứ đau

khổ mà cố chấp trải qua, khôngbằng

buông tay đón nhận một người đàn

ông khác đáng để mình dựa vào.

Ở cùng anh, mới là hạnh phúc đích

thực.

Triệu Thoại Mỹ dùng những kinh

nghiệm mình tích góp ở tòa án nước

ngoài, ở trong công ty của Nguyễn

Hữu Quốc thuê một gian phòng,

thành lập văn phòngluật sư của

mình. Tuyển chọn, trang hoàng, bố

trì, đều một tay cô làm.Đương nhiên,

không thể thiếu được sự giúp đỡ của

Nguyễn Hữu Quốc. Mọi thứ

đều chuẩn bị ổn thoải, chỉ thiếu luật

sư.

Cô nhìn văn phòng hoàn chỉnh, trong

lòng rất mãn nguyện. Nguyện

vọng kiên trì nhiều năm như vậy,

cuối cùng cũng thành hiện thực. Chỉ

hy vọng cô còn, cái xã hội này sẽ có

thể có ít chuyện không công bằng.

Nguyễn Hữu Quốc ôm cô từ phía sau,

đầu tựa vào vai cô, hít lấy mùi hương

tỏa ra từ cô.

“Chúng mừng em, giấc mơ cuối cùng

cũng thành hiện thực rồi.”

“Cám ơn anh! Nếu như không có anh,

cũng không em của ngày hôm nay.

Anh là món quà mà ông trời đã ban

cho em.”

“Ngốc à, em mới là món quà của anh,

đáng để anh quý trọng.”

Hai người an ủi nhau một hồi, cho

đến khi bụng Nguyễn Hữu Quốc phát

ra tiếng phản đối.

“Bụng anh đánh trống rồi. Bên kia

vẫn còn mấy cái bàn vẫn chưa lắp

xong, anh làm tiếp đi. Em đi nhanh sẽ

về ngay.”

“Đi cùng nha?” Xa nhau lâu mới gặp

lại, chỉ muốn dán chặt vào cô, một

phút một giây cũng không nỡ tách ra.

“Không cần đâu, không cho phép anh

lười biếng đó, quay về em muốn thấy

thành phẩm hoàn mỹ.”

Triệu Thoại Mỹ xuống lầu xách túi đi

ra, lúc đi đến thang máy, có mộtđám

người từ từ đi vào một cái thang máy

khác. Ở giữa có một người đàn ông

tôn quý khí phách, hạc giữ bầy gà,

mặt trăng được vây quanh bởi các vì

sao. Quản lý ân cần bảo vệ anh vào

thang máy, đầu anh cũng khôngquay

lại mà đi thẳng vào.

Khoảnh khắc cửa thang máy sắp khép

lại, vừa nhìn thấy một bóng dáng

quen thuộc lướt qua mắt anh.

Là cô?

Trong giây cuối cùng anh đẩy mạnh

cửa thang máy ra, đuổi theo, nhưng

đã không thấy bóng dáng của cô.

Đứng yên tại chỗ, nỗi mất mác không

ngớt.

Có lẽ, anh lại nhìn nhầm rồi?

Mấy năm nay, nhìn thấy bóng lưng

của người hơi giống cô, anh đều thất

thường, kết quả chính là mất mát một

lần rồi lại một lần.

Một đấm nện vào vách tường, gân

xanh nổi lên.

Thoại Mỹ, rốt cuộc em đang ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top