Chương 105
Chương 105:
Đầu của Võ Vũ Linh vẫn còn chưa hết
đau, gấp gáp vội vã lái xe đến ngọn
hải đăng, nhưng hiển nhiên không
tìm được Triệu Thoại Mỹ, chạy vội
đến nhà cô. Cũng may, cô mở cửa, chỉ
là thái độ có chút lạnh nhạt.
“Sao anh lại đến đây hả?”
“Xin lỗi, tối qua…….. anh………. quên
mất.”
“Không sao cả.” Dù sao lòng anh cũng
không có cô, thì làm sao có thể nhớ rõ
chứ?
“Em tìm anh có việc sao?”
“Không có! Chỉ là muốn gặp anh thôi.
Sắp đến giờ làm rồi, anh đi tắm rửa
trước đi! Người nồng nặc mùi rượu.”
Anh kéo cô lại.
“ Thoại Mỹ, đừng dùng thái độ đó đối
xữ với anh được không? Anh không
phải cố ý.”
“Em biết! Chúng ta lúc khác hẳn nói
tiếp được không? Sắp trễ giờ làm rồi,
anh đi tắm trước đi, trong nhà có
quần áo lần trước anh để lại đó.”
Nhìn thấy cô thực sự không muốn nói,
Võ Vũ Linh cũng không tiện níu kéo,
đành phải cởi âu phục, đi vào phòng
tắm.
Chưa đến hai phút, điện thoại của anh
đổ chuông, Triệu Thoại Mỹ bật điện
thoại, trên điện thoại nhấp nháy tấm
ảnh hiển thị người gọi trong phút
chốc làm cho mặt cô tái méc, đến môi
cũng trắng bệch.
Cả người lạnh như băng, run rẩy, như
bị ngũ lôi đánh trúng. Cô thà rằng
chọc mù hai mắt mình, cũng không
muốn nhìn thấy tấm hình đó.
Võ Vũ Linh đi ra khỏi phòng tắm, nhìn
thấy Triệu Thoại Mỹ đưa lưng về
phía mình, cầm điện thoại của mình,
tiếng chuông vẫn chưa ngừng.
“Sao vậy?”
Cả người cô như hóa đá.
Võ Vũ Linh ngờ vực lấy điện thoại,
tấm hình hiển thị cuộc gọi của Thủy
Nhi dĩ nhiên của tối qua sau khi say
rượu, ‘hình ảnh trên giường’ của hai
người, ngay lúc đó anh cũng hoảng
hốt, lập tức ngắt cuộc gọi, căng thẳng
nắm lấy tay của Triệu Thoại Mỹ
“Em nghe anh giải thích……….. anh và
Thủy Nhi không có gì hết……….. anh,
tối qua anh uống say………… không
biết cô ấy chụp những tấm hình này
lúc nào………….”
Triệu Thoại Mỹ tức đến nỗi khóe mắt
đỏ au, căm tức nhìn anh chằm chằm,
ánh mắt đó khiến cho anh hoảng sợ.
“ Thoại Mỹ, hãy tin anh, anh thực sự
không biết……..”
“Bốp…”
Một cái tát đánh thẳng vào mặt anh,
để lại vài dấu ấn đỏ chót.
“Anh còn muốn gạt tôi đến bao giờ?”
“Anh thực sự không biết, điều do Thủy
Nhi chụp…… lúc đó anh thực sự uống
say rồi….”
Cô hít một hơi thật sâu, khi tuyệt vọng
đến một mức độ nào đó, ngay cả tức
giận cũng chẳng còn sức. Nhắm mắt
lại, cổ họng khàn khàn phát ra tiếng.
“Được, coi như anh không biết. Cô ấy
không phải em gái anh, đúng không?”
Anh siết chặt tay lại.
“Đúng! Cô ấy…….. là anh nhận nuôi.”
Cô lảo đảo lùi về sau vai bước, lòng
lạnh lẽo, máu cũng ngừng chảy.
“Cho nên, anh đã sớm biết rồi sao?”
“Xin lỗi!”
“Người anh muốn yêu nhưng không
dám yêu, là cô ấy, đúng không?”
“………Phải! Nhưng bây giờ anh………”
“Đủ rồi! Một chữ tôi cũng không
muốn nghe.” Triệu Thoại Mỹ cảm
thấy mình từ đầu đến cuối là kẻ vô
cùng ngu ngốc. Rõ ràng cảm nhận
được quan hệ của hai người đó không
bình thường, anh nói hai người là
anh em, vậy mà cô cũng ngu ngốc tin
là thật.
Ha, cô là đồ ngu. Anh em gì, đêm hôm
khuya khoắt hai ngày ba hôm lại ngủ
cùng nhau sao? Anh em gì, ngay cả
một người vợ như cô cũng bị ép phải
dọn ra ngoài sao? Anh em gì, mà có
thể chụp những tấm hình lộ liễu như
vậy sao?
“ Thoại Mỹ, anh biết anh sai rồi, em
nghe anh nói……..”
“Tôi không muôn nghe tôi không
muốn nghe………. anh cút! Anh cút
đi!” Cô gào thét khóc òa, đẩy anh ra
ngoài. Võ Vũ Linh dùng một tay
chống cửa.
“ Thoại Mỹ em nghe anh……….”
“Mới sáng sớm, om sòm gì vậy hả?”
Nguyễn Hữu Quốc đầu tóc lộn xộn
đứng ở cửa, nhìn thấy Triệu Thoại Mỹ
khóc thét như vậy, lập tức nổi lửa,
vung nắm đấm qua đó.
“ Võ Vũ Linh, anh khốn khiếp dám
chọc cô ấy khóc!”
Bụng Võ Vũ Linh cũng nghẹn đầy tức
giận, đúng lúc đang nổi giận, cũng
không khách sáo trả lại một đấm.
Hai người có qua có lại, đều hung hăn
đến nỗi muốn đánh đối phương chết.
Đánh một trận, từ trên cầu thang lăn
xuống dưới. Võ Vũ Linh đứng dậy
trước, cưỡi lên người Nguyễn Hữu
Quốc một đấm đánh vào mặt anh.
“Dừng tay, Võ Vũ Linh……… dừng
lại………..” Triệu Thoại Mỹ đẩy anh ra.
“Tôi không muốn nhìn thấy anh, anh
đi đi! Đi……” Tiếng gào thét của cô
dần trở nên nghẹn ngào. “Cần xin
anh…….đi đi……”
Hai mắt Võ Vũ Linh đỏ ngầu, oán giận
nhìn Nguyễn Hữu Quốc bất đắc dĩ bỏ
đi.
Triệu Thoại Mỹ ngồi bệt xuống đấy
che mặt khóe, khóc đến nỗi khiến tim
Ngũ Liên tan nát. Trên mặt dù bị
thương, nhưng lại không cảm thấy
đau, mà chỉ thấy đau lòng.
“Được rồi, đừng khóc nữa…… anh ta
không đáng……..” Nhẹ nhàng ôm lấy
cô, an ủi một lần lại một lần.
“Đừng khóc nữa……… ngoan…….. tôi
luôn ở bên em mà…………”
Võ Vũ Linh xuống lầu, đứng yên tại
chỗ nhìn nhà Triệu Thoại Mỹ rất lâu,
không biết phải làm sao. Anh bỏ đi,
chỉ vì không muốn ép cô. Nhưng bỏ
đi rồi, trong lòng lại rất bất an. Đặc
biệt bên cạnh còn có Nguyễn Hữu
Quốc, anh có hàng ngàn hàng vạn cái
không yên tâm, thực sự hận không
thể xông lên nện cho cậu ta một trận.
Lúc nào cũng thèm nhỏ dãi bà xã của
người khác, còn không biết xấu hổ,
muốn tìm cái chết đây mà!
Nhưng bây giờ người anh lo lắng nhất
không phải Nguyễn Hữu Quốc, mà là
không biết phải giải thích quan hệ
giữa anh và Thủy Nhi với Triệu Thoại
Mỹ ra sao. Tình hình trước mắt, anh
quả thật không cách nào nói rõ mình
và Thủy Nhi hoàn toàn trong sạch.
Không khỏi cảm thấy hối hận, chính
mình nên sớm thẳng thắn quan hệ
của bọn họ vớ cô, nếu không cũng
không phải lâm vào tình cảnh như
bây giờ.
Biệt thự.
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi
hiện không liên lạc được, xin quý
khách vui lòng gọi lại sau………..”
Trong điện thoại không ngừng truyền
đến giọng tổng đài, Phương Hồng
Thủy càng chắc chắn, mọi việc đã
diễn ra thuận lợi. Với sự hiểu biết của
cô với Triệu Thoại Mỹ, chắn chắn sẽ
không muốn nghe Võ Vũ Linh nói, mà
sẽ lấy cớ lảng tránh. Tất nhiên, phải
để anh tắm rửa trước.
Lúc này gọi điện thoại qua, người
nhận là cô ta, hình tự nhiên cũng sẽ
được cô ta thấy trước.
Ha, lúc trước sao cô không biết, ở mặt
này mình lại giỏi đến vậy chứ? Cái ả
Triệu Thoại Mỹ ngu ngốc kia, không
phải là đối thủ của cô ta!
Dựa vào cái gì đòi cướp đàn ông của
cô!
Cuối cùng thất bại, đau thương tuyệt
vọng, nhất định là cô ta!
Nguyễn Hữu Quốc ở bên cạnh nhìn
Triệu Thoại Mỹ khóc rất lâu rất lâu,
mới yếu ớt cất tiếng:
“Mặt của tôi rất đau đó, không bôi
thuốc, có thể để lại sẹo đấy. Bằng
không, em cứ khóc đi, tôi bôi xong
thuốc lại ở bên cạnh nhìn em khóc
được không?”
Cô biết rõ anh không muốn khiến cô
đau lòng, cố ý chọc ghẹo cô, hít mũi,
vịn tường đứng dậy.
“Để tôi giúp anh!”
“Không khóc nữa à?”
Hai đôi mắt của cô đỏ lên như hai con
thỏ, bĩu môi: “Có gì đáng để khóc
chứ?”
“Tôi đã nói mà, có gì đáng để khóc
chứ. Chuyện cũng đã xảy ra, phải tìm
cách giải quyết, ngồi khóc lóc có ích
gì! Được rồi, đi thôi, tôi vì em mới bị
thương, em phải chịu trách nhiệm tới
cùng đó.”
“Biết rồi!”
Triệu Thoại Mỹ giúp Nguyễn Hữu
Quốc bôi thuốc xong, ngồi ngẩn
người ở bên cửa sổ. Anh quăng cho cô
một lon bia.
“Tâm trạng không tốt thì uống đi!”
“Uống nữa sao? Anh không có cách
nào khác để an ủi sao?”
“Có, nhưng vô dụng với em.”
“Là gì?”
“Lên giường!” Anh dửng dưng thốt ra
hai chữ đó. “Bình thường thấy phụ
nữ khóc, tôi sẽ ném cô ta lên giường,
làm xong thì hết chuyện, em muốn
thử không?”
“Làm như vậy tôi càng khóc thê thảm
hơn!”
“Xế! Em còn chưa thử qua, làm sao
biết chứ? Công phu trên giường của
bổn thiếu, nổi tiếng ra ngoài nước,
đảm bảo em sẽ hài lòng. Nói không
chừng sau khi em thử xong, sẽ phát
hiện Võ Vũ Linh quá yếu…” Anh nở
nụ cười cực kỳ gian ác, một mặt là do
khuôn mặt gian ác đó vốn đã mang
dáng vẻ gian tà, một mặt khác là đang
cố tỏ ra mập mờ. Mặt mũi bị bầm
dập, nhưng vẫn còn rất hấp dẫn
người khác.
“Cám ơn nha, anh vẫn nên tiết kiệm
‘tinh’ lực đi!”
“Quỷ nhát gan!” Nguyễn Hữu Quốc
khinh thường.
“Đúng rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy
em tức giận đến vậy, anh ta lại chọc
ghẹo em gì hả? Mặc dù anh chuyện
xấu có thừa, trước giờ chưa làm được
gì hay ho, nhưng cũng chưa từng thấy
em tức giận đến vậy.”
“Anh ấy lừa tôi. Thủy Nhi, vốn không
phải em gái anh ấy. Anh đã sớm nhận
ra rồi, phải không?” Cô cười khổ.
“Chỉ có tôi là ngốc nghếch, rõ ràng
biết rõ có gì đó không đúng, nhưng
vẫn muốn tin tưởng anh ấy.”
Nguyễn Hữu Quốc không lên tiếng.
Xem ra, lại là trò quỷ kế của người
đàn bà Phương Hồng Thủy kia. Sánh
với nhền nhện độc, cô ta còn lợi hại
hơn nhiều so với anh tưởng tượng.
“Nếu phiền phức như vậy, không bằng
ly hôn đi, một lần giải quyết gọn ghẽ.
Hôm nay hai người ly hôn, tôi cũng
không cần dọn đi nữa, sau đó tôi dắt
em đi công chứng.”
“Chuyện không đơn giản như những
gì anh nghĩ đâu.”
“Có thể phức tạp hơn sao? Chẳng qua
do em luyến tiếc, không đành lòng hạ
quyết tâm thôi.”
Triệu Thoại Mỹ bị anh đánh trúng chỗ
hiểm, không khỏi vì mình cảm thấy
bi ai, lắc đầu.
“Thôi đi, không nói về anh ấy nữa,
phiền phức! Thực xin lỗi, lại liên lụy
làm anh bị đánh, còn phải an ủi tôi.
Anh đối xử với tôi quá tốt, tôi lại…….
xin lỗi!”
“Tôi biết, em làm như vậy, để tránh
tổn thương tôi. Nhưng không nhìn
thấy em, tôi càng khó chịu, em cứ
xem tôi là thằng ngốc đi!” Anh tự
cười nhạo mình. “Nếu em thực sự
cảm thấy có lỗi với tôi, thì hãy thu lại
‘thẻ người tốt’ đi.Tôi không muốn
nhận, cũng không có tự cách…… Tôi
không hề tốt như em đã nghĩ, tôi
cũng rất ích kỷ.” Cô toàn tâm toàn ý
tin tưởng anh, anh lại…….
Lúc này, di động đổ chuông. Nguyễn
Hữu Quốc nhìn lướt qua là cuộc gọi
của Phương Hồng Thủy, nên quay về
phòng để nhận.
“Hai người tiến tới bước nào rồi? Cô
ta có cảm động đến mức lấy thân để
đền đáp không? Lại cho anh thêm cơ
hội làm anh hùng cứu mỹ nhân rồi,
còn không cảm ơn tôi sao?”
“Cho nên, mấy tên lưu manh tối hôm
qua, cũng do cô phái đến sao?” Đây là
nguyên nhân cô ta nhắn tin kêu anh
đến ngọn hải đăng ‘tản bộ’ sao?
Nguyễn Hữu Quốc lành lùng nghiến
răng.
“Tôi đã cảnh cáo cô, nếu như cô dám
tổn thương Triệu Thoại Mỹ, tôi sẽ
không tha cho cô!”
“Cô ta không phải không bị thương
sao? Tôi chỉ phái người hù dọa cô ta
thôi mà, như vậy mới có thể để anh
làm anh hùng chứ. Nắm chắc cơ hội
này, để cho lòng cô ta dựa dẫm vào
anh, tôi cũng có sự sắp xếp của tôi. Cứ
vậy đi, không cần quá cảm ơn tôi!”
Cô ta ngắt điện thoại.
“Shit!” Nguyễn Hữu Quốcmắng chửi.
Anh hối hận khi mình đã hợp tác với
cô ta. Người đàn bà điên này, ai biết
được cô ta sẽ giở trò gì!
…………
Võ Vũ Linh không đến công ty, vừa về
đến nhà, đi thẳng vào phòng của
Phương Hồng Thủy quăng điện thoại
trước mặt cô ta.
“Tại sao lại có những tấm ảnh này
hả?”
“Tôi qua em chụp chơi, thấy cũng
không tệ, nên dùng làm hình nền, sao
vậy?”
“Chụp chơi sao?” Võ Vũ Linh kìm chế
không nổi giận. “Em cố ý có có phải
không?”
“Cố ý sao? Anh có ý gì? Em cố ý cho ai
xem hả?”
“ Triệu Thoại Mỹ.” Vài chữ được thốt
ra từ kẽ răng.
Phương Hồng Thủy xanh mặt trong
chốc lát, giả vờ kinh ngạc.
“Anh đang nói, Thoại Mỹ nhìn thấy
rồi sao? Nhưng, nhưng cô ấy sao lại
cầm điện thoại của anh chứ?”
Võ Vũ Linh tức tối ngồi xuống, hai tay
siết chặt lại, ngón tay vang lên tiếng
‘rắc rắc’.
“Xin lỗi, em không biết, em không cố
ý…….. em sẽ giải thích với cô ấy……”
Cô ta làm bộ gọi điện thoại, bị Võ Vũ
Linhgiữ lại.
“Cô ấy đang rất tức giận, có giải thích
thế nào cũng vô dụng, hai ngày nữa
hẳn nói đi!”
“Vậy…….. cô ấy biết chuyện chúng ta
không phải anh em sao?”
“Ừ!”
“Thực ra……… đây có lẽ cũng là một
chuyện tốt, anh cứ lừa gạt cô ấy, chỉ
càng làm cho cô ấy tổn thương nặng
nề. Nhưng em biết rõ, không phải
bằng cách này. Xin lỗi, em thực sự,
thực sự không ngờ đến…… anh biết
đó, em không phải là người con gái
thích mưu mô, anh tin em vô tội có
phải không?”
Ánh mắt của cô ta rất chân thành,
ngây thơ như chú nai, đánh tan sự
hoài nghi của Võ Vũ Linh. Anh chỉ thở
dài. “Anh tin em! Chuyện này cũng
không thể trách em, là anh đã gạt cô
ấy. Đều là lỗi của anh!”
Phương Hồng Thủy nắm lấy tay của
anh. “Anh không cần tự trách mình,
cô ấy vốn là người đến sau, cho nên
cô ấy không có quyền tức giận về quá
khứ của chúng ta. Nếu như cô ấy yêu
anh, thì nên tin tưởng anh vô điều
kiện, mà không phải vì lời nói dối có
thiện ý của anh mà giận cá chém thớt
với anh. Nếu như ngay cả quá khứ
của anh cũng không thể khoan
nhượng được, vậy thì cô ấy không có
tự cách yêu anh!”
“Anh không biết, rất rối bời, em ra
ngoài trước đi, anh muốn mình bình
tĩnh một chút!”
Ngủ ở nhà Nguyễn Hữu Quốc một
đêm, sáng sớm Triệu Thoại Mỹ thức
dậy làm bữa sáng, không ngờ anh lại
dậy trước, ôm chiếc Ipad làm ổ trên
ghế sofa không biết đang xem gì, mặt
mày hớn hở.. Cô đi về phía trước
nhìn. “Thông tin du lịch? Anh muốn
đi du lịch sao? Chẳng lẽ phụ nữ ở Đài
Loan vẫn chưa thỏa mãn anh?”
Anh cốc đầu cô. “Trong đầu em không
thể nghĩ đứng đắn hơn sao?”
“Vốn dĩ anh cũng đâu phải người
đứng đắn đâu, bớt giả vờ làm thiếu
niên trong sáng đi.”
“Xế!” Nguyễn Hữu Quốc mặc kệ cô,
tiếp tục cúi đầu tìm thông tin.
Triệu Thoại Mỹ làm xong bữa sáng đi
ra, anh giơ Ipad lên, trên màn hìnhh
là một thị trấn xinh đẹp, có nhiều loài
hoa như hoa cẩm chướng.
“Chỗ này thấy thế nào?”
“Không tệ nha, tôi thích những chỗ
như vậy.”
“Tôi biết mà, tôi cố ý vì em, bỏ cả buổi
sáng để chọn đó!”
“Vì sao phải chọn nơi tôi thích chứ?”
“Đương nhiên là dẫn em đi rồi!”
“Tôi phải đi làm, không đi được.”
“Thì xin nghỉ!”
“Không cần! Gần đây tôi đã xin nghĩ
rất nhiều rồi, xin nghỉ nữa sẽ bị sa
thải đó.”
“Vậy càng tốt, công ty của tôi cần
những nhân tài như em. Anh ta trả
lương em bao nhiêu, tôi trả gấp mười
lần.”
Cô chớp chớp mắt.
“Không cần đâu, tôi không đáng giá
được nhiều tiền như vậy.”
“Đừng khiêm tốn nữa! Thời buổi bây
giờ, heo còn tăng giá, em không tăng,
chẳng lẽ ngay cả heo cũng không
bằng sao?”
Khóe miệng cô co giật.
“Mới sáng sớm, có thể nói chuyện dễ
nghe chút không?” Một ngón tay chọc
vào vết thương ở mí mắt của anh,
anh đau đến nỗi la “oai oái” như quỷ
kêu. “A a a…… em muốn lấy mạng
người khác mà!”
“Ai mời anh! Ngoan ngoãn ngồi
xuống, ăn sáng đi!”
“Em có lương tâm không vậy hả? Tôi
có lòng tốt mời em đi du lịch, em lại
đối xử với tôi như vậy hả?”
“Vậy cám ơn lòng tốt của anh, tôi
không có tiền, cũng không có thời
gian.”
“ Nguyễn thiếu tôi để phụ nữ bỏ tiền
túi sao? Em mắc cười ghê.”
“Tôi cũng không phải phụ nữ của anh,
AA rất bình thường. Chẳng qua do
anh tiêu xài hoang phí, nên AA của
anh mới ko đủ!” (AA còn được gọi là
acid arachidonic, cũng là một đa acit
béo không bão hòa, là nguyên tố dinh
dưỡng cần thiết cho sự phát triển thể
trạng của trẻ.)
“Xế! Em toàn mượn cớ không. Theo
tôi thấy, em đang luyến tiếc Võ Vũ
Linh thì có. Sao nào? Anh ta đã như
vậy rồi, em vẫn còn ôm hy vọng với
anh ta sao?”
“Được rồi được rồi, để tôi suy nghĩ đã!
Anh chờ tôi một tuần đi.”
Cô không nói chỉ cười, ăn sáng xong
thì đi làm. Lúc đang đợi xe buýt, đột
nhiên nhận được điện thoại của
Phương Hồng Thủy. Cô cúp máy
thẳng, nhưng chưa được mấy giây, di
động lại đổ chuông. Đành phải tiếp.
“Có chuyện gì sao?”
“Bây giờ cô có rãnh đến biệt thự
không? Tôi có chuyện quan trọng
muốn nói với cô.”
“Không cần thiết đâu, tôi đã biết hết
rồi.” Mặc dù chuyện này không phải
lỗi của Thủy Nhi, nhưng trong lòng
Triệu Thoại Mỹ vẫn cảm thấy khó
chịu, không muốn gặp cô ta.
“Vậy tôi qua đó tìm cô, thực sự rất
quan trọng, cô không nghe sẽ hối
hận…… hãy tin tôi một lần nữa, được
không?”
Lời nói thành khẩn của cô ta, làm cho
Triệu Thoại Mỹ do dự.
“Tôi đến đó vậy!
…
…………
Rời khỏi hơn một tháng, quay trở về
biệt thự, Triệu Thoại Mỹ có một cảm
giác như xa cách mấy thế kỷ. Giống
như, chính mình chưa bao giờ thuộc
về nơi này, những ký ức vốn rõ rệt
cũng dần trở nên mơ hồ, thậm chí hy
vọng chưa từng xảy ra.
Hà quản gia bất ngờ.
“Thiếu phu nhân, sao cô lại trở về
vậy? Thiếu gia vừa mới đi làm.”
“Cô ấy đến tìm tôi.” Phương Hồng
Thủy đứng ở trên lầu, từ trên cao
ngạo nghễ nhìn cô, nụ cười đó khiến
Triệu Thoại Mỹ cảm thấy rất kiêu
căng, mang đến một cảm giác khiêu
khích. Cô có một dự cảm, những việc
sắp xảy ra, có thể là một trận chiến ác
liệt đầy gian nan và bão tố.
“Xin lỗi, đã làm phiền lúc cô đi làm.”
Phương Hồng Thủy nhấp một ngụm
coffee, thản nhiên mở miệng.
“Muốn nói gì, nói đi?”
“Tôi sẽ nói với cô, sự thật mà cô không
biết. Nhưng cô có thể đảm bảo với tôi,
cuộc nói chuyện hôm nay, mãi mãi
không được nói với Võ Vũ Linh
không? Tôi thực sự chỉ muốn tốt cho
cô, nhưng tôi không muốn vì vậy
khiến giữa tôi và anh ấy có bất kỳ
khúc mắc nào.”
Cô hít nhẹ. “Cô nói đi!”
“Chuyện tôi và Võ Vũ Linh không phải
anh em, cô biết đúng không? Xin lỗi,
tôi thực sự không ngờ người nhận
điện thoại là cô. Tôi không đành lòng
nhìn cô bị gạt, cũng từng nghĩ sẽ nói
rõ với cô, nhưng không phải bằng
cách này. Tôi luôn biết, tôi được Võ
Vũ Linh nhận nuôi, chỉ là vẫn giả vờ
như không biết, lặng lẽ yêu anh ấy.”
“Lúc còn nhỏ, anh ấy đối xử với tôi rất
tốt, cưng chiều tôi như một cô công
chúa. Nhưng bắt đầu từ năm mười
sáu tuổi, anh ấy bất hòa với tôi, còn
tống tôi ra nước ngoài. Tôi vẫn không
biết nguyên nhân, cho đến lần về
nước này, anh ấy mới thổ lộ với tôi,
bởi vì anh ấy yêu tôi. Nhưng mà, anh
ấy có nỗi khổ của anh ấy, tạm thời
không thể tiếp nhận tôi. Anh ấy nói,
anh ấy thực sự rất yêu tôi, từ đầu đến
cuối, chỉ yêu một mình tôi.”
Tim giống nhu bị dao cứa một nhát
miệng vết thương đau đến chảy mủ,
Triệu Thoại Mỹ gần như không còn
dũng khí để nghe tiếp. Khóe mắt đỏ
au, chỉ là không muốn ở trước mặt cô
ta làm cho mình trở nên thê thảm
hơn.
“Anh ấy vẫn giấu tôi chuyện kết hôn,
vì không muốn tôi đau lòng. Nhưng
không ngờ rằng, tự tôi vẫn phát hiện
được. Sau khi về nước, tôi đã hỏi anh
ấy, tại sao lại kết hôn với cô, anh ấy
nói chỉ vì lợi ích chính trị, anh ấy vốn
không yêu cô, cô chỉ là con cờ của
anh ấy. Tôi không muốn trở thành kẻ
thứ ba giữ hai người, cho nên tôi vẫn
luôn giúp hai người, nhưng………..
lòng của anh ấy, thủy chung không ở
chỗ cô!”
“Tôi biết cô đang nghĩ, anh ấy đối xử
tốt với cô. Nhưng chính miệng anh ấy
nói với tôi, đó là vì………. cô vẫn còn
giá trị để lợi dụng, hơn nữa…….. anh
ấy vẫn chưa hoàn toàn có được cô.”
Nhìn thấy phản ứng của cô, dường
như bị cô ta nói trúng. Phương Hồng
Thủy đánh một cược, một canh bạc.
“Hai người vẫn chưa lên giường,
đúng không?”
Mặt Triệu Thoại Mỹ trắng bệch, răng
cắn vào môi, gần như muốn cắn đến
đổ máu.
Tay siết chặt lại, các đốt ngón tay lạnh
lẽo, cứng đờ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top