Tình Em Trong Anh Chương 23

Chương 23

- Không quen biết!_ Triệu Thoại Mỹ

nói một câu chắc chắn, trong lòng

nghiến răng nghiến lợi. Khiến cho

luôn gặp ác mộng, muốn đem đoạn

ký ức đó xóa sạch sẽ. Ít nhất sẽ không

cần mỗi lần nghĩ đến nó, đều khiến

cho cả người của cô vô cùng nhục

nhã, trên da thịt vẫn còn cảm giác

được nhiệt độ nóng bóng trên người

của anh ta.

- Anh còn nghĩ cả Đài Loan này không

người nào không biết cậu ta! _Lương

Cảnh Đường ngồi xuống bên cạnh cô,

tựa như quan tâm ngồi nói chuyện

phíếm với cô, nhấp một ngụm nước,

anh nhẹ nhàng nói:

- Xét cho cùng, cậu ta cũng được coi là

một biểu tượng của Đài Loan! Giống

như khi nói đến HongKong, tự nhiên

sẽ nghĩ đến Lý Gia Thành vậy.”

- Anh ta có năng lực để so với Lý Gia

Thành sao?

- Năng lực, cậu ta có. Nhưng lợi hại

nhất, chính là bối cảnh của gia đình

cậu ta. Chính xác mà nói, là ông nội

của cậu ta.

Triệu Thoại Mỹ cười nhạt: “Lại là một

tên công tử bột.”

“Là thái tử!” Lương Cảnh Đường mỉm

cười sửa lời cô. “Ông nội của cậu ta là

lãnh đạo cấp cao ở Trung Quốc

(nguyên tác ghi là đại lục, từ này người Đài Loan thường dùng để chỉ

những người đến từ Trung Quốc.),

còn về việc cấp bậc cao bao nhiêu,

anh không tiện đề cập đến, nói tóm

lại không thể tượng tượng đến. Hơn

nữa gia đình mẹ cậu ta lại là gia đình

giàu có, không có cách nào ước tính

được.”

“Cha cậu ta lúc lớn tuổi mới có được

đứa con trai, đối với cậu ta vô cùng

yêu thương. Ông nội cũng xem đứa

cháu đích tôn này là bảo bối, từ nhỏ

thì đã trải sẵn đường cho cậu ta. Lần

này cậu ta có thể tiếp quản công ty

khai thác mỏ, chẳng qua do một câu

nói của ông nội cậu ta thôi!”

“Xem ra anh rất hiểu rõ gia đình của

anh ta…”

Lương Cảnh Đường hơi ngừng lại một

chút, mỉm cười: “Cũng có nghiên cứu

đôi chút.”

“Oh…nếu người khác không biết, còn

tưởng rằng anh có liên quan đến gia

đình gia đình của cậu ta đó.”

“Đây là bản năng của luật sư mà!”

Lương Cảnh Đường hời hợt nói lướt

qua, rồi chuyển đề tài. “Ở Đài Loan

chỉ có hai người đàn ông độc thân

sáng giá nhất, đó là Nguyễn Hữu

Quốc và Võ Vũ Linh . Đáng tiếc Võ Vũ

Linh đã kết hôn rồi!”

Hai tai cũng Triệu Thoại Mỹ nóng lên,

tim đột nhiên đập thình thịch. “À, à…

em không biết…”

“Có câu nói: đàn ông không hư, đàn bà

không yêu. Người đàn ông Nguyễn

Hữu Quốc này, đối với phụ nữ là một

loại hấp dẫn chết người ! Tựa như…

hoa anh túc.”

“Theo em nghĩ chẳng qua chỉ là sự

sùng bái cùng sợ hãi, mãi mãi không

thể với tới được mới đúng! “Trong

lòng Triệu Thoại Mỹ vô cùng bất

mãn, gì mà người đàn ông độc thân

sáng giá chứ, thái tử gì chứ, rõ ràng là

một kẻ cầm thú. Không! Ngay cả cầm

thú cũng không bằng!

“Tại sao chứ?” Lương Cảnh Đường

cảm thấy cách nói của cô rất đáng

yêu. “Về bối cảnh gia đình cùng với

vẻ ngoài của cậu ta,đấy là người

chồng mà tất cả phụ nữ điều mơ ước

đến. Theo một ý khác mà nói, cậu ta

giống như một con chiến mã khó

thuần phục, có thể hoàn toàn khơi

dậy dục vọng trong lòng người phụ

nữ.”

“Cách nói này của anh thật quá hoang

đường mà!” Triệu Thoại Mỹ khinh

miệt, nghĩ cũng không muốn nghĩ

đến, chợt thốt lên một câu: “Anh mới

chính là người chồng mà người phụ

nữ tha thiết mơ ước đến!

Lời vừa được nói ra chưa đến 5 giây,

Triệu Thoại Mỹ mới biết rằng câu nói

này có vẻ…rất mập mớ… rất dễ làm

cho người khác hiểu nhầm ý nghĩa

của câu nói…

Ơ, cô làm sao để rút lại lời vừa nói

đây?

Lương Cảnh Đường không lên tiếng,

chỉ nhìn cô cười, chờ đợi, ám chỉ đó

giống như một câu nói đùa vô thưởng

vô phạt.

“Ý của em là… anh là một luật sư xuất

sắc… lại biết xuống bếp… bất cứ

người phụ nữ nào cũng đều cảm thấy

anh rất hoàn mỹ…”

“Trong số đó, có bao gồm em không?”

Triệu Thoại Mỹ giống như bị người

khác ghim một cây kim, đột nhiên

ngẩng đầu, đón nhận ánh mắt sáng

ngời từ tròng mắt đen láy của anh.

Trong tim có một trận hoảng hốt

không biết từ đâu đến, nắm chặt tay

lại. Hô hấp đột nhiên trở nên khó

khăng, hai má bắt đầu ửng đỏ.

Lương Cảnh Đường đột nhiên bật

cười, tiếng cười bật ra từ lồng ngực,

trong trẻo giống như tiếng của

chuông bạc. Anh đưa tay lên xoa xoa

đầu của cô : “Ngốc à, anh chỉ đùa với

em thôi!” Nhiệt độ từ bàn tay anh

truyền xuống da đầu cô rồi lan rộng

ra khắp người, làm cho cả người như

tê dại.

Triệu Thoại Mỹ ngớ ngẩn một hồi, sắc

mặt mới dịu bớt, rồi cười với anh:

“Oh…”

Cô biết rõ, trong mắt của anh, bản

thân chỉ là một cô nhóc không hiểu

chuyện, làm sao có thể phát sinh loại

tình cảm đó chứ!

Cô đối anh, cũng không có bất kỳ

mộng tưỡng nào hết.

Nhưng tại sao, tự dưng cô lại cảm thấy

mất mát vậy chứ?

………………………………………

Về đến nhà cũng đã 4 giờ sáng, hai

mắt của Triệu Thoại Mỹ như gấu

mào, nhẹ nhàng đi lên lầu, đèn cũng

lười mở, đi thẳng một mạch đến

giường, vừa định nhắm mắt lại, trong

bóng tối liền vang lên một giọng nói

lạnh lùng như của ác ma.

“Cũng chịu về nhà rồi sao?”

Triệu Thoại Mỹ bị dọa đến giật bắn cả

người, cảnh giác lui về phía sau vài

bước. Lúc này mới phất hiện, ở bên

quầy bar lờ mờ có bóng người. Xung

quanh chổ anh đứng trán đầy hơi thở

lạnh băng, chỉ cần đến gần một chút,

liền bị đông cứng lại.

“…Võ, Võ Vũ Linh?”

Anh hừ lạnh một tiếng. ” Vẫn hy vọng

tôi là người khác sao? Ví dụ như,

người tình của cô ư?”

Cô tự động phớt lờ những lời châm

chọc của anh. “Tại sao anh không mở

đèn? Làm hết hồn!”

“Trong lòng cô có ma sao?”

“Tôi muốn đi nghĩ, mời anh đi ra

ngoài!”

“Người tình của cô không để cho cô

nghỉ ngơi sao? Thật quá đói khát nhỉ!

“Anh nói bậy gì đó? Tôi chỉ đến nhà

của giáo sư chuẩn bị hồ sơ cho vụ án

ngàymai thôi!”

“Vậy sao?” anh vô cùng trầm tĩnh. “Vụ

án gì, mà phải chuẩn bị vào lúc nửa

đêm chứ? Cô không cảm thấy cái cớ

này quá hoang đường sao?”

“Sự thật là sự vậy, anh không tin, tôi

cũng hết cách!”

“Cho nên đây là cô ngầm thừa nhận

sao?” giọng điệu của anh ngàng càng

trầm lắng.

“Tôi nói phải thì là phải, tôi không có

gì để nói với anh!”

“Triệu Thoại Mỹ , cô thật to gan mà!”

Anh đứng bật dậy, cả dáng người cao

lớn của anh, dường như che lấp tất cả

ánh sáng của trăng. Từ trên cao nhìn

xuống cô,bây giờ cô mới có thể nhìn

thấy trong đôi mắt đen thẳm của anh

chứa đầy nhữngtia máu, giống như

một con mảnh thú đang tức giận.

“Đối với chồng mình không có gì để

nói, cho nên nửa đêm nửa hôm mới

chạy ra ngoài đi tìm người tình của

mình để nói chuyện sao? Có cần tôi

phải nhắc lại chocô nghe, không tự

giác làm tròn bổn phận làm vợ, sẽ có

hậu quả như thế nàokhông?”

Triệu Thoại Mỹ càng nghe càng cảm

thấy hoang đường, lòng cũng đã lạnh

rồi. “Tôichỉ biết đến bổn phận làm vợ,
vậy còn trách nhiệm làm chồng của

anh, anh đã làmtròn chưa? Đêm xảy

ra chuyện trong bữa tiệc, anh ngay cả

một câu an ủi cũngkhông hề có!” Cô

cười lạnh, hai mắt ửng đỏ. “À, cũng có
thể nói, nếu không phảivì danh dự

của nhà họ Võ, anh vốn dĩ cũng

không muốn chạy đến cứu tôi!”

“Về điểm này, cô thật không hề ngu

ngốc!” anh khinh bỉ. “Loại đàn bà

như cô,nóng lòng muốn được người

khác ôm ấp, tôi còn sợ trong lòng cô

chán ghét tôi vì tôi làm cản trở

chuyện tốt của cô sao? Đã vậy còn

bày ra bộ mặt như mình chịu uất ức

đó làm gì, cô thật ghê tởm!”

“Tôi ghê tởm sao? Anh không hề hiểu

tôi, anh không có quyền xúc phạm

tôi! Tôi chỉ vì ước mơ của chính mình

mà cố gắng, không phải như những gì
anh đã nói!”

“Nếu đã như vậy, tại sao ông bố thị

trưởng vĩ đại của cô lại gọi điện

thoại đến cho tôi, hy vọng tôi có thể

sắp xếp một chổ ở công ty cho cô.

Hơn nữa còn ngầm ám chỉ, chức vụ

trợ lý tổng giám đốc nữa chứ!”

Triệu Thoại Mỹ ngẩn người ra:

“chuyện này tôi không hề biết đến!”

Nụ cười khinh bỉ của Võ Vũ Linh càng

sâu hơn: “Phản ứng của cô,

không khác gì so với những gì tôi dự

đoán trước. Đây là thủ đoạn mà cha

con các ngườithường hay sử dụng

sao? Một kẻ không biết xấu hổ đi xin

xỏ, còn một kẻ thì làmbộ đứng đắng,

ngay thơ lắm. Thật ti tiện, xấu xa!”

“…..”

“Thân phận Võ phu nhân vẫn không

đủ sao, tiếp theo đó, còn muốn

nhúng tay vào tài chính của công ty

sao? Bao nhiêu mới đủ thỏa mãn nhu

đây? Mười tỷ?Một trăm tỷ?” Trong

mắt của anh, cô giống như giống như

một con ký sinh trùnggian ác tham

lam. “Nhưng mà, cô càng tham lam.

Muốn một chân giẫm hai thuyền,

cũng nên về soi mình vào gương, xem

bản thân mình có cái năng lực đó

khôngđi.”

Cái gì mà tức giận đến không thể nói

thành lời, Triệu Thoại Mỹ có thể hoàn

toàn hiểu được. Từ nhỏ mẹ đã dạy,

đối với người khác phải thân thiện và

chân thành,phải biết vì lợi ích của

người khác. Cho nên cô từ trước đến

giờ chưa bao giờ gây sự với bất kỳ

người nào, nói bậy càng không thể.

Nhưng ngay lúc này, cô thậtsự rất

muốn hành hung, cho tên đàn ông

trước mặt một đấm ngay mặt, đau

đến nóikhông nên lời.

Anh ta xem mình là gì chứ, ngoan cố

độc đoán, không hề cho người khác

bất kỳ cơ hội nào để giải thích, liền

dự theo những gì mình nghĩ mà kết

luận, nghĩ cô là một kẻ vô cùng dơ bẩn.

Khi anh xúc phạm cô, trong lúc nói

những lời vu cáo vô cớ đó, anh đã thử

nghĩ lại xem bản thân mình đã làm

những gì chưa.

“Nếu như đã nói xong rồi, thì mời anh

đi ra, tôi…thật sự rất mệt mỏi…”

Nhìn cô giống như một con búp bê

không còn chút sức lực nào, không

muốn cùng anhtranh luận, không giải

thích nữa. Trong khóe mắt ẩn hiện

vài giọt nước mắt,không còn che giấu

sự mềm yếu cùng bất lực của bản

thân mình.

Trong lòng Võ Vũ Linh dường như bị

đâm một nhát vậy, không thể nói

rõ cảm giác này, có chút đau. Nhưng

lúc cô kịch liệt phản kháng, anh rất

khó ngăn sự tức giận của mình, muốn

làm cô tổn thương nhiều hơn nữa, để

vạch trừng vẻ mặtđạo đức giả của cô.

Nhưng khi cô không muốn chống đối

anh nữa, yếu ớt cuối đầu xuống, anh

lại có chút không đành lòng.

Giống như… anh trách lầm cô vậy!

Nhưng ý nghĩ đó vừa hiện ra liền bị

anh dẹp bỏ, anh nhắc nhở chính

mình, cô là một người phụ nữ lòng

rất sâu, chẳng qua chỉ muốn giả vờ để

lấy được sự thôngcảm từ anh thôi.

Anh sẽ không bao giờ nhượng bộ,

càng không đáng vì cô mà nhượng bộ.

Trong tim vừa có một vết nứt hiện ra

liền lập tức bị đóng băng lại, vô cùng

cứng chắc.

“Nói cho cha cô biết, chức vụ trợ lý

tổng giám đốc, không cho một kẻ như

côvngồi vào được!” Võ Vũ Linh nhanh

nhanh bước đến cửa, chợt dừng lại,

từ một nửa bên mặt, liếc mắt về phía

dáng người yếu ớt như bất cứ lúc nào

cũng có thể biến mất, nở nụ cười mỉa

mai.

“Nếu như ông ta muốn biết lý do, tôi

không ngại cô nói cho cha cô biết,

cô thích làm trợ lý luật sư với người đàn ông kia hơn đâu!

Ngày thứ hai Triệu Thoại Mỹ kìm nén

tâm tình mình lại, lên tòa án như

thường lệ. Vụ án này là vụ tranh chấp

giữa các nhà phát triển bất động sản

với các hộ gia đình, đây là một vụ

kiện điển hình của các nhà tài phiệt

áp bức những người dân bình

thường.Triệu Thoại Mỹ vừa cầm lấy

một bộ tài liệu, thì biết vụ án này rất

khó thắng. Đằng sau vụ án này liên

quan đến lợi ích của các tập đoàn lớn,

không có một luật sư bình thường nào

dám ra mặt nhận vụ kiện này, trên cơ

bản vụ này kiện cũng như không

kiện.

Đối với phần thắng của vụ này, cô

cũng không nắm chắc, chỉ có thể nổ

lực hết mình, cố gắng giúp đỡ Lương

Cảnh Đường.

Vừa bắt đầu, các hộ gia đình bị đưa

vào tình cảnh vô cùng bất lợi. Nhưng

trong quá trình biện luận, Lương

Cảnh Đường đã đưa ra bằng chứng vô

cùng thuyết phục, hơn nữa còn có tài

biện luận sắc xảo của anh, luận cứ rõ

ràng, đã đẩy các nhà tài phiệt đi vào

bước đường cùng, không còn lời nào

để nói, cuối cùng giành được phần

thắng về mình.

Gia đình của A Thuần cảm động đến

rơi nước mắt, nhất quyết mời Lương

Cảnh Đường dùng cơm. Trên bàn ăn

rất nhiều lần mời rượu, Triệu Thoại

Mỹ khó có thể từ chối thành ý của

người khác, nên chỉ uống vài ngụm

rượu trắng. Vừa mới uống thì không

cảm thấy gì, chỉ là đầu óc hơi choáng

ván, nhưng vẫn có thể nhớ đường về

đến nhà.

Về đến nhà, mùi rượu lại xộc lên lần

nữa. Đầu óc vừa choáng váng vừa

nhức, chân bước lảo đảo, đứng cũng

đứng không vững, hình ảnh trước

mắt xoay vòng vòng. Một tay miễn

cưỡng vịn trên tay nắm cầu thang,

chợt một trận buồn nôn từ bụng

muốn trào lên, một mạch chạy đại

vào một căn phòng, ôm lấy bồn cầu

nôn thóc nôn tháo.

Ói hơn nửa giờ, cô mới cảm thấy có

chút dễ chịu. Men theo tường từ từ

bước ra ngoài phòng, người như bùn

nhão ngã lăn ra giường. Đỏ mặt tía

tai, đầu óc choáng váng, cổ họng vô

cùng khô khốc, không có sức, lí nhí:

“Nước…tôi muốn uống nước…”

Mơ màng có cảm giác có một tiếng

vang rất nhỏ ngày càng gần, giống

như tiếng vang của các bánh xe đang

ma sát nhau.

Có một hình bóng màu đen che hết

mặt của cô.

Triệu Thoại Mỹ cố gắng mở mắt ra,

nhưng vẫn không thể nhìn rõ được,

đột nhiên bị một người thô lỗ kéo

xuống đất. Sức lực rất mạnh, cả người

cô gần như bay ra ngoài, văng vào

tường, cô nghe thấy tiếng xương gãy

trên người mình, thảm thiết kêu lên :

”A…..”

Một giây sau, có một bàn tay lạnh như

băng hung hăn bóp cổ của cô. Trong

bóng đêm có người chạy đến ôm lấy

cô, như một con sư tử đang giận dữ,

nhìn chằm chằm vào cô, không

ngừng tăng thêm lực: “Chết…chết

đi…chết đi…”

Triệu Thoại Mỹ liều mạng đánh vào

cánh tay của anh ta, chân đá loạn xạ,

nhưng không cách nào thoát khỏi

cánh tay lạnh như băng tựa như tay

của ác quỷ đó.

“…..” thế giới trước mắt bắt đầu trở

nên mơ hồ, cổ họng nóng giống như

bị đốt cháy vậy, hô hấp dồn dập, cô

sắp bị chết ngạt rồi…

P/S Người ấy là ai

-------oOo-------


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top