Tình Em Trong Anh Chương 22

Chương 22

Vừa về đến nhà, Triệu Thoại Mỹ liền

bị đem về phòng, lúc này Võ Vũ Linh

mới mở miệng nói chuyện:

- Cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!_ Thái độ

lạnh nhạt của anh làm cho tim của cô

như đống tro tàn, nhưng khi anh vừa

định bước ra ngoài, không kìm nổi sự

sợ hãi trong lòng mình, cô giang tay

ra nắm tay anh.

- Đừng đi mà, xin anh...tôi rất sợ...

Những chuyện vừa mới xảy ra, cô thật

sự rất bơ vơ, rất cần sự ấm áp đến từ

anh. Mặc dù anh không yêu cô,

nhưng anh bây giờ vẫn là người thân

duy nhất của cô, cô hy vọng sự an ủi

của anh.

Võ Vũ Linh không động đậy, ánh đèn

chỉ chiếu sáng phân nửa khuôn mặt

của anh, không nhìn ra được cảm xúc

hiện tại của anh. Ánh mắt nhìn về

phía tay cô, nhẹ nhàng nâng lên, gỡ

bỏ bàn tay của cô ra. Thậm chí cô cố

gắng nhíu lấy anh vài lần, nhưng anh

vẫn cứ thản nhiên gỡ tay cô ra, đầu

cũng không quay lại nhìn cô liền đi ra

ngoài.

Triệu Thoại Mỹ đau khổ cười đến

chảy nước mắt. Cả người cô không

còn chút sức lực nào, bất lực ngã

xuống dưới đất.

Tim, đau đớn vô cùng!

Hướng Lăng Phong tức giận ở trong

phòng khách đợi Võ Vũ Linh , nhìn

thấy anh đi xuống lầu, rút một điếu

thuốc ở trên tay, liền nhanh chóng

bước đến.

- Cô ấy sao rồi?

- Cậu quan tâm cô ấy thái quá rồi đó!

- Cô ấy là vợ tôi!

- Tôi còn tưởng rằng cậu đã quên rồi

chứ!_Hướng Lăng Phong tức giận

nắm lấy cổ áo của Võ Vũ Linh , đẩy

anh ta vào tường,

- Khốn nạn! Nếu như hôm nay cô ấy

xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ không

để cậu yên!

Võ Vũ Linh lạnh lùng liếc nhìn anh.

- Nếu không còn chuyện gì nữa, cậu

về sớm chút đi!

- Cậu...cậu còn là người không hả?

Hướng Lăng Phong thét lên, rất muốn

xé rách bộ mặt lúc nào cũng lạnh

lùng của anh.

- Tôi không yêu cô ấy!_ Võ Vũ Linh cho

anh một đạo lý vô cùng đơn giản.

- Chuyện của cô ấy, không liên quan

đến tôi!

- Nhưng cô ấy là vợ của cậu!

- Cho nên sau đó không phải tôi đã

đến rồi sao?

- Ý của cậu là, nếu như không phải vì

danh dự của bản thân, cậu sẽ không

cứu cô ấy hả?

Anh im lặng tỏ thái độ đồng ý.

- Được! Hôm nay coi như tôi đã nhìn

rõ được con người của cậu!_ Hướng

Lăng Phong đã hoàn toàn chán nản,

thất vọng buông anh ra.

- Ở trên thương trường tuy thủ đoạn

của cậu tàn nhẫn, tôi đều đứng về

phía cậu. Nhưng tôi lại không ngờ

rằng, ngay cả vợ mình cậu cũng...

Anh thất vọng nói không nên lời.

- Con như mắt tôi đui mù, nhìn nhầm

người!_Tức giận nện một đấm vào

tường rồi đẩy cửa bỏ ra ngoài

Hộp đêm sang trọng, xa hoa, tiếng

nhạc lớn tựa như sấm vang, những

đôi nam nữ với những bộ quần áo

sang trọng quấn quýt lấy, uốn éo với

nhau dưới nền nhạc, nhiệt tình và

kích thích.

Một dáng người cao gầy, đó là những

cô gái trang điểm ăn mặc đẹp đẽ đứng

ở một góc khuất yên tĩnh, đôi mắt

háo hức quét qua một góc của hộp

đêm. Nhưng các cô lại không dám

đến gần, bởi vì đó là chổ VIP được các
" con ông cháu cha" ở Đài Bắc bao hết,
ở trong đó đều là con cái của các cán

bộ cấp cao.

Các quý công tử tất nhiên cũng có vui

đùa với gái, nhưng muốn đền gần

khu vực của họ, tất nhiên cũng đã

được qua chọn lựa kỹ lưỡng. Khả

năng được chọn trúng còn ít hơn so

với trúng sổ số, nhưng vẫn làm cho

vô số phụ nữ trong hộp đêm đến đây

và chờ đợi, tiếc nuối, vô số lần giả vờ

đi ngang qua.

Trong lòng của các quý công tử đều

ôm mỹ nhân, chỉ ngoại lệ một người

ngồi một mình, người được tôn xưng

với danh "thái tử", " Nguyễn thiếu", "

Nguyễn gia", đó chính là Nguyễn Hữu

Quốc. Anh ta hôm nay không có hứng

thú vui đùa với phụ nữ, bất kể người

phụ nữ nào đi đến mời mọc, anh đều

không quan tâm, chỉ ngồi đó uống

rượu.

Các quý công tử có người la ó lên:

Nguyễn gia tối hôm nay rất lạ

nha...tôi không biết rượu lại uống

ngon đến vậy...

- Không lẽ như lời những người khác

nói, sinh lý không được thỏa mãn

sao? Các cậu biết không tối hôm qua

Nguyễn gia đã đụng phải người phụ

nữ của ai không? Công tử tóc vàng

cười bí hiểm: " Là vợ của Võ Vũ Linh

đó!"

- Hả, không phải là tổng tài Võ Thị

người một tay làm mưa làm gió trong

giới tài chính chứ? Nguyễn gia quả

nhiên là Nguyễn gia, đụng đến đều

không phải là những phụ nữ tầm

thường mà!

- Nguyễn gia từ khi nào lại có hứng

thú với vợ của người khác vậy?

Chẳng lẽ chơi với xử nữ cũng chán

sao?

- Ha ha....._Tất cả các công tử đều đồng

loạt cười to.

Thấy bọn họ cười đùa, Nguyễn Hữu

Quốc cũng không thèm quan tâm

đến. Cho đến bây giờ, trong đầu anh

vẫn còn nhớ đến hình ảnh thân thể

trắng noãn nà cùng với gương mặt

khóc như mưa của người phụ nữ đó.

Con thỏ trắng đẹp như vậy, làm cho

người khác rất muốn đến cấu xé nó

ra.

Nhìn bộ dạng sợ hãi của cô, anh còn

tưởng rằng cô là xữ nữ, không ngờ

rằng lại là vợ của người khác! Ngay cả

anh cũng nhìn không ra.

Kỹ thuật che đậy của cô quả là cao

siêu!

- Nguyễn thiếu cứ vậy buông tha cô ta

sao? Võ Vũ Linh là một kẻ có

tiền, nhưng có tiền thì sao chứ, làm

sao có thể đấu lại được người có

quyền nào.

- Cậu nói sai rồi! Thực lực của nhà

họ Vũ, còn hơn cả tưởng tượng của

cậu đó!_ trong nụ cười của Công tử

tóc vàng có chút nghiêm túc. Nguyễn

gia của chúng ta xuất sắc như vậy,

làm sao có thể chịu thất bại như vậy

chứ? Phụ nữ không thiếu, không cần

phải vì một người đàn bà mà đắc tội

với Võ Vũ Linh. Đúng không? Nguyễn

gia!

Nguyễn Hữu Quốc lơ đãng liếc nhìn

anh ta, biểu môi không thèm quan

tâm:

- Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ

thôi mà, bổn thiếu gia đây không

thèm để ý làm gì

Triệu Thoại Mỹ khóc mệt rồi ngủ

thiếp đi, khi tỉnh lại bên ngoài đã là

một màn đêm, nhìn vào đồng hồ, là

21 giờ. Mơ màng nhớ ra thì ra bản

thân đã ngủ một ngày một đêm rồi,

thật sự vô cùng mêt mỏi. Yếu ớt tựa

như thủy triều lên đến vậy, cô cảm

giác bản thân giống như một đứa trẻ

bị bỏ rơi. Cho dù chết rồi, cũng không
ai biết đến.

Ngoại trừ, có duy nhất một cuộc gọi

nhỡ.

Ai vậy nhỉ?

Lương Cảnh Đường.

Cô không biết rõ đây là vui mừng, hay

là...mất mác.

Anh tìm cô, chắc hẳn là về công việc

rồi! Cô vội vàng bấm số, vừa reo hai

tiếng liền có người bắt máy.

- Là anh!_ Giọng nói của anh nhẹ

nhàng, tựa như làm sáng cả ánh

trăng, từng mảng mỏng, trải rộng vào

trong tâm trí cô, có chút ấm áp, cũng

có chút đau.

- Vẫn còn đó không? Tại sao lại không

nói gì hết vậy?

- Ưm....vẫn nghe...._Vừa mở miệng,

mới phát hiện cổ họng vô cùng đau,

giống như bị bị vướng vô số hạt cát

trong đó, ma sát vào cuốn họng đến

muốn khạc cả máu ra.

- Giọng của em nghe có vẻ không ổn,

có chổ nào không khỏe sao?"

- Không, không có..._ Có lẽ chỉ có anh

là người duy nhất trên thế giới này

quan tâm đến cô. Nếu không phải đã

khóc hết nước mắt, Triệu Thoại Mỹ

thật sự rất muốn khóc một trận thật

lớn với anh. Nhưng hiện tại thì cô chỉ

có thể giả vời kiên cường hỏi anh:

- Anh có việc gì sao?"

- Ngày mai phải thẩm vấn một vụ án,

muốn em làm trợ lý cho anh, muốn

em sang đây làm quen với trường

hợp này, nhưng bây giờ đã quá trễ

rồi, hay là....

- Bây giờ em qua ngay!_ Cô nói nhanh.

- Có được không? Em còn là một nữ

sinh._ Anh dừng lại một chút: Anh

qua đón em!

- Không cần đâu, anh đưa địa chỉ cho

em, em lập tức qua đó ngay!

- Ưm! Nhớ chú ý an toàn đó, có

chuyện gì thì gọi cho anh!

Triệu Thoại Mỹ rời giường, nhanh

chóng tắm rửa. Nhìn khuôn mặt

trắng bệch như quỷ ở trong gương,

khóe miệng nhếch lên có chút tự ti.

Vừa mới kết hôn không lâu, cô đã bị

dày vò thành bộ dạng này sao? Lắc

đầu không muốn nghĩ đến những

chuyện đó nữa, không muốn để

Lương Cảnh Đường lo lắng, cô trang

điểm lại nhìn ổn thỏa rồi mới bước ra

khỏi cửa.

Hà quản gia cũng không hỏi cô đi đâu,
trong cái nhà này, cô giống như người

tàn hình vậy, không ai thèm để ý đến.

Cô không muốn ở lại trong nhà này

thêm một giây nào nữa, dường như

vừa chạy ra khỏi cửa nhà, cô chạy

chậm lại đến trạm xe buýt.

Nơi này đều là biệt thự tư, xe buýt rất

ít khi đi ngang qua đây, cô đợi rất lâu

nhưng không thấy. Từ phía xa xa cô

nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang

chạy vòng lên đường núi, xuyên qua

màn đêm chạy thẳng đến. Đèn xe

sáng hơn cả ánh trăng, chiếu thẳng

vào trong mắt cô. Cô đưa tay ra che

mắt lại, cho đến khi xe đến gần, cô

mới nhìn thấy rõ là một chiếc Rolls-

Royce.

Bản số xe kia nhận ra được, trong lòng
hoảng hốt, theo bản năng muốn trốn

tránh!

Nhưng chiếc xe vốn không hề dừng

lại, trực tiếp chạy ngang qua người

cô.

Đó mới chính là tác phong của người

chồng lạnh lùng trên danh nghĩa của

cô.

Triệu Thoại Mỹ cười khổ. Chẳng qua

chỉ là người qua đường thôi, cô vẫn

còn ngu ngốc mộng tưởng gì nữa

chứ?

Bác Trương lái xe từ trong kính chiếu

hậu nhìn thấy một bóng hình ốm yếu

cô đơn, có chút không nhịn được.

- Thiếu gia, thiếu phu nhân cô ấy...

- Tôi nhìn thấy rồi! Không cần quan

tâm!_ Ánh mắt của Võ Vũ Linh vẫn

chuyên tâm nhìn vào màn hình máy

tính, lạnh lùng không chút cảm xúc.

Vừa mới tỉnh dậy, thì đã vội vàng

trang điểm đi gặp tình nhân rồi, tôi

thật sự quá coi thường cô!

Bởi vì một người phụ nữ như vậy mà

bỏ một cuộc hợp quan trọng, thật

không đáng.

Hai tiếng sau, Triệu Thoại Mỹ cuối

cùng cũng đến dưới lầu nhà Lương

Cảnh Đường. Để ý kỹ mới phát hiện, ở

đây tuy không phải là khu biệt thự

Bán Sơn, nhưng nhất định là khu

trung tâm đất đắt đỏ. Cô từng nhìn

thấy quảng cáo ở trên báo, ở đây mỗi

tấc đất là một tấc vàng, ngay cả một

gian phòng bình thường có 200 mấy

met vuông cũng hết mấy chục triệu,

mắc đến không thể thốt nên thành

lời.

Bây giờ thu nhập của luật sư cao đến

vậy sao? Hay là, anh là con nhà giàu

có sao?

Lương Cảnh Đường tự mình xuống

lầu đón cô, trên bàn đã để chuẩn bị

sẵn bánh ngọt, vừa nhìn là biết do

chính tay anh làm. Sự quan tâm của

anh, giống như một dòng nước ấm,

nhẹ nhàng chảy vào trong lòng cô.

Hai người nói chuyện với nhau một

chút, sau đó Lương Cảnh Đường bắt

đầu giới thiệu sơ quan tình hình vụ

án. Triệu Thoại Mỹ nhận lấy xấp tư

liệu dày cui, ngồi ở trên ghế sofa đọc

thật kỹ, đồng thời đánh dấu lại những

chổ cân thiết. Hai người cố gắng làm

việc của mình, không quấy rầy lẫn

nhau, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Khoảng hơn một giờ đồng hồ trôi qua,

Triệu Thoại Mỹ hơi mệt, ngẩng đầu

lên xoay xoay cổ. Lương Cảnh Đường

thấy được cảnh này, mỉm cười hỏi cô :

- Mệt rồi phải không? Anh pha cho

em một ly coffe nhé?

- Ưm! Cám ơn anh!

Cô lén nhìn về phía nhà bếp, ánh đèn

màu vàng như rượu nhẹ nhàng chiếu

lên thân hình của Lương Cảnh

Đường, tạo thành một đường vòng

cung, tô đậm những đường nét đẹp đẽ

trên con người của anh.

Áo sơ mi trắng, bên ngoài là áo len

màu xám tro, cả người mặc bộ đồ

giản dị ở nhà, yên tĩnh đứng ở chổ đó,

khóe miệng gợi lên những ngọn sóng

mềm mại. Chỉ cần nhìn thôi cũng

cảm thấy rất ấm áp, rất yên tâm.

Sau khi rời khỏi Hoa Liên, anh là

người đàn ông duy nhất khiến cô có

cảm giác an toàn.

Cô thích cảm giác khi ở bên anh, thoải

mái tự do, không có bất cứ áp lực nào.

Giống như hai người bạn đã quen biết

rất nhiều năm vậy, vô cùng hiểu

nhau.

Nhưng...

Anh đối với ai cũng dịu dàng như vậy

sao?

Cũng có thể sau khi anh có vợ rồi, sẽ

không còn như vậy nữa.

Không biết người vợ sau này của anh,

trông sẽ như thế nào nhỉ? Nhất định

cũng là một người dịu dàng, tự lập,

năng lực xuất sắc sao?

Được anh yêu thương, là một việc vô

cùng hạnh phúc.

Trong đầu bắt đầu ý thức được bản

thân mình đang mơ mộng, Triệu

Thoại Mỹ lập tức đem giấc mộng đó

đè nén xuống. Cô đã là vợ của người

khác, làm sao có thể mơ tưởng đến

người đàn ông khác chứ?

Lương Cảnh Đường pha xong coffe

bước ra, Triệu Thoại Mỹ vẫn còn

đang mải mê làm việc. Ánh mắt rất

chuyên tâm, không giống một cô nữ

sinh mới 18 tuổi tí nào. Anh sẽ chọn

cô, bởi vì cô rất có năng lực, lại chăm

chỉ, không ngại cực khổ. Thêm một

thời gian nữa, cô nhất định sẽ trở

thành một luật sư xuất sắc.

Anh cũng từng tìm qua rất nhiều

người làm trợ lý, nhưng mục đích của

các cô chỉ nhắm vào anh.

Mỗi lần anh ở nhà chuẩn bị hồ sơ, các

cô chỉ biết trang điểm ăn mặc thật

quyến rũ, tìm tất cả mọi cách để hấp

dẫn anh, muốn kéo anh lên giường

với bọn họ. Nhưng mùi nước hoa trên

người các cô, nồng nặc đến mức

khiến anh chán ghét, cảm thấy vô

cùng thiếu tế nhị.

Anh rất thích mùi hương trên người

cô, nhàn nhạt, thơm ngát tựa như

mùi hương của sữa hòa với sữa tắm,

rất tựa nhiên, rất dễ chịu.

Ly coffe dần chỉ thấy đáy, cuối cùng

Triệu Thoại Mỹ cũng xem hết toàn bộ

hồ sơ trong tay mình, mệt mỏi duỗi

thẳng lưng ra.

- Đã ba giờ sáng rồi, hôm nay ngủ lại

nhà của anh đi! Yên tâm đi, anh là

một người tốt! Tuyệt đối sẽ không

làm ra bất kỳ chuyện xấu nào đâu!

Lương Cảnh Đường giúp thu dọn lại

mọi thứ, bộ dạng nói đùa của anh

càng nhìn càng đẹp, lại còn có chút

trẻ con nữa.

- Em biết rồi! Nhưng tốt hơn em vẫn

phải về nhà, em, ...người nhà em sẽ

rất lo lắng.

- Ưm! Để anh đưa em về!

Không cần không cần! Em tự bắt xe về

được rồi!_ Triệu Thoại Mỹ nhanh

chóng vẫy tay chào, vừa đứng dậy

mới biết chân mình do ngồi quá lâu,

hai chân mềm nhũn, lại ngã xuống

trở lại, cô lúng túng cười:

- Nhưng có thể nào cho em ở lại đây

nửa tiếng không? Chỉ nửa tiếng là

đủ...

- Tất nhiên là được rồi! Anh đi sắp xếp

lại tài liệu nhé!

- Ưm!_ Triệu Thoại Mỹ chán nản, tiện

tay lấy một cuốn tạp chí ở dưới bàn

lên coi.

Nhân vật trên ảnh bìa chính là...

Kẻ biến thái tối hôm qua sút chút nữa

đã cường bạo cô đây mà!

Sắc mặt của cô liền trắng bệch, siết

chặt các ngón tay, bất giác rùng mình,

cả người có cảm giác như máu đang

chảy ngược.

Trên mặt báo chính là tin tức về việc

thái tử Nguyễn thiếu người đứng đầu

các đảng phái đang chuẩn bị tiếp

quản công ty khai thác mỏ lớn nhất

Đài Loan, hình trên ảnh chính là anh

ta, quần áo chỉnh tế, tràn đầy nhiệt

huyết, điều không đổi chính là nụ

cười xấu xa trên khóe miệng còn hấp

dẫn hơn so với phụ nữ, đầy khiêu

khích và gợi cảm. Giống như một

người có thân phận cao quý, nhưng

lại là một kẻ trăng hoa vô cùng phóng

túng.

Cả một trang báo rộng dài đều ca ngợi

anh ta làm thế nào làm được như vậy

, thủ đoạn cao thâm, từ trong số hàng

chục ngàn công ty trở thành người

chiến thắng lớn nhất.

Triệu Thoại Mỹ càng xem càng tức

giận, hận một nỗi không thể xé rách

cuốn tạp chí.

Anh ta là một kẻ mặt người dạ thú.

Đạo đức giả! Tàn ác! Cô căm hận anh

ta!

Lương Cảnh Đường nhìn thầy sắc mặt

của cô rất xấu, theo tầm mắt của cô

nhìn xuống dưới. Nhìn thấy hình của

Nguyễn Hữu Quốc, lông mày nhíu lại

một cách khác thường:

- Em, biết cậu ta sao?

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top