Tình Em Trong Anh Chương 12

Chương 12

Vừa bước vào văn phòng tổng giám

đốc, Hướng Lăng Phong liền cảm thấy
hôm nay có một luồng khí áp thấp

khác thường. Và trung tâm của luồng

khí áp thấp đó, chính là người đứng

đầu công ty, Võ Vũ Linh . Mặc dù ngày

thường cậu ta luôn làm mặt lạnh,

giống như người khác thiếu cậu ta

mấy triệu vậy, nhưng hôm nay nhìn

cậu ta vô cùng bơ phờ! Gần như bị

đóng băng vậy.

Anh làm hư thang máy chuyện dụng sao?

Đâu có đâu!

Quên gõ cửa sao?

Gõ rồi mà!

Vậy tâm tình bất thường của cậu ta không liên quan gì đến anh cả!

Lại là chuyện của Triệu Thoại Mỹ sao?

Xem ra cuộc hôn nhân này không làm

cho cậu ta “hạnh phúc”, cũng không

thể thỏa mãn “nhu cầu” cho cậu ta,

chả trách gần đây mặt mày cứ hầm

hầm! Cho nên điều này càng làm cho

anh giữ vững tư tưởng chủ nghĩa độc

thân, hôn nhân là nấm mồ, độc thân

mới chính là vương giả!

Hướng Lăn Phong tự động làm cái

máy điều hòa điều chỉnh lại không

khí, nhe răng cười: “…Có người nào

đó tâm tình hôm nay rất kém

nha!Thế nào rồi, tối hôm qua nhu cầu
không được đáp ứng đầy đủ sao? Thật

đáng tiếc cậu không phải là kẻ mê

trai, nếu không người anh em này sẽ

miễn cưỡng cố gắng, vì cậu mà hy

sinh…

”Nếu cậu rãnh rỗi đến vậy, tôi có thể

điều cậu đến Châu Phi để mở rộng thị
trường!” Võ Vũ Linh không kiêm dè gì

nói lại một câu, trên trán viết rõ dòng

chữ: “Bổn thiếu gia đang buồn bực,

câm miệng lại!”

Hướng Lăng Phong nhanh chóng che

ngực lại làm bộ như vừa bị tổn

thương. “Người ta quan tâm đến

cậu…cậu làm sao có thể…” Vừa định

diễn vai bắp cải trắng ở trên truyền

hình thì điện thoại truyền đến giọng

nói ngọt ngào của thư ký.

“Tổng tài, đây là điện thoại của tuyến hai!”

Võ Vũ Linh hít một hơi, nhấn phím gọi: “Nói!”

“Thiếu gia, phu nhân đã trở về rồi!”

Cô rốt cuộc cũng chịu về nhà rồi sao? Võ Vũ Linh nhíu mày lại, sắc mặt trầm lắng đến mức có thể phun ra nước.

Hướng Lăng Phong đứng ở trước mặt

không dám hó hé. Cả đêm không về

nhà là Triệu Thoại Mỹ không đúng

rồi. Cô vẫn không hiểu được tính tình

của chồng mình sao, còn dám ở trước

miệng cọp bứt râu cọp hử? Không

phải tự chuốt phiền phức cho chính

mình sao?

“Tôi biết rồi! Cứ theo căn dặn của tôi

mà làm!” Võ Vũ Linh gác điện thoại,

giọng điệu nhẹ nhàng nhưng không

có một tí tình cảm nào, chỉ lộ ra vẻ

lãnh đạm.

Anh nhớ rõ anh đã cảnh cáo cô phải

biết tự giác mà an phận, không được

động đậy với bạn của anh. Chỉ mới

yên ổn được vài ngày, thì đã không

kiềm chế được mà đổi mục tiêu sang

người đàn ông khác sao? Khả năng

ứng biến của cô làm cho anh vô cùng

thán phục!

Nhưng mà, nếu cô cho rằng cô có khả

năng khiêu khích được anh, liền

không chút kiêng dè gì cùng bọn đàn

ông ở ngoài chơi đùa, thì cô đã lầm to

rồi! Anh cũng có cách để cô phải nhớ

rõ, bổn phận của một người vợ là gì

Triệu Thoại Mỹ vừa về đến nhà thì bắt

đầu đau đầu suy nghĩ xem tối phải

giải thích với Võ Vũ Linh như thế nào,

nhưng không biết tại sao cả người

không còn sức, mí mặt nặng dần, suy

nghĩ một hồi thì ngủ thiếp đi. Cho

đến khi Hà quản gia gọi cô tỉnh, nói

rằng thiếu gia có căn dặn, tối nay cô

phải cùng anh dự tiệc, mới buộc phải

thức dậy tắm rửa.

Trong tủ quần áp treo ngăn ngắn

thành tằng nhóm những trang phục

xa xỉ đắt tiền may theo số đo của cô,

cô chọn một bộ váy lụa màu trắng

tuyết, đứng ở trước gương ướm thử.

Quả nhiên dáng người vẫn vậy, nhưng

chỉ cần đổi một trang phục khác, khí

chất toát ra trên người cũng khác

hẳn. Ai có thể ngờ được, hình ảnh

người công chúa cao quý ở trong

gương, nửa tháng trước phải đứng

dưới ánh nắng thiêu đốt của mặt trời

để phát tờ rơi, hứng chịu ánh mắt

xem thường của người đi đường.

Nhưng để có được cuộc sống như vậy,

phải trả một cái giá quá lớn. Nếu

được lựa chọn, cô hy vọng bản thân

có thể dựa vào chính mình, sống thật

tế là một Triệu Thoại Mỹ.

Cô yếu ớt thở nhẹ ra, để bản thân

không nghĩ tiếp nữa. Vừa định thay

trang phục,thì bên ngoài đột nhiên

truyền những âm thanh la hét, chỉ

nhìn thấy người hầu nữ A Lôi lấy tay

che trán lại từ trong phòng một trên

lầu ba chạy ra, trên mặt toàn là máu,

không ngừng chảy, nhiễu xuống nền

nhà, miệng hoảng huất la hét không

ngừng. “Không xong rồi, Hà quản gia,

nhị thiếu gia lại phát bệnh rồi!”

Máu chảy đầm đìa trên mặt làm cho

Triệu Thoại Mỹ sợ hãi. Nhị thiếu gia?

Tại sao cô không biết trong nhà vẫn

còn một người nữa chứ? Đây chính là

bí một của phòng một đó sao?

“Mau báo cho bác sĩ Lâm, chuẩn bị

“thuốc”, nước nóng!” Trên mặt Hà

quản gia đầy lo lắng, nhưng lại bình

tĩnh, thuần thục, rõ ràng đã gặp tình

huống này không dưới một lần rồi.

Mỗi người đều có công việc của mình,

Triệu Thoại Mỹ không biết mình phải

làm cái gì, cũng không chắc là có thể

nhùng tay. Ngay lúc này, Võ Vũ Linh

trở về nhà, Hà quản gia đi đến bên

anh nhỏ giọng thông báo tình hình.

Anh ngẩng đầu, ánh mắt vừa vặn giao
với ánh mắt của Triệu Thoại Mỹ, sự

nghiêm túc trong ánh mắt làm cho cô

giật bắn cả người, vội vàng trở về

phòng.

Ngoài Cửa sổ đột nhiên nổi gió to, bão

ập đến, nước mưa như roi da quật

vào cửa sổ thủy tinh. “Bụp bụp bụp–”

Mỗi tiếng, đều như một trận roi quất

vào tim cô. Cô bổng nhiên cảm thấy

nơi này thật xa lạ, thật đáng sợ,

không hề có cảm giác an toàn.

Cô quay đầu lại, có chút thất thần

nhìn ra quan cảnh ảm đạm rùng rợn

ở bên ngoài như muốn xé toạt thế

giới vậy.

Cả người dường như cũng bị xé toạt ra vậy…

Hai tiếng sau, Võ Vũ Linh đi đến

phòng của Triệu Thoại Mỹ , vẻ mặt

căng thẳng vẫn chưa hoàn toàn dịu

bớt, sắc mặt lạnh băng, làm cho cô

không dám đến gần. Trong tiềm thất

cảm thấy mình sắp sửa gặp nạn nữa

rồi. Muốn trốn! Nhưng chạy cũng

không thể chạy được.

Hai người cứ như vậy không nhúc

nhích gần 10 phút, Triệu Thoại Mỹ

cắn môi mở miệng trước, âm thanh

yếu ớt, hầu như không thể nghe được.

“Cậu ấy…có sao không vậy?

-------oOo-------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top