49, Nơi tình yêu kết thúc
Hồi thứ bốn mươi chín: Nơi tình yêu kết thúc
『 Park Solomon không đáp ứng mà chỉ hỏi y:
─ Bây giờ Dong Hyuck đã được cứu rồi, có phải anh cũng nên chuẩn bị làm phẫu thuật không?
Lee Tae Yong trầm mặc hồi lâu rồi mới nói:
─ Anh muốn ngày mai xuất viện.
─ Xuất viện ư?
Park Solomon giống như là đang nghe một câu chuyện không thể tin được, cao giọng nói:
─ Anh Tae Yong à, anh đang nói đùa cái gì vậy?
─ Lomon, căn bệnh này nhất thời cũng không chết được đâu.
Nụ cười trên môi Lee Tae Yong càng tươi hơn nữa:
─ Anh còn có việc phải làm.
Lee Dong Hyuck là do y muốn cứu, Lee Tae Yong không thể nào đem cục diện rối rắm như vậy quăng hết cho Jung Jae Hyun xử lý được. Ngoại trừ việc này ra Lee Tae Yong lại nghĩ đến những vết thương ở trên người của Lee Dong Hyuck, trong ánh mắt liền lộ ra chút lạnh lẽo.
Y sẽ không cho người đi tìm Yu Jun Su để đánh cậu ta một trận bởi vì như thế thì quá đơn giản rồi. Nếu Yu Jun Su muốn có được nhà họ Yu còn Mark Lee muốn đi theo ở giữa mà ngư ông đắc lợi, vậy thì được thôi, y sẽ khiến cho bọn chúng cái gì cũng đừng hòng đoạt lấy được.
Đây là chuyện nhất thiết phải làm, không liên quan tới nhà họ Jung, lại càng không liên quan tới Jung Jae Hyun.
─ Anh Tae Yong à, rốt cuộc anh có biết mình đang nói cái gì hay không?
Park Solomon đang cảm thấy phẫn nộ tột cùng. Khối u trong não Lee Tae Yong giống như một trái bom hẹn giờ. Hiện vẫn đang là một khối u lành tính, tuy nó chưa làm tổn hại đến mô não, mạch máu và các dây thần kinh quan trọng xung quanh, cho nên nếu được cắt bỏ hoàn toàn sẽ có thể trị được tận gốc. Nhưng chỉ cần y chậm trễ một ngày một phút một giây thì nguy hiểm sẽ càng tăng thêm, bởi vì không ai có thể đảm bảo giây tiếp theo khối u kia có thể sẽ chuyển biến xấu đi hay không.
Quả thật căn bệnh này nhất thời không thể làm chết người, nhưng nếu để nặng hơn rồi mới đi chữa trị thì cho dù cuộc phẫu thuật có thành công Lee Tae Yong cũng chẳng sống thêm được mấy năm.
Đây có nghĩa là Lee Tae Yong đang đem tính mạng mình ra để mà đùa giỡn.
Lee Tae Yong rút bàn tay đang được bôi thuốc lại, bình tĩnh nói:
─ Tôi biết mình đang nói cái gì nên em đừng cố khuyên tôi nữa. Em biết rồi đó dù có khuyên nhủ thêm thì cũng vô dụng mà thôi.
Park Solomon ném mạnh cái tăm bông trên tay xuống đất, gân xanh trên trán nổi hết cả lên:
─ Đã vậy thì anh nằm mơ cũng đừng nghĩ tới! Em sẽ không bao giờ đồng ý để anh được xuất viện!
Lee Tae Yong đang cố gắng để giảm bớt bầu không khí căng thẳng lại, cười nói:
─ Em còn có thể cho người ngăn cản tôi hay sao?
Park Solomon làm gì còn tâm tình mà tranh luận này nọ với y nữa, đột nhiên đứng dậy buột miệng thốt ra:
─ Là bởi vì chuyện của ba năm trước đây nên anh mới thành ra như vậy ư? Bởi vì anh ta muốn anh chết thì anh liền không muốn sống nữa ư? Anh nghe này Tae Yong, anh phải sống là vì bản thân anh, không phải là vì Jung Jae Hyun!
Nụ cười trên môi Lee Tae Yong cũng dần tan biến:
─ Anh không muốn nói gì thêm về chuyện này. Em về trước đi, anh cần phải nghỉ ngơi.
Park Solomon nhìn thấy nỗi thống khổ thoáng hiện lên trên nét mặt của Lee Tae Yong, trong nháy mắt cậu cứng đờ tại chỗ, cậu đang cảm thấy hối hận vì sao bản thân lại nói ra những lời này. Cậu là đang muốn khuyên ngăn Lee Tae Yong, cũng chính là đang dùng dao đâm chọc vào vết thương trên ngực y. Nếu đổi lại là Cho Yi Hyun muốn cậu phải chết, cho dù chỉ là giả thiết, cho dù tình huống này sẽ không bao giờ xảy ra nhưng đủ để khiến Park Solomon cảm thấy sợ hãi không thôi.
Lee Tae Yong nói xong liền cúi đầu, Park Solomon không nhìn thấy biểu tình trên mặt Lee Tae Yong nữa mà chỉ có thể cảm nhận được hơi thở tăm tối vây quanh người y.
Khóe miệng khẽ nhếch lên nhưng quả thật không biết nên nói cái gì, cuối cùng cũng chỉ đành thở dài rồi xoay người đi ra ngoài.
Căn phòng một lần nữa trở về yên tĩnh, Lee Tae Yong nhắm mắt cố đè nén cơn đau nhức nhối đang phát ra từ sâu trong cõi lòng, sau đó mới đứng dậy đi đến tủ quần áo lấy đồ chuẩn bị tắm rửa, bất chợt tiếng điện thoại vang lên.
Lee Tae Yong nhìn thấy cuộc gọi của Ning Yi Zhuo liền không suy nghĩ nhiều mà kéo nút nghe qua bên phải.
"Giám đốc Lee, thật ngại quá… Muộn vậy rồi còn làm phiền anh."
Mấy ngày nay Ning Yi Zhuo không có tin tức gì Lee Tae Yong còn cho rằng vì công việc quá bận rộn, nhưng lúc này nghe được giọng nói của cô lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Ningning, em làm sao vậy?"
"Em…" Lần thứ hai Ning Yi Zhuo mở miệng nói chuyện cô không nhịn được mà bật khóc nức nở, "Em có việc muốn xin anh giúp đỡ."
Lee Tae Yong cau mày trầm giọng: "Em đừng vội, có gì từ từ nói."
Nghe Lee Tae Yong nói xong cô liền cố gắng khống chế cảm xúc của mình, đem toàn bộ sự tình kể hết ra cho Lee Tae Yong nghe.
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"Bây giờ em đang ở nhà." Ning Yi Zhuo không kìm được mà có chút nức nở.
"Được rồi, vậy em cứ đợi ở nhà đi."
Lee Tae Yong tắt điện thoại, vốn định liên hệ cho Choi Soo Bin nhưng ngẫm lại cậu ấy vừa mới được cho về nghỉ ngơi, y bèn gọi vào số của Choi Yeon Jun.
Choi Yeon Jun rất nhanh đã nghe điện thoại, Lee Tae Yong nói sơ qua tình huống, Choi Yeon Jun lập tức đáp lời: "Vâng Giám đốc cứ yên tâm, tôi sẽ lập tức đi xử lý."
Vừa gọi xong ở bên này Lee Tae Yong lại liên lạc ngay cho một người giám đốc ngân hàng mà y quen biết.
Cứ gọi hết cuộc này tới cuộc khác khiến cho một đêm dài nhanh chóng trôi qua. Tuy rằng Lee Tae Yong vô cùng mệt mỏi nhưng trong lòng cảm thấy có chút may mắn, ít nhất y có thể tạm thời đem những suy nghĩ hỗn loạn đè nén xuống, không cần phải nhớ tới đoạn ghi âm khiến cho lòng người nát tan kia nữa.
Sáng sớm hôm sau Lee Tae Yong thức dậy thu dọn hết tất cả đồ đạc trong phòng, sau đó xuống lầu đi tới phòng bệnh ICU.
Nghe hộ sĩ nói tình huống của Lee Dong Hyuck đã hoàn toàn ổn định, cuối cùng trong mắt Lee Tae Yong cũng có chút ý cười, nhưng y không ở lại lâu mà nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Trước tiên quay trở về khách sạn, giám đốc khách sạn nghe tin y trở lại còn cố ý đích thân tới chúc mừng y hồi phục, sau đó lại hỏi y rằng có muốn tiếp tục ở lại hay không.
Lee Tae Yong gật đầu nói:
─ Tất nhiên rồi.
Vị giám đốc cười:
─ Chế độ ăn uống của cậu có cần phải chú ý những gì không?
Đối với những người khách quý như Lee Tae Yong khách sạn sẽ có nhân viên chuyên biệt để phục vụ.
Lee Tae Yong trả lời:
─ Không cần đâu, cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi.
─ Vậy cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi không quấy rầy nữa.
Sau khi đám người đó rời đi, Lee Tae Yong lại ở trong phòng khách sạn thu dọn một hồi rồi mới tới công ty của nhà họ Jung.
Lúc y đến đã là gần ban trưa.
Lee Tae Yong đến văn phòng của Jung Jae Hyun, dọc đường đi những người nhìn thấy y đều cúi đầu chào hỏi, nhưng trên mặt mọi người đều không che giấu được sự kinh ngạc. Những người này đều cho rằng y sẽ không bao giờ xuất hiện ở đây nữa.
Đến bên ngoài văn phòng, thư kí nhìn thấy Lee Tae Yong thì ngay lập tức đứng lên, trên mặt tươi cười lễ độ chào hỏi:
─ Giám đốc Lee, xin chào anh.
Lee Tae Yong gật đầu nói:
─ Phiền cô hỏi Tổng Giám đốc Jung xem bây giờ có tiện gặp tôi hay không?
Thư kí nghi hoặc mà nhìn về phía Lee Tae Yong như là chưa hiểu rõ ý tứ của y cho lắm.
Lee Tae Yong cũng nhìn lại cô ta, y vẫn đứng im tại chỗ mà không nhúc nhích.
Thư kí có chút hốt hoảng lập tức cầm lấy điện thoại:
─ À, dạ, được, em sẽ đi hỏi ngay.
Không trách được hành động của cô ấy có chút thất thố như vậy, ở JKing Holdings văn phòng của Jung Jae Hyun cũng giống như văn phòng của Lee Tae Yong, Lee Tae Yong vẫn luôn tùy tiện ra vào nơi đó, chưa bao giờ gọi điện báo trước hoặc là cần sự đồng ý của Jung Jae Hyun. Cho dù bên trong có người quan trọng thế nào, cho dù là chuyện lớn đến mấy Lee Tae Yong cũng không cần phải kiêng dè.
Tất nhiên loại đặc quyền này đều là do Tổng Giám đốc Jung ngầm cho phép.
Thư kí ngắt điện thoại xong nói với Lee Tae Yong:
─ Giám đốc Lee, xin mời.
─ Cảm ơn cô.
Lee Tae Yong nói tiếng cảm ơn trước rồi mới di chuyển vào phía trong, đến trước cửa còn ngừng lại gõ nhẹ mấy cái, sau khi nghe được âm thanh của Jung Jae Hyun thì mới đẩy cửa ra mà đi vào.
Khi ngẩng đầu lên nhìn thấy Jung Jae Hyun, thân thể của Lee Tae Yong có chút run rẩy nhè nhẹ. Y bèn dùng sức siết chặt tay, đau đớn từ lòng bàn tay truyền đến khiến y mới có thể lấy lại được sự bình tĩnh.
Trợ lý Kim cũng đang ở trong văn phòng, anh đứng bên cạnh Jung Jae Hyun trên tay còn cầm theo xấp tài liệu. Nhìn thấy Lee Tae Yong đến liền kinh ngạc hỏi:
─ Giám đốc Lee, anh xuất viện rồi sao?
Lee Tae Yong chỉ ậm ừ một tiếng, chậm rãi đi đến bàn làm việc đối diện với Jung Jae Hyun.
─ Tổng Giám đốc Jung.
Lee Tae Yong mở miệng gọi một tiếng đầy đủ kính ngữ khiến Jung Jae Hyun ngây ngẩn cả người. Mà biểu hiện của Kim Do Young còn khoa trương hơn nữa, bởi vì biểu tình trên mặt anh hệt như là đang há mồm trợn mắt.
─ Hôm nay tôi tới đây là muốn cùng cậu thương lượng một chuyện. Tôi hy vọng việc hợp tác với Yu Ji Min cậu có thể giao cho tôi xử lý, tất nhiên sau khi xác định nội dung cụ thể thì sẽ đưa cho cậu xem qua.
Lúc ấy vì để bảo vệ Lee Dong Hyuck mà Jung Jae Hyun đã lựa chọn hợp tác với Yu Ji Min. Nếu không phải phía bên Yu Jun Su còn kiêng kị chuyện này, trước khi tin tức của Yu Ji Min đưa đến thì có khả năng Lee Dong Hyuck đã chết từ lâu. Lee Tae Yong chỉ cầu xin Jung Jae Hyun giúp y cứu Lee Dong Hyuck, nếu cứu được về rồi thì những chuyện phiền toái sau đó đương nhiên là y phải tự mình tới xử lý.
Jung Jae Hyun không nói chuyện, chỉ yên lặng mà nhìn người trước mắt.
Lee Tae Yong quả thật gầy đi rất nhiều. Khi còn ở bệnh viện lúc khoác lên bộ đồ bệnh nhân nhìn đã rất mảnh mai, tóc mái trên trán lòa xòa, càng làm cho anh ta có chút yếu đuối hơn nữa.
Nhưng mà Lee Tae Yong của hiện tại Âu phục trên người không có chút nếp gấp, mái tóc được chỉnh trang lại ngay ngắn làm lộ ra ngũ quan sắc bén, cả người như toát ra một cỗ hàn băng lạnh lẽo. Đây mới là một đóa hoa có gai mà Jung Jae Hyun hết sức quen thuộc, cũng là một Lee Tae Yong hoàn toàn xa lạ.
Lee Tae Yong của trước kia trước khi đi vào văn phòng của hắn sẽ không bao giờ báo trước cho thư kí, càng không gọi hắn một câu Tổng Giám đốc Jung.
Khác với sự thờ ơ và lạnh nhạt mà Lee Tae Yong luôn cố tình làm ra mỗi khi hai người giận dỗi, người ở trước mặt hiện tại khiến Jung Jae Hyun không thể tìm được một chút tình cảm dao động nào từ y. Giống như bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới, chưa từng có bất kì mối quan hệ gì.
─ Vết thương trên mặt của anh...
Cuối cùng Jung Jae Hyun cũng mở miệng:
─ Sao lại xuất hiện?
─ Ngày hôm qua không cẩn thận ngã làm nên vết thương nhỏ mà thôi, qua vài ngày là ổn rồi.
Một Lee Tae Yong bình tĩnh điềm đạm làm Jung Jae Hyun có chút thất thần.
Nếu là Lee Tae Yong của trước đây thì y sẽ lạnh mặt mà đốp chát lại, "Liên quan gì tới cậu."
Khi nhận ra mình đang suy nghĩ cái gì, Jung Jae Hyun còn hơi hoài nghi có phải bản thân hắn có vấn đề rồi hay không.
Đây chẳng phải là những gì hắn luôn chờ mong hy vọng đó sao? Hắn vẫn luôn căm ghét một Lee Tae Yong quá mức sắc bén, cứng rắn đến nỗi luôn tự cho mình là đúng, nhưng mà bây giờ ở trước mặt hắn người này có khác gì với Kim Do Young hay bất cứ kẻ nào đâu, hắn vì cái gì mà cảm thấy không hài lòng?
Lee Tae Yong thấy Jung Jae Hyun đã lâu rồi mà không lên tiếng, còn cho rằng hắn đang lo lắng y sẽ tiếp tục dây dưa muốn ở lại công ty, vì thế liền mở miệng nói:
─ Tổng Giám đốc yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào những chuyện khác ở công ty. Nếu cậu còn gì băn khoăn thì có thể cho người đi theo tôi.
Tay Jung Jae Hyun đang cầm cây bút chuẩn bị kí tên, lúc này nghe Lee Tae Yong nói xong bàn tay hắn trong phút chốc trở nên run run, ngòi bút lỡ chọc thủng một lỗ lên trên mặt giấy.
Jung Jae Hyun chậm rãi buông cây bút xuống, nói:
─ Không cần, tôi không lo lắng việc này.
Nếu Lee Tae Yong có thể xử lý việc của nhà họ Yu đương nhiên là chuyện tốt. Khoảng thời gian này Lee Tae Yong không ở đây có những việc giao cho người khác không phải là không làm được, thế nhưng theo bản năng vẫn đem ra so sánh với người ấy, càng so sánh càng phát hiện ra nhiều điểm bất mãn cùng sai sót, cuối cùng hắn tự mình ôm hết công việc. Hơn nữa từ lúc đầu hắn đã muốn cho Lee Tae Yong xuất viện, sau đó nghỉ ngơi một thời gian rồi mới để y quay trở lại công ty.
─ Nếu đã quyết như vậy rồi thì tôi đi làm việc của mình trước đây.
Lee Tae Yong xoay người muốn ra ngoài, chỉ mới đi được một đoạn lúc bấy giờ Kim Do Young mới hoàn hồn lại mà gọi tên y.
Lee Tae Yong quay đầu, Kim Do Young nói:
─ Chuyện là… là…
Nhìn vào Lee Tae Yong đột nhiên Kim Do Young có chút khẩn trương:
─ Em đã tìm cho anh một trợ lí chăm sóc hàng ngày… à không đúng, không phải em… mà l-
Lee Tae Yong cắt ngang lời của Kim Do Young, gật đầu cười nói:
─ Không cần đâu, cảm ơn em.
Nói rồi nhanh chóng rời đi.
Kim Do Young thu hồi tầm mắt, không hiểu gì cả nhìn về phía Jung Jae Hyun:
─ Sao anh ấy lại…
Anh là muốn hỏi sao Lee Tae Yong lại trở nên như thế này, sau khi nhìn rõ sắc mặt của Jung Jae Hyun thì đành ngậm chặt miệng, lời nào cũng không dám thốt ra nữa.
Lúc Lee Tae Yong trở về còn có chút lo lắng không biết nơi này có phải đã sớm thay đổi nhân sự hay không, sau khi nhìn thấy Ning Yi Zhuo còn có những vật dụng trên bàn làm việc của mình thì tâm tình mới được thả lỏng.
Ning Yi Zhuo nhìn thấy y, cô lập tức đi tới trước mặt.
─ Giám đốc Lee, xin chào.
Lee Tae Yong hỏi:
─ Bố mẹ em có khỏe không?
Ning Yi Zhuo cúi đầu nhẹ giọng nói:
─ Hai ông bà chỉ bị hoảng sợ một chút nhưng mà vẫn khỏe, không sao cả.
Quãng thời gian này Ning Yi Zhuo không đến thăm Lee Tae Yong thậm chí một cuộc điện thoại cũng không có là bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, cô buộc phải xin nghỉ phép.
Anh trai Ning Yi Zhuo là một tên nghiện cờ bạc, những năm qua anh ta ở bên ngoài cá cược còn Ning Yi Zhuo thì bán mạng kiếm tiền trả nợ. Người bên ngoài đều ngưỡng mộ Thư ký Ning xinh đẹp lương lại còn cao ngất, mấy ai biết được cô đã sớm mệt mỏi đến tột cùng, thậm chí chuyện yêu đương cũng không dám nghĩ tới. Lần này anh trai gây ra một số nợ khổng lồ làm một mình cô phải xoay sở, trong lúc nhất thời không lấy đâu ra được số tiền nhiều như thế nên cha mẹ cô bị bắt đi. Bọn chúng không nói khi nào phải trả tiền khi nào mới thả người, thậm chí tiền lãi cũng không cần, chỉ nói cô đem thân xác của mình tới để trao đổi.
Ning Yi Zhuo thực sự đã bị bức tới đường cùng, cho nên hôm qua mới gọi điện thoại cho Lee Tae Yong.
Sau đó Lee Tae Yong bảo cô cứ đến ngân hàng rút tiền, còn cho người đi theo cô. Sau khi trả tiền để cứu hai ông bà xong, những kẻ đã dùng lời lẽ xúc phạm đến Ning Yi Zhuo cũng bị bọn Choi Yeon Jun đánh cho một trận.
─ Không sao là tốt rồi.
Lee Tae Yong gật đầu, toan muốn đi vào trong thì bất chợt Ning Yi Zhuo đưa tay nắm lấy tay y.
Lee Tae Yong sửng sốt hỏi:
─ Làm sao vậy?
Tay Ning Yi Zhuo run run, giọng nói cũng run run theo:
─ Tiền… em… em…
─ Tiền em không cần phải trả vội cũng được mà.
Ning Yi Zhuo vừa nghe những lời này lập tức ngẩng đầu lên, Lee Tae Yong lúc này mới phát hiện trên mặt cô nàng toàn là nước mắt, lớp trang điểm cũng sớm bị nhòe đi.
Lee Tae Yong có chút bất đắc dĩ nói:
─ Làm sao mà phải khóc, chuyện cũng có gì to tát đâu.
Đối với Lee Tae Yong mà nói chuyện này quả thật không có gì lớn lao, nhưng mà đối với Ning Yi Zhuo thì Lee Tae Yong đã cứu mạng cả ba người nhà cô.
Ning Yi Zhuo nhìn khuôn mặt dịu dàng của Lee Tae Yong, cuối cùng cũng không khống chế được tình cảm của mình mà nức nở:
─ Giám đốc Lee... Nếu như anh, nếu như anh thích phụ nữ, em tình nguyện lấy thân mình để báo đáp...
Lee Tae Yong nghe xong dở khóc dở cười hỏi:
─ Ai nói anh muốn em lấy thân báo đáp chứ?
Ning Yi Zhuo nghẹn ngào nói:
─ Giám đốc Lee... Em có thể ôm anh một chút được không?
Lee Tae Yong mỉm cười, kéo tay Ning Yi Zhuo lại rồi ôm cô vào lòng.
Ning Yi Zhuo dùng sức nắm lấy quần áo của Lee Tae Yong, đầu dựa vào ngực y, cô òa khóc như một đứa trẻ.
Lee Tae Yong vỗ nhẹ lên lưng Ning Yi Zhuo nhằm an ủi, tầm mắt vừa di chuyển lập tức nhìn thấy Jung Jae Hyun đang đứng trước cửa phòng làm việc của mình. 』
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top