chương 3.

Fic : Tình Chị Duyên Em.

Tg : Dạ Điệp

~ ~ ~ ~ ~ ~ ~

Chap 3 : Nếm trải.

Sáng sớm, Vương Nguyên nhàm chán ngồi ngoài vườn hoa, cậu chậm rãi nhớ lại tất cả mọi chuyện trong nhật ký của chị hai cậu, nỗi uất hận lại tràn về trong lòng, Vương Nguyên siết ngọn cỏ trong tay, rồi sẽ có ngày cậu bắt Vương Tuấn Khải nếm trải tất cả những gì chị cậu đã phải chịu đựng.

--------

"Vương Tuyết? Cô dạo này đang bận cái gì vậy?" - Vương Tuấn Khải bỏ áo khoác xuống ghế sofa, nhìn cô gái nhỏ cả tuần nay gặp mặt ko quá ba lần.

Vương Nguyên tháo hearphone ra, để latop sang một bên, cậu ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải, chậm rãi nói.

"tôi chẳng qua là đi tìm việc."

"tìm việc?" - Vương Tuấn Khải ngạc nhiên, cô gái này cuối cùng muốn làm gì chứ?

"đúng vậy, chẳng phải sau một năm chúng ta sẽ ly hôn sao? Nếu đã như vậy thì tôi cũng nên chuẩn bị cho mình phải ko?" - Vương Nguyên cười nhạt trả lời, chẳng qua là cậu muốn thực hiện ước mơ còn dang dở của chị cậu, trở thành một diễn viên nỗi tiếng ai cũng biết đến.

"...." - Vương Tuấn Khải im lặng, trong lòng dâng lên một sự tức giận ko tên, anh cảm thấy khó hiểu, rõ ràng hợp đồng hôn nhân này là anh đặt ra, anh muốn lấy lý do ly hôn làm rào cản giữa hai người, nhưng hôm nay nghe cô nói chuyện ly hôn một cách nhẹ nhàng như vậy anh lại cảm thấy khó chịu. Anh xoa trán, Vương Tuấn Khải, mày bệnh rồi....

~ ~ ~ ~ ~ ~
Thời gian thấm thoát trôi qua rất nhanh, Vương Nguyên sau khi thử vai trong một công ty điện ảnh, nhận vai diễn nho nhỏ, mọi chuyện xem ra rất ok.

"Vương Tuyết! Chú ý ánh mắt!" - một tiếng nhắc nhở từ phía đạo diễn làm Vương Nguyên hoàn hồn, nhớ ra mình đang quay, cậu định thần lại, vai diễn của cậu là đứa con gái thất lạc của một gia đình hoàng tộc, vào cung làm cung nữ, được hoàng đế sủng ái, thế nên kéo đến những rắc rối, đau khổ khi bị phi tần khác bắt nạt.

"Ly Ly.....cô diễn cẩn thận một chút, đừng ra tay mạnh quá!"

Đến đoạn diễn viên Ly Ly - diễn Hoa Phi, tát Phượng Linh - Vương Nguyên diễn. Đạo diễn nhắc nhở, bởi ông biết người phụ nữ này rất kiêu ngạo, ỷ mình có người chống lưng nên ko xem ai ra gì.

"tôi biết." - Ly Ly khẽ cười, ánh mắt nhanh chóng xẹt qua một tia nham hiểm.

"được! Action!" - đạo diễn hô lên.

"Phượng Linh! Ngươi chỉ là một kẻ hèn mà cũng đòi trèo cao sao?" - Hoa Phi cao ngạo đưa ngón tay được tô đỏ của mình chỉ vào Phượng Linh đang quỳ dưới đất.

"nô tỳ....ko dám..." - tiếng nói khe khẽ vang lên, cộng với khuôn mặt nhợt nhạt và phong thái nhu nhược tạo cho người ta cảm giác muốn yêu thương che chở.

"còn nói ko dám!"

Theo sau câu quát kia là một cái tát vào mặt của Phượng Linh, Phượng Linh ko dám phản kháng chỉ biết mím môi cúi đầu nuốt nước mắt vào lòng.

"cắt!" - đạo diễn lên tiếng, gật đầu hài lòng. "diễn tốt lắm, Vương Tuyết, cô diễn rất khá."

Vương Nguyên khẽ cười.

"cảm ơn."

"ôi trời! Vương Tuyết, mặt của cô?" - thợ trang điểm ngạc nhiên hét lên, trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại như em bé hằn năm dấu ngón tay, còn có chút vết xướt do móng tay để lại.

Ly Ly giả vờ che miệng.

"tôi ko cố ý! Vương Tuyết xin lỗi nhé!" - miệng thì nói xin lỗi nhưng giọng điệu lại kiêu ngạo, trong lòng cô ta cũng cực kì vui vẻ, Vương Tuyết là ai cơ chứ? Mới vào chưa được bao lâu mà đã chiếm hết tình cảm của mọi người, hừ! Vương Tuyết, cô muốn đấu với nữ hoàng màn ảnh như tôi sao? Hôm nay chỉ là cảnh cáo nhỏ với cô thôi đó.

"tôi ko sao." - Vương Nguyên mỉm cười, tự sát trùng vết thương trên mặt mình, đừng tưởng bà già kia nghĩ gì mà cậu ko biết, lúc nãy rõ ràng là tát cậu đau như thế, đạo diễn đã nhắc nhở nhưng cô ta vẫn ko coi ra gì, ánh mắt nâu có hồn của Vương Nguyên lướt qua Ly Ly một cái khiến cô ta thoáng rùng mình, ko tự giác lui về sau một bước.

Vương Nguyên thu mắt về, môi hồng khẽ vẽ một đường cong xinh đẹp. Ly Ly cứ chờ đó, sẽ có ngày tôi làm cô hối hận. Cô đừng trách tôi, bởi vì tôi là Vương Nguyên!

21h. Tan ca, Vương Nguyên bước ra khỏi hãng phim, ngước lên nhìn bầu trời đen u tịch, còn có tuyết rơi, Vương Nguyên thở dài....thời tiết này chắc chắn là ko có taxi rồi, cậu phải đi về thôi. Nghĩ vậy, đang tính xoay người thì điện thoại bắt ngờ đổ chuông.

"alo?"

Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nam tính.

"em đang ở đâu?"

Vương Nguyên nhăn mặt.

"Vương Tuấn Khải?"

"tôi hỏi em đang ở đâu?" - giọng nói của Vương Tuấn Khải lại lạnh thêm mấy phần.

"trước....trước hãng phim..." - Vương Nguyên lắp bắp trả lời.

"được rồi, đợi tôi qua đón em."

Vương Nguyên trợn tròn mắt, người này định làm cái gì vậy hả? Nhìn tuyết vẫn đang rơi, trong đầu Vương Nguyên thoáng qua hình ảnh nào đó, cậu vô thức nói vào điện thoại.

"tôi chỉ cho anh ba phút."

Cúp điện thoại, Vương Nguyên dựa vào một thân cây, hai tay ôm lấy thân mình, từng dòng chữ trong nhật ký của chị hai cậu dường như hiện ra trước mắt.

Hôm đó cũng là một ngày tuyết rơi, chị cậu gọi điện cho Vương Tuấn Khải đến đón mình, anh ta bảo hãy chờ anh ta, thế là chị hai cậu ngây ngốc đứng dưới trời tuyết lạnh lẽo đợi anh ta suốt ba tiếng đồng hồ, cuối cùng nhận được ko phải là Vương Tuấn Khải đến đón mình, mà là một cuộc gọi và câu nói hững hờ của anh ta.

"tôi bận rồi, em tự đón taxi về đi."

Vương Tuyết bậc khóc, cô khó khăn lê từng bước về nhà trong tuyết rơi dày đặc....

Vương Nguyên nhớ lại, nước mắt cứ thế rơi xuống.....chị cậu đợi anh ta ba tiếng, cậu cho anh ta ba phút....đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay, qua ba phút rồi, Vương Nguyên nhếch môi, ko chút lưu luyến xoay người đi về phía ngược lại.

Vương Tuấn Khải dừng xe trước hãng phim, anh nhìn qua lại ko thấy cô gái kia đâu, như nhớ ra chuyện gì đó, anh nhìn vào di động, qua ba phút rồi, có phải cô gái đó ko đợi anh nữa ko?

"đáng ghét!" - Vương Tuấn Khải đánh mạnh vào vôlăng một cái, tầm mắt bị hấp dẫn bởi một bóng dáng mảnh mai đang đi phía trước, cả thân hình hình như lạnh đến run rẩy. Vương Tuấn Khải đen mặt, nhấn mạnh chân ga, lái xe đến chặn ngang người nào đó.

Vừa thấy chiếc lamborghini màu xám bạc, Vương Nguyên thừa biết là ai, cậu cũng ko có phản ứng gì chỉ là lách người qua hướng khác đi tiếp.

Cửa xe bị mở mạnh ra, Vương Tuấn Khải mặt mài xám xịt bước qua nắm lấy cánh tay của Vương Tuyết, người con gái này cũng thật là tuyệt tình, nói đợi ba phút thì là ba phút, anh trễ một chút cô đã ko ngần ngại rời đi, rõ ràng lúc trước cô ko như vậy.

"Vương Tuyết!"

Vương Nguyên ngừng bước chân, khẽ liếc mắt nhìn bàn tay thon dài đang nắm lấy cánh tay mình, cậu cười nhạt.

"có chuyện gì?"

Nụ cười của Vương Tuyết khiến Vương Tuấn Khải thấy chói mắt vô cùng, anh cảm thấy cô bây giờ ko phải là Vương Tuyết nhu nhược yếu đuối của ngày xưa, cô đã trở thành một cô gái biết tự lập, đồng thời cô đã ko còn xem anh là cả bầu trời của cô nữa rồi....phát hiện này khiến Vương Tuấn Khải cảm thấy vô cùng khó chịu.

"tôi đã bảo em đợi tôi mà?"

"tôi đã đợi ba phút." - Vương Nguyên nhún vai, ko phải cậu ko đợi mà là anh đến trể thôi.

"chỉ mới trể vài phút, lúc trước chẳng phải em..."

"chẳng phải tôi đã đợi anh ba tiếng đồng hồ, nhưng anh ko hề đến." - Vương Nguyên ngắt lời anh, cậu cảm thấy Vương Tuấn Khải cực kỳ buồn cười, anh ta nghĩ mình là ai chứ? anh ta nghĩ ai cũng ngu ngốc mà chờ đợi anh ta sao?

"tôi..." - Vương Tuấn Khải cứng họng, ngày hôm đó anh thật sự có cuộc họp đột xuất, đến khi họp xong anh mới nhớ đến cô, anh cứ nghĩ là cô ko đợi được anh thì đã về rồi, ko ngờ cô lại đứng dưới trời tuyết rơi chờ anh ba tiếng đồng hồ.

"anh làm sao?"

Vương Tuấn Khải đau đầu, anh thở hắt ra.

"Về với tôi."

Vương Nguyên chậm rãi rút tay ra, kéo dài khoảng cách với Vương Tuấn Khải, trong đêm tối nụ cười rạng rỡ của cậu khiến anh nhìn đến thất thần.

"tôi muốn đi bộ về nhà." - cậu muốn cảm nhận nỗi đau của chị hai cậu khi một mình cô đơn với đi dưới trời phủ đầy tuyết.

Vương Tuấn Khải quan sát Vương Tuyết, hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy màu hồng nhạt ngang gối, phía trên cũng chỉ khoát một chiếc áo khoác mỏng, cái lạnh khiến đôi môi cô dần tái nhợt, vậy mà cô gái này còn cố chấp ko muốn về với anh! Ko hiểu sao trong lòng bắt đầu dâng lên một cơn giận, Vương Tuấn Khải mặt hầm hầm, tay dùng sức kéo một cái, cô gái ương bướng kia lập tức ngã vào vòng tay anh, khoảnh khắc đó tim của Vương Tuấn Khải thoáng đập nhanh một nhịp.

Vương Nguyên sau mấy giây ngỡ ngàng đã nhanh chóng đưa tay đẩy Vương Tuấn Khải ra, bàn tay lạnh lẽo chạm vào lòng ngực ấm nóng khiến cả hai người đều giật mình.

Vương Tuấn Khải lấy lại tinh thần trước, một tay chế trụ cô gái nhỏ đang giãy giụa vào lòng mình, tay còn lại mở cửa xe đẩy cô vào. Thế nhưng cô gái nhỏ rất cứng đầu, cô như một con nhím nhỏ xù gai nhọn, dùng cả tay chân phản kháng anh.

"Vương Tuấn Khải!!! Tên đáng ghét này! Mau buông tôi ra!!"

"nếu em ko ương bướng tôi sẽ thả em ra."

"ai cần anh quan tâm!!" - Vương Nguyên cố chấp hắt tay Vương Tuấn Khải ra, cậu cảm thấy người này hôm nay rất lạ, khi ko quản chuyện của cậu làm gì??

"tôi ko quan tâm thì em thì em muốn ai quan tâm?" - Vương Tuấn Khải tức giận quát lên làm Vương Nguyên giật bấn mình, mở đôi mắt tròn xoe ra nhìn anh
Vương Tuấn Khải sau khi quát xong cũng giật mình, bàn tay đấm mạnh vào kính xe, sau anh có thể mất khống chế như vậy chứ?

Vương Nguyên sợ hãi lui vào một góc, giương đôi mắt to ngập nước ủy khuất nhìn Vương Tuấn Khải, dường như đang tố cáo sự thô bạo của anh.

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Tuyết, anh hơi hối hận vì lớn tiếng với cô, nhưng thật sự anh ko thể tự chủ được, ko hiểu sao anh cảm thấy cực kỳ tức giận khi cô tỏ ra chán ghét hoặc ko thích tiếp xúc với anh, bây giờ anh bỗng dưng có suy nghĩ muốn tìm lại cô của trước kia, một Vương Tuyết nhu thuận chuyện gì cũng nghe theo anh, chứ ko phải Vương Tuyết của bây giờ, ánh mắt nhìn anh đầy xa lạ.

Hai người im lặng, trên suốt đoạn đường ko ai nói gì nữa, về đến nhà, Vương Nguyên tháo dây an toàn mở cửa xe bước vào nhà, cậu ko muốn ở bên cạnh Vương Tuấn Khải giây phút nào nữa. Vương Tuấn Khải nhìn bóng lưng nhỏ nhắn rời đi, khuôn mặt sầm xuống, anh rồi vào xe, nhấn mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như gió. Anh muốn đi tìm nơi nào đó giải tỏa áp lực.

••••••••

Nữa đêm, Vương Nguyên bị những tiếng ồn ào dưới phòng khách đánh thức, cậu buồn bực kéo tóc bước ra muốn xem là có chuyện gì.

Trong phòng khách lúc này là một đám con gái ăn mặc lả lơi, đang uống rượu vui đùa, còn trên sofa là Vương Tuấn Khải đang nửa nằm nửa ngồi nhắm nháp ly wishky đã vơi một nữa.

"oa ~~ Vương Tổng, nhà anh thật lớn a ~ " - một cô gái váy đỏ nũng nịu.

"Tuấn Khải, rất lâu rồi mới thấy đến tìm người ta a ~ " - cô gái khác tiếp lời, bước đến ngồi xuống dựa cả người vào Vương Tuấn Khải.

Nghe thế mấy cô gái còn lại cũng đồng loạt nhao nhao lên.

"đúng a ~~ "

Rầm ---- cánh cửa phòng bị đập mạnh ra, Vương Nguyên mặc chiếc váy ngủ bằng tơ lụa ngang gối, cả thân hình lung linh hấp dẫn vừa ẩn vừa hiện làm người ta phải mơ màng. Nhưng khác với vẻ ngoài mềm yếu, lời lẽ của Vương Nguyên lại sắc bén và chọc điên người khác.

"Vương Tuấn Khải! Đây là nhà! Ko phải khách sạn! Anh dẫn tiếp viên về làm gì vậy hả?"

Mấy cô gái kia xanh mặt, Vương Tuấn Khải chỉ nhướng mài nhìn Vương Tuyết, anh muốn xem cô gái nhỏ sẽ làm gì khiến anh ngạc nhiên tiếp theo.

"cô....cô vừa nói gì?" - cô gái mặc váy đỏ nghiếng răng hỏi.

"tôi nói tiếng người, cô là động vật sao mà ko hiểu?" - Vương Nguyên khoanh tay dựa vào cánh cửa, nhếch môi cười cười với cô gái kia.

"cô dám!!"

"cô là gì mà tôi ko dám?"

"Tuấn Khải, đây có phải cô vợ ngu ngốc của anh ko?" - cô gái ngồi cạnh Vương Tuấn Khải uốn éo hỏi.

Vương Tuấn Khải ko trả lời, chỉ là đưa ly rượu lên uống thêm một ngụm nữa.

Nghe cô ta hỏi vậy Vương Nguyên biết chắc đây là người lúc trước đã bắt nạt chị hai cậu, như vậy thì quá tốt rồi ~ ko cần cậu phải tốn công đi tìm, cô ta lại tự vác xác đến.

"ngu ngốc? Phải ko?" - Vương Nguyên cười nhạt hỏi lại.

"ko thì là gì?" - cô gái kia kênh kiệu.

"chắc vậy, ngu ngốc nhưng tôi vẫn biết tìm người có địa vị mà gả, còn THÔNG MINH như cô nên mới phải làm tiếp viên a ~ " - Vương Nguyên mỉm cười, sau đó giả vờ che miệng, một bộ dáng như mới phát hiện ra chuyện gì thú vị lắm "ko phải cô ko muốn tìm, mà là căn bản ko ai chịu lấy tiếp viên như cô a ~ "

Cô gái kia giận đến tím mặt, còn Vương Tuấn Khải thì bậc cười, cái dáng vẻ làm người xấu của Vương Tuyết sau lại có thể đáng yêu như thế?

Nghe Vương Tuấn Khải cười mấy cô gái ở đó đều ngơ ngẩn, chưa kịp hỏi gì anh đã lên tiếng.

"mấy cô về hết đi, hôm nay như vậy là được rồi."

"nhưng mà...." - cô nàng váy đỏ còn muốn nói gì đó nhưng đã bị khuôn mặt lạnh lùng của Vương Tuấn Khải dọa cho run người.

Khi nhìn thấy đám người kia lục đục rủ nhau về, lúc này Vương Nguyên chỉ nhàn nhạt liếc Vương Tuấn Khải một cái, sau đó xoay người đóng cửa về phòng. Nhưng chỉ ít phút sau cửa phòng bị người nào đó gõ vài tiếng, Vương Nguyên thở hắt ra, cậu cáu kỉnh ra mở cửa.

"cái gì nữa thế? Vương Tuấn Khải! Anh..." - tiếng của Vương Nguyên nghẹn lại nơi cổ họng, khi trước mắt cậu là khuôn mặt đẹp trai say rượu của Vương Tuấn Khải, cùng hơi thở nam tính chỉ thuộc về mình anh, Vương Nguyên ngơ ngác, người này xuất hiện ở đây làm gì vậy?

-------

End chương 3 ~

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top