Chương 41: Cưỡng Hôn
Buổi sáng hôm sau, Ôn Tửu đi thang máy xuống gara ngầm, đang muốn khởi động xe đi làm. Đột nhiên một chiếc xe màu đen bên cạnh mở cửa ra.
Ôn Tửu quay đầu nhìn thoáng qua, hoá ra là Yến Luật. Một thân âu phục màu xám nhạt, làm nổi bật khí khái hào hùng tuấn mỹ, phong thái lỗi lạc của anh, giống như minh tinh đi ra từ màn ảnh. Mắt Ôn Tửu quả thực bị hoa mắt.
Loại cảm giác thỉnh thoảng khiến người khác kinh diễm này thật đúng là không tồi. Ôn Tửu cười cười: "Thật trùng hợp."
Đương nhiên trùng hợp, từ 7h30 anh đã xuống tầng chờ, vẫn luôn đợi đến lúc cô xuất hiện, lúc này mới "trùng hợp" xuất hiện.
Yến Luật nói "ngại quá, cho tôi đi nhờ xe nhé, xe đột nhiên bị hỏng mà tôi lại có việc gấp phải đến công ty." trải qua đả kích tối hôm qua, hiển nhiên, chiêu học nấu cơm cùng cô đã dùng hết, cần thay chiêu mới.
Ôn Tửu vốn định bảo anh tự đi bắt xe hoặc là ngồi xe buýt đi, nhưng vừa nhìn thấy dáng dấp tuấn mỹ phong độ cùng với ánh mắt mong chờ của Yến tiên sinh này, một thoáng mềm lòng, mỉm cười gật đầu: "được, lên xe đi."
Yến Luật âm thầm thở ra, thực sợ cô sẽ nhẫn tâm bắt anh bắt xe taxi hoặc ngồi xe buýt.
Ngồi vào trong xe của Ôn Tửu, Yến Luật mới âm thầm cảm khái, độ khó theo đuổi Ôn Tửu vượt xa Kỷ Lan. Vì có thể tranh thủ thêm chút cơ hội ở bên cạnh cô mà phải hạ bớt chỉ số thông minh đi học nấu cơm, vứt bỏ biệt thự ở phòng nhỏ, hắt nước trước cửa nhà cô, nói dối xe bị hỏng... Thật sự là các chiêu số đều dùng, đáng hận chính là, vị này lại tuyệt không tiếp nhận tình cảm tốt đẹp đó.
Anh cũng không tin cô thông minh như vậy, lại không nhìn ra ý anh. Thế nhưng cô vẫn tỏ ra vững vàng như Thái Sơn, đây đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Lục Nhân các cách công ty của Ôn Tửu rất gần, chỉ cần 10 phút đã đến dưới sảnh công ty. Ôn Tửu đang muốn hỏi Yến Luật tiếp theo là ngồi xe buýt hay là bắt taxi.
Yến Luật nói: "Có thể cho tôi mượn xe của em không? Trước khi tan sở, tôi đưa xe tới. Hôm nay thứ hai, công ty có cuộc họp thường kỳ."
"Được rồi." Ôn Tửu tháo dây an toàn ra rồi xuống xe.
Yến Luật nói cảm ơn với giọng vô cùng chân thành, trong lòng lần nữa thở ra nhẹ nhõm, may mắn cô là người rộng rãi, nếu không chịu cho mượn, vậy kế hoạch buổi tối nay của anh phải ngâm nước nóng rồi. Lái xe của cô đi, sau khi xong việc có thể danh chính ngôn thuận mà tới đón cô lúc tan tầm.
Người khác đều dùng xe của mình để đi đón bạn gái, còn anh lại đi nhờ xe rồi dùng xe bạn gái đi đón bạn gái. Ai, thật sự là rất tổn thương lòng tự ái a.
Ngày thứ hai thường là ngày bận rộn nhất, nhưng vì Ôn Tửu, Yến Luật tan việc sớm hơn nữa tiếng, để tránh tắc đường, Ôn Tửu không chờ được anh, đi nhờ xe người khác đi mất.
Cũng may, tất cả đều thuận lợi mà đến dưới tầng công ty Ôn Tửu, Yến Luật gọi điện để cô xuống.
Ôn Tửu đi ra khỏi cửa công ty thì nhìn thấy Yến Luật đỗ xe trên vỉa hè ven đường, hơn nữa người không ngồi trong xe, mà ngọc thụ lâm phong đứng bên cạnh xe. Người đi ra từ toà nhà nhao nhao liếc mắt nhìn anh.
Ngoại hình của Yến Luật thật sự quá xuất sắc. Nếu trong tay anh ôm một bó hoa chờ Ôn Tửu, cảnh kia quả thực không biết sẽ giết bao nhiêu người.
Ôn Tửu sợ đồng nghiệp nhìn thấy, đi nhanh tới "Để tôi lái xe."
"Để tôi." Yến Luật không phân trần ngồi xuống ghế lái, vừa khởi động xe vừa nói "Kỷ Lan nói đông thành mới mở một quán ăn, thức ăn rất ngon, cùng đi nếm thử đi."
Ôn Tửu liếc anh một cái "Anh đi một mình đi, tôi về nhà trước." Lời từ chối dứt khoát thẳng thừng.
"Cứ coi như tôi cám ơn em cho tôi mượn xe một ngày, mời em một bữa cơm thôi." Yến Luật lái xe, trực tiếp chạy về hướng khu đang phát triển.
Sau nửa giờ xe dừng lại trước cửa một nhà hàng hạng sang, lúc này, hoàng hôn đã tắt, ánh đèn đường như sao đêm. Ôn Tửu xuống xe, phát hiện phong cách nhà hàng này có chút đặc biệt, nhìn từ bên ngoài, hơi giống pháo đài cổ châu Âu.
'Thú vị chứ." Yến Luật đứng bên cạnh cô, tay muốn đưa tới choàng qua vai cô, chần chừ một lát lại buông xuống.
Lễ tân ở cửa ra vào nhiệt tình hỏi "Xin hỏi hai vị đã đặt chỗ chưa ạ?"
Yến Luật báo số phòng, bồi bàn liền dẫn hai người họ đi vào, dọc theo bậc thang quanh co đi lên tầng, hai bên lan can của cầu thang để rất nhiều cây nấm nhỏ, các cây nấm này còn có thể từ từ đổi màu, tím nhạt rồi trắng rồi vàng, lần lượt từ thấp lên cao, có chút hương vị của thế giới cổ tích.
Ôn Tửu vốn đang có tâm trạng rất tốt, nhưng đúng lúc này đột nhiên trông thấy phía đối diện đi tới một đôi tình nhân, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo.
Thương Cảnh Thiên ôm một cô gái trẻ xinh đẹp, vừa cười nói vừa đi tới, đến khi nhìn thấy Yến Luật và Ôn Tửu, anh ta giật mình, nụ cười tắt ngấm.
Yến Luật bỗng nhiên nhìn thấy Thương Cảnh Thiên, cũng có chút xấu hổ, không nghĩ tới lại trùng hợp gặp anh, hơn nữa còn ở bên Ôn Tửu. Dù sao anh đã từng chính miệng nói với Thương Cảnh Thiên là anh không thích Ôn Tửu, nhưng bây giờ lại bị bắt gặp cùng cô đi ăn cơm ở đây.
"Thật trùng hợp" Thương Cảnh Thiên rất nhanh đã khôi phục thái độ bình thường, mỉm cười chào hỏi Yến Luật nhưng lại nhìn Ôn Tửu.
Ôn Tửu kiềm chế phẫn nộ trong lòng, mỉm cười gật đầu, nhưng lại lạnh lùng nhìn cánh tay của Thương Cảnh Thiên. Thương Cảnh Thiên lặng yên không một tiếng động thả tay khỏi lưng cô gái kia.
Yến Luật giải thích: "Hôm nay mượn xe Ôn Tửu một ngày, cho nên mới mời cô ấy đi ăn cơm."
Thương Cảnh Thiên hiểu ý cười cười: "Tôi ở gian phòng phía trước."
Tiến vào phòng đã đặt, tâm trạng của Ôn Tửu cũng chưa khôi phục lại. Những lúc Thương Cảnh Thiên đổi bạn gái, không biết có từng nghĩ tới Dịch Đường hay không.
Yến Luật để ý nhìn qua Ôn Tửu, cảm thấy hình như cô có tâm sự, sau khi đồ ăn được mang lên, cô không yên lòng, biểu hiện so với lúc mới tiến vào nhà hàng có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ là không thoải mái?
Ôn Tửu im lặng ăn hai miếng, đứng lên nói: "Tôi đi toilet một lát."
Yến Luật nhìn cô ra khỏi phòng, một lát sau, không thấy cô trở về, nên không khỏi cũng đứng lên đi ra ngoài. Trên hành lang ngoài phòng vệ sinh, anh đột nhiên dừng chân lại.
Ôn Tửu đang đứng trước bệ rửa tay, còn Thương Cảnh Thiên thì đứng sau lưng Ôn Tửu, có vẻ như đang đợi cô.
Yến Luật muốn tiến lên, rồi lại cố kiềm chế không đi qua, ngược lại thoáng lui hai bước, để tránh bị Ôn Tửu trông thấy.
Ôn Tửu quay người lại thì thấy Thương Cảnh Thiên đang dựa tường đứng phía sau, nhìn cô thâm sâu. Yến Luật không có bên cạnh, Ôn Tửu cũng lười lấy lệ, trực tiếp lướt qua bên cạnh anh ta, không có ý định để ý tới anh ta.
Thương Cảnh Thiên giơ tay ngăn cô lại: "Dịch Đường là em gái của cô phải không?"
Ôn Tửu dừng chân, nhìn gương mặt tuấn tú của Thương Cảnh Thiên, cười lạnh lùng nói: "Anh điều tra tôi phải không?"
"Không, chỉ vì tôi thấy cô và cô ấy nhìn rất giống nhau, tôi cứ nghĩ cô là cô ấy."
"Nó đã qua đời cách đây 7 năm rồi, chẳng lẽ anh đã quên rồi sao?" Nhắc tới chuyện Dịch Đường chết, cả người Ôn Tửu như khối ngọc lạnh lẽo, khí chất lạnh lùng thật khiến cho người khác kính sợ.
Thương Cảnh Thiên cúi đầu, nhíu chặt chân mày, sau một lúc lâu, anh mới ngước mắt "Tôi không nghĩ tới cô ấy sẽ chết."
Ôn Tửu cười lạnh "bảy năm rồi, anh còn dùng hòm thư của nó, tôi nghĩ anh rất chung tình, thì ra tôi đã đánh giá anh quá cao rồi. Những bạn gái kia của anh có biết năm đó vì hoàn cảnh gia đình của Dịch Đường mà anh lừa gạt tình cảm của nó hại nó ngã từ trên lầu xuống mà chết hay không?"
Nhắc tới chuyện cũ, sắc mặt Thương Cảnh Thiên rất khó coi.
"Mẹ cô là tổng giám đốc xí nghiệp Minh Đạt, gia cảnh giàu có, cho nên cô không phải vì tiền mà đi ứng tuyển làm bạn gái của Yến Luật. Có phải cô muốn lợi dụng Yến Luật để báo thù tôi không?"
Đây là vấn đề trước mắt anh quan tâm nhất, anh lo lắng Yến Luật và Ôn Tửu sẽ ở bên nhau, hôm mùng ba đó anh cố ý đi thành phố X chứng thực xem, nhưng hôm nay xem ra, có lẽ câu trả lời của Yến Luật không phải là thật lòng. Hợp đồng của hai người đã kết thúc từ lâu, theo cá tính của Yến Luật, nếu đơn thuần coi Ôn Tửu là bạn gái thuê, thì khi kết thúc thỏa thuận sẽ lập tức phủi tay, không hề liên hệ nữa. Thế mà anh lại dẫn cô vào chỗ này ăn cơm. Nơi đây rõ ràng chính là nhà hàng tình nhân.
Ôn Tửu nở nụ cười: "Thương Cảnh Thiên, anh thật đúng là tự đề cao bản thân mình. Anh căn bản không đáng để tôi bỏ ra công sức đi trả thù. Bản thân tôi xác thực rất căm hận anh, cũng rất ghét anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không giống như anh, vì đạt được mục đích mà dùng mọi thủ đoạn đi lợi dụng tình cảm của người khác."
Ôn Tửu nhìn anh thách thức: "Ôn Tửu tôi là người quang minh lỗi lạc, muốn báo thù, cũng sẽ trực tiếp ra tay với anh, không dính dáng đến người khác. Năm đó đánh anh một chầu, tôi vẫn cảm thấy chưa hả giận. Cho nên, khi nhìn thấy địa chỉ hòm thư của Dịch Đường kia, tôi cảm thấy đây là cô ấy ám chỉ tôi dạy bảo anh thêm lần nữa. Đáng tiếc nhầm lẫn, lại là Yến Luật."
"Trong bãi đỗ xe năm đó, người đánh lén tôi là cô?" Thương Cảnh Thiên giật mình nhìn cô, một đêm khuya bảy năm trước, anh đi ra từ trong quán bar, một người đội mũ lưỡi trai, trên mặt đeo khẩu trang, tự dưng lại hành hung anh một trận. Nhưng từ đó tới giờ anh đều chưa từng nghĩ tới đó sẽ là một phụ nữ.
Ôn Tửu nhíu mày "Đúng, là tôi."
Thương Cảnh Thiên khàn giọng hỏi "Cô ở bên cạnh Yến Luật, đến cùng là muốn thế nào?"
"Đây là chuyện của tôi, có liên quan gì tới anh sao?" Ôn Tửu khinh thường liếc mắt nhìn anh ta, đi lướt qua bên cạnh anh.
Yến Luật quay người tiến vào phòng, trong lòng có chút không vui. Tuy anh không nghe rõ được cô ấy cùng với Thương Cảnh Thiên nói cái gì, nhưng cô lại ở trong lối đi nhỏ nói chuyện với anh ta lâu như vậy. Hơn nữa sau khi cô trở về, rõ ràng càng thêm không tập trung, vẫn luôn có vẻ thất thần.
Trong đầu Yến Luật đột nhiên toát ra một ý nghĩ, chẳng lẽ Thương Cảnh Thiên muốn theo đuổi cô?
Nhớ lại lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy cô, Thương Cảnh Thiên đột nhiên mất bình tĩnh đi ra ngoài, rồi nói chuyện với cô ấy, hôm mùng ba đó, lại tự dưng chạy đến thành phố X chúc thọ ông cụ. Lập tức, lòng dạ Yến Luật không thể bình tĩnh được nữa.
Thương Cảnh Thiên không chỉ mạnh vì gạo bạo vì tiền trên thương trường, trong phương diện theo đuổi phụ nữ càng thuận buồm xuôi gió, tốc độ đổi bạn gái nhanh như thay quần áo, dường như ngắm trúng cô bé nào là dễ như trở bàn tay, không tốn chút sức nào.
Yến Luật tức thì thấy hối hận, hôm mùng ba khi mà Thương Cảnh Thiên hỏi anh có phải đã động lòng với Ôn Tửu không, anh nên thẳng thắn nói ra, mặc dù Thương Cảnh Thiên phong lưu, cũng sẽ không tính đến Ôn Tửu nữa. Vì vậy, anh lập tức lấy điện thoại di động ra, trực tiếp nhắn cho Thương Cảnh Thiên một tin nhắn.
"Đã quên nói với cậu một tiếng, Ôn Tửu đã là bạn gái của tôi."
Thương Cảnh Thiên nhận được tin nhắn này, lòng lập tức trùng xuống. Điều anh ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
Sau khi một mình nói rõ chủ quyền, trong lòng Yến Luật rốt cuộc mới yên ổn lại. Về phần Thương Cảnh Thiên có chê cười anh hay không, giờ phút này anh đã không rảnh để bận tâm.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng Ôn Tửu không tập trung như có điều suy nghĩ, trong lòng của anh lại bắt đầu bất an, không phải là cô rung động trước Thương Cảnh Thiên rồi đấy chứ? Vậy, chuyện này nghiêm trọng rồi.
Yến Luật cảm giác mình không thể cứ tiến tới từng bước rồi, phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Ăn cơm xong, Yến Luật lái xe trở lại Lục Nhân các. Bởi vì hai người đều có tâm sự nên trên đường không ai nói với ai lời nào. Yến Luật đang suy nghĩ nên làm thế nào để mở miệng thổ lộ, các loại cảnh tượng buồn nôn, thâm tình, trong lòng anh yên lặng diễn dịch một lát, kết quả tự bản thân cũng thấy rợn người mà nổi da gà, dứt khoát buông tha cho.
Lên đến nơi, Ôn Tửu cười chúc anh ngủ ngon, vừa mở cửa phòng chuẩn bị vào nhà. Đột nhiên, Yến Luật ở sau lưng nói: "Tôi có chút chuyện muốn nói với em."
"Chuyện gì thế?"
"Đi vào trong rồi nói."
Biểu cảm của Yến Luật nghiêm nghị hơn bình thường, giọng nói cũng trầm thấp hơn, Ôn Tửu còn tưởng anh có chuyện gì quan trọng, liền đẩy cửa cho anh tiến vào.
Sau khi bước vào phòng, Yến Luật trực tiếp ngồi xuống ghế sô pha, khuôn mặt lãnh ngạo, nghiêm túc đến không thể nghiêm túc hơn.
Ôn Tửu cởi áo khoác ngoài, mắc trên giá áo, quay đầu lại hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Yến Luật hít sâu một hơi, bình tĩnh nhìn cô: "Em có bạn trai chưa?"
"Chưa có."
"Tôi cũng chưa có."
Ôn Tửu phì cười "Yến tiên sinh. Đương nhiên là anh không có bạn trai rồi."
Yến Luật lập tức sửa chữa: "Tôi nói là, tôi cũng không có bạn gái."
Ôn Tửu nín cười gật gật đầu, đây còn phải nói sao, nếu có đã không cần ném tiền thuê bạn gái rồi.
"Em xem, em không có bạn trai, tôi cũng không có bạn gái." Yến Luật nhìn Ôn Tửu, trong mắt có ánh sáng khác thường, nóng bỏng mà dịu dàng. Những lời còn lại, anh nghĩ, với người vô cùng thông minh như Ôn Tửu nhất định cô sẽ hiểu.
Thế nhưng Ôn Tửu lại tỉnh bơ hỏi: 'Ừ? Sao nữa?"
Yến Luật có chút thất vọng, những tế bào não nhạy bén, cơ trí thông minh của cô đều đi nghỉ đông hết rồi sao? Cứ nhất định muốn anh nói ra sao?
"Tôi cảm thấy em có thể làm bạn gái của tôi." Cuối cùng cũng nói ra câu đã nhẫn nhịn vài ngày nay, những lời này đã sắp lên men luôn rồi, Yến Luật im lặng nhìn Ôn Tửu, đợi xem biểu hiện ngại ngùng hoặc vui sướng của cô.
Nhưng biểu cảm của Ôn Tửu lại không như anh tưởng tượng, cô như cười như không nhìn anh, sau đó thì không nhịn được bật cười ra tiếng!
Sắc mặt Yến Luật lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Lần đầu tiên trong đời thổ lộ với phụ nữ, lại có kết cục như thế này đây?
Ôn Tửu ngưng ý cười, thật áy náy nói: "Ngại quá, sợ rằng, tôi không có cách nào tiếp nhận."
Yến Luật nghiêm mặt hỏi "Tại sao?"
"Không thể bởi vì anh không có bạn gái, tôi không có bạn trai nên tôi phải đi làm bạn gái của anh nha."
Lời đã nói ra, làm sao có thể không công mà lui? Yến Luật từng bước ép sát "Vì sao không thể?"
Ôn Tửu liếc mắt nhìn anh, chậm rãi nói "Anh lại không thích tôi."
"Ai bảo?" Lời vừa ra khỏi miệng, mặt anh nóng lên, lần này chẳng khác nào anh thừa nhận rõ ràng là thích cô rồi.
Đáng tiếc Ôn Tửu không cảm kích, ngược lại cười nhạt một tiếng, không mặn không nhạt nói một câu: "Chính anh nói còn gì."
Yến Luật lập tức nghĩ tới lời nói của mình và Thương Cảnh Thiên, vội vàng nói "Lúc đó tôi nhất thời lanh mồm lanh miệng, không phải nói thật."
Ôn Tửu im lặng, lộ ra biểu lộ muốn tiễn khách.
Dưới tình thế cấp bách, Yến Luật không biết nên giải thích như thế nào để Ôn Tửu tin tưởng anh, mà bao năm qua những tế bào dỗ ngon dỗ ngọt đã bị Yến tiên sinh chèn ép đi vào trạng thái ngủ sâu, trong một chốc căn bản chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Không nói đúng không, vậy thì tiễn khách.
Ôn Tửu đứng dậy, áy náy cười cười: "Thực xin lỗi, tôi còn muốn dọn dẹp phòng, quét dọn vệ sinh, sẽ không giữ anh thêm nữa."
Lần tỏ tình đầu tiên trong đời Yến Luật bị từ chối gọn gàng lưu loát như thế, hơn nữa còn vô cùng bất ngờ.
Anh đứng vọt lên, hơi thở có chút dồn dập, nhìn chăm chú Ôn Tửu, thốt ra: "Tôi đã nhìn người em rồi, sẽ chịu trách nhiệm với em."
Ôn Tửu không nghĩ tới anh lại đi nhắc tới chuyện lúng túng này, lúc này mặt ửng đỏ lên. Nhưng cho dù bối rối, cô vẫn cậy mạnh, thoải mái nói: "Cảm ơn, không cần, dù sao tôi cũng đã nhìn ảnh khoả thân của anh, coi như huề nhau."
Yến Luật hơi cúi người, mang theo khí thế hung hãn, trầm giọng nói: "Vậy em hôn tôi rồi, chuyện này sao có thể huề được chứ?"
Không đợi Ôn Tửu kịp phản ứng, Yến Luật đã kéo cô vào lòng, mạnh mẽ hôn cô. Ôn Tửu không chút đề phòng, đã bị kéo vào trong vòng ôm cứng như tường đồng vách sắt. Thân thể cao lớn mạnh mẽ quấn chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cặp môi đỏ mọng đã bị Yến Luật ngậm trong miệng.
Ôn Tửu chưa bao giờ bị người khác hôn môi hung ác như thế, nụ hôn không có kỹ thuật, lại có thể khiến cho cô đầu váng mắt hoa, toàn thân như nhũn ra. Anh giống như người đi bộ bị khát lâu ngày, hung hăng mút lấy vị ngọt trong miệng cô, vừa hung dữ lại mang theo ý vị chiếm giữ và tuyên bố quyền sở hữu.
Ôn Tửu không biết một hơi của anh làm sao lại dài như vậy, đôi môi nóng bỏng đè lấy môi cô, khiến cho cô sắp không thể thở nổi, anh vẫn không có ý định dừng lại. Thân trên bị giam cầm không có cách nào động đậy được, Ôn Tửu nhấc chân gạt chân anh, muốn anh buông ra.
Cả người Yến Luật ngã xuống, lại đặt cô trên ghế sô pha. Ghế sô pha giống như một hang ổ nhỏ, Ôn Tửu thoáng cái đã rơi vào, Yến Luật phủ lên người trên người cô, một lần nữa hôn tiếp.
Tư thế hai người càng ngày càng bị động, cũng càng ngày càng kiều diễm. Yến Luật cao lớn chân dài, cơ thể rắn chắc, cứ thế đè lên người cô, ngực cô bị ép tới mức hơi đau nhức, dùng sức đẩy anh ra, Yến Luật lại như toà núi, không hề nhúc nhích, giờ phút này cô mới thực sự cảm nhận được cách biệt thế lực giữa nam và nữ.
Giãy giụa vài cái lại càng khiến cô thở hồng hộc, bộ ngực nhô lên hạ xuống, phong cảnh vô hạn, rốt cuộc Yến Luật cũng buông lỏng cô ra, nhưng hai tay vẫn nắm chặt cổ tay cô, chân dài đè lại đầu gối, khiến cho cô không cách nào nhúc nhích.
Ôn Tửu bị hãm lại trong sô pha nhỏ, vừa thẹn vừa giận, trừng mắt nhìn anh: " Mau buông tôi ra."
Yến Luật đắc ý mím môi, lại giở giọng ngang ngược du côn hỏi: "Em có chịu làm bạn gái của tôi hay không?"
Ôn Tửu ửng hồng gương mặt phấn, nói: "Có người theo đuổi bạn gái như anh sao?"
Yến Luật nhíu mày, nói khoác không biết ngượng: "Tôi theo đuổi như vậy đấy." Anh cúi sát xuống một chút, không thèm nói lý nhìn chằm chằm cô: "Dù sao em muốn không bằng lòng cũng phải bằng lòng."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top