Chap 3
Tôi sẽ chết vì buồn chán mất.
Đó là câu nói duy nhất chiếm trọn tâm trí của Lee Ha Jin.
Khi mở mắt ra, ôm lấy đầu rồi nhấc người lên, tôi nhận ra cơ thể mình đang đau nhức khắp người. Tôi khẽ tặc lưỡi.
Vì những giấc mơ sống động một cách vô ích ấy.
Dường như giọng nói của chàng trai kia vẫn đang bao quanh tôi, vì vậy tôi chớp đôi mắt mờ thêm vài lần nữa và nhìn thấy bóng của ai đó một cách mờ ảo. Còn chưa kịp nhìn rõ thì tôi khẽ rên một tiếng, có người ôm chặt lấy thân thể của tôi, ngoài ra còn dùng sức thêm vào nhưng đối phương dường như không nghe thấy.
Với một tiếng thở dài, tôi chớp mắt thêm vài lần nữa, và mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng hơn trước.
Giường bệnh cho một bệnh nhân, một căn phòng toàn màu trắng. Nó không khác gì không gian của cô gái nhỏ ấy. Tôi đã mơ một giấc mơ khác sau đó.
Ngay sau khi tỉnh dậy từ một giấc mơ không rõ ý nghĩa, khi tôi mở mắt ra, tất cả những gì tôi có thể thấy đều tối đen như mực. Tôi cố nhắm mắt lạu vì nghĩ rằng mình vẫn chưa tỉnh dậy khỏi giấc mơ, nhưng lưng tôi bắt đầu run lên trong không khí lạnh buốc đến thấu xương, và tôi nhận ra đây không phải là một giấc mơ àm là hiện thực.
Sau khi nhận ra rằng tôi đang nằm trần truồng, tôi cố gắng di chuyển cơ thể của mình, nhưng không gian hẹp không đủ để di chuyển cơ thể của tôi, khiến tôi bị kích thích.
Bang! Với sự thất vọng đó, tôi đạp tay vài khoảng trống bên cạnh được cho là bức tường với vẻ khó chịu, và rôi nghe thấy âm thanh ầm ầm.
Âm thanh ấy khiến tai tôi tê dại, nhưng tôi không dừng lại. Sau khi đánh nó vài lần, tại một số thời điểm, tôi cảm thấy có sự hiện diện bên ngoài. Tiếng quần áo sột soạt ngày càng gần, tôi cảm thấy khoảng không tôi đang nằm đang dần mở ra.
Đột nhiên, theo phản xạ, tôi nhắm mắt lại trước ánh sáng rực rỡ choáng hết tầm nhìn của mình, và khi tôi mở mắt lần nữa sau đó, tôi thấy mọi người đang nhìn xuống tôi với vẻ kinh ngạc. "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?" Tôi muốn nói điều đó, nhưng cơn đau ập đến trong tích tắc khiến tôi bất tỉnh lần nữa. Tôi không biết. Tôi hy vọng lần sau tôi tỉnh dậy, tôi ước mình không khỏa thân. Với suy nghĩ đó, bóng tối lại lần nữa ập đến.
Kể từ đó, ý thức của tôi tiếp tục bật, tắt như ánh đèn huỳnh quang.
Tôi cảm thấy luôn có người đứng bên cạnh tôi, nhưng nó hoàn toàn không như những gì tôi dự đoán. Tôi thấy một chàng trai đang ôm tôi và những người khác nhìn tôi đầy lo lắng hoặc trấn an.
"Này đồ khốn. Tớ thực sự, tưởng rằng cậu đang diễn một chương trình gì đó nữa đấy..."
"..........?"
"Tôi biết cậu sẽ thức dậy."
Vâng, tôi biết tất cả những điều đó, và điều đó thật tuyệt. Với một khuôn mặt trống rỗng, Ha Jin đáp lại trong lòng, dồng thời đảo mắt.
Thành thật mà nói, cảm giác được một chàng trai trẻ ôm và nói những câu khó hiểu dù là chửi bới hay quan tâm thật không dễ chịu gì, nhưng tôi chưa tỉnh táo lại và cảm thấy mệt mỏi vì ai đó đang khóc khi nhìn tôi, vì vậy tôi thả lỏng cơ thể.
Nhưng lời nói của chàng trai ấy vẫn chưa kết thúc.
"Này, tại sao cậu lại không nói gì hả? Cậu thật xấu tính. Nói gì đó với tôi đi, hả? Có điểm nào sai không?
Những lời nói thiếu suy nghĩ đó đã bị chặn lại bởi người đàn ông với vẻ mặt mềm mại, người dịu dàng nhìn xuống tôi như thể rất vui khi nhìn thấy tôi.
"Dừng lại đi, Eui Hyun, Si Hyun chỉ vừa mới thức dậy."
"Được rồi,... nhìn vào biểu cảm của Si Hyun, cậu ấy như đang phát điên đấy."
Có lẽ những lời nói đó có tác dụng, cơ thể của chàng trai đang ôm tôi đột ngột buông ra, còn Ha Jin, ngiowfi mới có thể thoải mái trở lại, tựa lưng vào đầu giường.
Bây giờ mới có thể sống lại được một chút. Nhưng những người này đang nói về cái quái gì vậy? Khi tôi nhìn xung quanh, tôi thấy bốn người đàn ông đang vây quanh giường của tôi.
Chàng trai ôm tôi đang lẩm bẩm những lời khó chịu, nhưng mắt không hề rời khỏi tôi. Và người bên cạnh, người đang vỗ nhẹ vai tôi như để xoa dịu là chàng trai có vẻ mặt hiền lành lúc nãy... Người đàn ông lẵng lẽ đứng bên cạnh anh ta cao và có khuôn mặt vô cảm, vì vậy, tôi không biết anh ta đang nghĩ gì. Cuối cùng, ở phía bên trái, là người đang lo lắng nhìn tôi như một chú cún từ nãy đến giờ đang nhẹ nhàng lau mu bàn tay tôi và nắm chặt tay tôi như thể cậu ấy đã nhẹ nhõm.
Tóm lại, họ đều là những người xa lạ.
".....Cái này là cái gì?....."
Giọng nói khàn khàn mà tôi vô tình phun ra quá xa lạ, vì vậy, tôi đưa tay lên cổ mình. Đó là một làn da mềm mại.
"Cậu điên à? Cậu bị ốm ở đâu à?
"Cậu vừa thức dậy sau một tuần, Si Hyun."
"Tại sao cậu không dậy sớm hơn, sao lại ngủ nhiều thế? Làm tôi suýt phát ngán!"
"Một lần nữa, cậu lại nói điều mà cậu không nghĩ nữa rồi. Eui Hyun là người lo lắng nhất cho cậu đấy, Si Hyun, cậu ấy đã bám lấy cậu, thậm chí còn không ăn trong khi chăm sóc cho cậu."
"Ôi đệch, tôi làm khi nào?"
"Anh ơi, cổ họng anh có đau không? Anh có muốn một ít nước không?"
Khi tôi im lặng nhìn chằm chằm hai người họ đang bắt đầu cãi nhau, chàng trai trai giống chú cún con cẩn thận hỏi tôi. Nghĩ đến đây, tôi định gật đầu vì nghĩ mình khát nước, nhưng tôi chưa kịp gật đầu thì đã có một cốc nước chìa ra trước mặt tôi. Nhìn lên trên, là chàng trai đã đứng đó với khuôn mặt vô cảm từ lúc nãy.
Nước được đặt trên bàn gần giường, có lẽ cậu ấy nhận thấy tôi khát khi tôi chạm vào cổ họng khàn khàn.
Dường như là dù có ai chết thì cậu ấy cũng sẽ không chớp mắt. Sau khi khẽ chào bằng mắt, Ha Jin ngay lập tức cầm cốc nước lên và uống cạn mà không để lại chút gì. Khi cầm chiếc ký rỗng, tôi âm thầm trả nó về vị trí của nó.
Khi tôi rời mắt và nhìn vào tấm kính, cậu ấy gọi tôi.
"Si Hyun Hyung?"
Ồ, cái quái gì vậy?
"Si Hyun là ai?"
"Hả? Hả?"
"Và các người là ai?"
"Này, Lee Si Hyun, cậu điên rồi à?"
"Tôi không nghĩ vậy? Nhưng tại sao cậu lại nói chuyện với tôi một cách thân mật như vậy?"
Nhìn một chàng trai ngoài 20 tuổi, Ha Jin cau mày. Cách cậu ấy nói không chút do dự. Tất cả những cuộc nói chuyện bình thường đều không quen thuộc với tôi. Đó là một phản ứng tự nhiên đối với Ha Jin vì anh ấy luôn ý thức được rằng, dù ở đâu, anh cũng luôn có người cúi chào. Mặc dù đó không phải là điều anh ấy muốn, anh ấy đã sống theo cách đó.
"Anh có đau đầu không?"
Bàn tay chạm vào trán tôi thật thân thiện, như thể chủ nhân của bàn tay đang lo lắng xua đuổi những suy nghĩ trong đầu.
"Chà, có vẻ như cậu không có sốt."
"Si Hyun à, anh thật sự không nhớ gì sao?"
"..........."
"Đừng lo lắng, cậu chỉ mới vừa thức dậy.... à chính nó đấy. Có một vụ tai nạn xe hơi lớn, mọi người đều lo lắng vì cậu bị thương rất nặng."
"....Tôi sẽ gọi bác sĩ."
Tôi nhớ tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, cái tên Si Hyun và ký ức về những người này không tồn tại.
Đang nhìn chàng trai nhẹ giọng giải thích tình hình, tôi nhìn thấy người vô cảm đưa nước cho tôi khi nãy đang vội vàng gọi cho bác sĩ.
Ha Jin thoáng thở dài. Tôi không nên ở lại đây như thế này, tôi phải nhanh chóng quay lại. Tôi cần phải biết tình trạng của Dae Jun, và vẫn còn một vài giao dịch quan trọng.
Nhưng bầu không khí ở đây, tôi không nghĩ rằng họ sẽ nghe tôi kể cả khi tôi nói ra. Đó là một khoảnh khắc khi tôi cố gắng di chuyển cơ thể của mình với suy nghĩ rằng sẽ nhanh hơn nếu rời khỏi phòng bệnh và tự tìm hiểu.
'Nhói lên' Tôi ngừng cử động do chân trái đau rát.
Rõ ràng là tôi không bị đau ở chỗ này trước đây. Tôi nhanh chóng lật tấm trải giường và kéo chiếc áo bệnh viện rộng thùng thềnh quấn quanh, để lộ đôi chân không có vấn đề gì về hình dáng.
Vâng, rõ ràng...
"..........?"
Cái quái gì với đôi chân trắng và mảnh này?
Ha Jin chớp mắt nhìn đôi chân mịn màng của mình rồi chìm đắm trong suy nghĩ.
Nghĩ lại, ngón tay của tôi cũng quá trắng và mỏng. Lúc nãy, tôi chỉ mặt kệ nhưng giọng nói tôi phun ra thực sự rất khác với giọng nói thường ngày của tôi.
Gì?
Đột nhiên, tôi cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng, phớt là lờ những lời lo lắng nói "Cậu sao vậy?" và vội vã bước xuống giường.
Không đời nào, bây giờ tôi đang quay phim à? Tôi nhanh chóng mở cánh cửa có vẻ là phòng tắm với đôi chân không cảm thấy đau đớn.
"Hả..."
Khuôn mặt gầy, trắng, và đôi mắt một mí đỏ mọng, chiếc mũi đẹp và đôi môi căng mọng vừa phải. Một vẻ đẹp dường như không thuộc về thế giới này vì không thể rời mắt.
"Ôi chết tiệc."
Ha Jin biết khuôn mặt này.
"Thật điên rồ, cậu chỉ yêu cầu tôi bảo vệ em gái của cậu chứ không phải chuyện này."
Khuôn mặt trông tuyệt vọng, không thể ngừng khóc cho đến giaai phút cuối cùng và mỉm cười buồn bã.
Chàng trai trong giấc mơ của tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi trong gương với ánh mắt buồn cười.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top