Chap 10: Nỗi đau 4 năm trước hé mở

Vương Tuấn Khải nhanh chóng bế Minh Kiều chạy về nhà. Mở cửa, anh vội đến nỗi quên cả việc tháo giầy cứ như vậy đi tìm người giúp  gọi bác sĩ. Trong lúc chờ bác sĩ tới anh bế cô vào phòng đứng ngồi không yên cho đến khi bác sĩ chuẩn đoán

"Cô bé bị kiệt sức và sốt cao, cũng không có gì quá nghiêm trọng. Tuy nhiên cháu vẫn cần theo dõi nhiệt độ thường xuyên, nếu tăng phải nhanh chóng cho uống thuốc hạ sốt, nặng hơn thì phải tới bệnh viện"

Vương Tuấn Khải thở phào nhẹ nhõm trái tim đang treo lơ lửng tạm thời về đúng vị trí. "Cháu hiểu rồi ạ. Cảm ơn bác sĩ"

Vậy là cả 1 đêm Vương Tuấn Khải cứ thức mãi để chăm sóc Minh Kiều, tới khi cô hạ sốt cũng là lúc anh mệt quá mà thiếp đi.

Sáng hôm sau, Minh Kiều tỉnh dậy đầu óc cô choáng váng. Trấn tĩnh lại và nhìn xung quanh, cô bất giác nhận ra có ai đó đang nắm lấy tay mình, rất chặt. Minh Kiều vội nhìn xuống liền thấy khuôn mặt điển trai  của Vương Tuấn Khải ngay cả lúc ngủ cũng chau mày nhưng không hề làm mất đi vẻ trời ban của nó. Minh Kiều xấu hổ vội vàng rụt tay lại vô thức làm Vương Tuấn Khải tỉnh giấc.

"Sao vậy bé con?"

"Cậu....còn hỏi....cậu...nắm tay tớ làm gì? Mà khoan, quan trọng hơn đây là đâu? Sao tớ lại ở đây, hôm qua....xảy ra chuyện gì vậy sao đầu tớ đau thế này?"

Vương Tuấn Khải vần còn ngái ngủ bị một đống câu hỏi của Minh Kiều làm cho quay cuồng đầu óc. "Cậu bình tĩnh 1 chút đây là nhà tớ hôm qua cậu khóc suốt 2 tiếng đồng hồ ở mộ mẹ sau đó kiệt sức lại còn bị cảm nên ngất đi. Tớ sợ đưa cậu về nhà ko có ai chăm sóc nên đành bế cậu về đây"

Nghe nhắc tới mộ mẹ khoé mắt Minh Kiều lại đỏ lên

"Cậu sao vậy đừng có khóc nữa đấy

"Ai thèm khóc, tớ khóc hồi nào!" Minh Kiều đưa tay dụi mắt. Từ bé đến giờ có thể làm cô khóc trước mặt người khác cũng chỉ có chuyện của mẹ.

"Cậu có thể kể cho tớ biết chuyện gì xảy ra với mẹ cậu không?"

Vương Tuấn Khải nói vậy làm Minh Kiều sửng sốt nhưng cô vẫn quyết định nói cho cậu nghe, đơn giản là vì cô nghĩ nói ra lòng cô sẽ dễ chịu hơn

"4 năm trc, tớ và mẹ cãi nhau vì quá tức giận nên mẹ đã xuống tay đánh tớ. Đấy là lần đầu tiên mẹ nặng lời với tớ như vậy còn đánh tớ nên tớ chạy ra ngoài. Mẹ lo lắng chạy theo tớ và rồi khi tớ chạy qua đường 1 chiếc xe tải lao đến. Mẹ đã chạy lại đẩy tớ văng ra xa đỡ hộ tớ cú đâm đó....Tuy đến được bệnh viện nhưng do mất máu quá nhiều....mẹ đã ra đi....Là...là...tớ hại chết bà ấy..."

Nói đến đây Minh Kiều oà khóc, bao nhiêu kí ức, nỗi đau thương lại tràn về

"Bé...bé con"

"Tại tớ nên mẹ mới chết...tại sao tớ biết lỗi rồi mà mẹ ko về với tớ..."

Vương Tuấn Khải nhíu mày đau lòng. "Bé con không phải lỗi của cậu kí ức đau thương này cậu mau quên nó đi"

"Tớ thực sự ko muốn nhớ đến nó nữa. Đó là lí do 4 năm trc tớ sang Mĩ đến tận bây giờ mới về, tớ chọn cách trốn tránh, trốn tránh mảnh đất đau thương này nhưng tại sao...tớ ko thể quên được nó..."

Thấy Minh Kiều đau khổ như vậy trong lòng Vương Tuấn Khải dâng lên một cỗ xót xa, tâm như bị ai bóp đến nghẹt thở. Anh nắm chặt lấy bờ vai Minh Kiều an ủi

"Trốn tránh ko đc thì hãy đối diện với nó. Nếu là 1 quá khứ buồn thì hãy để nó theo dòng thời gian lẵng quên hoàn toàn khỏi kí ức đi, đừng giữ mãi trong lòng nữa! Hứa với tớ được không?" Vương Tuấn Khải cười ôn nhu, tay đưa lên lau nước mắt cho Minh Kiều

"Tớ...sẽ cố cảm ơn cậu Tiểu Khải, tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi..."

Minh Kiều lau hết nước mắt còn vương trên mặt rồi tươi cười trở lại. Vương Tuấn Khải thấy vậy liền đưa tay lên véo má cô

"Lớn rồi mà cứ như trẻ con í chờ đấy tớ đi nấu ít cháo cho cậu ăn"

"Hả??? +_+ cậu...nấu á? Nhà cậu ko có đầu bếp hay sao mà cậu phải đi nấu?" Minh Kiều ngạc nhiên mở to hai mắt.

"Thực ra là có...nhưng mà tối hôm qua tớ sợ họ ồn ào làm phiền cậu nên bảo họ ra về rồi" [Au: nói phétttttttt cố tình đuổi người ta về để đc ở riêng với Minh Kiều lại còn lắm chuyện]

"Thế...cậu có biết nấu ko đấy?"

"Cậu mới ốm dậy mà hỏi khoẻ thế??? Ở đây chờ tớ 1 lát..."

Vừa nói Vương Tuấn Khải vừa vơ theo chiếc điện thoại chạy vào trog bếp. 1 lúc sau anh hớn hở bê ra 1 tô cháo nóng hổi đặt xuống chiếc bàn nhỏ cạnh đầu giường.

"Bé con, đây là lần đầu tiên tớ vào bếp nên tớ vừa lên mạng tra vừa nấu, cậu ăn thử xem ngon ko? Há miệng ra tớ đút cho"

Minh Kiều nhìn hành động như đang chăm sóc con nít của Vương Tuấn Khải thì phì cười. "Tớ có phải trẻ con đâu, đưa đây tớ tự ăn được"

"Nghe lời đi, há miệng ra!"
      ~~~aaaaa~~~

"Ôi mẹ ơi, mặn chết con rồi!!! Vương Tuấn Khải cậu là đồ giết người, cậu đổ nguyên lọ súp vào đây hả???"

"Này"- Khải thấy Minh Kiều ngồi đơ ra thì đưa tay huơ huơ trc mặt cô. "Cậu sao thế, có ngon ko?"

"Cậu ấy dù gì cũng chăm sóc mình cả đêm rồi, mệt như vậy mà vẫn vì mình vào bếp nấu ăn, lại còn là lần đầu tiên làm sao mà mình chê đc... >_<"

Minh Kiều nuốt nốt miếng cháo, cười méo mó. "Ngon...đương nhiên là....ngon rồi"

Vương Tuấn Khải thấy Minh Kiều nói năng ấp úng, ánh mắt còn hơi lảng ko nhìn thẳng vào mắt anh thì lấy làm lạ

"Không đúng, nếu ngon sao mặt cậu nhăn nhó thế? Đưa đây tớ thử xem."

"Ơ này..."

Minh Kiều còn chưa kịp phản ứng Vương Tuấn Khải đã ăn một thìa lớn.

~~~~hai giây sau~~~~

"MẶN QUÁ!!!! Thế này mà cậu cũng ăn được à?"

"Ngon...ngon mà, đưa đây cho tớ"

Vừa nói Minh Kiều vừa với ra bát cháo nhưng bị Vương Tuấn Khải ngăn lại

"Cậu bệnh tới hồ đồ rồi hả?Mặn như vậy còn ăn sẽ bị suy thận đấy"

"Nhưng mà..."

"Đừng có nhưng mà nữa, tớ đi mua cháo cho cậu"

Minh Kiều sợ Vương Tuấn Khải mệt, vội từ chối. "Không cần đâu, hôm nay vẫn phải đi học mà để tớ gọi tài xế tới đón."

Vương Tuấn Khải lộ rõ vẻ lo lắng, nhất quyết không đồng ý.  "Cậu ốm như vậy mà vẫn muốn đi học sao hay là nghỉ một hôm đi"

"Không sao tớ đỡ nhiều rồi"

"Để tớ đưa cậu về diện thoại cậu hôm qua hết pin rồi"

Minh Kiều không nói gì khẽ gật đầu. Vương Tuấn Khải đỡ cô xuống nhà ra ngoài xe rồi chở cô về. Minh Kiều vừa bước xuống xe thì Chu Hoa đứng ngoài cổng đã hét lên...
      Hết chap 10

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top