Sinh tồn ở dị giới
Đột nhiên xuyên qua một thế giới xa lạ,Mặc Vân sẽ như thế nào để tồn tại trong một thế giới đầy rẫy sự kì lạ và huyền bí khác xa trong nhận thức và hiểu biết của cô...…
Đột nhiên xuyên qua một thế giới xa lạ,Mặc Vân sẽ như thế nào để tồn tại trong một thế giới đầy rẫy sự kì lạ và huyền bí khác xa trong nhận thức và hiểu biết của cô...…
Tên truyện: Ngày mưa rơi, là ngày anh gặp cậuThể loại: Đoản văn, đam mỹ, SESơ lược: Đọc đi rồi biết :]]]…
Truyện dc viết do tg quá vã elankrinak;-;Có phần k giống trong cốt truyện cụa game:)🥀.Nhân vật Occ Lệt Nguyên Tác…
Quế Ngọc Hải Nguyễn Văn Toàn - Tại sao ông trời luôn muốn trêu đùa con người chứ ? -…
Park ilpyo vẫn không thể tin được là jin mori đang cố gắng tán tỉnh mình…
=))))))) lúc hề lúc suy…
Truyện được viết dưới góc nhìn của nhân vật "tôi"-Nguyễn Khánh Vân,một cô nhóc 16 tuổi vừa bước chân vào lớp 10.Câu chuyện này mình viết có đến 70% là chuyện đời thật mình đã trải hoặc bạn mình trải qua và kể lại cho mình.Có thể nhiều bạn sẽ nói cách viết của mình teen hay không hay,truyện dở.Nhưng xin lỗi mình chỉ là tay ngang.Hy vọng Khánh Vân và "bạn kia" có thể để các bạn trải qua một câu chuyện thanh xuân đẹp đẽ.…
Thương Vi, có chuyện này..." Đồng Thương Vi hơi dừng lại, nhận thấy sự do dự cùng nghiêm túc trong mắt cô, cô ấy không nhịn được giục:"Cậu nói tiếp đi, đến mình mà cậu cũng đề phòng sao?""... trước giờ mình chưa yêu đương, cũng không phải mình không có tình cảm, cậu biết đấy, nhưng mà mình nhìn thấy ai cũng đều là có ấn tượng chứ để nói yêu đương thì không có cái cảm giác ấy, cậu hiểu không? Nên có lúc các cậu giới thiệu người này người kia mình cũng bứt rứt lắm. Lòng trống rỗng lại sợ làm các cậu khó sử, nên trước giờ mình rất sợ cũng rất ghét bị giới thiệu này kia. Mình biết mình không cho người ta được cái người ta muốn. Xã hội bây giờ đều là người ăn người, trước giờ mình đều vô cùng cẩn thận, từng bước từng bước đến hiện tại, không gần gũi thân thiết quá mức với bất cứ người khác giới nào. Mình cũng có lúc thấy tẻ nhạt nhưng là mình đang tự bảo vệ thôi. Mắt nhìn của mình lại quá cao đi, người bình thường căn bản không để vào mắt, người hơn mình mình sợ với không tới. Hơn nữa mình còn có một quy tắc, chắc các cậu chẳng để trong lòng đâu. Không được để ý đến người yêu của bạn, chị em, không yêu người yêu của bạn bè, ngay cả người yêu cũ cũng không được, người mà chị em mình để mắt tới thì không động vào, không cướp chồng giật bồ người khác, như vậy rất không đạo đức. Thế nên trước giờ các cậu yêu đương mình chưa từng hỏi qua, cũng không mấy khi gặp mặt. Mình nghĩ chỉ cần không để ý thì không có ấn tượng, cái gì cũng không có thì sẽ chẳng phát sinh chuy…
Nam chính: Thiên Nhạc Phong (Nicholas)Nữ chính: Dương Tịnh Thi (Thi Thi)Thể Loại: sủng, ngược, tổng tài ác maKhi anh đã là một nhà chính trị gia đại tài sẵn sàng ra tay xử đẹp bất kì kẻ nào dám ngán đường anh , thay trời trừng trị cái ác một cách vô cùng tàn bạo ; thì cô chỉ vừa mới tốt nghiệp trường đại học Luật .Anh vừa xem cô là tình nhân của mình, vừa xem cô là thú vui để cho bản thân tự có cái quyền chà đạp lên; khiến cho cô phải hết lần này đến lần khác đau khổ vì anh đến muốn chết. Nhưng anh cũng không thể sống mà thiếu cô được, không chỉ vì cô là con tin của chính mình...Cô gặp lại anh sau biết bao "đau đớn" mà anh đã làm khi còn ở bên cô. Vẫn là đôi mắt nhìn cô đầy thù hận ấy: giá như ngày ấy cô cho anh cơ hội để có thể ở bên cô thêm lần nữa, thì có lẽ anh đã không hận cô đến tận xương tủy như bây giờ rồi, nhưng cô thì chỉ vẫn mỉm cười, thứ tha như thế nhìn anh ."_Em dừng lại được rồi...suốt thời gian qua em vẫn không hề thay đổi.""...Tôi sẽ không để em bước ra khỏi cuộc đời tôi dễ dàng như thế nữa đâu. Thiên Nhạc Phong tôi, có chết cũng không buông tha! " *LƯU Ý: Đây là truyện đầu tay của mình và cũng là truyện do mình sáng tác nên mong các bạn sẽ tôn trọng mình và không sao chép dưới mọi hình thức. Yêu các bạn!!!!!…
Câu chuyện giữa con trai Thần Mặt Trời và cậu bé người phàmCP Lâm Trận Mài ThươngTruyện giả tưởng không có gì là thật, chắc mọi người cũng biết rồi haLại là mình đang tập viết truyện đâyTruyện này mình đang viết song song với bộ Good Things Take Time ah nên mình cũng chưa biết cái kết để xếp vô thể loại gì, mọi người thông cảm cho mình nhaBan đầu mình tính làm 1 tập thôi nhưng cứ ngâm làm mình tự trì trệ, lười biếng nên mình up một ít để lấy động lực viết tiếpMình ít đọc truyện nên nếu có bộ nào của Lâm Trận mà cách hành văn hay hay, mọi người gợi ý cho mình với nhé. Ngoài ra mọi người có góp ý hoặc phê bình hãy email cho mình vì chê công khai mình quê lắm huhuMail của mình đây nhe: [email protected]ặc inbox blog facebook cá nhân của mình: Sợ mai này nổi tiếng nên tạo đỡ cái trang đi comment dạo Buồn chán mọi người có thể lên tiktok của mình để giải trí: chungtacungnhauxongphaCảm ơn mọi người đã dành thời gian để đọc truyện của mình nhe!P/S: Mình phát hiện ra mình thật dài dòng TT_TT…
" thật sự đấy, ánh mắt các cậu nhìn Lưu Vũ có gắn filter à ? " _cpf_Văn xuôi , 1 xíu text fic hoi…
Tên truyện: Ngốc như một thiên thầnTác giả: TulipX-UxaThể loại: Truyện ngắnĐộ dài: 1 chươngTrạng thái: Hoàn. …
Văn án:Người khác chết vì vấp cái này, cái kia hay vì lỗi của thần... Vì cái gì mà cô ăn ngủ, vận động đầy đủ, chỉ nghỉ ngơi trên giường một chút cũng chết?!!Người khác sau khi chết sẽ được đầu thai, hay thậm chí xuyên không đến thế giới khác, có "bàn tay vàng", đứng trên đỉnh cao được người người ngưỡng mộ. Tại sao cô không những không được đầu thai chuyển kiếp, mà còn phải làm hệ thống!!! Công bằng ở đâu?!"Không sao, hệ thống không có thực thể, lại còn có sức mạnh vô biên, mình sẽ hành hạ kí chủ khác hehehehehe." Người nào đó thầm nghĩ.*Mộ Vân Trúc: "Nói mau!"Hệ thống: "Kí chủ mau bỏ đao xuống, vô ích thôi bổn hệ thống không có thực thể~"Hệ thống 01: [Chúc mừng, cô chính là hệ thống đầu tiên có thực thể.]Hệ thống: "..."*Hệ thống: "Kí chủ, ngài có thể đi làm nhiệm vụ được không?"Mộ Vân Trúc: "Đương nhiên là được, nhưng chỉ là nếu bé Liên hôn chị."Hệ thống: "Moá!!!"Hệ thống 01: [Vi phạm đạo đức hệ thống, trừ 10 điểm.]Hệ thống: "..."*Tóm tắt bằng một câu: Bị kí chủ và các hệ thống khác hố thì làm gì? Online chờ gấp!…
"Có bình yên nào mà không xót xa?" là một câu hỏi, cũng giống như một lời khẳng định, rằng muốn đạt đến tâm tư thanh tịnh lòng dạ an nhiên, bạn phải chấp nhận đánh đổi một thứ gì đó. Hoặc là những giọt nước mắt, hoặc là một bài học đau đớn khắc cốt ghi tâm.Như trong một cơn mưa năm ấy, tớ với cậu nắm tay nhau ra về. Cả hai chẳng có gì cả, đều ướt nhèm dưới làn mưa lạnh toát. Chúng ta chỉ có nhau, có bàn tay đó đan nhau thật chặt. Cơn mưa thanh xuân ấy lấy đi những cái ôm, những nụ hôn đầu. Để lại trong tớ một mùa yêu đầu tiên đẹp đẽ mà bây giờ, khi mà cả hai đã có hạnh phúc riêng, tớ vẫn muốn quay lại cơn mưa năm ấy mặc dù biết sẽ bị cảm lạnh. Vì nhiều khi, để tìm được người thương mình thật lòng, bạn phải trải qua vài món tình, vài lần cắm sừng và tan vỡ. Bạn mới nhận ra ai thương bạn nhiều hơn. Vì dẫu có cho cuộc đời là một phép thử, thì mỗi lần muốn trải nghiệm đều phải đổi lấy những thương đau. Chẳng ai có thể trưởng thành mà chưa từng vấp ngã, chẳng ai có thể lớn lên mà không ngu dại đôi lần.Hướng tới chủ đề là "Có bình yên nào mà không có xót xa", nhóm write đã tâm đắc, dồn nén những cảm xúc riêng tư của từng cá nhân, để viết lên những mẩu truyện hẳn chính các bạn đã đừng trải qua. Ở đó có nỗi nhớ, có nỗi niềm tâm tư, để lại qua từng dòng chữ viết trong một cuốn nhật kí đã bạc màu.Rất mong các bạn có một khoảng thời gian đọc truyện vui vẻ. Vì biết đâu, câu chuyện đời của mỗi con người, bạn lại tìm thấy chính mình trong những dòng tâm tư của chúng tô…
Một nhóm người cổ đại trong lúc đánh nhau bị xuyên không về hiện đại? Hoàng thượng mở công ty làm phim, ép tướng quân phải xuất đạo? Tướng quân thích thái tử, lại là nữ cải nam trang. Là vị tướng quân gây cười nhất trong lịch sử...Nguồn: mieutruyen.comEdit : HanDiepPhong1905…
Hai người chia tay , thì có đến bốn người hạnh phúc có phải không ?…
"nỗi nhớ anh không thể nào buông"--pairing; lưu chương x lâm mặc--xuyên không, giả tưởng, một chút hiện thực hướng;…
vã.-NHẠT: SẾN SÚA.-Vì Navia về với bé FuFu nên tôi vã viết truyện.…
Viết tiếp từ bản của @badburou…
Lần đầu tiên anh gặp em là ở thư viện...Mái tóc ấy, đôi mắt ấy... Tôi không thể quên...Tôi nghĩ... ... ... Tôi đã thích em mất rồi!…