| RhyCap -AndRay | Lá Diêu Bông
Truyện đầu tay mong mọi người ủng hộ ạCó cái chi thì mọi vô đọc đi òi bic nè…
Truyện đầu tay mong mọi người ủng hộ ạCó cái chi thì mọi vô đọc đi òi bic nè…
hiếu có em bồ cọc tính quá à…
Cả trường này ai mà chả biết Nguyễn Quang Anh và Hoàng Đức Duy ghét nhau…
khi đức duy và quang anh yêu nhau…
câu chuyện dựa theo chuyện tình của mình.…
lowercase, oneshot / twoshot, ooc.lê duy lân x đặng đức duydylan x joey- tui để ý lân ở đâu duy ở đó, nên mê dou này wua ⁽⁽ଘ( ˊᵕˋ )ଓ⁾⁾…
Hắn từng đánh mất anh…
Ngủ đi Quang Anh à, ngủ ngoan nhé! ngày mai của anh và em sẽ đến.…
truyện sẽ có những tình tiết như: song sinh, trùng sinh, 18+,.... cân nhắc trước khi đọc.…
Nếu có ai hỏi Đức Duy, lớp 11A, ba năm qua cậu đã làm việc gì chăm chỉ nhất, chắc chắn câu trả lời sẽ là: "Yêu thầm Nguyễn Quang Anh". Nói chính xác hơn, là yêu thầm đến mức thành thói quen, thành nhịp thở, thậm chí... thành cả "mục tiêu sống".…
Truyện có thể không phù hợp với một số bạn, vui lòng cân nhắc trước khi đọc. Hầu hết sẽ là đối thoại để diễn tả.lowercase.…
- Quang Anh làm gì đó?...- Sao hỏi không trả lời?...- Cậu khinh thường tôi sao? ...- Này ( đẩy vào vai )."Gì""Không thấy đang đeo tai nghe à""Phiền"Quang Anh 18 tuổi là sinh viên năm hai của ECAL - ngôi trường nghệ thuật danh giá nằm giữa lòng Lausanne thanh bình. Cậu thường ngồi bên khung cửa sổ tầng ba của xưởng vẽ, nơi nắng sớm xuyên qua từng lớp kính trong, đọng lại trên mi mắt và mái tóc nâu mềm như sương mờ tháng Ba.Người ta hay bảo Quang Anh giống như một nét cọ lướt nhẹ không ồn ào, không sắc sảo, nhưng cứ thế len lỏi vào tâm trí người khác. Trong lớp học đầy tiếng nói chuyện sôi nổi, cậu vẫn luôn là người ngồi lặng lẽ, phác họa từng chi tiết nhỏ nhất trên tờ giấy trắng, tựa như đang lắng nghe một bản nhạc chỉ mình cậu nghe thấy.Có lần, giảng viên hỏi: 'Vì sao em chọn theo nghệ thuật?'Cậu đáp nhỏ, mắt vẫn không rời nét chì: 'Vì em muốn giữ lại mọi khoảnh khắc đẹp đẽ, trước khi chúng trôi đi như tuyết tan trên mái nhà tháng Tư._Người ta bảo St. Moritz là nơi dành cho những kẻ có tiền hoặc có ước mơ. Đức Duy không có cả hai.Cậu từng học Kỹ thuật tại một trường đại học lớn nơi mà mọi giấc mơ bay xa được vẽ nên bằng lý thuyết và những con số. Nhưng rồi một ngày đầu đông, cậu lặng lẽ rút hồ sơ, mua vé tàu đêm về phía Graubünden, mang theo duy nhất một chiếc vali và một email xác nhận làm việc tạm thời tại trường đua ngựa White Turf.White Turf không giống bất kỳ nơi nào cậu từng biết. Băng tuyết trắng xóa trải dài, ngựa đua phi băng băng qua mặt hồ đóng băng, và những bước chân người lạ.…
lốp dự phòng gì chưa người đẹp ?…
⚠️ người là thật - tình tiết là giả, vui lòng không áp đặt…
hoàng đức duy nhớ anh của ngày hôm quarõ hơn là của lúc trướcchỉ mới chợp mắt mà anh đã thay đổi tới vậy.…
Kẹo nho…