[BH-Tâm Linh] TÚC DUYÊN TRĂNG RẰM
Xin chào mọi người , đây là lần đầu viết truyện có gì sai sót mong mọi người bỏ qua, còn hông được mọi người chịu khó bỏ qua nha.Tên truyện: TÚC DUYÊN TRĂNG RẰMTác giả: DThiênNhưTên nhân vật chính : Đường Nguyệt Minh Ngọc và Huỳnh Thị Hương Chi TRÍCH :"- Một kiếp người ngẫm lại là hoa sen hay hoa súng, rốt cuộc đều phải tàn úa. Đời người vẫn phải hạ màn, những đau thương ở thế sự quá nhẹ nhàng khó tránh khỏi không chân thật, quá nặng nè khó tránh khỏi gánh vác nặng trên vai. Đến khi già đi, tất cả còn là vế tích của năm ấy.""- Tôi lúc đó thương người là thật nhưng đoạn tình cảm chúng ta quá ngắn nên đã hẹn người ở kiếp sau nhưng thật nhiều trắc trở khó đến bên nhau nhưng tôi với người có thể vượt qua nhưng thứ mà người đời cho là đi ngược luân thường dạo lý, người và tôi có thể hay không ở bên nhau. ""- Tôi khác người bình thường ở chỗ là tôi không phải người phàm mắt thịt, nhưng đoạn tình cảm tôi trao em đều là thật. Tôi thương em người con gái mang tên là Đường Ngọc Minh Nguyệt....."Bước chân đi giữa cuộc đờiBụi trần bám lấy cả người còn đâuSân si sướng khổ vui sầuTiểu nhân, quân tử... sắc màu nhá nhemĐêm nằm lạc giữa rừng senMới hay tay sợ lấm lem bụi, bùnNgồi lần tràng hạt run runMong như sen trắng đồng bưng diệu kỳVui sầu sướng khổ sá chiĐường dài lắm bụi vẫn đi đến cùngSen thơm dẫu đứng giữa bùnNgười gieo hạt chớ ngại ngùng mùa sauTiếng gà đẩy giấc chiêm baoNgoài đầm gió lộng gửi vào mùi hươngĐường đời một nắng, hai sươngMong như sen trắng hướng dươn…