Sen Đá Xương Rồng Cây Mọng Nước
một số bài viết chia sẻ kinh nghiệm chăm cây sen đá xương rồng mọng nước mà mình tìm được ạmong sẽ giúp được bạn trong quá trình mặn nồng với những chiếc cây xinh xắn…
một số bài viết chia sẻ kinh nghiệm chăm cây sen đá xương rồng mọng nước mà mình tìm được ạmong sẽ giúp được bạn trong quá trình mặn nồng với những chiếc cây xinh xắn…
Say My Name…
Thể loại: Xuyên không, tinh tế, đồng nhân, bàn tay vàng.Văn án:Một cặp chị em song sinh đến từ tinh tế tương lai vô tình xuyên đến thế giới conan lạc hậu, cùng chàng thám tử Kudo Shinichi bị teo nhỏ thành trẻ con phá án nhằm truy tìm băng tổ chức áo đen.Một ngày nọ, họ chợt phát hiện còn có một người nữa xuyên không đến thế giới này với âm mưu cực kỳ to lớn."Chị à, đừng kích động!" Cậu bé anh tuấn nắm tay nhỏ của cô bé bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ đầu nàng, "Mọi chuyện còn có đó, bình tĩnh nào."Bị em trai xoa đầu chó, Norah mím môi, đáy mắt bừng lửa giận, "Đối phương muốn đoạt đi Kudo của Ran-silna, Cyril, chị muốn giết ả!"Cyril dịu dàng vuốt lông chị gái, thản nhiên nói, "Đừng kích động, nếu cô ta muốn mê hoặc Kudo yêu mình, vậy thì chúng ta chỉ cần..."Cậu ôn nhu cười, "Đánh Kudo đến khi nào tỉnh ra thôi.""Nếu cậu ta vẫn bị mê hoặc thì sao a?""Một cái không tỉnh, vậy...đánh thêm mấy trăm cái nữa."Shinichi đứng bên cạnh: "..." Này này, tôi nghe thấy mấy người nói đấy nhé!•••…
"ta yêu ngươi,mặt trời nhỏ của ta"…
Một thằng con trai bổng một hôm thức dậy thấy trong quần mình không còn họa mi nữa[...] "chị có biết vì sao ko Kobayashi.. ""chị mà biết thì hỏi chú mày làm gì" --------------Tác giả: NaYuki9Lưu ý: ko mang tác phẩm này đi đâu hết, khi chưa có sự cho phép của tác giả.…
hiiiii , mong mng ủng hộ chuyện của mình nheee…
Tôi là PP, người ta bảo tôi là "mặt trời nhỏ". Nụ cười của tôi rạng rỡ, đủ xua tan mây mù trong mắt người đối diện. Mẹ tôi bảo tôi là "hy vọng", là "ánh sáng" duy nhất. Tôi đã sống như thế, trong ánh hào quang giả tạo, để làm vừa lòng tất cả người mọi.Nhưng mấy ai biết, sau những danh xưng đẹp đẽ kia là những sự dày vò, tổn thương từ quá khứ mãi in sâu vào ký ức của tôi. Cười. Tôi cứ cười, để che đi nỗi sợ hãi chực chờ, che đi ý nghĩ ám ảnh về một lối thoát. Những dòng di chúc dở dang, nhàu nát, vẫn nằm im lìm dưới đáy tủ, như một thói quen không thể bỏ.Tôi là đóa hướng dương. Đứng thẳng, nhưng không có nắng. Chỉ có đêm dài vô tận. Đến mức tôi đã quên mất cảm giác có ''ánh sáng'' là thế nào.Cho đến một ngày, giữa mênh mông bóng tối tưởng chừng không lối thoát, một "tia sáng" bỗng lạc vào. Không chói chang, không rực rỡ, nhưng đủ để thắp lên một đốm lửa nhỏ xíu. Đủ để tôi biết, cuộc đời này, đôi khi, vẫn còn có "ngày mai"...*LƯU Ý* Đây là truyện viết theo hướng hài ngọt nhé, không ngược nhiều đâu…
Nó ngồi trong lớp, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời đang mưa lớn. Nó yêu mưa! Có lẽ bởi mưa đã mang cậu đến với nó. Nó khẽ nhắm mắt, nó nhớ đến cậu và tất cả những kí ức về cậu. Nhớ ánh mắt cậu!Nụ cười của cậu!Và... lời hứa ấy - lời hứa của 2 đứa nhóc!…