Anh: Nghiêm Lãnh Thiên, một người quyền lực cả sáng lẫn tối, lạnh lùng khó gần trừ với cô. Mọi thông tin về anh đều được bảo mật.Cô: Hồ Khả Ái, gia cảnh bình thường có ngoại hình nhỏ nhắn dễ thương, có một năng lực rất thu hút người. Cô học tập và sinh hoạt như bao người nhưng năm 19 tuổi có một bước ngoặt lớn biến đổi cuộc đời cô.Hắn: Trương Gia Duy, gia đình khá giả là bạn thanh mai trúc mã với cô. Hắn thích cô từ lâu cô cũng biết điều đó nhưng cả 2 vẫn giữ mức tình bạn trong sáng. Hắn vì cô có thể làm tất cả, nhưng cô chỉ trao trái tim cho mình anh. Ngược nam phụ TT@@nhạt trước mặn sau, gia thế tình tiết khủng đều ở phía sau mong theo dõi đến hết>< ____________________________Lần đầu viết truyện sai sót mong mọi người góp ý chỉnh sửa.…
Đại diệu thượng hạ không người không biết thâm được bệ hạ sủng hạnh ngự thiện giám đại tổng quản là tính cách quỷ quyệt, âm tình bất định xà tinh bệnh.Làm một xà tinh bệnh, Thiệu Diễn chỉ bằng mượn một tay hảo trù nghệ, liền đầy đủ muốn gió được gió muốn mưa được mưa.Hắn nguyên tưởng rằng chính mình này chủng bệnh thần kinh sớm muộn gì phải có lau sạch sẽ thân tử nhanh nhẹn chờ chết thời điểm.Nào thành tưởng mở mắt ra, nhất mộng ngàn năm, hắn cư nhiên thành muốn nhiều uất ức có bao nhiêu uất ức đại mập mạp.Đối mặt các loại không biết sống chết ý đồ đến khiêu khích chính mình tiểu tạp toái, xà tinh bệnh tỏ vẻ: “Ha ha.”Đây là một cổ đại nổi danh đại ngự trù phản xuyên đến hiện đại đại triển thân thủ cố sự, chủ thụ.Biến thái thụ vs giả đứng đắn công…
"Ê thằng bê đê không bố kìa chúng mày!""Con trai gì nhìn ẻo lả như con gái! Tao không tin nó là con trai đâu!" Viên Hữu bị dồn vào góc, cậu đứng sát vào cây cổ thụ đằng sau. Đôi mắt cùng hàng lông mi dài chớp chớp, mắt ngấn lệ nhìn tủi thân vô cùng"Tụt quần nó ra xem nào! Xem nó có cái ấy không!" Cậu nhắm tịt mắt lại mong thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ cần chịu đựng thôi thì mẹ sẽ không phải lo lắng. Cả lũ trẻ con cười ha ha hô hô chỉ chỏ rồi bỗng nghe thấy 1 tiếng thét từ đằng xa vọng lại"Bọn kia! Làm gì thế!" Mộc Nhĩ từ từ đi tới, trên ba lô đeo cặp sách như vừa đi học về. Bọn trẻ con kia quay người lại thấy Mộc Nhĩ thì như thấy ma."Á! Con đàn ông kìa chúng mày! Chạy đi chạy đi!" Mộc Nhĩ từ khi sinh ra đã 4.5 kg. Càng lớn thì càng to, thịt trên người chắc nịch lại thích lo chuyện bao đồng, luôn tỏ ra mình mạnh mẽ hào sảng nên cả xóm này gọi cô là con đàn ông. Ngoài ra vì cha cô là giáo viên dạy Toán ở thôn này nên trẻ con ai cũng sợ đắc tội với Mộc Nhĩ.Lúc Mộc Nhĩ đến, thì quần Viên Hữu đã bị tụt, lộ thiên trước bóng râm của cây cổ thụ. Mộc Nhĩ cũng chẳng thấy ngại ngùng gì, vì ở nhà cô có một đứa em trai 3 tuổi, mà kích thước hiện tại cũng chẳng khác biệt là bao...…