Park Jimin dùng thời gian 20 năm để dệt một tấm lưới, chờ đợi con mồi nhảy vào. Có điều không ngờ, bản thân cũng bị xoáy vào vũng nước sâu đó.Jung Hoseok không thể thoát ra, Park Jimin càng không có tư cách thu lưới. Cuối cùng, cá chết lưới rách, vạn kiếp bất phục.written by jarm @9495-hauser…
Một entry-based fic sến súa, trích từ entry một thời của Uyên Nghi :<.Lâu lâu cũng phải sống cảm xúc uỷ mị lại, để cảm thấy thì ra thế giới vẫn còn những cái kết lãng mạn, dù nó chẳng đẹp là bao.HopeMin//2708 từ// platonic love (?)…
Chuyện nhà sóc mều,những mẫu vụn vặt moment của cả hai để lại liệu có khiến ta dây dứt ?#life_fic‼️❌fic chỉ mang tính chất delu không ám chỉ bất cứ sự việc hay chỉ trích bội nhọ người thật việc thật nào ở đây cả !!❌Not (H)…
Park Jimin và Jung Hoseok là hàng xóm của nhau và sống cùng nhau từ bé với những tháng ngày ấm áp ~Hoseok hơn Jimin 5 tuổi, Park Jimin đã u mê người ấy từ cái nhìn đầu tiên, yêu thầm anh Jung suốt 8 năm. Đáng lẽ họ sẽ được sống bên nhau nhưng Hoseok bị ép ra nước ngoài làm việc. Đau khổ tột cùng, Jimin sẽ định hôm ấy nói cho Hoseok biết tình cảm cất giấu 8 năm của mình nhưng không kịp. Rồi 3 năm trôi qua, ngày Jimin mong đợi cũng đến nhưng cậu đâu biết ngày ấy cũng là ngày Hoseok lại dẫn một cô gái khác về cùng...Jimin sẽ phải làm gì??_Hopemin Fic by me :3_Thể loại: ngọt, ngược, mặn, sủng,... ( đầy đủ ;3 )~ Please Love It_Thank You <3_#Ki…
"cậu rảnh không mình đãi cậu một bữa"" Xin lỗi , tớ bận chuẩn bị cho tour diễn sắp tới , để sau nha "" Ừ....Vậy cậu cố lên nhé "On the Start : Thứ 3, 28/07/2020In to the End : X / X/ XxXx # By Me Selozadi…
Bao giờ cho đến cơn đau cuối cùng hỡi những con người tội nghiếm kiếm tìm hạnh phúc. Bao giờ cho hết nghiệp chướng này ? Nếu yêu thương là dối trá, xin hãy cho tôi được chết trong sự thanh dịu của mùa thu. Còn nếu tình này chỉ là sự điên dại, xin hãy để tôi được an yên.Quên đi, có bao giờ cơn đau này kết thúc dễ thế đâuWarning: viết lưng chừng, angst và tâm lí.P/s : tự dưng viết ra xong thấy nó cư lởn vởn một nỗi lòng nặng trĩu, chẳng thể đi tới đâu, cứ ngang ngang nhưng cứ buồn.…
Anh và em là hai con người toàn khác nhau Hai chúng ta như hai đường thẳng song song vậy chỉ có thể kéo dài chứ không thể ở gần nhauNhưng anh đừng lo em sẽ bẻ gãy đường cong này để đến gần anhAnh ở đằng đông em ở phía tây xa nghìn dặmNhưng rồi em và anh lại trở lại đại hàn sinh sốngEm và anh lại học chung một trườngHọc cùng một lớp Ở chung một căn phòng kí túc Phải chăng đây không thể là trùng hợp mà là nhân duyên, là kì tích, nếu chỉ một trong hai ta sơ xuất thì em và anh sẽ mãi không gặp nhauAnh ơi gặp anh chính là kì tích cuộc đời em Nên em xin anh....tin em một lần thôi....yêu em được không…