[bllk] Ơi người
"Ơi người" tiếng gọi thê lương của ai đó vụt tắt ánh mặt trời KaiNessNagiReoNagiSaeRin/Shidou(bot)ChigiKuniIsaBachiNếu không thích thì có thể bỏ qua vài shortChả liền mạch…
"Ơi người" tiếng gọi thê lương của ai đó vụt tắt ánh mặt trời KaiNessNagiReoNagiSaeRin/Shidou(bot)ChigiKuniIsaBachiNếu không thích thì có thể bỏ qua vài shortChả liền mạch…
Ariel có cả một tương lai tươi sáng phía trước, nhưng chỉ khi mà nhỏ có thể tốt nghiệp được. Ariel Dalton, cô nàng lém lỉnh của Học viện Fitzsimmons, dành cả ngày để bày trò nghịch ngợm và sử dụng phép thuật theo cách không ai mong muốn. Chuyện học hành? Quên đi! Mục tiêu duy nhất của nhỏ là tốt nghiệp để tiếp quản thương hội của gia đình.Nhưng vào đêm dạ tiệc tốt nghiệp, khi Ariel còn đang bất lực nhìn đống lộn xộn do tên bạn nối khố Kyle - chuyên gia gây rắc rối - bày ra, thì "Công chúa Hội Học sinh" Rosemary - người làm đám nam thần trong học viện mê như điếu đổ xuất hiện. Nhỏ xổ một tràng toàn những điều chả ai hiểu nỗi. - Bug ư? Sao độ khó lại cao thế này? Kyle Villard chỉ là nhân vật phụ thôi mà?!Bug? Nhân vật phụ? Cái quái gì vậy chứ?! Trước khi kịp hiểu chuyện, mắt Ariel đã tối sầm lại.Lần tiếp theo nhỏ mở mắt ra-nhỏ đã quay về chín tháng trước.Năm học thứ năm bắt đầu lại từ đầu. Và cuộc sống vốn chỉ xoay quanh việc tốt nghiệp của Ariel giờ đang dần thay đổi theo những cách mà nhỏ sẽ không bao giờ ngờ đến...Update nhanh nhất ở Hakoln, wattpad hên xui 🥲…
Cappuccino - loại cà phê có thể làm cho rất nhiều người "chết mê chết mệt" vị nó. Loại thức uống đó có một ma lực để thu hút người khác, cái ma lực đó nằm ở chỗ vị của và mùi hương của nó. Nó có vị trầm và nhẹ, hôi đắng của cà phê, cùng hương thơm nhẹ nhành của kem lẫn vọ néo của sữa.…
Chu Chính Đình tiên sinh khả năng đang yêu.Chu Chính Đình, em rất nhớ anh.Nghe nói Cp của chúng ta là ảo? Không tồn tại!Nguồn:yuka_zzt.Tác giả:cxmskrmoxian…
skratta due förlora due ©-edanerg…
Well you only need the light when it's burning lowOnly miss the sun when it starts to snowOnly know you love her when you let her goOnly know you've been high when you're feeling lowOnly hate the road when you're missing homeOnly know you love her when you let her goAnd you let her go.----------------Đứng trước sân khấu lớn của quốc gia, anh vừa cất tiếng hát vừa đau khổ đột cùng. Lòng như có ai đó thắt chặt lại, trái tim đang từ rỉ máu. Mang trong mình một nỗi đau khá lớn. Đau khổ cứ hiện hữu vây quanh...!Tiếng nhạc du dương hoà vào cùng với tiếng hát ấy, xoay chuyển tạo nên một khung cảnh hết sức bi cảm. Tạo cho người nghe cảm giác nao lòng! Tiếng hát ấy, rõ ấm áp- thâm trầm, bài hát cũng không nỗi bi thương, nhưng tại sao tiếng hát lại thương đến thế!?Đồng Viên Vĩ vừa hát vừa nghĩ đến cô. Vừa nghĩ đến hồi ức năm nào. Từ lúc anh làm ca sĩ phòng trà, rồi được gặp cô, được cô tặng hoa. Rồi đến sự bất ngờ đến trớ trêu khi 2 bên thông gia làm hôn ước. Lại không ngờ được vị hôn thê của mình lại chính là cô! Rồi những tình huống giở khóc giở cười khi 2 người còn là vợ chồng! Những hồi ức ấy, có đẹp nhưng cũng có đau, cứ vây quanh tâm trí anh...Quả thật đúng như những gì mà anh hai đã nói ''Đừng để mất đi rồi mới hối hận!'' quả thật không hề sai tí nào...Ngày xưa phải chăng là do anh đối xử tệ với cô, quá lạnh lùng với cô, quá tàn nhẫn với cô để rồi bây giờ anh nhận sự trừng phạt thích đáng này ?Nghĩ đến cô mà trái tim buốt nhói! Cảm giác như có ai đó cầm dao đâm vào. Như muốn cấu, xé ra thành trăm, thành mảnh!…
"Tôi không biết cảm giác này là gì...Bỗng dưng tôi cảm thấy cậu quan trọng. Đến mức không thể sống yên nếu không có cậu bên cạnh...""Soviet, mày nói gì vậy?""...Đừng bỏ tôi."------Lá rơi, lay động mặt hồ vốn tĩnh lặng không chút gợn sóng. Như cách hắn đến, bám lấy y không rời. Khiến tâm y rung động, từ nhẹ nhàng đến mạnh mẽ, liên hồi không dứt. Soviet chẳng ngờ, lại gục ngã trước một học sinh cá biệt trong khi mình là Hội trưởng Hội Học Sinh...Ban đầu cũng đề phòng lắm. Vậy mà..."Soviet!! Thích tao đi!!""Cậu- Đừng có đeo bám tôi nữa!! Và đừng gọi tôi bằng tên "Soviet"!!"---"Tao chán mày rồii, không chơi với mày nữa!! Tao đi tán đứa khác!!""Cậu là của tôi...Không có chuyện đó đâu."------Hắn thích ma thuật ánh sáng đó, thứ ánh sáng ấm áp chỉ Soviet có thể tạo nên. Ma thuật độc quyền của y. Và Nazi tiếp cận y, ban đầu chỉ để chơi đùa, vậy mà lại thành dính lấy y luôn. Không hiểu sao mình có thể sa vào lưới tình với một người cứng nhắc chán òm như thế.Vốn thích chơi đùa tình cảm mà. Không thể..."Phép thuật bóng tối...? Tôi chưa nghe qua bao giờ, kẻ nói dối không nên xuất hiện trên đời đâu.""Gì vậy...Tao thật sự thích mày đó!!"---"Sắp tới sinh nhật cậu, muốn tôi tặng gì chứ?""Danh phận con dâu nhà mày."------"Hai em sẽ chung một phòng kí túc xá!! Từ giờ đến cuối năm thầy mong với sự kìm kẹp của USSR thì em Nazi sẽ ngoan ngoãn hơn!! Thầy tin tưởng em, USSR."------Chẳng biết từ bao giờ, y vô tình coi hắn là người quan trọng. Rất quan trọng trong cuộc đời y. Chỉ muốn bên hắn, ở cạnh hắn mãi, không để hắn rời…