Nó chỉ là một kí ức đẹp trong cuộc sống thời học sinh của mình.Chắc hẳng trong các bạn ai cũng có một thời học sinh tươi đẹp phải không và chắc chắc phần đông các bạn cũng có một mối tình đầu ở tuổi học trò đúng chứ và sao đây là câu chuyện của tôi…
• Author: Hoseki13• Tên gốc: Promise• Link Eng: https://www.wattpad.com/story/62870253-promise-khr-fanfic• Translator: Girasole (tớ :v)• "Thật đau đớn khi người ấy rời xa bạn. Nhưng lại càng đau hơn khi người ấy từng hứa sẽ chẳng bao giờ ra đi." ***BẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ. XIN VUI LÒNG ĐỪNG MANG ĐI NƠI KHÁC***…
Câu chuyện của Aurore - một cô gái bị bạch tạng ở ngôi trường Utopia - nơi có hàng trăm học sinh đều mắc những căn bệnh đặc biệt và sống tách biệt với xã hội. " Ngày hạ ấy, Nàng tới như một cơn nắng hạ dai dẳng và ấm áp, tới mức khi Nàng rời đi, tôi đã tưởng rằng Nàng mang theo cả mùa hạ. " " Vì một ánh mắt mà thương nhớ cả một mùa hạ. " Tôi đã nghĩ như thế, với một bệnh nhân mắc chứng tâm thần phân liệt như tôi, không biết rằng đâu mới là " tôi " ấy, thì không tài nào đoán ra được vì sao tất thảy những hồi tưởng hay nghĩ suy về Nàng đều chỉ có một đáp án. Nàng là Remède của tôi, là thứ thuốc duy nhất giữ tôi lại. Ba năm của Nàng, ba năm của tôi, là ba năm duy nhất tôi có cảm giác mình đang tồn tại là một bản thể thật sự. Nó đã thay đổi cuộc đời tôi hoàn toàn. Cảm ơn và xin lỗi Nàng, Aurore yêu dấu.…
Vài ý tưởng lặt vặt về LuMi mà tôi nghĩ ra, nhưng không có thời gian để viết thành một fanfic hoàn chỉnh.Đọc kỹ cảnh báo ở trước mỗi chapter. Rất nhiều darkjoke, không dành cho tất cả mọi người.(Lịch update: Từ thứ hai đến thứ sáu hằng tuần, ngày lễ sẽ có bonus)…
Chỉ là tự nhiên muốn viết một chút, văn vẻ trong truyện thì đúng là dở, và chưa vừa ý mình lắm.Có thể chỉ là oneshot vẩn vơ thôi, cũng có thể sau này sẽ khai triển cái plot này?? Cũng có thể sau này truyện sẽ biến mất luôn, cũng không nói trước điều gì.Nói chung là cũng lâu rồi chưa viết văn tử tế, có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua.…
Một trăm năm trước, thế giới này bị một thế lực thần bí biến đổi thành một trò chơi, nơi luật lệ của thực tại bị thay thế bởi hệ thống nghề nghiệp, kỹ năng và cấp độ. Mỗi người khi tròn 18 tuổi sẽ thức tỉnh thiên phú và nghề nghiệp, định đoạt số phận cả đời.Lạc Thiên, thiếu gia của Lạc gia - một trong những thế gia danh môn quyền lực nhất, những tưởng sẽ có một cuộc đời bình lặng. Nhưng vào ngày thức tỉnh, cậu bất ngờ sở hữu nghề nghiệp huyền thoại "Vạn Pháp Chân Tôn" cùng thiên phú nghịch thiên "Đạo Hóa Chi Uyên", cho phép sửa đổi tên kỹ năng để thay đổi bản chất và uy lực của chúng.Từ một thiếu niên trầm ổn, Lạc Thiên từng bước khám phá sức mạnh của mình, đối mặt với những kẻ thù trong bóng tối, và dần vén lên bí ẩn về thế lực đã biến đổi thế giới này.Con đường trở thành Chân Tôn của vạn pháp trải đầy máu, mồ hôi và những trận chiến kinh thiên động địa. Liệu Lạc Thiên có thể đứng trên đỉnh cao, hay sẽ bị cuốn vào dòng xoáy định mệnh của một thế giới đầy hỗn loạn và âm mưu?…
I arrive in Guatemala on The Day of the Dead, November 1st. I’m curious about this holiday, so I goDay of the Dead Effortless Englishto thecemeteryto see what’s happening. What I find is quite interesting.Theatmosphereis like a party. There are people everywhere. Families are sitting around thegravesof their deadancestors.They clean the graves and add fresh flowers. I walk through thecemetery and admire the beauty of all the colorful flowers.There is also color in the sky, because many kids are flyingkites. Some families are having a picnicnext to the graves. They eat, drink, and chat together. People laugh and smile.In the Unites States, cemeteries are alwayssomber. We certainly never have festivals or partiesnext to graves. We don’t laugh or play music or fly kites in cemeteries either.Ifind thatI prefer the Guatemalanapproach. I like the way they remember and celebrate thosewho havepassed away. I like that they acknowledge death, instead of denying it the wayAmericans do. I like that there is life, as well as death, in their cemeteries.Guatemalans call it “The Day of the Dead”, but it is also a day to appreciate life.www.EffortlessEnglishClub.com…
Mỗi loài hoa đều mang một ý nghĩa riêng."Forget me not" - Xin đừng quên em Lưu ly, là tên của loài hoa tượng trưng cho tình yêu của đôi ta.Là dù cho cách nhau cả một chân trời, đời đời kiếp kiếp cũng không thể quên đi tình yêu ngày ấy.#80 - HRNghiêm cấm chuyển ver / re up.…
jjk.pjm |starbucks|cậu sinh viên Jeon Jungkook đến cửa hàng starbucks gần trường hàng ngày chỉ để gặp crush và cua anh ta.<Truyện được viết với mục đích phi lợi nhuận và thỏa mãn đam mê viết lách nên hãy tôn trọng tác phẩm của mình. Vui lòng không mang truyện ra khỏi Wattpad và re-up dưới mọi hình thức>…
Peter, trên điện thoại: Cha ơi con quên bài tập về nhà rồi, cha có thể mang nó đến hội trường chuyên đề được không ạ, nó trống trơn à nên đừng lo.Strange: okStrange, bước ra khỏi cánh cổng và đi vào một hội trường đầy học sinh:Peter, gào lên: MỌI NGƯỜI TRONG CĂN PHÒNG NÀY NỢ TỚ 5 ĐÔ NHÁ, TỚ ĐÃ NÓI CHA TỚ LÀ MỘT PHÙ TH-Đây là bản dịch của một tác phẩm cùng tên từ https://archiveofourown.org/works/14664920, author đã xoá tài khoản nên mình chưa xin được per, vui lòng không mang đi nơi khác.…
Author: 蓝色豆腐锅Editor: Hiệp sĩ bóng đêm 0 (a.k.a Đệ nhất phu nhân)Beta: JinnieThời điểm: Giữa tháng tư dạt dào sắc xuânĐịa điểm: Khoa thú y ở một trường đại học nông nghiệp nào đóLink: https://jinnieworld.wordpress.com/muc-luc/%E2%9C%BF-long-mieu-tinh-nhan-on-going/…