Yêu và thương, thơ cùng văn, song dòng chảy trôi, là một món ăn tinh thần không thể thiếu đối với những ai có tâm hồn đồng điệu.Tôi đồng cảnh, bạn đồng cảm.Đây là cửa tiệm hoa Fuji. Tiệm tôi không bán hoa, duy chỉ bán đôi con chữ kiếm lấy sự ngọt ngào êm dịu từ khách hàng. Hi vọng quý khách hài lòng với những "đóa hoa" của chủ tiệm, là tôi - Đằng.…
Thằng Phú chạy trước, tay vung vẩy cái nón lá đã thủng chóp, rách bên mép, vừa chạy vừa quạt cho mát như thể trời đang đốt lửa dưới chân. Đôi dép nó dính bùn, mỗi bước chạy là một tiếng "chụt chụt" nghe vui tai mà phát mệt.Tôi chạy theo sau, thở phì phò, vừa né mấy giọt bùn nó văng lại, vừa cố không để khoảng cách xa thêm. Mặt trời xiên qua lưng nó làm cái bóng kéo dài ngoằn ngoèo trên đường đất đỏ. Có lúc tôi tưởng sắp bắt kịp, nhưng nó lại chạy vọt lên như biết tôi sắp rờ tới.Tôi chẳng biết nó định chạy tới đâu. Nhưng tôi biết chắc mình không muốn lạc nó giữa buổi chiều này.Môi tôi bỗng mấp máy - Phú... chờ Thanh với...…
Dưới cơn mưa, nàng đợi chờ góc nhỏ, Mắt mơ màng, ngẩn ngơ giữa phố tà. Bao nỗi niềm vương vấn như gió thoảng, Rơi đọng mái tóc, xóa đi mối tình.Áo trắng phai dần, nhưng nàng chẳng tiếc, Mùa xuân qua, đọng lại kí ức xưa,Dẫu biết rằng, đã muộn màng hối tiếc, Nàng vẫn chờ, trong nỗi nhớ không vơi.Giữa bóng tối, nàng tìm lại chính mình, Không phải yêu, trong tim chỉ thoáng buồn.Dưới cơn mưa, chỉ có nàng đứng đó,Chờ ai đó, hay chờ chính mình thôi.…
Em là bụi bồ công anh.Em đã cứ bay như thế từ rất lâu rồi. Em không nhớ nhà đâu. Vì em chẳng có nhà. Nhưng Nàng chấp nhận em, che chở, lắng nghe em.Em biết ơn Nàng. Nhiều lắm.…
Đây chỉ đơn giản là thiết lập một thế giới về các nhân vật của MÌNH và nó liên quan đến sự nghiệp sau này của mình. LÀM ƠN XIN ĐỪNG MANG ĐI HAY SAO CHÉP, ĂN CẮP BẤT CỨ THỨ GÌ Ở ĐÂY.…
Iguro Obanai author: _ewynissit.tags: shortfic, introspective, melancholy, poetic prose, solitude, atmospheric, symbolish."Âm thanh rè rè từ chiếc cassette cũ rỉa vào ban đêm như nhịp tim lạc quỹ đạo nơi vũ trụ lạnh lẽo. Âm thanh phát ra từ chiếc cassette ấy hệt như một loài gặm nhấm, trườn bò vào trong huyết mạch bất kì ai khi thấy. Chợt đoạn lắng xuống, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ rời rạc. Tôi ngồi trước bể cá, nhìn đàn vảy bạc chao nghiêng trong làn nước xanh thẫm. Tôi nhớ, người Hy Lạp xưa từng thì thầm rằng những gì tưởng như đối nghịch lại thường soi chiếu nhau như hai mặt gương. Và lời sấm truyền ấy không sai, ít nhất là đối với tôi. Bởi lẽ khi cả bể ánh lên những giọt sáng li ti, động đậy - chúng tạo nên một ảo ảnh hỗn loạn, cái hỗn loạn đến nịnh mắt của dải ngân hà. Những con cá nhỏ lúc đó bỗng chốc được ban cho dáng hình thành những ngôi sao, những vì tinh vân, những đốm quầng sáng. Tất cả bầu tinh thể giãn nở ra, vờn theo điệu valse vô hình, dang tay mời gọi vạn vật quanh mình. Những đốm sáng nhỏ bé va vào nhau, rồi khẽ khàng hạ xuống viên gạch ẩm rêu, như nốt nhạc lạc nhịp tan vào nền trầm ngâm. Bên kia khung cửa, một bản giao hưởng của mưa ngân lên. Không ầm ào, không dữ dội; mà từng giọt, từng giọt rơi nặng nề, rỉ rả như tiếng đàn lên cung trầm. Chúng giống hệt những mũi lao bị giam hãm, rơi xuống từ tầng khí quyển, mang trong mình thứ độc dược của sự tù túng..."250925.…