Số phận do quyết định.Cuộc đời của những đứa trẻ vốn đang sống yên ổn,bỗng sau một biến cố mà lại ra một quyết định táo bạo:Đi bụiLiệu những cậu bé lang thang từng con hẻm ngách phố này có thể lo cho cuộc sống của mình?Cùng đón xem cách các cậu bé vượt qua bôn ba thử thách, thăng trầm của cuộc sống đó như thế nào?1.Tác giả:Hoàng Trung Dũng2.Trình bày bìa:Nguyễn Thành Hưng…
Tác giả: 嘿 老头link: https://www.douban.com/group/topic/218342087/?dt_dapp=1Translate: ChanhBẢN DỊCH CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ VUI KHÔNG KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC KHI CHƯA CÓ SỰ CHO PHÉP…
Đây sẽ là câu chuyện nhàm chán nhất bạn từng đọc. Câu chuyện cuộc đời của một người nhạt nhẽo, không biết diễn đạt cảm xúc của bản thân, không biết ăn nói, viết truyện cũng không hay. Dù vậy, đây là câu chuyện tôi viết ra để nhìn nhận bản thân, khiến bản thân trở thành nhân vật chính trong bộ truyện của chính mình, từ đó thúc đẩy bản thân trở nên tốt hơn...…
Tôi vừa bước chân vào nhà sau một ngày làm việc và chiến đấu với thời tiết ngày hè nắng nóng, oi nồng khiến thân thể tôi như muốn nhão nhoét cả ra.Nhìn thấy tôi, thị nhà tôi hớt hơ hớt hải chạy ra, tay thì nâng cặp, tay thì nâng ví, mắt thì long lanh, mồm thì cất lời.- Anh, em mua được đất rồi, ở gần đây thôi, anh cất đồ rồi ra mình bàn kế hoạch.Tôi hoang mang vô cùng liền hỏi lại.- Nhưng...Chưa thốt đc ra thị đã chặn họng.- Không nhưng nhị gì cả, em quyết rồi, em xong hết thủ tục rồi.Tôi vã mồ hôi còn nhiều hơn cả bởi cái tiết trời Hà Nội ngày hôm nay, xua tay phân bua.- Nhưng mình đang sử dụng căn chung cư này còn chưa đủ sao?- Thì chính vì ở chung cư nên em mới phải mua đất, dù sao thì mình cũng phải làm cái gì đó để có cái thú vui lúc tuổi già chứ.Tôi điên mất, thị không biết tôi vẫn đang thiếu tiền chữa bệnh sao?, thị không biết tôi đang phải vật lộn sao? Thị không biết để có đc căn nhà gia đình tôi đã ở tôi đã phải chạy vạy và ăn mì tôm hết date bao tháng ngày không?Tôi ngồi thừ người ra và suy nghĩ về viễn cảnh tiếp theo của đời mình. Mới đc ăn cơm giờ lại tiếp tục mì tôm hết date, sao tôi chịu nổi.Đang hoang mang suy nghĩ thì thị kéo tôi ra ban công đĩnh đạc nói.- Em mua được chỗ đất mới này, một nửa trồng rau, một nửa trồng hoa. Sáng sáng, chiều chiều mình ra chăm bón, tưới cho tốt tươi, chẳng phải thú vui lúc tuổi già sao?Thị chỉ tay vào nào là rau, nào là hoa rồi tiếp.- Chính vì ở chung cư nên mình mới phải mua đất và tận dụng chỗ ban công này chứ. Nào treo lên giúp em cái.Tôi vỗ tay vào tr…